Vấn Tình

Chương 8

Duật Kiều

29/04/2017

Biên tập: Mi Mi

Beta: Vũ Yên

Sau hắc ám ùn ùn kéo tới là ánh sáng bừng chiếu rạng ngời, từ trong hôn mê tỉnh lại, kinh ngạc nhận ra chính mình đang nằm trên giường lớn mất một hồi lâu, Lưu Giản mới ý thức được thì ra mình còn sống.

Không thể nói rõ cảm xúc dấy lên trong lòng giờ phút này là buồn hay là vui, y khép đôi mắt lại mắt nhằm giảm bớt đau đớn mà ánh sáng chói lòa đột ngột mang đến. Một lúc sau, khi lần nữa hé mi nhìn ngó xung quanh, y phát hiện mình đang ở trong sương phòng của biệt viện nơi ngoại thành, xem ra trong lúc chính mình hôn mê bất tỉnh, đã có người ôm mình từ suối nước nóng về đây.

Lưu Giản không quên vì sao chính mình lại phát bệnh, nhớ tới một màn bị người khác đùa giỡn kia, y không khỏi kích động ngập lòng. Cũng không biết bộ dáng lúc ấy của mình có bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy hay không? Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật làm y đến suýt chết mà còn dám ôm y về phòng, hay là chính hạ nhân đã phát hiện khác thường chạy tới ứng cứu?

Trong đầu Lưu Giản hỗn loạn đủ loại suy tư những mong tìm ra được chút dấu vết còn lưu lại, đáng tiếc y chẳng thu hoạch được gì. Thứ duy nhất mà y nhớ rõ chính là khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào hắc ám, khuôn mặt phóng đại trước mắt của kẻ kia dường như có phần giống với Mạnh Vân Khanh. Thế nhưng đây cũng có khả năng là y ngày nhớ đêm mong mà sinh ra ảo giác.

Đã đến nước này, việc đầu tiên phải làm chính là không để người khác phát hiện chuyện xảy ra tại hồ nước nóng. Sự tình liên quan trực tiếp đến danh dự cùng địa vị của An Bình Vương y, hiển nhiên cũng liên lụy đến thể diện hoàng gia, y tuyệt đối không thể để lộ ra được. Về phần tên khốn kia, y cũng nhất định sẽ không bỏ qua!

Nghĩ đến đây, An Bình Vương vẫn có chút không cam mà vội vàng muốn ngồi dậy, chính là mê man mấy ngày liền khiến tứ chi y mềm nhũn vô lực. Thật vất vả mới xuống được khỏi giường, song chưa đi được mấy bước, Lưu Giản liền lảo đảo một cái rồi ngã nhào xuống đất, còn đụng đổ cả cái đèn lưu ly ở bên cạnh, vang lên một tiếng giòn tan thu hút hàng loạt tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.

Mạnh Vân Khanh đột ngột đẩy cửa phòng, nhìn Vương gia biểu tình chật vật ngã ngồi trên mặt đất, đồng tử nhất thời không khỏi co rụt lại, cứ như thể người bị ngã đau là bản thân mình. Hắn nhanh chóng bước nhanh, không nói hai lời lập tức ôm ngang ôm người kia, thương tiếc mà đặt lại trên giường.

“Không biết ngươi làm Vương gia kiểu gì, tỉnh dậy cũng không biết gọi người, ngã đã đủ chưa?” Mạnh Vân Khanh thuận thế ngồi ở bên giường, nắm chặt hai bàn tay chỉ cốt rõ ràng của Lưu Giản, nhìn nhìn vừa oán giận nói.

Từ một khắc Mạnh Vân Khanh bước vào, Lưu Giản liền giống như bị người điểm huyệt hoàn toàn không thể nhúc nhích, cứ thế ngây ngây ngốc ngốc. Bởi vì chẳng biết tại sao lại có thể nhìn thấy cái người vốn tưởng ngày sau chỉ có thể gặp gỡ trong mơ kia, cho nên y cơ hồ quên mất bản thân đang ở chỗ nào, mặc cho đáy mắt dâng lên ngút ngàn luyến lưu không che giấu được.

Mạnh Vân Khanh nhìn người trong lòng, nhịn không mà xiết chặt bàn tay, yên lặng cùng Lưu Giản ngưng thần nhìn nhau, tựa hồ giữa trời và đất chỉ chỉ còn hai người bọn họ.

Mắt thấy bầu không khí hiện tại có phần cổ quái, một đám nô bộc theo sau nhất thời không dám tiến lên quấy rầy, chỉ lẳng lặng trấn giữ bên ngoài.

“Vương gia!” Một thanh âm mềm mại mà cấp bách truyền tới, đánh vỡ không khí ái muội trong phòng, ngay sau đó một thân ảnh nhào tới sà vào trước giường Lưu Giản. Khi người nọ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước hồ thu đã thấm đẫm lệ quang.

Sự xuất hiện của Lục Hà khiến cho Lưu Giản thanh tỉnh vài phần. Nhận ra được tình trạng hiện tại, y nhanh chóng rút tay về, hoàn toàn không nhìn sang nam nhân tuấn mỹ mà mình yêu thương đến tận xương tủy, mà lên tiếng trấn an thị thiếp đang lo lắng không thôi: “Khóc cái gì, bổn vương chẳng phải đã khỏe rồi sao.”

Lục Hà lấy khăn che mặt, nhẹ giọng khóc lóc: “Ngài đã hôn mê ba ngày, làm cho thiếp thực là sợ hãi.”

Lưu Giản nghe vậy thì nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, thân mật mà vỗ vỗ, mặc dù không nói thêm lời nào, nhưng với Lục Hà đây đã là một chuyện cực đáng vui mừng. Vội vàng lau khô nước mắt, nàng vươn tay gọi thị nữ phía sau tới gần.

Thị nữ nọ cầm một cái khay, bên trong có một bát sứ trắng đậy kín, vừa mở nắp ra mùi thơm liền tản ra khắp xung quanh.

Lục Hà bưng chén canh lên, nói: “Đây tổ yến hầm cách thủy mà thiếp chính tay làm, vừa rồi lúc ở trong phòng bếp thiếp đã nghĩ nếu ngài có thể lập tức tỉnh dậy mà ăn một chút thì quá tốt rồi.”

An Bình Vương lộ vẻ ôn nhu hiếm có, đáp: “Vậy thì bổn vương cũng không phụ kỳ vọng của nàng.”

Lời này còn chưa dứt, Mạnh Vân Khanh bị phớt lờ hồi lâu rốt cục nhịn không được mà phất tay áo rời đi. Thân ảnh của hắn vẫn thon dài thẳng tắp cùng vội vàng như khi đến, khác biệt chính là, lúc đi còn mang theo một chút phẫn nộ và cô đơn.

Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, vẻ mặt của Lưu Giản vẫn luôn thản nhiên như cũ, song thời điểm Lục Hà thổi nguội một thìa tổ yến đưa đến bên miệng y thì, y lại giống như mất hồn mất vía chẳng hề phản ứng, mãi đến khi Lục Hà gọi mấy tiếng y mới hé miệng, đờ đẫn mà nuốt vào.

Lục Hà thấy y rốt cuộc cũng ăn hết chén canh, cho nên yên tâm hơn một chút, đánh bạo nói: “Thái y bảo rằng lần này ngài ngất xỉu chủ yếu là vì nôn ra máu kéo dài, lúc trước lại không cho người tiến hành điều trị, cũng may phát hiện kịp thời. Thân thể Vương gia đáng giá ngàn vàng, về sau ngàn vạn lần không thể để như vậy nữa.”

Lưu Giản luôn hiểu rất rõ tình trang cơ thể mình, cho nên kết quả này cũng không ngoài ý muốn, chính là chữa khỏi thì sao? Tâm tư còn dày vò tra tấn y nhiều hơn bệnh tật gấp vạn lần, y tình nguyện bệnh nặng hơn một chút, để đổi lấy vài giây phút bình yên dưới đáy linh hồn.

Chính mình làm cho người mình yêu thương nhất tổn tương sâu sắc, cho nên phải gánh chịu nỗi đau đớn gấp ngàn gấp vạn lần mới xứng đáng đi!

Nghĩ tới chuyện Mạnh Vân Khanh vẫn còn nhớ tình cảm ngày xưa mà đến thăm bệnh, còn chính mình lại cố ý diễn một màn tình chàng ý thiếp trước mặt đối phương, trái tim Lưu Giản liền hung hăng thắt lại. Y biết bất kể như thế nào, một khi biết được y mang trọng bệnh, Mạnh Vân Khanh đều không có khả năng phớt lờ. Cũng chính vì lẽ đó, y càng không nguyện ý để hắn biết được chuyện này.

Ấy vậy mà, người nọ rốt cuộc vẫn tới bên cạnh mình.

“… Mạnh Vân Khanh đến từ lúc nào?”

Vương gia vốn đang trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng, vì vậy Lục Hà không khỏi sửng sốt một chút, mới đáp lời: “Kỳ thật lần này may mà có Mạnh đại nhân, ngài ấy là người đầu tiên phát hiện Vương gia gặp chuyện không may.”

Lưu Giản nhất thời nhíu chặt lông mày, xác nhận lại một lần nữa: “Là hắn?”

“Đúng vậy, Mạnh đại nhân nói hai người hẹn mật đàm, kết quả khi ngài ấy tới nơi lại phát hiện Vương gia đang ngất xỉu ở bên hồ nước nóng. Lúc ấy Mạnh đại nhân lao tới ôm Vương gia lên, một đường hô to gọi nhỏ, thiếp ở trong phòng nghe được mới chạy ra, chỉ nhìn thấy Vương gia một thân toàn là máu, mà sắc mặt Mạnh đại nhân cũng khó coi đến dọa người, thiếu chút nữa cũng bất tỉnh theo.” Nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn đêm hôm đó, Lục Hà vẫn sợ hãi ngập lòng.

Nghe đến đây, nếp gấp giữa hai hàng lông mày Lưu Giản lại càng thêm sâu, một tia nghi hoặc ban nãy chưa kịp nghĩ tới từ từ dấy lên trong lòng.

Ăn xong tổ yến, Lục Hà cho y uống hết chén thuốc mà thái y căn dặn. Suốt khoảng thời gian này, Lưu Giản đều luôn trầm mặc, khuôn mặt anh tuấn đắm chìm vào suy nghĩ tự nhiên tản mác ra một loại khí thế đẩy người bên cạnh đi xa ngàn dặm, tựa hồ tất cả nhu tình mật ý vừa rồi chì là một giấc mộng thoáng qua.

Sau đó, Lưu Giản cũng không lưu Lục Hà lại. Mặc dù đã sớm lường trước, song Lục Hà vẫn khó tránh khỏi mất mát trong lòng, cong cong thân mình, có chút chua xót mà lui ra.



Khi Lục Hà đi khỏi, đám nô bộc trong phòng cũng theo lệnh Vương gia lui xuống hết, cho nên thời điểm Mạnh Vân Khanh đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy An Bình Vương một mình ngồi ở đầu giường, nửa thân trên dựa vào cột, bình tĩnh nhìn về phía hắn.

Thân thể gầy yếu của người kia khiến cho Mạnh Vân Khanh đau lòng không gì sánh được, hắn tiến lên kéo Lưu Giản vào trong ngực.

“… Ngươi đây là muốn lấy mạng của ta mà!” Hắn hàm hồ nói, trong giọng điệu còn mang theo một tia run rẩy nghẹn ngào.

Chẳng bao lâu sau, giữa bọn họ chỉ còn lại đau xót không chút vui vẻ nào, Lưu Giản khó kìm nổi lòng mà đỏ bừng hốc mắt, nhưng vẫn luôn do dự không dám đáp lại đối phương.

Dùng đôi cánh tay như kìm sắt ghì chặt ái nhân trong ngực, Mạnh Vân Khanh chỉ hận không thể đem người nọ dung nhập vào tận xương tủy của mình, một khắc cũng không thể chia lìa.

Hắn biết rất rõ, người này căn bản vô pháp rời khỏi mình, cũng biết y hay nghĩ một đằng nói một nẻo ra sao, thế nhưng chính mình vẫn ngu xuẩn đến mức vì tức giận nhất thời mà cố ý lạnh nhạt thờ ơ, muốn mượn việc này để trừng phạt đối phương!

Khi nghe thái y chuẩn bệnh cho Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh hối hận đến mức muốn tự giáng cho mình một cái bạt tai. Nếu như hắn sớm chịu thua mà chạy tới thăm Lưu Giản, sao có thể để Lưu Giản giày vò bản thân như vậy?

“Ngươi không biết ta sợ mất ngươi nhiều đến thế nào đâu…” Hôn nhẹ đỉnh đầu người trong ngực, Mạnh Vân Khanh run giọng khẽ nói. Hiện tại hắn còn có thể cảm nhận được cơ thể phát lạnh của mình lúc ấy, cứ như máu huyết toàn thân bị đông cứng lại, cảm giác kinh hãi đến nổi da gà này, cả đời hắn cũng không muốn trải qua một lần nữa.

Lưu Giản cảm nhận được sợ hãi trong thanh âm của đối phương, mặc dù cánh tay đang ôm chặt lấy mình vô cùng hữu lực, nhưng có phải thân thể người kia còn run rẩy hơn cả một người bệnh như mình hay không.

Ý thức được chính mình có thể gây nhiều ảnh hưởng tới Mạnh Vân Khanh như vậy, nhất là sau khi y chính miệng nói lời thương hắn, Lưu Giản bỗng nhiên hiểu ra, cái gọi là kiên trì lại đáng buồn cười như vậy. Thời khắc này, có gì trọng yếu hơn việc ôm chầm lấy người trước mặt đâu?

Không do dự nữa, y thuận theo tâm tư tình cảm của chính mình, nâng cánh tay ôm lấy nam nhân còn đang bất ổn nọ, nhẹ nhàng nói: “Ta không sự, thật sự không có việc gì.”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, y mới phát hiện cổ họng đã khản đặc gần như Mạnh Vân Khanh.

Nhận được hồi đáp của người kia, Mạnh Vân Khanh mừng rỡ mà đứng thẳng dậy, giơ tay ôm lấy khuôn mặt y không ngừng vuốt ve, vừa cười vừa oán giận nói: “Ngươi a, quả nhiên từ nhỏ đã là khắc tinh của ta, mỗi lần nổi giận với ngươi, sau cùng đều là bản thân ta chịu khổ.”

Nói xong, hắn lại nhịn không được mà ôm toàn thân Lưu Giản vào lòng, tựa hồ cái ôm này có thể vỗ về khỏa lấp tất cả những ngày tháng trống trải hư không trước đó.

Tiếng tim đập trong ***g ngực Mạnh Vân Khanh truyền đến, Lưu Giản nghiêng tai lắng nghe, tự nhiên cũng thấy kích động lây.

Không biết ôm ôm ấp ấp bao lâu, Mạnh Vân Khanh mới luyến tiếc buông tay, ngồi ra phía sau Lưu Giản, dựa vào cột giường, cảm thấy mỹ mãn mà xiết chặt vòng eo của đối phương.

Lưu Giản dứt khoát thả lỏng thân mình nằm ở trên thân người nọ, nâng mắt đối diện với cặp mắt phượng đang lóe sáng kia. Lập tức trên môi dấy lên một xúc cảm nóng ấm, y bị Mạnh Vân Khanh bất ngờ hôn trộm một cái.

“Giản Nhi, ta muốn ngươi.” Trong lời nói chất chứa chân ý thâm tình của Mạnh Vân Khanh còn mang theo một tia ủy khuất.

Lưu Giản hạ mắt, ngoài miệng không nói gì, song trong lòng lại thầm nhủ, chính mình chẳng phải là cũng ham muốn thành tật hay sao? Vốn dĩ cho mọi người lui ra là muốn cứng rắn đuổi hắn đi, kết quả vừa thấy khuôn mặt nay, thế nhưng lại để tâm tư vốn đã bị đè nén đến không chịu nổi dẫn dắt tới cục diện không thể vãn hồi.

Cầm tay Mạnh Vân Khanh vòng ra trước người mình, y tạm thời gạt bỏ đủ loại tâm tình ngổn ngang phức tajp, yên tâm mà hưởng thụ cảm giác ấm áp bên nhau.

Sau một hồi trầm mặc, Lưu Giản nhẹ giọng hỏi: “Đêm đó, người ở bên cạnh hồ nước… có phải là ngươi hay không?”

Mạnh Vân Khanh xấu hổ cười cười, thừa nhận: “Là ta, chính là ta không biết thân thể ngươi không tốt, không chịu nổi chọc ghẹo như vậy, thấy ngươi nôn ra nhiều máu như thế, ta hối hận muốn chết đi.”

Kỳ thật, lúc tỉnh lại nhìn thấy người này xuất hiện, Lưu Giản cũng đã có phán đoán trong lòng, có điều lúc ấy tâm tình hoảng loạn, lại bị đối phương hành xử thô bạo, mới nhất thời hồ đồ, tưởng có *** tặc cuồng loạn ở đâu chạy tới. Hiện nay ngẫm lại cũng thật buồn cười, người bình thường hẳn là không thể to gan lớn mật như vậy đi? Huống chi mình cũng không phải nữ nhân mỹ mạo đến hoa nhường nguyệt thẹn, cho dù là hái hoa đạo tắc cũng không thể hái trên người mình a.

Nói đến nói đi, cũng chỉ có học sĩ đại nhân càn rỡ này mới dám nối hứng thú với mình mà thôi.

Sau khi Mạnh Vân Khanh nhận tội, thấy Lưu Giản im lặng một hồi lâu, lại tưởng hành vi của mình đã chọc giận Vương gia, sợ hắn bực tức hại thân, vội vàng biện hộ: “Ngươi đừng buồn bực, ta vốn nhịn không được muốn đến thỉnh tội làm hòa với ngươi, chẳng ngờ lại bắt gặp ngươi ở cạnh hồ vừa tự an từ gọi tên ta, nhất thời nóng nóng dồn lên đỉnh đầu cho nên…”

“Đừng nói nữa!” Lưu Giản vội vàng cắt lời đối phương, hiển nhiên cũng đang nhớ tới hành vi phóng đãng của mình lúc ấy, vì thế khuôn mặt tuấn tú nóng bỏng không thôi.

Nhìn thấy bộ dạng này của người kia, Mạnh Vân Khanh ghé sát vào tóc mai y thương tiếc mà hôn nhẹ một chút, nói: “Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn có ta, nếu không sẽ chẳng nhớ đến ta như vậy, ngày ấy nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt với người, đều là giận lẫy, là nói bậy thôi, ngươi đừng cho là thật.”

Dứt lời, hắn lại thở dài một tiếng, nói tiếp: “Ngươi cho là ta không hiểu nguyên nhân ngươi nạp thiếp hay sao? Ngươi muốn bảo hộ ta, song cũng không nên dùng tới biện pháp này, ta yêu ngươi như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện ngươi thú người khác được. Lúc ấy thật sự là giận quá mất khôn mới nói năng không biết lựa lời.”

Lưu Giản cũng biết biện pháp của mình quá cực đoan, vì thế thấp giọng nói: “Ta không muốn ngươi có chuyện, nếu xa nhau có thể giữ cho cả hai song toàn, vậy thì ta…”

Hai phiến môi mềm mại và nóng bỏng tức thì phủ xuống, chặn lại lời y muốn nói. Mang theo một tia bất mãn, Mạnh Vân Khanh đáo lời: “Ngươi không biết khi ta thấy tân phòng của các ngươi, trong lòng đau đớn biết bao nhiêu, chẳng khác nào thiên đao vạn quả cả.”

Lưu Giản nhất thời liền nghẹn họng, ngoái đầu nhìn nam nhân ở phía sau lưng, trong ánh mắt đủ loại cảm xúc, bất đắc dĩ có, đau lòng có, hối hận cũng có.

“Yêu ta không?” Bắt gặp ánh mắt nóng rực của ái nhân, Mạnh Vân Khanh thập phần hưởng thụ, hôn nhẹ mí mắt người kia, hỏi tiếp: “Còn có thể xa ta được nữa không?”

“Yêu.” Lưu Giản từ từ nhắm hai mắt lại, đón nhận nụ hôn của đối phương, rốt cục liều lĩnh nói ra chân ý từ tận đáy lòng: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, duy nhất chỉ có mình ngươi.”

Nghe được lời ấy, đôi con ngươi của Mạnh Vân Khanh tràn ngập ý cười, lúc này mới nắm lấy cằm người nọ hôn tới. Vừa hung hăng hôn, vừa cọ vào vành tai cùng tóc mai đối phương, nói: “Vương gia tình nồng ý mật như thế, hạ quan chẳng có gì, chỉ đành lấy thân báo đáp.”



Bị hắn trêu chọc một hồi, Lưu Giản mới nhận ra lời nói của mình vừa rồi đáng xấu hổ đến thế nào, vì thế mặt mũi đỏ rần, ngượng ngùng rơi vào trầm mặc.

“Đáng tiếc, ta lại không phải người đầu tiên bái đường cùng ngươi.” Về điểm này, Mạnh Vân Khanh có chút mất mát, mặc dù hắn tin quan hệ giữa Lưu Giản và thị thiếp kia chỉ là qua loa có lệ, thế nhưng vẫn vô pháp tiếp thu cái sự thật bọn họ đã thành thân kia. Nghi thức này, vốn phải thuộc về hắn cùng Lưu Giản, duy nhất chỉ có hai người.

“Bất quá, chỉ cần Vương gia một lòng một dạ với ta, không phải người đầu tiên thì cũng có sao đâu? Thú cũng thú rồi, cũng không phải là ngươi tự nguyện, dù sao ngươi cũng chỉ yêu có một mình ta, đúng không?” Ngoài mặt thì tỏ ra tin tưởng và độ lượng không gì sánh được, sing chung quy hắn vẫn là bướng bỉnh muốn nhận được lời cam đoan.

Lưu Giản hiếm thấy mà cong cong khóe miệng, thản nhiên nói: “Ta không bái đường với nàng.”

Mạnh Vân Khanh vừa nghe liền mãnh liệt xoay người lại đây, cao giọng nói: “Cái gì? Ngươi lặp lại một lần nữa?” Dường như hắn không thể tin vào lỗ tai mình.

“Ngày thành thân, bệnh cũ của ta tái phát, chưa kịp bái đường đã ngất xỉu, sau đó vẫn luôn phải nghỉ ngơi tu dưỡng, cho nên việc này liền trì hoãn đến tận bây giờ.” Lại nói, Lưu Giản cảm thấy thực có lỗi với Lục Hà, tuy rằng mọi điều kiện sinh hoạt đều căn cứ quyền lợi của thị thiếp mà đối đãi với nàng, từ trên xuống dưới vương phủ cũng chấp nhận địa vị của nàng, nhưng y vẫn thiếu nàng một danh phận đường đường chính chính.

Mạnh Vân Khanh ngẩn ra, sau đó lập tức cười ồ lên, nói: “Xem ra ông trời đối đãi với ta không tệ, ngay cả thành thân cũng không cho các ngươi cơ hội, có thể thấy được, đời này ngươi chỉ có thể kết duyên cùng với ta thôi!”

Thấy Mạnh Vân Khanh cao hứng như thế, Lưu Giản cũng không muốn giải thích nhiều. Hôm ấy sở dĩ y phát bệnh, một là ủ bệnh đã lâu, hai là nhìn thấy hỉ sự bố trí hoa lệ lộng lẫy, lại nhớ tới người kia còn đang chịu đựng âm u ẩm thấp nơi ngục tù, nhất thời áy náy cùng buồn khổ dâng lên khiến cho y cơ hồ hít thở không thông nữa. Cả thân lẫn tâm đều bị giày vò tra tấn, thân mình ngoài mạnh trong yếu hiển nhiên không trụ được bao lâu mà ngã xuống.

Mạnh Vân Khanh vui mừng đến mức miệng cười không ngậm lại được, ôm lấy Lưu Giản, ghé vào lỗ tai y nói: “Cả gan hỏi Vương gia một câu, có nguyện ý gả cho hạ quan, cuộc đời này vô luận giàu nghèo vinh nhục, đều cùng hạ quan gánh vác hay không?”

Câu hỏi kia không cần nói cũng biết đáp án, Lưu Giản nhìn vào khuôn mặt tuấn tú thâm tình của nam nhân, ánh mắt tự nhiên lóe ra một chút bất an, thấp giọng nói: “Chuyện năm đó… Ngươi còn để ý?”

Cái mà y đề cập tới chính là, năm đó y thường xuyên dùng tới mê hương. Việc này nếu như đối với kẻ khác, y hiển nhiên không có chút áy náy nào, bởi vì đó là do hoàn cảnh sinh tồn bức bách. Thế nhưng nếu là với người mình yêu, y ngược lại có phần chú ý, sợ rằng đối phương sẽ bởi vậy mà cảm thấy chán ghét mình.

Hiểu được lo lắng trong lòng Lưu Giản, Mạnh Vân Khanh thản nhiên mỉm cười, ôn hòa nói: “Lúc đầu rất là tức giận, nhưng qua đi thì không sao nữa. Ta chẳng lẽ có khả năng vì việc nhỏ ấy mà buồn bực với ngươi sao? Chẳng qua ngươi lại định giấu diếm ta cả đời, còn để ngoại nhân nói cho ta biết… Ngươi không biết đâu, lúc ấy nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, Hoàng Thượng có bao nhiêu đắc ý, cứ như thể ta căn bản không hiểu chút gì về ngươi vậy.”

“Không phải như thế, chính là…” Lưu Giản dừng một chút, vẻ mặt có phần khó khăn, nói: “Chính là ta không muốn ngươi biết mình đã yêu phải một kẻ không từ thủ đoạn, có thù tất báo như thế.”

Mạnh Vân Khanh lại hỏi: “Cho nên ngay cả chuyện về Tiêu Hương Các ngươi cũng gạt ta lén đi xử lý một mình?”

“Ân.” Lưu Giản nhắm đôi mắt lại, rốt cục có thể thẳng thắn tất cả với người thân cận nhất của mình. Chuyện này khiến y nảy sinh một cảm giác thoải mái không nói nên lời, bí mật vùi lấp dưới tận đáy lòng cuối cùng có thể phơi bày cả ra rồi.

“Ta không thay đổi được xuất thân, nhưng ta có thể hủy diệt cái thứ giống như chứng cớ uy hiếp địa vị của ta. Nơi dơ bẩn tà ác ấy, vốn dĩ không nên tồn tại, ta sai người châm đuốc một phen thiêu trụi Tiêu Hương Các, ngay cả một con chuột cũng không thể để nó sống sót chui ra. Chỉ cần có thể làm cho nơi đó biến mất, ta không quan tâm có bao nhiêu người phải bị chôn vùi theo.”

Nói xong, y không được tự nhiên mà lắc đầu rũ tóc che đi khuôn mặt, sợ bị ái nhân phát hiện vẻ mặt mình bởi vì thù hận mà vặn vẹo xấu xí biết bao.

Song Mạnh Vân Khanh lại không thèm quan tâm mà kéo mặt của đối phương quay lại phía mình, hôn lên cánh môi mỏng manh đang run rẩy bởi vì vừa bộc bạch một chuyện không muốn ai biết đến kia, vừa bực tức vừa buồn cười, nói: “Chỉ có thế mà không nói với ta? Sợ ta trách ngươi, hay là ngăn cản ngươi đây?”

Lưu Giản dùng thanh âm chậm rãi mà hữu lực, nói: “Chuyện này, mặc kệ ngươi khiển trách hay ngăn cản, ta cũng nhất định phải làm, cho nên ta không muốn nói cho ngươi biết.”

“Thật khờ!” Mạnh Vân Khanh dở khóc dở cười mà mắng người nọ một câu, lại nói: “Ta sao có thể ngăn cản ngươi? Chỗ kia đã mang lại cho ngươi rất nhiều đau khổ, chẳng lẽ ta còn che chở nó sao? Vì cái gì ngươi không nói chuyện này với ta? Trong lòng có nỗi khổ, lại một mình gánh chịu, coi ta là cái gì đây?”

Nghe ra được oán giận trong lời nói của đối phương, Lưu Giản vội vàng lên tiếng: “Không phải, mấy năm nay là vì có ngươi, ta mới có thể trải qua những ngày thư thả thoải mái. Không cho ngươi biết ta có tâm tư vụ lợi xấu xa, cũng bởi ta sợ ngươi nhận ra ta là người ngoan độc, rồi bỏ ta mà đi… Mặc dù ta đã trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng vẫn muốn là một người trong sạch trước mắt ngươi.”

“Ai nói ngươi không trong sạch?” Mạnh Vân Khanh một phen kéo người vào trong ***g ngực, phẫn nộ lại có chút tiếc thương hôn nhẹ lên vầng trán, khóe mắt, sống mũi cùng đôi môi y, vừa hôn vừa nói: “Ngươi rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến cho Mạnh Vân Khanh ta chạy theo như vịt, sợ chính mình không đủ xuất sắc, không đủ cường đại để sánh bước với ngươi.”

Lưu Giản thoáng trợn tròn con mắt, thấp giọng nói: “Sao có thể…”

“Như thế nào không thể? Ngươi nhìn ngươi đi, đã khiến tài tử đệ nhất mê đắm thành bộ dạng này rồi, lại còn không tự biết!” Mạnh Vân Khanh khẩu khí như thể chẳng biết phải làm sao, sau đó bất đắc dĩ thở dài, dùng thanh âm mềm nhũn: “Chung quy, ngươi đã cho rằng ta vì ngươi mà mất đi rất nhiều, lại không từng ngẫm xem chính ngươi đã vì ta mà buông bỏ bao nhiêu. Ngươi đường đường là một Vương gia, được hưởng tất cả ôn hương nhuyễn ngọc, thê thiếp hàng đàn, thế mà lại cam tâm nằm phục dưới thân ta nếu ngươi nguyện ý, trong triều đình này cũng sẽ có một chỗ đứng cho ngươi, song ngươi lại cam lòng trải qua những thàng này tầm thường bình dị, chẳng lẽ không phải vì lo sợ sẽ mang tới những lời đồn đại nhảm nhí cho ta sao?”

Lưu Giản bị hỏi đến á khẩu không cách nào hồi đáp được, cứ ngây ngốc đón nhận ánh mắt vừa giận vừa yêu của Mạnh Vân Khanh. Một lúc lâu sau, không ngăn được ướt át dâng trào nơi khóe mắt, y vươn cánh tay ôm lấy nam nhân tuấn tú trước mặt mình, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy may mắn mà cảm thán: “Vân Khanh, ngươi tốt như vậy, hoàn hảo như vậy…”

Lời còn chưa nói hết, lệ nóng đã theo hai gò má chảy dài.

Mạnh Vân Khanh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt mặn chát, nói: “Ta tốt như vậy, ngươi càng phải biết quý trọng, đừng đẩy ta cho người khác thêm lần nào nữa.”

Lưu Giản tất nhiên là không muốn, thế nhưng nghĩ tới trở ngại to lớn kia, không khỏi lo lắng băn khoăn.

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư người nọ, Mạnh Vân Khanh nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, cùng lắm thì ta đây không làm quan nữa, Hoàng Thượng còn có thể gây khó dễ được ta sao?”

Thấy Lưu Giản định há miệng phản đối, hắn lại vỗ vỗ bả vai của đối phương, tiếp lời: “Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không đối nghịch cùng thiên tử.”

“Ngươi đừng lỗ mãng giống như lần trước thì được rồi.” Nghĩ đến chuyện người nọ bị đầy vào đại lao lần trước, Lưu Giản vẫn còn sợ hãi vô cùng.

“Đã biết, ta khẳng định sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc một lần nữa, cho ngươi có cơ hội lén tái giá thêm một lần.” Mạnh Vân Khanh trêu đùa.

Lưu Giản nhìn hắn, nghiêm mặt đáp lời: “Vậy ngươi phải nhớ kỹ, đừng để bản thân mình gặp chuyện.”

“Dạ, da, Vương gia tốt của ta, hạ quan xin tuân lệnh.” Mạnh Vân Khanh một bên đáp ứng một bên đỡ Lưu Giản nằm xuống, nói: “Chuyện trọng yếu nhất hiện nay là, Vương gia ngài phải nhanh chóng chăm sóc cho thân thể tốt lên, đừng để hạ quan phải lo lắng nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vấn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook