Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 183: Bởi Vì Ngươi Không Đủ Tư Cách

Lão Ưng Cật Tiểu Kê

20/02/2021

"Có muốn hay không?" Bên kia, học viên cũ lơ đễnh đáp: "Thứ này chính là mắc như vậy đấy, tư liệu liên quan đến nội bộ Văn Minh học phủ, ngươi cho rằng đơn giản lắm à? Ta cũng phải chịu bao nguy hiểm mới mang ra được đây!"

Giờ phút này, ở mấy bàn xung quanh, một ít học viên cũ âm thầm líu lưỡi, ta thao, quá xấu xa!

Bọn hắn có người chỉ lấy tiền mặt, có người chỉ lấy 1 điểm công huân, cái tên kia thì lại quá ác liệt, đòi những 3 điểm, quả thực là một bụng đen sì!

Đương nhiên, không ai vạch trần người nọ cả.

Mặc dù cái tên kia lòng dạ hiểm độc, xem ra có thể kiếm không ít, bất quá... cẩn thận học viên mới qua mấy năm sau trở nên mạnh mẽ rồi sẽ tìm ngươi tính sổ, chuyện này lại không phải là không có.

Kiếm bao nhiêu thì cũng đừng chỉ ham lợi trước mắt, cũng phải nhìn về tương lai mai sau nữa.

Chu Tuệ cũng hâm mộ, bất quá nàng thật sự cũng không quá để ý, nếu gặp được một số học viên thiên tài, lại còn là kẻ hẹp hòi, qua mấy năm nữa hắn mạnh lên, vì vài điểm công huân ngày hôm nay mà tùy tiện làm khó ngươi, ha ha... chờ đón xui xẻo đi!

Nàng không thèm để ý, đám Tô Vũ thì bỗng nhiên đều cảm kích nhìn về phía nàng.

Hình như bọn họ đã kiếm lợi lớn!

Người ta mua một bản mất 3 điểm công huân, đây chính là năm sáu vạn cũng mua không được, bọn họ thì chỉ cần 500 khối, không có so sánh thì sẽ không có tổn thương!

Trước đó họ còn cảm thấy đắt, bây giờ bỗng nhiên đều cảm thấy quá đáng giá!

Mấy người cẩn thận giấu sách đi, miễn cho bị người khác biết bọn hắn mua được giá rẻ về tay.

Chu Tuệ âm thầm bật cười, thế này cũng tốt, trong đám người mà nàng dẫn dắt tối thiểu phải có hai thượng đẳng học viên, không có oán khí là tốt nhất, nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt cũng nên.

Nàng đã kiếm lời, cũng lưu lại chút ấn tượng tốt, không quan tâm những người này về sau có nhớ hay không, ít nhiều gì cũng cần giữ lại mấy phần nhân tình.

Còn về phần lão sinh bên cạnh kia đại khái cũng không thèm để ý những học sinh mới này, hố được một người thì tính một người, cùng lắm thì mấy năm sau hắn ta sẽ rời đi, Đằng Không không được thì chẳng cần thiết ở lại học phủ làm gì.

"Các ngươi trở về từ từ xem, ngày mai ta tới đón các ngươi, đưa các ngươi tới ký túc xá, đúng rồi, thượng đẳng học viên có thể ở Dưỡng Tính viên, ta khuyên các ngươi có cơ hội này thì tranh thủ mà ở. Bằng không... ha ha, những ký túc xá bình thường khác có thể phiền chết ngươi!"

Chu Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: "8 người một phòng, ngươi đang đọc sách, người khác thì luyện võ, ngươi đang luyện võ, người khác lại đi tắm, ngươi đang tắm, người khác lại học bài... Ngươi sẽ phát điên!"

Sắc mặt Tô Vũ biến hóa, tệ đến như thế sao?

8 người một phòng!

Phải biết, đây là tu luyện, cũng không phải chỉ sinh hoạt hàng ngày, tu luyện kiêng kỵ nhất là bị người khác quấy rầy!

Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng nhiên có chút buồn bực, chẳng lẽ ta phải tới ở Dưỡng Tính viên?

5 vạn!

Toàn bộ gia sản của ta gộp lại cũng chẳng có nhiều như vậy!

Chu Tuệ kỳ thật đang âm thầm quan sát hắn, thấy thế thì lén cười, quả nhiên nàng đã đoán đúng, vậy hắn đại khái chính là thượng đẳng học viên của Nam Nguyên. Không tệ, lần này mình nhận lại có tận hai thượng đẳng học viên.

Tuy chẳng qua là đón tiếp tân sinh, nhưng giao lưu tốt thì chưa hẳn không có ích lợi gì.



Chu Tuệ âm thầm đắc ý trong lòng, trước đó nàng tranh suất với nghiên cứu viên phân chia nhiệm vụ vẫn là có chỗ tốt, danh sách mà nàng nhận được năm nay quả thực không tệ chút nào.

Sau khi hàn huyên với Chu Tuệ một hồi, đám người mới như Tô Vũ đại khái đã biết ít nhiều về tình hình của học phủ.

Mặc dù chỉ là một chút tin tức cơ bản thế nhưng cũng giúp các học viên bớt đi phần nào nôn nao, bất an.

Còn về tin đồn bên ngoài rằng học phủ đang tranh đấu gay gắt, Chu Tuệ đã trấn an rằng mấy chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ.

Nói một cách khác, mọi người không có tư cách xen vào!

Người ngoài nói học phủ đấu tranh tàn khốc, đó là nhằm vào cường giả, nhằm vào thiên tài, còn những kẻ tầm thường thì không xứng!

Lúc nàng nói lời này, Tô Vũ nhớ kỹ, Chu Tuệ thế mà còn tỏ vẻ ngưỡng mộ.

"Đấu tranh? Nếu thật sự đấu đến trên đầu ta, ta sẽ có thể cười vui mà chết!"

Một khắc ấy, hắn có thể cảm nhận được rõ rệt sự ngưỡng mộ của Chu Tuệ dành cho những vị cường giả kia.

Ngươi có thể bị kẻ khác nhằm vào sẽ mang ý nghĩa rằng ngươi là thiên tài, ngươi là yêu nghiệt, là cường giả, bản thân ngươi có giá trị rất lớn!

Ngược lại, nếu ngươi không có giá trị gì, thế thì cứ yên tâm là trong học phủ sẽ chẳng có ai nhằm vào ngươi làm gì cho tốn công sức.

Ai sẽ nguyện ý lãng phí thời gian vì một kẻ tầm thường cơ chứ!

Thiên tài, yêu nghiệt, cường giả, những người này không ai sẽ nhàm chán đến mức tốn thời gian với đám người tầm thường, dù có là hành vi chèn ép thì cũng ghét bỏ ngươi không đủ tư cách.

Cho nên dựa theo lời Chu Tuệ nói, tại học phủ, nếu ngươi thật sự cảm nhận được hơi thở của đấu tranh thì xin chúc mừng, ngươi đã trở thành nhân vật quan trọng của học phủ rồi!

Vậy cũng đại biểu cho quyền lợi, thực lực, công huân và quyền nói chuyện!

Chu Tuệ nói ra điều này cũng đã khiến Tô Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Có cảm giác như hắn đã hiểu ra!

Trước đó hắn có chút để tâm vào những chuyện vụn vặt, mặc dù quyết tâm lựa chọn tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, nhưng trên thực tế Tô Vũ vẫn còn chút bất mãn đối với việc tranh đấu trong học phủ. Hắn cảm thấy không nên như thế, nhất là điều này đã khiến các học viên mới đều cảm nhận được loại cảm giác áp bách ấy.

Nhưng hôm nay Chu Tuệ nói thế này thì hắn lại hiểu được, không phải học phủ khiến đấu tranh liên lụy đến trên người các học viên mà là... bản thân học viên ấy quá ưu tú!

Người ưu tú vô luận có phải học viên hay không thì đều sẽ lâm vào trong cuộc hỗn chiến đó.

Công huân, công pháp, tài nguyên,.. những vật này các thiên tài cần rất nhiều, các cường giả muốn cũng rất nhiều. Nếu ngươi muốn nhiều hơn, không đấu với người ta, chẳng lẽ bánh sẽ từ trên trời rớt xuống à?

Nếu cứ mãi giống như Chu Tuệ, mấy năm trôi qua mà chỉ truy cầu mấy chục điểm công huân, rồi đến khi nào mới sẽ cảm thấy ngươi muốn nhiều hơn?

Nhưng chút điểm công huân như thế, Tô Vũ có thể thỏa mãn được hay sao?

Phải biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, Tô Vũ đã dùng tới tận bảy tám chục điểm!

...

Về đến phòng, Tô Vũ an tĩnh suy tư một hồi, trong lòng có chút rộng mở sáng tỏ hơn.



Trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, có một số việc, đứng tại góc độ không giống nhau để cân nhắc, thì sẽ nhận được kết quả vô cùng khác biệt.

Nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, Tô Vũ không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa.

Cầm lấy《 Sổ tay thông dụng về Đại Hạ Văn Minh học phủ 》bên cạnh, hắn bắt đầu đọc kĩ.

...

Trong trang tin về Học Phủ.

Học phủ chủ yếu chia làm tám khu vực lớn.

Khu dạy học, khu buôn bán, khu dân cư, khu đón tân sinh, khu Bí Cảnh, khu Truyền Đạo, Tu Tâm các, khu Dưỡng Lão.

Khu đón tân sinh cũng chính là chỗ hiện tại Tô Vũ đang ở, nơi này phụ trách đón người mới đến, đồng thời cũng là địa phương dành cho phụ huynh tới chơi ở lại.

Khu Truyền Đạo chủ yếu là có một số cường giả ở chỗ này công khai giảng đạo, vận khí tốt thì còn có thể sẽ quan sát được cường giả viết ý chí chi văn ngay tại chỗ, hoặc là giảng giải một chút tri thức có tính tư mật khác, tất cả đều là miễn phí.

Tu Tâm các, vị trí hạch tâm của học phủ.

Khu Dưỡng Lão đúng nghĩa là để dưỡng lão, một ít học viên cũ của học phủ cơ hồ đều ở nơi này, tự thành một thể, cũng tạo thành một hệ thống cực kỳ lớn bên trong học phủ.

Còn như mấy khu vực lớn khác thì đều có thể theo tên mà hiểu ý nghĩa.

Đại Hạ Văn Minh học phủ rất lớn, theo như bản giới thiệu thì thậm chí không hề nhỏ hơn cả tòa thành Nam Nguyên!

Nhân khẩu cũng rất nhiều!

Học viên dưới 30 tuổi phải lên đến hai vạn người!

Số lượng này bao gồm cả tân sinh của học phủ, trên con đường tu luyện thì thời gian mười năm không lâu lắm, cho nên người dưới 30 tuổi đều rất có tiềm lực.

Mà người trên 30 tuổi, cụ thể là học viên ở giữa khoảng 30- 50 tuổi cũng có gần vạn người, trên 50 tuổi thì cũng phải gần hai vạn người!

50 tuổi trở lên, kỳ thật đại biểu cho việc tiềm lực cơ hồ đã hao hết, gần như không có khả năng cụ hiện được nữa.

Liễu Văn Ngạn có thể cụ hiện, đó là trường hợp đặc biệt, hoặc là nói rất ít người có cơ hội như thế.

Tính ra thì học phủ có tổng cộng gần 5 vạn học viên!

Mà học viên trên 30 tuổi rất nhiều người đã kết hôn sinh con, cộng thêm người nhà các thứ và tính thêm công nhân viên chức, chấp giáo, nghiên cứu viên trong học phủ...

Toàn bộ học phủ, số lượng lên đến 100 ngàn người!

Quy mô cực kỳ lớn!

Ở bên khu buôn bán mở cửa hàng, có không ít người là người nhà của học viên, hoặc là người nhà của chấp giáo và nghiên cứu viên.

Những người này đã gắn kết chặt chẽ không thể tách rời với học phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook