Chương 285: Cảm Giác Mất Mát Và Không Cam Lòng
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
20/02/2021
Bạch Phong nhìn thấy thái độ của Tô Vũ liền biết ngay hắn đang nghĩ cái gì, anh lập tức trầm giọng: "Năm đó khi lão sư của ta nói với ta như vậy ta cũng không thoải mái! Thế nhưng đây chính là sự thật, chúng ta không thể cải biến, không có một thần văn Vĩnh Hằng nào thuộc về nhân tộc thần văn chính là chứng cứ rõ ràng nhất!"
"Còn nữa..." Bạch Phong dừng một chút lại tiếp tục: "Dưới tình huống bình thường, Văn Minh sư sẽ chỉ chủ tu một thần văn, không nên chủ tu nhân tộc, bằng không sẽ chẳng còn hy vọng vượt lên trên Sơn Hải!"
Bạch Phong nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì nhân tộc thần văn không thể trở thành thần văn Vĩnh Hằng. Thần văn Vĩnh Hằng hết lần này tới lần khác lại là trên Sơn Hải cảnh mới có, hai yếu tố này bị khóa chặt vào nhau, nếu ngươi chủ tu nhân tộc thần văn, đời này... Nhiều nhất chỉ có thể đi đến Sơn Hải! Tuy rằng Sơn Hải đã rất mạnh, bây giờ rất nhiều người gần như không truy cầu cảnh giới trên Sơn Hải nữa, nhưng đó là người bình thường, chúng ta không giống vậy. Tô Vũ, mục tiêu của chúng ta là trên Sơn Hải!"
"Lão sư..."
"Nghe ta!"
Bạch Phong trầm giọng: "Hiện tại còn chưa vội, đến Đằng Không mới có thể chủ tu một loại thần văn, cho nên ngươi còn có thời gian, thế nhưng... Ngươi phải chuẩn bị sẵn để làm điều này, ngươi phác hoạ bao nhiêu nhân tộc thần văn thì cũng chỉ có thể trở thành thứ phụ thuộc, không thể lấy làm chủ tu!"
Tô Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ non nớt trên con đường tu luyện, so về tu luyện thì hắn tự nhiên không bằng cường giả Đằng Không như Bạch Phong.
Chỉ là trong lòng hắn, dù sao cũng hơi không cam tâm.
Nhưng dẫu không cam tâm đi chăng nữa thì Tô Vũ cũng hiểu rõ, hết thảy lời Bạch Phong nói đều là vì muốn tốt cho mình.
"Ta biết rồi." Tô Vũ buồn rầu trả lời một câu.
Bạch Phong cũng không nói thêm nữa, lúc trước vui sướng, xúc động, bất đắc dĩ, giờ phút này mọi thứ đều biến thành trầm trọng.
Tô Vũ... thật sự cảm ngộ không mạnh đối với vạn tộc thần văn sao?
Vậy hắn còn có thể trở thành mạnh mẽ sánh với cường giả vô địch nữa không?
Hắn còn có thể khiến cho đa thần văn nhất hệ lại tiếp nối rực rỡ huy hoàng không?
Anh không biết!
Giờ khắc này, Bạch Phong có chút mất mát, có chút uể oải.
Nếu Tô Vũ chỉ có thể cảm ngộ vạn tộc thần văn như người thường, vậy thì rất có khả năng hắn muốn Đằng Không cũng khó khăn, rất khó truyền thừa đa thần văn nhất hệ.
...
Ở tầng ba.
Bạch Phong bỗng nhiên không có tâm tư nghiên cứu nữa, anh có chút mỏi mệt, có chút không cam tâm.
Rất lâu sau anh mới cắn răng nói: "Dù chỉ có thể cảm ngộ nhân tộc thần văn thì cũng có thể trở thành cường giả, dù cho không thể vượt qua Sơn Hải cảnh thì trở thành Sơn Hải, rồi Sơn Hải đỉnh phong cũng đủ rồi!"
"Có bao nhiêu người có thể vượt qua Sơn Hải được cơ chứ?"
"Ta không nên có yêu cầu quá cao quá xa vời với hắn... Sơn Hải... Chỉ cần có thể đột phá Sơn Hải là có thể truyền thừa tiếp!"
Bạch Phong thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Chuyện mà ngay cả ta đều làm không được hà tất lại cưỡng cầu vào người khác! Lão sư đều dậm chân tại Sơn Hải, nói về chuyện vượt qua Sơn Hải quả thực là ta đã yêu cầu quá mức xa vời."
"Dù thật sự chỉ có thể cảm ngộ nhân tộc thần văn... thì vẫn có thể mạnh mẽ, chỉ cần vẽ ra đủ nhiều thần văn, hình thành một thần văn chiến kỹ hoàn chỉnh thì Tô Vũ vẫn có khả năng mạnh mẽ, ngạo nghễ với đời!"
Nói là nói như vậy, cảm giác mất mát mơ hồ trong lòng Bạch Phong vẫn là nhói đau quấn chặt lấy anh.
Anh không biết có phải thật sự sẽ vậy hay không.
Ngày mai, có lẽ mới biết được.
Ngày mai anh sẽ mang Tô Vũ tới Tàng Thư các, vốn anh đang ôm hy vọng đầy cõi lòng giờ khắc này lại là có chút bi thương không nói ra được.
...
Đêm nay, Tô Vũ một mực chuyên tâm tu bổ thần văn chữ "Sát".
Hắn cũng có chút cảm giác mất mát và không cam lòng!
Nhân tộc thần văn yếu lắm sao?
Vì sao hắn lại cảm thấy chúng rất mạnh nhỉ!
Tiểu đệ "Máu" và "Lôi" của hắn đều rất mạnh mẽ.
Chữ "Sát" càng là mạnh mẽ lấy một địch hai, đánh tan hai thần văn có trước.
"Nhân tộc thần văn thật sự không mạnh ư?"
"Thần văn Vĩnh Hằng..."
"Phác họa thần văn của tộc khác mới có hi vọng trở thành thần văn Vĩnh Hằng..."
"Vượt qua Sơn Hải?"
...
Đêm nay, Tô Vũ không ngủ.
Đêm nay, Bạch Phong cũng không ngủ, anh một lần nữa bắt đầu nghiên cứu công trình của mình, anh muốn quên đi một chút chuyện không thoải mái.
Buổi sáng.
Ý chí lực của Tô Vũ khẽ động, trong tinh huyết trì, một thanh tiểu đao bắn tới, sau một khắc, chậm rãi tan biến ngay trước mặt Tô Vũ.
Bên trong biển ý chí nhiều thêm một thanh đao nhỏ màu đen.
Mang theo 5 giọt Nguyên Khí dịch, 8 giọt tinh huyết Thiết Dực điểu Vạn Thạch cảnh, Tô Vũ ra khỏi cửa.
Ba thần văn vây quanh tiểu đao màu đen.
Tiểu đao màu đen và thần văn lại toàn bộ tiến vào trong xương đầu của yên diệt thú, xương đầu như là cái lồng bao bọc lấy những vật này.
Trong biển ý chí, một bản sách họa màu vàng kim phiêu đãng ở nơi xa, không có đồ vật nào dám tới gần.
...
Lôi đài của học phủ thiết lập ở gần Tu Tâm các.
Sáng sớm, trên lôi đài đã kín người hết chỗ.
"Lần này tân sinh táo bạo quá đi mất, mới đến học phủ một tháng liền có người muốn bắt đầu khiêu chiến."
"Hai tiểu gia hỏa nghe nói cũng mới vừa dưỡng tính mà thôi."
"Phải không? Ta cảm giác sẽ không có gì thú vị cả."
"Không thể nói như vậy, người cũ nhìn cũng phát chán, kể cả người hay khiêu chiến Bách Cường bảng đều nhìn phát chán rồi, thêm một chút người mới cũng không tệ."
"..."
Giờ phút này, gần lôi đài khắp nơi đều là người.
Ngay tại lúc những người nọ nghị luận ầm ĩ, có một kẻ đi loanh quanh bốn phía, thấy được ai thì sẽ nhỏ giọng hỏi: "Đồng học, đặt cược không? Tô Vũ thắng, một đền 1.3! Lâm Diệu thắng, một đền 1.2."
"Tỉ lệ đặt cược thay đổi rồi à?" Có người trước đó đã từng nghe qua, thấy vậy thì hiếu kỳ nói: "Trước đó Tô Vũ không phải là một đền 1.5 sao?"
"Hắn tiến vào dưỡng tính rồi, đương nhiên phải điều chỉnh!" Hạ Hổ Vưu vội vàng đáp: "Đồng học, có cược không đây? Ta là Hạ Hổ Vưu, người Hạ gia, uy tín rất có bảo đảm! Nhìn thấy không? Hạ Thiền bên kia kìa, yêu nghiệt thiên tài khóa này đó, nàng là em gái ta..."
"Em gái của ngươi? Hạ Thiền thì ta biết, nàng không phải cháu gái của Hạ Hầu gia sao?"
"Đúng, không phải em ruột nhưng còn thân hơn cả em ruột cơ..."
Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Đặt cược ở chỗ ta, ta không chạy đi đâu được, thật đó, uy tín có bảo đảm, vừa rồi vài vị nghiên cứu viên đều đặt cược chỗ ta đấy!"
"Nghiên cứu viên?"
"Thật hay giả thế?"
Bốn phía có người thấp giọng nói: "Ngươi không sợ bị học phủ càn quét à, đến lúc đó thì phải làm sao?"
Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm: "Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị rồi! Trừ phi Các lão lên tiếng, bằng không... Dù cho nghiên cứu viên trung cấp ra mặt thì cũng không làm gì được ta! Chút bản lĩnh này thì Hạ gia vẫn phải có, hiện tại đã có nghiên cứu viên trung cấp đặt cược rồi!"
"Thật ư?"
"Dĩ nhiên!"
Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi thử học sinh của họ..."
Cậu nói ra tên của vài người, những người khác lập tức có chút tin tưởng.
Tiểu mập mạp này quả là rất lợi hại!
Còn chuyện Các lão ra mặt... Quên đi thôi, trò đùa trẻ con, mở bàn cược ấy mà, sao mấy vị Các lão lại quản những việc này!
Khi Bách Cường bảng khiêu chiến cũng có người bắt đầu phiên giao dịch, mà lại không thấy vị Các lão nào ra mặt dẹp loạn.
Hạ Hổ Vưu đang lo chào hàng, bỗng nhiên ánh mắt cậu sáng lên, vội vàng nói: "Ta có chút việc, đợi chút nữa lại đến, các ngươi chờ ta!"
Sau một khắc, cậu vội vã chen chúc lao ra khỏi đám người!
...
Một lát sau, Hạ Hổ Vưu nhào tới bên cạnh Tô Vũ, thở dốc "Tô Vũ, cuối cùng ngươi cũng đến, thế nào? Có nắm chắc không? Tuyệt đối đừng hố lão đệ ta à nha, nếu ngươi thua thì ta đây liền xong đời.."
Tô Vũ đang không thấy thoải mái, nhíu mày nhìn cậu ta một cái, "Ngươi có phải nhân chuyện ta khiêu chiến mà làm trò gì rồi đúng không?"
"Không có..."
"Nếu ngươi gạt ta, về sau đừng hòng có mối mua bán gì với ta nữa!"
"Còn nữa..." Bạch Phong dừng một chút lại tiếp tục: "Dưới tình huống bình thường, Văn Minh sư sẽ chỉ chủ tu một thần văn, không nên chủ tu nhân tộc, bằng không sẽ chẳng còn hy vọng vượt lên trên Sơn Hải!"
Bạch Phong nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì nhân tộc thần văn không thể trở thành thần văn Vĩnh Hằng. Thần văn Vĩnh Hằng hết lần này tới lần khác lại là trên Sơn Hải cảnh mới có, hai yếu tố này bị khóa chặt vào nhau, nếu ngươi chủ tu nhân tộc thần văn, đời này... Nhiều nhất chỉ có thể đi đến Sơn Hải! Tuy rằng Sơn Hải đã rất mạnh, bây giờ rất nhiều người gần như không truy cầu cảnh giới trên Sơn Hải nữa, nhưng đó là người bình thường, chúng ta không giống vậy. Tô Vũ, mục tiêu của chúng ta là trên Sơn Hải!"
"Lão sư..."
"Nghe ta!"
Bạch Phong trầm giọng: "Hiện tại còn chưa vội, đến Đằng Không mới có thể chủ tu một loại thần văn, cho nên ngươi còn có thời gian, thế nhưng... Ngươi phải chuẩn bị sẵn để làm điều này, ngươi phác hoạ bao nhiêu nhân tộc thần văn thì cũng chỉ có thể trở thành thứ phụ thuộc, không thể lấy làm chủ tu!"
Tô Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ non nớt trên con đường tu luyện, so về tu luyện thì hắn tự nhiên không bằng cường giả Đằng Không như Bạch Phong.
Chỉ là trong lòng hắn, dù sao cũng hơi không cam tâm.
Nhưng dẫu không cam tâm đi chăng nữa thì Tô Vũ cũng hiểu rõ, hết thảy lời Bạch Phong nói đều là vì muốn tốt cho mình.
"Ta biết rồi." Tô Vũ buồn rầu trả lời một câu.
Bạch Phong cũng không nói thêm nữa, lúc trước vui sướng, xúc động, bất đắc dĩ, giờ phút này mọi thứ đều biến thành trầm trọng.
Tô Vũ... thật sự cảm ngộ không mạnh đối với vạn tộc thần văn sao?
Vậy hắn còn có thể trở thành mạnh mẽ sánh với cường giả vô địch nữa không?
Hắn còn có thể khiến cho đa thần văn nhất hệ lại tiếp nối rực rỡ huy hoàng không?
Anh không biết!
Giờ khắc này, Bạch Phong có chút mất mát, có chút uể oải.
Nếu Tô Vũ chỉ có thể cảm ngộ vạn tộc thần văn như người thường, vậy thì rất có khả năng hắn muốn Đằng Không cũng khó khăn, rất khó truyền thừa đa thần văn nhất hệ.
...
Ở tầng ba.
Bạch Phong bỗng nhiên không có tâm tư nghiên cứu nữa, anh có chút mỏi mệt, có chút không cam tâm.
Rất lâu sau anh mới cắn răng nói: "Dù chỉ có thể cảm ngộ nhân tộc thần văn thì cũng có thể trở thành cường giả, dù cho không thể vượt qua Sơn Hải cảnh thì trở thành Sơn Hải, rồi Sơn Hải đỉnh phong cũng đủ rồi!"
"Có bao nhiêu người có thể vượt qua Sơn Hải được cơ chứ?"
"Ta không nên có yêu cầu quá cao quá xa vời với hắn... Sơn Hải... Chỉ cần có thể đột phá Sơn Hải là có thể truyền thừa tiếp!"
Bạch Phong thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Chuyện mà ngay cả ta đều làm không được hà tất lại cưỡng cầu vào người khác! Lão sư đều dậm chân tại Sơn Hải, nói về chuyện vượt qua Sơn Hải quả thực là ta đã yêu cầu quá mức xa vời."
"Dù thật sự chỉ có thể cảm ngộ nhân tộc thần văn... thì vẫn có thể mạnh mẽ, chỉ cần vẽ ra đủ nhiều thần văn, hình thành một thần văn chiến kỹ hoàn chỉnh thì Tô Vũ vẫn có khả năng mạnh mẽ, ngạo nghễ với đời!"
Nói là nói như vậy, cảm giác mất mát mơ hồ trong lòng Bạch Phong vẫn là nhói đau quấn chặt lấy anh.
Anh không biết có phải thật sự sẽ vậy hay không.
Ngày mai, có lẽ mới biết được.
Ngày mai anh sẽ mang Tô Vũ tới Tàng Thư các, vốn anh đang ôm hy vọng đầy cõi lòng giờ khắc này lại là có chút bi thương không nói ra được.
...
Đêm nay, Tô Vũ một mực chuyên tâm tu bổ thần văn chữ "Sát".
Hắn cũng có chút cảm giác mất mát và không cam lòng!
Nhân tộc thần văn yếu lắm sao?
Vì sao hắn lại cảm thấy chúng rất mạnh nhỉ!
Tiểu đệ "Máu" và "Lôi" của hắn đều rất mạnh mẽ.
Chữ "Sát" càng là mạnh mẽ lấy một địch hai, đánh tan hai thần văn có trước.
"Nhân tộc thần văn thật sự không mạnh ư?"
"Thần văn Vĩnh Hằng..."
"Phác họa thần văn của tộc khác mới có hi vọng trở thành thần văn Vĩnh Hằng..."
"Vượt qua Sơn Hải?"
...
Đêm nay, Tô Vũ không ngủ.
Đêm nay, Bạch Phong cũng không ngủ, anh một lần nữa bắt đầu nghiên cứu công trình của mình, anh muốn quên đi một chút chuyện không thoải mái.
Buổi sáng.
Ý chí lực của Tô Vũ khẽ động, trong tinh huyết trì, một thanh tiểu đao bắn tới, sau một khắc, chậm rãi tan biến ngay trước mặt Tô Vũ.
Bên trong biển ý chí nhiều thêm một thanh đao nhỏ màu đen.
Mang theo 5 giọt Nguyên Khí dịch, 8 giọt tinh huyết Thiết Dực điểu Vạn Thạch cảnh, Tô Vũ ra khỏi cửa.
Ba thần văn vây quanh tiểu đao màu đen.
Tiểu đao màu đen và thần văn lại toàn bộ tiến vào trong xương đầu của yên diệt thú, xương đầu như là cái lồng bao bọc lấy những vật này.
Trong biển ý chí, một bản sách họa màu vàng kim phiêu đãng ở nơi xa, không có đồ vật nào dám tới gần.
...
Lôi đài của học phủ thiết lập ở gần Tu Tâm các.
Sáng sớm, trên lôi đài đã kín người hết chỗ.
"Lần này tân sinh táo bạo quá đi mất, mới đến học phủ một tháng liền có người muốn bắt đầu khiêu chiến."
"Hai tiểu gia hỏa nghe nói cũng mới vừa dưỡng tính mà thôi."
"Phải không? Ta cảm giác sẽ không có gì thú vị cả."
"Không thể nói như vậy, người cũ nhìn cũng phát chán, kể cả người hay khiêu chiến Bách Cường bảng đều nhìn phát chán rồi, thêm một chút người mới cũng không tệ."
"..."
Giờ phút này, gần lôi đài khắp nơi đều là người.
Ngay tại lúc những người nọ nghị luận ầm ĩ, có một kẻ đi loanh quanh bốn phía, thấy được ai thì sẽ nhỏ giọng hỏi: "Đồng học, đặt cược không? Tô Vũ thắng, một đền 1.3! Lâm Diệu thắng, một đền 1.2."
"Tỉ lệ đặt cược thay đổi rồi à?" Có người trước đó đã từng nghe qua, thấy vậy thì hiếu kỳ nói: "Trước đó Tô Vũ không phải là một đền 1.5 sao?"
"Hắn tiến vào dưỡng tính rồi, đương nhiên phải điều chỉnh!" Hạ Hổ Vưu vội vàng đáp: "Đồng học, có cược không đây? Ta là Hạ Hổ Vưu, người Hạ gia, uy tín rất có bảo đảm! Nhìn thấy không? Hạ Thiền bên kia kìa, yêu nghiệt thiên tài khóa này đó, nàng là em gái ta..."
"Em gái của ngươi? Hạ Thiền thì ta biết, nàng không phải cháu gái của Hạ Hầu gia sao?"
"Đúng, không phải em ruột nhưng còn thân hơn cả em ruột cơ..."
Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Đặt cược ở chỗ ta, ta không chạy đi đâu được, thật đó, uy tín có bảo đảm, vừa rồi vài vị nghiên cứu viên đều đặt cược chỗ ta đấy!"
"Nghiên cứu viên?"
"Thật hay giả thế?"
Bốn phía có người thấp giọng nói: "Ngươi không sợ bị học phủ càn quét à, đến lúc đó thì phải làm sao?"
Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm: "Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị rồi! Trừ phi Các lão lên tiếng, bằng không... Dù cho nghiên cứu viên trung cấp ra mặt thì cũng không làm gì được ta! Chút bản lĩnh này thì Hạ gia vẫn phải có, hiện tại đã có nghiên cứu viên trung cấp đặt cược rồi!"
"Thật ư?"
"Dĩ nhiên!"
Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi thử học sinh của họ..."
Cậu nói ra tên của vài người, những người khác lập tức có chút tin tưởng.
Tiểu mập mạp này quả là rất lợi hại!
Còn chuyện Các lão ra mặt... Quên đi thôi, trò đùa trẻ con, mở bàn cược ấy mà, sao mấy vị Các lão lại quản những việc này!
Khi Bách Cường bảng khiêu chiến cũng có người bắt đầu phiên giao dịch, mà lại không thấy vị Các lão nào ra mặt dẹp loạn.
Hạ Hổ Vưu đang lo chào hàng, bỗng nhiên ánh mắt cậu sáng lên, vội vàng nói: "Ta có chút việc, đợi chút nữa lại đến, các ngươi chờ ta!"
Sau một khắc, cậu vội vã chen chúc lao ra khỏi đám người!
...
Một lát sau, Hạ Hổ Vưu nhào tới bên cạnh Tô Vũ, thở dốc "Tô Vũ, cuối cùng ngươi cũng đến, thế nào? Có nắm chắc không? Tuyệt đối đừng hố lão đệ ta à nha, nếu ngươi thua thì ta đây liền xong đời.."
Tô Vũ đang không thấy thoải mái, nhíu mày nhìn cậu ta một cái, "Ngươi có phải nhân chuyện ta khiêu chiến mà làm trò gì rồi đúng không?"
"Không có..."
"Nếu ngươi gạt ta, về sau đừng hòng có mối mua bán gì với ta nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.