Chương 305: Cuộc Trò Chuyện Giữa Vạn Thiên Thánh Và Hạ Hầu Gia (1)
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
20/02/2021
"Vạn tộc nguyên bản loại hình sắc bén!"
Tô Vũ thấy được đánh dấu trên một giá sách, phía trên có giới thiệu một giá sách này nếu như có thể lấy được thần văn thì xác suất thu hoạch được thần văn có đặc tính sắc bén rất lớn.
Chỉ có thể nói xác suất rất lớn, không có nghĩa là nhất định có khả năng phác họa được.
"Đao kiến tộc công pháp..."
Tô Vũ nhìn lướt qua, bên cạnh sách họa đều có giới thiệu bằng chữ nhân tộc, một chủng tộc nào đều có nói rõ, đề phòng ngươi không hiểu mà lại nhìn lung tung, tiêu hao ý chí lực của sách, lãng phí tài nguyên.
Tô Vũ nhìn lướt qua, rất nhanh đã nhìn đến một loại sách họa của chủng tộc hắn quen thuộc.
"Bò cạp ma tộc, đuôi gai sắc bén, hạng 368 trên vạn tộc bảng xếp, thiên phú kỹ《 đuôi gai 》, có đặc tính phá giáp, xuyên thủng, kịch độc. Xem công pháp bò cạp ma tộc võ kỹ có lợi cho phác họa thần văn với đặc tính sắc bén, xuyên thủng..."
Giới thiệu vô cùng kỹ càng, Tô Vũ kích động cầm lấy bản sách họa chế tác từ da thú kia, ý chí lực thăm dò đi vào, bắt đầu quan sát công pháp bò cạp ma tộc.
...
Ngay tại lúc Tô Vũ đọc sách.
Phủ thành chủ.
Trong hoa viên, trên Hồ Tâm đình.
Một cái bàn vuông bày chính giữa, bốn phía có mấy người đang ngồi.
Hạ Hầu gia béo lùn chắc nịch vừa túm lấy lá trà, vừa tựa lên trên ghế, lười biếng nói: "Long Võ thật không biết hưởng thụ, Hồ Tâm đình này ánh nắng tốt, hoàn cảnh tốt, không khí tốt, là nơi uống trà tốt nhất. Thế mà hắn bỏ phế, may mắn là có ta tới, bằng không nơi này rất nhanh sẽ thành tổ chim."
Cách đó không xa, lão nhân họ Hồ cười khẽ, lắc đầu tiếp tục uống trà của mình, không muốn nói chen vào.
Bên kia, Vạn Thiên Thánh cho cá trong hồ ăn, thỉnh thoảng khuấy động sóng nước, khẽ cười nói: "Luận hưởng thụ thì tự nhiên là sở trường của Hầu gia."
"Đương nhiên!"
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Ta kiếm nhiều tiền như vậy, không hưởng thụ một chút thì làm gì? Ta nghĩ kỹ rồi, qua vài hôm nữa ta muốn đổi hồ nước này đi, đổi thành Nguyên Khí dịch!"
Dứt lời, y nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, cười ha hả: "Bí cảnh chữ "Nguyên" của các ngươi có bán hay không? Ta mua, chuyên làm máy chế tạo nước hồ cho ta!"
"..."
Vạn Thiên Thánh bật cười, nói khẽ: "Hầu gia muốn thì cứ lấy thôi!"
"Thật à?"
"Thật."
Vạn Thiên Thánh cười nhạt đáp: "Một cái nguyên khí bí cảnh mà thôi, nếu Hầu gia nguyện ý dùng thương hội Hạ thị tới đổi thì ta không có bất cứ ý kiến gì."
"Ha ha!" Hạ Hầu gia xem thường, nghĩ gì thế.
Lão tử ngốc chắc?
Lười nhắc lại chuyện này, Hạ Hầu gia vừa uống trà, vừa tiếp tục nói: "Nói đi, đang êm đẹp tới tìm ta là muốn làm gì?"
"Chuyện của Hạ Hổ Vưu..."
"Thôi!"
Hạ Hầu gia tỏ vẻ khinh thường, "Ngươi thích làm gì thì làm, có bản lĩnh thì giết chết nó, không giết chết được thì... tùy tiện giày vò! Muốn ta bỏ ra một phân tiền thì không có khả năng! Nếu ngươi tới vì việc này thì mau mau xéo đi!"
Vạn Thiên Thánh bật cười, Hồ quân sư cũng cười lắc đầu.
Muốn nhổ lông trên người Hạ Hầu gia không dễ dàng như vậy.
Vạn Thiên Thánh cũng không nói giỡn nữa mà vào chính sự: "Ta hôm nay đến vì hai chuyện."
"Thứ nhất, ta đến tìm Hạ Vân Kỳ, đối phương hiện tại đang ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hạ Hầu gia biến hóa, ngồi thẳng người lên.
Bên kia, Hồ quân sư cũng thay đổi thái độ, nhìn về phía Vạn Thiên Thánh.
"Ngươi tìm hắn làm gì?"
Hạ Hầu gia cau mày nói: "Từ khi bị ngươi đuổi đi, hắn liền vân du tứ phương, ngươi tìm hắn thì có ích gì? Thế nào, còn băn khoăn tới thần văn trên người hắn sao?"
"Không phải." Vạn Thiên Thánh lắc đầu: "Ngươi biết ta mà, ta không có tâm tư gì đối với thần văn của họ, không có ý nghĩa. Ta cũng không cần!"
"Vậy ngươi..."
Vạn Thiên Thánh chân thành nói: "Ta chỉ muốn hỏi xem, những năm này hắn tu luyện ra sao rồi? Liễu Văn Ngạn bên kia, ta cũng đã đi qua, mà hắn không muốn gặp ta, dù có gặp ta thì cũng là đen mặt bảo ta cút..."
Vạn Thiên Thánh thở dài: "Liễu Văn Ngạn cũng mới vừa cụ hiện, ta muốn hỏi thăm tình hình của Hạ Vân Kỳ, ta muốn biết, năm đó đa thần văn nhất hệ lựa chọn như thế đến cùng là đúng hay sai? Nếu có thể được..."
Hạ Hầu gia trực tiếp ngắt lời: "Có thể được thì thế nào? Vạn Thiên Thánh, ngươi không phải là muốn gọi họ trở về chứ?"
"Không phải!" Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Năm mươi năm trôi qua, đa thần văn nhất hệ triệt để xuống dốc, nhưng ta cũng thường xuyên nghĩ, bọn hắn liệu có còn hi vọng, năm đó bọn họ quyết tuyệt, được ăn cả ngã về không như thế... Có phải thật sự là vì đã phát hiện cái gì, có thể thật sự sản sinh ra một vị vô địch hay không?"
"Vốn dĩ ta đã sắp mất đi lòng tin... Gần đây, một học viên từ Nam Nguyên mới nhập học lại khiến ta phát hiện một số điểm khác biệt, cho nên ta muốn xem lại một chút, có phải thật sự còn có cơ hội gì hay không..."
"Cơ hội?” Bên kia, Hồ quân sư lên tiếng: "Chỉ sợ sẽ không có, dĩ nhiên ta cũng không xác định. Năm đó đám người điên kia được ăn cả ngã về không, ta không rõ vì sao họ lựa chọn như vậy, kết cục là hại chính mình, hại đám Liễu Văn Ngạn, cũng hại muội muội ta."
Hồ quân sư có chút thổn thức, thở dài: "Từ khi Bình nhi bị đuổi đi, ngay cả ta cũng không chịu gặp, ta cũng muốn hỏi xem có thật sự đáng giá hay không? Hao hết tinh hoa của đa thần văn nhất hệ chỉ vì truy đuổi hy vọng nhỏ đến đáng thương, bọn họ... Aiii!"
Thở dài, tiếc hận!
Lời cảm khái không nói ra được.
Liễu Văn Ngạn, Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình, Triệu Minh Nguyệt... một đời thiên chi kiêu tử bây giờ đều đã qua tuổi thất tuần.
Năm đó, phong nhã hào hoa.
Năm đó, vinh quang vạn trượng.
Bây giờ, ai cũng đều dần dần già đi, nếu không tiến giai Đằng Không thì chỉ sợ cũng không còn nhiều năm để sống nữa.
Vạn Thiên Thánh cắt ngang lời cảm khái của Hồ quân sư, trầm giọng nói: "Bớt nói những thứ vô dụng này! Ta là thật sự muốn biết tình huống của họ, năm đó 1 vị tiếp cận cường giả Vĩnh Hằng, 3 vị Nhật Nguyệt cảnh, 7 vị Sơn Hải cảnh, chọn lựa 11 thiên tài làm người truyền thừa của họ, truyền thừa tiếp Chủ Thần văn của họ."
"Liễu Văn Ngạn truyền thừa chính là thần văn kia, Triệu Minh Nguyệt, Hồ Bình, Hạ Vân Kỳ truyền thừa là Chủ Thần văn của 3 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh..."
"Dùng sinh mệnh của 11 vị cường giả làm cái giá, truyền thừa xuống chút thần văn này rốt cuộc là có hữu dụng hay không?"
Vạn Thiên Thánh nghiêm mặt nói tiếp: "11 vị thiên tài đã chết vài vị, còn 6 người tại thế. Cái nghiên cứu khi ấy rốt cuộc có đáng tin cậy hay không? Chúng ta đã đợi rất nhiều năm nhưng vẫn không có đáp án, không chỉ ta đang thúc giục mà những học phủ khác cũng đang thúc giục, ai cũng muốn có đáp án rõ ràng. Có vài vị Sơn Hải không chịu nổi nữa rồi, đại nạn sắp tới, nếu thật sự có thành quả vậy hãy nhanh công bố ra."
"Chủ Thần văn có ích với đa thần văn nhất hệ hay là với những người khác cũng giống vậy?"
Vạn Thiên Thánh nghiêm mặt nói: "Ngay cả bên Cầu Tác cảnh cũng đã hỏi rất nhiều lần..."
Hạ Hầu gia hơi mất kiên nhẫn, cắt ngang lời ông: "Hỏi hoài hỏi mãi, ngươi hỏi ta à? Ta làm sao biết được! Ngươi tìm Vân Kỳ cũng vô ích, hắn sẽ không nói cho ngươi, dĩ nhiên, không nói cho ngươi tức là hiện tại còn chưa có ra kết quả, hoặc là dứt khoát sẽ không có thành quả!"
Dứt lời, Hạ Hầu gia lại lầu bầu: "Ngươi hỏi cũng vô dụng, dù cho có kết quả thì bọn hắn cũng chưa chắc nguyện ý trả lời ngươi! Ngươi nhìn ngươi giày vò đa thần văn nhất hệ thế nào đi, đều sắp bị diệt sạch, bọn hắn không tìm ngươi tính sổ là may lắm rồi."
Vạn Thiên Thánh tức giận nói: "Có quan hệ gì với ta! Ta chẳng qua là không quản chứ đâu chèn ép họ, là do tên đần độn Hồng Đàm kia không biết tự hăng hái! Hắn là Sơn Hải cảnh lại cứ nhất định phải giày vò thiên phú kỹ gì đó, chính hắn lại không tranh không đoạt, trách ta à? Chính hắn làm chủ lại chỉ toàn mặc kệ, ta không kín đáo đưa đồ cho hắn à? Hắn tốt xấu gì cũng treo cái danh Phó viện trưởng Thần văn học viên, kết quả thì sao? Một năm mò mặt ra tới mấy lần?"
Tô Vũ thấy được đánh dấu trên một giá sách, phía trên có giới thiệu một giá sách này nếu như có thể lấy được thần văn thì xác suất thu hoạch được thần văn có đặc tính sắc bén rất lớn.
Chỉ có thể nói xác suất rất lớn, không có nghĩa là nhất định có khả năng phác họa được.
"Đao kiến tộc công pháp..."
Tô Vũ nhìn lướt qua, bên cạnh sách họa đều có giới thiệu bằng chữ nhân tộc, một chủng tộc nào đều có nói rõ, đề phòng ngươi không hiểu mà lại nhìn lung tung, tiêu hao ý chí lực của sách, lãng phí tài nguyên.
Tô Vũ nhìn lướt qua, rất nhanh đã nhìn đến một loại sách họa của chủng tộc hắn quen thuộc.
"Bò cạp ma tộc, đuôi gai sắc bén, hạng 368 trên vạn tộc bảng xếp, thiên phú kỹ《 đuôi gai 》, có đặc tính phá giáp, xuyên thủng, kịch độc. Xem công pháp bò cạp ma tộc võ kỹ có lợi cho phác họa thần văn với đặc tính sắc bén, xuyên thủng..."
Giới thiệu vô cùng kỹ càng, Tô Vũ kích động cầm lấy bản sách họa chế tác từ da thú kia, ý chí lực thăm dò đi vào, bắt đầu quan sát công pháp bò cạp ma tộc.
...
Ngay tại lúc Tô Vũ đọc sách.
Phủ thành chủ.
Trong hoa viên, trên Hồ Tâm đình.
Một cái bàn vuông bày chính giữa, bốn phía có mấy người đang ngồi.
Hạ Hầu gia béo lùn chắc nịch vừa túm lấy lá trà, vừa tựa lên trên ghế, lười biếng nói: "Long Võ thật không biết hưởng thụ, Hồ Tâm đình này ánh nắng tốt, hoàn cảnh tốt, không khí tốt, là nơi uống trà tốt nhất. Thế mà hắn bỏ phế, may mắn là có ta tới, bằng không nơi này rất nhanh sẽ thành tổ chim."
Cách đó không xa, lão nhân họ Hồ cười khẽ, lắc đầu tiếp tục uống trà của mình, không muốn nói chen vào.
Bên kia, Vạn Thiên Thánh cho cá trong hồ ăn, thỉnh thoảng khuấy động sóng nước, khẽ cười nói: "Luận hưởng thụ thì tự nhiên là sở trường của Hầu gia."
"Đương nhiên!"
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Ta kiếm nhiều tiền như vậy, không hưởng thụ một chút thì làm gì? Ta nghĩ kỹ rồi, qua vài hôm nữa ta muốn đổi hồ nước này đi, đổi thành Nguyên Khí dịch!"
Dứt lời, y nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, cười ha hả: "Bí cảnh chữ "Nguyên" của các ngươi có bán hay không? Ta mua, chuyên làm máy chế tạo nước hồ cho ta!"
"..."
Vạn Thiên Thánh bật cười, nói khẽ: "Hầu gia muốn thì cứ lấy thôi!"
"Thật à?"
"Thật."
Vạn Thiên Thánh cười nhạt đáp: "Một cái nguyên khí bí cảnh mà thôi, nếu Hầu gia nguyện ý dùng thương hội Hạ thị tới đổi thì ta không có bất cứ ý kiến gì."
"Ha ha!" Hạ Hầu gia xem thường, nghĩ gì thế.
Lão tử ngốc chắc?
Lười nhắc lại chuyện này, Hạ Hầu gia vừa uống trà, vừa tiếp tục nói: "Nói đi, đang êm đẹp tới tìm ta là muốn làm gì?"
"Chuyện của Hạ Hổ Vưu..."
"Thôi!"
Hạ Hầu gia tỏ vẻ khinh thường, "Ngươi thích làm gì thì làm, có bản lĩnh thì giết chết nó, không giết chết được thì... tùy tiện giày vò! Muốn ta bỏ ra một phân tiền thì không có khả năng! Nếu ngươi tới vì việc này thì mau mau xéo đi!"
Vạn Thiên Thánh bật cười, Hồ quân sư cũng cười lắc đầu.
Muốn nhổ lông trên người Hạ Hầu gia không dễ dàng như vậy.
Vạn Thiên Thánh cũng không nói giỡn nữa mà vào chính sự: "Ta hôm nay đến vì hai chuyện."
"Thứ nhất, ta đến tìm Hạ Vân Kỳ, đối phương hiện tại đang ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hạ Hầu gia biến hóa, ngồi thẳng người lên.
Bên kia, Hồ quân sư cũng thay đổi thái độ, nhìn về phía Vạn Thiên Thánh.
"Ngươi tìm hắn làm gì?"
Hạ Hầu gia cau mày nói: "Từ khi bị ngươi đuổi đi, hắn liền vân du tứ phương, ngươi tìm hắn thì có ích gì? Thế nào, còn băn khoăn tới thần văn trên người hắn sao?"
"Không phải." Vạn Thiên Thánh lắc đầu: "Ngươi biết ta mà, ta không có tâm tư gì đối với thần văn của họ, không có ý nghĩa. Ta cũng không cần!"
"Vậy ngươi..."
Vạn Thiên Thánh chân thành nói: "Ta chỉ muốn hỏi xem, những năm này hắn tu luyện ra sao rồi? Liễu Văn Ngạn bên kia, ta cũng đã đi qua, mà hắn không muốn gặp ta, dù có gặp ta thì cũng là đen mặt bảo ta cút..."
Vạn Thiên Thánh thở dài: "Liễu Văn Ngạn cũng mới vừa cụ hiện, ta muốn hỏi thăm tình hình của Hạ Vân Kỳ, ta muốn biết, năm đó đa thần văn nhất hệ lựa chọn như thế đến cùng là đúng hay sai? Nếu có thể được..."
Hạ Hầu gia trực tiếp ngắt lời: "Có thể được thì thế nào? Vạn Thiên Thánh, ngươi không phải là muốn gọi họ trở về chứ?"
"Không phải!" Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Năm mươi năm trôi qua, đa thần văn nhất hệ triệt để xuống dốc, nhưng ta cũng thường xuyên nghĩ, bọn hắn liệu có còn hi vọng, năm đó bọn họ quyết tuyệt, được ăn cả ngã về không như thế... Có phải thật sự là vì đã phát hiện cái gì, có thể thật sự sản sinh ra một vị vô địch hay không?"
"Vốn dĩ ta đã sắp mất đi lòng tin... Gần đây, một học viên từ Nam Nguyên mới nhập học lại khiến ta phát hiện một số điểm khác biệt, cho nên ta muốn xem lại một chút, có phải thật sự còn có cơ hội gì hay không..."
"Cơ hội?” Bên kia, Hồ quân sư lên tiếng: "Chỉ sợ sẽ không có, dĩ nhiên ta cũng không xác định. Năm đó đám người điên kia được ăn cả ngã về không, ta không rõ vì sao họ lựa chọn như vậy, kết cục là hại chính mình, hại đám Liễu Văn Ngạn, cũng hại muội muội ta."
Hồ quân sư có chút thổn thức, thở dài: "Từ khi Bình nhi bị đuổi đi, ngay cả ta cũng không chịu gặp, ta cũng muốn hỏi xem có thật sự đáng giá hay không? Hao hết tinh hoa của đa thần văn nhất hệ chỉ vì truy đuổi hy vọng nhỏ đến đáng thương, bọn họ... Aiii!"
Thở dài, tiếc hận!
Lời cảm khái không nói ra được.
Liễu Văn Ngạn, Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình, Triệu Minh Nguyệt... một đời thiên chi kiêu tử bây giờ đều đã qua tuổi thất tuần.
Năm đó, phong nhã hào hoa.
Năm đó, vinh quang vạn trượng.
Bây giờ, ai cũng đều dần dần già đi, nếu không tiến giai Đằng Không thì chỉ sợ cũng không còn nhiều năm để sống nữa.
Vạn Thiên Thánh cắt ngang lời cảm khái của Hồ quân sư, trầm giọng nói: "Bớt nói những thứ vô dụng này! Ta là thật sự muốn biết tình huống của họ, năm đó 1 vị tiếp cận cường giả Vĩnh Hằng, 3 vị Nhật Nguyệt cảnh, 7 vị Sơn Hải cảnh, chọn lựa 11 thiên tài làm người truyền thừa của họ, truyền thừa tiếp Chủ Thần văn của họ."
"Liễu Văn Ngạn truyền thừa chính là thần văn kia, Triệu Minh Nguyệt, Hồ Bình, Hạ Vân Kỳ truyền thừa là Chủ Thần văn của 3 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh..."
"Dùng sinh mệnh của 11 vị cường giả làm cái giá, truyền thừa xuống chút thần văn này rốt cuộc là có hữu dụng hay không?"
Vạn Thiên Thánh nghiêm mặt nói tiếp: "11 vị thiên tài đã chết vài vị, còn 6 người tại thế. Cái nghiên cứu khi ấy rốt cuộc có đáng tin cậy hay không? Chúng ta đã đợi rất nhiều năm nhưng vẫn không có đáp án, không chỉ ta đang thúc giục mà những học phủ khác cũng đang thúc giục, ai cũng muốn có đáp án rõ ràng. Có vài vị Sơn Hải không chịu nổi nữa rồi, đại nạn sắp tới, nếu thật sự có thành quả vậy hãy nhanh công bố ra."
"Chủ Thần văn có ích với đa thần văn nhất hệ hay là với những người khác cũng giống vậy?"
Vạn Thiên Thánh nghiêm mặt nói: "Ngay cả bên Cầu Tác cảnh cũng đã hỏi rất nhiều lần..."
Hạ Hầu gia hơi mất kiên nhẫn, cắt ngang lời ông: "Hỏi hoài hỏi mãi, ngươi hỏi ta à? Ta làm sao biết được! Ngươi tìm Vân Kỳ cũng vô ích, hắn sẽ không nói cho ngươi, dĩ nhiên, không nói cho ngươi tức là hiện tại còn chưa có ra kết quả, hoặc là dứt khoát sẽ không có thành quả!"
Dứt lời, Hạ Hầu gia lại lầu bầu: "Ngươi hỏi cũng vô dụng, dù cho có kết quả thì bọn hắn cũng chưa chắc nguyện ý trả lời ngươi! Ngươi nhìn ngươi giày vò đa thần văn nhất hệ thế nào đi, đều sắp bị diệt sạch, bọn hắn không tìm ngươi tính sổ là may lắm rồi."
Vạn Thiên Thánh tức giận nói: "Có quan hệ gì với ta! Ta chẳng qua là không quản chứ đâu chèn ép họ, là do tên đần độn Hồng Đàm kia không biết tự hăng hái! Hắn là Sơn Hải cảnh lại cứ nhất định phải giày vò thiên phú kỹ gì đó, chính hắn lại không tranh không đoạt, trách ta à? Chính hắn làm chủ lại chỉ toàn mặc kệ, ta không kín đáo đưa đồ cho hắn à? Hắn tốt xấu gì cũng treo cái danh Phó viện trưởng Thần văn học viên, kết quả thì sao? Một năm mò mặt ra tới mấy lần?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.