Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1285: Đi Quấy Rối

Lão Ưng Cật Tiểu Kê

13/03/2021

"Cút đi!" Tô Vũ trực tiếp mắng: "Giúp cái rắm, xéo đi, ngươi dám cản đường, muốn tìm cái chết à?"

"..."

Ngơ ngẩn!

Gã Thổ dân chửi ‘mẹ nó’ trong bụng!

Ôi đệt!

Ta biết ngay ta không nên ở cùng một chỗ với hắn mà, ta thật là khờ, ta lại cứ muốn ngu ngốc tạo thành phe với tên điên này làm gì?

Nữ tử Lam Ảnh kia cũng sững sờ, nụ cười khựng lại, "Vị Thủy Linh tộc đạo huynh này, ta và ngươi có thù à?"

Thủy tộc không phải là người có tính tình ôn hòa sao?

Cái tên này là Thủy Linh tộc chứ đâu phải Hỏa Linh tộc a?

Tô Vũ không khách khí nói: "Xéo đi, nghe là biết các ngươi không có hảo ý, liên hợp với chúng ta để giết Nhân tộc Hoàng Đằng, thủ tiêu Hoàng Đằng, sau đó sẽ lập tức giết chúng ta, loại sự tình này có ai mà không biết, không có việc gì thì xem nhiều sách vào! Ta không muốn làm bạn với Ma tộc các ngươi, danh tiếng của Ma tộc còn tệ hơn Nhân tộc, đừng cho là ta không biết các ngươi suy nghĩ cái gì, chuyện mượn đao giết người thích tìm ai thì tự tìm đi! Còn cản đường thì ta cùng Thổ huynh sẽ hợp lại giết ngươi, Lăng Vân tam trọng vừa vặn để cho ta thử nghiệm!"

"..."

Gã Thổ dân không lên tiếng, trong lòng gã lại thầm mắng.

Bất quá lời của hắn cũng có mấy phần đạo lý.

Mượn đao giết người, mơ đẹp quá.

Uy tín của Ma tộc hoàn toàn không ra sao cả.

Mà Tô Vũ bên kia lại lần nữa mắng: "Ta từng gặp một tên Huyết Hỏa ma tộc, đồ hỗn đản kia ban đầu nói hợp tác, quay đầu lại liền muốn giết ta, giống như đồ điên ấy, Ma tộc các ngươi không có ai tốt đẹp hết!"

"..."

Lam Ảnh cũng rất phiền muộn, "Huyết Hỏa ma tộc..."

Được rồi!

Lại là bộ tộc đó làm xấu thanh danh của Ma tộc, nhất tộc đó quả thực chính là lũ điên.

Lời đều nói đến mức này, Lam Ảnh cũng không nói thêm gì, nụ cười bớt phóng túng đi một chút, thản nhiên bảo: "Nếu không hợp tác thì đừng quấy rối! Chuyện các ngươi chửi rủa Ma tộc ta cũng không muốn sinh sự mà so đo với các ngươi... Nhưng Ngũ Hành tộc đến đây cũng đừng quá phách lối!"

Dứt lời, nàng phá không rời đi, đi tìm những người khác.

Mà gã Thổ dân thì rất muốn khóc.

Ta không có mắng các ngươi mà!

Ta cũng không hung hăng càn quấy mà!

Đều là do cái tên này, có quan hệ gì với ta đâu, ôi đệt, ta phải rời đi, đi theo cái tên này thêm giây phút nào nữa thì chắc chắn sẽ lại đắc tội với người khác.

Giờ vẫn còn chưa tới Thiên Đoạn cốc, gã đã bị Ma tộc ghi nhớ, có oan hay không?!

Mà Tô Vũ vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ mắng: "Ma tộc không có kẻ nào tốt, Thổ huynh, vừa rồi lẽ ra chúng ta phải hợp lại thủ tiêu nàng! Chỉ là Lăng Vân tam trọng tầm thường mà thôi!"

Thổ dân hóa thành hình người, nhìn về phía hắn, gã rất muốn mắng người!

Ngươi thì sao?

Lăng Vân tam trọng tầm thường?



Ngươi thì mấy tầng rồi?

Lười nói tiếp với hắn, gã Thổ dân cấp tốc bảo: "Thủy huynh, ta còn có việc, một lão bằng hữu mới kêu ta, ta đi qua đó trước đã, sau này sẽ tìm đến ngươi... Ngươi đi Thiên Đoạn cốc trước đi!"

"Được, vậy thì chút nữa ta đi tìm ngươi... Không được, ta đi cùng ngươi cũng được, Ma tộc kia không có lòng tốt, ta sợ Thổ huynh tao ngộ mối nguy. Thổ huynh, ta và ngươi đi cùng một chỗ sẽ an toàn hơn!"

Ngươi đi luôn đi!

Ngươi đi cùng thì ta mới không an toàn đó!

"Không cần không cần, chẳng mấy chốc nữa ta sẽ tới, Thủy huynh, ta đi trước..."

Thổ dân vứt xuống lời này xong liền trực tiếp độn thổ rời đi, đệch, không theo ngươi được nữa!

Coi như ta không may đi!

Nếu không phải tại ngươi thì chính mình và Ma tộc sẽ nói chuyện phiếm thêm vài câu, dù cho không ra tay thì đi làm quần chúng cũng tốt, lần này thì hay rồi, gã còn chưa xem cuộc vui thì bản thân đã bị người vây xem trò hay rồi.

...

Thổ dân rời đi, Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng tiểu tổ tông đó cũng chịu đi!

Gã mà cứ đi theo hắn thì hắn sẽ hết sức phiền phức.

Hắn tiếp tục tiến lên, người ở đây càng ngày càng nhiều, hắn cũng không dễ biến đổi hình dạng, vì vậy để yên hình dạng Thủy linh tiếp tục đi về phía trước.

Một lát sau, một con hẻm núi to lớn hiện lên ngay trước mắt.

Hẻm núi rất dài!

Mà giờ khắc này, một bên hẻm núi, mọi người không tụ tập cùng một chỗ mà là phân bố tại bốn phương tám hướng.

Giữ khoảng cách rất xa với nhau.

Bắt mắt nhất hẳn là Ma tộc bên kia.

Nơi đó có hơn mười vị cường giả Ma tộc, lúc bấy giờ, một thanh niên mi tâm có hỏa diễm, khí tức cường đại đang nói chuyện, thanh âm truyền vang bốn phương, gã cất cao giọng nói: "Hoàng Đằng và Ngô Kỳ đã trọng thương, ẩn nấp ngay tại Thiên Đoạn cốc! Giết Hoàng Đằng hoặc là Ngô Kỳ tất sẽ có thiên địa ban thưởng, thậm chí là thiên địa thần văn, thiên địa thần binh!"

"Ở Dục Hải bình nguyên, cường giả Nhân tộc cũng rất khó nhảy vọt, bây giờ Hoàng Đằng bị ép vào nơi này đã là tuyệt lộ!"

"Ta biết chư vị không yên lòng hợp tác với ai, cũng không cần hợp tác! Vào Thiên Đoạn cốc, nơi đây đao khí nồng đậm còn kèm theo một chút những lực lượng khác, đám Hoàng Đằng rất khó thoát ra, chỉ có mấy địa phương đao khí yếu hơn mới có thể là vị trí mà bọn hắn giết ra được. Chỉ cần chư vị giữ vững những địa phương ấy, lần này, Địa bảng đệ nhất chắc chắn sẽ thay người!"

Gã vừa nói xong, Tô Vũ cũng mới chạy tới không lâu, trực tiếp lớn tiếng nói: "Ma tộc không có một ai là kẻ tốt! Đây là đao khí do Đại Hạ vương lưu lại, Hoàng Đằng có lẽ có khả năng điều động đao khí trực tiếp giết chúng ta! Các ngươi khẳng định có phương pháp tránh đi đao khí mà lại không nói cho chúng ta biết, muốn để cho chúng ta làm kẻ chết thay sao? Nói không chừng các ngươi còn muốn chúng ta bị giết, làm hao mòn đao khí, phương pháp này ta đã thấy nhiều. Ma tộc, giao ra phương pháp tránh đi đao khí đi, bằng không thì chúng ta sẽ hợp lại giết ngươi, cũng chắc chắn có thiên địa ban thưởng!"

"..."

Bốn phương an tĩnh đến dọa người.

Không ít thiên tài dồn dập dò xét ý chí lực về kẻ vừa lên tiếng.

Ôi không!

Ở đâu ra đứa trẻ con miệng còn hôi sữa thế này?

Dĩ nhiên là hắn cũng nói ra suy tư trong lòng mọi người.

Có lý!



Khả năng này có thể tồn tại.

Dùng họ để tiêu hao đao khí, đây không phải là chuyện Ma tộc không thể làm được.

Thiên Đạc cũng hơi ngẩn ra.

Dù mọi người nghĩ như vậy nhưng cũng sẽ không có ai tùy tiện nói thẳng, lúc này, Lam Ảnh ở bên cạnh gã khẽ truyền âm: "Cái tên kia bị Huyết Hỏa ma tộc hố một lần, rất có địch ý đối với Ma tộc ta."

Thiên Đạc hiểu rõ, trong lòng gã cũng hơi cạn lời.

Lại là Huyết Hỏa ma tộc!

Bộ tộc đó chính là cơn đau đầu của Ma tộc, đúng là lũ điên, đi trêu chọc cường địch khắp nơi.

Mỗi lần có người mắng Ma tộc, tám chín phần mười đều là do Huyết Hỏa ma tộc rước lấy kẻ địch.

Thủy Ma tộc đều không muốn thừa nhận đám Ma tộc đó!

Bất quá, Huyết Hỏa ma tộc có thực lực cường hãn, Huyết Hỏa ma tộc có ba vị vô địch cảnh tồn tại, dù cho chia ra thì cũng là nhất tộc cường hãn. Thủy Ma tộc không nỡ khu trục bọn hắn, nếu thật sự đuổi đi thì ngược lại sẽ có thêm một đại địch.

Bây giờ nghe được lời Tô Vũ, gã biết đây là kẻ địch do Huyết Hỏa ma tộc trêu chọc nên cũng không cảm thấy kì quái.

Gã cất cao giọng nói: "Vị Thủy Linh tộc đạo hữu kia, ở đây hết thảy mọi chuyện đều dùng bản lĩnh! Đừng nói ta không có phương pháp hóa giải đao khí, cho dù có... thì cũng sẽ không giao cho ngươi! Nếu các vị sợ hãi thì có thể tự rời đi trước!"

Bỏ đi được sao?

Vận khí tốt mà giết được Hoàng Đằng, thiên địa ban thưởng chắc chắn không ít.

Săn người trên Thiên bảng, bài danh càng cao mà giết đối phương, dù cho thực lực mạnh hơn đối phương thì vẫn có rất nhiều ban thưởng.

Thiên Nguyên khí, thiên địa thần văn, thiên địa thần binh, cổ công pháp, cổ truyền thừa...

Những vật này đều có thể sẽ xuất hiện trong thiên địa ban thưởng.

Đệ nhất Địa bảng Hoàng Đằng một khi bị giết, ít nhất cũng có thể ban thưởng một viên thiên địa thần văn.

Mà Tô Vũ cũng làm cho tên Thổ dân ẩn nấp nơi xa nhẹ nhàng thở hắt ra, may quá, lần này ta không đi theo cái tên đó. Đối phương đúng là phiền toái lớn, lần sau gặp thì phải tránh xa hắn ngàn mét, né xa một chút.

Thiên Đạc giải thích một câu, mà Tô Vũ vẫn không buông tha: "Dựa vào cái gì mà phải rời đi? Đây là địa bàn của các ngươi à? Đây là Ma giới hả? Ta không đi đó! Không nói cho ta phương pháp tránh đi đao khí, ta liền quấy rối các ngươi..."

Dứt lời, Tô Vũ cấp tốc trốn chạy.

Một giọt nước tan biến tại chỗ.

Mà Thiên Đạc mới rồi còn ở xa xa, trong nháy mắt đã xuất hiện tại nơi hắn vừa đứng, trong tay nắm một cây trường thương tản ra ma khí cùng hỏa diễm nồng nặc.

Ý chí lực của Thiên Đạc tản ra, dò xét bốn phía.

Gã hừ lạnh một tiếng, sát khí hơi nổi lên.

Ta đã cho ngươi mặt mũi!

Thế mà còn dám lên tiếng quấy rối!

Những người khác thì không cảm thấy kinh ngạc, có đám người tụ tập, có người thì lại truyền âm tám chuyện: "Tên Thủy Linh tộc kia to gan thật, mới vào Lăng Vân mà dám trêu chọc cường giả Ma tộc."

"Thiên Đạc cũng không phải kẻ dễ trêu, Hoàng Đằng đều bị chúng bức bách phải ẩn núp trong Thiên Đoạn cốc, gia hỏa Thủy Linh tộc kia không phải tưởng là Thiên Đạc không dám giết hắn chứ?"

"Kệ hắn, vừa nhìn liền biết là một tên đầu óc lỗ mãng!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Tộc Chi Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook