Chương 1317: Hạng 5 Địa Bảng
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
13/03/2021
Sắc mặt đám Thiên Đạc biến đổi, An Mân Thiên nhịn không được quát: "Đây là vô địch tự mình tiếp dẫn? Đáng chết, Liệp Thiên các có vô địch!"
Họ không dám tin!
Liệp Thiên các không phải chủng tộc, đây là một tổ chức, tổ chức này thế mà lại có vô địch tồn tại!
Mà còn tự mình tiếp dẫn một thành viên rời đi!
Thiên Đạc lãnh đạm nói: "Liệp Thiên các có vô địch cũng không lạ! Liệp Thiên các tồn tại đã lâu, khi Chư Thiên chiến trường mở ra thì đối phương đã tồn tại, thậm chí trong ghi chép cổ ở Ma tộc cũng đã tồn tại tổ chức này! Đối phương có lẽ vẫn luôn ở trên Chư Thiên chiến trường, có thể còn hơn ngàn vạn năm!"
Ma tộc có lịch sử rất lâu đời, lâu đến đáng sợ, mà trong sách cổ Ma tộc đã nhắc đến tổ chức này, Liệp Thiên các truyền thừa bất diệt, điều ấy lại càng kinh người hơn.
Dứt lời, Thiên Đạc u lãnh nói: "Nhưng vô địch của chúng dám ra tay... Lá gan rất lớn!"
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang vọng đất trời truyền đến, Thiên Đạc cũng không thấy lạ, bao gồm cả An Mân Thiên lúc này đều không thấy kỳ quái gì.
Liệp Thiên các muốn chết!
Tại nơi này lại dám xuất động cường giả vô địch tới đón người, rất nhanh sẽ bị vô địch ở một số chiến khu khác cảm ứng được, đã như vậy, những cường giả ở các chiến khu sẽ không khách khí. Liệp Thiên các chỉ là một tổ chức, tổ chức này rất thần bí, bình thường khó mà trừ bỏ, hiện tại có vô địch xuất hiện, vô địch của các chủng tộc khác còn không phải sẽ xuất thủ lưu lại đối phương hay sao.
Sau một trận tiếng ầm ầm rền vang, hết thảy đều biến mất.
Không có động tĩnh!
Mọi người không biết kết quả, nhưng vô địch không chết là được rồi, vô địch tử vong thì Chư Thiên chiến trường đều sẽ có cảm ứng, hào quang chứng đạo chiếu rọi mấy ngàn dặm, mà nếu chết thì động tĩnh chỉ lớn hơn chứ không thể nhỏ hơn.
Những năm này họ chưa từng thấy qua, nhưng vài thập niên trước đã có người từng thấy cảnh tượng hùng vĩ ấy, ngày đó, liên tiếp có ba tiếng nổ chấn động toàn bộ vạn giới.
Không ai xen vào chuyện bên kia, vô địch chinh chiến có khoảng cách với họ quá xa vời.
Giờ phút này, có người nhìn điểm bảng, Thôi Lãng vẫn là hạng 5 Địa Bảng.
"Liệp Thiên các còn chưa xác nhận được thân phận của đối phương!"
Đây là sự thực, xác nhận rồi thì họ chắc chắn sẽ sửa đổi.
Che giấu tung tích đến Chư Thiên chiến trường, Tô Vũ không phải người đầu tiên, bất quá dưới tình huống bình thường, nếu ra mặt thì đều giấu không được quá lâu, không có cách nào hết, nơi này giết chóc nhiều, ngươi phải lấy bản lĩnh sở trường ra.
Trừ phi nhiều lần giết người diệt khẩu, không ai nhìn thấy ngươi xuất thủ.
Nếu không, ngươi sẽ chạy không thoát nổi cục diện bị bóc phá thân phận.
Thiên Đạc không quản cái này, gã nhìn về phương tây, nhẹ nhàng thở hắt ra, lạnh nhạt nói: "Không bằng cùng đi xem, phía trước có mấy toà cổ thành, rất có thể mấy tên kia sẽ tiến vào cổ thành tị nạn!"
Đi về hướng tây sẽ là trung ương chiến khu.
Bên đó là địa bàn của Yêu tộc, giết tới trong địa bàn người ta thì các vị đại năng Yêu tộc sẽ ra tay. Nơi đó khác với Dục Hải bình nguyên, Nhật Nguyệt sẽ có thể tìm ra ngươi.
Cho nên, xác suất tiến vào cổ thành là lớn nhất.
"Cổ thành... Bọn hắn sẽ đi vào đấy ư?"
Có sinh linh sợ hãi nói: "Cổ thành thì tốt nhất đừng đi, rất tà môn! Chỉ có vài tiểu tộc mới dám đến, hoặc là tù phạm, hoặc là kẻ lưu lạc..."
Cái gọi là kẻ lưu lạc, chính là tiểu giới bị phá, dưới sự bất đắc dĩ phải lang thang ở Chư Thiên chiến trường. Trong bọn chúng cũng có cường giả, Nhật Nguyệt càng không thiếu, rất nhiều kẻ lang bạt ở các khu vực thuộc Chư Thiên, cổ thành cũng là một trong những lựa chọn.
Cổ thành tương đối tà môn, dưới tình huống bình thường thì thiên tài đại tộc và các cường giả cũng không dám tùy tiện bước vào.
Cho nên, một số cường giả tiểu tộc sẽ chiếm đoạt cổ thành để làm bá chủ.
Vô địch các đại tộc cơ hồ sẽ không đi tới cổ thành.
Nơi đó, Nhật Nguyệt vi tôn.
Về phần tại sao không có vô địch tới thì bọn hắn không rõ ràng lắm, vô địch cũng sẽ không đề cập tới chuyện này. Bình thường khi nói đến cổ thành, họ cũng đều là dăm ba câu cho qua, có thể đi nhưng không ai muốn ở lại lâu, tận lực cẩn thận một chút, đừng gây chuyện ở cổ thành.
Gây chuyện thì đều không có kết quả gì tốt.
Cổ thành không chỉ có ở Dục Hải bình nguyên mà địa phương khác cũng có, trong Tinh Thần hải cũng có mấy toà cổ thành như vậy, đều rất tà môn.
Thiên Đạc nhìn về phương tây, đạm mạc nói: "Đã tới Chư Thiên chiến trường, người khác dám đi thì hiển nhiên chúng ta không ngoại lệ.”
Tới đây mà không vào cổ thành thì quá mức tiếc nuối.
Huống chi, Ma Đa Na có thể đi, như vậy, gã cũng phải đi.
Nói xong, gã lập tức bay lên, đạp không rời đi, trên trán, hỏa diễm sáng tỏ rõ ràng.
Cảm xúc của gã lúc này hơi kích động.
Ma Đa Na!
Ta sẽ không thua ngươi!
Gã và Ma Đa Na đồng thời sinh ra ở Thủy Ma tộc, có lẽ... đó cũng là bi ai của thiên tài Thủy Ma tộc.
...
Những người kia còn đang nghị luận, Tô Vũ lại chạy rất nhanh, ý chí lực cùng nguyên khí đều tiêu hao cực lớn.
Ý chí lực hiện tại thì còn ổn, bởi vì vì thiên địa ban thưởng nên cơ hồ đã khôi phục.
Nhưng nguyên khí thì lại cạn kiệt, thế nên Tô Vũ phải nhanh chóng hấp thu Thiên Nguyên khí để khôi phục.
Quá xa xỉ!
Xa xỉ tới dọa người!
Nhưng Tô Vũ lại rất vui vẻ, mới đại chiến một trận khiến hắn thấy rất thoải mái, oán khí tiêu tán, mà nhờ có đại chiến kích thích, nhục thân của hắn cũng được củng cố, thần văn có xu thế tấn cấp, tỉ như chữ “Chiến” và chữ “Kiếp” đều đang manh nha tấn thăng.
Không phải vô duyên vô cớ mà thiên tài đều thích loạn chiến.
Giết người có ban thưởng, còn có thể kích thích thực lực mình tiến bộ.
Không giao chiến với cường giả, đóng cửa bế quan thì vĩnh viễn cũng khó có thể trở thành cường giả.
Lúc này Tô Vũ sở hữu không ít nhẫn trữ vật, hắn lấy ra nhẫn của Lôi Tuyệt, quả nhiên, hắn thấy được một điểm bảng.
Hắn lấy tấm Liệp Thiên Bảng nọ rồi mở ra xem.
“Thôi Lãng” đang đứng ở vị trí số 5 Địa Bảng!
"Hạng 5 Địa Bảng..."
Đứng đầu Địa Bảng là Hoàng Đằng, Lăng Vân ngũ trọng giết Sơn Hải nhị trọng.
Hạng 2 Địa Bảng là một vị Tiên tộc, Đằng Không cửu trọng giết Lăng Vân cửu trọng, rất đáng sợ.
Hạng 3 Địa Bảng là Lăng Vân tam trọng giết Sơn Hải nhất trọng.
Hạng 4 Địa Bảng là Sơn Hải tứ trọng giết Sơn Hải thất trọng.
Sau đó chính là “Thôi Lãng”, Lăng Vân nhất trọng giết Lăng Vân cửu trọng.
Không đơn thuần chỉ nhìn thực lực, yếu tố xếp bảng tương đối nhiều, người xếp trên Tô Vũ đã giết Sơn Hải thất trọng nhưng bản thân kẻ đó lại đã đến Sơn Hải tứ trọng.
Vạn tộc thiên tài thật là nhiều!
Từng kẻ đều vượt cấp mà chiến, tiểu tộc thật là bi thảm.
Tô Vũ vừa trốn chạy, vừa nhìn về sau.
Hắn vẫn chưa biết chuyện gì nên hơi kinh ngạc, đằng sau rất nguy hiểm sao?
Mẹ nó, thần văn chữ “Kiếp’ vẫn một mực nhảy lên, sẽ không phải là bị hư rồi chứ?
Cảm giác là nguy hiểm đến từ sau lưng!
Nhưng ngọc cảm ứng biểu thị trong ngàn mét không có vấn đề gì, phạm vi ngàn mét quá nhỏ, Tô Vũ cũng không có cách nào xác định đằng sau có biến cố gì hay không. Về phần tiếng nổ kinh thiên trước đó thì hắn cũng nghe thấy nhưng không coi ra gì.
Quá mạnh... Không liên quan gì tới ta.
Cảm giác là phải cách hắn ngàn vạn dặm!
Có thể là vô địch đang đại chiến, nhưng vậy thì có quan hệ gì với ta đâu, trên Chư Thiên chiến trường bộc phát đại chiến vô địch đâu phải là chưa từng có, vô địch không chết là được.
Không chết thì chỉ là náo loạn nho nhỏ.
Vô địch chết thì đó mới là tin tức lớn.
50 năm gần đây hình như không tin tức như vậy, rất tiếc nuối a.
"Đằng sau rốt cuộc là có cái gì?"
Tô Vũ cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cứ chạy thế này liệu có ổn không?
Hắn vừa giết Lôi Tuyệt, còn chuẩn bị giết thêm nhiều vạn tộc thiên tài khác, kết quả hắn lại lập tức cảm giác gặp phải nguy hiểm, không thể không bỏ chạy.
Hoàng Đằng chết rồi sao?
Hẳn không phải, vì bảng danh sách vẫn còn có tên của y mà.
Ngô Kỳ cũng còn sống!
Đám gia hỏa này đều chưa chết, hay là mình ngừng lại tính toán chốc lát?
Tô Vũ vừa nghĩ tới đây thì chữ “Kiếp” lại lần nữa nhảy loạn, ý tứ rất rõ ràng, tiếp tục chạy mau lên, ngừng cái gì mà ngừng, thần văn dự cảnh, chữ “Kiếp” chính là dự báo tốt nhất, không chạy thì cứ chờ chết đi.
"Đệt!"
Tô Vũ vô cùng phiền muộn!
Ta vừa giết Lôi Tuyệt mà, cường đại như vậy còn phải chạy sao?
Rốt cuộc là tình huống thế nào?
Vô địch muốn giết ta? Không thể nào!
Họ không dám tin!
Liệp Thiên các không phải chủng tộc, đây là một tổ chức, tổ chức này thế mà lại có vô địch tồn tại!
Mà còn tự mình tiếp dẫn một thành viên rời đi!
Thiên Đạc lãnh đạm nói: "Liệp Thiên các có vô địch cũng không lạ! Liệp Thiên các tồn tại đã lâu, khi Chư Thiên chiến trường mở ra thì đối phương đã tồn tại, thậm chí trong ghi chép cổ ở Ma tộc cũng đã tồn tại tổ chức này! Đối phương có lẽ vẫn luôn ở trên Chư Thiên chiến trường, có thể còn hơn ngàn vạn năm!"
Ma tộc có lịch sử rất lâu đời, lâu đến đáng sợ, mà trong sách cổ Ma tộc đã nhắc đến tổ chức này, Liệp Thiên các truyền thừa bất diệt, điều ấy lại càng kinh người hơn.
Dứt lời, Thiên Đạc u lãnh nói: "Nhưng vô địch của chúng dám ra tay... Lá gan rất lớn!"
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang vọng đất trời truyền đến, Thiên Đạc cũng không thấy lạ, bao gồm cả An Mân Thiên lúc này đều không thấy kỳ quái gì.
Liệp Thiên các muốn chết!
Tại nơi này lại dám xuất động cường giả vô địch tới đón người, rất nhanh sẽ bị vô địch ở một số chiến khu khác cảm ứng được, đã như vậy, những cường giả ở các chiến khu sẽ không khách khí. Liệp Thiên các chỉ là một tổ chức, tổ chức này rất thần bí, bình thường khó mà trừ bỏ, hiện tại có vô địch xuất hiện, vô địch của các chủng tộc khác còn không phải sẽ xuất thủ lưu lại đối phương hay sao.
Sau một trận tiếng ầm ầm rền vang, hết thảy đều biến mất.
Không có động tĩnh!
Mọi người không biết kết quả, nhưng vô địch không chết là được rồi, vô địch tử vong thì Chư Thiên chiến trường đều sẽ có cảm ứng, hào quang chứng đạo chiếu rọi mấy ngàn dặm, mà nếu chết thì động tĩnh chỉ lớn hơn chứ không thể nhỏ hơn.
Những năm này họ chưa từng thấy qua, nhưng vài thập niên trước đã có người từng thấy cảnh tượng hùng vĩ ấy, ngày đó, liên tiếp có ba tiếng nổ chấn động toàn bộ vạn giới.
Không ai xen vào chuyện bên kia, vô địch chinh chiến có khoảng cách với họ quá xa vời.
Giờ phút này, có người nhìn điểm bảng, Thôi Lãng vẫn là hạng 5 Địa Bảng.
"Liệp Thiên các còn chưa xác nhận được thân phận của đối phương!"
Đây là sự thực, xác nhận rồi thì họ chắc chắn sẽ sửa đổi.
Che giấu tung tích đến Chư Thiên chiến trường, Tô Vũ không phải người đầu tiên, bất quá dưới tình huống bình thường, nếu ra mặt thì đều giấu không được quá lâu, không có cách nào hết, nơi này giết chóc nhiều, ngươi phải lấy bản lĩnh sở trường ra.
Trừ phi nhiều lần giết người diệt khẩu, không ai nhìn thấy ngươi xuất thủ.
Nếu không, ngươi sẽ chạy không thoát nổi cục diện bị bóc phá thân phận.
Thiên Đạc không quản cái này, gã nhìn về phương tây, nhẹ nhàng thở hắt ra, lạnh nhạt nói: "Không bằng cùng đi xem, phía trước có mấy toà cổ thành, rất có thể mấy tên kia sẽ tiến vào cổ thành tị nạn!"
Đi về hướng tây sẽ là trung ương chiến khu.
Bên đó là địa bàn của Yêu tộc, giết tới trong địa bàn người ta thì các vị đại năng Yêu tộc sẽ ra tay. Nơi đó khác với Dục Hải bình nguyên, Nhật Nguyệt sẽ có thể tìm ra ngươi.
Cho nên, xác suất tiến vào cổ thành là lớn nhất.
"Cổ thành... Bọn hắn sẽ đi vào đấy ư?"
Có sinh linh sợ hãi nói: "Cổ thành thì tốt nhất đừng đi, rất tà môn! Chỉ có vài tiểu tộc mới dám đến, hoặc là tù phạm, hoặc là kẻ lưu lạc..."
Cái gọi là kẻ lưu lạc, chính là tiểu giới bị phá, dưới sự bất đắc dĩ phải lang thang ở Chư Thiên chiến trường. Trong bọn chúng cũng có cường giả, Nhật Nguyệt càng không thiếu, rất nhiều kẻ lang bạt ở các khu vực thuộc Chư Thiên, cổ thành cũng là một trong những lựa chọn.
Cổ thành tương đối tà môn, dưới tình huống bình thường thì thiên tài đại tộc và các cường giả cũng không dám tùy tiện bước vào.
Cho nên, một số cường giả tiểu tộc sẽ chiếm đoạt cổ thành để làm bá chủ.
Vô địch các đại tộc cơ hồ sẽ không đi tới cổ thành.
Nơi đó, Nhật Nguyệt vi tôn.
Về phần tại sao không có vô địch tới thì bọn hắn không rõ ràng lắm, vô địch cũng sẽ không đề cập tới chuyện này. Bình thường khi nói đến cổ thành, họ cũng đều là dăm ba câu cho qua, có thể đi nhưng không ai muốn ở lại lâu, tận lực cẩn thận một chút, đừng gây chuyện ở cổ thành.
Gây chuyện thì đều không có kết quả gì tốt.
Cổ thành không chỉ có ở Dục Hải bình nguyên mà địa phương khác cũng có, trong Tinh Thần hải cũng có mấy toà cổ thành như vậy, đều rất tà môn.
Thiên Đạc nhìn về phương tây, đạm mạc nói: "Đã tới Chư Thiên chiến trường, người khác dám đi thì hiển nhiên chúng ta không ngoại lệ.”
Tới đây mà không vào cổ thành thì quá mức tiếc nuối.
Huống chi, Ma Đa Na có thể đi, như vậy, gã cũng phải đi.
Nói xong, gã lập tức bay lên, đạp không rời đi, trên trán, hỏa diễm sáng tỏ rõ ràng.
Cảm xúc của gã lúc này hơi kích động.
Ma Đa Na!
Ta sẽ không thua ngươi!
Gã và Ma Đa Na đồng thời sinh ra ở Thủy Ma tộc, có lẽ... đó cũng là bi ai của thiên tài Thủy Ma tộc.
...
Những người kia còn đang nghị luận, Tô Vũ lại chạy rất nhanh, ý chí lực cùng nguyên khí đều tiêu hao cực lớn.
Ý chí lực hiện tại thì còn ổn, bởi vì vì thiên địa ban thưởng nên cơ hồ đã khôi phục.
Nhưng nguyên khí thì lại cạn kiệt, thế nên Tô Vũ phải nhanh chóng hấp thu Thiên Nguyên khí để khôi phục.
Quá xa xỉ!
Xa xỉ tới dọa người!
Nhưng Tô Vũ lại rất vui vẻ, mới đại chiến một trận khiến hắn thấy rất thoải mái, oán khí tiêu tán, mà nhờ có đại chiến kích thích, nhục thân của hắn cũng được củng cố, thần văn có xu thế tấn cấp, tỉ như chữ “Chiến” và chữ “Kiếp” đều đang manh nha tấn thăng.
Không phải vô duyên vô cớ mà thiên tài đều thích loạn chiến.
Giết người có ban thưởng, còn có thể kích thích thực lực mình tiến bộ.
Không giao chiến với cường giả, đóng cửa bế quan thì vĩnh viễn cũng khó có thể trở thành cường giả.
Lúc này Tô Vũ sở hữu không ít nhẫn trữ vật, hắn lấy ra nhẫn của Lôi Tuyệt, quả nhiên, hắn thấy được một điểm bảng.
Hắn lấy tấm Liệp Thiên Bảng nọ rồi mở ra xem.
“Thôi Lãng” đang đứng ở vị trí số 5 Địa Bảng!
"Hạng 5 Địa Bảng..."
Đứng đầu Địa Bảng là Hoàng Đằng, Lăng Vân ngũ trọng giết Sơn Hải nhị trọng.
Hạng 2 Địa Bảng là một vị Tiên tộc, Đằng Không cửu trọng giết Lăng Vân cửu trọng, rất đáng sợ.
Hạng 3 Địa Bảng là Lăng Vân tam trọng giết Sơn Hải nhất trọng.
Hạng 4 Địa Bảng là Sơn Hải tứ trọng giết Sơn Hải thất trọng.
Sau đó chính là “Thôi Lãng”, Lăng Vân nhất trọng giết Lăng Vân cửu trọng.
Không đơn thuần chỉ nhìn thực lực, yếu tố xếp bảng tương đối nhiều, người xếp trên Tô Vũ đã giết Sơn Hải thất trọng nhưng bản thân kẻ đó lại đã đến Sơn Hải tứ trọng.
Vạn tộc thiên tài thật là nhiều!
Từng kẻ đều vượt cấp mà chiến, tiểu tộc thật là bi thảm.
Tô Vũ vừa trốn chạy, vừa nhìn về sau.
Hắn vẫn chưa biết chuyện gì nên hơi kinh ngạc, đằng sau rất nguy hiểm sao?
Mẹ nó, thần văn chữ “Kiếp’ vẫn một mực nhảy lên, sẽ không phải là bị hư rồi chứ?
Cảm giác là nguy hiểm đến từ sau lưng!
Nhưng ngọc cảm ứng biểu thị trong ngàn mét không có vấn đề gì, phạm vi ngàn mét quá nhỏ, Tô Vũ cũng không có cách nào xác định đằng sau có biến cố gì hay không. Về phần tiếng nổ kinh thiên trước đó thì hắn cũng nghe thấy nhưng không coi ra gì.
Quá mạnh... Không liên quan gì tới ta.
Cảm giác là phải cách hắn ngàn vạn dặm!
Có thể là vô địch đang đại chiến, nhưng vậy thì có quan hệ gì với ta đâu, trên Chư Thiên chiến trường bộc phát đại chiến vô địch đâu phải là chưa từng có, vô địch không chết là được.
Không chết thì chỉ là náo loạn nho nhỏ.
Vô địch chết thì đó mới là tin tức lớn.
50 năm gần đây hình như không tin tức như vậy, rất tiếc nuối a.
"Đằng sau rốt cuộc là có cái gì?"
Tô Vũ cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cứ chạy thế này liệu có ổn không?
Hắn vừa giết Lôi Tuyệt, còn chuẩn bị giết thêm nhiều vạn tộc thiên tài khác, kết quả hắn lại lập tức cảm giác gặp phải nguy hiểm, không thể không bỏ chạy.
Hoàng Đằng chết rồi sao?
Hẳn không phải, vì bảng danh sách vẫn còn có tên của y mà.
Ngô Kỳ cũng còn sống!
Đám gia hỏa này đều chưa chết, hay là mình ngừng lại tính toán chốc lát?
Tô Vũ vừa nghĩ tới đây thì chữ “Kiếp” lại lần nữa nhảy loạn, ý tứ rất rõ ràng, tiếp tục chạy mau lên, ngừng cái gì mà ngừng, thần văn dự cảnh, chữ “Kiếp” chính là dự báo tốt nhất, không chạy thì cứ chờ chết đi.
"Đệt!"
Tô Vũ vô cùng phiền muộn!
Ta vừa giết Lôi Tuyệt mà, cường đại như vậy còn phải chạy sao?
Rốt cuộc là tình huống thế nào?
Vô địch muốn giết ta? Không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.