Chương 751: Lá Gan Quá Nhỏ?
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
26/02/2021
Ngay tại thời điểm Tô Vũ điên tiết mắng mỏ vị Nhật Nguyệt đã tẫn mạng kia, thì bên trong một tòa cung điện to lớn.
Có một vị cường giả đang tu luyện, người nọ bất chợt mở choàng hai mắt, nghiêng đầu nhìn một lượt khắp xung quanh, đoạn lẩm bẩm: "Có người nhìn trộm ta?"
Ánh mắt ông ta lưu chuyển, giống như muốn nhìn thấu cái gì đó.
Đột nhiên, một vệt ánh đao từ trong mắt hiện ra!
Thổi phù một cái!
Huyết dịch theo trong mắt nhỏ xuống!
Tí tách một tiếng, huyết dịch rơi thẳng xuống đất, toát ra một làn khói đen mờ mịt.
"Khai Thiên đao..."
"Tiếp cận vô địch? Không, có khả năng là đã địch nổi vô địch rồi!"
Thật sự rất mạnh.
Vị cường giả nọ cười cười lắc đầu, không quản nhiều. Dù là nhìn trộm ta thì lại có thể nhìn được cái gì?
...
Mà trong chớp nhoáng này, bên trong phủ thành chủ ở Đại Hạ phủ.
Hạ Long Võ khẽ nhíu mày!
"Tiểu tử Tô Vũ đã chạm đến cái gì?"
Hắn đã quấy nhiễu đến quá khứ, chạm tới lĩnh vực của vô địch?
Cũng may, hết thảy mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt rồi kết thúc.
Hạ Long Võ suy nghĩ một phen, áng chừng có truy xét cũng không thu được kết quả gì. Y bất đắc dĩ lắc đầu, thực lực y vẫn còn kém một chút, chỉ có thể cảm ứng được động tĩnh bên phía Tô Vũ, nhưng cụ thể lại không phát hiện ra được hắn đã làm gì.
Hạ Long Võ lần nữa nhìn về phía Vạn Tộc hố cách nơi này rất rất xa, âm thầm lẩm bẩm: "Cùng Thiên Nghệ thần giáo có quan hệ? Là Vô Địch cảnh của Thiên Nghệ thần tộc sao?"
Hay là kẻ khác?
Không dễ đoán.
Tô Vũ có thể đã biết một chút gì đó, thôi vậy, lát nữa y bảo Hạ Hổ Vưu quay về trường hỏi thăm hắn một phen xem sao.
...
Lúc này Tô Vũ cũng không quản được nhiều như vậy.
Hắn mắng to một hồi mới dừng lại.
Gương mặt đầy phiền muộn!
Ảnh Tử dè dặt nói: "Trước khi hình ảnh tắt hẳn, ta có thấy lão xuất hiện ở gần một ngọn núi."
Tô Vũ buồn bực đáp: "Ta biết, nhưng chỉ là một đoạn hình ảnh thoáng qua mà thôi, như vậy làm sao tìm? Hiện tại nó có ở Đại Hạ phủ hay không cũng khó nói, nguyên bản Thiên Nghệ thần giáo cũng đâu có hoạt động ở mỗi Đại Hạ phủ, có khả năng ngọn núi chúng ta thấy ban nãy nằm ở địa bàn của đại phủ khác. Nhân cảnh lớn như vậy, chỉ dựa vào một ngọn núi thì rất khó tìm."
Ảnh Tử ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Chưa hẳn nó đã nằm ở các đại phủ khác, dựa theo trước kia ngươi kể thì đối phương đã dốc toàn bộ lực lượng vào Đại Hạ phủ, thế thì chẳng lẽ lại lưu bảo khố ở địa bàn khi trước? Ta e đối phương cũng có ý muốn chiếm đóng địa bàn ở lại đây lâu dài thì đúng hơn."
"Cũng đúng, nhưng thật sự quá khó tìm!"
Tô Vũ buồn bực đáp: "Ta đã nghĩ quá đơn giản, bảo khố của lão có lẽ sớm đã bị Thiên Nghệ thần tộc dời trống, hoặc là bị một đám dư nghiệt dọn đi rồi…”
Hắn phát hiện mình hoàn toàn chính xác là suy nghĩ quá nông cạn.
Không phải cứ thấy được thì nhất định có thể tìm tới được.
"Thôi kệ, cứ thử một chút xem sao!"
Tô Vũ thở dài, cũng không tính là quá nhụt chí, hắn lẩm bẩm: "Thử thời vận đi, ban nãy ta có trông thấy thảm thực vật phía sau lưng lão, hi vọng những thực vật này chỉ đặc biệt sinh trưởng ở một vài địa phương đặc thù nào đó. Trước kia ta chưa từng trông thấy qua, đợi về lại học phủ ta sẽ tra cứu một phen, có lẽ sẽ có phát hiện mới."
Ngay lúc giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo ra khỏi căn phòng, trong nháy mắt, Tô Vũ đã kịp thấy được một ngọn núi phía sau lưng lão. Ngọn núi này không quá lớn, hết sức bình thường, cũng không có đặc điểm gì đặc biệt, nhưng được cái là thực vật mọc trên đó thì lại khá lạ mắt. Có rất nhiều loại cây hắn chưa bao giờ thấy qua.
Cái này đại biểu bọn chúng không phải thực vật phổ biến, hiện giờ hắn chỉ có thể dựa vào chút căn cứ như vậy để tìm kiếm bảo khố của đối phương.
Nói tóm lại, vẫn tính là thuận lợi.
Tối thiểu đã có được manh mối!
Mà không rõ người mà giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo chấp niệm sâu nhất, tới tận trước khi chết vẫn chăm chăm nghĩ về cuộc nói chuyện với ông ta, kẻ đó rốt cuộc là ai?
Là cường giả của Thiên Nghệ thần tộc sao?
Thân phận của đối phương hẳn là cao hơn so với chức giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo, bởi vì Tô Vũ nhớ rõ có một cảnh ông ta vỗ vỗ bả vai của lão Nhật Nguyệt kia, đây thường là hành đồng mà cấp trên đối với cấp dưới a?
Một vị Nhật Nguyệt, tùy tiện bị người ta vỗ bả vai?
Người bí ẩn nọ rất có thể là Nhật Nguyệt, thậm chí càng cường đại hơn!
"Cánh tay trái của ông ấy có một đạo hoa văn..."
Tô Vũ nhớ kỹ tin tức này, trong lòng mơ hồ có chút ý nghĩ.
Dựa theo suy đoán trước đó của hắn thì Thiên Nghệ thần giáo vào Đại Hạ phủ là vì muốn đối phó với Hạ Long Võ, ngoài ra thì còn là vì để bức bách Liễu Văn Ngạn lão sư cấp tốc Đằng Không, nhằm ép ngài ấy cụ hiện thần văn.
Vậy có khi nào giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo đã nhận lệnh từ vị vô địch phản bội kia không?
Phải không?
Có khả năng sao?
Chẳng lẽ nói, kẻ trước đó cùng lão nói chuyện chính là vị vô địch phản bội?
"Cánh tay có hoa văn..."
Một khi đến cảnh giới vô địch, muốn đúc lại thân thể đều không có vấn đề, đừng nói là vô địch, ngay cả Nhật Nguyệt cũng có thể làm được. Thế nhưng ông ta lại không tiêu trừ hoa văn trên cánh tay, liệu có phải là vì nó mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, hay chỉ đơn giản là vì sở thích cá nhân?
Hoặc thật ra nó chính là một cái dấu hiệu đặc thù?
"Chẳng lẽ kẻ vẫn luôn âm thầm hãm hại đa thần văn nhất hệ chúng ta chính là người thần bí đó?"
Tô Vũ thầm suy đoán, nhưng rất nhanh đã lắc đầu.
Quên đi thôi.
Không nên nghĩ về việc này nữa.
Nếu thật sự là vô địch, dù có biết người nọ là ai thì Tô Vũ cũng chẳng thể làm gì đối phương. Hắn không có bất kỳ chứng cứ gì, chẳng lẽ tùy tiện đi tìm Đại Hạ vương, bảo ngài ấy giết một vị vô địch?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đại Hạ vương người ta cũng không phải là cha ngươi!
Tô Vũ càng nghĩ càng thấy đau đầu, thôi được rồi, trở về rồi lại tính.
Thử tra xét một phen xem, nhỡ đâu đúng như lời Ảnh Tử nói, ngọn núi nọ thật sự ở ngay trong địa bàn Đại Hạ phủ.
"Chúng ta trở về thôi, các ngươi tiếp tục ẩn nấp cho kỹ."
Trong tay Tô Vũ xuất hiện một viên truyền âm phù, "Mập mạp, đợi chút nữa tới đón ta nhé, ngươi nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị ai thấy được, với lại ngươi nhớ mang theo cường giả tới!"
Hạ Hổ Vưu rất mau đã hồi âm: "Có kẻ địch?"
"Không chắc lắm, ngươi giúp ta tra một chút xem sao. Trương gia ở ngay gần phụ cận Vạn Tộc hố. Trong nhà có một vị thiếu phu nhân là Đằng Không thất trọng, còn có đứa con trai bị thụ thương, phải dùng sát khí áp chế..."
"Được!"
Hạ Hổ Vưu thoải mái đáp ứng, chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Bất quá Tô Vũ cái tên này, có phải là lá gan quá nhỏ rồi hay không?
Tùy tiện gặp phải một vị Đằng Không thôi mà đã cảm thấy là người khác muốn hại ngươi?
Nếu đã sợ như vậy, tốt nhất là đừng ra cửa, cẩn thận bị người ta dọa chết.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn không nhiều lời, mau chóng cho người đi tra xét gia đình họ Trương nọ. Chỉ là một tiểu gia tộc, không có gì quá khó.
Có một vị cường giả đang tu luyện, người nọ bất chợt mở choàng hai mắt, nghiêng đầu nhìn một lượt khắp xung quanh, đoạn lẩm bẩm: "Có người nhìn trộm ta?"
Ánh mắt ông ta lưu chuyển, giống như muốn nhìn thấu cái gì đó.
Đột nhiên, một vệt ánh đao từ trong mắt hiện ra!
Thổi phù một cái!
Huyết dịch theo trong mắt nhỏ xuống!
Tí tách một tiếng, huyết dịch rơi thẳng xuống đất, toát ra một làn khói đen mờ mịt.
"Khai Thiên đao..."
"Tiếp cận vô địch? Không, có khả năng là đã địch nổi vô địch rồi!"
Thật sự rất mạnh.
Vị cường giả nọ cười cười lắc đầu, không quản nhiều. Dù là nhìn trộm ta thì lại có thể nhìn được cái gì?
...
Mà trong chớp nhoáng này, bên trong phủ thành chủ ở Đại Hạ phủ.
Hạ Long Võ khẽ nhíu mày!
"Tiểu tử Tô Vũ đã chạm đến cái gì?"
Hắn đã quấy nhiễu đến quá khứ, chạm tới lĩnh vực của vô địch?
Cũng may, hết thảy mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt rồi kết thúc.
Hạ Long Võ suy nghĩ một phen, áng chừng có truy xét cũng không thu được kết quả gì. Y bất đắc dĩ lắc đầu, thực lực y vẫn còn kém một chút, chỉ có thể cảm ứng được động tĩnh bên phía Tô Vũ, nhưng cụ thể lại không phát hiện ra được hắn đã làm gì.
Hạ Long Võ lần nữa nhìn về phía Vạn Tộc hố cách nơi này rất rất xa, âm thầm lẩm bẩm: "Cùng Thiên Nghệ thần giáo có quan hệ? Là Vô Địch cảnh của Thiên Nghệ thần tộc sao?"
Hay là kẻ khác?
Không dễ đoán.
Tô Vũ có thể đã biết một chút gì đó, thôi vậy, lát nữa y bảo Hạ Hổ Vưu quay về trường hỏi thăm hắn một phen xem sao.
...
Lúc này Tô Vũ cũng không quản được nhiều như vậy.
Hắn mắng to một hồi mới dừng lại.
Gương mặt đầy phiền muộn!
Ảnh Tử dè dặt nói: "Trước khi hình ảnh tắt hẳn, ta có thấy lão xuất hiện ở gần một ngọn núi."
Tô Vũ buồn bực đáp: "Ta biết, nhưng chỉ là một đoạn hình ảnh thoáng qua mà thôi, như vậy làm sao tìm? Hiện tại nó có ở Đại Hạ phủ hay không cũng khó nói, nguyên bản Thiên Nghệ thần giáo cũng đâu có hoạt động ở mỗi Đại Hạ phủ, có khả năng ngọn núi chúng ta thấy ban nãy nằm ở địa bàn của đại phủ khác. Nhân cảnh lớn như vậy, chỉ dựa vào một ngọn núi thì rất khó tìm."
Ảnh Tử ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Chưa hẳn nó đã nằm ở các đại phủ khác, dựa theo trước kia ngươi kể thì đối phương đã dốc toàn bộ lực lượng vào Đại Hạ phủ, thế thì chẳng lẽ lại lưu bảo khố ở địa bàn khi trước? Ta e đối phương cũng có ý muốn chiếm đóng địa bàn ở lại đây lâu dài thì đúng hơn."
"Cũng đúng, nhưng thật sự quá khó tìm!"
Tô Vũ buồn bực đáp: "Ta đã nghĩ quá đơn giản, bảo khố của lão có lẽ sớm đã bị Thiên Nghệ thần tộc dời trống, hoặc là bị một đám dư nghiệt dọn đi rồi…”
Hắn phát hiện mình hoàn toàn chính xác là suy nghĩ quá nông cạn.
Không phải cứ thấy được thì nhất định có thể tìm tới được.
"Thôi kệ, cứ thử một chút xem sao!"
Tô Vũ thở dài, cũng không tính là quá nhụt chí, hắn lẩm bẩm: "Thử thời vận đi, ban nãy ta có trông thấy thảm thực vật phía sau lưng lão, hi vọng những thực vật này chỉ đặc biệt sinh trưởng ở một vài địa phương đặc thù nào đó. Trước kia ta chưa từng trông thấy qua, đợi về lại học phủ ta sẽ tra cứu một phen, có lẽ sẽ có phát hiện mới."
Ngay lúc giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo ra khỏi căn phòng, trong nháy mắt, Tô Vũ đã kịp thấy được một ngọn núi phía sau lưng lão. Ngọn núi này không quá lớn, hết sức bình thường, cũng không có đặc điểm gì đặc biệt, nhưng được cái là thực vật mọc trên đó thì lại khá lạ mắt. Có rất nhiều loại cây hắn chưa bao giờ thấy qua.
Cái này đại biểu bọn chúng không phải thực vật phổ biến, hiện giờ hắn chỉ có thể dựa vào chút căn cứ như vậy để tìm kiếm bảo khố của đối phương.
Nói tóm lại, vẫn tính là thuận lợi.
Tối thiểu đã có được manh mối!
Mà không rõ người mà giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo chấp niệm sâu nhất, tới tận trước khi chết vẫn chăm chăm nghĩ về cuộc nói chuyện với ông ta, kẻ đó rốt cuộc là ai?
Là cường giả của Thiên Nghệ thần tộc sao?
Thân phận của đối phương hẳn là cao hơn so với chức giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo, bởi vì Tô Vũ nhớ rõ có một cảnh ông ta vỗ vỗ bả vai của lão Nhật Nguyệt kia, đây thường là hành đồng mà cấp trên đối với cấp dưới a?
Một vị Nhật Nguyệt, tùy tiện bị người ta vỗ bả vai?
Người bí ẩn nọ rất có thể là Nhật Nguyệt, thậm chí càng cường đại hơn!
"Cánh tay trái của ông ấy có một đạo hoa văn..."
Tô Vũ nhớ kỹ tin tức này, trong lòng mơ hồ có chút ý nghĩ.
Dựa theo suy đoán trước đó của hắn thì Thiên Nghệ thần giáo vào Đại Hạ phủ là vì muốn đối phó với Hạ Long Võ, ngoài ra thì còn là vì để bức bách Liễu Văn Ngạn lão sư cấp tốc Đằng Không, nhằm ép ngài ấy cụ hiện thần văn.
Vậy có khi nào giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo đã nhận lệnh từ vị vô địch phản bội kia không?
Phải không?
Có khả năng sao?
Chẳng lẽ nói, kẻ trước đó cùng lão nói chuyện chính là vị vô địch phản bội?
"Cánh tay có hoa văn..."
Một khi đến cảnh giới vô địch, muốn đúc lại thân thể đều không có vấn đề, đừng nói là vô địch, ngay cả Nhật Nguyệt cũng có thể làm được. Thế nhưng ông ta lại không tiêu trừ hoa văn trên cánh tay, liệu có phải là vì nó mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, hay chỉ đơn giản là vì sở thích cá nhân?
Hoặc thật ra nó chính là một cái dấu hiệu đặc thù?
"Chẳng lẽ kẻ vẫn luôn âm thầm hãm hại đa thần văn nhất hệ chúng ta chính là người thần bí đó?"
Tô Vũ thầm suy đoán, nhưng rất nhanh đã lắc đầu.
Quên đi thôi.
Không nên nghĩ về việc này nữa.
Nếu thật sự là vô địch, dù có biết người nọ là ai thì Tô Vũ cũng chẳng thể làm gì đối phương. Hắn không có bất kỳ chứng cứ gì, chẳng lẽ tùy tiện đi tìm Đại Hạ vương, bảo ngài ấy giết một vị vô địch?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đại Hạ vương người ta cũng không phải là cha ngươi!
Tô Vũ càng nghĩ càng thấy đau đầu, thôi được rồi, trở về rồi lại tính.
Thử tra xét một phen xem, nhỡ đâu đúng như lời Ảnh Tử nói, ngọn núi nọ thật sự ở ngay trong địa bàn Đại Hạ phủ.
"Chúng ta trở về thôi, các ngươi tiếp tục ẩn nấp cho kỹ."
Trong tay Tô Vũ xuất hiện một viên truyền âm phù, "Mập mạp, đợi chút nữa tới đón ta nhé, ngươi nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị ai thấy được, với lại ngươi nhớ mang theo cường giả tới!"
Hạ Hổ Vưu rất mau đã hồi âm: "Có kẻ địch?"
"Không chắc lắm, ngươi giúp ta tra một chút xem sao. Trương gia ở ngay gần phụ cận Vạn Tộc hố. Trong nhà có một vị thiếu phu nhân là Đằng Không thất trọng, còn có đứa con trai bị thụ thương, phải dùng sát khí áp chế..."
"Được!"
Hạ Hổ Vưu thoải mái đáp ứng, chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Bất quá Tô Vũ cái tên này, có phải là lá gan quá nhỏ rồi hay không?
Tùy tiện gặp phải một vị Đằng Không thôi mà đã cảm thấy là người khác muốn hại ngươi?
Nếu đã sợ như vậy, tốt nhất là đừng ra cửa, cẩn thận bị người ta dọa chết.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn không nhiều lời, mau chóng cho người đi tra xét gia đình họ Trương nọ. Chỉ là một tiểu gia tộc, không có gì quá khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.