Chương 394: Lỡ Tay Một Cái... Đập Chết Ngươi!
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
23/02/2021
Tô Vũ không có nhiều vấn đề lớn lao cần lo toan như Hạ Hổ Vưu, sau khi nói chuyện với cậu ta xong, hắn muốn tìm Bạch Phong nói chút chuyện, kết quả vị lão sư này lại mất tích không thấy bóng dáng.
Hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ!
Cũng may hiện tại hắn có người để hỏi.
Đến khi sắc trời sáng choang, Tô Vũ gọi đến một dãy số.
"Sư bá!"
"Tô Vũ à, có chuyện gì không?"
...
Trong Tàng Thư các, Trần Vĩnh tâm tình rất tốt, làm Ngô Gia ở bên cạnh cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Sư đệ của mình ư?
Hình như còn chưa gặp.
Sắc mặt Ngô Gia vẫn trắng bệch, bệnh trạng khiến nàng tái nhợt, nhưng không ho khan nữa, những ngày qua, sư phụ mua không ít an dưỡng phẩm quý giá cho nàng, nghe nói là do sư đệ mới vừa vào học phủ không lâu tài trợ.
Trần Vĩnh hàn huyên vài câu với Tô Vũ, cười nói: "Vậy ngươi tới Tàng Thư các đi, chúng ta sẽ nói kĩ hơn, vừa vặn sư tỷ ngươi cũng ở đây, ta dạy luôn một thể."
"Vâng!"
Bên kia, Tô Vũ thoải mái đáp ứng rồi dập máy.
Ngô Gia chờ sư phụ dập máy rồi mới hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, Tô Vũ sư đệ sắp đến đây ư?"
"Ừm."
Trần Vĩnh khẽ cười đáp: "Sư thúc của ngươi lại chạy mất dạng rồi, chắc là đang làm thí nghiệm, chỉ khổ Tô Vũ, gặp vấn đề cũng không có ai giúp đỡ giải đáp, y xì sư tổ ngươi như một khuôn đúc ra..."
Y lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Năm đó sư tổ ngươi cũng giống vậy, sau khi nhận sư thúc ngươi thì chẳng dạy được mấy ngày."
Ngô Gia buồn bực, thầm thì: "Lão sư, ta nghe nói... trước kia thật ra là ngài muốn nhận Bạch sư thúc làm học sinh, phải không?"
Nếu thế, nàng sẽ gọi Bạch Phong là sư huynh!
Trần Vĩnh bật cười đáp: "Xem như thế đi, nhưng sư tổ ngươi nói ta không dạy được, tự mình nhận, kết quả... lại ném cho ta..."
Trần Vĩnh cũng dở khóc dở cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ngô Gia cạn lời, "Sư tổ thật là...! Lão sư, lần trước ngài nói sư đệ đã là Thiên Quân ngũ trọng rồi ư?"
"Ừm, hắn rất có tài!"
Dứt lời, y nhìn về phía Ngô Gia nói: "Ngươi cũng đừng vội, đợi thương thế khỏi rồi thì tiến vào Vạn Thạch! Đến lúc đó, chắc ngươi cũng đến dưỡng tính đỉnh phong."
Ngô Gia cắn môi, hơi phẫn nộ, thấp giọng mắng: "Tên hỗn đản Hoàng Khải Phong kia, không sớm thì muộn ta cũng phải tìm gã báo thù!"
"Ngươi đừng như vậy..." Trần Vĩnh trấn an: "Gã đã đến Vạn Thạch, dưỡng tính đỉnh phong, thật ra ta từng gặp gã, thực lực rất mạnh, mạnh hơn ngươi nhiều lắm, chỉ sợ chiến lực chân thực có thể so với Vạn Thạch tứ ngũ trọng."
Dù không muốn đả kích đồ đệ, y vẫn nói: "Đợi thương thế của ngươi tốt rồi, chỉ sợ gã đã có chiến lực Vạn Thạch lục trọng."
Ngô Gia rầu rĩ không vui.
Vạn Thạch lục trọng!
Hiện tại nàng mới có thực lực Thiên Quân cửu trọng, phối hợp dưỡng tính thì có thể đấu một trận với Vạn Thạch nhị tam trọng, gặp Vạn Thạch lục trọng, căn bản là không đấu nổi.
"Tô Vũ sư đệ chuẩn bị khiêu chiến Bách Cường bảng, nhỡ Hoàng Khải Phong tìm hắn để gây sự thì làm sao bây giờ?"
Dứt lời, nàng lại hỏi: "Lão sư, ba tháng sau, Tô Vũ sư đệ có hi vọng khiêu chiến Bách Cường bảng không?"
"Có!"
Trần Vĩnh gật đầu, tuyệt đối có!
Trước đó Tô Vũ giao thủ cùng Trịnh Vân Huy, thực lực đã bước vào Vạn Thạch, Vạn Thạch là tiêu chuẩn cân nhắc Bách Cường bảng.
Đương nhiên, càng xếp hạng cao thì càng mạnh!
Người xếp trong mười vị trí đầu có thể giao thủ với Đằng Không.
Chiêm Hải xếp thứ nhất, trước đây đã từng giao thủ với Đằng Không bất phân thắng bại, hiện tại... Khó nói, có khả năng đã thắng được cường giả Đằng Không nhất trọng.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh liền mỉm cười, "Nếu Hoàng Khải Phong gây sự vậy thì nhận thua thôi, không thì sẽ bị thương vô ích, thực lực không bằng người ta, vậy phải nhịn một chút, không vội vã nhất thời."
Ngô Gia không lên tiếng, cảm thấy hơi nghẹn khuất.
Nàng không muốn nhịn!
Nhưng lão sư nói không sai, thực lực không bằng người thì có thể làm gì?
Chẳng lẽ bảo sư đệ giống như mình, bị tên hỗn đản kia đánh trọng thương sao?
Hai sư đồ hàn huyên vài câu, lúc này Tô Vũ đã lên lầu, lần này không ai ngăn cản hắn, lần trước xảy ra chuyện xong Trần Vĩnh đã dặn dò xuống bên dưới, những ngày qua Chu Bình Thăng không ở trong Tàng Thư các, cho nên không ai dám đụng tới Trần Vĩnh.
Trong nháy mắt Tô Vũ đi vào tầng cao nhất, xuất hiện trước mặt Trần Vĩnh... vẻ mặt Trần Vĩnh liền biến sắc!
Cường giả Lăng Vân cửu trọng, cách Sơn Hải chỉ một bước. Ánh mắt sắc bén quyết đoán!
Mặc dù y không dò xét Tô Vũ, không nhìn ra cảnh giới cụ thể, nhưng y lập tức phát hiện trạng thái của Tô Vũ khác với trước đây!
Giờ khắc này Trần Vĩnh có chút thất thố.
Y đứng lên nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt hơi khác thường.
Y tỉ mỉ quan sát Tô Vũ, lại nghiêng đầu nhìn đồ đệ của mình, sắc mặt biến đổi, đồ đệ của mình là hạng người tâm cao khí ngạo, nếu biết... chắc không bị thương nặng thêm chứ?
Trong nháy mắt Trần Vĩnh nghĩ đến điểm này, vội mở miệng nói: "Tô Vũ, tới đây, vào phòng cùng ta đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Tô Vũ mờ mịt gật đầu.
Hắn nhìn thoáng qua cô gái bên kia, nhe răng cười cười, chất phác chào hỏi: "Chào sư tỷ!"
Ngô Gia nhìn nụ cười xán lạn của hắn, tâm tình nàng cũng rất tốt, gật đầu khen: "Sư đệ cười lên thật là soái, ngươi đi cùng lão sư trước đi, lát nữa trò chuyện sau."
"Được!"
Tô Vũ ngoan ngoãn, cười ngây ngô gật đầu, sau đó hắn gãi đầu đi theo Trần Vĩnh vào trong.
Trần Vĩnh đưa lưng về phía bọn họ, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tiểu tử này... Giả trang làm gì đây?
Sư tỷ ngươi mà cũng dám lừa gạt!
Được rồi, cả ta mà hắn còn dám gạt, nếu không phải lần trước thấy dáng vẻ không thành thật của hắn, ai biết vị sư điệt này lại to gan lớn mật, một hơi lừa mấy vạn công huân trở về.
Vị sư đệ kia của mình cũng tính là người thành thật, tại sao lại thu tiểu tử này làm học sinh chứ?
Vừa vào phòng, Trần Vĩnh liền phong tỏa bốn phía, trầm giọng hỏi: "Đột phá rồi?"
"Vâng, may mắn mà thôi.” Tô Vũ hơi ngượng ngùng đáp: "Thôn phệ tinh huyết hơi nhiều, nhờ thần văn của lão sư rất mạnh, phác họa thần văn kia cho ta, tác dụng quá lớn, cộng thêm có nhiều công huân, ta đã đổi chút tinh huyết, không ngờ lại đột phá."
Hiện tại Tô Vũ có vấn đề gì thì liền đổ hết lên đầu tiểu đệ chữ "Máu", dù sao cũng không ai nhìn ra.
Tinh huyết phối hợp với thần văn chữ “Máu”, vừa vặn có khả năng giấu diếm một chút.
"Thần văn..."
Trần Vĩnh nghe vậy liền im lặng, Bạch Phong không có thần văn mạnh như thế, anh chỉ tùy tiện viết《 Khai Nguyên quyết 》, thế mà khiến Tô Vũ vẽ ra một thần văn cực kỳ đặc thù, nếu mình mà là Bạch Phong thì chắc cũng phải ghen tỵ đến ói máu.
"Thiên Quân lục trọng?"
Y không dò xét, chỉ cảm giác được Tô Vũ nhất định đã đột phá.
Tô Vũ lại cười ngây ngô, "À... Hơi mạnh hơn một chút..."
"Thất trọng, nhanh thật!"
Trần Vĩnh cảm khái một tiếng, Tô Vũ đã là hậu kỳ rồi!
Thật sự là quá nhanh!
Đồ đệ mình nhập môn hơn hai năm, hiện tại cũng chỉ là Thiên Quân cửu trọng, Tô Vũ sắp đuổi kịp rồi, thật đáng sợ.
Tô Vũ ngây ngô cười, nếu không cười, hắn sợ sư bá sẽ đánh mình, hắn nhỏ giọng thì thầm: "Sư bá, mạnh hơn chút nữa..."
"Hả?"
"Cái kia... Đại khái... Ta đến cửu trọng..."
"Ầm!"
Trần Vĩnh một cước đá nát bình hoa lớn bên cạnh, trong nháy mắt ý chí lực bùng nổ bao phủ Tô Vũ.
Sau đó, Trần Vĩnh chỉ thẳng vào Tô Vũ, miệng ngập ngừng... Nửa ngày không mở miệng!
Mấy ngày không gặp mà thôi!
Ngươi đã làm gì?
"Ngươi... Sư phụ ngươi biết không?"
"Không biết, chưa gặp lão sư..."
Trần Vĩnh kìm nén tâm tình chập chờn, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Khi ngươi nói cho sư phụ ngươi, đừng để thứ gì quý giá gần đấy, cách xa hắn một chút rồi nói, bằng không thì ta sợ hắn... lỡ tay một cái, đập chết ngươi!"
Trần Vĩnh ho một tiếng nói tiếp: "Lão sư ngươi mới vừa vào Đằng Không bát trọng, chưa khống chế được lực lượng, cẩn thận một chút, nếu không, có thể gọi ta đi bảo vệ ngươi!"
"..."
Tô Vũ ngây người, nghiêm trọng vậy sao?
Sư bá, ngươi nói vậy thì làm sao ta dám nói ra?
Ta sợ chết!
Nghĩ đến trước đây khi biết mình là Thiên Quân ngũ trọng, suýt nữa lão sư đã đập nát đầu mình, Tô Vũ dè dặt, hay là không nói nữa, chờ đến Đằng Không thì nói cho anh ta biết, chắc lúc đấy anh ta có đập mình cũng chả chết được?
Hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ!
Cũng may hiện tại hắn có người để hỏi.
Đến khi sắc trời sáng choang, Tô Vũ gọi đến một dãy số.
"Sư bá!"
"Tô Vũ à, có chuyện gì không?"
...
Trong Tàng Thư các, Trần Vĩnh tâm tình rất tốt, làm Ngô Gia ở bên cạnh cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Sư đệ của mình ư?
Hình như còn chưa gặp.
Sắc mặt Ngô Gia vẫn trắng bệch, bệnh trạng khiến nàng tái nhợt, nhưng không ho khan nữa, những ngày qua, sư phụ mua không ít an dưỡng phẩm quý giá cho nàng, nghe nói là do sư đệ mới vừa vào học phủ không lâu tài trợ.
Trần Vĩnh hàn huyên vài câu với Tô Vũ, cười nói: "Vậy ngươi tới Tàng Thư các đi, chúng ta sẽ nói kĩ hơn, vừa vặn sư tỷ ngươi cũng ở đây, ta dạy luôn một thể."
"Vâng!"
Bên kia, Tô Vũ thoải mái đáp ứng rồi dập máy.
Ngô Gia chờ sư phụ dập máy rồi mới hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, Tô Vũ sư đệ sắp đến đây ư?"
"Ừm."
Trần Vĩnh khẽ cười đáp: "Sư thúc của ngươi lại chạy mất dạng rồi, chắc là đang làm thí nghiệm, chỉ khổ Tô Vũ, gặp vấn đề cũng không có ai giúp đỡ giải đáp, y xì sư tổ ngươi như một khuôn đúc ra..."
Y lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Năm đó sư tổ ngươi cũng giống vậy, sau khi nhận sư thúc ngươi thì chẳng dạy được mấy ngày."
Ngô Gia buồn bực, thầm thì: "Lão sư, ta nghe nói... trước kia thật ra là ngài muốn nhận Bạch sư thúc làm học sinh, phải không?"
Nếu thế, nàng sẽ gọi Bạch Phong là sư huynh!
Trần Vĩnh bật cười đáp: "Xem như thế đi, nhưng sư tổ ngươi nói ta không dạy được, tự mình nhận, kết quả... lại ném cho ta..."
Trần Vĩnh cũng dở khóc dở cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ngô Gia cạn lời, "Sư tổ thật là...! Lão sư, lần trước ngài nói sư đệ đã là Thiên Quân ngũ trọng rồi ư?"
"Ừm, hắn rất có tài!"
Dứt lời, y nhìn về phía Ngô Gia nói: "Ngươi cũng đừng vội, đợi thương thế khỏi rồi thì tiến vào Vạn Thạch! Đến lúc đó, chắc ngươi cũng đến dưỡng tính đỉnh phong."
Ngô Gia cắn môi, hơi phẫn nộ, thấp giọng mắng: "Tên hỗn đản Hoàng Khải Phong kia, không sớm thì muộn ta cũng phải tìm gã báo thù!"
"Ngươi đừng như vậy..." Trần Vĩnh trấn an: "Gã đã đến Vạn Thạch, dưỡng tính đỉnh phong, thật ra ta từng gặp gã, thực lực rất mạnh, mạnh hơn ngươi nhiều lắm, chỉ sợ chiến lực chân thực có thể so với Vạn Thạch tứ ngũ trọng."
Dù không muốn đả kích đồ đệ, y vẫn nói: "Đợi thương thế của ngươi tốt rồi, chỉ sợ gã đã có chiến lực Vạn Thạch lục trọng."
Ngô Gia rầu rĩ không vui.
Vạn Thạch lục trọng!
Hiện tại nàng mới có thực lực Thiên Quân cửu trọng, phối hợp dưỡng tính thì có thể đấu một trận với Vạn Thạch nhị tam trọng, gặp Vạn Thạch lục trọng, căn bản là không đấu nổi.
"Tô Vũ sư đệ chuẩn bị khiêu chiến Bách Cường bảng, nhỡ Hoàng Khải Phong tìm hắn để gây sự thì làm sao bây giờ?"
Dứt lời, nàng lại hỏi: "Lão sư, ba tháng sau, Tô Vũ sư đệ có hi vọng khiêu chiến Bách Cường bảng không?"
"Có!"
Trần Vĩnh gật đầu, tuyệt đối có!
Trước đó Tô Vũ giao thủ cùng Trịnh Vân Huy, thực lực đã bước vào Vạn Thạch, Vạn Thạch là tiêu chuẩn cân nhắc Bách Cường bảng.
Đương nhiên, càng xếp hạng cao thì càng mạnh!
Người xếp trong mười vị trí đầu có thể giao thủ với Đằng Không.
Chiêm Hải xếp thứ nhất, trước đây đã từng giao thủ với Đằng Không bất phân thắng bại, hiện tại... Khó nói, có khả năng đã thắng được cường giả Đằng Không nhất trọng.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh liền mỉm cười, "Nếu Hoàng Khải Phong gây sự vậy thì nhận thua thôi, không thì sẽ bị thương vô ích, thực lực không bằng người ta, vậy phải nhịn một chút, không vội vã nhất thời."
Ngô Gia không lên tiếng, cảm thấy hơi nghẹn khuất.
Nàng không muốn nhịn!
Nhưng lão sư nói không sai, thực lực không bằng người thì có thể làm gì?
Chẳng lẽ bảo sư đệ giống như mình, bị tên hỗn đản kia đánh trọng thương sao?
Hai sư đồ hàn huyên vài câu, lúc này Tô Vũ đã lên lầu, lần này không ai ngăn cản hắn, lần trước xảy ra chuyện xong Trần Vĩnh đã dặn dò xuống bên dưới, những ngày qua Chu Bình Thăng không ở trong Tàng Thư các, cho nên không ai dám đụng tới Trần Vĩnh.
Trong nháy mắt Tô Vũ đi vào tầng cao nhất, xuất hiện trước mặt Trần Vĩnh... vẻ mặt Trần Vĩnh liền biến sắc!
Cường giả Lăng Vân cửu trọng, cách Sơn Hải chỉ một bước. Ánh mắt sắc bén quyết đoán!
Mặc dù y không dò xét Tô Vũ, không nhìn ra cảnh giới cụ thể, nhưng y lập tức phát hiện trạng thái của Tô Vũ khác với trước đây!
Giờ khắc này Trần Vĩnh có chút thất thố.
Y đứng lên nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt hơi khác thường.
Y tỉ mỉ quan sát Tô Vũ, lại nghiêng đầu nhìn đồ đệ của mình, sắc mặt biến đổi, đồ đệ của mình là hạng người tâm cao khí ngạo, nếu biết... chắc không bị thương nặng thêm chứ?
Trong nháy mắt Trần Vĩnh nghĩ đến điểm này, vội mở miệng nói: "Tô Vũ, tới đây, vào phòng cùng ta đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Tô Vũ mờ mịt gật đầu.
Hắn nhìn thoáng qua cô gái bên kia, nhe răng cười cười, chất phác chào hỏi: "Chào sư tỷ!"
Ngô Gia nhìn nụ cười xán lạn của hắn, tâm tình nàng cũng rất tốt, gật đầu khen: "Sư đệ cười lên thật là soái, ngươi đi cùng lão sư trước đi, lát nữa trò chuyện sau."
"Được!"
Tô Vũ ngoan ngoãn, cười ngây ngô gật đầu, sau đó hắn gãi đầu đi theo Trần Vĩnh vào trong.
Trần Vĩnh đưa lưng về phía bọn họ, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tiểu tử này... Giả trang làm gì đây?
Sư tỷ ngươi mà cũng dám lừa gạt!
Được rồi, cả ta mà hắn còn dám gạt, nếu không phải lần trước thấy dáng vẻ không thành thật của hắn, ai biết vị sư điệt này lại to gan lớn mật, một hơi lừa mấy vạn công huân trở về.
Vị sư đệ kia của mình cũng tính là người thành thật, tại sao lại thu tiểu tử này làm học sinh chứ?
Vừa vào phòng, Trần Vĩnh liền phong tỏa bốn phía, trầm giọng hỏi: "Đột phá rồi?"
"Vâng, may mắn mà thôi.” Tô Vũ hơi ngượng ngùng đáp: "Thôn phệ tinh huyết hơi nhiều, nhờ thần văn của lão sư rất mạnh, phác họa thần văn kia cho ta, tác dụng quá lớn, cộng thêm có nhiều công huân, ta đã đổi chút tinh huyết, không ngờ lại đột phá."
Hiện tại Tô Vũ có vấn đề gì thì liền đổ hết lên đầu tiểu đệ chữ "Máu", dù sao cũng không ai nhìn ra.
Tinh huyết phối hợp với thần văn chữ “Máu”, vừa vặn có khả năng giấu diếm một chút.
"Thần văn..."
Trần Vĩnh nghe vậy liền im lặng, Bạch Phong không có thần văn mạnh như thế, anh chỉ tùy tiện viết《 Khai Nguyên quyết 》, thế mà khiến Tô Vũ vẽ ra một thần văn cực kỳ đặc thù, nếu mình mà là Bạch Phong thì chắc cũng phải ghen tỵ đến ói máu.
"Thiên Quân lục trọng?"
Y không dò xét, chỉ cảm giác được Tô Vũ nhất định đã đột phá.
Tô Vũ lại cười ngây ngô, "À... Hơi mạnh hơn một chút..."
"Thất trọng, nhanh thật!"
Trần Vĩnh cảm khái một tiếng, Tô Vũ đã là hậu kỳ rồi!
Thật sự là quá nhanh!
Đồ đệ mình nhập môn hơn hai năm, hiện tại cũng chỉ là Thiên Quân cửu trọng, Tô Vũ sắp đuổi kịp rồi, thật đáng sợ.
Tô Vũ ngây ngô cười, nếu không cười, hắn sợ sư bá sẽ đánh mình, hắn nhỏ giọng thì thầm: "Sư bá, mạnh hơn chút nữa..."
"Hả?"
"Cái kia... Đại khái... Ta đến cửu trọng..."
"Ầm!"
Trần Vĩnh một cước đá nát bình hoa lớn bên cạnh, trong nháy mắt ý chí lực bùng nổ bao phủ Tô Vũ.
Sau đó, Trần Vĩnh chỉ thẳng vào Tô Vũ, miệng ngập ngừng... Nửa ngày không mở miệng!
Mấy ngày không gặp mà thôi!
Ngươi đã làm gì?
"Ngươi... Sư phụ ngươi biết không?"
"Không biết, chưa gặp lão sư..."
Trần Vĩnh kìm nén tâm tình chập chờn, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Khi ngươi nói cho sư phụ ngươi, đừng để thứ gì quý giá gần đấy, cách xa hắn một chút rồi nói, bằng không thì ta sợ hắn... lỡ tay một cái, đập chết ngươi!"
Trần Vĩnh ho một tiếng nói tiếp: "Lão sư ngươi mới vừa vào Đằng Không bát trọng, chưa khống chế được lực lượng, cẩn thận một chút, nếu không, có thể gọi ta đi bảo vệ ngươi!"
"..."
Tô Vũ ngây người, nghiêm trọng vậy sao?
Sư bá, ngươi nói vậy thì làm sao ta dám nói ra?
Ta sợ chết!
Nghĩ đến trước đây khi biết mình là Thiên Quân ngũ trọng, suýt nữa lão sư đã đập nát đầu mình, Tô Vũ dè dặt, hay là không nói nữa, chờ đến Đằng Không thì nói cho anh ta biết, chắc lúc đấy anh ta có đập mình cũng chả chết được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.