Chương 573: Một Mạnh Một Yếu
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
24/02/2021
"Ngươi đang nhìn tương lai à?" Hạ Hầu gia bật cười, "Thứ này không được phép đâu a, dù cho ngươi là Nhật Nguyệt thì cũng không nhất định sẽ nhìn thấy chuẩn xác! Đừng nói Nhật Nguyệt, dù là Vô Địch thì cũng chỉ là lời dự phán, thông qua đủ loại tin tức để phân tích, đạt được một cái khả năng trong tương lai chứ không phải tương lai chính xác!"
Kỷ thự trưởng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Hầu gia, cười nhạt: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy sao hả?" Hạ Hầu gia cười ha hả: "Vậy đi, chúng ta đánh cược, cược... cược... con gái của ngươi?"
"Hửm?"
Ánh mắt Kỷ thự trưởng trong nháy mắt bất thiện!
"Làm sao hả? Ngươi cảm thấy Hổ Vưu nhà chúng ta có gì không được?" Hạ Hầu gia như đang khoe ưu điểm của một món hàng, "Nó chất phác, đàng hoàng, chân thật, chịu khó..."
"Xấu!" Kỷ thự trưởng chỉ phun mỗi một chữ như vậy!
Quá xấu, không xứng với con gái của ta!
Vẻ mặt Hạ Hầu gia bất thiện, "Người khác đều nói Hổ Vưu giống ta!"
"Cho nên mới càng xấu!"
"Ngươi..." Hạ Hầu gia giận dữ, nổi nóng mắng: "Được lắm, ngươi không chịu thì thôi, ta còn chướng mắt con gái của ngươi! Một tên nho nhỏ mới vừa Nhật Nguyệt làm thông với Hạ gia là phúc khí của ngươi, còn giả vờ giả vịt, không chịu thì thôi!"
Kỷ thự trưởng thản nhiên nói: "Nhật Nguyệt yếu lắm hả? Huống chi, con gái của Kỷ mỗ này không thu hàng đã xài rồi!"
"..."
Hạ Hầu gia một mặt phiền muộn, mà bên kia Hồ lão nghe thế thì nén cười.
Hàng đã xài rồi...
Xem như thế đi!
Khi còn bé Hạ Hổ Vưu đã có đối tượng hứa hôn, là con gái dòng chính của Liễu gia, đáng tiếc... Liễu gia triệt để suy tàn, người con gái mà Hạ Hổ Vưu lẽ ra sẽ kết hôn vừa ra đời không bao lâu đã chết theo phụ mẫu tại Chư Thiên chiến trường.
Năm đó vẫn là hứa hôn trong lúc mang thai, nửa là thật, nửa là giả.
Kỷ thự trưởng nói lời này, bất quá là cố ý chọc giận Hạ Hầu gia mà thôi.
Hạ Hầu gia tức giận, rất nhanh bèn nói: "Ta cược cho Bạch Phong, chắc chắn hắn còn có đòn sát thủ, hai thanh đồ long kiếm của hắn đến bây giờ mới chỉ xuất hiện một thanh! Còn có một thanh đâu rồi?"
Kỷ thự trưởng nghe vậy thì khựng lại, khẽ lẩm bẩm: "Hắn lấy đâu ra hai thanh? Một thanh kia rốt cuộc là từ đâu mà có nhỉ?"
"Có lẽ năm đó trực tiếp vẽ ra hai thanh, là tiểu tử này giấu kín mà thôi!"
Hạ Hầu gia suy đoán rất không có trách nhiệm!
Kỷ thự trưởng thản nhiên nói: "Ta đang nghĩ, có phải là hắn tự mở ra đồ long kiếm của bản thân?"
"Không đến mức đó chứ?" Hạ Hầu gia không xác định, nói: "Thần văn chiến kỹ của Đa thần văn nhất hệ hủy không nổi mới đúng! Không bài trừ khả năng này, tiểu tử kia suốt ngày vùi mình trong phòng nghiên cứu, ai biết hắn đùa ra thứ đồ chơi gì. Hay là chút nữa ngươi nhúng tay vào bảo vệ hắn một lần?"
Kỷ thự trưởng cười nhạt, không để ý tới y nữa.
Hồ lão đứng bên cạnh cũng nhắc nhở: "Hầu gia, thói quen ăn trong nồi của người ta vậy không tốt đâu, lần trước người đó bị giết, ngươi cũng đâu có quản!"
Hạ Hầu gia lơ đễnh đáp: "Người làm ăn chính là như thế, chực chờ đồ ăn của người ta! Nhìn xem hắn có đáng giá để nhúng tay hay không, không đáng, vậy các ngươi cứ tùy ý mà đấu!"
Mấy người không để ý tới y nữa.
Ngươi muốn nhúng tay thì tự mình nhúng tay đi.
...
Cường giả bốn phương tám hướng đều đang yên lặng theo dõi.
Mà bên trong chiến khu, Bạch Phong áo trắng nhuốm máu, đã hết biện pháp!
Bạch Phong không có sở trường đánh lâu!
Điểm này rất nhiều người đều biết.
Trận chiến này đã kéo dài lâu như vậy, Bạch Phong càng đánh càng yếu, người sáng suốt cũng đều nhìn ra được anh sắp không xong rồi, còn dây dưa nữa thì có khi cuối cùng một kiếm đều chém không ra nổi.
Hạ Ngọc Văn không chút hoang mang, từng bước một thu nhỏ không gian trốn chạy của đối phương.
Đề phòng một kiếm cuối cùng của Bạch Phong!
Song kiếm!
Bạch Phong đến bây giờ chỉ xuất ra một kiếm, còn một kiếm vẫn chưa lộ diện.
Đao khí tràn ngập, không gian mà Bạch Phong trốn chạy càng lúc càng nhỏ!
Hạ Ngọc Văn thận trọng từng bước!
Y rất mạnh, cũng rất ngông cuồng, nhưng ở thời điểm chiến đấu, y có bố cục của riêng mình, không chút hoang mang, không loạn cũng không vội.
Đối phó với loại người như Bạch Phong thì phải ổn định.
Bằng không, lúc nào cũng có thể lật thuyền.
"Bạch Phong, còn muốn giãy giụa sao? Mau để ta xem thanh đồ long kiếm thứ hai của ngươi!"
"Như ngươi mong muốn!"
Bạch Phong vẫn còn sức cười ha hả, gầm nhẹ một tiếng, một kiếm giết ra!
Cùng lúc đó, đồng thời có một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống!
Một mạnh một yếu!
"Thanh kiếm này quá yếu!" Hạ Ngọc Văn cười nhạt một tiếng, lấy tay chộp thẳng đến thanh kiếm nhỏ yếu kia, cùng lúc đó, tay phải y cầm đao chém về phía thanh kiếm chính diện đang bay tới, đó mới là chủ kiếm!
Bịch một tiếng, chủ kiếm bay ra ngoài.
Thanh kiếm phụ bị Hạ Ngọc Văn nắm ở trong tay, Hạ Ngọc Văn dò xét một thoáng, khẽ nhíu mày, ý chí lực bùng nổ, chấn động tới thanh kiếm y đang siết. Y không khỏi cảm thấy có điểm kỳ quái, ở đâu ra nhiều đồ long kiếm như vậy?
Đây là thần văn chiến kỹ của Bạch Phong sao?
Hay chẳng qua là một chiến kỹ khác?
Y đang nghĩ ngợi, Bạch Phong bỗng nhiên nuốt vào một giọt tinh huyết, bạo hống một tiếng, thân thể anh lớn mạnh, đánh giết thẳng về phía y!
"Thiên phú tinh huyết?"
"Quá yếu!"
Hạ Ngọc Văn nhàn nhạt đáp lại, thanh kiếm phụ thất sắc mất đi vẻ sáng bóng, y tiện tay ném nó qua một bên, sau đó y cầm đao thẳng hướng Bạch Phong đang điên cuồng đánh giết mà đến!
Phốc phốc!
Từng vết đao một lần nữa giăng đầy thân thể Bạch Phong.
Áo trắng của anh đã rách nát lộ ra vết thương dữ tợn.
"Còn muốn giãy giụa sao?"
"Giãy giụa con mẹ ngươi!"
Dứt lời, hai thanh trường kiếm xa xa, bỗng nhiên hợp hai làm một, phóng thẳng tới sau lưng của Hạ Ngọc Văn!
Hạ Ngọc Văn cảm nhận được thanh kiếm mạnh mẽ phía sau lại hơi nghi hoặc một chút, nó cũng không mạnh như trong tưởng tượng, nó không yếu, có lẽ có khả năng giết chết những tên Lăng Vân yếu ớt, nhưng đối với y thì là quá yếu.
Dù cho y chỉ là Đằng Không thì một kiếm này cũng không giết nổi y!
Trường đao trong tay Hạ Ngọc Văn phóng ngược ra, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng, ầm ầm một tiếng, dây dưa cùng trường kiếm, chém giết!
Hạ Ngọc Văn tay không tấc sắt vẫn cực kỳ cường hãn như trước, trong chớp mắt, y liên tục đánh trúng Bạch Phong, đánh cho Bạch Phong không ngừng đổ máu, hiệu quả của thiên phú tinh huyết giờ khắc này căn bản là không có cách rung chuyển nổi Hạ Ngọc Văn.
Bạch Phong lại chẳng quan tâm, anh nuốt vào thêm mấy giọt tinh huyết nữa, bạo hống một tiếng rồi lao người đánh tới!
Đúng vào thời khắc này, sát khí kinh thiên tỏa ra từ trên người anh!
Sau một khắc, lại có thêm một thanh đồ long kiếm xuất hiện!
Cường hãn!
Còn mạnh hơn cả hai thanh kiếm đang hợp làm một phía sau kia!!
Bốn phương tám hướng, các vị cường giả đang tập trung quan sát đều ngây ngẩn cả người, còn có thanh kiếm thứ ba?
Tình huống gì vậy?
Hạ Ngọc Văn ngược lại nhẹ nhàng thở ra, vậy là được rồi!
Y biết Bạch Phong không dễ giết mà, đòn sát thủ chắc chắn sẽ có, quả nhiên!
Một kiếm này rất mạnh!
Giết Trương Vũ hẳn là đủ rồi, chuyện trước đó hết thảy cũng đã thuận lý thành chương.
"Khai thiên!"
Hạ Ngọc Văn cũng không khinh thường, quát to một tiếng!
Trên thân y ẩn hiện ra chín điểm sáng!
Chính là cửu khiếu sau khi đã hợp khiếu!
Chín điểm sáng này vô cùng cường đại, lúc bấy giờ, trên thân Hạ Ngọc Văn mơ hồ truyền đến khí tức Hoang cổ, đó là Thần Ma khí, do Thần Ma tinh huyết chú thể mà thành!
Lấy tay làm đao!
Hạ Ngọc Văn quát lên một tiếng lớn, thủ đao chém xuống!
Một đao ấy sát khí lay trời!
Bạch Phong cũng cắn răng, nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp bay vọt lên, anh nắm chặt thanh đồ long kiếm thứ ba, nguyên khí, ý chí lực không ngừng tràn vào, quát lớn: "Toái Nguyên!"
Phá Thiên Sát thức thứ ba!
Một kiếm này chói lọi vô cùng!
Sát khí ngút trời, thần văn bùng nổ!
Nhất đao nhất kiếm trong nháy mắt va vào nhau!
Im ắng!
Chỉ có một vệt sáng càn quét ra bốn phương!
Hai người dừng ở giữa không trung, đao kiếm tấn công, Hạ Ngọc Văn lấy tay làm đao, tay phải y sáng rực, toàn thân y vàng óng, trở nên cứng cỏi vô cùng.
Rắc…
Một tiếng vang giòn truyền đến, kiếm trong tay Bạch Phong đang vỡ ra.
Tay Hạ Ngọc Văn cũng xuất hiện một vết nứt!
Huyết dịch nhỏ xuống.
Hạ Ngọc Văn khẽ cười một tiếng, "Rất mạnh, đủ để vượt cấp giết Lăng Vân, Bạch Phong, ngươi rất mạnh, đáng tiếc... ta càng mạnh hơn!"
Y chẳng qua chỉ bị thương nhẹ mà thôi!
Kiếm mạnh nhất của Bạch Phong cũng không làm y bị thương nặng được.
Mà Bạch Phong giờ phút này trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, phẫn nộ, không cam lòng...
Vì sao?
Sao lại mạnh như thế?
Kỷ thự trưởng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Hầu gia, cười nhạt: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy sao hả?" Hạ Hầu gia cười ha hả: "Vậy đi, chúng ta đánh cược, cược... cược... con gái của ngươi?"
"Hửm?"
Ánh mắt Kỷ thự trưởng trong nháy mắt bất thiện!
"Làm sao hả? Ngươi cảm thấy Hổ Vưu nhà chúng ta có gì không được?" Hạ Hầu gia như đang khoe ưu điểm của một món hàng, "Nó chất phác, đàng hoàng, chân thật, chịu khó..."
"Xấu!" Kỷ thự trưởng chỉ phun mỗi một chữ như vậy!
Quá xấu, không xứng với con gái của ta!
Vẻ mặt Hạ Hầu gia bất thiện, "Người khác đều nói Hổ Vưu giống ta!"
"Cho nên mới càng xấu!"
"Ngươi..." Hạ Hầu gia giận dữ, nổi nóng mắng: "Được lắm, ngươi không chịu thì thôi, ta còn chướng mắt con gái của ngươi! Một tên nho nhỏ mới vừa Nhật Nguyệt làm thông với Hạ gia là phúc khí của ngươi, còn giả vờ giả vịt, không chịu thì thôi!"
Kỷ thự trưởng thản nhiên nói: "Nhật Nguyệt yếu lắm hả? Huống chi, con gái của Kỷ mỗ này không thu hàng đã xài rồi!"
"..."
Hạ Hầu gia một mặt phiền muộn, mà bên kia Hồ lão nghe thế thì nén cười.
Hàng đã xài rồi...
Xem như thế đi!
Khi còn bé Hạ Hổ Vưu đã có đối tượng hứa hôn, là con gái dòng chính của Liễu gia, đáng tiếc... Liễu gia triệt để suy tàn, người con gái mà Hạ Hổ Vưu lẽ ra sẽ kết hôn vừa ra đời không bao lâu đã chết theo phụ mẫu tại Chư Thiên chiến trường.
Năm đó vẫn là hứa hôn trong lúc mang thai, nửa là thật, nửa là giả.
Kỷ thự trưởng nói lời này, bất quá là cố ý chọc giận Hạ Hầu gia mà thôi.
Hạ Hầu gia tức giận, rất nhanh bèn nói: "Ta cược cho Bạch Phong, chắc chắn hắn còn có đòn sát thủ, hai thanh đồ long kiếm của hắn đến bây giờ mới chỉ xuất hiện một thanh! Còn có một thanh đâu rồi?"
Kỷ thự trưởng nghe vậy thì khựng lại, khẽ lẩm bẩm: "Hắn lấy đâu ra hai thanh? Một thanh kia rốt cuộc là từ đâu mà có nhỉ?"
"Có lẽ năm đó trực tiếp vẽ ra hai thanh, là tiểu tử này giấu kín mà thôi!"
Hạ Hầu gia suy đoán rất không có trách nhiệm!
Kỷ thự trưởng thản nhiên nói: "Ta đang nghĩ, có phải là hắn tự mở ra đồ long kiếm của bản thân?"
"Không đến mức đó chứ?" Hạ Hầu gia không xác định, nói: "Thần văn chiến kỹ của Đa thần văn nhất hệ hủy không nổi mới đúng! Không bài trừ khả năng này, tiểu tử kia suốt ngày vùi mình trong phòng nghiên cứu, ai biết hắn đùa ra thứ đồ chơi gì. Hay là chút nữa ngươi nhúng tay vào bảo vệ hắn một lần?"
Kỷ thự trưởng cười nhạt, không để ý tới y nữa.
Hồ lão đứng bên cạnh cũng nhắc nhở: "Hầu gia, thói quen ăn trong nồi của người ta vậy không tốt đâu, lần trước người đó bị giết, ngươi cũng đâu có quản!"
Hạ Hầu gia lơ đễnh đáp: "Người làm ăn chính là như thế, chực chờ đồ ăn của người ta! Nhìn xem hắn có đáng giá để nhúng tay hay không, không đáng, vậy các ngươi cứ tùy ý mà đấu!"
Mấy người không để ý tới y nữa.
Ngươi muốn nhúng tay thì tự mình nhúng tay đi.
...
Cường giả bốn phương tám hướng đều đang yên lặng theo dõi.
Mà bên trong chiến khu, Bạch Phong áo trắng nhuốm máu, đã hết biện pháp!
Bạch Phong không có sở trường đánh lâu!
Điểm này rất nhiều người đều biết.
Trận chiến này đã kéo dài lâu như vậy, Bạch Phong càng đánh càng yếu, người sáng suốt cũng đều nhìn ra được anh sắp không xong rồi, còn dây dưa nữa thì có khi cuối cùng một kiếm đều chém không ra nổi.
Hạ Ngọc Văn không chút hoang mang, từng bước một thu nhỏ không gian trốn chạy của đối phương.
Đề phòng một kiếm cuối cùng của Bạch Phong!
Song kiếm!
Bạch Phong đến bây giờ chỉ xuất ra một kiếm, còn một kiếm vẫn chưa lộ diện.
Đao khí tràn ngập, không gian mà Bạch Phong trốn chạy càng lúc càng nhỏ!
Hạ Ngọc Văn thận trọng từng bước!
Y rất mạnh, cũng rất ngông cuồng, nhưng ở thời điểm chiến đấu, y có bố cục của riêng mình, không chút hoang mang, không loạn cũng không vội.
Đối phó với loại người như Bạch Phong thì phải ổn định.
Bằng không, lúc nào cũng có thể lật thuyền.
"Bạch Phong, còn muốn giãy giụa sao? Mau để ta xem thanh đồ long kiếm thứ hai của ngươi!"
"Như ngươi mong muốn!"
Bạch Phong vẫn còn sức cười ha hả, gầm nhẹ một tiếng, một kiếm giết ra!
Cùng lúc đó, đồng thời có một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống!
Một mạnh một yếu!
"Thanh kiếm này quá yếu!" Hạ Ngọc Văn cười nhạt một tiếng, lấy tay chộp thẳng đến thanh kiếm nhỏ yếu kia, cùng lúc đó, tay phải y cầm đao chém về phía thanh kiếm chính diện đang bay tới, đó mới là chủ kiếm!
Bịch một tiếng, chủ kiếm bay ra ngoài.
Thanh kiếm phụ bị Hạ Ngọc Văn nắm ở trong tay, Hạ Ngọc Văn dò xét một thoáng, khẽ nhíu mày, ý chí lực bùng nổ, chấn động tới thanh kiếm y đang siết. Y không khỏi cảm thấy có điểm kỳ quái, ở đâu ra nhiều đồ long kiếm như vậy?
Đây là thần văn chiến kỹ của Bạch Phong sao?
Hay chẳng qua là một chiến kỹ khác?
Y đang nghĩ ngợi, Bạch Phong bỗng nhiên nuốt vào một giọt tinh huyết, bạo hống một tiếng, thân thể anh lớn mạnh, đánh giết thẳng về phía y!
"Thiên phú tinh huyết?"
"Quá yếu!"
Hạ Ngọc Văn nhàn nhạt đáp lại, thanh kiếm phụ thất sắc mất đi vẻ sáng bóng, y tiện tay ném nó qua một bên, sau đó y cầm đao thẳng hướng Bạch Phong đang điên cuồng đánh giết mà đến!
Phốc phốc!
Từng vết đao một lần nữa giăng đầy thân thể Bạch Phong.
Áo trắng của anh đã rách nát lộ ra vết thương dữ tợn.
"Còn muốn giãy giụa sao?"
"Giãy giụa con mẹ ngươi!"
Dứt lời, hai thanh trường kiếm xa xa, bỗng nhiên hợp hai làm một, phóng thẳng tới sau lưng của Hạ Ngọc Văn!
Hạ Ngọc Văn cảm nhận được thanh kiếm mạnh mẽ phía sau lại hơi nghi hoặc một chút, nó cũng không mạnh như trong tưởng tượng, nó không yếu, có lẽ có khả năng giết chết những tên Lăng Vân yếu ớt, nhưng đối với y thì là quá yếu.
Dù cho y chỉ là Đằng Không thì một kiếm này cũng không giết nổi y!
Trường đao trong tay Hạ Ngọc Văn phóng ngược ra, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng, ầm ầm một tiếng, dây dưa cùng trường kiếm, chém giết!
Hạ Ngọc Văn tay không tấc sắt vẫn cực kỳ cường hãn như trước, trong chớp mắt, y liên tục đánh trúng Bạch Phong, đánh cho Bạch Phong không ngừng đổ máu, hiệu quả của thiên phú tinh huyết giờ khắc này căn bản là không có cách rung chuyển nổi Hạ Ngọc Văn.
Bạch Phong lại chẳng quan tâm, anh nuốt vào thêm mấy giọt tinh huyết nữa, bạo hống một tiếng rồi lao người đánh tới!
Đúng vào thời khắc này, sát khí kinh thiên tỏa ra từ trên người anh!
Sau một khắc, lại có thêm một thanh đồ long kiếm xuất hiện!
Cường hãn!
Còn mạnh hơn cả hai thanh kiếm đang hợp làm một phía sau kia!!
Bốn phương tám hướng, các vị cường giả đang tập trung quan sát đều ngây ngẩn cả người, còn có thanh kiếm thứ ba?
Tình huống gì vậy?
Hạ Ngọc Văn ngược lại nhẹ nhàng thở ra, vậy là được rồi!
Y biết Bạch Phong không dễ giết mà, đòn sát thủ chắc chắn sẽ có, quả nhiên!
Một kiếm này rất mạnh!
Giết Trương Vũ hẳn là đủ rồi, chuyện trước đó hết thảy cũng đã thuận lý thành chương.
"Khai thiên!"
Hạ Ngọc Văn cũng không khinh thường, quát to một tiếng!
Trên thân y ẩn hiện ra chín điểm sáng!
Chính là cửu khiếu sau khi đã hợp khiếu!
Chín điểm sáng này vô cùng cường đại, lúc bấy giờ, trên thân Hạ Ngọc Văn mơ hồ truyền đến khí tức Hoang cổ, đó là Thần Ma khí, do Thần Ma tinh huyết chú thể mà thành!
Lấy tay làm đao!
Hạ Ngọc Văn quát lên một tiếng lớn, thủ đao chém xuống!
Một đao ấy sát khí lay trời!
Bạch Phong cũng cắn răng, nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp bay vọt lên, anh nắm chặt thanh đồ long kiếm thứ ba, nguyên khí, ý chí lực không ngừng tràn vào, quát lớn: "Toái Nguyên!"
Phá Thiên Sát thức thứ ba!
Một kiếm này chói lọi vô cùng!
Sát khí ngút trời, thần văn bùng nổ!
Nhất đao nhất kiếm trong nháy mắt va vào nhau!
Im ắng!
Chỉ có một vệt sáng càn quét ra bốn phương!
Hai người dừng ở giữa không trung, đao kiếm tấn công, Hạ Ngọc Văn lấy tay làm đao, tay phải y sáng rực, toàn thân y vàng óng, trở nên cứng cỏi vô cùng.
Rắc…
Một tiếng vang giòn truyền đến, kiếm trong tay Bạch Phong đang vỡ ra.
Tay Hạ Ngọc Văn cũng xuất hiện một vết nứt!
Huyết dịch nhỏ xuống.
Hạ Ngọc Văn khẽ cười một tiếng, "Rất mạnh, đủ để vượt cấp giết Lăng Vân, Bạch Phong, ngươi rất mạnh, đáng tiếc... ta càng mạnh hơn!"
Y chẳng qua chỉ bị thương nhẹ mà thôi!
Kiếm mạnh nhất của Bạch Phong cũng không làm y bị thương nặng được.
Mà Bạch Phong giờ phút này trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, phẫn nộ, không cam lòng...
Vì sao?
Sao lại mạnh như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.