Chương 195: Ngươi Có Trả Tiền Cho Ta Không?
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
20/02/2021
"Đừng cái gì cũng đều cất giấu che đậy, vô dụng thôi!" Hạ Hổ Vưu nghiêm mặt dặn dò: "Ngươi cứ che giấu thực lực, ai sẽ quan tâm ngươi có đúng là giả heo ăn thịt hổ hay không! Trừ phi ngươi thật sự không quan tâm tới tài nguyên trong học phủ, không quan tâm chuyện được lão sư coi trọng, không quan tâm tới một chút chuyện bên lề gì đó!"
"Nếu ngươi đã không phải là người không có dã tâm như vậy, thế thì ngươi nhất định phải biểu hiện thực lực ra ngoài!"
"Đừng sợ đắc tội với người ta!" Hạ Hổ Vưu cười hì hì bảo: "Đắc tội với người thì sợ cái gì! Tại học phủ, hắn dám giết chết ngươi chắc? Không dám đâu, thế nên ngươi phải bắt được hết thảy cơ hội có thể bắt lấy, cấp tốc mạnh lên, càng mạnh sẽ càng có người coi trọng! Nếu ngươi mạnh đến mức nửa năm đã Đằng Không, khi ấy Vạn phủ trưởng cũng phải nhìn chằm chằm ngươi, ai dám xuống tay với ngươi thì chính là muốn chết!"
"Nhưng nếu ngươi khiêm tốn, nhỏ yếu, ai lại quan tâm ngươi chết sống thế nào!" Hạ Hổ Vưu lắc đầu nói: "Nói câu hơi khó nghe, học phủ có mười vạn người, cường giả thì được mấy ai? Bọn hắn quan tâm ngươi làm gì! Ngươi không phải thiên tài, lại chẳng có giá trị, bọn hắn nuôi con cháu của mình còn không tốt hơn sao? Bồi dưỡng ngươi có tác dụng cái rắm gì chứ!"
Nói xong, cậu ta lại cười lớn: "Cho nên phải thi thật tốt! Có người tìm ngươi gây phiền toái thì đánh lại! Đấu không lại hắn, vậy liền giả làm cháu trai ngoan một quãng thời gian, đấu lại nổi thì ngay lập tức đi trả thù, đừng quá lâu, bằng không thì không ai có hứng thú chờ ngươi đâu!"
"Khoa trương một chút cũng không có gì, chẳng ai ở đây coi đó là việc xấu." Hạ Hổ Vưu thấp giọng kể: "Mấy năm qua, nếu nói về độ khoa trương nhất thì chính là lần đối đầu của mấy người Bạch Phong kia! Hạ Ngọc Văn, Hồ Văn Thắng, Ngô Kỳ, Bạch Phong, Lưu Hồng... Những người này cơ hồ đều là học viên có tên trong lần đó!"
"Khi đó vì sao lại tụ tập nhiều cường giả như vậy?"
"Đấu nhau chứ sao!"
Hạ Hổ Vưu có chút kích động nho nhỏ: "Ngươi không biết những người này khi mới là học viên có biết bao khoa trương đâu! Khi Hạ Ngọc Văn sắp Đằng Không đã ước chiến mười vị trí đầu trong Bách Cường bảng, từ người thứ 2 đánh lên thứ 10, rồi lại từ người thứ 10 lại đánh tới thứ 2, thay phiên giáo huấn từng người, từng người một trận!"
"Cuối cùng bọn hắn cùng tiến lên, ai ai cũng thụ thương không nhẹ, thế nhưng quả thực là không người nào dám có ý kiến gì!"
"Ngươi không phải quen biết Bạch Phong sao? Anh ta lúc trước cũng khoa trương vô cùng, danh tiếng của Bạch Phong ở Chiến Tranh học phủ còn lấn át cả đám thiên tài của Chiến Tranh học phủ đấy. Khi anh ta mới ở giai đoạn dưỡng tính từng bị một thiên tài của Chiến Tranh học phủ đánh bại, thế là hằng năm hắn đều muốn đi tìm tên kia gây phiền toái. Lâu rồi cái tên kia không xuất hiện nữa, Bạch Phong tưởng là đối phương trốn không dám ra. Thế là Bạch Phong muốn khiêu chiến học viên trên Vạn Thạch bảng của bên họ, đánh từ người thứ 2 lên tới thứ 100, đánh nguyên ba ngày, thu phục hết đám học viên Chiến Tranh học phủ!"
Hạ Hổ Vưu cười hì hì kể tiếp: "Lần đó Trịnh phủ trưởng nổi cơn tam bành, Vạn Thạch bảng của Chiến Tranh học phủ bị một cuộc thanh tẩy lớn, họ tình nguyện để trống không cũng không cho tên của phế vật lên bảng! Kết quả Vạn Thạch bảng từ 100 người biến thành 25 người, mãi đến hai năm trước mới được bổ sung thêm."
Tô Vũ nghe mà ngạc nhiên, "Bạch Phong lão sư còn làm những chuyện như thế này ư?"
Trong mắt hắn, Bạch Phong là người hết sức tiêu sái thoải mái, gặp chuyện không sợ hãi, có chút cảm giác không màng danh lợi.
Thoạt nhìn cũng không phải loại người máu nóng sôi trào, động một chút lại muốn cầm đao đi chém giết, kết quả thế mà còn có tin bát quái như vậy.
"Thật đó, bất quá cũng khá nhiều năm rồi, khi đó bọn họ đều không chênh lệch tuổi so với chúng ta là bao, ấy vậy mà ai cũng hết sức càn rỡ, không ngông cuồng thì người nào chịu để ý ngươi?"
"Ngô Kỳ, ngươi hẳn nghe tên rồi phải không?" Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng kể: "Nàng ta còn trâu bò hơn cả Bạch Phong, nàng nhỏ tuổi hơn Bạch Phong, lúc nhập học cũng nhỏ hơn Bạch Phong, người khác đều xem thường nàng, nói nàng là mặt hàng mà Ngô gia bồi dưỡng ra... Chao ôi, không ngờ nữ nhân kia lại quá hung tàn!"
Hạ Hổ Vưu có chút sợ hãi nhìn chung quanh một lần, sau đó mới thấp giọng thì thào: "Ngươi biết Lưu Hồng không? Có lần gã khiêu khích nàng, thế là ngay trước mặt hơn mười vị lão sư nàng nắm chân Lưu Hồng mà bẻ gãy, xương cốt đều lòi ra. Từ đó trở đi Lưu Hồng gặp nàng đều thấy sợ hãi, ở trước mặt nàng cũng chẳng dám hó hé gì nhiều."
"Cái này cũng chưa tính là gì, nữ nhân kia... Chậc chậc, nàng đột phá Đằng Không cũng không phải ở trong học phủ mà là ở trên Chư Thiên chiến trường. Nàng đụng độ với một tên Ma tộc ra ngoài rèn luyện, hai người liều mạng tranh đấu nửa ngày, nữ nhân kia... Ta nghe nói, là nghe nói nha, tóm lấy tên tinh anh của Ma tộc đó mà hung hăng cắn chết, máu của gã thậm chí còn bị nàng uống cạn, thật sự là quá hung tàn!"
Hạ Hổ Vưu vừa kể vừa run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn kích động tiếp túc thuật lại: "Nàng ta luyện thể là dùng huyết dịch Ma tộc! Vốn Ngô gia chuẩn bị cho nàng huyết dịch Thần tộc, kết quả lại phát hiện trong cơ thể nàng có thêm không ít tinh huyết Ma tộc, chính là do nàng tự mình uống vào, bất đắc dĩ nên mới đổi thành Ma tộc huyết dịch để luyện thể!"
"Ta nghe người trong Long Võ vệ nói, lúc phát hiện ra nàng thì nàng đã suýt chết, nhưng cái tên Ma tộc kia vẫn còn bị nàng cắn chặt cổ không buông!"
Trong nháy mắt, Tô Vũ chợt thấy coi trọng người này!
Trước đó, hắn thật sự không chút để ý, dù sao có Ngô Lam làm vật chứng trước mắt, hắn đối với đám con em của đại gia tộc nhiều ít gì cũng ôm mấy phần thành kiến, đều cảm thấy họ có chút đần độn.
Nhưng mà hiện tại nghe Hạ Hổ Vưu nói như vậy, Tô Vũ bỗng cảm thấy thay đổi suy nghĩ, mình quả nhiên là nông cạn.
Ngô Kỳ bản lĩnh như vậy sao?
Đang sống sờ sờ mà cắn chết một tinh anh của Ma tộc, đây là hành vi hung tàn cỡ nào chứ!
Cho dù là hắn thì cũng không dám nói chính mình có thể làm được, giết người thì giết người, cũng không đại biểu kiểu chết gì cũng đều có thể tiếp nhận.
"Ta nói cho ngươi mấy chuyện này là vì muốn ngươi hiểu rõ, tin đồn về những người kia thật sự không phải là thổi phồng lên." Hạ Hổ Vưu cười lớn: "Mà ngươi phải biết, chúng ta còn cần phải hung tàn hơn! Trước kia cũng không có nhiều yêu nghiệt nhập học trong một lần như vậy, một năm có 2 - 3 người thì đã coi như không tệ rồi, năm nay ta biết tới tận 8 người!"
"Tối thượng đẳng, năm nay có 26 tên, năm ngoái thì chỉ có vẻn vẹn 12, vọt lên gấp đôi!" Hạ Hổ Vưu nói liên tù tì: "Cho nên ta đã hạ quyết tâm phải biết thu mình một chút, bằng không thì với xếp loại thượng trung của ta, nếu ở năm ngoái ta hẳn cũng có thể ngông cuồng một phen, năm nay thì thật sự không dám làm càn."
"Vậy mà ngươi còn giật dây ta!" Tô Vũ tức giận hừ một tiếng.
"Sợ cái gì, ngươi là tối thượng đẳng cơ mà, có gì phải sợ!" Hạ Hổ Vưu cười hì hì bảo: "Ngươi cũng sắp đột phá Thiên Quân rồi, qua mấy ngày nữa nói không chừng sẽ tiến giai luôn. Thiên Quân cảnh ngoại trừ học viên cũ ra thì học viên mới không có mấy ai, dưỡng tính mặc dù không tệ nhưng nếu không thể dùng thần văn hỗ trợ, dưỡng tính sẽ không có sức chiến đấu gì cả."
"Giống như ta này, ta cũng đã là dưỡng tính, vẽ ra thần văn hoàn chỉnh, nhưng thần văn của ta đem đi quét dọn vệ sinh thì còn được, đánh người thì... sợ là sẽ bị người ta đánh chết."
Cậu ta thử dò xét: "Thần văn của ngươi hẳn là có tính công kích nhỉ?"
Tô Vũ gật đầu đáp: "Cứ xem là như thế đi, bất quá tính công kích không mạnh, càng giống như là để phụ trợ hơn, phải làm kẻ địch bị thương thì mới có thể hút máu."
"Há, đặc tính hút máu..." Hạ Hổ Vưu ngạc nhiên lặp lại.
Tô Vũ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không có tư liệu về ta sao?"
"Có a, bất quá bên Nam Nguyên ghi lại tư liệu mơ hồ không rõ, tư liệu khi khảo hạch thì đều là cơ mật, tư liệu của những người khác cũng là ta nghe ngóng được mà thôi, ta và ngươi hôm nay mới gặp nhau lần đầu thì làm sao ta biết được."
Thứ như tư liệu đều phải cần để tâm thu thập, không phải sao, hôm nay cậu ta đã thu thập thêm được một điểm, thần văn của Tô Vũ có đặc tính hút máu!
Tô Vũ nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Ta tự bán tư liệu của mình cho ngươi thì có đáng tiền không?"
"Hả?"
"Thần văn của ta không chỉ có một đặc tính, ta tiết lộ thêm cho ngươi thì ngươi có trả tiền cho ta không?"
"..."
"Nếu ngươi đã không phải là người không có dã tâm như vậy, thế thì ngươi nhất định phải biểu hiện thực lực ra ngoài!"
"Đừng sợ đắc tội với người ta!" Hạ Hổ Vưu cười hì hì bảo: "Đắc tội với người thì sợ cái gì! Tại học phủ, hắn dám giết chết ngươi chắc? Không dám đâu, thế nên ngươi phải bắt được hết thảy cơ hội có thể bắt lấy, cấp tốc mạnh lên, càng mạnh sẽ càng có người coi trọng! Nếu ngươi mạnh đến mức nửa năm đã Đằng Không, khi ấy Vạn phủ trưởng cũng phải nhìn chằm chằm ngươi, ai dám xuống tay với ngươi thì chính là muốn chết!"
"Nhưng nếu ngươi khiêm tốn, nhỏ yếu, ai lại quan tâm ngươi chết sống thế nào!" Hạ Hổ Vưu lắc đầu nói: "Nói câu hơi khó nghe, học phủ có mười vạn người, cường giả thì được mấy ai? Bọn hắn quan tâm ngươi làm gì! Ngươi không phải thiên tài, lại chẳng có giá trị, bọn hắn nuôi con cháu của mình còn không tốt hơn sao? Bồi dưỡng ngươi có tác dụng cái rắm gì chứ!"
Nói xong, cậu ta lại cười lớn: "Cho nên phải thi thật tốt! Có người tìm ngươi gây phiền toái thì đánh lại! Đấu không lại hắn, vậy liền giả làm cháu trai ngoan một quãng thời gian, đấu lại nổi thì ngay lập tức đi trả thù, đừng quá lâu, bằng không thì không ai có hứng thú chờ ngươi đâu!"
"Khoa trương một chút cũng không có gì, chẳng ai ở đây coi đó là việc xấu." Hạ Hổ Vưu thấp giọng kể: "Mấy năm qua, nếu nói về độ khoa trương nhất thì chính là lần đối đầu của mấy người Bạch Phong kia! Hạ Ngọc Văn, Hồ Văn Thắng, Ngô Kỳ, Bạch Phong, Lưu Hồng... Những người này cơ hồ đều là học viên có tên trong lần đó!"
"Khi đó vì sao lại tụ tập nhiều cường giả như vậy?"
"Đấu nhau chứ sao!"
Hạ Hổ Vưu có chút kích động nho nhỏ: "Ngươi không biết những người này khi mới là học viên có biết bao khoa trương đâu! Khi Hạ Ngọc Văn sắp Đằng Không đã ước chiến mười vị trí đầu trong Bách Cường bảng, từ người thứ 2 đánh lên thứ 10, rồi lại từ người thứ 10 lại đánh tới thứ 2, thay phiên giáo huấn từng người, từng người một trận!"
"Cuối cùng bọn hắn cùng tiến lên, ai ai cũng thụ thương không nhẹ, thế nhưng quả thực là không người nào dám có ý kiến gì!"
"Ngươi không phải quen biết Bạch Phong sao? Anh ta lúc trước cũng khoa trương vô cùng, danh tiếng của Bạch Phong ở Chiến Tranh học phủ còn lấn át cả đám thiên tài của Chiến Tranh học phủ đấy. Khi anh ta mới ở giai đoạn dưỡng tính từng bị một thiên tài của Chiến Tranh học phủ đánh bại, thế là hằng năm hắn đều muốn đi tìm tên kia gây phiền toái. Lâu rồi cái tên kia không xuất hiện nữa, Bạch Phong tưởng là đối phương trốn không dám ra. Thế là Bạch Phong muốn khiêu chiến học viên trên Vạn Thạch bảng của bên họ, đánh từ người thứ 2 lên tới thứ 100, đánh nguyên ba ngày, thu phục hết đám học viên Chiến Tranh học phủ!"
Hạ Hổ Vưu cười hì hì kể tiếp: "Lần đó Trịnh phủ trưởng nổi cơn tam bành, Vạn Thạch bảng của Chiến Tranh học phủ bị một cuộc thanh tẩy lớn, họ tình nguyện để trống không cũng không cho tên của phế vật lên bảng! Kết quả Vạn Thạch bảng từ 100 người biến thành 25 người, mãi đến hai năm trước mới được bổ sung thêm."
Tô Vũ nghe mà ngạc nhiên, "Bạch Phong lão sư còn làm những chuyện như thế này ư?"
Trong mắt hắn, Bạch Phong là người hết sức tiêu sái thoải mái, gặp chuyện không sợ hãi, có chút cảm giác không màng danh lợi.
Thoạt nhìn cũng không phải loại người máu nóng sôi trào, động một chút lại muốn cầm đao đi chém giết, kết quả thế mà còn có tin bát quái như vậy.
"Thật đó, bất quá cũng khá nhiều năm rồi, khi đó bọn họ đều không chênh lệch tuổi so với chúng ta là bao, ấy vậy mà ai cũng hết sức càn rỡ, không ngông cuồng thì người nào chịu để ý ngươi?"
"Ngô Kỳ, ngươi hẳn nghe tên rồi phải không?" Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng kể: "Nàng ta còn trâu bò hơn cả Bạch Phong, nàng nhỏ tuổi hơn Bạch Phong, lúc nhập học cũng nhỏ hơn Bạch Phong, người khác đều xem thường nàng, nói nàng là mặt hàng mà Ngô gia bồi dưỡng ra... Chao ôi, không ngờ nữ nhân kia lại quá hung tàn!"
Hạ Hổ Vưu có chút sợ hãi nhìn chung quanh một lần, sau đó mới thấp giọng thì thào: "Ngươi biết Lưu Hồng không? Có lần gã khiêu khích nàng, thế là ngay trước mặt hơn mười vị lão sư nàng nắm chân Lưu Hồng mà bẻ gãy, xương cốt đều lòi ra. Từ đó trở đi Lưu Hồng gặp nàng đều thấy sợ hãi, ở trước mặt nàng cũng chẳng dám hó hé gì nhiều."
"Cái này cũng chưa tính là gì, nữ nhân kia... Chậc chậc, nàng đột phá Đằng Không cũng không phải ở trong học phủ mà là ở trên Chư Thiên chiến trường. Nàng đụng độ với một tên Ma tộc ra ngoài rèn luyện, hai người liều mạng tranh đấu nửa ngày, nữ nhân kia... Ta nghe nói, là nghe nói nha, tóm lấy tên tinh anh của Ma tộc đó mà hung hăng cắn chết, máu của gã thậm chí còn bị nàng uống cạn, thật sự là quá hung tàn!"
Hạ Hổ Vưu vừa kể vừa run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn kích động tiếp túc thuật lại: "Nàng ta luyện thể là dùng huyết dịch Ma tộc! Vốn Ngô gia chuẩn bị cho nàng huyết dịch Thần tộc, kết quả lại phát hiện trong cơ thể nàng có thêm không ít tinh huyết Ma tộc, chính là do nàng tự mình uống vào, bất đắc dĩ nên mới đổi thành Ma tộc huyết dịch để luyện thể!"
"Ta nghe người trong Long Võ vệ nói, lúc phát hiện ra nàng thì nàng đã suýt chết, nhưng cái tên Ma tộc kia vẫn còn bị nàng cắn chặt cổ không buông!"
Trong nháy mắt, Tô Vũ chợt thấy coi trọng người này!
Trước đó, hắn thật sự không chút để ý, dù sao có Ngô Lam làm vật chứng trước mắt, hắn đối với đám con em của đại gia tộc nhiều ít gì cũng ôm mấy phần thành kiến, đều cảm thấy họ có chút đần độn.
Nhưng mà hiện tại nghe Hạ Hổ Vưu nói như vậy, Tô Vũ bỗng cảm thấy thay đổi suy nghĩ, mình quả nhiên là nông cạn.
Ngô Kỳ bản lĩnh như vậy sao?
Đang sống sờ sờ mà cắn chết một tinh anh của Ma tộc, đây là hành vi hung tàn cỡ nào chứ!
Cho dù là hắn thì cũng không dám nói chính mình có thể làm được, giết người thì giết người, cũng không đại biểu kiểu chết gì cũng đều có thể tiếp nhận.
"Ta nói cho ngươi mấy chuyện này là vì muốn ngươi hiểu rõ, tin đồn về những người kia thật sự không phải là thổi phồng lên." Hạ Hổ Vưu cười lớn: "Mà ngươi phải biết, chúng ta còn cần phải hung tàn hơn! Trước kia cũng không có nhiều yêu nghiệt nhập học trong một lần như vậy, một năm có 2 - 3 người thì đã coi như không tệ rồi, năm nay ta biết tới tận 8 người!"
"Tối thượng đẳng, năm nay có 26 tên, năm ngoái thì chỉ có vẻn vẹn 12, vọt lên gấp đôi!" Hạ Hổ Vưu nói liên tù tì: "Cho nên ta đã hạ quyết tâm phải biết thu mình một chút, bằng không thì với xếp loại thượng trung của ta, nếu ở năm ngoái ta hẳn cũng có thể ngông cuồng một phen, năm nay thì thật sự không dám làm càn."
"Vậy mà ngươi còn giật dây ta!" Tô Vũ tức giận hừ một tiếng.
"Sợ cái gì, ngươi là tối thượng đẳng cơ mà, có gì phải sợ!" Hạ Hổ Vưu cười hì hì bảo: "Ngươi cũng sắp đột phá Thiên Quân rồi, qua mấy ngày nữa nói không chừng sẽ tiến giai luôn. Thiên Quân cảnh ngoại trừ học viên cũ ra thì học viên mới không có mấy ai, dưỡng tính mặc dù không tệ nhưng nếu không thể dùng thần văn hỗ trợ, dưỡng tính sẽ không có sức chiến đấu gì cả."
"Giống như ta này, ta cũng đã là dưỡng tính, vẽ ra thần văn hoàn chỉnh, nhưng thần văn của ta đem đi quét dọn vệ sinh thì còn được, đánh người thì... sợ là sẽ bị người ta đánh chết."
Cậu ta thử dò xét: "Thần văn của ngươi hẳn là có tính công kích nhỉ?"
Tô Vũ gật đầu đáp: "Cứ xem là như thế đi, bất quá tính công kích không mạnh, càng giống như là để phụ trợ hơn, phải làm kẻ địch bị thương thì mới có thể hút máu."
"Há, đặc tính hút máu..." Hạ Hổ Vưu ngạc nhiên lặp lại.
Tô Vũ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không có tư liệu về ta sao?"
"Có a, bất quá bên Nam Nguyên ghi lại tư liệu mơ hồ không rõ, tư liệu khi khảo hạch thì đều là cơ mật, tư liệu của những người khác cũng là ta nghe ngóng được mà thôi, ta và ngươi hôm nay mới gặp nhau lần đầu thì làm sao ta biết được."
Thứ như tư liệu đều phải cần để tâm thu thập, không phải sao, hôm nay cậu ta đã thu thập thêm được một điểm, thần văn của Tô Vũ có đặc tính hút máu!
Tô Vũ nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Ta tự bán tư liệu của mình cho ngươi thì có đáng tiền không?"
"Hả?"
"Thần văn của ta không chỉ có một đặc tính, ta tiết lộ thêm cho ngươi thì ngươi có trả tiền cho ta không?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.