Chương 177: Ngươi Sẽ Đi Theo Hệ Nào?
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
20/02/2021
Vạn Thiên Thánh không thèm quan tâm, tự ý chủ trương: "Quyết định như vậy đi! Còn nữa, năm nay học viên mới làm chủ, những tiểu tử này nghe nói năm nay có không ít thiên tài, ai ai cũng đều mắt cao hơn đầu, các ngươi hãy hung hăng đả kích bọn hắn cho ta!"
"Lão Vạn, có cả hậu bối của ngươi đấy..."
"Không cần quan tâm, cứ xử đẹp hết, ngay cả con cháu của Vạn phủ trưởng mà các ngươi cũng dám đạp vào chỗ chết thì những người khác lại càng không dám ý kiến! Đúng rồi, cháu trai Trịnh lão đầu cũng tới, đó cũng là bia ngắm rất tốt, con cháu của hai đại phủ mà cũng dám đắc tội thì còn sợ ai? Hạ gia, Hồ gia... đều xử đẹp bọn chúng hết cho ta!"
Vạn Thiên Thánh nói xong lại vui vẻ tiếp tục: "Còn nữa, đánh luôn con cháu của tên Hạ mập mạp kia luôn cho ta, đả kích khiến nó phải nghỉ học là tốt nhất. Hạ mập mạp có tiền như vậy, hai ngày trước thế mà nói với ta rằng năm nay nhà y đóng học phí không nổi, bảo ta miễn phí cho y... Các ngươi nghe thế mà được à? Nhớ đấy, nhớ phải giày vò hắn thật tốt!"
Mọi người nhất thời phì cười thành tiếng, Hạ Hầu gia cũng keo kiệt quá mức rồi.
"Sóng gió nổi lên, ta hi vọng trong số các học viên sau này có thể xuất hiện mấy mầm mống tốt..." Vạn Thiên Thánh cảm khái một tiếng, rồi lại tự lẩm bẩm: "Năm mươi năm trước, đuổi những tên kia đi, kết quả thì học phủ giữ được vị thế nhưng mà cũng hạn chế một số người, không ai dám mạo hiểm nữa, không còn ai dám làm theo ý mình nữa, học phủ chỉ nuôi dưỡng ra một đám khuôn mẫu cứng nhắc, rất nhiều học viên bị ta nuôi thành đồ phế bỏ... Ta rất có lỗi với bọn họ, Sơn Hải cảnh thì cũng có nhưng không một ai là tuyệt đỉnh... Năm mươi năm rồi a!"
Ròng rã suốt năm mươi năm, Đại Hạ Văn Minh học phủ không có một vị cường giả đỉnh cấp nào.
Mặc dù năm mươi năm không tính là quá lâu, nhưng những năm qua dù cho là học phủ nhỏ yếu thì mấy chục năm trôi đi, ít nhiều gì cũng có thể xuất hiện một vị đỉnh cấp.
Thế nhưng bây giờ thì.. mất rồi!
Vạn Thiên Thánh biết có một số việc đã chẳng thể vãn hồi, bây giờ học viên đều biến thành bé ngoan, thành công cụ để người ta nhào nặn, nếu còn không cải cách, Đại Hạ Văn Minh học phủ có lẽ sẽ một mực hưng thịnh mãi, nhưng sẽ không bao giờ lại trở thành trụ cột vững vàng chống đỡ cho Nhân tộc được nữa.
Việc bồi dưỡng cường giả cao cấp hiện tại lại đứt gãy nghiêm trọng, đối với Vạn Thiên Thánh mà nói thì đây đơn giản là chuyện đáng sợ còn hơn việc học phủ hủy diệt.
Càng đáng sợ hơn chính là, sự kiện năm mươi năm trước kia, người liên quan đến không đơn thuần chỉ là Đại Hạ phủ, mà thậm chí là cả Nhân cảnh!
Điều này hết sức đáng sợ!
Đáng sợ đến mức mấy chục năm qua, ông đều chẳng thể ngủ yên giấc, nếu không cải cách thì ông sợ chính mình sẽ chờ không nổi ngày đó nữa.
...
Sóng gió trong học phủ giờ phút này còn chưa ảnh hưởng tới đám Tô Vũ.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn nhanh trên đường.
Bốn vị cường giả hộ vệ, một đường đều rất an toàn.
Duy nhất chỉ có một lần xuất hiện một con trâu điên có chút yêu hóa, nhưng nó còn chưa kịp làm gì thì đã bị Lý Vân Phong tiện tay đánh bay bằng một kích, tiếp theo đó thì không còn xuất hiện vật cản đường nào khác nữa.
Trên đường, bọn họ cũng đi ngang qua mấy thành thị.
Học viên trong xe cũng dần dần trở nên nhiều hơn.
Không chỉ còn là mấy người Tô Vũ, mà có thêm học viên từ Nhạc thành, Ninh An...
Nhiều người nên trong xe cũng náo nhiệt hơn đôi chút.
Tô Vũ rất ít nói, ngoại trừ ngay từ đầu tự giới thiệu về bản thân mình vài câu, lúc khác hắn đều yên lặng lắng nghe những người khác trò chuyện phiếm.
Mấy học viên thượng đẳng thiên tài này đa phần đều đều đến từ các đại gia tộc.
Tu luyện thân thể nhanh như vậy rất cần Nguyên Khí dịch.
Văn Minh sư muốn tu luyện nhanh thì cần ý chí chi văn, cần phác hoạ thần văn, đây đều không phải là thứ mà các gia đình kinh tế kém cỏi có khả năng cung cấp.
Học viên xếp hạng trung hạ các loại thì còn có không ít người xuất thân bình phàm.
Nhưng học viên thượng đẳng thì lại quá ít.
Cho nên trong kỳ sát hạch ở Nam Nguyên, Tôn trưởng phòng đã từng nói hi vọng Tô Vũ có khả năng trở thành thượng đẳng học viên, đánh vỡ việc bao năm qua hào phú lũng đoạn.
...
"Ta nghe chị ta nói, học viên vạn tộc đã đến học phủ, thật đáng sợ, rất nhiều người đều là mình người đầu yêu."
"Đó là chuyện đương nhiên, vạn tộc trừ Nhân tộc thì các chủng tộc khác muốn hoàn toàn hóa người thì phải đến trên Sơn Hải cảnh mới được."
"Cũng không biết học phủ nghĩ thế nào, nhất định lại cứ muốn nhận đám gia hỏa ấy làm cái gì..."
"..."
Trên xe, một số học viên bắt đầu thấp giọng nói chuyện phiếm.
Giờ phút này đã là ngày hôm sau, ngày 30 tháng 7.
Đêm nay là có thể đến được Đại Hạ phủ.
Trải qua một ngày làm quen, học viên trên xe dù còn chưa hiểu rất rõ lẫn nhau nhưng tối thiểu cũng biết một chút tin tức đơn giản.
Bọn họ tán gẫu, Tô Vũ lắng nghe.
Học viên của năm thành thị, ngoại trừ Nam Nguyên chỉ có một mình Tô Vũ thì những thành thị khác ít nhất là 3 người, nhiều là 5-6 người, cộng thêm Tô Vũ nữa là vừa vặn tròn 20 học viên.
Trong đó người tới Chiến Tranh học phủ chiếm hơn phân nửa, tới Văn Minh học phủ chỉ có 8 người.
Nói cách khác, học viên của 5 thành vừa qua chỉ có 8 người là học viên Văn Minh học phủ xếp loại thượng đẳng.
Dựa theo tỷ lệ này thì học viên Văn Minh học phủ thượng đẳng của 28 thành cũng chỉ trong khoảng 50 người, Đại Hạ phủ chỉ sợ sẽ có không ít, có thể là còn nhiều hơn 28 thành cộng lại.
"Sẽ có khoảng trên 100 - 200 học viên thượng đẳng sao?"
Tô Vũ đại khái phán đoán một thoáng, số lượng này không tính là quá nhiều.
Dù sao học viên Văn Minh học phủ vốn phải trải qua tầng tầng sát hạch và đào thải, sau khi gia nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng chưa đến 2000 người, tỷ lệ một phần mười đã xem như không tệ rồi.
Huống chi, trong số các học viên thượng đẳng còn có một bộ phận rất nhỏ chọn đi tới Cửu Thiên hoặc Vấn Đạo học phủ.
Đại Hạ Văn Minh học phủ, học viên thượng đẳng đại khái sẽ có chừng trăm người.
Tô Vũ im lặng lắng nghe rồi suy ngẫm, mà đúng lúc ấy, một nam sinh ngồi bên cạnh hắn bỗng quay sang bắt chuyện: "Tô Vũ, ngươi đến học phủ rồi thì định đi theo con đường nào?"
Cậu học viên kia đến từ Ninh An, là một tòa thành không kém gì Thiên Thủy thành, tên của cậu ta là Đào Hưng.
Nghe thấy cậu ta hỏi, Tô Vũ bèn lắc đầu, "Ta còn chưa biết, ta không hiểu rõ mấy thứ này lắm. Đào Hưng, ngươi có thể giới thiệu sơ một chút cho ta được không?"
Đào Hưng cười ha hả đáp: "Được thôi, ta sẽ nói đơn giản cho ngươi nghe, kỳ thật đến học phủ sẽ có người giảng giải cho chúng ta, bất quá hiểu biết trước một chút cũng không tệ."
"Văn Minh học phủ bồi dưỡng Văn Minh sư, điểm này thì mọi người đều biết. Nhưng mà Văn Minh học phủ có rất nhiều hệ thống, Văn Minh sư cũng chỉ là một cách gọi mà thôi."
"Trước tiên ta nói về hệ lớn nhất của Văn Minh học phủ, Thần Văn hệ!"
Đào Hưng tỏ vẻ rất hào hứng, bắt đầu bài giảng trước mặt các học viên thượng đẳng cũng là cơ hội biểu hiện ra chính mình, nếu chỉ là học viên trung hạ các loại thì cậu ta sẽ không hào hứng đến thế.
"Nội bộ của Thần Văn hệ cũng phân mấy ngành nhỏ, cái đấy thì tạm thời ta không nói, bởi vì kỳ thật ta cũng không rõ lắm."
"Hệ lớn thứ hai chính là Ý Chí hệ, chủ yếu cường hóa ý chí lực, bình thường sẽ rất ít phác hoạ thần văn, hoặc là dứt khoát không phác hoạ thần văn luôn. Những người đó cũng rất mạnh, do không phác hoạ hay uẩn dưỡng thần văn nên ý chí lực tăng trưởng rất nhanh, cảnh giới thông thường đều cao hơn so với Thần Văn hệ."
"Thứ ba là Tuần Thú hệ."
Tô Vũ hơi ngẩn ra, ngạc nhiên lặp lại: "Tuần Thú hệ ư?"
"Đúng vậy!" Đào Hưng gật đầu, "Chính là Văn Minh sư bắt được yêu thú rồi thuần dưỡng chúng, dùng yêu thú tác chiến. Hoặc là dựa theo lời giải thích của họ thì sẽ được gọi là triệu hoán sư."
"Dẫu sao họ cũng rất mạnh, bọn họ chủ yếu tu luyện thuần dưỡng yêu thú, ngươi phải biết, trong vạn tộc thì yêu tộc rất đông, cường tộc lại càng nhiều. Những Văn Minh sư ấy xem như hỗ trợ đường đi của nhau, yêu thú mạnh mẽ cũng có thể khiến họ mạnh hơn..."
Tô Vũ lại có thêm kiến thức, điều này quả thật là chưa từng có ai nói cho hắn nghe.
"Trong quân có một số người sẽ cưỡi yêu thú, chút yêu thú ấy đại bộ phận đều là do tuần thú sư bồi dưỡng, cho nên tuần thú sư ở trong quân đoàn vẫn rất được hoan nghênh."
"Lão Vạn, có cả hậu bối của ngươi đấy..."
"Không cần quan tâm, cứ xử đẹp hết, ngay cả con cháu của Vạn phủ trưởng mà các ngươi cũng dám đạp vào chỗ chết thì những người khác lại càng không dám ý kiến! Đúng rồi, cháu trai Trịnh lão đầu cũng tới, đó cũng là bia ngắm rất tốt, con cháu của hai đại phủ mà cũng dám đắc tội thì còn sợ ai? Hạ gia, Hồ gia... đều xử đẹp bọn chúng hết cho ta!"
Vạn Thiên Thánh nói xong lại vui vẻ tiếp tục: "Còn nữa, đánh luôn con cháu của tên Hạ mập mạp kia luôn cho ta, đả kích khiến nó phải nghỉ học là tốt nhất. Hạ mập mạp có tiền như vậy, hai ngày trước thế mà nói với ta rằng năm nay nhà y đóng học phí không nổi, bảo ta miễn phí cho y... Các ngươi nghe thế mà được à? Nhớ đấy, nhớ phải giày vò hắn thật tốt!"
Mọi người nhất thời phì cười thành tiếng, Hạ Hầu gia cũng keo kiệt quá mức rồi.
"Sóng gió nổi lên, ta hi vọng trong số các học viên sau này có thể xuất hiện mấy mầm mống tốt..." Vạn Thiên Thánh cảm khái một tiếng, rồi lại tự lẩm bẩm: "Năm mươi năm trước, đuổi những tên kia đi, kết quả thì học phủ giữ được vị thế nhưng mà cũng hạn chế một số người, không ai dám mạo hiểm nữa, không còn ai dám làm theo ý mình nữa, học phủ chỉ nuôi dưỡng ra một đám khuôn mẫu cứng nhắc, rất nhiều học viên bị ta nuôi thành đồ phế bỏ... Ta rất có lỗi với bọn họ, Sơn Hải cảnh thì cũng có nhưng không một ai là tuyệt đỉnh... Năm mươi năm rồi a!"
Ròng rã suốt năm mươi năm, Đại Hạ Văn Minh học phủ không có một vị cường giả đỉnh cấp nào.
Mặc dù năm mươi năm không tính là quá lâu, nhưng những năm qua dù cho là học phủ nhỏ yếu thì mấy chục năm trôi đi, ít nhiều gì cũng có thể xuất hiện một vị đỉnh cấp.
Thế nhưng bây giờ thì.. mất rồi!
Vạn Thiên Thánh biết có một số việc đã chẳng thể vãn hồi, bây giờ học viên đều biến thành bé ngoan, thành công cụ để người ta nhào nặn, nếu còn không cải cách, Đại Hạ Văn Minh học phủ có lẽ sẽ một mực hưng thịnh mãi, nhưng sẽ không bao giờ lại trở thành trụ cột vững vàng chống đỡ cho Nhân tộc được nữa.
Việc bồi dưỡng cường giả cao cấp hiện tại lại đứt gãy nghiêm trọng, đối với Vạn Thiên Thánh mà nói thì đây đơn giản là chuyện đáng sợ còn hơn việc học phủ hủy diệt.
Càng đáng sợ hơn chính là, sự kiện năm mươi năm trước kia, người liên quan đến không đơn thuần chỉ là Đại Hạ phủ, mà thậm chí là cả Nhân cảnh!
Điều này hết sức đáng sợ!
Đáng sợ đến mức mấy chục năm qua, ông đều chẳng thể ngủ yên giấc, nếu không cải cách thì ông sợ chính mình sẽ chờ không nổi ngày đó nữa.
...
Sóng gió trong học phủ giờ phút này còn chưa ảnh hưởng tới đám Tô Vũ.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn nhanh trên đường.
Bốn vị cường giả hộ vệ, một đường đều rất an toàn.
Duy nhất chỉ có một lần xuất hiện một con trâu điên có chút yêu hóa, nhưng nó còn chưa kịp làm gì thì đã bị Lý Vân Phong tiện tay đánh bay bằng một kích, tiếp theo đó thì không còn xuất hiện vật cản đường nào khác nữa.
Trên đường, bọn họ cũng đi ngang qua mấy thành thị.
Học viên trong xe cũng dần dần trở nên nhiều hơn.
Không chỉ còn là mấy người Tô Vũ, mà có thêm học viên từ Nhạc thành, Ninh An...
Nhiều người nên trong xe cũng náo nhiệt hơn đôi chút.
Tô Vũ rất ít nói, ngoại trừ ngay từ đầu tự giới thiệu về bản thân mình vài câu, lúc khác hắn đều yên lặng lắng nghe những người khác trò chuyện phiếm.
Mấy học viên thượng đẳng thiên tài này đa phần đều đều đến từ các đại gia tộc.
Tu luyện thân thể nhanh như vậy rất cần Nguyên Khí dịch.
Văn Minh sư muốn tu luyện nhanh thì cần ý chí chi văn, cần phác hoạ thần văn, đây đều không phải là thứ mà các gia đình kinh tế kém cỏi có khả năng cung cấp.
Học viên xếp hạng trung hạ các loại thì còn có không ít người xuất thân bình phàm.
Nhưng học viên thượng đẳng thì lại quá ít.
Cho nên trong kỳ sát hạch ở Nam Nguyên, Tôn trưởng phòng đã từng nói hi vọng Tô Vũ có khả năng trở thành thượng đẳng học viên, đánh vỡ việc bao năm qua hào phú lũng đoạn.
...
"Ta nghe chị ta nói, học viên vạn tộc đã đến học phủ, thật đáng sợ, rất nhiều người đều là mình người đầu yêu."
"Đó là chuyện đương nhiên, vạn tộc trừ Nhân tộc thì các chủng tộc khác muốn hoàn toàn hóa người thì phải đến trên Sơn Hải cảnh mới được."
"Cũng không biết học phủ nghĩ thế nào, nhất định lại cứ muốn nhận đám gia hỏa ấy làm cái gì..."
"..."
Trên xe, một số học viên bắt đầu thấp giọng nói chuyện phiếm.
Giờ phút này đã là ngày hôm sau, ngày 30 tháng 7.
Đêm nay là có thể đến được Đại Hạ phủ.
Trải qua một ngày làm quen, học viên trên xe dù còn chưa hiểu rất rõ lẫn nhau nhưng tối thiểu cũng biết một chút tin tức đơn giản.
Bọn họ tán gẫu, Tô Vũ lắng nghe.
Học viên của năm thành thị, ngoại trừ Nam Nguyên chỉ có một mình Tô Vũ thì những thành thị khác ít nhất là 3 người, nhiều là 5-6 người, cộng thêm Tô Vũ nữa là vừa vặn tròn 20 học viên.
Trong đó người tới Chiến Tranh học phủ chiếm hơn phân nửa, tới Văn Minh học phủ chỉ có 8 người.
Nói cách khác, học viên của 5 thành vừa qua chỉ có 8 người là học viên Văn Minh học phủ xếp loại thượng đẳng.
Dựa theo tỷ lệ này thì học viên Văn Minh học phủ thượng đẳng của 28 thành cũng chỉ trong khoảng 50 người, Đại Hạ phủ chỉ sợ sẽ có không ít, có thể là còn nhiều hơn 28 thành cộng lại.
"Sẽ có khoảng trên 100 - 200 học viên thượng đẳng sao?"
Tô Vũ đại khái phán đoán một thoáng, số lượng này không tính là quá nhiều.
Dù sao học viên Văn Minh học phủ vốn phải trải qua tầng tầng sát hạch và đào thải, sau khi gia nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng chưa đến 2000 người, tỷ lệ một phần mười đã xem như không tệ rồi.
Huống chi, trong số các học viên thượng đẳng còn có một bộ phận rất nhỏ chọn đi tới Cửu Thiên hoặc Vấn Đạo học phủ.
Đại Hạ Văn Minh học phủ, học viên thượng đẳng đại khái sẽ có chừng trăm người.
Tô Vũ im lặng lắng nghe rồi suy ngẫm, mà đúng lúc ấy, một nam sinh ngồi bên cạnh hắn bỗng quay sang bắt chuyện: "Tô Vũ, ngươi đến học phủ rồi thì định đi theo con đường nào?"
Cậu học viên kia đến từ Ninh An, là một tòa thành không kém gì Thiên Thủy thành, tên của cậu ta là Đào Hưng.
Nghe thấy cậu ta hỏi, Tô Vũ bèn lắc đầu, "Ta còn chưa biết, ta không hiểu rõ mấy thứ này lắm. Đào Hưng, ngươi có thể giới thiệu sơ một chút cho ta được không?"
Đào Hưng cười ha hả đáp: "Được thôi, ta sẽ nói đơn giản cho ngươi nghe, kỳ thật đến học phủ sẽ có người giảng giải cho chúng ta, bất quá hiểu biết trước một chút cũng không tệ."
"Văn Minh học phủ bồi dưỡng Văn Minh sư, điểm này thì mọi người đều biết. Nhưng mà Văn Minh học phủ có rất nhiều hệ thống, Văn Minh sư cũng chỉ là một cách gọi mà thôi."
"Trước tiên ta nói về hệ lớn nhất của Văn Minh học phủ, Thần Văn hệ!"
Đào Hưng tỏ vẻ rất hào hứng, bắt đầu bài giảng trước mặt các học viên thượng đẳng cũng là cơ hội biểu hiện ra chính mình, nếu chỉ là học viên trung hạ các loại thì cậu ta sẽ không hào hứng đến thế.
"Nội bộ của Thần Văn hệ cũng phân mấy ngành nhỏ, cái đấy thì tạm thời ta không nói, bởi vì kỳ thật ta cũng không rõ lắm."
"Hệ lớn thứ hai chính là Ý Chí hệ, chủ yếu cường hóa ý chí lực, bình thường sẽ rất ít phác hoạ thần văn, hoặc là dứt khoát không phác hoạ thần văn luôn. Những người đó cũng rất mạnh, do không phác hoạ hay uẩn dưỡng thần văn nên ý chí lực tăng trưởng rất nhanh, cảnh giới thông thường đều cao hơn so với Thần Văn hệ."
"Thứ ba là Tuần Thú hệ."
Tô Vũ hơi ngẩn ra, ngạc nhiên lặp lại: "Tuần Thú hệ ư?"
"Đúng vậy!" Đào Hưng gật đầu, "Chính là Văn Minh sư bắt được yêu thú rồi thuần dưỡng chúng, dùng yêu thú tác chiến. Hoặc là dựa theo lời giải thích của họ thì sẽ được gọi là triệu hoán sư."
"Dẫu sao họ cũng rất mạnh, bọn họ chủ yếu tu luyện thuần dưỡng yêu thú, ngươi phải biết, trong vạn tộc thì yêu tộc rất đông, cường tộc lại càng nhiều. Những Văn Minh sư ấy xem như hỗ trợ đường đi của nhau, yêu thú mạnh mẽ cũng có thể khiến họ mạnh hơn..."
Tô Vũ lại có thêm kiến thức, điều này quả thật là chưa từng có ai nói cho hắn nghe.
"Trong quân có một số người sẽ cưỡi yêu thú, chút yêu thú ấy đại bộ phận đều là do tuần thú sư bồi dưỡng, cho nên tuần thú sư ở trong quân đoàn vẫn rất được hoan nghênh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.