Chương 412: Ngụy Quân Tử Số Hai
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
23/02/2021
Tô Vũ lập tức hoàn hồn nhìn về phía quả cầu!
Chỉ thấy màu đỏ vốn chỉ chiếm một nửa đã bao trùm màu vàng trong nháy mắt, xâm lấn thôn phệ!
Trong hiện thực, Tề Trùng nhắm hai mắt, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra chảy xuống đất!
Không đến 10 giây sau, phù một tiếng, Tề Trùng phun ra máu tươi, hắn mở mắt, vẻ mặt đau thương nhìn về phía Hạ Thiền vẫn cao ngạo như cũ ở bên kia.
Giờ phút này, quả cầu hoàn toàn biến thành màu đỏ!
Hạ Thiền thắng!
Đại điện an tĩnh im lìm, một vài học viên Thuần Thú học viện lộ vẻ mặt trắng bệch.
Tề Trùng là học viên mạnh nhất trong học viện bọn họ!
Kết quả trận đầu tiên gặp phải Hạ Thiền, không thể chống đỡ đến 10 giây đã bị Hạ Thiền dễ dàng hạ gục!
Tề Trùng cũng lộ vẻ chán nản, nhìn Hạ Thiền một cái rồi cúi đầu, yên lặng lui về đám người, cậu ta bại trận quá thảm!
"Học viên yêu nghiệt mạnh thật!"
Bên cạnh Tô Vũ có học viên kinh ngạc tán thán!
Còn chưa được một lát, thời gian chỉ trong nháy mắt, Tề Trùng đã bại rồi!
Lỗ tai Tô Vũ hơi nhúc nhích, bên cạnh Tề Trùng có người đang thấp giọng hỏi thăm, Tô Vũ nghe được Tề Trùng nhỏ giọng nói: "Quá mạnh, là thần văn chữ "Phá" của thần tộc, trực tiếp kích phá thần văn của ta trong nháy mắt, ta hoài nghi nó đã đến nhị giai, chư vị gặp... Không muốn thụ thương thì nhận thua đi!"
Trong lòng Tô Vũ hơi ngưng lại!
Thần văn thần tộc!
Hơn nữa còn là chữ “Phá”, rõ ràng là thần văn chủ công, trực tiếp kích phá thần văn của đối phương, nhưng có vẻ khống chế rất chuẩn, chẳng qua là bị thương nhẹ, Hạ Thiền không truy sát nên không bị thương quá nặng.
"Một thần văn đã đánh bại được Tề Trùng!"
Tô Vũ liếc nhìn về phía Hạ Thiền, Hạ Thiền lãnh ngạo trước sau như một, nàng đứng bên người mấy người Vạn Minh Trạch, đều là học viên yêu nghiệt.
Những người khác không dám lại gần hướng bên kia.
...
Trên đài, nghiên cứu viên Thuần Thú học viện lắc đầu, bất đắc dĩ.
Bại quá thảm, quá nhanh!
"Không hổ là người của Hạ gia!"
Vị lão sư này đành phải cảm khái như thế, tiếc nuối nói: "Thật muốn xem dáng vẻ sau khi thần văn cụ hiện, khi đó giao chiến mới có thể nhìn ra đặc sắc!"
Văn Minh sư đến Đằng Không, khi đó giao chiến mới thật sự phấn khích. Đủ loại thần văn bùng nổ, đủ loại đặc tính bùng nổ, so với bây giờ chỉ nhìn thấy màu sắc biến hóa thì trực quan sặc sỡ hơn nhiều lắm!
Dứt lời, người kia cảm khái nói: "Năm nay 8 vị học viên yêu nghiệt nhập học, e là chỉ có bọn họ mới có thể giao thủ với nhau, có lẽ 8 người này nắm chắc một ghế trong mười vị trí đầu rồi, còn lại thì nằm trong số các học viên tối thượng đẳng."
Năm nay học viên tối thượng đẳng cũng không ít, nói xong, người nọ nhìn về phía Lưu Hồng, đoạn hỏi: "Thoạt nhìn thì ý chí lực của học sinh Bạch Phong không quá mạnh, vẽ ra mấy cái thần văn rồi?"
Lưu Hồng cười nhạt nói: "Không rõ, chắc là trong mười vị trí đầu có một chỗ của hắn, dĩ nhiên là nếu trước đó không gặp phải những yêu nghiệt khác."
"Ngươi thật coi trọng hắn..." Người này cười hỏi: "Không phải ngươi đang cố ý kéo cừu hận cho hắn chứ?"
Lưu Hồng buồn cười đáp: "Vậy thì xem đi! Cái tên kia cũng không yếu! Đừng xem thường hắn vừa dưỡng tính không lâu, nếu giao thủ thật, Tề Trùng của học viện các ngươi cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn."
"Vậy ư?"
Rõ ràng đối phương không tin!
Tề Trùng không may mà thôi, bằng không, Tề Trùng vẫn có hi vọng vào được mười vị trí đầu.
Lúc này chấp giáo hô: "Số 3 và số 4 lên đi, đợi lát nữa không cần điểm danh, một vòng kết thúc, người cầm thẻ số tiếp theo trực tiếp ra sân!"
Dứt lời, Vạn Minh Trạch nở nụ cười đi tới.
Một người khác bước ra, sắc mặt hơi tệ, có chút bất đắc dĩ.
Tình huống thế nào vậy?
Hai vị yêu nghiệt trực tiếp giao chiến ở hai vòng đầu tiên, thế thì còn tranh thế nào?
Vạn Minh Trạch cười nói: "Đồng học đừng như vậy, ta rất áp lực đấy, mọi người luận bàn trao đổi một chút, đây là cơ hội khó có được."
Cậu nói vậy, nam sinh kia cũng an tâm một chút, cười đáp: "Đa tạ Vạn sư huynh đề điểm!"
Tỏ ra thiện ý xong, hai người không nói nhảm nữa, cùng tiến lên phía trước.
Vạn Minh Trạch hết sức có phong độ, cậu hơi giơ tay, ra hiệu đối phương vào trước.
Quả cầu bị màu đen bao trùm, Vạn Minh Trạch theo sát phía sau, một nửa quả cầu biến thành màu trắng, cũng không biết màu sắc này căn cứ vào cái gì.
...
Kết quả lần này không có gì ngoài ý muốn.
Trận đấu kéo dài khoảng 30 giây.
Người nam sinh kia chủ động rời khỏi, sắc mặt hơi trắng bệch, khom người nói: "Đa tạ Vạn sư huynh nương tay!"
Thua, thua rất thảm.
Nhưng mọi người cũng nhìn thấy hai màu trắng đen không hề biến đổi, rõ ràng Vạn Minh Trạch không trực tiếp đánh tan đối phương, mà là làm cho đối phương thỏa thích phát huy, sau đó mới đánh bại đối phương.
Cậu rất có phong độ!
Chẳng biết từ lúc nào Hạ Hổ Vưu đã tiến tới bên người Tô Vũ, thì thầm: "Cái tên này khẩu phật tâm xà mà thôi, ngươi cẩn thận một chút! Cậu ta ngụy trang thành quân tử, cười thoải mái trước mặt người khắc, sau lưng không biết là thế nào đâu..."
Cậu vừa nói xong, trên mặt Tô Vũ lộ ra nụ cười xán lạn!
Hắn tiến lên trước một bước!
Đến lượt hắn!
Giờ khắc này nụ cười trên mặt Tô Vũ cực kỳ sáng sủa, nhìn về phía một người đi ra từ trong đám người, vừa lúc là một vị học viên trong lớp mình, nụ cười lập tức càng tươi tắn hơn, "Tông Kỳ, ta muốn lấy hạng nhất, đó là đồ vật của sư tổ ta, cho nên ta sẽ không nương tay, hi vọng ngươi cũng sẽ không, ngươi không ngại chứ?"
Mặt Hồ Tông Kỳ đen lại!
Nhưng nghĩ lại thì may mà gặp được Tô Vũ, cái tên này cảnh giới nhục thân mạnh hơn gã, nhưng ý chí lực lại không bằng gã, gã lập tức cảm thấy hơi vui vẻ.
Thấy Tô Vũ cười hòa ái không nói thêm cái gì, gã thẳng thắn đáp: "Xem năng lực đi! Tô Vũ, ta cũng sẽ không nương tay!"
Tô Vũ cười cười gật đầu.
Hắn tiến lên, chờ Hồ Tông Kỳ cũng đến đây mới nói: "Chúng ta cùng vào đi, Tông Kỳ, cố gắng lên!"
Hồ Tông Kỳ không phản bác được!
Ngươi khách khí như vậy... lát nữa lão tử có nên đánh chết ngươi hay không?
Phía dưới, Hạ Hổ Vưu nhe răng trợn mắt.
Nói lời vô ích làm gì?
Cũng đúng, cái tên kia không phải người tốt, nếu Vạn Minh Trạch là ngụy quân tử, Tô Vũ... cũng chả thua kém bao nhiêu!
Nhìn xem những đối thủ của hắn giờ thế nào rồi?
Lâm Diệu đã lâu không gây chuyện với Tô Vũ, thậm chí đôi khi cậu nhìn thấy Lâm Diệu gặp Tô Vũ còn mỉm cười chào hỏi.
Trịnh Vân Huy, hai tên khốn này sau lưng còn cùng đào hố bẫy người!
Trần Khải... Cái này không rõ ràng, khó mà nói.
Lúc trước Tô Vũ đắc tội với Ngô Lam tại Nam Nguyên, hiện giờ quan hệ còn rất khách khí, nào có mâu thuẫn như người ngoài nói.
Những học viên ban Trung cấp gặp Tô Vũ trên đường cũng đều nhiệt tình gọi lớp trưởng, nhiệt tình thế nào khỏi nói cũng biết.
"Ngụy quân tử số hai!"
Hạ Hổ Vưu thầm lẩm bẩm một câu!
...
Cùng lúc đó, quả cầu hiện ra hai màu.
Một nửa màu vàng kim đại biểu cho Tô Vũ.
Một nửa màu xanh lá đại biểu cho Hồ Tông Kỳ.
Lúc này hai người mới vừa vào, địa vị ngang nhau, màu sắc chia đôi.
...
Tô Vũ thấy hoa mắt. Ý chí lực như về tới biển ý chí!
Giờ phút này, hắn huyễn hóa ra một người là chính hắn.
Mà đối diện cách đó không xa chính là Hồ Tông Kỳ.
Hai người nhìn nhau, không phát ra thanh âm nào, nhưng có thể thấy rõ lẫn nhau.
Hồ Tông Kỳ muốn ra tay, Tô Vũ cười cười giơ tay ra hiệu cho gã tấn công trước.
Hồ Tông Kỳ thầm mắng một tiếng! Ngươi mạnh hơn ta sao?
Mặc dù thân thể mạnh hơn một chút, nhưng ý chí lực của lão tử không kém gì ngươi, giả vờ cái gì mà giả vờ!
Ta sẽ nhanh chóng đánh bại ngươi, khiến ngươi không còn mặt mũi!
Ngay sau đó một chữ viết to lớn hiện ra, trong chớp mắt hóa thành vạn kiếm tấn công về phía Tô Vũ!
Chỉ thấy màu đỏ vốn chỉ chiếm một nửa đã bao trùm màu vàng trong nháy mắt, xâm lấn thôn phệ!
Trong hiện thực, Tề Trùng nhắm hai mắt, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra chảy xuống đất!
Không đến 10 giây sau, phù một tiếng, Tề Trùng phun ra máu tươi, hắn mở mắt, vẻ mặt đau thương nhìn về phía Hạ Thiền vẫn cao ngạo như cũ ở bên kia.
Giờ phút này, quả cầu hoàn toàn biến thành màu đỏ!
Hạ Thiền thắng!
Đại điện an tĩnh im lìm, một vài học viên Thuần Thú học viện lộ vẻ mặt trắng bệch.
Tề Trùng là học viên mạnh nhất trong học viện bọn họ!
Kết quả trận đầu tiên gặp phải Hạ Thiền, không thể chống đỡ đến 10 giây đã bị Hạ Thiền dễ dàng hạ gục!
Tề Trùng cũng lộ vẻ chán nản, nhìn Hạ Thiền một cái rồi cúi đầu, yên lặng lui về đám người, cậu ta bại trận quá thảm!
"Học viên yêu nghiệt mạnh thật!"
Bên cạnh Tô Vũ có học viên kinh ngạc tán thán!
Còn chưa được một lát, thời gian chỉ trong nháy mắt, Tề Trùng đã bại rồi!
Lỗ tai Tô Vũ hơi nhúc nhích, bên cạnh Tề Trùng có người đang thấp giọng hỏi thăm, Tô Vũ nghe được Tề Trùng nhỏ giọng nói: "Quá mạnh, là thần văn chữ "Phá" của thần tộc, trực tiếp kích phá thần văn của ta trong nháy mắt, ta hoài nghi nó đã đến nhị giai, chư vị gặp... Không muốn thụ thương thì nhận thua đi!"
Trong lòng Tô Vũ hơi ngưng lại!
Thần văn thần tộc!
Hơn nữa còn là chữ “Phá”, rõ ràng là thần văn chủ công, trực tiếp kích phá thần văn của đối phương, nhưng có vẻ khống chế rất chuẩn, chẳng qua là bị thương nhẹ, Hạ Thiền không truy sát nên không bị thương quá nặng.
"Một thần văn đã đánh bại được Tề Trùng!"
Tô Vũ liếc nhìn về phía Hạ Thiền, Hạ Thiền lãnh ngạo trước sau như một, nàng đứng bên người mấy người Vạn Minh Trạch, đều là học viên yêu nghiệt.
Những người khác không dám lại gần hướng bên kia.
...
Trên đài, nghiên cứu viên Thuần Thú học viện lắc đầu, bất đắc dĩ.
Bại quá thảm, quá nhanh!
"Không hổ là người của Hạ gia!"
Vị lão sư này đành phải cảm khái như thế, tiếc nuối nói: "Thật muốn xem dáng vẻ sau khi thần văn cụ hiện, khi đó giao chiến mới có thể nhìn ra đặc sắc!"
Văn Minh sư đến Đằng Không, khi đó giao chiến mới thật sự phấn khích. Đủ loại thần văn bùng nổ, đủ loại đặc tính bùng nổ, so với bây giờ chỉ nhìn thấy màu sắc biến hóa thì trực quan sặc sỡ hơn nhiều lắm!
Dứt lời, người kia cảm khái nói: "Năm nay 8 vị học viên yêu nghiệt nhập học, e là chỉ có bọn họ mới có thể giao thủ với nhau, có lẽ 8 người này nắm chắc một ghế trong mười vị trí đầu rồi, còn lại thì nằm trong số các học viên tối thượng đẳng."
Năm nay học viên tối thượng đẳng cũng không ít, nói xong, người nọ nhìn về phía Lưu Hồng, đoạn hỏi: "Thoạt nhìn thì ý chí lực của học sinh Bạch Phong không quá mạnh, vẽ ra mấy cái thần văn rồi?"
Lưu Hồng cười nhạt nói: "Không rõ, chắc là trong mười vị trí đầu có một chỗ của hắn, dĩ nhiên là nếu trước đó không gặp phải những yêu nghiệt khác."
"Ngươi thật coi trọng hắn..." Người này cười hỏi: "Không phải ngươi đang cố ý kéo cừu hận cho hắn chứ?"
Lưu Hồng buồn cười đáp: "Vậy thì xem đi! Cái tên kia cũng không yếu! Đừng xem thường hắn vừa dưỡng tính không lâu, nếu giao thủ thật, Tề Trùng của học viện các ngươi cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn."
"Vậy ư?"
Rõ ràng đối phương không tin!
Tề Trùng không may mà thôi, bằng không, Tề Trùng vẫn có hi vọng vào được mười vị trí đầu.
Lúc này chấp giáo hô: "Số 3 và số 4 lên đi, đợi lát nữa không cần điểm danh, một vòng kết thúc, người cầm thẻ số tiếp theo trực tiếp ra sân!"
Dứt lời, Vạn Minh Trạch nở nụ cười đi tới.
Một người khác bước ra, sắc mặt hơi tệ, có chút bất đắc dĩ.
Tình huống thế nào vậy?
Hai vị yêu nghiệt trực tiếp giao chiến ở hai vòng đầu tiên, thế thì còn tranh thế nào?
Vạn Minh Trạch cười nói: "Đồng học đừng như vậy, ta rất áp lực đấy, mọi người luận bàn trao đổi một chút, đây là cơ hội khó có được."
Cậu nói vậy, nam sinh kia cũng an tâm một chút, cười đáp: "Đa tạ Vạn sư huynh đề điểm!"
Tỏ ra thiện ý xong, hai người không nói nhảm nữa, cùng tiến lên phía trước.
Vạn Minh Trạch hết sức có phong độ, cậu hơi giơ tay, ra hiệu đối phương vào trước.
Quả cầu bị màu đen bao trùm, Vạn Minh Trạch theo sát phía sau, một nửa quả cầu biến thành màu trắng, cũng không biết màu sắc này căn cứ vào cái gì.
...
Kết quả lần này không có gì ngoài ý muốn.
Trận đấu kéo dài khoảng 30 giây.
Người nam sinh kia chủ động rời khỏi, sắc mặt hơi trắng bệch, khom người nói: "Đa tạ Vạn sư huynh nương tay!"
Thua, thua rất thảm.
Nhưng mọi người cũng nhìn thấy hai màu trắng đen không hề biến đổi, rõ ràng Vạn Minh Trạch không trực tiếp đánh tan đối phương, mà là làm cho đối phương thỏa thích phát huy, sau đó mới đánh bại đối phương.
Cậu rất có phong độ!
Chẳng biết từ lúc nào Hạ Hổ Vưu đã tiến tới bên người Tô Vũ, thì thầm: "Cái tên này khẩu phật tâm xà mà thôi, ngươi cẩn thận một chút! Cậu ta ngụy trang thành quân tử, cười thoải mái trước mặt người khắc, sau lưng không biết là thế nào đâu..."
Cậu vừa nói xong, trên mặt Tô Vũ lộ ra nụ cười xán lạn!
Hắn tiến lên trước một bước!
Đến lượt hắn!
Giờ khắc này nụ cười trên mặt Tô Vũ cực kỳ sáng sủa, nhìn về phía một người đi ra từ trong đám người, vừa lúc là một vị học viên trong lớp mình, nụ cười lập tức càng tươi tắn hơn, "Tông Kỳ, ta muốn lấy hạng nhất, đó là đồ vật của sư tổ ta, cho nên ta sẽ không nương tay, hi vọng ngươi cũng sẽ không, ngươi không ngại chứ?"
Mặt Hồ Tông Kỳ đen lại!
Nhưng nghĩ lại thì may mà gặp được Tô Vũ, cái tên này cảnh giới nhục thân mạnh hơn gã, nhưng ý chí lực lại không bằng gã, gã lập tức cảm thấy hơi vui vẻ.
Thấy Tô Vũ cười hòa ái không nói thêm cái gì, gã thẳng thắn đáp: "Xem năng lực đi! Tô Vũ, ta cũng sẽ không nương tay!"
Tô Vũ cười cười gật đầu.
Hắn tiến lên, chờ Hồ Tông Kỳ cũng đến đây mới nói: "Chúng ta cùng vào đi, Tông Kỳ, cố gắng lên!"
Hồ Tông Kỳ không phản bác được!
Ngươi khách khí như vậy... lát nữa lão tử có nên đánh chết ngươi hay không?
Phía dưới, Hạ Hổ Vưu nhe răng trợn mắt.
Nói lời vô ích làm gì?
Cũng đúng, cái tên kia không phải người tốt, nếu Vạn Minh Trạch là ngụy quân tử, Tô Vũ... cũng chả thua kém bao nhiêu!
Nhìn xem những đối thủ của hắn giờ thế nào rồi?
Lâm Diệu đã lâu không gây chuyện với Tô Vũ, thậm chí đôi khi cậu nhìn thấy Lâm Diệu gặp Tô Vũ còn mỉm cười chào hỏi.
Trịnh Vân Huy, hai tên khốn này sau lưng còn cùng đào hố bẫy người!
Trần Khải... Cái này không rõ ràng, khó mà nói.
Lúc trước Tô Vũ đắc tội với Ngô Lam tại Nam Nguyên, hiện giờ quan hệ còn rất khách khí, nào có mâu thuẫn như người ngoài nói.
Những học viên ban Trung cấp gặp Tô Vũ trên đường cũng đều nhiệt tình gọi lớp trưởng, nhiệt tình thế nào khỏi nói cũng biết.
"Ngụy quân tử số hai!"
Hạ Hổ Vưu thầm lẩm bẩm một câu!
...
Cùng lúc đó, quả cầu hiện ra hai màu.
Một nửa màu vàng kim đại biểu cho Tô Vũ.
Một nửa màu xanh lá đại biểu cho Hồ Tông Kỳ.
Lúc này hai người mới vừa vào, địa vị ngang nhau, màu sắc chia đôi.
...
Tô Vũ thấy hoa mắt. Ý chí lực như về tới biển ý chí!
Giờ phút này, hắn huyễn hóa ra một người là chính hắn.
Mà đối diện cách đó không xa chính là Hồ Tông Kỳ.
Hai người nhìn nhau, không phát ra thanh âm nào, nhưng có thể thấy rõ lẫn nhau.
Hồ Tông Kỳ muốn ra tay, Tô Vũ cười cười giơ tay ra hiệu cho gã tấn công trước.
Hồ Tông Kỳ thầm mắng một tiếng! Ngươi mạnh hơn ta sao?
Mặc dù thân thể mạnh hơn một chút, nhưng ý chí lực của lão tử không kém gì ngươi, giả vờ cái gì mà giả vờ!
Ta sẽ nhanh chóng đánh bại ngươi, khiến ngươi không còn mặt mũi!
Ngay sau đó một chữ viết to lớn hiện ra, trong chớp mắt hóa thành vạn kiếm tấn công về phía Tô Vũ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.