Chương 1329: Song Trọng Áp Chế
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
13/03/2021
Tô Vũ hơi ngạc nhiên trước thông tin mà thủ vệ Sơn Hải nói.
Vạn Thiên Thánh, Vạn lão quỷ, thế mà lại đi nhanh nhất.
Kỳ lạ!
Áp lực cực lớn, ép cho khí huyết và nguyên khí của hắn phải bộc phát.
Rất tốt!
Ta thích loại cảm giác này, tiếp tục ngược ta đi!
Đúc thân!
Thân thể vận chuyển, Thực Thiết 72 Chú vận chuyển, Thiên Nguyên khí bị hắn hấp thu, Tô Vũ vừa rồi bị ép cong lưng chậm rãi đứng thẳng sống lưng!
Áp lực quá lớn!
Hắn vừa đứng thẳng, tầng tầng áp lực tiếp tục đánh tới, ép cho hắn lại lần nữa khom người xuống.
Điều này khiến gã Sơn Hải cũng thấy kỳ quái.
Tô Vũ... Đây thật sự là Tô Vũ sao?
Chuyện gì đang xảy ra?
Một bước cũng bước không nổi?
Kì quái!
Thật là kỳ quái, đâu chỉ riêng gã mà mấy vị giáp sĩ bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, đây là thiên tài Thiên Bảng Tô Vũ thật à?
Hay là thống lĩnh nhận lầm người?
Lúc này, chính vị thống lĩnh Sơn Hải cũng cho rằng mình đoán sai người. Có lẽ là do gã nghĩ nhiều, đối phương không phải Tô Vũ.
Trong mắt gã, nói thế nào thì Tô Vũ cũng là thiên tài Thiên Bảng, hi vọng đi vào được vẫn phải có, vả lại còn rất lớn. Dù hắn có gặp phiền toái thì cũng phải sau mấy chục bước, nhưng hiện tại mới chỉ là bước đầu tiên thôi!
Mà hiện tại, không có ai biết đáp án, bao gồm cả chính Tô Vũ cũng không hiểu nổi tình huống.
Hắn uể oải muốn chết!
Ta yếu như vậy à?
Hắn không biết, Cục lông nhỏ trong biển ý chí bị hắn quên mất lại mơ hồ có chút cảm giác, nó mở mắt nhìn một lượt, có điều thấy chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Trong biển ý chí của Tô Vũ còn có ý chí lực tràn lan kia kìa.
Tô Vũ đã quên mất nó!
Kỳ thật hắn bây giờ không phải một người đang đi, mà là cõng theo một con Lăng Vân cổ tộc để đi!
Thật sự đã quên mất!
Song trọng áp chế!
Lăng Vân cổ tộc cũng là tuyệt đại thiên kiêu, thời khắc này Tô Vũ tiếp nhận áp lực gấp hai lần so với thiên tài thông thường, áp lực gia tăng gấp bội, đây cũng không phải là chuyện nói đùa. Vốn áp lực lớn như vậy thì phải đi đến 30 bước mới có, nhưng bây giờ ngay từ bước đầu tiên thì Tô Vũ đã buộc phải gánh áp lực cực lớn thế này.
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ nghĩ là do thực lực bản thân mình thiếu sót, không nghĩ tới nguyên nhân là do hắn đang gánh theo Cục lông nhỏ.
Mà trong biển ý chí, Cục lông nhỏ tuy thấy Tô Vũ bước đi rất khó khan, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều.
Nó mà tính là một người sao?
Không tính đi!
Tính là sinh mệnh sao?
Không tính đi!
Dù sao chính nó còn không coi mình là sinh mệnh, không coi bản thân là thiên tài để đối đãi. Cho nên chuyện Tô Vũ bước đi khó khan có liên quan gì tới nó đâu. Toàn bộ áp lực đều ném cho Tô Vũ gánh vác đi, nó cứ ở yên trong này an tâm tu luyện là được.
Ở xa xa, vị thủ vệ Sơn Hải vô cùng hoài nghi bản thân.
Có phải mới nãy ta quá tự tin rồi hay không?
Nhận lầm người!
Đây tuyệt đối không phải Tô Vũ!
Nếu không, làm sao có thể đi thành kiểu này, một bước cũng bước không nổi, đến bản thân gã mà gã còn dám tự tin mình phải đi được dễ dàng mấy bước là ít.
...
"Đáng chết!"
"Ta yếu như vậy sao?"
Hắn đã thấy Ma Đa Na đi vào, tốc độ của gã chắc chắn không chậm như vậy, thậm chí ban đầu còn đi rất nhanh.
Đệt!
Ta không thể yếu như vậy, không có khả năng!
Tô Vũ chịu đả kích quá lớn!
Oanh!
Nguyên khí bộc phát, 360 khiếu huyệt tự thành tuần hoàn, Tô Vũ gầm lên một tiếng, kim quang quanh nhục thân đại thịnh.
"Mau bước đi cho ta!"
Hắn quát khẽ một tiếng, một tiếng ầm vang, Tô Vũ cuối cùng cũng bước ra được bước đầu tiên!
Mà lúc này, vừa khéo có sinh linh đi ngang qua cửa thành, nhìn thoáng qua cảnh tượng bên chỗ Tô Vũ thì bĩu môi, bật cười, "Ở đâu ra lăng đầu tiểu tử..."
Mặc dù kẻ nói trắng ra lời trào phúng đã chết không ít.
Nhưng bây giờ Tô Vũ đang mướt mồ hôi đánh vật bên kia nên gia hỏa nói chuyện cũng không sợ.
Đi một bước mà đi thành dạng này, tính là cái gì.
Đến ta còn đi được!
Lúc này Tô Vũ không có tâm tư để ý tới gã, hắn nghiến răng nghiến lợi, trên trán có mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
Phảng phất như quay ngược về quá khứ.
Về tới mộng cảnh, về tới khốn cảnh ngày đó hắn bất lực giãy giụa, tìm người cầu viện mà lại không có ai phản ứng.
Hắn không cam tâm!
Cũng không phục!
Tuy hắn không nói gì, nhưng đối với việc mình có thể đi vào Thiên Bảng, hắn vẫn rất đắc ý, rất vui vẻ, rất hài lòng.
Nhìn thấy không?
Tô Vũ ta là thiên tài!
Dù không có sách họa thì ta cũng là thiên tài.
Nhưng hiện tại, lòng tin của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, hết thảy sự đắc ý hắn đều đã bị phá vỡ. Tô Vũ cắn chặt răng, ta không tin, ta không thể rác rưởi như vậy được!
Ma Đa Na có thể đi vào, ta cũng có thể!
Dù cho tư chất ta thật sự chênh lệch với gã thì ta vẫn có thể đi vào!
Ta sẽ không đánh mất lòng tin!
Tuyệt đối không!
Ta còn có người phải cứu, có người phải giúp, có người muốn giết!
Chỉ là một cửa thành, há có thể ngăn cản ta?
Ầm ầm!
Chiến ý đại thịnh!
Giờ phút này, chiến ý thiêu đốt, thần văn chữ “Chiến” có xu thế tấn cấp, Tô Vũ mặc kệ, hắn muốn tiếp tục tiến lên, có điều càng lúc áp lực càng lớn ép cho hắn không thở nổi.
Nơi xa, gã Sơn Hải thật sự hiếu kỳ nhìn Tô Vũ.
Cái quỷ gì thế?
Người nọ chiến ý đại thịnh, gã cảm thấy không nên như thế, sao lại có thể gian nan đến mức này?
Thuần Thú sư sao?
Cũng không đúng!
Thuần thú của Thuần Thú sư sẽ ẩn thân trong không gian, sẽ không ảnh hưởng gì đến chủ nhân.
Hay là trên người đối phương mang theo yêu thú?
Không có mà!
Nếu có thì dưới tình huống bình thường, khi hắn vào cửa thành cũng sẽ bị bài xích ra, nhưng Tô Vũ không bị bài xích thì đại biểu không có ngoại vật nào trên người hắn.
Đúng vậy, không có ngoại vật.
Cục lông nhỏ thì tính là gì?
Thiên địa quy tắc đều không dễ tính, khi nó tiến vào biển ý chí của Tô Vũ thì đã được coi là thần văn của Tô Vũ, một viên cổ tộc thần văn kỳ quái.
Thần văn tự nhiên sẽ không thể tính là ngoại vật.
Tô Vũ đã quên, Sơn Hải nam tử thì không hiểu, Cục lông nhỏ lại không coi ra gì, cho nên tạo thành tình cảnh lúc này, Tô Vũ có lực bộc phát cực mạnh, thiên phú không yếu nhưng lại bước đi gian nan tột độ.
Cảnh tượng này cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ hoài nghi, có phải là người trước mắt đây đã lớn tuổi, thiên phú, thực lực, chiến ý mặc dù không tệ, nhưng vẫn không đủ, không đạt tiêu chuẩn nên khó mà tiến lên?
Sơn Hải trung niên nghĩ mãi mà không rõ, những giáp sĩ khác hay kể cả kẻ qua đường tự nhiên cũng nghĩ không thông.
Thôi, không xem kịch nữa, không có gì thú vị.
Ngày bình thường, kẻ ếch ngồi đáy giếng tới thử nghiệm một chút cũng chẳng lạ.
Đi gian nan như thế thì cố hết cỡ cũng chừng 10 bước là xong đời.
Nhìn nhiều chỉ tổ tốn thời gian!
Vạn Thiên Thánh, Vạn lão quỷ, thế mà lại đi nhanh nhất.
Kỳ lạ!
Áp lực cực lớn, ép cho khí huyết và nguyên khí của hắn phải bộc phát.
Rất tốt!
Ta thích loại cảm giác này, tiếp tục ngược ta đi!
Đúc thân!
Thân thể vận chuyển, Thực Thiết 72 Chú vận chuyển, Thiên Nguyên khí bị hắn hấp thu, Tô Vũ vừa rồi bị ép cong lưng chậm rãi đứng thẳng sống lưng!
Áp lực quá lớn!
Hắn vừa đứng thẳng, tầng tầng áp lực tiếp tục đánh tới, ép cho hắn lại lần nữa khom người xuống.
Điều này khiến gã Sơn Hải cũng thấy kỳ quái.
Tô Vũ... Đây thật sự là Tô Vũ sao?
Chuyện gì đang xảy ra?
Một bước cũng bước không nổi?
Kì quái!
Thật là kỳ quái, đâu chỉ riêng gã mà mấy vị giáp sĩ bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, đây là thiên tài Thiên Bảng Tô Vũ thật à?
Hay là thống lĩnh nhận lầm người?
Lúc này, chính vị thống lĩnh Sơn Hải cũng cho rằng mình đoán sai người. Có lẽ là do gã nghĩ nhiều, đối phương không phải Tô Vũ.
Trong mắt gã, nói thế nào thì Tô Vũ cũng là thiên tài Thiên Bảng, hi vọng đi vào được vẫn phải có, vả lại còn rất lớn. Dù hắn có gặp phiền toái thì cũng phải sau mấy chục bước, nhưng hiện tại mới chỉ là bước đầu tiên thôi!
Mà hiện tại, không có ai biết đáp án, bao gồm cả chính Tô Vũ cũng không hiểu nổi tình huống.
Hắn uể oải muốn chết!
Ta yếu như vậy à?
Hắn không biết, Cục lông nhỏ trong biển ý chí bị hắn quên mất lại mơ hồ có chút cảm giác, nó mở mắt nhìn một lượt, có điều thấy chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Trong biển ý chí của Tô Vũ còn có ý chí lực tràn lan kia kìa.
Tô Vũ đã quên mất nó!
Kỳ thật hắn bây giờ không phải một người đang đi, mà là cõng theo một con Lăng Vân cổ tộc để đi!
Thật sự đã quên mất!
Song trọng áp chế!
Lăng Vân cổ tộc cũng là tuyệt đại thiên kiêu, thời khắc này Tô Vũ tiếp nhận áp lực gấp hai lần so với thiên tài thông thường, áp lực gia tăng gấp bội, đây cũng không phải là chuyện nói đùa. Vốn áp lực lớn như vậy thì phải đi đến 30 bước mới có, nhưng bây giờ ngay từ bước đầu tiên thì Tô Vũ đã buộc phải gánh áp lực cực lớn thế này.
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ nghĩ là do thực lực bản thân mình thiếu sót, không nghĩ tới nguyên nhân là do hắn đang gánh theo Cục lông nhỏ.
Mà trong biển ý chí, Cục lông nhỏ tuy thấy Tô Vũ bước đi rất khó khan, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều.
Nó mà tính là một người sao?
Không tính đi!
Tính là sinh mệnh sao?
Không tính đi!
Dù sao chính nó còn không coi mình là sinh mệnh, không coi bản thân là thiên tài để đối đãi. Cho nên chuyện Tô Vũ bước đi khó khan có liên quan gì tới nó đâu. Toàn bộ áp lực đều ném cho Tô Vũ gánh vác đi, nó cứ ở yên trong này an tâm tu luyện là được.
Ở xa xa, vị thủ vệ Sơn Hải vô cùng hoài nghi bản thân.
Có phải mới nãy ta quá tự tin rồi hay không?
Nhận lầm người!
Đây tuyệt đối không phải Tô Vũ!
Nếu không, làm sao có thể đi thành kiểu này, một bước cũng bước không nổi, đến bản thân gã mà gã còn dám tự tin mình phải đi được dễ dàng mấy bước là ít.
...
"Đáng chết!"
"Ta yếu như vậy sao?"
Hắn đã thấy Ma Đa Na đi vào, tốc độ của gã chắc chắn không chậm như vậy, thậm chí ban đầu còn đi rất nhanh.
Đệt!
Ta không thể yếu như vậy, không có khả năng!
Tô Vũ chịu đả kích quá lớn!
Oanh!
Nguyên khí bộc phát, 360 khiếu huyệt tự thành tuần hoàn, Tô Vũ gầm lên một tiếng, kim quang quanh nhục thân đại thịnh.
"Mau bước đi cho ta!"
Hắn quát khẽ một tiếng, một tiếng ầm vang, Tô Vũ cuối cùng cũng bước ra được bước đầu tiên!
Mà lúc này, vừa khéo có sinh linh đi ngang qua cửa thành, nhìn thoáng qua cảnh tượng bên chỗ Tô Vũ thì bĩu môi, bật cười, "Ở đâu ra lăng đầu tiểu tử..."
Mặc dù kẻ nói trắng ra lời trào phúng đã chết không ít.
Nhưng bây giờ Tô Vũ đang mướt mồ hôi đánh vật bên kia nên gia hỏa nói chuyện cũng không sợ.
Đi một bước mà đi thành dạng này, tính là cái gì.
Đến ta còn đi được!
Lúc này Tô Vũ không có tâm tư để ý tới gã, hắn nghiến răng nghiến lợi, trên trán có mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
Phảng phất như quay ngược về quá khứ.
Về tới mộng cảnh, về tới khốn cảnh ngày đó hắn bất lực giãy giụa, tìm người cầu viện mà lại không có ai phản ứng.
Hắn không cam tâm!
Cũng không phục!
Tuy hắn không nói gì, nhưng đối với việc mình có thể đi vào Thiên Bảng, hắn vẫn rất đắc ý, rất vui vẻ, rất hài lòng.
Nhìn thấy không?
Tô Vũ ta là thiên tài!
Dù không có sách họa thì ta cũng là thiên tài.
Nhưng hiện tại, lòng tin của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, hết thảy sự đắc ý hắn đều đã bị phá vỡ. Tô Vũ cắn chặt răng, ta không tin, ta không thể rác rưởi như vậy được!
Ma Đa Na có thể đi vào, ta cũng có thể!
Dù cho tư chất ta thật sự chênh lệch với gã thì ta vẫn có thể đi vào!
Ta sẽ không đánh mất lòng tin!
Tuyệt đối không!
Ta còn có người phải cứu, có người phải giúp, có người muốn giết!
Chỉ là một cửa thành, há có thể ngăn cản ta?
Ầm ầm!
Chiến ý đại thịnh!
Giờ phút này, chiến ý thiêu đốt, thần văn chữ “Chiến” có xu thế tấn cấp, Tô Vũ mặc kệ, hắn muốn tiếp tục tiến lên, có điều càng lúc áp lực càng lớn ép cho hắn không thở nổi.
Nơi xa, gã Sơn Hải thật sự hiếu kỳ nhìn Tô Vũ.
Cái quỷ gì thế?
Người nọ chiến ý đại thịnh, gã cảm thấy không nên như thế, sao lại có thể gian nan đến mức này?
Thuần Thú sư sao?
Cũng không đúng!
Thuần thú của Thuần Thú sư sẽ ẩn thân trong không gian, sẽ không ảnh hưởng gì đến chủ nhân.
Hay là trên người đối phương mang theo yêu thú?
Không có mà!
Nếu có thì dưới tình huống bình thường, khi hắn vào cửa thành cũng sẽ bị bài xích ra, nhưng Tô Vũ không bị bài xích thì đại biểu không có ngoại vật nào trên người hắn.
Đúng vậy, không có ngoại vật.
Cục lông nhỏ thì tính là gì?
Thiên địa quy tắc đều không dễ tính, khi nó tiến vào biển ý chí của Tô Vũ thì đã được coi là thần văn của Tô Vũ, một viên cổ tộc thần văn kỳ quái.
Thần văn tự nhiên sẽ không thể tính là ngoại vật.
Tô Vũ đã quên, Sơn Hải nam tử thì không hiểu, Cục lông nhỏ lại không coi ra gì, cho nên tạo thành tình cảnh lúc này, Tô Vũ có lực bộc phát cực mạnh, thiên phú không yếu nhưng lại bước đi gian nan tột độ.
Cảnh tượng này cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ hoài nghi, có phải là người trước mắt đây đã lớn tuổi, thiên phú, thực lực, chiến ý mặc dù không tệ, nhưng vẫn không đủ, không đạt tiêu chuẩn nên khó mà tiến lên?
Sơn Hải trung niên nghĩ mãi mà không rõ, những giáp sĩ khác hay kể cả kẻ qua đường tự nhiên cũng nghĩ không thông.
Thôi, không xem kịch nữa, không có gì thú vị.
Ngày bình thường, kẻ ếch ngồi đáy giếng tới thử nghiệm một chút cũng chẳng lạ.
Đi gian nan như thế thì cố hết cỡ cũng chừng 10 bước là xong đời.
Nhìn nhiều chỉ tổ tốn thời gian!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.