Chương 93: Vạn Thiên Thánh Thừa Cơ Đoạt Quyền?
Lão Ưng Cật Tiểu Kê
20/02/2021
Tô Vũ thầm tính toán: "Còn 14 ngày nữa sẽ bắt đầu kỳ sát hạch, từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ mở sách họa một lần, hấp thu nguyên khí để tu luyện!"
14 ngày, như vậy xem như tiêu hao hết 14 điểm công huân.
Còn may mà chính hắn đã có 4 giọt, cho nên chỉ cần tiêu thêm 10 điểm công huân là đủ rồi.
Số điểm còn lại có khả năng dùng để đổi lấy vài vật lưu ở trên người phòng ngừa chuyện chẳng may, bằng không ngày nào đó chết rồi, điểm công huân giữ lại làm gì?
11 ngày sau đó, Tô Vũ không hề rời khỏi nhà.
Kể cả đi đổi tinh huyết thì hắn cũng không tới học phủ, mà là nhờ Trần Hạo đi đổi giúp, chỉ trong mấy hôm, hắn đã dùng hết toàn bộ 10 điểm công huân của mình.
14 giọt tinh huyết, tất cả đều là tinh huyết của Thiết Dực điểu.
Nếu không phải trên thân không có tiền, Tô Vũ thậm chí muốn đi mua một chút Nguyên Khí dịch để hỗ trợ tu luyện, để cho mình một mực ở vào trạng thái sung túc nguyên khí.
Hắn thật sự có lòng muốn bán nhà, bán lấy 1 triệu, mua 10 giọt Nguyên Khí dịch để tu luyện.
Đáng tiếc, hiện thực không cho phép, hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Có chỗ đặt chân của riêng mình dù sao vẫn tốt hơn ở trọ, miễn cho ngay cả nhà để ở đều chẳng có.
...
Ngay tại khi Tô Vũ một lòng lúc tu luyện, sóng gió ẩn náu cũng bắt đầu nổi lên bên Đại Hạ phủ.
Long Võ vệ đã rút về, họ tổn thất gần ngàn người, bất quá lại mang theo hàng loạt tài nguyên, hàng loạt thiên tài địa bảo, có thể nói là thắng lợi vẻ vang trở về.
Nhưng mà dù thu hoạch lớn hơn nữa thì Long Võ vệ cũng không mừng rỡ gì.
Đại Hạ phủ.
Dinh thự của Phủ chủ.
Ở cửa Phủ đệ là một quảng trường rất rộng lớn.
Giờ phút này, một vị hán tử cao chừng thước chín đứng ở chính giữa quảng trường lát đá cẩm thạch, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, trên người gã mặc áo giáp màu đen, không đeo binh khí.
Hán tử nhìn thẳng phủ đệ cách đó không xa, đó là trung tâm quyền lực của Đại Hạ phủ.
"Mạt tướng cầu kiến Hạ Hầu gia!"
Giọng nói của hán tử hùng vĩ âm vang!
Bốn phía, vài người thủ vệ ngậm miệng không nói, giống như không nhìn thấy gì, ai ai cũng cúi đầu, hệt như bên người không có ai đang nói chuyện cả.
"Hầu gia, Long Võ vệ khải hoàn, mạt tướng tới để báo cáo!"
Một lát sau, một lão giả nhanh nhẹn đi đến, nhìn hán tử cao lớn rồi nói khẽ: "Tướng quân, Hầu gia nói tướng quân mệt nhọc đường xa, về nghỉ ngơi sớm đi."
"Nghỉ ngơi?" Hán tử lạnh lùng cất cao giọng: "Hầu gia không muốn gặp ta?"
"Hầu gia đã nghỉ ngơi."
"Giữa ban ngày ban mặt mà nghỉ ngơi?" Hán tử quát to: "Đại Hạ phủ hết chuyện rồi sao? Phủ chủ không có chính vụ cần phải xử lý?"
"Tướng quân..." Lão giả nhắc khẽ: "Hầu gia không muốn gặp tướng quân cũng là vì không muốn xung đột, nếu quân lệnh đã hạ, tướng quân cũng không cần canh cánh trong lòng..."
"Nói hươu nói vượn!" Hán tử cao lớn nổi giận: "Canh cánh trong lòng? Tiền tuyến hi sinh gần ngàn Long Võ vệ, một câu quân lệnh đã hạ liền có thể khiến bản tướng buông xuống?"
Lão giả trầm tư một lát, nửa ngày sau mới nói: "Tướng quân, Hầu gia biết quân lệnh này không ổn... Trên thực tế Hầu gia cũng bị người ta lừa! Ngày đó ở trên đại điển, Vạn Thiên Thánh giật dây Hầu gia, sự tình này chắc hẳn ngài cũng biết, Hầu gia không rõ tình hình tiền tuyến, nào biết được đạo lý trong đó..."
"Vạn Thiên Thánh rất biết ăn nói, Hầu gia cứ tưởng thật, nên mới có lệnh rút quân thế kia.” Lão giả thở dài lần nữa, "Vạn Thiên Thánh chấp chưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ, trong quân có hơn phân nửa Văn Minh sư tốt nghiệp từ Đại Hạ Văn Minh học phủ. Phủ chủ không ở đây, Vạn Thiên Thánh nắm quyền hành to lớn, Văn Minh sư chịu quản thúc của ông ta. Nếu không rút quân, một khi Văn Minh sư rời đi, Long Võ vệ chẳng lẽ thật sự muốn tử chiến tới cùng với Thiên Nghệ thần tộc sao?"
"Vạn Thiên Thánh!" Hán tử cao lớn lạnh giọng phun ra cái tên này, ngữ khí băng hàn vô cùng, "Tay của lão quá dài, chuyện trong quân cũng dám nhúng tay vào, không sợ bị chặt ngang móng vuốt ư?"
"Nếu Phủ chủ không bế quan, ông ta tự nhiên sẽ không dám." Lão giả lắc đầu, "Phủ chủ bế quan, ông ấy có chỗ dựa là Cầu Tác Cảnh, sao có thể kiêng kị Hầu gia, càng sẽ không kiêng kị tướng quân."
Hán tử cao lớn yên lặng không nói gì.
"Cho nên lúc này Hầu gia cũng hết sức hối hận, nhưng ngài ấy đã bị lừa, Hầu gia đâu thể tránh được..." Lão giả giận dữ nói: "Bây giờ Hầu gia chỉ có thể yên lặng, chẳng lẽ lại xé mặt với Vạn Thiên Thánh sao? Tướng quân, trong quân còn cần tới Văn Minh sư, bên chỗ Vạn Thiên Thánh... Chúng ta cũng không có cách nào quản thúc."
"Nực cười! Đại Hạ phủ vẫn là Đại Hạ phủ!" Hán tử cao lớn nói ra một câu khẳng định, "Đây là Đại Hạ phủ chứ không phải Cầu Tác Cảnh!"
Dứt lời, hán tử yên lặng một hồi mới lạnh lùng hỏi: "Trước khi tướng chủ bế quan, có từng đáp ứng việc này?"
"Cái này... Không có, Phủ chủ đã bế quan từ trước đại điển."
Hán tử cao lớn nhìn lão giả, nửa ngày sau mới gằn giọng: "Hồ lão, Phủ chủ quản quân của Đại Hạ phủ, ngươi quản chính vụ, Vạn Thiên Thánh tùy ý làm bậy, thật sự không phải do ngươi và Phủ chủ ngầm thừa nhận?"
Lão giả cười giả lả: "Sao có thể như thế?"
"Ngay cả ta cũng cần giấu giếm?" Hán tử có chút bất mãn, gã không phải ai khác mà chính là Phó tướng Long Võ vệ, cường giả Sơn Hải cảnh. Hạ Long Võ ở lại Đại Hạ phủ, Long Võ vệ ra ngoài chinh chiến cơ hồ đều là do gã chấp chưởng.
"Thật sự không có." Lão giả chân thành nói: "Vạn Thiên Thánh thừa dịp Phủ chủ bế quan, chính mình thừa cơ đoạt quyền!"
"Vậy liền tiêu diệt lão!"
"Tướng quân xin cẩn trọng lời nói, Văn Minh học phủ là của Đại Hạ, Vạn Thiên Thánh... cũng là người đứng đầu học phủ do Cầu Tác Cảnh an bài xuống, không thể nói bừa!"
"Cầu Tác Cảnh..." Hán tử căm giận lặp lại ba chữ đó, tiếp đấy lại hừ lạnh: "Cầu Tác Cảnh đã tự bế nhiều năm, Vạn Thiên Thánh can thiệp vào quân chính của Đại Hạ phủ liệu Cầu Tác Cảnh có biết không?"
"Một ngày Cầu Tác Cảnh chưa truyền lời thì ngày đó Vạn Thiên Thánh chính là lãnh tụ của Văn Minh sư Đại Hạ phủ, chúng ta không có cách nào cải biến." Lão giả lắc đầu, lại nói tiếp: "Hầu gia chỉ có thể hạn chế, cho nên cắt giảm ba phần kinh phí của Văn Minh học phủ, đó đã xem như cực hạn."
"Cắt giảm kinh phí của Văn Minh học phủ... Làm càn!" Hán tử cao lớn lại trách cứ một câu, bất mãn nói: "Văn Minh sư là Văn Minh sư, Vạn Thiên Thánh là Vạn Thiên Thánh, kinh phí suy yếu, số lượng Văn Minh sư sinh ra ít đi, Văn Minh sư lên Chư Thiên chiến trường trở nên yếu đuối, làm sao có thể đánh với kẻ địch?"
Gã có thể không vừa lòng Vạn Thiên Thánh, nhưng không hy vọng liên luỵ đến Văn Minh học phủ, rồi lại dẫn đến số lượng Văn Minh sư giảm bớt, tiền tuyến sẽ chịu ảnh hưởng.
"Vạn Thiên Thánh sẽ có biện pháp giải quyết, ông ấy đã hứa hẹn, số lượng văn Minh sư hằng năm tốt nghiệp, bao gồm cả người đi tòng quân sẽ không giảm bớt, không đủ thì ông ta sẽ phái các cường giả Tu Tâm trong học phủ ra luôn!"
Tu Tâm các, danh từ đại diện cho lực lượng cao cấp của Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Phần đa các nguyên lão của Văn Minh học phủ đều ở trong đó tu dưỡng, cường giả Lăng Vân, Sơn Hải cảnh cũng không thiếu, là chiến lực cấp cao nhất của Đại Hạ phủ, cũng giống như Lăng Hải lâu của Chiến Tranh học phủ.
Vạn Thiên Thánh đã nói đến nước này rồi, hán tử cao lớn cũng không thể nói gì hơn nữa.
Một lát sau, hán tử lạnh lùng phun ra một câu: "Lần này bỏ qua, nếu có lần sau nữa... Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận!"
"Tướng quân cứ xem xét mà định!"
Lão giả cũng không khuyên nhủ, nhìn hán tử rời đi, lão mới quay người trở về phòng khách.
Giờ phút này, trong đại sảnh có một vị nam tử mập mạp đang dùng cơm, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Đi rồi?"
"Đã đi."
"Đi tìm Vạn Thiên Thánh rồi?"
"Ta không biết."
Nam tử mập mạp lúc này mới ngẩng đầu, cười ha hả: "Đôi bên đánh nhau thì sẽ thật thú vị."
"Hầu gia, vì sao ngài không nói với Triệu tướng quân?" Lão giả hỏi một câu, mà đối phương chỉ phì cười đáp: "Xem kịch vui a!"
"..." Lão giả hơi nhíu mày, vội bảo: "Hầu gia, thế này cũng không thích hợp đâu, sẽ loạn thêm."
"Ta không sợ nhiễu loạn."
Nam tử mập mạp ợ một cái, không có chút hình tượng nào, lười biếng nói: "Vạn Thiên Thánh không phải rất trâu bò sao? Để lão Triệu châm cho ông ta thêm cây đuốc! Còn có, tay của Vạn Thiên Thánh chính xác là với quá dài, chỗ nào cũng dám nhúng tay! Để lão Triệu gõ cho ông ta tỉnh. Dĩ nhiên, lão Triệu khẳng định đấu không lại Vạn Thiên Thánh, không cần nhìn cũng biết, bất quá để tên kia gây thêm tí phiền toái cũng là chuyện tốt."
14 ngày, như vậy xem như tiêu hao hết 14 điểm công huân.
Còn may mà chính hắn đã có 4 giọt, cho nên chỉ cần tiêu thêm 10 điểm công huân là đủ rồi.
Số điểm còn lại có khả năng dùng để đổi lấy vài vật lưu ở trên người phòng ngừa chuyện chẳng may, bằng không ngày nào đó chết rồi, điểm công huân giữ lại làm gì?
11 ngày sau đó, Tô Vũ không hề rời khỏi nhà.
Kể cả đi đổi tinh huyết thì hắn cũng không tới học phủ, mà là nhờ Trần Hạo đi đổi giúp, chỉ trong mấy hôm, hắn đã dùng hết toàn bộ 10 điểm công huân của mình.
14 giọt tinh huyết, tất cả đều là tinh huyết của Thiết Dực điểu.
Nếu không phải trên thân không có tiền, Tô Vũ thậm chí muốn đi mua một chút Nguyên Khí dịch để hỗ trợ tu luyện, để cho mình một mực ở vào trạng thái sung túc nguyên khí.
Hắn thật sự có lòng muốn bán nhà, bán lấy 1 triệu, mua 10 giọt Nguyên Khí dịch để tu luyện.
Đáng tiếc, hiện thực không cho phép, hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Có chỗ đặt chân của riêng mình dù sao vẫn tốt hơn ở trọ, miễn cho ngay cả nhà để ở đều chẳng có.
...
Ngay tại khi Tô Vũ một lòng lúc tu luyện, sóng gió ẩn náu cũng bắt đầu nổi lên bên Đại Hạ phủ.
Long Võ vệ đã rút về, họ tổn thất gần ngàn người, bất quá lại mang theo hàng loạt tài nguyên, hàng loạt thiên tài địa bảo, có thể nói là thắng lợi vẻ vang trở về.
Nhưng mà dù thu hoạch lớn hơn nữa thì Long Võ vệ cũng không mừng rỡ gì.
Đại Hạ phủ.
Dinh thự của Phủ chủ.
Ở cửa Phủ đệ là một quảng trường rất rộng lớn.
Giờ phút này, một vị hán tử cao chừng thước chín đứng ở chính giữa quảng trường lát đá cẩm thạch, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, trên người gã mặc áo giáp màu đen, không đeo binh khí.
Hán tử nhìn thẳng phủ đệ cách đó không xa, đó là trung tâm quyền lực của Đại Hạ phủ.
"Mạt tướng cầu kiến Hạ Hầu gia!"
Giọng nói của hán tử hùng vĩ âm vang!
Bốn phía, vài người thủ vệ ngậm miệng không nói, giống như không nhìn thấy gì, ai ai cũng cúi đầu, hệt như bên người không có ai đang nói chuyện cả.
"Hầu gia, Long Võ vệ khải hoàn, mạt tướng tới để báo cáo!"
Một lát sau, một lão giả nhanh nhẹn đi đến, nhìn hán tử cao lớn rồi nói khẽ: "Tướng quân, Hầu gia nói tướng quân mệt nhọc đường xa, về nghỉ ngơi sớm đi."
"Nghỉ ngơi?" Hán tử lạnh lùng cất cao giọng: "Hầu gia không muốn gặp ta?"
"Hầu gia đã nghỉ ngơi."
"Giữa ban ngày ban mặt mà nghỉ ngơi?" Hán tử quát to: "Đại Hạ phủ hết chuyện rồi sao? Phủ chủ không có chính vụ cần phải xử lý?"
"Tướng quân..." Lão giả nhắc khẽ: "Hầu gia không muốn gặp tướng quân cũng là vì không muốn xung đột, nếu quân lệnh đã hạ, tướng quân cũng không cần canh cánh trong lòng..."
"Nói hươu nói vượn!" Hán tử cao lớn nổi giận: "Canh cánh trong lòng? Tiền tuyến hi sinh gần ngàn Long Võ vệ, một câu quân lệnh đã hạ liền có thể khiến bản tướng buông xuống?"
Lão giả trầm tư một lát, nửa ngày sau mới nói: "Tướng quân, Hầu gia biết quân lệnh này không ổn... Trên thực tế Hầu gia cũng bị người ta lừa! Ngày đó ở trên đại điển, Vạn Thiên Thánh giật dây Hầu gia, sự tình này chắc hẳn ngài cũng biết, Hầu gia không rõ tình hình tiền tuyến, nào biết được đạo lý trong đó..."
"Vạn Thiên Thánh rất biết ăn nói, Hầu gia cứ tưởng thật, nên mới có lệnh rút quân thế kia.” Lão giả thở dài lần nữa, "Vạn Thiên Thánh chấp chưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ, trong quân có hơn phân nửa Văn Minh sư tốt nghiệp từ Đại Hạ Văn Minh học phủ. Phủ chủ không ở đây, Vạn Thiên Thánh nắm quyền hành to lớn, Văn Minh sư chịu quản thúc của ông ta. Nếu không rút quân, một khi Văn Minh sư rời đi, Long Võ vệ chẳng lẽ thật sự muốn tử chiến tới cùng với Thiên Nghệ thần tộc sao?"
"Vạn Thiên Thánh!" Hán tử cao lớn lạnh giọng phun ra cái tên này, ngữ khí băng hàn vô cùng, "Tay của lão quá dài, chuyện trong quân cũng dám nhúng tay vào, không sợ bị chặt ngang móng vuốt ư?"
"Nếu Phủ chủ không bế quan, ông ta tự nhiên sẽ không dám." Lão giả lắc đầu, "Phủ chủ bế quan, ông ấy có chỗ dựa là Cầu Tác Cảnh, sao có thể kiêng kị Hầu gia, càng sẽ không kiêng kị tướng quân."
Hán tử cao lớn yên lặng không nói gì.
"Cho nên lúc này Hầu gia cũng hết sức hối hận, nhưng ngài ấy đã bị lừa, Hầu gia đâu thể tránh được..." Lão giả giận dữ nói: "Bây giờ Hầu gia chỉ có thể yên lặng, chẳng lẽ lại xé mặt với Vạn Thiên Thánh sao? Tướng quân, trong quân còn cần tới Văn Minh sư, bên chỗ Vạn Thiên Thánh... Chúng ta cũng không có cách nào quản thúc."
"Nực cười! Đại Hạ phủ vẫn là Đại Hạ phủ!" Hán tử cao lớn nói ra một câu khẳng định, "Đây là Đại Hạ phủ chứ không phải Cầu Tác Cảnh!"
Dứt lời, hán tử yên lặng một hồi mới lạnh lùng hỏi: "Trước khi tướng chủ bế quan, có từng đáp ứng việc này?"
"Cái này... Không có, Phủ chủ đã bế quan từ trước đại điển."
Hán tử cao lớn nhìn lão giả, nửa ngày sau mới gằn giọng: "Hồ lão, Phủ chủ quản quân của Đại Hạ phủ, ngươi quản chính vụ, Vạn Thiên Thánh tùy ý làm bậy, thật sự không phải do ngươi và Phủ chủ ngầm thừa nhận?"
Lão giả cười giả lả: "Sao có thể như thế?"
"Ngay cả ta cũng cần giấu giếm?" Hán tử có chút bất mãn, gã không phải ai khác mà chính là Phó tướng Long Võ vệ, cường giả Sơn Hải cảnh. Hạ Long Võ ở lại Đại Hạ phủ, Long Võ vệ ra ngoài chinh chiến cơ hồ đều là do gã chấp chưởng.
"Thật sự không có." Lão giả chân thành nói: "Vạn Thiên Thánh thừa dịp Phủ chủ bế quan, chính mình thừa cơ đoạt quyền!"
"Vậy liền tiêu diệt lão!"
"Tướng quân xin cẩn trọng lời nói, Văn Minh học phủ là của Đại Hạ, Vạn Thiên Thánh... cũng là người đứng đầu học phủ do Cầu Tác Cảnh an bài xuống, không thể nói bừa!"
"Cầu Tác Cảnh..." Hán tử căm giận lặp lại ba chữ đó, tiếp đấy lại hừ lạnh: "Cầu Tác Cảnh đã tự bế nhiều năm, Vạn Thiên Thánh can thiệp vào quân chính của Đại Hạ phủ liệu Cầu Tác Cảnh có biết không?"
"Một ngày Cầu Tác Cảnh chưa truyền lời thì ngày đó Vạn Thiên Thánh chính là lãnh tụ của Văn Minh sư Đại Hạ phủ, chúng ta không có cách nào cải biến." Lão giả lắc đầu, lại nói tiếp: "Hầu gia chỉ có thể hạn chế, cho nên cắt giảm ba phần kinh phí của Văn Minh học phủ, đó đã xem như cực hạn."
"Cắt giảm kinh phí của Văn Minh học phủ... Làm càn!" Hán tử cao lớn lại trách cứ một câu, bất mãn nói: "Văn Minh sư là Văn Minh sư, Vạn Thiên Thánh là Vạn Thiên Thánh, kinh phí suy yếu, số lượng Văn Minh sư sinh ra ít đi, Văn Minh sư lên Chư Thiên chiến trường trở nên yếu đuối, làm sao có thể đánh với kẻ địch?"
Gã có thể không vừa lòng Vạn Thiên Thánh, nhưng không hy vọng liên luỵ đến Văn Minh học phủ, rồi lại dẫn đến số lượng Văn Minh sư giảm bớt, tiền tuyến sẽ chịu ảnh hưởng.
"Vạn Thiên Thánh sẽ có biện pháp giải quyết, ông ấy đã hứa hẹn, số lượng văn Minh sư hằng năm tốt nghiệp, bao gồm cả người đi tòng quân sẽ không giảm bớt, không đủ thì ông ta sẽ phái các cường giả Tu Tâm trong học phủ ra luôn!"
Tu Tâm các, danh từ đại diện cho lực lượng cao cấp của Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Phần đa các nguyên lão của Văn Minh học phủ đều ở trong đó tu dưỡng, cường giả Lăng Vân, Sơn Hải cảnh cũng không thiếu, là chiến lực cấp cao nhất của Đại Hạ phủ, cũng giống như Lăng Hải lâu của Chiến Tranh học phủ.
Vạn Thiên Thánh đã nói đến nước này rồi, hán tử cao lớn cũng không thể nói gì hơn nữa.
Một lát sau, hán tử lạnh lùng phun ra một câu: "Lần này bỏ qua, nếu có lần sau nữa... Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận!"
"Tướng quân cứ xem xét mà định!"
Lão giả cũng không khuyên nhủ, nhìn hán tử rời đi, lão mới quay người trở về phòng khách.
Giờ phút này, trong đại sảnh có một vị nam tử mập mạp đang dùng cơm, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Đi rồi?"
"Đã đi."
"Đi tìm Vạn Thiên Thánh rồi?"
"Ta không biết."
Nam tử mập mạp lúc này mới ngẩng đầu, cười ha hả: "Đôi bên đánh nhau thì sẽ thật thú vị."
"Hầu gia, vì sao ngài không nói với Triệu tướng quân?" Lão giả hỏi một câu, mà đối phương chỉ phì cười đáp: "Xem kịch vui a!"
"..." Lão giả hơi nhíu mày, vội bảo: "Hầu gia, thế này cũng không thích hợp đâu, sẽ loạn thêm."
"Ta không sợ nhiễu loạn."
Nam tử mập mạp ợ một cái, không có chút hình tượng nào, lười biếng nói: "Vạn Thiên Thánh không phải rất trâu bò sao? Để lão Triệu châm cho ông ta thêm cây đuốc! Còn có, tay của Vạn Thiên Thánh chính xác là với quá dài, chỗ nào cũng dám nhúng tay! Để lão Triệu gõ cho ông ta tỉnh. Dĩ nhiên, lão Triệu khẳng định đấu không lại Vạn Thiên Thánh, không cần nhìn cũng biết, bất quá để tên kia gây thêm tí phiền toái cũng là chuyện tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.