Chương 38: Cuộc sống nơi sơn dã
Nhi Nguyễn
31/07/2024
Phía sau núi, Mộc Thiển Đình ngồi trên ghế gỗ, cùng một chỗ với Lục Chính Thần câu cá bên bờ sông.
Bồng nhiên cô bất ngờ đứng bật dậy, động tác nhảy dựng mở to mắt chỉ tay về phía cần câu đang bị kéo dần.
" Thần Thần! cá cắn câu rồi! Nhanh! Nhanh kéo cần đi! ".
Lục Chính Thần vừa rồi còn đang mải ngồi ngắm cô, nào có tâm trạng tập trung câu cá. Nghe thấy cô đứng phắt dậy kêu lên mới giật mình nhìn sang cần câu đang bị cá kéo dần. Anh mới vội đứng dậy giữ cần kéo lại. •
Cần câu bị anh kéo căng hết sức. Đoán chừng là con cá bên dưới rất to đi.
Sau một hồi vật lộn với con cá hàng khủng bên dưới thì cuối cùng Lục Chính Thần cũng đem được con cá câu lên bờ. Nhìn con cá nặng hơn ba cân, gần một sải tay trước mặt mà Thiển Đình đứng một bên trợn tròn mắt không khỏi bất ngờ. Cô khẽ thốt lên: " Waa! Thần Thần! Con cá này...cũng quá khủng bố rồi! Thế này còn có thể mở tiệc ăn lẩu được đó! ".
Nhìn cô trầm trồ phấn khích như vậy, Lục Chính Thần tự cảm thấy bản thân vừa rồi cố hết sức kéo được con cá này lên quả là không uổng công.
Một tay anh cầm cần câu, một tay xách thùng cá to đi đằng trước, cô ríu rít đi theo phía sau với tâm trạng vui vẻ.
Hệt như cô vợ nhỏ cùng chồng đi bắt cá trở về, cuộc sống sơn dã yên bình. Bỗng lúc này điện thoại cô đem theo bên mình đột nhiên đổ chuông. Thiển Đình sau đó liền bắt máy.
"Alo! Thiển Đình! Cậu ở chỗ đó thế nào rồi? ". Đầu bên kia giọng của bạn thân Hàn Mộng Nguyệt.
Vì cô bật loa ngoài nên Lục Chính Thần đi đằng trước cũng có thể nghe thấy.
"Ừm! Tốt rồi! Mình cùng Thần Thần ở đây đã noia rõ với ông nội rồi! Còn cậu sao rồi?".
Giọng nói trong trẻo của cô vang lên, hỏi thăm tình hình người đầu dây bên kia.
Hàn Mộng Nguyệt lại không có trực tiếp trả lời thẳng vấn đề. Cô ấy còn có chút trêu đùa mà chọc ghẹo.
" Cậu hẳn là rất tốt rồi! Được ở cùng với Thần Thần của cậu, hai người bây giờ cũng xem như hưởng thụ tuần trăng mật đi! ".
Giọng nói pha chút đùa vui của cô ấy quả thực khiến cho Thiển Đình mặt đỏ như nở hoa. Mà Lục Chính Thần
cũng vui vẻ ở trong lòng hỉ khí dâng trào. Thầm cho Hàn Mộng Nguyệt một ngón cái tán đồng.
Không trêu ghẹo nữa, Hàn Mộng Nguyệt lúc này mới nói với giọng nghiêm túc.
" Cậu yên tâm đi! Mình ở chỗ này đang cố gắng tìm cơ hội giải quyết anh trai của cậu. Mặc dù tiếp xúc với anh ta, mình thấy anh cậu có hơi bảo thủ, cố chấp. Tuy không chắc...à không! Dù thế nào thì anh ta cũng phải tin lời mình!
".
Nghe thấy Hàn Mộng Nguyệt giọng nói quyết tâm như vậy, Thiển Đình chỉ biết bật cười vui vẻ, khích lệ cô ấy.
" Ừm! Cố lên! Mình đành trông cậy vào cậu đó!".
Sau khi tắt máy, Lục Chính Thần ngoảnh đầu lại nhìn cô khẽ mỉm cười.
Hai người mang con cá câu được về khoe chiến lợi phẩm. Vừa chạy vào tới cửa, cô đã vui vẻ mà gọi to. "Ông!
Thần Thần câu được con cá to lắm đó! Hôm nay chúng ta ăn lẩu đi! ".
Ở trong thành phố lúc này.
Hàn Mộng Nguyệt mấy hôm nay tìm cách tiếp cận Mộc Thiếu Dương. Chỉ là càng ở chung một chỗ cô ấy càng tức đến nỗi muốn đỏ mặt. Hàn Mộng Nguyệt cảm thấy con người Mộc Thiếu Dương chính là vừa cứng nhắc như một khúc gỗ, đã vậy còn vô cùng cố chấp không chịu nghe người khác nói.
Tại văn phòng làm việc của Mộc Thiếu Dương, Hàn Mộng Nguyệt bước vào với một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò xanh giản dị, tóc buộc đuôi ngựa nhìn có vài phần trẻ trung năng động.
Cô đứng ở trước bàn làm việc của Mộc Thiếu Dương, khí thế hừng hực đập mạnh hai tay xuống bàn mà nói. "
Này! Anh rốt cuộc có phải cỗ máy không vậy? Không thể rời cái đống tài liệu nửa bước à? ".
Nhìn Hàn Mộng Nguyệt lúc này có chút tức giận, lại khá đáng yêu. Mộc Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn người con gái đã mấy ngày nay toàn tìm mình để gây sự này thì dường như có hơi đau đầu, bất lực. Anh thấp giọng nói.
" Này cô! Tôi chỉ là vô tình cùng cô đụng ngã có một lần, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi. Cớ gì mà cô cứ tìm đến chỗ làm việc của tồi mà gây sự vậy? ".
Mộc Thiếu Dương nói với giọng mất kiên nhẫn. Cô gái này quả thực rất phiền phức đi!
Hàn Mộng Nguyệt mấy hôm nay đã nhiều lần gợi ý cho Mộc Thiếu Dương. Giả dụ như: Mộc Thiển Đình hiện tại có khác trước không? Anh có tin trên đời này có thứ khiến cho người ta tráo đổi thân phận không?
Kết quả, Mộc Thiếu Dương không những không thèm suy nghĩ đến, ngược lại còn coi cô thành phiền phức đặt vào trong mắt.
" Này cô...tôi...".
" Mộc Thiếu Dương! Mộc Thiền Đình của hiện tại thật ra không phải Thiền Đình! Không! Cô ấy là bây giờ là Tiêu Lạc Hy! Anh nghe có hiểu không? ".
Đến giờ phút này Hàn Mộng Nguyệt thật sự đã không còn đủ kiên nhẫn, hôm nay cô nhất định phải nói cho Mộc
Thiếu Dương trước mắt biết chân tướng.
Mộc Thiếu Dương nghe cô ấy hỏi, phản ứng lại chính là lắc đầu, sau đó thì cau mày đưa tay ra đặt trên trán Hàn Mộng Nguyệt ánh mắt hung hăng đem đẩy ra. Anh khàn giọng nói:
" Tôi không hiểu cô nói gì hết. Cái gì mà Thiển Đình không phải Thiển Đình? Em ấy không phải Thiển Đình thì còn có thể là ai chứ? ".
Hàn Mộng Nguyệt khóe mắt khẽ giật, lúc này cô như rơi vào vực sâu của sự bất lực. Cô chỉ muốn đưa tay lên đỡ trán.
Mộc Thiếu Dương không để ý Hàn Mộng Nguyệt tâm tình biến hóa, anh trực tiếp đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Hàn Mộng Nguyệt thấy vậy cũng vội đuổi theo sát phía sau.
"Này! Anh đi đâu vậy? Còn chưa nói xong mà! ".
Hàn Mộng Nguyệt đi theo sau Mộc Thiếu Dương xuống tận tầng một ra khỏi công ty. Mộc Thiếu Dương hướng tiệm cafe gần đó mà đi tới. Dường như anh có ý định mua cafe.
Hàn Mộng Nguyệt cũng không theo anh vào. Chỉ yên lặng đứng tựa lưng gác chân một góc tường ngoài cửa tiệm.
Khi ánh mắt cô còn đang lơ đãng đảo mắt, ai ngờ vậy mà lại bắt gặp một thân ảnh rất quen nha!
Là Tiêu Lạc Hy!
Hàn Mộng Nguyệt tầm mắt thấy Tiêu Lạc Hy ở đường bên kia cách đó không xa. Dáng vẻ cô ta giống như đang lén la lén lút làm chuyện gì đó không muốn để cho ai biết.
Mắt thấy Tiêu Lạc Hy chuẩn bị bước lên một chiếc xe ô tô, Hàn Mộng Nguyệt lập tức bật thẳng người muốn nhấc chân đuổi theo. Nhưng lại nhớ ra, cô bỗng quay đầu thấy Mộc Thiếu Dương cũng vừa lúc tay cầm cốc cafe bước từ trong quán ra.
Không nói nhiều lời, cô ngay lập tức kéo tay Mộc Thiếu Dương đi cùng mình.
" Này! Cô lôi tôi đi đâu?".
"Xe của anh đâu? ". Hàn Mộng Nguyệt quay sang hỏi.
Mộc Thiếu Dương bình thản đáp lại. "' Để ở lán xe của công ty. Cô làm sao vậy?".
Hàn Mộng Nguyệt không có thời gian giải thích. Nhìn tới Tiêu Lạc Hy bên kia đã lên xe đi, cô cũng kéo Mộc Thiếu Dương lên một chiếc taxi. Vừa lên cô vừa nói: " Không có thời gian, anh mau đi theo tôi ".
" Mà đi đâu mới được?".
Tận cho tới lúc Mộc Thiếu Dương bị Hàn Mộng Nguyệt đẩy lên xe, anh vẫn không hiểu chuyện gì.
Hàn Mộng Nguyệt ưỡn người về đằng trước chỉ cho tài xế xe. " Bác tài, đuổi theo cái xe xanh đằng trước kia! ".
Chiếc xe của hai người gần nửa ngày cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc xe của Tiêu Lạc Hy. Hàn Mộng Nguyệt bước xuống xe trả tiền cho tài xế xe xong liền kéo tay Mộc Thiếu Dương tới con hẻm mà Tiêu Lạc Hy đi vào.
Mộc Thiếu Dương cả người bị kéo đi mà nghi hoặc muốn lên tiếng. " Này cô...". Nhưng Hàn Mộng Nguyệt không để cho anh lên tiếng hết. Cô đưa tay lên bịt miệng anh, làm ra dấu im lặng.
Mộc Thiếu Dương nhìn từ phía sau Hàn Mộng Nguyệt, bất giác anh cảm thấy trái tim mình như có thứ gì đó đang thồn thức, đập loạn nhịp.
Hai người núp ở một góc tường, tận cho tới khi Mộc Thiếu Dương nhìn rõ người xuất hiện bên trong con hẻm mới khiến cho anh bàng hoàng.
Là Thiển Đình?
Tiêu Lạc Hy lúc này cùng một chỗ với hai tên côn đồ lần trước có ý định truy sát Mộc Thiển Đình và Lục Chính
Thần.
" Nói đi! Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ? ".
Bỗng giọng nói của Tiêu Lạc Hy vang lên, đánh thức những dòng suy nghĩ nghi ngờ trong đầu Mộc Thiếu Dương.
Anh chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện. Lại không khỏi kinh hãi nhìn chằm chằm ba người bên trong.
Lúc này anh và Hàn Mộng Nguyệt đang nấp ở một bên, chỉ có hai người nhìn thấy ba người bên trong kia, chứ ba người kia thì không có phát hiện ra sự xuất hiện của anh và Mộng Nguyệt.
Chỉ thấy hai tên đàn ông kia liếc mắt nhìn nhau. Một trong hai tên lên tiếng.
" Mẹ kiếp! Cô bảo là chỉ cần xử bọn nó ở nơi không ai hay. Ai mà biết đứa con gái lại biết lái xe tốc độ cao. Bọn tôi còn đuổi không kịp cô ta! ".
Nghe tên kia nói, Mộc Thiếu Dương trốn một góc lắng nghe lại không hiều lời của tên kia là có ý gì? Tại sao Thiền Đình lại muốn xử lý ai đó chứ? Ai đó đắc tội với con bé sao?
Ngay khi Mộc Thiếu Dương còn đang không khỏi ngờ vực thì từ trong miệng Tiêu Lạc Hy đã nói ra lời giải đáp mọi thắc mắc của anh.
Tiêu Lạc Hy nhíu chặt mày, siết chặt tay gắt lên.
"Mộc Thiển Đình? Con khốn đó còn sống sao? Sao có thể? Hai người làm ăn vậy sao? Tôi đã cho hai người một số tiền lớn đế giết chết cô ta. Không phải đế hai người trở về tay không như vậy! ".
Hai tên kia nhìn nhau. Rồi lại tức giận mà nói:
" Cô thích thì tự mình ra tay đi! Bọn tôi không muốn mất mạng đâu!".
Bồng nhiên cô bất ngờ đứng bật dậy, động tác nhảy dựng mở to mắt chỉ tay về phía cần câu đang bị kéo dần.
" Thần Thần! cá cắn câu rồi! Nhanh! Nhanh kéo cần đi! ".
Lục Chính Thần vừa rồi còn đang mải ngồi ngắm cô, nào có tâm trạng tập trung câu cá. Nghe thấy cô đứng phắt dậy kêu lên mới giật mình nhìn sang cần câu đang bị cá kéo dần. Anh mới vội đứng dậy giữ cần kéo lại. •
Cần câu bị anh kéo căng hết sức. Đoán chừng là con cá bên dưới rất to đi.
Sau một hồi vật lộn với con cá hàng khủng bên dưới thì cuối cùng Lục Chính Thần cũng đem được con cá câu lên bờ. Nhìn con cá nặng hơn ba cân, gần một sải tay trước mặt mà Thiển Đình đứng một bên trợn tròn mắt không khỏi bất ngờ. Cô khẽ thốt lên: " Waa! Thần Thần! Con cá này...cũng quá khủng bố rồi! Thế này còn có thể mở tiệc ăn lẩu được đó! ".
Nhìn cô trầm trồ phấn khích như vậy, Lục Chính Thần tự cảm thấy bản thân vừa rồi cố hết sức kéo được con cá này lên quả là không uổng công.
Một tay anh cầm cần câu, một tay xách thùng cá to đi đằng trước, cô ríu rít đi theo phía sau với tâm trạng vui vẻ.
Hệt như cô vợ nhỏ cùng chồng đi bắt cá trở về, cuộc sống sơn dã yên bình. Bỗng lúc này điện thoại cô đem theo bên mình đột nhiên đổ chuông. Thiển Đình sau đó liền bắt máy.
"Alo! Thiển Đình! Cậu ở chỗ đó thế nào rồi? ". Đầu bên kia giọng của bạn thân Hàn Mộng Nguyệt.
Vì cô bật loa ngoài nên Lục Chính Thần đi đằng trước cũng có thể nghe thấy.
"Ừm! Tốt rồi! Mình cùng Thần Thần ở đây đã noia rõ với ông nội rồi! Còn cậu sao rồi?".
Giọng nói trong trẻo của cô vang lên, hỏi thăm tình hình người đầu dây bên kia.
Hàn Mộng Nguyệt lại không có trực tiếp trả lời thẳng vấn đề. Cô ấy còn có chút trêu đùa mà chọc ghẹo.
" Cậu hẳn là rất tốt rồi! Được ở cùng với Thần Thần của cậu, hai người bây giờ cũng xem như hưởng thụ tuần trăng mật đi! ".
Giọng nói pha chút đùa vui của cô ấy quả thực khiến cho Thiển Đình mặt đỏ như nở hoa. Mà Lục Chính Thần
cũng vui vẻ ở trong lòng hỉ khí dâng trào. Thầm cho Hàn Mộng Nguyệt một ngón cái tán đồng.
Không trêu ghẹo nữa, Hàn Mộng Nguyệt lúc này mới nói với giọng nghiêm túc.
" Cậu yên tâm đi! Mình ở chỗ này đang cố gắng tìm cơ hội giải quyết anh trai của cậu. Mặc dù tiếp xúc với anh ta, mình thấy anh cậu có hơi bảo thủ, cố chấp. Tuy không chắc...à không! Dù thế nào thì anh ta cũng phải tin lời mình!
".
Nghe thấy Hàn Mộng Nguyệt giọng nói quyết tâm như vậy, Thiển Đình chỉ biết bật cười vui vẻ, khích lệ cô ấy.
" Ừm! Cố lên! Mình đành trông cậy vào cậu đó!".
Sau khi tắt máy, Lục Chính Thần ngoảnh đầu lại nhìn cô khẽ mỉm cười.
Hai người mang con cá câu được về khoe chiến lợi phẩm. Vừa chạy vào tới cửa, cô đã vui vẻ mà gọi to. "Ông!
Thần Thần câu được con cá to lắm đó! Hôm nay chúng ta ăn lẩu đi! ".
Ở trong thành phố lúc này.
Hàn Mộng Nguyệt mấy hôm nay tìm cách tiếp cận Mộc Thiếu Dương. Chỉ là càng ở chung một chỗ cô ấy càng tức đến nỗi muốn đỏ mặt. Hàn Mộng Nguyệt cảm thấy con người Mộc Thiếu Dương chính là vừa cứng nhắc như một khúc gỗ, đã vậy còn vô cùng cố chấp không chịu nghe người khác nói.
Tại văn phòng làm việc của Mộc Thiếu Dương, Hàn Mộng Nguyệt bước vào với một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò xanh giản dị, tóc buộc đuôi ngựa nhìn có vài phần trẻ trung năng động.
Cô đứng ở trước bàn làm việc của Mộc Thiếu Dương, khí thế hừng hực đập mạnh hai tay xuống bàn mà nói. "
Này! Anh rốt cuộc có phải cỗ máy không vậy? Không thể rời cái đống tài liệu nửa bước à? ".
Nhìn Hàn Mộng Nguyệt lúc này có chút tức giận, lại khá đáng yêu. Mộc Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn người con gái đã mấy ngày nay toàn tìm mình để gây sự này thì dường như có hơi đau đầu, bất lực. Anh thấp giọng nói.
" Này cô! Tôi chỉ là vô tình cùng cô đụng ngã có một lần, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi. Cớ gì mà cô cứ tìm đến chỗ làm việc của tồi mà gây sự vậy? ".
Mộc Thiếu Dương nói với giọng mất kiên nhẫn. Cô gái này quả thực rất phiền phức đi!
Hàn Mộng Nguyệt mấy hôm nay đã nhiều lần gợi ý cho Mộc Thiếu Dương. Giả dụ như: Mộc Thiển Đình hiện tại có khác trước không? Anh có tin trên đời này có thứ khiến cho người ta tráo đổi thân phận không?
Kết quả, Mộc Thiếu Dương không những không thèm suy nghĩ đến, ngược lại còn coi cô thành phiền phức đặt vào trong mắt.
" Này cô...tôi...".
" Mộc Thiếu Dương! Mộc Thiền Đình của hiện tại thật ra không phải Thiền Đình! Không! Cô ấy là bây giờ là Tiêu Lạc Hy! Anh nghe có hiểu không? ".
Đến giờ phút này Hàn Mộng Nguyệt thật sự đã không còn đủ kiên nhẫn, hôm nay cô nhất định phải nói cho Mộc
Thiếu Dương trước mắt biết chân tướng.
Mộc Thiếu Dương nghe cô ấy hỏi, phản ứng lại chính là lắc đầu, sau đó thì cau mày đưa tay ra đặt trên trán Hàn Mộng Nguyệt ánh mắt hung hăng đem đẩy ra. Anh khàn giọng nói:
" Tôi không hiểu cô nói gì hết. Cái gì mà Thiển Đình không phải Thiển Đình? Em ấy không phải Thiển Đình thì còn có thể là ai chứ? ".
Hàn Mộng Nguyệt khóe mắt khẽ giật, lúc này cô như rơi vào vực sâu của sự bất lực. Cô chỉ muốn đưa tay lên đỡ trán.
Mộc Thiếu Dương không để ý Hàn Mộng Nguyệt tâm tình biến hóa, anh trực tiếp đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Hàn Mộng Nguyệt thấy vậy cũng vội đuổi theo sát phía sau.
"Này! Anh đi đâu vậy? Còn chưa nói xong mà! ".
Hàn Mộng Nguyệt đi theo sau Mộc Thiếu Dương xuống tận tầng một ra khỏi công ty. Mộc Thiếu Dương hướng tiệm cafe gần đó mà đi tới. Dường như anh có ý định mua cafe.
Hàn Mộng Nguyệt cũng không theo anh vào. Chỉ yên lặng đứng tựa lưng gác chân một góc tường ngoài cửa tiệm.
Khi ánh mắt cô còn đang lơ đãng đảo mắt, ai ngờ vậy mà lại bắt gặp một thân ảnh rất quen nha!
Là Tiêu Lạc Hy!
Hàn Mộng Nguyệt tầm mắt thấy Tiêu Lạc Hy ở đường bên kia cách đó không xa. Dáng vẻ cô ta giống như đang lén la lén lút làm chuyện gì đó không muốn để cho ai biết.
Mắt thấy Tiêu Lạc Hy chuẩn bị bước lên một chiếc xe ô tô, Hàn Mộng Nguyệt lập tức bật thẳng người muốn nhấc chân đuổi theo. Nhưng lại nhớ ra, cô bỗng quay đầu thấy Mộc Thiếu Dương cũng vừa lúc tay cầm cốc cafe bước từ trong quán ra.
Không nói nhiều lời, cô ngay lập tức kéo tay Mộc Thiếu Dương đi cùng mình.
" Này! Cô lôi tôi đi đâu?".
"Xe của anh đâu? ". Hàn Mộng Nguyệt quay sang hỏi.
Mộc Thiếu Dương bình thản đáp lại. "' Để ở lán xe của công ty. Cô làm sao vậy?".
Hàn Mộng Nguyệt không có thời gian giải thích. Nhìn tới Tiêu Lạc Hy bên kia đã lên xe đi, cô cũng kéo Mộc Thiếu Dương lên một chiếc taxi. Vừa lên cô vừa nói: " Không có thời gian, anh mau đi theo tôi ".
" Mà đi đâu mới được?".
Tận cho tới lúc Mộc Thiếu Dương bị Hàn Mộng Nguyệt đẩy lên xe, anh vẫn không hiểu chuyện gì.
Hàn Mộng Nguyệt ưỡn người về đằng trước chỉ cho tài xế xe. " Bác tài, đuổi theo cái xe xanh đằng trước kia! ".
Chiếc xe của hai người gần nửa ngày cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc xe của Tiêu Lạc Hy. Hàn Mộng Nguyệt bước xuống xe trả tiền cho tài xế xe xong liền kéo tay Mộc Thiếu Dương tới con hẻm mà Tiêu Lạc Hy đi vào.
Mộc Thiếu Dương cả người bị kéo đi mà nghi hoặc muốn lên tiếng. " Này cô...". Nhưng Hàn Mộng Nguyệt không để cho anh lên tiếng hết. Cô đưa tay lên bịt miệng anh, làm ra dấu im lặng.
Mộc Thiếu Dương nhìn từ phía sau Hàn Mộng Nguyệt, bất giác anh cảm thấy trái tim mình như có thứ gì đó đang thồn thức, đập loạn nhịp.
Hai người núp ở một góc tường, tận cho tới khi Mộc Thiếu Dương nhìn rõ người xuất hiện bên trong con hẻm mới khiến cho anh bàng hoàng.
Là Thiển Đình?
Tiêu Lạc Hy lúc này cùng một chỗ với hai tên côn đồ lần trước có ý định truy sát Mộc Thiển Đình và Lục Chính
Thần.
" Nói đi! Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ? ".
Bỗng giọng nói của Tiêu Lạc Hy vang lên, đánh thức những dòng suy nghĩ nghi ngờ trong đầu Mộc Thiếu Dương.
Anh chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện. Lại không khỏi kinh hãi nhìn chằm chằm ba người bên trong.
Lúc này anh và Hàn Mộng Nguyệt đang nấp ở một bên, chỉ có hai người nhìn thấy ba người bên trong kia, chứ ba người kia thì không có phát hiện ra sự xuất hiện của anh và Mộng Nguyệt.
Chỉ thấy hai tên đàn ông kia liếc mắt nhìn nhau. Một trong hai tên lên tiếng.
" Mẹ kiếp! Cô bảo là chỉ cần xử bọn nó ở nơi không ai hay. Ai mà biết đứa con gái lại biết lái xe tốc độ cao. Bọn tôi còn đuổi không kịp cô ta! ".
Nghe tên kia nói, Mộc Thiếu Dương trốn một góc lắng nghe lại không hiều lời của tên kia là có ý gì? Tại sao Thiền Đình lại muốn xử lý ai đó chứ? Ai đó đắc tội với con bé sao?
Ngay khi Mộc Thiếu Dương còn đang không khỏi ngờ vực thì từ trong miệng Tiêu Lạc Hy đã nói ra lời giải đáp mọi thắc mắc của anh.
Tiêu Lạc Hy nhíu chặt mày, siết chặt tay gắt lên.
"Mộc Thiển Đình? Con khốn đó còn sống sao? Sao có thể? Hai người làm ăn vậy sao? Tôi đã cho hai người một số tiền lớn đế giết chết cô ta. Không phải đế hai người trở về tay không như vậy! ".
Hai tên kia nhìn nhau. Rồi lại tức giận mà nói:
" Cô thích thì tự mình ra tay đi! Bọn tôi không muốn mất mạng đâu!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.