Chương 23: Chỉ Cần Em Thích, Anh Cũng Thích
Nguyễn Nhiễm
14/07/2024
Sương phòng rất rộng, thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng của Nhạc Khải vẫn còn bên tai Lục Vân. Cô nhìn anh khẽ cười, lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, trên tay cầm theo một cuốn menu nhỏ, "Nhạc tiên sinh, ngài vẫn dùng bữa như cũ ạ?"
Nhạc Khải không vội trả lời người nhân viên kia, anh hỏi Lục Vân, "Em muốn ăn gì?"
Lục Vân tròn mắt, không nghĩ đến anh sẽ hỏi cô ăn gì, cô rất nhanh phản ứng lại, "Cho tôi xem thực đơn."
Nhân viên kia khó hiểu, cậu ta là người hay thường xuyên mang món ăn đến cho Nhạc Khải, người đàn ông này bình thường rất khó tính, tất cả món ăn của anh đều phải thật kỹ lưỡng chọn lựa, đặc biệt phải thật sạch sẽ. Càng huống hồ, cậu ta chưa bao giờ thấy Nhạc Khải đi cùng ai đến nơi này dùng bữa.
Vậy mà hôm nay, xuất hiện cô gái người lai ở cạnh thế này quả là ngạc nhiên không kém, đã vậy người chọn món lại còn là cô gái kia, có khi nào cô bé ấy mà chọn sai món, liền bị mắng không? Cậu nhân viên nọ chợt đồng cảm thay cho Lục Vân.
"Cho tôi một phần bò hấp, tôm cuộn, rau salat trộn..." Lục Vân cứ thế chọn món cô thích, cũng không nghĩ đến việc gọi món cho Nhạc Khải, cô vốn nghĩ ai ăn thì gọi món mình thích mà thôi.
Sau đó liền đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Mà Nhạc Khải lúc này lại chăng do dự mà nói với nhân viên phục vụ: "Của tôi cũng giống với cô ấy."
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, nhưng kịp phản ứng lại, "Vâng" một tiếng, mặt thất kinh mà lùi ra ngoài.
Cậu ta hình như gặp quỷ rồi, người kia vậy mà lần đầu phá lệ dùng bữa y như người khác, thường thì món ăn do
Nhạc Khải gọi đâu có giống mấy món kia. Là cậu ta lãng tai, hay hôm nay khí trời thay đổi không biết!
Cửa vừa đóng lại, Lục Vân lập tức xấu hổ, "Anh..." cô không nói nên lời, có lẽ có rất nhiều điều từ kiếp trước, cô chẳng biết được bao nhiêu từ Nhạc Khải, cô không biết anh đối với cô có bao nhiêu là yêu thích, cưng chiều, nếu kiếp trước cô thay đổi thái độ với anh, có phải cô cũng sẽ nhận được tất cả như hôm nay không?
Nghĩ xong tự nhiên trong lòng dấy lên cảm xúc chua xót, lại ẩn ẩn có vui mừng. "Anh không phải,... anh đều dùng theo sở thích của em sao?"
"Ừm." Nhạc Khải nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Chỉ cần là Lục Vân thích, anh đều thích." (3°
Tim Lục Vân bỗng như muốn nhảy ra ngoài vì chấn động, Nhạc Khải thế mà lại nói vậy, cô thích cái gì, anh thích cái đó. Cái này chẳng phải là tổng tài bá đạo sủng vợ trong truyền thuyết đó sao?
Tiếng gõ cửa lại đến một lần, nhân viên đẩy xe món ăn vào, tất cả đều như Lục Vân gọi, vừa đúng mỗi món là hai phần. "Hai vị dùng tự nhiên." Nhân viên cúi đầu cung kính lại một lần nữa lui ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho Nhạc Khải và Lục Vân.
Nhạc Khải nhìn món ăn, trên mặt thoáng có một tia khó xử, nhưng sau đó lại như không có gì, tôm với thịt bò, anh có thể ăn được, duy nhất trong món rau trộn chính là có một thứ anh không thích, dưa chuột, anh dị ứng với loại rau quả này, từ bé Nhạc Khải vẫn luôn không thích dưa chuột.
Nhưng lúc này ở cùng Lục Vân, anh không thể không ăn. Mặc kệ có dị ứng, Nhạc Khải giống như Lục Vân, cùng cô ăn rau trộn trước, thậm chí miếng đầu tiên còn là dưa chuột. Chỉ cầu mong, loại phản ứng này không đến quá sớm.
Hai người trầm mặc dùng bữa, thật sự khoảng cách tuổi tác làm Lục Vân có phần ái ngại, Nhạc Khải 31 tuổi. Anh rất chính chắn trong mọi chuyện, từ công việc đến cuộc sống thường ngày. Còn Lục Vân trong thế giới của cô, mặc dù tâm cô đã là cô gái 22 tuổi, thể nhưng đâu đó còn pha chút trẻ con không thế bỏ.
"Lục Vân, còn một năm nữa là em ra trường đúng không?" Nhạc Khải dùng khăn lau khoé miệng, ngừng bữa lại, nhẹ giọng hỏi Lục Vân.
"À, vâng?" Lục Vân máy móc gật đầu, "Sau khi ra trường, em phải đến Lục thị làm việc, bắt đầu từ chức vụ thấp nhất." Lục Vân tiu nghỉu nói, nhắc đến chuyện này, cô bất giác phiền não, cô nhớ kiếp trước khi tiếp quản công ty, thì Lục thị gần như một cái vỏ rỗng, cổ đông chia năm xẻ bảy, không có tổ chức, muốn lật đổ ba cô. Lúc đó ba cô mới buộc phải dùng đến liên hôn để cứu vãn công ty.
Tiếc thay, Lục Vân lại chẳng do dự mà từ chối Nhạc Khải, khiến công ty đã khó khăn lại càng khó khăn hơn. Cuối cùng cô chết, mà công ty trực tiếp rơi vào tay nhà họ Thẩm, mà vụ việc còn chẳng biết có liên quan đến Thẩm Nhược Kỳ kia hay không? Và còn một người nữa chính Thẩm Nhược Ni, người bạn tốt bày ra kế sách kia để hại cô mất mạng.
Có lẽ Thẩm Nhược Ni chẳng có cái gan đó, cô ta có thể dám làm vậy ngoại trừ có người chống lưng mà thôi, mà người phía sau kia, Lục Vân hoàn toàn không biết, cũng không dám đoán là ai, sống lại kiếp này cô nhất định phải điều tra lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó.
Nhất định phải khiến những kẻ kia ăn quả đắng khi đối xử với cô như vậy.
Nhạc Khải buông đũa, nghiêm túc nói: "Chờ đến đó rồi hãy nói, em không nên từ bỏ điều em muốn thực hiện."
Lục Vân lắc đầu, "Không, em nhất định làm được." Cô vừa nhai vừa phủ định loại ý kiến của Nhạc Khải.
Nhạc Khải nhìn hai cái má nhỏ đang phồng lên vì thức ăn, cái miệng nhỏ nhai nhai hơ phồng lên như con sóc nhỏ, đáng yêu cực... Anh bất giác lắc đầu lại nói: "Đúng vậy, bất cứ chuyện gì, Lục Vân nhà chúng ta đều nhất định sẽ làm được, anh ủng hộ em."
Lục Vân cúi đầu, hai thính tai vì thế mà ửng hồng. Cô mới không muốn bản thân mượn danh nghĩa của Nhc Khải mà lấy uy đâu, cô muốn bản thân tự mình trả thù, từ mình gây sự nghiệm của chính mình, điều quan trọng chính là luôn nhớ ai mới là người yêu mình thật sự, có như vậy cuộc sống thứ hai này mới thật sự có ý nghĩa...
Nhạc Khải không vội trả lời người nhân viên kia, anh hỏi Lục Vân, "Em muốn ăn gì?"
Lục Vân tròn mắt, không nghĩ đến anh sẽ hỏi cô ăn gì, cô rất nhanh phản ứng lại, "Cho tôi xem thực đơn."
Nhân viên kia khó hiểu, cậu ta là người hay thường xuyên mang món ăn đến cho Nhạc Khải, người đàn ông này bình thường rất khó tính, tất cả món ăn của anh đều phải thật kỹ lưỡng chọn lựa, đặc biệt phải thật sạch sẽ. Càng huống hồ, cậu ta chưa bao giờ thấy Nhạc Khải đi cùng ai đến nơi này dùng bữa.
Vậy mà hôm nay, xuất hiện cô gái người lai ở cạnh thế này quả là ngạc nhiên không kém, đã vậy người chọn món lại còn là cô gái kia, có khi nào cô bé ấy mà chọn sai món, liền bị mắng không? Cậu nhân viên nọ chợt đồng cảm thay cho Lục Vân.
"Cho tôi một phần bò hấp, tôm cuộn, rau salat trộn..." Lục Vân cứ thế chọn món cô thích, cũng không nghĩ đến việc gọi món cho Nhạc Khải, cô vốn nghĩ ai ăn thì gọi món mình thích mà thôi.
Sau đó liền đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Mà Nhạc Khải lúc này lại chăng do dự mà nói với nhân viên phục vụ: "Của tôi cũng giống với cô ấy."
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, nhưng kịp phản ứng lại, "Vâng" một tiếng, mặt thất kinh mà lùi ra ngoài.
Cậu ta hình như gặp quỷ rồi, người kia vậy mà lần đầu phá lệ dùng bữa y như người khác, thường thì món ăn do
Nhạc Khải gọi đâu có giống mấy món kia. Là cậu ta lãng tai, hay hôm nay khí trời thay đổi không biết!
Cửa vừa đóng lại, Lục Vân lập tức xấu hổ, "Anh..." cô không nói nên lời, có lẽ có rất nhiều điều từ kiếp trước, cô chẳng biết được bao nhiêu từ Nhạc Khải, cô không biết anh đối với cô có bao nhiêu là yêu thích, cưng chiều, nếu kiếp trước cô thay đổi thái độ với anh, có phải cô cũng sẽ nhận được tất cả như hôm nay không?
Nghĩ xong tự nhiên trong lòng dấy lên cảm xúc chua xót, lại ẩn ẩn có vui mừng. "Anh không phải,... anh đều dùng theo sở thích của em sao?"
"Ừm." Nhạc Khải nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Chỉ cần là Lục Vân thích, anh đều thích." (3°
Tim Lục Vân bỗng như muốn nhảy ra ngoài vì chấn động, Nhạc Khải thế mà lại nói vậy, cô thích cái gì, anh thích cái đó. Cái này chẳng phải là tổng tài bá đạo sủng vợ trong truyền thuyết đó sao?
Tiếng gõ cửa lại đến một lần, nhân viên đẩy xe món ăn vào, tất cả đều như Lục Vân gọi, vừa đúng mỗi món là hai phần. "Hai vị dùng tự nhiên." Nhân viên cúi đầu cung kính lại một lần nữa lui ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho Nhạc Khải và Lục Vân.
Nhạc Khải nhìn món ăn, trên mặt thoáng có một tia khó xử, nhưng sau đó lại như không có gì, tôm với thịt bò, anh có thể ăn được, duy nhất trong món rau trộn chính là có một thứ anh không thích, dưa chuột, anh dị ứng với loại rau quả này, từ bé Nhạc Khải vẫn luôn không thích dưa chuột.
Nhưng lúc này ở cùng Lục Vân, anh không thể không ăn. Mặc kệ có dị ứng, Nhạc Khải giống như Lục Vân, cùng cô ăn rau trộn trước, thậm chí miếng đầu tiên còn là dưa chuột. Chỉ cầu mong, loại phản ứng này không đến quá sớm.
Hai người trầm mặc dùng bữa, thật sự khoảng cách tuổi tác làm Lục Vân có phần ái ngại, Nhạc Khải 31 tuổi. Anh rất chính chắn trong mọi chuyện, từ công việc đến cuộc sống thường ngày. Còn Lục Vân trong thế giới của cô, mặc dù tâm cô đã là cô gái 22 tuổi, thể nhưng đâu đó còn pha chút trẻ con không thế bỏ.
"Lục Vân, còn một năm nữa là em ra trường đúng không?" Nhạc Khải dùng khăn lau khoé miệng, ngừng bữa lại, nhẹ giọng hỏi Lục Vân.
"À, vâng?" Lục Vân máy móc gật đầu, "Sau khi ra trường, em phải đến Lục thị làm việc, bắt đầu từ chức vụ thấp nhất." Lục Vân tiu nghỉu nói, nhắc đến chuyện này, cô bất giác phiền não, cô nhớ kiếp trước khi tiếp quản công ty, thì Lục thị gần như một cái vỏ rỗng, cổ đông chia năm xẻ bảy, không có tổ chức, muốn lật đổ ba cô. Lúc đó ba cô mới buộc phải dùng đến liên hôn để cứu vãn công ty.
Tiếc thay, Lục Vân lại chẳng do dự mà từ chối Nhạc Khải, khiến công ty đã khó khăn lại càng khó khăn hơn. Cuối cùng cô chết, mà công ty trực tiếp rơi vào tay nhà họ Thẩm, mà vụ việc còn chẳng biết có liên quan đến Thẩm Nhược Kỳ kia hay không? Và còn một người nữa chính Thẩm Nhược Ni, người bạn tốt bày ra kế sách kia để hại cô mất mạng.
Có lẽ Thẩm Nhược Ni chẳng có cái gan đó, cô ta có thể dám làm vậy ngoại trừ có người chống lưng mà thôi, mà người phía sau kia, Lục Vân hoàn toàn không biết, cũng không dám đoán là ai, sống lại kiếp này cô nhất định phải điều tra lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó.
Nhất định phải khiến những kẻ kia ăn quả đắng khi đối xử với cô như vậy.
Nhạc Khải buông đũa, nghiêm túc nói: "Chờ đến đó rồi hãy nói, em không nên từ bỏ điều em muốn thực hiện."
Lục Vân lắc đầu, "Không, em nhất định làm được." Cô vừa nhai vừa phủ định loại ý kiến của Nhạc Khải.
Nhạc Khải nhìn hai cái má nhỏ đang phồng lên vì thức ăn, cái miệng nhỏ nhai nhai hơ phồng lên như con sóc nhỏ, đáng yêu cực... Anh bất giác lắc đầu lại nói: "Đúng vậy, bất cứ chuyện gì, Lục Vân nhà chúng ta đều nhất định sẽ làm được, anh ủng hộ em."
Lục Vân cúi đầu, hai thính tai vì thế mà ửng hồng. Cô mới không muốn bản thân mượn danh nghĩa của Nhc Khải mà lấy uy đâu, cô muốn bản thân tự mình trả thù, từ mình gây sự nghiệm của chính mình, điều quan trọng chính là luôn nhớ ai mới là người yêu mình thật sự, có như vậy cuộc sống thứ hai này mới thật sự có ý nghĩa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.