Chương 21: Không Có Cửa
Nguyễn Nhiễm
14/07/2024
Đám người còn đang ầm ĩ, chỉ là bỗng chốc im bặt khi Lục Vân xuất hiện.
Cô nghiêng người, mái tóc dài xoăn rơi từng lọn xuống, đôi mắt xanh ý cười rõ ràng, khuôn mặt còn pha chút trẻ con, nhìn đám người lịch sự hỏi: "Mọi người có chuyện gì vậy?" Lục Vân vờ hỏi, mắt xanh lại đảo qua mấy chậu hoa nhỏ vỡ trên sàn, "ai ui, sao lại vỡ hết rồi." Vừa nói vừa cúi xuống nhặt mấy miểng vỡ lên, như có như không mà nói: "Mấy loại chậu sứ này rất đặc biệt, làm bằng phỉ thuy, ừm, rất đắt, bây giờ bể rồi, ui, mua lại chắc lại tốn mất một mớ nha."
Đội trưởng đội thi công lúc này cũng có mặt, vừa nghe Lục Vân nói vậy, anh ta lập tức khiếp vía, nói chứ cả tháng lương của anh ta cũng không bằng giá trị mấy cái chậu bé tí này, vội vàng nói: "A, Nhạc thiếu phu nhân, cái đó, chúng tôi sẽ đền, sẽ mua lại y như vậy." Vừa nói anh ta vừa cắn răng mà liếc bà Thẩm và thím Từ, hai cái con mẹ nhiều chuyện này, thật là ngu ngốc, làm sao bây giờ.
Lục Vân đặt mấy miếng vỡ lên bàn trở lại, nhìn thím Từ vẫn luôn được người kia đỡ, lại nhìn bà Thấm, người đã ví von con gái bà ta xứng với Nhạc Khải hơn cô, cuối cùng là nhìn đến vị đội trưởng kia, nhàn nhạt nói: "À, tôi không có nói anh đền cho tôi, mấy cái này không có thì cũng không sao, chỉ là chuyện xảy ra ngay trong nhà riêng của tôi, tôi muốn biết rõ chân tướng thôi."
Vị đội trưởng kia đưa tay quệt mồ hôi lạnh, chăng hiếu vì sao chỉ là một cô gái lai đứng trước anh ta nói vài câu thôi, nhưng lại khiến anh ta bị uy hiếp rất lớn, tự sống lưng cũng thấy lạnh. "Vâng, Nhạc thiếu phu nhân, chuyện là...chuyện là."
Lời của anh ta còn chưa nói hết đã bị Lục Vân cắt ngang, "Khoan đã, anh trai này, đừng có gọi thế chứ, tôi còn chưa phải là Nhạc thiếu phu nhân đâu, tôi tên Lục Vân." Ngừng một lát, Lục Vân nhìn bà Thẩm, lại cười như không cười nói: "Tôi lúc quay xuống đây có nghe ai kia nói, tôi được bao nuôi, tôi không xứng với Nhạc tiên sinh, con gái bà ấy mới hợp với Nhạc tiên sinh hơn đó."
Đám người sợ xanh mặt, thím Từ cúi đầu, tay ôm vết thương tím bầm do va phải bàn, còn bà Thẩm thì nhìn chẵm chăm Lục Vân, bà ta tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng suy cho cùng, đứa con gái trước mặt bà lúc này cũng chỉ là con nít ranh, bà ta cũng chẳng sợ.
"Tôi chỉ nói quan điểm của tôi, tự mọi người cũng thấy như vậy, cậu Nhạc lớn tuổi như vậy, cô thì ít tuổi, nhìn thế nào cũng chẳng xứng!" Bà Thấm nói, mắt không tự chủ mà địa xung quanh nhìn thử xem có thấy Nhạc Khải hay không, vì nếu anh không ở, thì bà ta chẳng cần sợ con nhóc miệng còn hôi sữa này.
Lục Vân ồ một tiếng, cô cầm miềng chai bằng phỉ thuy trên bàn, lại nhìn bà Thẩm, "Nói rất hay, rất đúng, tôi thì ít tuổi như vậy, nhìn sao cũng chẳng xứng với Nhạc tiên sinh?" Cô nhìn ngắm miềng phỉ thuý, ánh mắt chợt sắc lẻm, rất nhanh vậy mà dùng miềng vỡ kia kề ngay cổ bà Thẩm, "Vậy một người mẹ mồm miệng chua ngoa như bà, không có văn hóa như bà, lôi chuyện người khác ra ăn không nói có như bà thì làm sao lại có thể dạy ra đứa con gái xứng với Nhạc tiên sinh đây?
Đôi mắt Lục Vân như muốn giết người, miểng sành bằng phỉ thuý kia, nằm ngay kề cận cổ của bà Thẩm, bà ta chết khiếp, "Á" lên một tiếng, muốn ngã ngồi ra sau, không kịp phản ứng, mặt tái mét bị doạ đến ngây ngốc, miệng ú ớ không nói được gì, mà đám người đang bu quanh cũng hoảng hồn mà lùi lại, thím Từ thấy vậy run rẩy, quỳ cả xuống, "Nhạc thiếu phu nhân, xin cô, xin cô đừng làm vậy, tôi và bà ấy có giao tình, xin cô đừng làm khó chúng tôi, tha cho bà ấy." Thím Từ hết lời cầu xin, mà Lục Vân lại chẳng để ý đến lời nói của bà, những người phụ nữ quá nhu nhược như thím Từ chính là căn nguyên cho những kẻ như bà Thẩm phách lối, gây chuyện. Dạng người như thím Từ, Lục Vân lười để ý, chẳng qua chuyện liên quan đến cô, nên cô phải ra mặt mà thôi.
Mảnh vỡ kia dí sát cổ bà Thẩm, chỉ cần Lục Vân dùng lực một chút thì máu tươi sẽ nhỏ ra, cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bà Thẩm, cười khẩy, dám nói cô lóc chóc giống con nít, nhìn xem con nít mà lại có thể uy hiếp một người dày dạn tuổi đời như bà ta, cái thân thể hiện tại của cô dù chưa hoàn toàn thành thục như một mĩ nữ, nhưng linh hồn cô, tâm tính cô thì đã là một người trưởng thành rồi, cô không ngán bất kỳ một uy hiếp nào.
"Sao không nói nữa, chẳng phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao?" Lục Vân lạnh giọng.
Đội trưởng đội thi công vội vàng nhìn về phía bức bình phong, anh ta biết Nhạc Khải đang đứng sau nó, cũng biết
Nhạc Khải rõ ràng mọi chuyện, chỉ là anh ta không nghĩ đến Nhạc Khải vậy mà dung túng cưng chiều để hôn thê của cậu ta muốn làm gì thì làm, người này cũng sủng vợ quá rồi.
Vị đội trưởng kia thật mong lúc này Nhạc Khải sẽ ra mặt, nếu không chuyện bé xé to, anh ta liền mất hết việc, mà đám công nhân dưới quyền của anh ta cũng không biết lấy gì mà sống.
Lục Vân cười lạnh, cô chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn chút, ai biết đám người này người nào người nấy sợ hồn vía bay cả lên mây, đúng là chẳng có tiền đồ.
Đúng lúc này, thanh âm trầm ấm xen lẫn chút uy nghiêm của Nhạc Khải vang lên phía sau, "Lục Vân, chơi chán rồi, thì quay lại với anh. Đừng nghịch nữa, bẩn tay em."
Theo đó là thân ảnh cao lớn cũng đến, anh khẽ cúi xuống, cầm tay của Lục Vân đang còn giữ miểng sành kề tại cổ bà Thẩm ra, nhàn nhạt nói: "Không được chơi nguy hiểm như vậy, anh sẽ lo lắng."
Lục Vân bị anh nắm tay, cô liền buông miềng sành ra, không vui nhìn anh có chút oán trách như muốn nói buông thì buông, người ta chơi còn chưa đủ.
Nhạc Khải đỡ trán, kéo cô sát vào lòng anh, kiểm tra tay cô có bị thương không, mới gõ trán cô, "Nếu mà bị thương, anh sẽ đau lòng."
Đám người đang khiếp sợ giờ lại khiếp sợ hơn, bọn họ đang thấy cái gì thế này, đang được phát cơm chó một cách phi lý? Mà sao vị Nhạc tổng này lại thế chứ, vợ anh ta cầm miểng sành kề cổ người ta giống như kiểu cầm dao mà cắt huyết gà, vậy mà anh ta lại nói, chơi đủ rồi thì lại với anh, chơi nguy hiểm anh sẽ lo lắng, nếu bị thương anh sẽ đau lòng!
Cái quái gì đang diễn ra trước mắt bọn họ.
"Nhạc tiên sinh, tôi không phải cố ý xô bà ta, tôi cũng không có nói gì hết, cậu cậu, đừng hiểu lầm." Bà Thẩm nhìn
Nhạc Khải không chớp mắt, bộ dạng đáng thương nói, giống như người làm ác là thím Từ, là Lục Vân vậy.
Nhạc Khải cau mày, sau đó lại chẳng thèm nhìn bà ta một cái, chỉ đưa Lục Vân đi, nhưng trước khi xoay người đi lại lạnh nhạt mà nói với đội trưởng đội thi công: "Trang viên này không cần những người như bà ta làm vấy bẩn, anh tự lo liệu."
Sau cùng mới miễn cưỡng lạnh nhạt mà thả một câu cho bà Thẩm còn đang ngồi dưới đất, "Tôi là người của Lục Vân, cô ấy có trẻ con, tôi vẫn chọn cô ấy, nếu không phải cô ấy, thì bất cứ người phụ nữ nào dù có đẹp đến mấy, đều không có cửa!"
Lời nói của Nhạc Khải rất trầm, rất rõ ràng, đám người ở đây có ai là không nghe thấy, bà Thẩm ngồi ngây ngốc, vừa vỡ mộng thay con gái, vừa chẳng hiểu vì sao lại phát lạnh, cảm thấy lời nói của Nhạc Khải như mang đao sắc vậy, sắc còn hơn cả miếng sành phỉ thuý ban nãy kề vào cổ bà ta...
Cô nghiêng người, mái tóc dài xoăn rơi từng lọn xuống, đôi mắt xanh ý cười rõ ràng, khuôn mặt còn pha chút trẻ con, nhìn đám người lịch sự hỏi: "Mọi người có chuyện gì vậy?" Lục Vân vờ hỏi, mắt xanh lại đảo qua mấy chậu hoa nhỏ vỡ trên sàn, "ai ui, sao lại vỡ hết rồi." Vừa nói vừa cúi xuống nhặt mấy miểng vỡ lên, như có như không mà nói: "Mấy loại chậu sứ này rất đặc biệt, làm bằng phỉ thuy, ừm, rất đắt, bây giờ bể rồi, ui, mua lại chắc lại tốn mất một mớ nha."
Đội trưởng đội thi công lúc này cũng có mặt, vừa nghe Lục Vân nói vậy, anh ta lập tức khiếp vía, nói chứ cả tháng lương của anh ta cũng không bằng giá trị mấy cái chậu bé tí này, vội vàng nói: "A, Nhạc thiếu phu nhân, cái đó, chúng tôi sẽ đền, sẽ mua lại y như vậy." Vừa nói anh ta vừa cắn răng mà liếc bà Thẩm và thím Từ, hai cái con mẹ nhiều chuyện này, thật là ngu ngốc, làm sao bây giờ.
Lục Vân đặt mấy miếng vỡ lên bàn trở lại, nhìn thím Từ vẫn luôn được người kia đỡ, lại nhìn bà Thấm, người đã ví von con gái bà ta xứng với Nhạc Khải hơn cô, cuối cùng là nhìn đến vị đội trưởng kia, nhàn nhạt nói: "À, tôi không có nói anh đền cho tôi, mấy cái này không có thì cũng không sao, chỉ là chuyện xảy ra ngay trong nhà riêng của tôi, tôi muốn biết rõ chân tướng thôi."
Vị đội trưởng kia đưa tay quệt mồ hôi lạnh, chăng hiếu vì sao chỉ là một cô gái lai đứng trước anh ta nói vài câu thôi, nhưng lại khiến anh ta bị uy hiếp rất lớn, tự sống lưng cũng thấy lạnh. "Vâng, Nhạc thiếu phu nhân, chuyện là...chuyện là."
Lời của anh ta còn chưa nói hết đã bị Lục Vân cắt ngang, "Khoan đã, anh trai này, đừng có gọi thế chứ, tôi còn chưa phải là Nhạc thiếu phu nhân đâu, tôi tên Lục Vân." Ngừng một lát, Lục Vân nhìn bà Thẩm, lại cười như không cười nói: "Tôi lúc quay xuống đây có nghe ai kia nói, tôi được bao nuôi, tôi không xứng với Nhạc tiên sinh, con gái bà ấy mới hợp với Nhạc tiên sinh hơn đó."
Đám người sợ xanh mặt, thím Từ cúi đầu, tay ôm vết thương tím bầm do va phải bàn, còn bà Thẩm thì nhìn chẵm chăm Lục Vân, bà ta tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng suy cho cùng, đứa con gái trước mặt bà lúc này cũng chỉ là con nít ranh, bà ta cũng chẳng sợ.
"Tôi chỉ nói quan điểm của tôi, tự mọi người cũng thấy như vậy, cậu Nhạc lớn tuổi như vậy, cô thì ít tuổi, nhìn thế nào cũng chẳng xứng!" Bà Thấm nói, mắt không tự chủ mà địa xung quanh nhìn thử xem có thấy Nhạc Khải hay không, vì nếu anh không ở, thì bà ta chẳng cần sợ con nhóc miệng còn hôi sữa này.
Lục Vân ồ một tiếng, cô cầm miềng chai bằng phỉ thuy trên bàn, lại nhìn bà Thẩm, "Nói rất hay, rất đúng, tôi thì ít tuổi như vậy, nhìn sao cũng chẳng xứng với Nhạc tiên sinh?" Cô nhìn ngắm miềng phỉ thuý, ánh mắt chợt sắc lẻm, rất nhanh vậy mà dùng miềng vỡ kia kề ngay cổ bà Thẩm, "Vậy một người mẹ mồm miệng chua ngoa như bà, không có văn hóa như bà, lôi chuyện người khác ra ăn không nói có như bà thì làm sao lại có thể dạy ra đứa con gái xứng với Nhạc tiên sinh đây?
Đôi mắt Lục Vân như muốn giết người, miểng sành bằng phỉ thuý kia, nằm ngay kề cận cổ của bà Thẩm, bà ta chết khiếp, "Á" lên một tiếng, muốn ngã ngồi ra sau, không kịp phản ứng, mặt tái mét bị doạ đến ngây ngốc, miệng ú ớ không nói được gì, mà đám người đang bu quanh cũng hoảng hồn mà lùi lại, thím Từ thấy vậy run rẩy, quỳ cả xuống, "Nhạc thiếu phu nhân, xin cô, xin cô đừng làm vậy, tôi và bà ấy có giao tình, xin cô đừng làm khó chúng tôi, tha cho bà ấy." Thím Từ hết lời cầu xin, mà Lục Vân lại chẳng để ý đến lời nói của bà, những người phụ nữ quá nhu nhược như thím Từ chính là căn nguyên cho những kẻ như bà Thẩm phách lối, gây chuyện. Dạng người như thím Từ, Lục Vân lười để ý, chẳng qua chuyện liên quan đến cô, nên cô phải ra mặt mà thôi.
Mảnh vỡ kia dí sát cổ bà Thẩm, chỉ cần Lục Vân dùng lực một chút thì máu tươi sẽ nhỏ ra, cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bà Thẩm, cười khẩy, dám nói cô lóc chóc giống con nít, nhìn xem con nít mà lại có thể uy hiếp một người dày dạn tuổi đời như bà ta, cái thân thể hiện tại của cô dù chưa hoàn toàn thành thục như một mĩ nữ, nhưng linh hồn cô, tâm tính cô thì đã là một người trưởng thành rồi, cô không ngán bất kỳ một uy hiếp nào.
"Sao không nói nữa, chẳng phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao?" Lục Vân lạnh giọng.
Đội trưởng đội thi công vội vàng nhìn về phía bức bình phong, anh ta biết Nhạc Khải đang đứng sau nó, cũng biết
Nhạc Khải rõ ràng mọi chuyện, chỉ là anh ta không nghĩ đến Nhạc Khải vậy mà dung túng cưng chiều để hôn thê của cậu ta muốn làm gì thì làm, người này cũng sủng vợ quá rồi.
Vị đội trưởng kia thật mong lúc này Nhạc Khải sẽ ra mặt, nếu không chuyện bé xé to, anh ta liền mất hết việc, mà đám công nhân dưới quyền của anh ta cũng không biết lấy gì mà sống.
Lục Vân cười lạnh, cô chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn chút, ai biết đám người này người nào người nấy sợ hồn vía bay cả lên mây, đúng là chẳng có tiền đồ.
Đúng lúc này, thanh âm trầm ấm xen lẫn chút uy nghiêm của Nhạc Khải vang lên phía sau, "Lục Vân, chơi chán rồi, thì quay lại với anh. Đừng nghịch nữa, bẩn tay em."
Theo đó là thân ảnh cao lớn cũng đến, anh khẽ cúi xuống, cầm tay của Lục Vân đang còn giữ miểng sành kề tại cổ bà Thẩm ra, nhàn nhạt nói: "Không được chơi nguy hiểm như vậy, anh sẽ lo lắng."
Lục Vân bị anh nắm tay, cô liền buông miềng sành ra, không vui nhìn anh có chút oán trách như muốn nói buông thì buông, người ta chơi còn chưa đủ.
Nhạc Khải đỡ trán, kéo cô sát vào lòng anh, kiểm tra tay cô có bị thương không, mới gõ trán cô, "Nếu mà bị thương, anh sẽ đau lòng."
Đám người đang khiếp sợ giờ lại khiếp sợ hơn, bọn họ đang thấy cái gì thế này, đang được phát cơm chó một cách phi lý? Mà sao vị Nhạc tổng này lại thế chứ, vợ anh ta cầm miểng sành kề cổ người ta giống như kiểu cầm dao mà cắt huyết gà, vậy mà anh ta lại nói, chơi đủ rồi thì lại với anh, chơi nguy hiểm anh sẽ lo lắng, nếu bị thương anh sẽ đau lòng!
Cái quái gì đang diễn ra trước mắt bọn họ.
"Nhạc tiên sinh, tôi không phải cố ý xô bà ta, tôi cũng không có nói gì hết, cậu cậu, đừng hiểu lầm." Bà Thẩm nhìn
Nhạc Khải không chớp mắt, bộ dạng đáng thương nói, giống như người làm ác là thím Từ, là Lục Vân vậy.
Nhạc Khải cau mày, sau đó lại chẳng thèm nhìn bà ta một cái, chỉ đưa Lục Vân đi, nhưng trước khi xoay người đi lại lạnh nhạt mà nói với đội trưởng đội thi công: "Trang viên này không cần những người như bà ta làm vấy bẩn, anh tự lo liệu."
Sau cùng mới miễn cưỡng lạnh nhạt mà thả một câu cho bà Thẩm còn đang ngồi dưới đất, "Tôi là người của Lục Vân, cô ấy có trẻ con, tôi vẫn chọn cô ấy, nếu không phải cô ấy, thì bất cứ người phụ nữ nào dù có đẹp đến mấy, đều không có cửa!"
Lời nói của Nhạc Khải rất trầm, rất rõ ràng, đám người ở đây có ai là không nghe thấy, bà Thẩm ngồi ngây ngốc, vừa vỡ mộng thay con gái, vừa chẳng hiểu vì sao lại phát lạnh, cảm thấy lời nói của Nhạc Khải như mang đao sắc vậy, sắc còn hơn cả miếng sành phỉ thuý ban nãy kề vào cổ bà ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.