Chương 51: Mồi Nhử
Nguyễn Nhiễm
14/07/2024
Hoắc Hạo trầm mặc không nói thêm một câu nào, Nhạc Khải bất đắc dĩ trong lòng, sở dĩ anh bắt bạn thân của anh phải đưa ra lựa chọn như vậy quả là quá đáng, nhưng như vậy thì thế nào, nếu như không làm vậy, anh sẽ không biết hành động tiếp theo của Hắc Vu sẽ là gì?
Anh tha chết cho cô ta, đuổi khỏi bang chẳng qua chỉ là thả mồi nhử mà thôi. Anh muốn biết kẻ đằng sau hai lão già họ Thấm và họ Trác kia là ai?
"Khải...tôi..." Hoắc Hạo định mở lời, thì Hắc Vu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cánh tay đầy máu đỏ thẫm hai mắt đầy oán hận nhìn về phía Nhạc Khải, căm hờn mà gẵn từng chữ.
"Nhạc Khải, anh sẽ hối hận vì chuyện hôm nay, Lục Vân cô ta nhất định sẽ bỏ rơi anh!! Tôi chống mắt lên chờ ngày đó. Ha ha ha!!"
Cười lên một tràng dài, cô ta ôm cánh tay bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Hắc Vu.
Mà Hoắc Hạo chỉ đứng đó, anh ta không đuổi theo, như vậy cũng đồng nghĩa với đáp án mà Nhạc Khải muốn.
Anh đứng dậy, bước tới trước mặt Hoắc Hạo, chỉ nói: "Mong cậu sau này không hối hận."
Sau đó anh gọi theo tiểu Bát, "Tiểu Bát, theo anh. Còn lại, Phượng với Tuấn, hai cậu cùng Bạch Vu cho người theo dõi kĩ hai lão già họ Trác và họ Thẩm cho tôi."
Dương Phượng và Triệu Tuấn đứng lên, Bạch Vu cũng đi theo, cô nhìn Nhạc Khải lại không dám mở miệng, cô biết lão đại tha chết cho chị gái mình đã là cực hạn rồi, không thể có thêm ngoại lệ nữa.
Cuối cùng chỉ có thể tự nhủ trong lòng, mong rằng Hắc Vu tự mình mà cầu phúc. Còn đối với Hoắc Hạo, cô thật sự chỉ còn lại đồng cảm, yêu phải một người tâm cơ như chị gái cô, đối với Hoắc Hạo đó chính là sai lầm đối với một người quá thẳng thắn như anh ta.
Theo Nhạc Khải ra ngoài, Triệu Tuấn nói: "Khải à, cậu không có chuyện giao cho Hạo sao?"
"Đúng vậy, để hắn ngồi chơi vậy thôi sao?" Dương Phượng thêm vào một câu, hắn thật sự cao hứng khi Hắc Vu, con nhỏ ngu dốt có phúc không biết hưởng kia bị đạp bay khỏi bang.
"Vậy cậu vào an ủi cậu ta đi." Nhạc Khải nhàn nhạt nói. "Tôi cũng không ngại tác hợp cho hai cậu."
"Phi!" Dương Phượng xì một tiếng, "Ông đây mới không thèm tên kia đâu, gu của tôi cậu còn không biết à?"
Nhạc Khải lắc đầu, xong cùng tiểu Bát rời đi. Phòng Bar lại yên tĩnh trở lại. Bên ngoài quầy rượu, vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt, vẫn đủ sắc màu rực rỡ của những cuộc vui về đêm.
Lái xe ra khỏi Bar, Nhạc Khải dặn dò tiểu Bát đi theo dấu của Hắc Vu, anh chắc chắn cô ta sẽ còn liên lạc với người kia. Người thật sự ở sau những màn thao túng trong thời gian qua.
-...
Thành phố Vân Hải, bảy giờ sáng.
Trong một ngôi biệt thự nhỏ ở ngoại ô sông Vân, trên chiếc giường trắng, người con gái thiếp đi như ngủ rất sâu, nhịp thở đều đặn, khoé miệng còn hơi nhếch lên, tựa như cô đang gặp một cơn mơ rất đẹp.
Không phải Lục Vân thì còn là ai?
Ánh nắng bên ngoài từ cửa thông gió nhỏ trên cao chiếu thẳng vào nơi cô nằm, tiếng chim ríu rít gọi cô tỉnh dậy.
Lục Vân khẽ nhíu mày, hai mắt mở ra, thấy được khung cảnh trên trần nhà, cô bất giác run sợ nắm chặt mắt lại, sau đó trấn tĩnh mở mắt ra lần nữa, đáng tiếc vẫn là cảnh tượng như vậy.
Một màu trắng lạnh lẽo!
Đây lại là chỗ nào?
Không phải nước Pháp!
Lục Vân cả kinh, tuột nhanh xuống giường, vội vàng chạy tới cửa lớn muốn mở ra để xác định có ai hay không, xem nơi này lại là nơi nào?
"Có ai không?"
"Có ai không? Đây là đâu vậy?"
Đáng tiếc không một lời đáp lại. Không chỉ vậy, cửa cũng không mở được. Bị khóa từ bên ngoài rồi, cô sợ hãi đột nhiên nhớ lại, hôm qua bước vào khoang máy bay, cô đụng phải một người đàn ông che mặt, ông ta bị rơi đồ, cô nhặt giúp, sau đó đi lướt qua người đàn ông đó thì hai mắt cô liền tối sầm.
Không biết gì nữa cả?
Lục Vân lúc này triệt để tỉnh?
Cô bị người ta bắt cóc rồi, nơi cô đang bị nhốt không phải là nước Pháp. Chỉ là mọi thứ ở đây đặc biệt được thiết kế theo phương tây, đúng bày trí mà trước đây mẹ cô thích.
Chủ nhân chỗ này là người nào? Sao lại muốn bắt cóc cô làm gì? Có phải muốn dùng cô để làm mồi nhử uy hiếp
Nhạc Khải, uy hiếp ba cô?
Căn phòng này không có cửa sổ lớn, chỉ có duy nhất một cửa ra vào và một cửa nhỏ thông gió phía trên tường, muốn thoát ra, chỉ có thể phá cánh cửa này. Nhưng thoát ra được, lại sẽ đi đâu được, kiếp trước cô nhớ không có loại chuyện này phát sinh. Nhưng đời này khác, cô trọng sinh, lại kết hôn cùng Nhạc Khải nên biến số mới sinh ra.
Đúng rồi, điện thoại! Lục Vân reo lên, vội quay ngược trở lại, tìm điện thoại, nhưng tiếc là điện thoại không cánh mà bay. Chỉ có mỗi hành lý của cô.
Không có điện thoại nhưng còn ipad, Lục Vân mừng như điên, cô vội vàng mở hành lý, tìm ipad để liên lạc với
Nhạc Khải, đi hơn một đêm còn chưa báo tin về, chắc chắn anh và mọi người rất lo.
Anh có phải đang tìm cô không?
Lục Vân tìm được ipad nhưng rất tiếc một lần nữa khiến cô thất vọng, nơi này vậy mà lại không có sóng!
Một chút cũng không có...
Anh tha chết cho cô ta, đuổi khỏi bang chẳng qua chỉ là thả mồi nhử mà thôi. Anh muốn biết kẻ đằng sau hai lão già họ Thấm và họ Trác kia là ai?
"Khải...tôi..." Hoắc Hạo định mở lời, thì Hắc Vu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cánh tay đầy máu đỏ thẫm hai mắt đầy oán hận nhìn về phía Nhạc Khải, căm hờn mà gẵn từng chữ.
"Nhạc Khải, anh sẽ hối hận vì chuyện hôm nay, Lục Vân cô ta nhất định sẽ bỏ rơi anh!! Tôi chống mắt lên chờ ngày đó. Ha ha ha!!"
Cười lên một tràng dài, cô ta ôm cánh tay bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Hắc Vu.
Mà Hoắc Hạo chỉ đứng đó, anh ta không đuổi theo, như vậy cũng đồng nghĩa với đáp án mà Nhạc Khải muốn.
Anh đứng dậy, bước tới trước mặt Hoắc Hạo, chỉ nói: "Mong cậu sau này không hối hận."
Sau đó anh gọi theo tiểu Bát, "Tiểu Bát, theo anh. Còn lại, Phượng với Tuấn, hai cậu cùng Bạch Vu cho người theo dõi kĩ hai lão già họ Trác và họ Thẩm cho tôi."
Dương Phượng và Triệu Tuấn đứng lên, Bạch Vu cũng đi theo, cô nhìn Nhạc Khải lại không dám mở miệng, cô biết lão đại tha chết cho chị gái mình đã là cực hạn rồi, không thể có thêm ngoại lệ nữa.
Cuối cùng chỉ có thể tự nhủ trong lòng, mong rằng Hắc Vu tự mình mà cầu phúc. Còn đối với Hoắc Hạo, cô thật sự chỉ còn lại đồng cảm, yêu phải một người tâm cơ như chị gái cô, đối với Hoắc Hạo đó chính là sai lầm đối với một người quá thẳng thắn như anh ta.
Theo Nhạc Khải ra ngoài, Triệu Tuấn nói: "Khải à, cậu không có chuyện giao cho Hạo sao?"
"Đúng vậy, để hắn ngồi chơi vậy thôi sao?" Dương Phượng thêm vào một câu, hắn thật sự cao hứng khi Hắc Vu, con nhỏ ngu dốt có phúc không biết hưởng kia bị đạp bay khỏi bang.
"Vậy cậu vào an ủi cậu ta đi." Nhạc Khải nhàn nhạt nói. "Tôi cũng không ngại tác hợp cho hai cậu."
"Phi!" Dương Phượng xì một tiếng, "Ông đây mới không thèm tên kia đâu, gu của tôi cậu còn không biết à?"
Nhạc Khải lắc đầu, xong cùng tiểu Bát rời đi. Phòng Bar lại yên tĩnh trở lại. Bên ngoài quầy rượu, vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt, vẫn đủ sắc màu rực rỡ của những cuộc vui về đêm.
Lái xe ra khỏi Bar, Nhạc Khải dặn dò tiểu Bát đi theo dấu của Hắc Vu, anh chắc chắn cô ta sẽ còn liên lạc với người kia. Người thật sự ở sau những màn thao túng trong thời gian qua.
-...
Thành phố Vân Hải, bảy giờ sáng.
Trong một ngôi biệt thự nhỏ ở ngoại ô sông Vân, trên chiếc giường trắng, người con gái thiếp đi như ngủ rất sâu, nhịp thở đều đặn, khoé miệng còn hơi nhếch lên, tựa như cô đang gặp một cơn mơ rất đẹp.
Không phải Lục Vân thì còn là ai?
Ánh nắng bên ngoài từ cửa thông gió nhỏ trên cao chiếu thẳng vào nơi cô nằm, tiếng chim ríu rít gọi cô tỉnh dậy.
Lục Vân khẽ nhíu mày, hai mắt mở ra, thấy được khung cảnh trên trần nhà, cô bất giác run sợ nắm chặt mắt lại, sau đó trấn tĩnh mở mắt ra lần nữa, đáng tiếc vẫn là cảnh tượng như vậy.
Một màu trắng lạnh lẽo!
Đây lại là chỗ nào?
Không phải nước Pháp!
Lục Vân cả kinh, tuột nhanh xuống giường, vội vàng chạy tới cửa lớn muốn mở ra để xác định có ai hay không, xem nơi này lại là nơi nào?
"Có ai không?"
"Có ai không? Đây là đâu vậy?"
Đáng tiếc không một lời đáp lại. Không chỉ vậy, cửa cũng không mở được. Bị khóa từ bên ngoài rồi, cô sợ hãi đột nhiên nhớ lại, hôm qua bước vào khoang máy bay, cô đụng phải một người đàn ông che mặt, ông ta bị rơi đồ, cô nhặt giúp, sau đó đi lướt qua người đàn ông đó thì hai mắt cô liền tối sầm.
Không biết gì nữa cả?
Lục Vân lúc này triệt để tỉnh?
Cô bị người ta bắt cóc rồi, nơi cô đang bị nhốt không phải là nước Pháp. Chỉ là mọi thứ ở đây đặc biệt được thiết kế theo phương tây, đúng bày trí mà trước đây mẹ cô thích.
Chủ nhân chỗ này là người nào? Sao lại muốn bắt cóc cô làm gì? Có phải muốn dùng cô để làm mồi nhử uy hiếp
Nhạc Khải, uy hiếp ba cô?
Căn phòng này không có cửa sổ lớn, chỉ có duy nhất một cửa ra vào và một cửa nhỏ thông gió phía trên tường, muốn thoát ra, chỉ có thể phá cánh cửa này. Nhưng thoát ra được, lại sẽ đi đâu được, kiếp trước cô nhớ không có loại chuyện này phát sinh. Nhưng đời này khác, cô trọng sinh, lại kết hôn cùng Nhạc Khải nên biến số mới sinh ra.
Đúng rồi, điện thoại! Lục Vân reo lên, vội quay ngược trở lại, tìm điện thoại, nhưng tiếc là điện thoại không cánh mà bay. Chỉ có mỗi hành lý của cô.
Không có điện thoại nhưng còn ipad, Lục Vân mừng như điên, cô vội vàng mở hành lý, tìm ipad để liên lạc với
Nhạc Khải, đi hơn một đêm còn chưa báo tin về, chắc chắn anh và mọi người rất lo.
Anh có phải đang tìm cô không?
Lục Vân tìm được ipad nhưng rất tiếc một lần nữa khiến cô thất vọng, nơi này vậy mà lại không có sóng!
Một chút cũng không có...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.