Chương 9: Nhạc Khải Mặc Áo Màu Hồng?
Nguyễn Nhiễm
13/07/2024
Lúc Nhạc Khải rời khỏi nhà họ Nhạc là gần bảy giờ, mà Lục Vân bên kia cũng đã chuẩn bị xong, trước kia cô
nhất định sẽ chọn một bộ váy nổi màu, trang điểm thật đậm, bởi vì ảnh
hưởng của Thẩm Nhược Ni, cái gì cũng nghe cô ta. Cô ta nói cái gì đẹp cô đều làm, thích cái gì đều mua cho cô ta, coi cô ta là bạn tốt mà đỗi
đãi.
Không nghĩ đến cuối cùng lại chết dưới tay cô ta, Lục Vân nghĩ đến đây, trong lòng lại trùng xuống. Không khỏi tự trách bản thân thật quá ngu ngốc. Người tốt với cô cô lại bỏ mặc, người rắp tâm hãm hại mình, cô lại tin tưởng một cách tuyệt đối.
Lần này trở lại lớp, cô tất nhiên sẽ gặp lại Thẩm Nhược Ni, nhắc mới nhớ, lần này phẫu thuật, từ đó đến nay gần một tháng, vậy mà Thẩm Nhược Ni cũng chưa một lần hỏi thăm, bạn bè chó gì chứ? Giả nhân giả nghĩa, Lục Vân nghiến răng tức đến bậm môi nhìn mình trong gương.
Thẩm Nhược Ni, đợi đó cho tôi, lần này trở về, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Lục Vân cái chiếc kẹp tóc anh đào lên tóc mái, đeo cái balo nhỏ lên, cảm thấy hài lòng rồi mới ra khỏi phòng đi xuống lầu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xoè màu hồng nhạt, bên ngoài còn có một lớp ren xoè, nhìn vừa tao nhã, vừa nữ tính, tóc xoăn xoã ngang lưng, nhìn Lục Vân không khác gì con búp bê di động.
Vừa từ trên lầu đi xuống, dưới sảnh một người hầu nữ vội vàng đi nhanh vào. “Cô chủ, cô chủ, bên ngoài có một người đàn ông đeo kính râm, cứ đứng nhìn vào nhà chúng ta, trông gian lắm.”
Lục Vân hơi nhíu mày, thấy người gái nọ hấp tấp lại như có chút sợ sợ, làm cô trong lòng cũng nơm nớp lo theo.
Làm gì mà hớt hải như thế chứ? Gặp ma sao?
“Sao vậy, chị thấy ai?” Lục Vân hai tay bất giác siết chặt.
“Tôi không rõ, chỉ thấy người kia đứng ngoài cổng, chốc chốc nhìn đồng hồ, xong lại nhìn vào nhà chúng ta, tôi nghĩ chắc là muốn ăn trộm gì nhà chúng ta.” Hầu gái kia nói, thanh âm thần bí ra mặt.
Lục Vân từ nhẹ nhíu mày rồi lại cau mày, trong lòng bất an vô cùng đang không biết làm sao thì điện thoại trong ba lô đổ chuông.
Cô nhanh tay lấy điện thoại ra, là Nhạc Khải gọi tới. Vừa thấy tên anh hiện lên, trong lòng cô nỗi bất an như tan đi hơn một nửa, “A lo, Nhạc Khải. Anh đến chưa?”
Bên ngoài cổng, Nhạc Khải đã đứng ở đó hơn mười phút, lẽ ra anh có thể tự nhiên lái xe vào biệt thự Lục gia, rồi lên thẳng phòng của Lục Vân bởi người làm trong nhà họ đều quá quen thuộc với anh.
Nhưng là anh không thể, vì bộ đồ trên người anh lúc này, lúc mặc vào rồi, anh mới biết bản thân lại khác biệt đến mức nào. Huống hồ anh còn muốn cho Lục Vân một sự bất ngờ. “Tôi sắp tới.”
Bên trong nhà kinh hỷ, Lục Vân lúc này vứt hết nỗi lo ra sau đầu.
“Thật sao?” Lục Vân vội vàng nói, “Nhạc Khải, nếu anh sắp tới thì anh cẩn thận một chút, nhà tôi có trộm, tên trộm đó cứ lén lút trước cổng nhà tôi từ sáng, tôi sợ, tôi không dám ra ngoài.”
Nhạc Khải đứng bên ngoài nghe Lục Vân nói vậy, anh khó hiểu.
Hả? Trộm sao?
Nhạc Khải chưng hửng, anh nhìn ngó xung quanh, chẳng thấy ai ngoài anh, như vậy tên trộm trong miệng Lục Vân là ai? Từ nãy đến giờ chỉ có anh đứng đây? Chẳng lẽ cô ấy nghĩ anh là trộm?
Nhạc Khải bỗng cảm thấy vô cùng mất mặt, trên đầu rõ ràng hiện ra ba cái vạch đen xì, cô ấy nghĩ mình là trộm sao?
Quá đáng! Anh sợ cô đợi nên đến thật sớm, sợ cô chê anh già, phải mặc bộ đồ quá trẻ trâu này nữa, ấy thế mà anh lại bị cô ví như kẻ trộm.
Còn chưa tắt điện thoại thì Nhạc Khải bất giác nhìn thấy từ trong cửa lớn đại sảnh biệt thự, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài, mái tóc đen xoăn rũ theo, từ góc độ của anh có thể thấy người kia đang nghi ngờ mà nhìn ra bên ngoài.
“Lục Vân, tôi đến rồi, cô ra nhanh lên.” Nhạc Khải có chút không kiên nhẫn. Cảm giác bị người ta coi là trộm đâu có dễ chịu gì. Nói xong anh tắt máy, để điện thoại lại vào túi, anh lúc này mới tháo kính râm ra.
Mà Lục Vân sau khi ló cái đầu ra ngoài quan sát, từ chỗ cô lại chỉ nhìn thấy được chiếc ô tô màu đen sang trọng, nhưng nhìn kiểu dáng xe, cô biết là Nhạc Khải tới.
Vậy còn tên trộm mà người hầu gái kia nói đâu? Chẳng lẽ thấy Nhạc Khải tới, nên hắn sợ quá chạy mất rồi?
Lục Vân bán tính bán nghi đi từng bước nhỏ ra ngoài, cô nhẹ nhàng như một tên trộm, còn cố tình đi khuất sau mấy bụi kiểng để xem tình hình bên ngoài. Hiện tại ba cô không có ở nhà, bác Hà lại giải quyết chuyện của Lâm Tư Nghi, chỉ còn cô và một đám hầu gái, lỡ như gặp trộm thật thì toi.
Nhạc Khải nếu tới rồi tại sao không vào thẳng bên trong đón cô, đứng bên ngoài làm gì chứ? Thần bí!
Đến lúc chỉ còn cách mấy bước chân là ra đến cổng, Lục Vân nép mình vào một cây bon sai lớn, hai mắt phóng ra bên ngoài nhìn, bỗng chốc hai mắt cô sáng lên.
Là Nhạc Khải! Nhưng sao khoan đã…
Anh ấy mặc cái gì thế kia? Nhạc Khải mặc áo sơ mi hồng?
Lục Vân đưa tay che miệng, “Hahaha…”Ông chú Nhạc Khải hôm nay lại mặc quần jeans áo sơ mi hồng.
Trời sắp bão rồi chăng? Lục Vân đứng sau bụi cây bon sai, ngẩn ra mà nhìn, lần đầu tiên trong đời cả hai kiếp, cô thấy Nhạc Khải mặc áo màu hồng, một tông màu mà trước nay anh chưa từng mặc.
Nhưng mà bộ dạng của anh lúc này, rất đẹp trai, rất soái, nhìn anh chẳng khác gì một cậu sinh viên mới ra trường, nhưng lại vô cùng đĩnh đạc, trưởng thành…
Không nghĩ đến cuối cùng lại chết dưới tay cô ta, Lục Vân nghĩ đến đây, trong lòng lại trùng xuống. Không khỏi tự trách bản thân thật quá ngu ngốc. Người tốt với cô cô lại bỏ mặc, người rắp tâm hãm hại mình, cô lại tin tưởng một cách tuyệt đối.
Lần này trở lại lớp, cô tất nhiên sẽ gặp lại Thẩm Nhược Ni, nhắc mới nhớ, lần này phẫu thuật, từ đó đến nay gần một tháng, vậy mà Thẩm Nhược Ni cũng chưa một lần hỏi thăm, bạn bè chó gì chứ? Giả nhân giả nghĩa, Lục Vân nghiến răng tức đến bậm môi nhìn mình trong gương.
Thẩm Nhược Ni, đợi đó cho tôi, lần này trở về, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Lục Vân cái chiếc kẹp tóc anh đào lên tóc mái, đeo cái balo nhỏ lên, cảm thấy hài lòng rồi mới ra khỏi phòng đi xuống lầu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xoè màu hồng nhạt, bên ngoài còn có một lớp ren xoè, nhìn vừa tao nhã, vừa nữ tính, tóc xoăn xoã ngang lưng, nhìn Lục Vân không khác gì con búp bê di động.
Vừa từ trên lầu đi xuống, dưới sảnh một người hầu nữ vội vàng đi nhanh vào. “Cô chủ, cô chủ, bên ngoài có một người đàn ông đeo kính râm, cứ đứng nhìn vào nhà chúng ta, trông gian lắm.”
Lục Vân hơi nhíu mày, thấy người gái nọ hấp tấp lại như có chút sợ sợ, làm cô trong lòng cũng nơm nớp lo theo.
Làm gì mà hớt hải như thế chứ? Gặp ma sao?
“Sao vậy, chị thấy ai?” Lục Vân hai tay bất giác siết chặt.
“Tôi không rõ, chỉ thấy người kia đứng ngoài cổng, chốc chốc nhìn đồng hồ, xong lại nhìn vào nhà chúng ta, tôi nghĩ chắc là muốn ăn trộm gì nhà chúng ta.” Hầu gái kia nói, thanh âm thần bí ra mặt.
Lục Vân từ nhẹ nhíu mày rồi lại cau mày, trong lòng bất an vô cùng đang không biết làm sao thì điện thoại trong ba lô đổ chuông.
Cô nhanh tay lấy điện thoại ra, là Nhạc Khải gọi tới. Vừa thấy tên anh hiện lên, trong lòng cô nỗi bất an như tan đi hơn một nửa, “A lo, Nhạc Khải. Anh đến chưa?”
Bên ngoài cổng, Nhạc Khải đã đứng ở đó hơn mười phút, lẽ ra anh có thể tự nhiên lái xe vào biệt thự Lục gia, rồi lên thẳng phòng của Lục Vân bởi người làm trong nhà họ đều quá quen thuộc với anh.
Nhưng là anh không thể, vì bộ đồ trên người anh lúc này, lúc mặc vào rồi, anh mới biết bản thân lại khác biệt đến mức nào. Huống hồ anh còn muốn cho Lục Vân một sự bất ngờ. “Tôi sắp tới.”
Bên trong nhà kinh hỷ, Lục Vân lúc này vứt hết nỗi lo ra sau đầu.
“Thật sao?” Lục Vân vội vàng nói, “Nhạc Khải, nếu anh sắp tới thì anh cẩn thận một chút, nhà tôi có trộm, tên trộm đó cứ lén lút trước cổng nhà tôi từ sáng, tôi sợ, tôi không dám ra ngoài.”
Nhạc Khải đứng bên ngoài nghe Lục Vân nói vậy, anh khó hiểu.
Hả? Trộm sao?
Nhạc Khải chưng hửng, anh nhìn ngó xung quanh, chẳng thấy ai ngoài anh, như vậy tên trộm trong miệng Lục Vân là ai? Từ nãy đến giờ chỉ có anh đứng đây? Chẳng lẽ cô ấy nghĩ anh là trộm?
Nhạc Khải bỗng cảm thấy vô cùng mất mặt, trên đầu rõ ràng hiện ra ba cái vạch đen xì, cô ấy nghĩ mình là trộm sao?
Quá đáng! Anh sợ cô đợi nên đến thật sớm, sợ cô chê anh già, phải mặc bộ đồ quá trẻ trâu này nữa, ấy thế mà anh lại bị cô ví như kẻ trộm.
Còn chưa tắt điện thoại thì Nhạc Khải bất giác nhìn thấy từ trong cửa lớn đại sảnh biệt thự, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài, mái tóc đen xoăn rũ theo, từ góc độ của anh có thể thấy người kia đang nghi ngờ mà nhìn ra bên ngoài.
“Lục Vân, tôi đến rồi, cô ra nhanh lên.” Nhạc Khải có chút không kiên nhẫn. Cảm giác bị người ta coi là trộm đâu có dễ chịu gì. Nói xong anh tắt máy, để điện thoại lại vào túi, anh lúc này mới tháo kính râm ra.
Mà Lục Vân sau khi ló cái đầu ra ngoài quan sát, từ chỗ cô lại chỉ nhìn thấy được chiếc ô tô màu đen sang trọng, nhưng nhìn kiểu dáng xe, cô biết là Nhạc Khải tới.
Vậy còn tên trộm mà người hầu gái kia nói đâu? Chẳng lẽ thấy Nhạc Khải tới, nên hắn sợ quá chạy mất rồi?
Lục Vân bán tính bán nghi đi từng bước nhỏ ra ngoài, cô nhẹ nhàng như một tên trộm, còn cố tình đi khuất sau mấy bụi kiểng để xem tình hình bên ngoài. Hiện tại ba cô không có ở nhà, bác Hà lại giải quyết chuyện của Lâm Tư Nghi, chỉ còn cô và một đám hầu gái, lỡ như gặp trộm thật thì toi.
Nhạc Khải nếu tới rồi tại sao không vào thẳng bên trong đón cô, đứng bên ngoài làm gì chứ? Thần bí!
Đến lúc chỉ còn cách mấy bước chân là ra đến cổng, Lục Vân nép mình vào một cây bon sai lớn, hai mắt phóng ra bên ngoài nhìn, bỗng chốc hai mắt cô sáng lên.
Là Nhạc Khải! Nhưng sao khoan đã…
Anh ấy mặc cái gì thế kia? Nhạc Khải mặc áo sơ mi hồng?
Lục Vân đưa tay che miệng, “Hahaha…”Ông chú Nhạc Khải hôm nay lại mặc quần jeans áo sơ mi hồng.
Trời sắp bão rồi chăng? Lục Vân đứng sau bụi cây bon sai, ngẩn ra mà nhìn, lần đầu tiên trong đời cả hai kiếp, cô thấy Nhạc Khải mặc áo màu hồng, một tông màu mà trước nay anh chưa từng mặc.
Nhưng mà bộ dạng của anh lúc này, rất đẹp trai, rất soái, nhìn anh chẳng khác gì một cậu sinh viên mới ra trường, nhưng lại vô cùng đĩnh đạc, trưởng thành…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.