Chương 33: Thanh Mai Trúc Mã
Nguyễn Nhiễm
14/07/2024
Bệnh Viện X
Phòng cấp cứu, Lục Vân ngồi tại băng ghế lớn chờ kết quả của Nhạc Khải.
Anh được đẩy vào phòng cấp cứu đã nửa giờ rồi, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì từ bên trong. Lục Vân hai tay siết chặt vào nhau chống trán mà hai mắt như sắp khóc đến nơi.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh trong bộ dạng khắp người là máu, tim cô như lạnh đi. Phải biết rằng kiếp này cô thương anh đến thế nào, cô không biết kẻ muốn hại anh là ai, trước đây bởi vì chán ghét anh, cho nên dù anh sống hay chết cô cũng không quản, nhưng bây giờ khác rồi, cô cần anh, anh là một phần cuộc sống của cô.
Vừa nghĩ, nước mắt của Lục Vân cũng vô thức rơi xuống lăn trên gò má. Lúc này, từ hành lang phía ngược lại, một người đàn ông trẻ tuổi, dưới cặp kính kia là một khuôn mặt hơi lạnh, mang theo sát khí, theo sau còn có hai cô gái, một người mặc đồ đen, một mặc đồ trắng. Nhìn qua, có cảm giác ớn lạnh, làm cho người ta giống như gặp ma.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Hoắc Hạo. Bạn thân nhất của Nhạc Khải, ông trùm giới hắc đạo.
Ba người đi tới phòng phẫu thuật, họ thấy Lục Vân nhưng không biết cô là bạn gái của Nhạc Khải, nên cả ba người chỉ dửng dưng làm như không thấy.
Cô gái mặc áo đen là Hắc Vu, lên tiếng hỏi Hoắc Hạo, "Anh Hạo, anh Khải tại sao lại bị thương, không đến chỗ anh, lại một đường chạy đến đây? Bị thương như thế còn gì."
Hoắc Hạo không trả lời, ngược lại Bạch Vu là cô gái mặc đồ trắng lên tiếng, "Hắc Vu, chị đừng có nhiều chuyện, anh Khải ghét nhất là phụ nữ lắm chuyện."
"Chị nói không đúng à, anh ấy vì cái gì mà vết thương còn chưa xử lý, đã vội vàng lái xe đi, không nói cho chúng ta biết chuyện gì?" Hắc Vu không vui nói.
"Anh ấy có lý của anh ấy, chị xen vào nhiều như vậy, coi chừng anh Khải tống khứ chị đi bất cứ lúc nào." Bạch Vu nhíu mày nói.
Hoắc Hạo một bên nghe hai cô gái lớn tiếng lải nhải, anh không vui nói, "Đủ rồi, hai đứa đừng có lắm lời nữa, chỗ này là nơi cãi lộn sao?"
Cả hai đều nín bặt. Mà Lục Vân ngồi bên băng ghế đối diện, khoảng cách không xa, nên cô nghe ra được, ba người kia là người quen của Nhạc Khải, mà chính xác là cô gái mặc đồ đen kia, chắc chắn có ý gì đó với Nhạc Khải.
Chỉ là lúc này cô không quan tâm đến chuyện đó, chuyện trước mắt chị cần anh qua nguy hiểm đã là tốt rồi.
Ting!
Đèn phòng cấp cứu tắt. Cánh cửa mở ra, một bác sĩ Triệu Tuấn và hai y tá đi ra. Y tá gọi: "Người nhà của Nhạc tiên sinh đâu ạ?"
Lục Vân không do dự vội vàng đứng dậy đi nhanh tới chỗ bác sĩ và y tá, nhưng là động tác của Hắc Vu cũng cùng lúc với Lục Vân, cô ta nhanh hơn bước đến trước, "Bác sĩ, là tôi, tôi là bạn gái của anh ấy!"
Bác sĩ Triệu Tuấn và y tá có chút ngạc nhiên, rõ ràng người đưa Nhạc tiên sinh đến đâu có phải cô gái này, họ còn nhớ Lục Vân mới là người đưa đến, hơn nữa họ còn biết Lục Vân chính là người Nhạc Khải trước đây đưa đến cấp cứu cắt ruột thừa, bây giờ đột nhiên có một cô gái khác ở đâu đến, cái này là tính cướp công hay gì?
Triệu Tuấn nhăn mày nói: "Cho tôi hỏi, cô Lục Vân đâu?
"Tôi ở đây, bác sĩ Triệu" Lục Vân đứng ở phía sau sát tường lên tiếng, vừa rồi cô thấy Hắc Vu kia giành trước liền không có tranh, cô cũng muốn xem thật ra cô gái kia lại là cái gì của Nhạc Khải, ai biết rằng một câu cô ta là bạn gái của anh liền làm tim của Lục Vân nhói đau.
Chắc chắn phải có cái gì đó, cô gái kia mới tự nhiên nói vậy, hơn nữa nhìn xem hai cái người kia thấy cô ta gọi như vậy cũng chẳng có phản đối, kiếp trước đời tư của Nhạc Khải, Lục Vân không quá tò mò, vì cô chẳng yêu anh, nên có lẽ những người này cô không biết, cô gái kia dám xưng là bạn gái của anh, không lẽ là thanh mai trúc mã của anh sao?
Nếu vậy thì, thời gian qua, Nhạc Khải đối với cô là cái gì? Anh chính là sợ áy náy, vì ông nội Nhạc thôi sao?
Vừa đứng ngẩn mà suy nghĩ, thanh âm hơi lạnh của Triệu Tuấn kéo Lục Vân trở lại hiện tại, "Cô Lục, cô có ổn không vậy, Nhạc tiên sinh đã không sao rồi." Đoạn anh ta lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, "Cô Lục, cái này là đồ cá nhân của Nhạc tiên sinh, tôi thấy trong áo của anh ấy, giờ giao lại chi cô."
Lục Vân đón lấy chiếc hộp nhỏ, nhét vội vào túi áo, lau đi nước mắt vẫn còn vương trên mi mắt, "Tốt quá rồi, cảm ơn anh, bác sĩ Triệu."
Triệu Tuấn có chút bất ngờ về thái độ cư xử của Lục Vân, anh ta nhớ hình như trước kia cô gái họ Lục này rất kiêu kỳ thì phải. Nhưng bây giờ ăn nói cho đến cách cư xử đều có thể khép nép dịu giọng đến vậy, là vì Nhạc tiên sinh sao?
"Ô, không sao, một lát, chúng tôi sẽ chuyển Nhạc tiên sinh qua phòng chăm sóc đặc biệt, tiền viện phí cô không cần thanh toán, bởi vì anh ấy là ân nhân của bệnh viện, nên miễn thanh toán."
"Vâng, cảm ơn anh." Lục Vân cúi đầu, sau đó lùi ra để Triệu Tuấn và y tá rời đi.
Một màn nói chuyện vừa rồi đương nhiên lọt hết vào tai Hoắc Hạo và hai chị em Hắc Vu, Bạch Vu. Ba người họ đương nhiên chẳng biết gì về Lục Vân, chuyện Nhạc Khải có vị hôn thê, anh không nói cho bọn họ biết nên lúc này khi Triệu Tuấn kia không thông báo cho bọn họ tình hình của Nhạc Khải mà lại thông báo cho Lục Vân làm cả ba người hơi sửng sốt, nhất thời đứng nhìn Lục Vân chăm chăm.
Nhất là Hắc Vu, ánh mắt cô ta nhìn Lục Vân thập phần chán ghét, con nhỏ nửa Âu nửa Á này là ai, tại sao lại ở đây, còn giành mất quyền của cô ta, thật đáng ghét, tám năm trước Hắc Vu và Bạch Vu được Nhạc Khải và Hoắc Hạo cứu trên một chuyến tàu bị cướp, sau đó hai người họ sống ở căn cứ của Hoắc Hạo, Hắc Vu vì nhận ơn cứu mạng lại vì nhìn thấy Nhạc Khải quá ưu tú nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhất kiến chung tình, qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
Cô ta không nghĩ đến lúc này đương gặp Lục Vân ở chỗ này, hơn nữa đồ của Nhạc Khải vậy mà lại để cho con nhỏ kia giữ, quan hệ giữa Nhạc Khải và con bé lai kia lại là thế nào, cô ta nhất định phải làm rõ...
Phòng cấp cứu, Lục Vân ngồi tại băng ghế lớn chờ kết quả của Nhạc Khải.
Anh được đẩy vào phòng cấp cứu đã nửa giờ rồi, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì từ bên trong. Lục Vân hai tay siết chặt vào nhau chống trán mà hai mắt như sắp khóc đến nơi.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh trong bộ dạng khắp người là máu, tim cô như lạnh đi. Phải biết rằng kiếp này cô thương anh đến thế nào, cô không biết kẻ muốn hại anh là ai, trước đây bởi vì chán ghét anh, cho nên dù anh sống hay chết cô cũng không quản, nhưng bây giờ khác rồi, cô cần anh, anh là một phần cuộc sống của cô.
Vừa nghĩ, nước mắt của Lục Vân cũng vô thức rơi xuống lăn trên gò má. Lúc này, từ hành lang phía ngược lại, một người đàn ông trẻ tuổi, dưới cặp kính kia là một khuôn mặt hơi lạnh, mang theo sát khí, theo sau còn có hai cô gái, một người mặc đồ đen, một mặc đồ trắng. Nhìn qua, có cảm giác ớn lạnh, làm cho người ta giống như gặp ma.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Hoắc Hạo. Bạn thân nhất của Nhạc Khải, ông trùm giới hắc đạo.
Ba người đi tới phòng phẫu thuật, họ thấy Lục Vân nhưng không biết cô là bạn gái của Nhạc Khải, nên cả ba người chỉ dửng dưng làm như không thấy.
Cô gái mặc áo đen là Hắc Vu, lên tiếng hỏi Hoắc Hạo, "Anh Hạo, anh Khải tại sao lại bị thương, không đến chỗ anh, lại một đường chạy đến đây? Bị thương như thế còn gì."
Hoắc Hạo không trả lời, ngược lại Bạch Vu là cô gái mặc đồ trắng lên tiếng, "Hắc Vu, chị đừng có nhiều chuyện, anh Khải ghét nhất là phụ nữ lắm chuyện."
"Chị nói không đúng à, anh ấy vì cái gì mà vết thương còn chưa xử lý, đã vội vàng lái xe đi, không nói cho chúng ta biết chuyện gì?" Hắc Vu không vui nói.
"Anh ấy có lý của anh ấy, chị xen vào nhiều như vậy, coi chừng anh Khải tống khứ chị đi bất cứ lúc nào." Bạch Vu nhíu mày nói.
Hoắc Hạo một bên nghe hai cô gái lớn tiếng lải nhải, anh không vui nói, "Đủ rồi, hai đứa đừng có lắm lời nữa, chỗ này là nơi cãi lộn sao?"
Cả hai đều nín bặt. Mà Lục Vân ngồi bên băng ghế đối diện, khoảng cách không xa, nên cô nghe ra được, ba người kia là người quen của Nhạc Khải, mà chính xác là cô gái mặc đồ đen kia, chắc chắn có ý gì đó với Nhạc Khải.
Chỉ là lúc này cô không quan tâm đến chuyện đó, chuyện trước mắt chị cần anh qua nguy hiểm đã là tốt rồi.
Ting!
Đèn phòng cấp cứu tắt. Cánh cửa mở ra, một bác sĩ Triệu Tuấn và hai y tá đi ra. Y tá gọi: "Người nhà của Nhạc tiên sinh đâu ạ?"
Lục Vân không do dự vội vàng đứng dậy đi nhanh tới chỗ bác sĩ và y tá, nhưng là động tác của Hắc Vu cũng cùng lúc với Lục Vân, cô ta nhanh hơn bước đến trước, "Bác sĩ, là tôi, tôi là bạn gái của anh ấy!"
Bác sĩ Triệu Tuấn và y tá có chút ngạc nhiên, rõ ràng người đưa Nhạc tiên sinh đến đâu có phải cô gái này, họ còn nhớ Lục Vân mới là người đưa đến, hơn nữa họ còn biết Lục Vân chính là người Nhạc Khải trước đây đưa đến cấp cứu cắt ruột thừa, bây giờ đột nhiên có một cô gái khác ở đâu đến, cái này là tính cướp công hay gì?
Triệu Tuấn nhăn mày nói: "Cho tôi hỏi, cô Lục Vân đâu?
"Tôi ở đây, bác sĩ Triệu" Lục Vân đứng ở phía sau sát tường lên tiếng, vừa rồi cô thấy Hắc Vu kia giành trước liền không có tranh, cô cũng muốn xem thật ra cô gái kia lại là cái gì của Nhạc Khải, ai biết rằng một câu cô ta là bạn gái của anh liền làm tim của Lục Vân nhói đau.
Chắc chắn phải có cái gì đó, cô gái kia mới tự nhiên nói vậy, hơn nữa nhìn xem hai cái người kia thấy cô ta gọi như vậy cũng chẳng có phản đối, kiếp trước đời tư của Nhạc Khải, Lục Vân không quá tò mò, vì cô chẳng yêu anh, nên có lẽ những người này cô không biết, cô gái kia dám xưng là bạn gái của anh, không lẽ là thanh mai trúc mã của anh sao?
Nếu vậy thì, thời gian qua, Nhạc Khải đối với cô là cái gì? Anh chính là sợ áy náy, vì ông nội Nhạc thôi sao?
Vừa đứng ngẩn mà suy nghĩ, thanh âm hơi lạnh của Triệu Tuấn kéo Lục Vân trở lại hiện tại, "Cô Lục, cô có ổn không vậy, Nhạc tiên sinh đã không sao rồi." Đoạn anh ta lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, "Cô Lục, cái này là đồ cá nhân của Nhạc tiên sinh, tôi thấy trong áo của anh ấy, giờ giao lại chi cô."
Lục Vân đón lấy chiếc hộp nhỏ, nhét vội vào túi áo, lau đi nước mắt vẫn còn vương trên mi mắt, "Tốt quá rồi, cảm ơn anh, bác sĩ Triệu."
Triệu Tuấn có chút bất ngờ về thái độ cư xử của Lục Vân, anh ta nhớ hình như trước kia cô gái họ Lục này rất kiêu kỳ thì phải. Nhưng bây giờ ăn nói cho đến cách cư xử đều có thể khép nép dịu giọng đến vậy, là vì Nhạc tiên sinh sao?
"Ô, không sao, một lát, chúng tôi sẽ chuyển Nhạc tiên sinh qua phòng chăm sóc đặc biệt, tiền viện phí cô không cần thanh toán, bởi vì anh ấy là ân nhân của bệnh viện, nên miễn thanh toán."
"Vâng, cảm ơn anh." Lục Vân cúi đầu, sau đó lùi ra để Triệu Tuấn và y tá rời đi.
Một màn nói chuyện vừa rồi đương nhiên lọt hết vào tai Hoắc Hạo và hai chị em Hắc Vu, Bạch Vu. Ba người họ đương nhiên chẳng biết gì về Lục Vân, chuyện Nhạc Khải có vị hôn thê, anh không nói cho bọn họ biết nên lúc này khi Triệu Tuấn kia không thông báo cho bọn họ tình hình của Nhạc Khải mà lại thông báo cho Lục Vân làm cả ba người hơi sửng sốt, nhất thời đứng nhìn Lục Vân chăm chăm.
Nhất là Hắc Vu, ánh mắt cô ta nhìn Lục Vân thập phần chán ghét, con nhỏ nửa Âu nửa Á này là ai, tại sao lại ở đây, còn giành mất quyền của cô ta, thật đáng ghét, tám năm trước Hắc Vu và Bạch Vu được Nhạc Khải và Hoắc Hạo cứu trên một chuyến tàu bị cướp, sau đó hai người họ sống ở căn cứ của Hoắc Hạo, Hắc Vu vì nhận ơn cứu mạng lại vì nhìn thấy Nhạc Khải quá ưu tú nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhất kiến chung tình, qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
Cô ta không nghĩ đến lúc này đương gặp Lục Vân ở chỗ này, hơn nữa đồ của Nhạc Khải vậy mà lại để cho con nhỏ kia giữ, quan hệ giữa Nhạc Khải và con bé lai kia lại là thế nào, cô ta nhất định phải làm rõ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.