Chương 15: Tôi Là Bạn Trai Của Lục Vân
Nguyễn Nhiễm
13/07/2024
Tần Thao nhìn Nhạc Khải, lại nói: "Nhạc tổng, cậu và cô ấy lần đầu hẹn hò sao?"
Nhạc Khải ngước mắt nhìn Tần Thao, vì nơi Tần Thao đứng là phía sau nên Nhạc Khải phải xoay người lại, "Ừ, lần đầu."
"Thư ký Tần, anh thật sự chưa có bạn gái?" Nhạc Khải vẫn chưa buông tha câu hỏi kia với Tần Thao. "Anh không thích ai trong công ty chúng ta sao?"
"Tôi..." Tần Thao ngập ngừng, thật ra cũng không phải là anh không có thích ai, nhưng tại vì hình như người ta có ý trung nhân rồi, nên anh ta mới không dám ngỏ lời. So với Nhạc Khải, Tần Thao cả mảnh tình vắt vai cũng chẳng có.
Ngay khi Tần Thao nói "Không có" thì Lưu Diệc cũng vừa mang cà phê vào cho Nhạc Khải, "Nhạc tổng, cà phê ít đường của cậu đây." Vừa nói vừa đặt cà phê xuống trước mặt, nhưng là tầm mắt lại không hẹn mà nhìn đến Tần Thao đang đứng phía sau Nhạc Khải.
"Thư ký Tần, anh có muốn uống cà phê không?" Lưu Diệc tự nhiên nói, cô cũng không ngại Nhạc Khải đang hiện diện ở đây, làm trợ lý cho Nhạc Khải bao năm, cô cũng biết khá rõ tính tình của Nhạc Khải, chỉ cần là ở riêng với Tần Thao hay là Lưu Diệc, thì Nhạc Khải khá thoải mái, cũng không quá câu nệ chuyện cấp trên và cấp dưới, nói chung chính là xem Lưu Diệc và Tần Thao như anh chị vậy, chỉ cần không đi quá giới hạn cho phép là được.
Đó cũng là lý do vì sao mà Lưu Diệc lúc này lại tự nhiên hỏi Tần Thao trước mặt Nhạc Khải như vậy.
"Cảm ơn trợ lý Lưu, tôi không uống cà phê." Tần Thao hơi cúi đầu, xấu hổ nói. Lưu Diệc nhìn Tần Thao vậy mà lại có chút xấu hổ, hai người cứ vậy đem Nhạc Khải trở thành không khí, chàng một câu, nàng một câu, căn bản chẳng cho Nhạc Khải xen vào.
Nhạc Khải đứng lên, cũng chẳng có tâm trạng để uống cà phê, hai con người này, có gì mà nói chuyện lắm thế, cũng đâu phải là người yêu đâu chứ, tại sao lại từ việc anh hỏi làm sao hẹn hò, giờ lại trở thành chủ đề để Lưu Diệc và Tần Thao nói rồi, thật là...
Ngó đồng hồ cũng gần mười một giờ trưa, Nhạc Khải rời khỏi phòng, "Hai người nói chuyện tiếp đi, nhớ xem lại lịch trình ngày mai rồi gửi qua mail cho tôi."
"Nhạc tổng, cậu muốn đi đâu." Tần Thao lúc này mới sực nhớ là còn có Nhạc Khải, anh có chút ái ngại, xấu hổ không thôi, mà Lưu Diệc cũng thập phần xấu hổ không kém, "Nhạc tổng, cà phê còn chưa có uống."
"Không cần, nghe hai người nói tôi cũng no rồi." Nhạc Khải xua tay, "Tôi đi hẹn hò." Đoạn anh dừng lại một chút, nhìn cả Lưu Diệc và Tần Thao, như có như không cười nói: "Tôi thấy anh và chị cũng khá hợp nhau đấy, hay là hai người hẹn hò luôn đi."
Dứt lời, Nhạc Khải mang theo áo khoác rời phòng họp, còn ở đây nữa khẳng định bản thân sẽ phiền chết, thư ký và trợ lý của anh đúng là rất có tâm!
Nhạc Khải đi rồi, Lưu Diệc và Tần Thao cũng không hẹn mà nhanh chóng rời đi, ai cũng chẳng dám nói thêm câu gì nữa, bọn họ chẳng hiểu đã đắc tội Nhạc Khải ở chỗ nào, tháng này không khéo bị trừ tiền thưởng mất!
...
Đại học A.
Lục Vân lúc này đã tan học, cô còn chưa có rời hội trường, sáng nay trước khi vào tiết, cô bạo gan nhắn tin cho Nhạc Khải, rằng cô muốn hẹn hò với anh, nhưng lại chẳng thấy anh nhắn lại, trong lòng có chút phiền chán, nghĩ rằng có lẽ anh chẳng để tâm đến cô cho lắm, hoặc là nghĩ anh không thích bản tính trẻ con của mình, nghĩ rồi nghĩ nên cả buổi học, tâm tư của Lục Vân cứ như trên mây, chẳng tập trung nổi.
Nhìn đồng hồ đã là mười một giờ, Lục Vân có chút lo lắng không biết Nhạc Khải có đến đón cô hay không, tin nhắn thì anh chẳng trả lời, làm cô có một cảm giác không an toàn, từ trọng sinh đến nay, thói quen sinh hoạt hay học tập của cô đã dần đi vào quỹ đạo, chỉ có mỗi chuyện tình cảm với Nhạc Khải là còn chút lấn cấn, cô chưa thể nói thích anh được, vì con gái ai lại chủ động trong những loại chuyện thế này.
Mà hơn nữa, Nhạc Khải cũng chưa tỏ tình với cô, cô không thể cứ vậy nhanh chóng muốn kết hôn với anh liền, cô muốn từng chút từng chút một đi về phía anh. Lục Vân chán nản nhìn cái điện thoại chưa có tin nhắn rep lại mà xùy một tiếng, đồ ngốc Nhạc Khải, anh là tên chết bầm mà, ngốc chết đi được.
Vừa ra khỏi hội trường, còn chưa ra đến khuân viên trường, Lục Vân vậy mà lại bị chắn đường, lần này không phải Thẩm Nhược Ni, chẳng phải Từ Mật Mật, mà người chắn đường cô lại là đám bạn của Trác Nhĩ Phàm. Anh ta đương nhiên cũng ở trong nhóm.
“Bạn học Lục, có muốn học nhóm cùng tụi anh không?” Một tên bạn của Trác Nhĩ Phàm tên là Thái Bảo, tóc nhuộm màu hơi nâu sáng, quần áo bảnh bao, đôi mắt hơi sếch, buông lời trêu chọc Lục Vân, tay hắn còn chắn ngang tầm nhìn của Lục Vân.
“Cút!” Lục Vân lãnh đạm phun ra một chữ. Mà một từ này trực tiếp khơi lên hứng thú của Thái Bảo và mấy tên còn lại.
Trác Nhĩ Phàm nhìn thái độ không mấy vui vẻ của Lục Vân, biết cô không phải dạng người dễ chọc, đơn giản là sáng nay anh ta bị giáo huấn một chút rồi, vội can ngăn Thái Bảo, “Bảo, đi thôi, đừng chọc người ta.”
Thái Bảo cười càng lớn, “Con mẹ nó, Phàm à, mày cũng là đàn ông đây, sao nhát thế, gái nó mới hù một cái, đã sợ đến vậy?”
Trác Nhĩ Phàm không đáp lại, chỉ kéo Thái Bảo, nhìn Lục Vân, hạ giọng nói: “Lục Vân, đi đi, bạn của tôi không cố ý.”
Lục Vân quắc mắt, cô chẳng thèm chấp mấy cái thể loại như vậy, trực tiếp lách người qua đán người đi thẳng ra khuân viên, cô phải ra cổng trường sớm, biết đâu Nhạc Khải anh đang sốt ruột chờ cô thì sao?
Nghĩ vậy tâm tư cô cũng chẳng buồn đôi co với đám người Trác Nhĩ Phàm.
Nhưng tréo ngoe, mọi việc sao dễ như vậy, Thái Bảo hôm nay quyết không tha cho Lục Vân, vốn nghe Từ Mật Mật nói Lục Vân rất kiêu kỳ, lại khó ưa còn bắt nạt cô ta, nên Thái Bảo lần này thực muốn một công đôi việc, dạy cho Lục Vân một bài học, thậm chí muốn xem xem loại con lai như Lục Vân thì có gì quý giá.
“Đi đâu mà vội vậy hả?” Thái Bảo giật tay khỏi Trác Nhĩ Phàm xoay người đuổi theo Lục Vân, nhưng là chỉ vừa chạy được vài bước, hắn liền va phải một chướng ngại phía trước, khiến hắn nhăn mày mà “Ai ui” một tiếng, “Con mẹ nó, đứa nào đụng vào tao, mắt mù à?”
Thái Bảo gầm lên, lại chẳng hay biết hắn vừa đụng vào một người đàn ông cao lớn, đĩnh đạc, cao hơn hắn hẳn một cái đầu, anh mặc áo sơmi hồng, một tay cầm áo khoác, tay còn lại đang xách cặp tác, sừng sững mà che chắn trước Lục Vân, giọng anh vừa lành lạnh, lại xen chút thanh lãnh, “Tôi là Nhạc Khải, bạn trai của Lục Vân.”
Nhạc Khải ngước mắt nhìn Tần Thao, vì nơi Tần Thao đứng là phía sau nên Nhạc Khải phải xoay người lại, "Ừ, lần đầu."
"Thư ký Tần, anh thật sự chưa có bạn gái?" Nhạc Khải vẫn chưa buông tha câu hỏi kia với Tần Thao. "Anh không thích ai trong công ty chúng ta sao?"
"Tôi..." Tần Thao ngập ngừng, thật ra cũng không phải là anh không có thích ai, nhưng tại vì hình như người ta có ý trung nhân rồi, nên anh ta mới không dám ngỏ lời. So với Nhạc Khải, Tần Thao cả mảnh tình vắt vai cũng chẳng có.
Ngay khi Tần Thao nói "Không có" thì Lưu Diệc cũng vừa mang cà phê vào cho Nhạc Khải, "Nhạc tổng, cà phê ít đường của cậu đây." Vừa nói vừa đặt cà phê xuống trước mặt, nhưng là tầm mắt lại không hẹn mà nhìn đến Tần Thao đang đứng phía sau Nhạc Khải.
"Thư ký Tần, anh có muốn uống cà phê không?" Lưu Diệc tự nhiên nói, cô cũng không ngại Nhạc Khải đang hiện diện ở đây, làm trợ lý cho Nhạc Khải bao năm, cô cũng biết khá rõ tính tình của Nhạc Khải, chỉ cần là ở riêng với Tần Thao hay là Lưu Diệc, thì Nhạc Khải khá thoải mái, cũng không quá câu nệ chuyện cấp trên và cấp dưới, nói chung chính là xem Lưu Diệc và Tần Thao như anh chị vậy, chỉ cần không đi quá giới hạn cho phép là được.
Đó cũng là lý do vì sao mà Lưu Diệc lúc này lại tự nhiên hỏi Tần Thao trước mặt Nhạc Khải như vậy.
"Cảm ơn trợ lý Lưu, tôi không uống cà phê." Tần Thao hơi cúi đầu, xấu hổ nói. Lưu Diệc nhìn Tần Thao vậy mà lại có chút xấu hổ, hai người cứ vậy đem Nhạc Khải trở thành không khí, chàng một câu, nàng một câu, căn bản chẳng cho Nhạc Khải xen vào.
Nhạc Khải đứng lên, cũng chẳng có tâm trạng để uống cà phê, hai con người này, có gì mà nói chuyện lắm thế, cũng đâu phải là người yêu đâu chứ, tại sao lại từ việc anh hỏi làm sao hẹn hò, giờ lại trở thành chủ đề để Lưu Diệc và Tần Thao nói rồi, thật là...
Ngó đồng hồ cũng gần mười một giờ trưa, Nhạc Khải rời khỏi phòng, "Hai người nói chuyện tiếp đi, nhớ xem lại lịch trình ngày mai rồi gửi qua mail cho tôi."
"Nhạc tổng, cậu muốn đi đâu." Tần Thao lúc này mới sực nhớ là còn có Nhạc Khải, anh có chút ái ngại, xấu hổ không thôi, mà Lưu Diệc cũng thập phần xấu hổ không kém, "Nhạc tổng, cà phê còn chưa có uống."
"Không cần, nghe hai người nói tôi cũng no rồi." Nhạc Khải xua tay, "Tôi đi hẹn hò." Đoạn anh dừng lại một chút, nhìn cả Lưu Diệc và Tần Thao, như có như không cười nói: "Tôi thấy anh và chị cũng khá hợp nhau đấy, hay là hai người hẹn hò luôn đi."
Dứt lời, Nhạc Khải mang theo áo khoác rời phòng họp, còn ở đây nữa khẳng định bản thân sẽ phiền chết, thư ký và trợ lý của anh đúng là rất có tâm!
Nhạc Khải đi rồi, Lưu Diệc và Tần Thao cũng không hẹn mà nhanh chóng rời đi, ai cũng chẳng dám nói thêm câu gì nữa, bọn họ chẳng hiểu đã đắc tội Nhạc Khải ở chỗ nào, tháng này không khéo bị trừ tiền thưởng mất!
...
Đại học A.
Lục Vân lúc này đã tan học, cô còn chưa có rời hội trường, sáng nay trước khi vào tiết, cô bạo gan nhắn tin cho Nhạc Khải, rằng cô muốn hẹn hò với anh, nhưng lại chẳng thấy anh nhắn lại, trong lòng có chút phiền chán, nghĩ rằng có lẽ anh chẳng để tâm đến cô cho lắm, hoặc là nghĩ anh không thích bản tính trẻ con của mình, nghĩ rồi nghĩ nên cả buổi học, tâm tư của Lục Vân cứ như trên mây, chẳng tập trung nổi.
Nhìn đồng hồ đã là mười một giờ, Lục Vân có chút lo lắng không biết Nhạc Khải có đến đón cô hay không, tin nhắn thì anh chẳng trả lời, làm cô có một cảm giác không an toàn, từ trọng sinh đến nay, thói quen sinh hoạt hay học tập của cô đã dần đi vào quỹ đạo, chỉ có mỗi chuyện tình cảm với Nhạc Khải là còn chút lấn cấn, cô chưa thể nói thích anh được, vì con gái ai lại chủ động trong những loại chuyện thế này.
Mà hơn nữa, Nhạc Khải cũng chưa tỏ tình với cô, cô không thể cứ vậy nhanh chóng muốn kết hôn với anh liền, cô muốn từng chút từng chút một đi về phía anh. Lục Vân chán nản nhìn cái điện thoại chưa có tin nhắn rep lại mà xùy một tiếng, đồ ngốc Nhạc Khải, anh là tên chết bầm mà, ngốc chết đi được.
Vừa ra khỏi hội trường, còn chưa ra đến khuân viên trường, Lục Vân vậy mà lại bị chắn đường, lần này không phải Thẩm Nhược Ni, chẳng phải Từ Mật Mật, mà người chắn đường cô lại là đám bạn của Trác Nhĩ Phàm. Anh ta đương nhiên cũng ở trong nhóm.
“Bạn học Lục, có muốn học nhóm cùng tụi anh không?” Một tên bạn của Trác Nhĩ Phàm tên là Thái Bảo, tóc nhuộm màu hơi nâu sáng, quần áo bảnh bao, đôi mắt hơi sếch, buông lời trêu chọc Lục Vân, tay hắn còn chắn ngang tầm nhìn của Lục Vân.
“Cút!” Lục Vân lãnh đạm phun ra một chữ. Mà một từ này trực tiếp khơi lên hứng thú của Thái Bảo và mấy tên còn lại.
Trác Nhĩ Phàm nhìn thái độ không mấy vui vẻ của Lục Vân, biết cô không phải dạng người dễ chọc, đơn giản là sáng nay anh ta bị giáo huấn một chút rồi, vội can ngăn Thái Bảo, “Bảo, đi thôi, đừng chọc người ta.”
Thái Bảo cười càng lớn, “Con mẹ nó, Phàm à, mày cũng là đàn ông đây, sao nhát thế, gái nó mới hù một cái, đã sợ đến vậy?”
Trác Nhĩ Phàm không đáp lại, chỉ kéo Thái Bảo, nhìn Lục Vân, hạ giọng nói: “Lục Vân, đi đi, bạn của tôi không cố ý.”
Lục Vân quắc mắt, cô chẳng thèm chấp mấy cái thể loại như vậy, trực tiếp lách người qua đán người đi thẳng ra khuân viên, cô phải ra cổng trường sớm, biết đâu Nhạc Khải anh đang sốt ruột chờ cô thì sao?
Nghĩ vậy tâm tư cô cũng chẳng buồn đôi co với đám người Trác Nhĩ Phàm.
Nhưng tréo ngoe, mọi việc sao dễ như vậy, Thái Bảo hôm nay quyết không tha cho Lục Vân, vốn nghe Từ Mật Mật nói Lục Vân rất kiêu kỳ, lại khó ưa còn bắt nạt cô ta, nên Thái Bảo lần này thực muốn một công đôi việc, dạy cho Lục Vân một bài học, thậm chí muốn xem xem loại con lai như Lục Vân thì có gì quý giá.
“Đi đâu mà vội vậy hả?” Thái Bảo giật tay khỏi Trác Nhĩ Phàm xoay người đuổi theo Lục Vân, nhưng là chỉ vừa chạy được vài bước, hắn liền va phải một chướng ngại phía trước, khiến hắn nhăn mày mà “Ai ui” một tiếng, “Con mẹ nó, đứa nào đụng vào tao, mắt mù à?”
Thái Bảo gầm lên, lại chẳng hay biết hắn vừa đụng vào một người đàn ông cao lớn, đĩnh đạc, cao hơn hắn hẳn một cái đầu, anh mặc áo sơmi hồng, một tay cầm áo khoác, tay còn lại đang xách cặp tác, sừng sững mà che chắn trước Lục Vân, giọng anh vừa lành lạnh, lại xen chút thanh lãnh, “Tôi là Nhạc Khải, bạn trai của Lục Vân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.