Chương 12: Từng Chút Từng Chút Đáp Trả
Nguyễn Nhiễm
13/07/2024
Nhạc Khải lái xe đi rồi, bỏ lại
phía sau sự tiếc nối của cả đám nữ sinh, có lẽ để có cơ hội thấy lại
người đàn ông trong truyền thuyết nhà họ Nhạc kia, chắc phải lâu lắm!
Bên trong khuôn viên trường, từng tốp năm, tốp ba sinh viên vội vàng đi vào cho kịp giờ học.
Lục Vân sau khi phẫu thuật phải nghỉ học, hôm nay là ngày đầu tiên cô trở lại lớp học. Tiết học đầu tiên lại là tiết luận văn, Lục Vân dự định vào thư viện trước, cô muốn lựa một ít sách để tham khảo, hơn nữa, cô đã bỏ qua hết ba bài luận rồi, lần này phải làm để nộp bù.
Đối với Lục Vân, ba cô luôn nghiêm khắc, ông tôn trọng chủ nghĩa hiện đại, phụ nữ phải đảm đang việc nhà, nhưng không có nghĩa chỉ loanh quanh ở góc bếp, nữ nhi cũng có thể tung hoành ngang dọc trên chốn thương trường, miễn là có đủ bản lĩnh!
Cũng bởi vậy, việc học của Lục Vân luôn được ba cô quản rất chặt. Đó cũng là lý do vì sao Lục Vân luôn là sinh viên ưu tú trong mắt các giảng viên, đặc biệt là môn luận văn.
Còn cả mười lăm phút nữa mới vào tiết, Lục Vân cũng không vội, điều chỉnh lại tâm trạng phấn khích khi nãy ở cùng với Nhạc Khải, cô rảo bước nhanh đến thư viện của trường.
Khoảng cách khi còn vài bước chân nữa là đến, Lục Vân bất chợt thấy phía trước tại bảng thông báo của trường rất đông sinh viên bu lại, cũng không biết là có chuyện gì.
Bình thường, trên bảng thông báo không là thông báo kết quả thi các môn thì là tin tức hot nào đó trên trang diễn đàn của trường.
Tỷ như chuyện một anh chàng hay một cô nàng nào đó được tỏ tình chẳng hạn. Lục Vân cũng không lạ lẫm gì với loại tình cảnh này, cũng không quá quan tâm đến nó.
Nhưng lần này, nơi đó lại thu hút sự chú ý của cô, bởi vì tại cái bảng thông báo kia, cô nhìn thấy poster, ảnh chân dung của Nhạc Khải.
Đó chẳng phải là hình ảnh vị hôn phu tương lai của cô sao? Ảnh của anh tại sao lại ở trường cô? Cái đám con gái kia nhìn thấy trai đẹp là mắt cứ to sáng lên như đèn ô tô ấy, thấy mà ghét!
Tò mò lại có chút bực bội, Lục Vân không thích người khác dòm ngó những gì của mình, đặc biệt là sau khi cô trọng sinh, cô biết Nhạc Khải yêu cô, nên không muốn bất kỳ cô gái nào dòm ngó chồng tương lai của cô.
Bước nhanh tới đám đông, Lục Vân nhanh chóng chen chân vào, không chút do dự, đưa tay giật luôn tấm poster kia xuống, giữ trong tay.
Trong lòng mắng ngàn lần, nhìn đủ chưa, nhìn cái gì, trai đẹp là của mấy người à? Nhạc tiên sinh là để cho mấy người nhìn chắc!
Đám nữ sinh viên đang háo hức, khi không bị cướp mất poster, lập tức nổi giận, không vui nhìn Lục Vân, mắng chửi, “Đồ con lai, muốn làm gì vậy hả? Muốn kiếm chuyện với tụi tao hả?”
Lục Vân giữ chặt tấm poster trong tay, cũng không định trả lời, xoay người toan đi vào thư viện. Cô đương nhiên không thích đôi co với mấy cái thể loại này. Chỉ là Nhạc Khải là của cô, cô không cho bọn họ nhìn anh, dù là qua ảnh cũng không được.
Nhưng nào có dễ vậy, cô còn chưa kịp đi, thì balo của cô sau lưng bị kéo ngược lại, cả thân hình nhỏ nhắn cũng vì vậy mà lảo đảo suýt ngã về phía sau, một thanh âm trong trẻo vang lên: “Con này, muốn làm lơ à, trả tấm poster lại cho tao ngay.”
Lục Vân giãy ra, quay mặt lại nhìn, trước mắt cô là hai cô gái xinh đẹp, một người được mệnh danh là hoa khôi của khoa ngoại ngữ Từ Mật Mật, cô ta là người vừa chửi lớn Lục Vân, cũng là người cả gan dăm kéo balo của cô ra sau khiến cô suýt ngã, người còn lại vừa hay lại đúng là gương mặt mà cô không thể quên dù có chết chính là Thẩm Nhược Ni.
“Tiểu Vân!”
Thẩm Nhược Ni có chút sửng sốt, ngạc nhiên rồi sau đó lại như bắt được vàng, cô ta lao tới ôm chầm lấy Lục Vân. Giống như bạn lâu năm mới gặp.
Lục Vân bất ngờ bị ôm, cảm thấy thật khó chịu, nhưng cũng không đẩy Thẩm Nhược Ni ra, cô cũng muốn xem xem loại người như cô ta lại muốn diễn trò mèo gì!
“Tiểu Vân, cậu khoẻ rồi sao? Xin lỗi, dạo này mình bận quá, cậu bị bệnh nên không đến thăm cậu được.” Thẩm Nhược Nhi vờ vịt hỏi, miệng cũng treo lên nụ cười đầy giả tạo, nhưng dưới mọi ánh nhìn, thì phản ứng của cô ta lúc này quả thật là cô ta đang lo lắng cho Lục Vân rất nhiều.
“Tôi không khoẻ thì bệnh chết à?” Lục Vân vừa trả lời vừa khẽ đẩy cái tay của Thẩm Nhược Ni ra khỏi người cô, thật ghê tởm.
Chính cái người được cô coi là bạn thân này là người giết chết cô, cô ta thật sự xem cô là bạn sao? Cô ta chỉ thích tiền nhà cô, thích lợi dụng cô, thậm chí có lẽ vì có ý đồ với Nhạc Khải nữa nên kiếp trước cô ta mới hiến kế để cô tự tay giết chết chính mình, sau đó thì sao, công ty, nhà cô, ba cô, đều vì cô mà bị huỷ hoại tất cả.
Lục Vân âm thầm nén giận nuốt mối hận vào lòng, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thẩm Nhược Ni, không dễ gì mới có được cuộc sống một lần nữa, cô phải đòi lại cả lời lẫn lãi.
Mà người phải trả giá tất cả chính là Thẩm Nhược Ni, người đang diễn trò làm bộ làm tịch, giả bộ bạn thân của Lục Vân cô đây, nếu phải giết chết cô ta lúc này thì thật quá hời cho cô ta rồi.
Cô phải từng chút từng chút đáp trả từng cái một, dù là nhỏ nhất cũng không bỏ qua…
Bên trong khuôn viên trường, từng tốp năm, tốp ba sinh viên vội vàng đi vào cho kịp giờ học.
Lục Vân sau khi phẫu thuật phải nghỉ học, hôm nay là ngày đầu tiên cô trở lại lớp học. Tiết học đầu tiên lại là tiết luận văn, Lục Vân dự định vào thư viện trước, cô muốn lựa một ít sách để tham khảo, hơn nữa, cô đã bỏ qua hết ba bài luận rồi, lần này phải làm để nộp bù.
Đối với Lục Vân, ba cô luôn nghiêm khắc, ông tôn trọng chủ nghĩa hiện đại, phụ nữ phải đảm đang việc nhà, nhưng không có nghĩa chỉ loanh quanh ở góc bếp, nữ nhi cũng có thể tung hoành ngang dọc trên chốn thương trường, miễn là có đủ bản lĩnh!
Cũng bởi vậy, việc học của Lục Vân luôn được ba cô quản rất chặt. Đó cũng là lý do vì sao Lục Vân luôn là sinh viên ưu tú trong mắt các giảng viên, đặc biệt là môn luận văn.
Còn cả mười lăm phút nữa mới vào tiết, Lục Vân cũng không vội, điều chỉnh lại tâm trạng phấn khích khi nãy ở cùng với Nhạc Khải, cô rảo bước nhanh đến thư viện của trường.
Khoảng cách khi còn vài bước chân nữa là đến, Lục Vân bất chợt thấy phía trước tại bảng thông báo của trường rất đông sinh viên bu lại, cũng không biết là có chuyện gì.
Bình thường, trên bảng thông báo không là thông báo kết quả thi các môn thì là tin tức hot nào đó trên trang diễn đàn của trường.
Tỷ như chuyện một anh chàng hay một cô nàng nào đó được tỏ tình chẳng hạn. Lục Vân cũng không lạ lẫm gì với loại tình cảnh này, cũng không quá quan tâm đến nó.
Nhưng lần này, nơi đó lại thu hút sự chú ý của cô, bởi vì tại cái bảng thông báo kia, cô nhìn thấy poster, ảnh chân dung của Nhạc Khải.
Đó chẳng phải là hình ảnh vị hôn phu tương lai của cô sao? Ảnh của anh tại sao lại ở trường cô? Cái đám con gái kia nhìn thấy trai đẹp là mắt cứ to sáng lên như đèn ô tô ấy, thấy mà ghét!
Tò mò lại có chút bực bội, Lục Vân không thích người khác dòm ngó những gì của mình, đặc biệt là sau khi cô trọng sinh, cô biết Nhạc Khải yêu cô, nên không muốn bất kỳ cô gái nào dòm ngó chồng tương lai của cô.
Bước nhanh tới đám đông, Lục Vân nhanh chóng chen chân vào, không chút do dự, đưa tay giật luôn tấm poster kia xuống, giữ trong tay.
Trong lòng mắng ngàn lần, nhìn đủ chưa, nhìn cái gì, trai đẹp là của mấy người à? Nhạc tiên sinh là để cho mấy người nhìn chắc!
Đám nữ sinh viên đang háo hức, khi không bị cướp mất poster, lập tức nổi giận, không vui nhìn Lục Vân, mắng chửi, “Đồ con lai, muốn làm gì vậy hả? Muốn kiếm chuyện với tụi tao hả?”
Lục Vân giữ chặt tấm poster trong tay, cũng không định trả lời, xoay người toan đi vào thư viện. Cô đương nhiên không thích đôi co với mấy cái thể loại này. Chỉ là Nhạc Khải là của cô, cô không cho bọn họ nhìn anh, dù là qua ảnh cũng không được.
Nhưng nào có dễ vậy, cô còn chưa kịp đi, thì balo của cô sau lưng bị kéo ngược lại, cả thân hình nhỏ nhắn cũng vì vậy mà lảo đảo suýt ngã về phía sau, một thanh âm trong trẻo vang lên: “Con này, muốn làm lơ à, trả tấm poster lại cho tao ngay.”
Lục Vân giãy ra, quay mặt lại nhìn, trước mắt cô là hai cô gái xinh đẹp, một người được mệnh danh là hoa khôi của khoa ngoại ngữ Từ Mật Mật, cô ta là người vừa chửi lớn Lục Vân, cũng là người cả gan dăm kéo balo của cô ra sau khiến cô suýt ngã, người còn lại vừa hay lại đúng là gương mặt mà cô không thể quên dù có chết chính là Thẩm Nhược Ni.
“Tiểu Vân!”
Thẩm Nhược Ni có chút sửng sốt, ngạc nhiên rồi sau đó lại như bắt được vàng, cô ta lao tới ôm chầm lấy Lục Vân. Giống như bạn lâu năm mới gặp.
Lục Vân bất ngờ bị ôm, cảm thấy thật khó chịu, nhưng cũng không đẩy Thẩm Nhược Ni ra, cô cũng muốn xem xem loại người như cô ta lại muốn diễn trò mèo gì!
“Tiểu Vân, cậu khoẻ rồi sao? Xin lỗi, dạo này mình bận quá, cậu bị bệnh nên không đến thăm cậu được.” Thẩm Nhược Nhi vờ vịt hỏi, miệng cũng treo lên nụ cười đầy giả tạo, nhưng dưới mọi ánh nhìn, thì phản ứng của cô ta lúc này quả thật là cô ta đang lo lắng cho Lục Vân rất nhiều.
“Tôi không khoẻ thì bệnh chết à?” Lục Vân vừa trả lời vừa khẽ đẩy cái tay của Thẩm Nhược Ni ra khỏi người cô, thật ghê tởm.
Chính cái người được cô coi là bạn thân này là người giết chết cô, cô ta thật sự xem cô là bạn sao? Cô ta chỉ thích tiền nhà cô, thích lợi dụng cô, thậm chí có lẽ vì có ý đồ với Nhạc Khải nữa nên kiếp trước cô ta mới hiến kế để cô tự tay giết chết chính mình, sau đó thì sao, công ty, nhà cô, ba cô, đều vì cô mà bị huỷ hoại tất cả.
Lục Vân âm thầm nén giận nuốt mối hận vào lòng, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thẩm Nhược Ni, không dễ gì mới có được cuộc sống một lần nữa, cô phải đòi lại cả lời lẫn lãi.
Mà người phải trả giá tất cả chính là Thẩm Nhược Ni, người đang diễn trò làm bộ làm tịch, giả bộ bạn thân của Lục Vân cô đây, nếu phải giết chết cô ta lúc này thì thật quá hời cho cô ta rồi.
Cô phải từng chút từng chút đáp trả từng cái một, dù là nhỏ nhất cũng không bỏ qua…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.