Chương 36: Khởi Đầu Tốt Đẹp (2)
Thiên Tằm Thổ Đậu
10/09/2021
Triệu Khoát vội vàng nói: "Cẩn thận một chút, không chịu được thì tranh thủ thời gian nhận thua rút lui, khuôn mặt đẹp trai như vậy mà bị đánh hỏng thì đúng là tổn thất thảm trọng."
Lý Lạc giơ ngón cái lên: "Hảo huynh đệ, mắt nhìn tốt lắm."
Viên Thu thì khẽ thở dài một hơi, bộ dáng mặt ủ mày chau, hiển nhiên không có lòng tin vào trận tỷ thí này.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lý Lạc đi tới giữa sân, sau đó thuận tay rút một cây côn sắt từ trên giá để vũ khí xuống, hắn kéo nó đi, côn sắt ma sát với mặt đất làm phát ra tiếng vang chói tai.
Phía ngoài sân, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Lý Lạc ra sân đầu tiên, loáng thoáng còn có tiếng bàn tán.
"Thế mà nhị viện lại để Lý Lạc lên đầu..."
"Đây là tính dùng hắn làm bia đỡ đạn."
"Ha ha, đúng là thú vị, Lý Lạc bị đá khỏi nhất viện giờ lại đánh với nhất viện... Nếu đánh thắng thì quả thật thú vị."
"Nghĩ gì thế... Hắn ta trời sinh không có tướng, cho dù tinh thông Tướng Thuật thì cũng khó mà thắng nổi Lục Ấn cảnh."
"Ha ha, chỉ đùa một chút cho bầu không khí sôi động thôi mà."
"..."
Sự xuất hiện của Lý Lạc làm cho khá nhiều học viên cảm thấy hứng thú, dù sao ở trong Nam Phong học phủ, Lý Lạc cũng có thể coi là một truyền kỳ...
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nghe nói một tuần trước Khương Thanh Nga học tỷ có trở về Nam Phong thành, lại còn tới tận cổng học phủ đón Lý Lạc, đúng là khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Với tâm tình đó, rất nhiều người muốn thấy Lý Lạc bị đánh một trận...
Hai tay Bối Côn khoanh trước ngực, nhìn Lý Lạc bằng ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó nghiêng đầu qua nhìn sang hai người kia, nói: "Lưu Dương, ngươi lên chơi với hắn trước đi."
Mặc dù hắn ta rất muốn ra sân đánh cho Lý Lạc một trận ngay và luôn, nhưng lại cảm thấy như vậy không đủ uy thế, nên định để người bên cạnh lên làm nóng bầu không khí đã.
Thiếu niên được gọi là Lưu Dương kia khá cao lớn, nghe thấy Bối Côn nói vậy thì có chút bất mãn, đáng ra tình cảnh nhiều người thế này chính là thời điểm để nghiêm túc đánh một trận gây náo động, giờ lại bảo hắn ra sân đánh một con tốt thí, đúng là có chút mất mặt.
"Ngươi giải quyết xong Lý Lạc chẳng phải là có thể đánh người tiếp theo rồi sao? Nếu có đủ năng lực thì cứ đánh bại cả ba người bọn họ đi." Bối Côn nói.
"Cũng được."
Lúc này Lưu Dương mới gật đầu, hắn cầm lấy một thanh thương sắt, sau đó ung dung đi vào giữa sân, cười nói với Lý Lạc: "Lý Lạc, ngươi phải hạ thủ lưu tình đấy nhé."
Lời này hiển nhiên có ý chế giễu.
Lý Lạc nắm chặt côn sắt, không đáp lời.
Cùng lúc đó, trên đài cao, lão viện trưởng nhẹ gật đầu, thế là hai người phụ trách của hai viện là Từ Sơn Nhạc và Lâm Phong cùng hét lớn: "Bắt đầu!"
Ngay khi tiếng quát vang lên, Lý Lạc và Lưu Dương gần như đồng thời lao ra ngoài.
Lưu Dương nhìn về phía người đối diện, không nhịn được phải bật cười một tiếng, nói: "Tốc độ của ngươi có chút..."
Ầm!
Trong chớp mắt khi hắn lên tiếng, Lý Lạc phía trước đột nhiên điểm mũi chân xuống mặt đất, lập tức tăng tốc như phi ưng, trong giây lát như có tiếng xé gió sắc nhọn vang lên.
Tiếng cười trong miệng Lưu Dương còn chưa truyền tới, hai mắt đã hoa lên, thân ảnh Lý Lạc đã xuất hiện ngay trước mặt.
Theo sát Lý Lạc còn có bóng côn sắt phá không lao tới, phát ra tiếng rít gió, tốc độ nhanh tới mức khiến cho Lưu Dương không có lấy thời gian phản ứng. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, hắn vẫn vận chuyển tướng lực lên bảo vệ lồng ngực theo phản xạ có điều kiện.
Mặc dù tốc độ của Lý Lạc khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng dù sao hắn không có tướng lực, sức tấn công có hạn, chỉ cần hắn dùng tướng lực phòng ngự được thì sau sẽ khiến cho Lý Lạc phải trả giá đắt.
Lưu Dương nghĩ vậy trong lòng, côn sắt kia lao tới như hắc mãng, đập vào lồng ngực hắn.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó là đau nhức kịch liệt truyền đến từ nơi lồng ngực. Khoảnh khắc ấy trong lòng Lưu Dương dấy lên niềm kinh hãi, bởi vì tướng lực phủ lên lồng ngực của hắn đã lập tức bị xé rách ngay khi tiếp xúc với côn sắt của Lý Lạc, dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, thân thể Lưu Dương bay ngược ra ngoài sân, còn vẽ ra vài dấu dài vài mét trên mặt đất.
Mà ở phía ngoài sân lúc này, phần lớn các học viên còn chưa dứt tiếng cười đùa, nhưng rồi mọi âm thanh đều dừng bặt cả lại.
Các học viên của nhất viện sững sờ nhìn về phía Lưu Dương đã nằm ở ngoài sân, đang đau đớn lăn lộn khắp mặt đất, trong mắt tràn ngập hoang mang.
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao người bay ra ngoài không phải là Lý Lạc?
Bọn họ nghi hoặc nhìn về phía giữa sân, lúc này côn sắt trong tay Lý Lạc vẫn duy trì tư thế vung ra tấn công, hắn đón nhận những tầm mắt ấy, nhìn thẳng vào Lưu Dương, trên khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta tự ti không bằng đang nở một nụ cười xán lạn.
"Ngươi nói... có chút gì cơ?"
Xung quanh sân tỷ thí là cả biển người đứng kín chỗ.
Vậy mà bầu không khí lúc này lại chìm trong tĩnh lặng lạ kỳ, tất cả mọi người đều trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Lưu Dương đã bay ra ngoài sân.
Kết quả này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Lưu Dương Lục Ấn cảnh lại bị Lý Lạc dùng một côn đánh bại?
Chuyện này sao có thể?!
Tĩnh lặng kéo dài một thoáng rồi lập tức một loạt tiếng ồn rộ lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tại sao Lưu Dương mới một chiêu đã bại?"
"Không đúng, đẳng cấp tướng lực của Lưu Dương tốt xấu gì cũng là Lục Ấn, cho dù nhất thời trở tay không kịp thì vẫn còn tướng lực phòng ngự, đáng ra Lý Lạc không thể đánh lại hắn được mới đúng?"
"Chuyện này... Có phải tên Lưu Dương kia nhận tiền đánh trận giả hay không vậy?"
"Giả như vậy thì cũng làm nhục chỉ số thông minh của chúng ta quá?"
"..."
Bên phía nhất viện, đôi môi hồng hào của Đế Pháp Tình hơi hé ra, trên đầu nàng như có dấu chấm hỏi thật lớn hiện lên, một lát sau, nàng nhíu chặt mày nói: "Cái tên Lưu Dương kia đang làm gì vậy? Thế này cũng yếu quá đi."
Lông mày Tống Vân Phong cũng đang nhíu lại, hắn lạnh nhạt nói: "Chắc là do quá coi thường đối phương nên không kịp thi triển tướng lực."
Lý Lạc giơ ngón cái lên: "Hảo huynh đệ, mắt nhìn tốt lắm."
Viên Thu thì khẽ thở dài một hơi, bộ dáng mặt ủ mày chau, hiển nhiên không có lòng tin vào trận tỷ thí này.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lý Lạc đi tới giữa sân, sau đó thuận tay rút một cây côn sắt từ trên giá để vũ khí xuống, hắn kéo nó đi, côn sắt ma sát với mặt đất làm phát ra tiếng vang chói tai.
Phía ngoài sân, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Lý Lạc ra sân đầu tiên, loáng thoáng còn có tiếng bàn tán.
"Thế mà nhị viện lại để Lý Lạc lên đầu..."
"Đây là tính dùng hắn làm bia đỡ đạn."
"Ha ha, đúng là thú vị, Lý Lạc bị đá khỏi nhất viện giờ lại đánh với nhất viện... Nếu đánh thắng thì quả thật thú vị."
"Nghĩ gì thế... Hắn ta trời sinh không có tướng, cho dù tinh thông Tướng Thuật thì cũng khó mà thắng nổi Lục Ấn cảnh."
"Ha ha, chỉ đùa một chút cho bầu không khí sôi động thôi mà."
"..."
Sự xuất hiện của Lý Lạc làm cho khá nhiều học viên cảm thấy hứng thú, dù sao ở trong Nam Phong học phủ, Lý Lạc cũng có thể coi là một truyền kỳ...
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nghe nói một tuần trước Khương Thanh Nga học tỷ có trở về Nam Phong thành, lại còn tới tận cổng học phủ đón Lý Lạc, đúng là khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Với tâm tình đó, rất nhiều người muốn thấy Lý Lạc bị đánh một trận...
Hai tay Bối Côn khoanh trước ngực, nhìn Lý Lạc bằng ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó nghiêng đầu qua nhìn sang hai người kia, nói: "Lưu Dương, ngươi lên chơi với hắn trước đi."
Mặc dù hắn ta rất muốn ra sân đánh cho Lý Lạc một trận ngay và luôn, nhưng lại cảm thấy như vậy không đủ uy thế, nên định để người bên cạnh lên làm nóng bầu không khí đã.
Thiếu niên được gọi là Lưu Dương kia khá cao lớn, nghe thấy Bối Côn nói vậy thì có chút bất mãn, đáng ra tình cảnh nhiều người thế này chính là thời điểm để nghiêm túc đánh một trận gây náo động, giờ lại bảo hắn ra sân đánh một con tốt thí, đúng là có chút mất mặt.
"Ngươi giải quyết xong Lý Lạc chẳng phải là có thể đánh người tiếp theo rồi sao? Nếu có đủ năng lực thì cứ đánh bại cả ba người bọn họ đi." Bối Côn nói.
"Cũng được."
Lúc này Lưu Dương mới gật đầu, hắn cầm lấy một thanh thương sắt, sau đó ung dung đi vào giữa sân, cười nói với Lý Lạc: "Lý Lạc, ngươi phải hạ thủ lưu tình đấy nhé."
Lời này hiển nhiên có ý chế giễu.
Lý Lạc nắm chặt côn sắt, không đáp lời.
Cùng lúc đó, trên đài cao, lão viện trưởng nhẹ gật đầu, thế là hai người phụ trách của hai viện là Từ Sơn Nhạc và Lâm Phong cùng hét lớn: "Bắt đầu!"
Ngay khi tiếng quát vang lên, Lý Lạc và Lưu Dương gần như đồng thời lao ra ngoài.
Lưu Dương nhìn về phía người đối diện, không nhịn được phải bật cười một tiếng, nói: "Tốc độ của ngươi có chút..."
Ầm!
Trong chớp mắt khi hắn lên tiếng, Lý Lạc phía trước đột nhiên điểm mũi chân xuống mặt đất, lập tức tăng tốc như phi ưng, trong giây lát như có tiếng xé gió sắc nhọn vang lên.
Tiếng cười trong miệng Lưu Dương còn chưa truyền tới, hai mắt đã hoa lên, thân ảnh Lý Lạc đã xuất hiện ngay trước mặt.
Theo sát Lý Lạc còn có bóng côn sắt phá không lao tới, phát ra tiếng rít gió, tốc độ nhanh tới mức khiến cho Lưu Dương không có lấy thời gian phản ứng. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, hắn vẫn vận chuyển tướng lực lên bảo vệ lồng ngực theo phản xạ có điều kiện.
Mặc dù tốc độ của Lý Lạc khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng dù sao hắn không có tướng lực, sức tấn công có hạn, chỉ cần hắn dùng tướng lực phòng ngự được thì sau sẽ khiến cho Lý Lạc phải trả giá đắt.
Lưu Dương nghĩ vậy trong lòng, côn sắt kia lao tới như hắc mãng, đập vào lồng ngực hắn.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó là đau nhức kịch liệt truyền đến từ nơi lồng ngực. Khoảnh khắc ấy trong lòng Lưu Dương dấy lên niềm kinh hãi, bởi vì tướng lực phủ lên lồng ngực của hắn đã lập tức bị xé rách ngay khi tiếp xúc với côn sắt của Lý Lạc, dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, thân thể Lưu Dương bay ngược ra ngoài sân, còn vẽ ra vài dấu dài vài mét trên mặt đất.
Mà ở phía ngoài sân lúc này, phần lớn các học viên còn chưa dứt tiếng cười đùa, nhưng rồi mọi âm thanh đều dừng bặt cả lại.
Các học viên của nhất viện sững sờ nhìn về phía Lưu Dương đã nằm ở ngoài sân, đang đau đớn lăn lộn khắp mặt đất, trong mắt tràn ngập hoang mang.
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao người bay ra ngoài không phải là Lý Lạc?
Bọn họ nghi hoặc nhìn về phía giữa sân, lúc này côn sắt trong tay Lý Lạc vẫn duy trì tư thế vung ra tấn công, hắn đón nhận những tầm mắt ấy, nhìn thẳng vào Lưu Dương, trên khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta tự ti không bằng đang nở một nụ cười xán lạn.
"Ngươi nói... có chút gì cơ?"
Xung quanh sân tỷ thí là cả biển người đứng kín chỗ.
Vậy mà bầu không khí lúc này lại chìm trong tĩnh lặng lạ kỳ, tất cả mọi người đều trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Lưu Dương đã bay ra ngoài sân.
Kết quả này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Lưu Dương Lục Ấn cảnh lại bị Lý Lạc dùng một côn đánh bại?
Chuyện này sao có thể?!
Tĩnh lặng kéo dài một thoáng rồi lập tức một loạt tiếng ồn rộ lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tại sao Lưu Dương mới một chiêu đã bại?"
"Không đúng, đẳng cấp tướng lực của Lưu Dương tốt xấu gì cũng là Lục Ấn, cho dù nhất thời trở tay không kịp thì vẫn còn tướng lực phòng ngự, đáng ra Lý Lạc không thể đánh lại hắn được mới đúng?"
"Chuyện này... Có phải tên Lưu Dương kia nhận tiền đánh trận giả hay không vậy?"
"Giả như vậy thì cũng làm nhục chỉ số thông minh của chúng ta quá?"
"..."
Bên phía nhất viện, đôi môi hồng hào của Đế Pháp Tình hơi hé ra, trên đầu nàng như có dấu chấm hỏi thật lớn hiện lên, một lát sau, nàng nhíu chặt mày nói: "Cái tên Lưu Dương kia đang làm gì vậy? Thế này cũng yếu quá đi."
Lông mày Tống Vân Phong cũng đang nhíu lại, hắn lạnh nhạt nói: "Chắc là do quá coi thường đối phương nên không kịp thi triển tướng lực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.