Chương 38: Một Đánh Ba (1)
Thiên Tằm Thổ Đậu
10/09/2021
Bởi vì lần này Lục Thái không hề khinh địch, đẳng cấp tướng lực Lục Ấn cũng xuất ra không hề giữ lại dù chỉ một chút, nhưng thế mà vẫn bị Lý Lạc đánh bại?!
Làm sao có thể!
Dưới vô số ánh mắt khó tin, màn hơi nước bao quanh côn sắt dần dần biến mất, bóng dáng Lý Lạc cũng xuất hiện hoàn chỉnh trong tầm mắt mọi người.
Hít!
Từng tiếng hít dài lẫn theo sự kinh hãi liên tiếp vang lên.
Bên phía nhất viện, hai mắt Đế Pháp Tình và Lữ Thanh Nhi đều trợn to ra, Tống Vân Phong bên cạnh thì đập tay vào lan can gỗ phía trước, khiến cho lan can gỗ chằng chịt vết nứt.
Trên đài cao, khuôn mặt Từ Sơn Nhạc, Lâm Phong và các đạo sư khác của Nam Phong học phủ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lão viện trưởng ở trước nhất cũng hơi híp mắt lại.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy, thân thể Lý Lạc lúc này đang được tướng lực màu lam bao lấy, hệt như một màn nước biếc.
Tất nhiên bọn họ đều có thể nhận ra, đó là lực Thủy Tướng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết Lý Lạc có thể chất trời sinh không có tướng, cho nên rất khó tu luyện ra tướng lực.
Nhưng bây giờ...
Lực Thủy Tướng này xuất hiện như thế nào?!
Chẳng lẽ... Lý Lạc bây giờ đã không còn là thể chất không tướng nữa, mà đã sinh ra Thủy Tướng?!
Xung quanh thân thể Lý Lạc đang đứng giữa sân có tướng lực màu lam dâng lên, lực xung kích mà điều này đem lại gần như vượt qua cả việc Lục Thái bại trận, tất cả mọi người nhìn cảnh tượng rung động này, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, trong nhất thời bọn họ đều cảm thấy hơi run sợ.
"Hắn, sao hắn lại đột nhiên có Thủy Tướng?" Đế Pháp Tình lẩm bẩm nói.
Nàng nhìn về phía thiếu niên thân thể thon dài, dung mạo tuấn lãng dị thường đang cầm côn sắt đứng giữa sân, bỗng dưng cảm thấy hơi hoảng hốt. Bởi vì nàng nhớ tới tình cảnh khi Lý Lạc mới vào Nam Phong học phủ, lúc đó hắn nhanh chóng trở thành một nhân vật nóng bỏng tay trong học phủ, danh tiếng sánh ngang với Khương Thanh Nga đã thành truyền kỳ.
Dần về sau, khi tướng tính của mọi người hiển lộ, Lý Lạc phong quang rơi xuống vực sâu, thậm chí cuối cùng còn bị đá xuống nhị viện.
Thế nhưng lúc này, thiếu niên được tướng lực màu lam sáng ngời bao trùm quanh thân kia đang tỏa sáng trở lại, như trở về năm đó.
Sắc mặt Tống Vân Phong là thay đổi nhiều nhất, ánh mắt hắn ghim chặt lên người Lý Lạc, như thể muốn nhìn khắp cả trong lẫn ngoài thân thể hắn.
Nếu nói có ai là không muốn nhìn thấy tình cảnh này nhất, chỉ sợ Tống Vân Phong sẽ xếp đầu tiên.
Bởi vì hắn đã từng được thấy năm đó Lý Lạc chói sáng cỡ nào, chính vì vậy nên hắn mới không muốn Lý Lạc trở mình.
Tống Vân Phong nghiêng đầu nhìn qua phía Lữ Thanh Nhi, lúc này hai mắt nàng rực lên như có ánh sáng nở rộ bên trong, nhìn chằm chằm vào người thiếu niên kia. Điều này khiến cho Tống Vân Phong chậm rãi siết chặt bàn tay, sâu trong mắt tràn ngập u ám.
Khi trong lòng Đế Pháp Tình và Tống Vân Phong đều đang chất chứa nhiều cảm xúc khác nhau, Lữ Thanh Nhi ở bên cạnh là người bình tĩnh nhất, đôi mắt trong vắt của nàng dừng lại trên người Lý Lạc.
"Quả nhiên..."
"Về sau ở Nam Phong học phủ sẽ vô cùng thú vị đây."
"Lý Lạc, ngươi còn có thể trở về sao?"
...
"Đây là thế nào? Sao đột nhiên Lý Lạc lại có Thủy Tướng?" Trên đài cao, Lâm Phong vô cùng kinh hãi, một lát sau hắn mới không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Có phải hắn dùng cấm thuật gì vi phạm quy định hay không?"
Từ Sơn Nhạc cũng đang cảm thấy khiếp sợ, nhưng nghe thấy Lâm Phong nói vậy thì lập tức bất mãn ra mặt, nói: "Ngươi nói lung tung cái gì vậy, trước kia Lý Lạc không có tướng, chẳng lẽ cứ phải như thế mãi?"
Lâm Phong khựng lại, cau mày nói: "Ta không có ý đó, nhưng chúng ta đều biết mà, không có tướng là do trời sinh, làm sao có khả năng sau này sinh ra?"
Từ Sơn Nhạc hừ lạnh nói: "Chúng ta cảm thấy không có khả năng chẳng qua là do chúng ta chưa có đủ trải nghiệm thôi."
Lâm Phong còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng lão viện trưởng phía trước đã lên tiếng: "Mặc dù tướng sinh ra về sau hiếm gặp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, nghe nói có một số thiên tài địa bảo cực hiếm trong truyền thuyết có được tác dụng đó."
"Có thể là thiên tài địa bảo mà cha mẹ Lý Lạc để lại cho hắn, từ đó hắn mới có được Thủy Tướng."
"Tạm thời không cần bàn những việc này, chờ khi tỷ thí xong chúng ta tới hỏi Lý Lạc là được. Chúng ta là đạo sư của học phủ, chỉ có chức vụ dạy dỗ học viên thôi, còn về những việc khác, học phủ không có tư cách hỏi đến."
Nghe lão viện trưởng nói vậy, Lâm Phong cũng không còn gì để phản bâc nữa, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Lạc bên dưới, ánh mắt lập lòe, cũng không biết đang nghĩ gì.
Dưới vô số tầm mắt chấn động, vẻ mặt Bối Côn khó coi, cầm lấy trường thương đi vào giữa sân.
"Lý Lạc, không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy, ngươi muốn dùng trận tỷ thí hôm nay để chứng minh bản thân ư? Ta sẽ không để cho ngươi được như nguyện đâu." Bối Côn lạnh lùng nói.
Lý Lạc cười cười, nói: "Lời này ngu xuẩn quá, ngươi đang đóng kịch đó hả?"
Khuôn mặt Bối Côn đỏ lên, có chút tức giận: "Ta xem xem ngươi còn có thể cười bao lâu!"
Hắn bước tới một bước, tướng lực bùng lên từ trong cơ thể, loáng thoáng có tiếng hổ gầm truyền tới, đồng thời còn có uy áp phát ra.
Đó là Liệt Sơn Bạo Hổ Tướng của Bối Côn, thuộc hàng lục phẩm, tướng này được xưng là dũng mãnh hung ác, nếu tướng lực hùng hậu thì nó có thể phá cả núi.
Lý Lạc cảm nhận được sát khí nhàn nhạt đang phả vào mặt, ánh mắt hơi ngưng lại, tướng lực của Bối Côn còn mạnh hơn một phần so với Lưu Dương và Lục Thái trước đó, mà điều quan trọng nhất đó là hắn có lục phẩm Liệt Sơn Bạo Hổ Tướng. Thực lực tổng hợp được coi là bậc nhất trong Lục Ấn cảnh.
Trái với đó, đẳng cấp tướng lực của Lý Lạc bây giờ mới có Ngũ Ấn, "Thủy Quang Tướng" của hắn cũng chỉ có ngũ phẩm, xét từ mặt ngoài thì tổng thể đều kém hơn đối phương.
Nhưng đôi khi thắng bại không hoàn toàn được quyết định bởi phẩm chất.
Ầm!
Làm sao có thể!
Dưới vô số ánh mắt khó tin, màn hơi nước bao quanh côn sắt dần dần biến mất, bóng dáng Lý Lạc cũng xuất hiện hoàn chỉnh trong tầm mắt mọi người.
Hít!
Từng tiếng hít dài lẫn theo sự kinh hãi liên tiếp vang lên.
Bên phía nhất viện, hai mắt Đế Pháp Tình và Lữ Thanh Nhi đều trợn to ra, Tống Vân Phong bên cạnh thì đập tay vào lan can gỗ phía trước, khiến cho lan can gỗ chằng chịt vết nứt.
Trên đài cao, khuôn mặt Từ Sơn Nhạc, Lâm Phong và các đạo sư khác của Nam Phong học phủ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lão viện trưởng ở trước nhất cũng hơi híp mắt lại.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy, thân thể Lý Lạc lúc này đang được tướng lực màu lam bao lấy, hệt như một màn nước biếc.
Tất nhiên bọn họ đều có thể nhận ra, đó là lực Thủy Tướng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết Lý Lạc có thể chất trời sinh không có tướng, cho nên rất khó tu luyện ra tướng lực.
Nhưng bây giờ...
Lực Thủy Tướng này xuất hiện như thế nào?!
Chẳng lẽ... Lý Lạc bây giờ đã không còn là thể chất không tướng nữa, mà đã sinh ra Thủy Tướng?!
Xung quanh thân thể Lý Lạc đang đứng giữa sân có tướng lực màu lam dâng lên, lực xung kích mà điều này đem lại gần như vượt qua cả việc Lục Thái bại trận, tất cả mọi người nhìn cảnh tượng rung động này, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, trong nhất thời bọn họ đều cảm thấy hơi run sợ.
"Hắn, sao hắn lại đột nhiên có Thủy Tướng?" Đế Pháp Tình lẩm bẩm nói.
Nàng nhìn về phía thiếu niên thân thể thon dài, dung mạo tuấn lãng dị thường đang cầm côn sắt đứng giữa sân, bỗng dưng cảm thấy hơi hoảng hốt. Bởi vì nàng nhớ tới tình cảnh khi Lý Lạc mới vào Nam Phong học phủ, lúc đó hắn nhanh chóng trở thành một nhân vật nóng bỏng tay trong học phủ, danh tiếng sánh ngang với Khương Thanh Nga đã thành truyền kỳ.
Dần về sau, khi tướng tính của mọi người hiển lộ, Lý Lạc phong quang rơi xuống vực sâu, thậm chí cuối cùng còn bị đá xuống nhị viện.
Thế nhưng lúc này, thiếu niên được tướng lực màu lam sáng ngời bao trùm quanh thân kia đang tỏa sáng trở lại, như trở về năm đó.
Sắc mặt Tống Vân Phong là thay đổi nhiều nhất, ánh mắt hắn ghim chặt lên người Lý Lạc, như thể muốn nhìn khắp cả trong lẫn ngoài thân thể hắn.
Nếu nói có ai là không muốn nhìn thấy tình cảnh này nhất, chỉ sợ Tống Vân Phong sẽ xếp đầu tiên.
Bởi vì hắn đã từng được thấy năm đó Lý Lạc chói sáng cỡ nào, chính vì vậy nên hắn mới không muốn Lý Lạc trở mình.
Tống Vân Phong nghiêng đầu nhìn qua phía Lữ Thanh Nhi, lúc này hai mắt nàng rực lên như có ánh sáng nở rộ bên trong, nhìn chằm chằm vào người thiếu niên kia. Điều này khiến cho Tống Vân Phong chậm rãi siết chặt bàn tay, sâu trong mắt tràn ngập u ám.
Khi trong lòng Đế Pháp Tình và Tống Vân Phong đều đang chất chứa nhiều cảm xúc khác nhau, Lữ Thanh Nhi ở bên cạnh là người bình tĩnh nhất, đôi mắt trong vắt của nàng dừng lại trên người Lý Lạc.
"Quả nhiên..."
"Về sau ở Nam Phong học phủ sẽ vô cùng thú vị đây."
"Lý Lạc, ngươi còn có thể trở về sao?"
...
"Đây là thế nào? Sao đột nhiên Lý Lạc lại có Thủy Tướng?" Trên đài cao, Lâm Phong vô cùng kinh hãi, một lát sau hắn mới không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Có phải hắn dùng cấm thuật gì vi phạm quy định hay không?"
Từ Sơn Nhạc cũng đang cảm thấy khiếp sợ, nhưng nghe thấy Lâm Phong nói vậy thì lập tức bất mãn ra mặt, nói: "Ngươi nói lung tung cái gì vậy, trước kia Lý Lạc không có tướng, chẳng lẽ cứ phải như thế mãi?"
Lâm Phong khựng lại, cau mày nói: "Ta không có ý đó, nhưng chúng ta đều biết mà, không có tướng là do trời sinh, làm sao có khả năng sau này sinh ra?"
Từ Sơn Nhạc hừ lạnh nói: "Chúng ta cảm thấy không có khả năng chẳng qua là do chúng ta chưa có đủ trải nghiệm thôi."
Lâm Phong còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng lão viện trưởng phía trước đã lên tiếng: "Mặc dù tướng sinh ra về sau hiếm gặp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, nghe nói có một số thiên tài địa bảo cực hiếm trong truyền thuyết có được tác dụng đó."
"Có thể là thiên tài địa bảo mà cha mẹ Lý Lạc để lại cho hắn, từ đó hắn mới có được Thủy Tướng."
"Tạm thời không cần bàn những việc này, chờ khi tỷ thí xong chúng ta tới hỏi Lý Lạc là được. Chúng ta là đạo sư của học phủ, chỉ có chức vụ dạy dỗ học viên thôi, còn về những việc khác, học phủ không có tư cách hỏi đến."
Nghe lão viện trưởng nói vậy, Lâm Phong cũng không còn gì để phản bâc nữa, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Lạc bên dưới, ánh mắt lập lòe, cũng không biết đang nghĩ gì.
Dưới vô số tầm mắt chấn động, vẻ mặt Bối Côn khó coi, cầm lấy trường thương đi vào giữa sân.
"Lý Lạc, không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy, ngươi muốn dùng trận tỷ thí hôm nay để chứng minh bản thân ư? Ta sẽ không để cho ngươi được như nguyện đâu." Bối Côn lạnh lùng nói.
Lý Lạc cười cười, nói: "Lời này ngu xuẩn quá, ngươi đang đóng kịch đó hả?"
Khuôn mặt Bối Côn đỏ lên, có chút tức giận: "Ta xem xem ngươi còn có thể cười bao lâu!"
Hắn bước tới một bước, tướng lực bùng lên từ trong cơ thể, loáng thoáng có tiếng hổ gầm truyền tới, đồng thời còn có uy áp phát ra.
Đó là Liệt Sơn Bạo Hổ Tướng của Bối Côn, thuộc hàng lục phẩm, tướng này được xưng là dũng mãnh hung ác, nếu tướng lực hùng hậu thì nó có thể phá cả núi.
Lý Lạc cảm nhận được sát khí nhàn nhạt đang phả vào mặt, ánh mắt hơi ngưng lại, tướng lực của Bối Côn còn mạnh hơn một phần so với Lưu Dương và Lục Thái trước đó, mà điều quan trọng nhất đó là hắn có lục phẩm Liệt Sơn Bạo Hổ Tướng. Thực lực tổng hợp được coi là bậc nhất trong Lục Ấn cảnh.
Trái với đó, đẳng cấp tướng lực của Lý Lạc bây giờ mới có Ngũ Ấn, "Thủy Quang Tướng" của hắn cũng chỉ có ngũ phẩm, xét từ mặt ngoài thì tổng thể đều kém hơn đối phương.
Nhưng đôi khi thắng bại không hoàn toàn được quyết định bởi phẩm chất.
Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.