Chương 34: Tranh Giành Kim Diệp (2)
Thiên Tằm Thổ Đậu
10/09/2021
Nghe lão viện trưởng nói vậy, Từ Sơn Nhạc im lặng một hồi, cuối cùng cũng chỉ đành uể oải gật đầu. Hiển nhiên trong lòng lão viện trưởng, nhất viện là bộ mặt của Nam Phong học phủ nên có thể được hưởng một vài đặc quyền mà nhị viện không có.
Từ Sơn Nhạc cũng biết chuyện này không thể trách được lão viện trưởng, bởi vì đây là nhân chi thường tình, không bất công cho nhất viện ưu tú chẳng lẽ lại bất công cho nhị viện ư?
"Vậy ta sẽ đi sắp xếp." Từ Sơn Nhạc nói rồi lập tức xoay người nhảy xuống khỏi nhà cây.
Lâm Phong mỉm cười, cũng xoay người đi sắp xếp.
Cùng lúc đó, ở bên dưới, Bối Côn vừa chật vật vừa không cam lòng dẫn người phe mình rút lui. Lý Lạc hoàn toàn mặc kệ cho hắn buông lời khích bác, chiêu thức đáp trả lại bất ngờ không theo khuôn sáo cũ khiến cho người phe hắn hơi ngỡ ngàng.
Thời điểm thiếu niên là lúc đặt nặng thể diện nhất, tranh đấu giữa các học viên cho dù có là đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng vì thể diện vẫn phải cắn răng gắng gượng. Ai lại động chút là muốn gọi người trong nhà tới đánh người vậy?
Không theo lẽ thường!
Sau khi đám người Bối Côn chật vật biến mất, phần lớn học viên nhị viện đều nhìn Lý Lạc với ánh mắt kỳ lạ, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ Lý Lạc lại dùng cách này để hóa giải mưu đồ gây sự của đối phương.
"Ngươi làm như vậy có thấy hơi mất mặt không vậy?" Triệu Khoát cũng gãi gãi đầu, đi đến bên cạnh Lý Lạc thấp giọng nói.
Lý Lạc uể oải lườm hắn một cái, nói: "Hắn có thể tới gây sự với một người không có tướng như ta mà ta lại không thể ỷ thế hiếp người?"
"Cũng không phải như vậy..." Triệu Khoát toan phản bác, nhưng nhất thời lại không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu, chiêu thức của vị Thiếu phủ chủ này hình như hơi lạ.
Khi bọn họ đang nói chuyện, bóng dáng Từ Sơn Nhạc bỗng xuất hiện trước mặt, lão phất tay, trực tiếp gọi tất cả học viên của nhị viện tới, sau đó nói ngắn gọn lại chuyện nhị viện sẽ tỷ thí với nhất viện.
Lão vừa tuyên bố tin này, lập tức khiến mọi người kích động phẫn nộ.
"Nhất viện thật quá đáng! Bọn hắn chiếm bốn mươi miếng kim diệp còn chưa vừa lòng sao? Lại còn muốn cướp của chúng ta nữa?"
"Trận tỷ thí này hoàn toàn không có phần thắng, nhị viện chúng ta đến bây giờ cũng mới chỉ có hai người đạt Lục Ấn."
"Ôi, còn không bằng nhận thua luôn."
"..."
Nhưng sau một khoảng ngắn tức giận, phần lớn học viên nhị viện bắt đầu trở nên bi quan, dù sao thực lực của hai bên vẫn còn đó, dù có hạn chế là dưới Lục Ấn cảnh nhưng nhị viện vẫn rơi vào thế yếu.
Trông thấy học viên nhị viện dần sa sút, Từ Sơn Nhạc cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó sắp xếp: "Tỷ thí để Triệu Khoát và Viên Thu ra sân."
"Lão sư yên tâm, ta nhất định sẽ không để nhị viện chúng ta mất mặt, ta sẽ cho bọn họ biết nhị viện cũng không phải nơi dễ chọc vào." Triệu Khoát nhiệt huyết sôi trào, trên khuôn mặt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Viên Thu là một thiếu nữ có dáng người cao gầy, nàng thì ngược lại, chỉ tỉnh táo hỏi: "Vậy người thứ ba thì sao?"
Ánh mắt Từ Sơn Nhạc đảo qua các học viên nhị viện, nhưng người nào bị ánh mắt của lão nhìn qua cũng đều né tránh, hiển nhiên là không có tự tin ra sân.
Cuối cùng, lão nhìn về phía Lý Lạc, Lý Lạc không có tướng nhưng lại tinh thông Tướng Thuật, luận về sức chiến đấu thực sự trong nhị viện thì hắn ngang với Triệu Khoát, tất nhiên bây giờ còn có thêm một Viên Thu.
"Lý Lạc, ngươi đi đi."
Từ Sơn Nhạc hạ quyết định, nói: "Đừng cảm thấy áp lực, thua cũng không sao cả, đợi lát nữa ngươi lên sân đầu tiên, đánh tới khi không chống đỡ nổi nữa thì cứ nhận thua xuống sân, nếu có thể thì dốc sức tiêu hao tướng lực của đối phương nhiều một chút, như vậy thì tỉ lệ thắng của người phía sau sẽ cao hơn."
Lý Lạc không cảm thấy ngoài ý muốn với việc mình được lựa chọn lắm, dù sao người có thể lên sân trong nhị viện cũng chỉ có vài người thế thôi.
Tất nhiên Từ Sơn Nhạc đang muốn dùng hắn làm pháo hôi, mục tiêu làm tiêu hao tướng lực của người ra sân bên đối phương.
Ánh mắt Lý Lạc trở nên thâm thúy, ban đầu hắn còn muốn khiêm tốn một chút, nhưng nhìn tình hình hiện nay thì ông trời không cho phép.
Lão Từ à, ngươi không biết mình đã chọn trúng một người như thế nào đâu... Hôm nay vinh quang trên người ngươi có lẽ sẽ chói mắt hơn cả mặt trời.
Bộp.
Từ Sơn Nhạc đập tay lên vai Lý Lạc, đánh cho hắn hơi lảo đảo, sau đó là một giọng nói bất mãn truyền đến: "Mắt của ngươi cứ ngơ ra thế là sao, không phải bị dọa rồi đấy chứ?"
Thế là khí thế vừa mới được Lý Lạc ấp ủ lập tức bị một tay này của lão đập cho tan nát.
Tin tức nhất viện và nhị viện sắp tranh giành năm chiếc kim diệp gần như được lan truyền rộng rãi chỉ trong chốc lát, nhất thời, trên cây Tướng Lực như tòa nhà cao tầng này chật kín toàn người, học viên của các viện trong Nam Phong học phủ đều chạy tới xem náo nhiệt.
Nam Phong học phủ tổng cộng có bốn viện, trong đó nhất viện là tinh anh, nhị viện được coi là dự bị, tam viện và tứ viện nếu nói là góp cho đủ số thì hơi quá đáng, nhưng tiêu chuẩn của nó thật sự tương đối kém.
Cho nên tòa tu luyện kim diệp trên cây Tướng Lực chỉ được coi là vật có thể nhìn mà không thể với tới đối với bọn họ, hiện nay có thể xem nhất viện và nhị viện tranh đoạt đã là trò vui hiếm thấy.
Mặc dù gần như không một ai cảm thấy nhị viện có thể thắng được nhất viện.
Ở sườn đông của cây Tướng Lực, có một nơi thân cành hệt như mãng xà khổng lồ của cây Tướng Lực cuộn vào nhau, tạo thành một sàn gỗ dài rộng khoảng mấy chục mét. Khi trước nơi đây được dùng để làm sân cho một số học viên luận bàn, tỷ thí sau mỗi lần kết thúc tu luyện.
Bây giờ, bốn phía quanh sàn gỗ bu kín người.
Nhất viện và nhị viện chiếm riêng hai bên đông tây, bầu không khí hai bên khác hẳn nhau. Phía nhất viện, phần lớn học viên đều mang nụ cười trêu tức trên mặt, hiển nhiên không cảm thấy lần tỷ thí này quan trọng bao nhiêu. Cũng chỉ thường thôi, dù trận tỷ thí này có hạn chế đẳng cấp của tướng lực, nhưng đẳng cấp Lục Ấn trong nhất viện còn chưa lọt vào nổi mười vị trí đầu bảng xếp hạng.
Từ Sơn Nhạc cũng biết chuyện này không thể trách được lão viện trưởng, bởi vì đây là nhân chi thường tình, không bất công cho nhất viện ưu tú chẳng lẽ lại bất công cho nhị viện ư?
"Vậy ta sẽ đi sắp xếp." Từ Sơn Nhạc nói rồi lập tức xoay người nhảy xuống khỏi nhà cây.
Lâm Phong mỉm cười, cũng xoay người đi sắp xếp.
Cùng lúc đó, ở bên dưới, Bối Côn vừa chật vật vừa không cam lòng dẫn người phe mình rút lui. Lý Lạc hoàn toàn mặc kệ cho hắn buông lời khích bác, chiêu thức đáp trả lại bất ngờ không theo khuôn sáo cũ khiến cho người phe hắn hơi ngỡ ngàng.
Thời điểm thiếu niên là lúc đặt nặng thể diện nhất, tranh đấu giữa các học viên cho dù có là đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng vì thể diện vẫn phải cắn răng gắng gượng. Ai lại động chút là muốn gọi người trong nhà tới đánh người vậy?
Không theo lẽ thường!
Sau khi đám người Bối Côn chật vật biến mất, phần lớn học viên nhị viện đều nhìn Lý Lạc với ánh mắt kỳ lạ, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ Lý Lạc lại dùng cách này để hóa giải mưu đồ gây sự của đối phương.
"Ngươi làm như vậy có thấy hơi mất mặt không vậy?" Triệu Khoát cũng gãi gãi đầu, đi đến bên cạnh Lý Lạc thấp giọng nói.
Lý Lạc uể oải lườm hắn một cái, nói: "Hắn có thể tới gây sự với một người không có tướng như ta mà ta lại không thể ỷ thế hiếp người?"
"Cũng không phải như vậy..." Triệu Khoát toan phản bác, nhưng nhất thời lại không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu, chiêu thức của vị Thiếu phủ chủ này hình như hơi lạ.
Khi bọn họ đang nói chuyện, bóng dáng Từ Sơn Nhạc bỗng xuất hiện trước mặt, lão phất tay, trực tiếp gọi tất cả học viên của nhị viện tới, sau đó nói ngắn gọn lại chuyện nhị viện sẽ tỷ thí với nhất viện.
Lão vừa tuyên bố tin này, lập tức khiến mọi người kích động phẫn nộ.
"Nhất viện thật quá đáng! Bọn hắn chiếm bốn mươi miếng kim diệp còn chưa vừa lòng sao? Lại còn muốn cướp của chúng ta nữa?"
"Trận tỷ thí này hoàn toàn không có phần thắng, nhị viện chúng ta đến bây giờ cũng mới chỉ có hai người đạt Lục Ấn."
"Ôi, còn không bằng nhận thua luôn."
"..."
Nhưng sau một khoảng ngắn tức giận, phần lớn học viên nhị viện bắt đầu trở nên bi quan, dù sao thực lực của hai bên vẫn còn đó, dù có hạn chế là dưới Lục Ấn cảnh nhưng nhị viện vẫn rơi vào thế yếu.
Trông thấy học viên nhị viện dần sa sút, Từ Sơn Nhạc cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó sắp xếp: "Tỷ thí để Triệu Khoát và Viên Thu ra sân."
"Lão sư yên tâm, ta nhất định sẽ không để nhị viện chúng ta mất mặt, ta sẽ cho bọn họ biết nhị viện cũng không phải nơi dễ chọc vào." Triệu Khoát nhiệt huyết sôi trào, trên khuôn mặt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Viên Thu là một thiếu nữ có dáng người cao gầy, nàng thì ngược lại, chỉ tỉnh táo hỏi: "Vậy người thứ ba thì sao?"
Ánh mắt Từ Sơn Nhạc đảo qua các học viên nhị viện, nhưng người nào bị ánh mắt của lão nhìn qua cũng đều né tránh, hiển nhiên là không có tự tin ra sân.
Cuối cùng, lão nhìn về phía Lý Lạc, Lý Lạc không có tướng nhưng lại tinh thông Tướng Thuật, luận về sức chiến đấu thực sự trong nhị viện thì hắn ngang với Triệu Khoát, tất nhiên bây giờ còn có thêm một Viên Thu.
"Lý Lạc, ngươi đi đi."
Từ Sơn Nhạc hạ quyết định, nói: "Đừng cảm thấy áp lực, thua cũng không sao cả, đợi lát nữa ngươi lên sân đầu tiên, đánh tới khi không chống đỡ nổi nữa thì cứ nhận thua xuống sân, nếu có thể thì dốc sức tiêu hao tướng lực của đối phương nhiều một chút, như vậy thì tỉ lệ thắng của người phía sau sẽ cao hơn."
Lý Lạc không cảm thấy ngoài ý muốn với việc mình được lựa chọn lắm, dù sao người có thể lên sân trong nhị viện cũng chỉ có vài người thế thôi.
Tất nhiên Từ Sơn Nhạc đang muốn dùng hắn làm pháo hôi, mục tiêu làm tiêu hao tướng lực của người ra sân bên đối phương.
Ánh mắt Lý Lạc trở nên thâm thúy, ban đầu hắn còn muốn khiêm tốn một chút, nhưng nhìn tình hình hiện nay thì ông trời không cho phép.
Lão Từ à, ngươi không biết mình đã chọn trúng một người như thế nào đâu... Hôm nay vinh quang trên người ngươi có lẽ sẽ chói mắt hơn cả mặt trời.
Bộp.
Từ Sơn Nhạc đập tay lên vai Lý Lạc, đánh cho hắn hơi lảo đảo, sau đó là một giọng nói bất mãn truyền đến: "Mắt của ngươi cứ ngơ ra thế là sao, không phải bị dọa rồi đấy chứ?"
Thế là khí thế vừa mới được Lý Lạc ấp ủ lập tức bị một tay này của lão đập cho tan nát.
Tin tức nhất viện và nhị viện sắp tranh giành năm chiếc kim diệp gần như được lan truyền rộng rãi chỉ trong chốc lát, nhất thời, trên cây Tướng Lực như tòa nhà cao tầng này chật kín toàn người, học viên của các viện trong Nam Phong học phủ đều chạy tới xem náo nhiệt.
Nam Phong học phủ tổng cộng có bốn viện, trong đó nhất viện là tinh anh, nhị viện được coi là dự bị, tam viện và tứ viện nếu nói là góp cho đủ số thì hơi quá đáng, nhưng tiêu chuẩn của nó thật sự tương đối kém.
Cho nên tòa tu luyện kim diệp trên cây Tướng Lực chỉ được coi là vật có thể nhìn mà không thể với tới đối với bọn họ, hiện nay có thể xem nhất viện và nhị viện tranh đoạt đã là trò vui hiếm thấy.
Mặc dù gần như không một ai cảm thấy nhị viện có thể thắng được nhất viện.
Ở sườn đông của cây Tướng Lực, có một nơi thân cành hệt như mãng xà khổng lồ của cây Tướng Lực cuộn vào nhau, tạo thành một sàn gỗ dài rộng khoảng mấy chục mét. Khi trước nơi đây được dùng để làm sân cho một số học viên luận bàn, tỷ thí sau mỗi lần kết thúc tu luyện.
Bây giờ, bốn phía quanh sàn gỗ bu kín người.
Nhất viện và nhị viện chiếm riêng hai bên đông tây, bầu không khí hai bên khác hẳn nhau. Phía nhất viện, phần lớn học viên đều mang nụ cười trêu tức trên mặt, hiển nhiên không cảm thấy lần tỷ thí này quan trọng bao nhiêu. Cũng chỉ thường thôi, dù trận tỷ thí này có hạn chế đẳng cấp của tướng lực, nhưng đẳng cấp Lục Ấn trong nhất viện còn chưa lọt vào nổi mười vị trí đầu bảng xếp hạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.