Văn Tuyết Vô Song

Chương 1

Thập Thế

10/02/2017

Trong vườn hoa hậu viên ở kinh thành Thanh Hoa, có một tiểu đồng ngọc tuyết đáng yêu, đang cùng nói chuyện với một cô gái.

“Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp. Đóa hoa này tặng cho tỷ, hoa tươi cắt tặng mỹ nhân.”

“Ôi, tiểu hài tử như ngươi thực có thể nói như vậy sao a. Cám ơn hoa của ngươi.”

“Tỷ tỷ, ôm một cái đi. Ôm một cái đi.”

“Ha ha a, được được. Ngươi đáng yêu như thế, để tỷ tỷ ôm một cái.”

“Tỷ tỷ, trên người tỷ thực thơm, mùi thơm thật dễ chịu, Vô Song rất thích. Tỷ tỷ thơm thơm Vô Song được không?”

“Ai nha, đương nhiên có thể. Ngươi kêu Vô Song phải không? Đến, tỷ tỷ thơm thơm.”

Hộ vệ bên người Văn Quốc Tĩnh Vương gia tiểu thế tử – Quyền Đầu không nói gì tránh ở phía sau tán cây, cùng một vị thị vệ A Giảng nói: “Tiểu thế tử lại lừa một vị mỹ nhân thơm môi a. Đây là người thứ tư hôm nay.”

A Giảng nói: “Lại là thiên kim nhà Thừa tướng gia. Ai…. Tiểu thế tử bản lĩnh thật sự rất cao, ta hâm mộ chết được.”

Quyền Đầu liếc liếc khóe mắt, nói: “Ngươi nếu lui về lúc năm tuổi, cũng có thể lừa thơm môi.”

A Bố lắc đầu, thở dài: “Lúc chúng ta năm tuổi nào có bản lĩnh này? Cho dù đáng yêu hơn tiểu thế tử gấp trăm lần cũng không thể.”

Quyền Đầu gật gật đầu, nói: “Không sai. Chúng ta khi đó đơn thuần hơn nhiều, đơn giản hơn nhiều a. Làm sao có tư tưởng mánh khóe như vậy.” Cùng sắc tâm nữa.

Có điều chuyện phía sau Quyền Đầu chưa nói.

Sắc tâm này của tiểu thế tử, thật đúng là không biết từ nơi nào di truyền xuống. Vương gia mặc dù ngả ngớn, lâu lâu thích ‘dụ dỗ’ mỹ nữ ‘quyến rũ’, tất nhiên cũng là nói giỡn mà thôi, trong lòng kỳ thật chỉ có một người Vương phi Hoa Dung công chúa mà thôi, bất luận trước hay sau khi thành thân, cũng không từng có hoa tâm.

Những huynh đệ của Vương gia (xý xý, ủa, nhớ ông Vương gia này chỉ có đệ chứ đâu có huynh, chả lẽ nói lun tới… Minh quốc hẻn O_O), cũng đều là người si tình trọn đời, tính tình giống lão Vương gia, trong mắt chỉ có người mình thích. Nghĩ tới lão Vương gia đối với lão Vương phi, hơn mười năm qua như một, chỉ cần lão Vương phi ở, tròng mắt lão Vương gia sẽ không chuyển hướng nơi khác.

Nhưng thật sự là kỳ quái. Duy nhất trong Tĩnh Vương phủ trưởng tiểu thế tử Đông Phương Vô Song, tuổi còn nhỏ đã thích mỹ nhân.

Từ trước khi hắn thích chưng diện, thiên tính mà thôi. Nhưng ai biết, không biết bắt đầu từ đâu, tiểu thế tử thế nhưng vô sự tự thông (ko ai dạy cũng biết) học dụ dỗ một đống mỹ nữ quyến rũ. Này trong toàn kinh thành, phàm là tiểu thế tử gặp gỡ mỹ nhân có chút tư sắc, đều bị hắn công khai lừa thơm môi. Tối thần kỳ là…. nam nữ không kỵ. (=.=|||)

Trước đó một lần tiểu công tử Lễ Bộ Thượng Thư gia, thân mình mảnh mai hơn nữ tử (a hèm, bít ai hem, Triệu Tiểu Lâu đấy ^^), được xưng là du kinh tam mỹ nhân chi nhất (đứng đầu trong 3 mỹ nhân của kinh thành), thế nhưng cũng bị tiểu thế từ lừa gạt ôm hắn từ đường Huyền Vũ phía tây đến đường Chu Tước phía đông Tĩnh Vương phủ. Ngay sau đó thân thể tiểu công tử nhà Thượng Thư vì đối phó với tiểu thế tử này dáng người tiểu béo đôn, nghe nói trở về liền mệt mỏi đến ngã bệnh, hai cánh tay một tháng không nâng lên nổi.

A Bố nhìn tiểu thế tử lừa thơm môi thiên kim nhà Thừa tướng xong trong lòng còn chưa chịu yên, thuận tiện còn ăn ăn đậu hũ nha hoàn mỹ mạo nhà người ta, thật sự là…. thật sự là lợi hại a.

Miệng hắn hơi co lại, nhìn sắc trời, nói: “Lúc này không còn sớm, chúng ta nên mang thế tử hồi phủ.”

Quyền Đầu nói: “Ừm. Nhưng ngươi đi hay là ta đi?”

A Bố thở dài: “Ta đây đi. Ngươi vẫn là lão quy cũ.” (lão già cổ hủ)

“Được.”

Từ khi tiểu thế tử biết so với vương phủ thì hoàng cung có thể thấy nhiều mỹ nhân hơn, liền bắt đầu nhõng nhẽo mẫu phi hắn dẫn hắn đi xuyến môn (*) quý phủ các đại thần, lại càng có nhiều cơ hội thấy các mỹ nhân nơi hậu viện.

(*) Xuyến môn: giống như là phủ đệ của các quan lại đó, nhưng mà là nơi ở của các phu nhân con cái, ko phải là hậu viện vì hậu viện nằm trong phủ đệ, xuyến môn thường là 1 nơi ở ngoại thành.

Nhưng Vương phi chính là đương kim công chúa, thân phận tôn quý, có thể đi xuyến môn đại thần phu nhân nói chuyện phiếm cũng chỉ có vài người, không đến mấy ngày tiểu thế tử liền nhìn hết, thế là nhõng nhẽo Quyền Đầu cùng A Bố khi không có việc gì liền dẫn hắn đi dạo hội chùa, du ngoạn tử xá.

Hai thị vệ bên người xin chỉ thị Vương gia, phỏng chừng Vương gia cũng bị con ở nhà đến chán chường mà sai tới sai lui, ước hắn đi dạo nhiều hơn bên ngoài, đỡ phải phiền nhiễu lúc y tán tĩnh ái phi, liền sai người an bài bảo hộ tốt, theo con ra ngoài mấy ngày ngoạn ngoạn.

Nhưng tiểu thế tử này tâm nhãn rất sâu a.

Mỗi lần nhìn thấy người xinh đẹp, hắn liền phái bọn thị vệ chui vào chỗ tối, rồi mới một mình một người làm bộ dạng lạc đường, chạy tới chạy lui lừa tình, lừa ôm một cái, lừa thơm môi, hành văn liền mạch lưu loát, thủ đoạn lão luyện, cũng chưa thấy thất thủ. Lâu lâu còn muốn Quyền Đầu cùng A Bố giả dạng làm người xấu, mình lại thành ‘tiểu anh hùng’ cứu mỹ nhân. Tóm lại thủ đoạn càng lúc càng nhiều, làm cho người ta thán phục. (em cũng thán phục lun =.=!)



Vì hôm nay đi ngắm hoa viên Thanh Hoa, tiểu thế tử lại có vẻ hứng thú không biết trời đất a. Hiện tại đại triển thân thủ (thoải mái chạy nhảy), vui đến quên cả trời đất, nếu Quyền Đầu cùng A Bố không xuất ra thủ đoạn đặc thù, tiểu thế tử này tuyệt không dễ dàng cùng bọn họ trở về.

“Thiếu gia, thiếu gia thật là.”

A Bố hô to gọi nhỏ vọt vào hoa viên, thấy tiểu béo đôn bị thiên kim Thừa tướng ôm vào trong lòng, lập tức xông đến, lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt bi phẫn.

Thiên kim Thừa tướng cùng nha hoàn bên cạnh thình lình thấy một đại hán như điên chạy lại, không khỏi sợ hãi, nhất tề lui về phía sau, lại ôm tiểu nhi trong lòng chặt hơn.

Đông Phương Vô Song đang cùng mỹ nhân nói chuyện rất vui vẻ, thấy hộ vệ mình vọt vào, rất muốn làm bộ không phát hiện. Nhưng hắn rốt cuộc tuổi còn nhỏ, cho dù trí tuệ có giảo hoạt cách mấy, kỳ thật tính tình vẫn thực đơn thuần, thấy A Bố như vậy, kinh hãi vội hỏi: “A Bố, A Bố, ngươi làm sao vậy?”

A Bố ngao ô một tiếng, ‘bi thống’ lau nước mắt trên mặt, phụt quỳ xuống đất nói: “Thiếu gia, Quyền Đầu bị lão gia đánh chết.”

Tránh phía sau tán cây Quyền Đầu may mắn không uống nước, bằng không nhất định bị sặc chết. Hắn trừng to dữ tợn đôi mắt, thầm mắng: A Bố ngươi hảo a, tự nhiên trù ta, xem ta lần sau chỉnh ra sao!

Đông Phương Vô Song hoảng sợ, từ trong lòng mỹ nhân nhảy nhanh xuống, chân nhỏ nhắn ngắn ngủn cọ cọ trước mặt A Bố cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì? Quyền Đầu bị cha đánh chết sao?”

A Bố dùng đôi mắt ngập nước, bên trong lóe lên lệ quang trong suốt, nức nở nói: “Thiếu gia, nếu ngài không trở về, chỉ có thể nhặt xác Quyền Đầu. Ô ô…. Quyền Đầu, huynh đệ của ta a——“ (trình độ dóc của anh này… đạt tới đỉnh rùi…)

A Bố đấm đấm ngực, lời nói tràn đầy tình cảm bi phẫn. Tình cảnh này, làm cho lòng người ta chua xót a……

“Ai nha, mau trở về mau trở về! Ta muốn đi cứu Quyền Đầu!” Đông Phương Vô Song nắm tay nhỏ lại, vẻ mặt trào dâng phẫn nộ.

“Dạ.”

A Bố vừa thấy tiểu thế tử bị lừa, nhanh chụp lấy bàn tay, bế người đứng lên, chạy như điên ra ngoài phủ.

Tiểu thế tử lúc này mới nhớ tới mỹ nhân tỷ tỷ vừa rồi, không quên phất tay kêu: “Mỹ nhân tỷ tỷ, ta có việc gấp phải trở về. Chúng ta sau này tái kiến a.”

A Bố nghĩ, còn muốn tái kiến sao? Thế tử gia ngài đã đi ra ngoài nhiều ngày đến ra cái dạng này, Vương phi không cấm ngài đi nữa mới là lạ.

Quyền Đầu phía sau tán cây lệ rơi đầy mặt.

Thế tử gia, ngài thực sự có nghĩa khí, vì nô tài, ngay cả mỹ nhân cũng không màng, cảm động a….(chết em =)) trời ơi)

Ách, nhưng mà phải nhanh nhanh về hóa trang trước, để cho tiểu thế tử xem mình đang ‘hấp hối’ nhìn thử xem sao a.

A Bố ôm Đông Phương Vô Song một đường chạy vội, lên ngựa thẳng tiến về vương phủ.

.

.

Trong Tĩnh Vương phủ Vương phi Đông Phương Hoa Dung giận đến mức mặt xanh mét, ngồi ngay ngắn trên đại đường, Tĩnh Vương gia Đông Phương Quân Khiêm ngồi một bên nơm nớp lo sợ.

Bởi vì Văn Quốc không cấm người cùng họ kết hôn, chỉ cần không phải quan hệ trực hệ huyết thống, đường huynh muội kết hôn cùng biểu huynh muội kết hôn tương đương nhau. Cho nên Đông Phương Hoa Dung tuy là đường muội của Đông Phương Quân Khiêm, hai người cùng họ, nhưng đã thành thân được chín năm. Hơn nữa Đông Phương Hoa Dung là công chúa duy nhất con của đương kim Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, thân phận tôn quý không thể nói.

Đông Phương Quân Khiêm tuy rằng là một Vương gia có thực quyền quyền cao chức trọng, là đường huynh của Hoa Dung công chúa, nhưng bất đắc dĩ lại có khuynh hướng bị thê quản nghiêm, cho nên lúc này trước mặt Hoa Dung công chúa đang nổi cơn thịnh nộ, chỉ có thể thật cẩn thận hiện lên khuôn mặt tươi cười.

“Phu nhân a, không nên giận như vậy chứ? Vô Song còn nhỏ mà. Tiểu hài tử thích ngoạn, hắn trong phủ cũng không có bạn, ra ngoài giao du bằng hữu một chút cũng….. (^^!)”

“Giao lưu bằng hữu?” Đông Phương Hoa Dung ngắt lời y, đề cao giọng nói: “Nó mới năm tuổi, vậy giao du với bằng hữu lớn hơn cả mười tuổi làm cái gì? Lại còn đùa giỡn người a…. hay thật.”

Hoa Dung công chúa tức giận đến mức nói chuyện cũng bị nghẹn lại.

Lần trước tiểu công tử Lễ Bộ Thượng Thư vì ôm Đông Phương Vô Song về nhà mà mệt đến bệnh, chuyện đó tiểu công tử sau đó lại không nói gì, còn nói tiểu thế tử thực đáng yêu, mình là tự nguyện. (O_O tự nguyện thiệt mà ta, tại ẻm đó cũng hem có bạn =)), có mỗi bà vợ cũng im ru nốt)



Nhưng lão nương người ta ý tứ không vui a.

Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư qua bốn mươi tuổi mới sinh hạ được ấu tử này, yêu thương vô cùng, làm sao chấp nhận để hắn chịu khổ? Nhìn con mệt bệnh nằm trên giường hơn một tháng, đau lòng không thôi, cắn răng tiến cung tìm Hoàng Hậu khóc kể.

Hơn nữa người ta không hổ là phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư, không hề có câu nào chỉ trích tiểu thế tử, còn khen không thôi, lại là tiểu thế tử này tính cách ‘yêu hoa’(=)) là khoái gái đẹp đấy), lại dùng thân phận mẫu thân lấy tình cảm ra mà nói với đứa nhỏ ba tuổi.

Hoàng Hậu vốn không hề để ý đến tật xấu này của ngoại tôn, nhưng không chịu nổi phu nhân Thượng Thư người ta dùng miệng lưỡi nói, hai ba câu liền do dự, suy nghĩ một chút, tương lai nếu không quản lý tốt ngoại tôn chắc chắn sẽ thành bệnh. Thế là Hoàng Hậu triệu kiến ái nữ vào trong cung, đem vấn đề giáo dục ngoại tôn, hai mẹ con tinh tế thảo luận một phen.

Hoàng Hậu tính tình ổn trọng, lại tìm đến một số hạ nhân hầu hạ thế tử tới hỏi, lại sưu tập thêm một số ‘sự tích’ thường ngày của ngoại tôn, hai mẹ con đều biến sắc.

Trước kia chỉ cảm thấy con người ai cũng thích cái đẹp, đứa nhỏ này cũng chỉ là mê mà thôi, nhưng vừa thấy Đông Phương Vô Song vì tán gái….. khụ, còn bao gồm cả nam sắc, đa dạng đầy đủ hết, hoa chiêu (cách thức trêu hoa ghẹo nguyệt) chồng chất, liền cảm thấy đứa nhỏ thông minh này không nên để lêu lỏng ngoài đường được.

Lúc này vẫn còn nhỏ tuổi, nếu đã như vậy khi lớn lên sẽ như thế nào?

Đông Phương gia có ‘tổ truyền’ tính cách hoa tâm, nếu như để đứa nhỏ bị sai lệch tâm tư, chẳng lẽ lại trở thành một thánh tổ nữa? Chưa kể thánh tổ gia Đông Phương Hi tuy rằng hoa tâm, nhưng phẩm chất, văn võ song toàn, đả hạ thiên hạ, tất cả đều có. Đông Phương Vô Song nếu không được giáo dục tốt từ nhỏ, chắc chắn sẽ kém xa.

Hoàng Hậu cùng nữ nhi thương lượng, cảm thấy không thể để đứa nhỏ này cứ như vậy được. Nó cũng năm tuổi, tuy rằng chưa đến lúc đi học, nhưng võ học sớm nên bắt đầu. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại bắt đầu, phải nhanh chóng giáo dục.

Cho nên Hoa Dung công chúa khi hồi phủ, liền trầm nét mặt. Lại vừa nghe nói con sáng sớm hôm nay đi Thanh Hoa tự liên hoan, mặt lại xanh.

Đông Phương Quân Khiêm ngồi một bên cẩn thận quan sát sắc mặt phu nhân, thấy lần này chỉ sợ phải động thủ, không khỏi vì con âm thầm lo lắng dùm.

Y mười tám tuổi cùng tiểu thanh mai trúc mã Hoa Dung công chúa thành thân, sau khi cưới ba năm không con, còn từng âm thầm lo lắng. Thật vất vả sinh Đông Phương Vô Song, từ tên này có thể nhìn ra một nhà Tĩnh Vương phủ đối trưởng tôn này coi trọng thế nào.

Đông Phương Quân Khiêm vốn tính tình thoải mái vui vẻ, cho nên không quản giáo con nghiêm, ngược lại còn hơi dung túng. Thấy con còn nhỏ tuổi ‘háo sắc’ như thế, y còn cảm thấy thú vị, lơ đễnh.

Trong lòng y, người của Đông Phương gia bọn họ trong mắt nhiều người ngoài đều là hoa hoa đại thiếu (là những thiếu gia khoái lén vợ ăn vụng), nhưng kỳ thật rất thâm tình. Tỷ như lão cha hắn cùng chính hắn, chính là ví dụ tốt nhất đấy thôi, hơn nữa vài đệ đệ hắn đều không phải là người hoa tâm. Cho nên con tuy rằng hơi khác người một tý, nhưng chỉ là nhỏ tuổi thích chơi mà thôi.

Nhưng nhìn trước mắt phu nhân tức giận không ít, tất nhiên sẽ dùng cách giáo dục con sét đánh, không khỏi vừa đau lòng vừa lo lắng, vắt hết óc nghĩ làm sao để con đào thoát được ‘kiếp’ này. (cha này hay thiệt =.=!)

♠ Hạ ♠

Y đang phiền não, bỗng nhiên trong viện trước trước đại đường, một người mặc đồmàu hạnh hoàng (vàng hơi đỏ), từ từ đi qua.

“Ngũ đệ!”

Đông Phương Quân Khiêm bỗng nhiên có linh tính tốt, hét lớn một tiếng, gọi Đông Phương Quân Nhân đang đi ngang qua.

Đông Phương Quân Nhân năm nay mười lăm tuổi, chưa phân phủ, vẫn đang ở trong Tĩnh Vương phủ.

Đông Phương gia lão Tam Đông Phương Quân Hòa sau khi bị phong làm thái tử, vài huynh đệ khác cũng đồng loạt được sắc phong.

Đông Phương Quân Khiêm thân là trưởng tử, cho nên kế thừa vương vị Tĩnh Vương phủ. Song bào đệ đệ Đông Phương Quân Thành được phong là Lâm Giang vương, phân phủ khác. Lão Tứ Đông Phương Quân Đình tự mình ‘gả’ đi, không có vương vị. Chỉ còn lại ấu đệ Đông Phương Quân Nhân, chưa quá mười tám tuổi, cho nên vẫn cùng huynh trưởng ở trong Tĩnh Vương phủ.

“Đại ca, có chuyện gì?” Đông Phương Quân Nhân nhìn đại ca đang vội vàng trong đại đường, nhíu mày nói: “Ta đang muốn đi luyện kiếm, qua hai ngày nữa sẽ tham gia đại hội võ lâm. Ngươi có việc nói mau, đừng chậm trễ ta luyện công.”(trùi ui, mất hình tượng Quân Nhân dễ thương của ta gòi…TT.TT)

Đông Phương Quân Khiêm giật giật khóe miệng.

Ấu đệ này từ nhỏ đã bị lão cha cùng tứ đệ ‘ngược đãi’ (iu thương quá mức do đẹp như con gái, giống y chang mẹ mà =)) ), không biết có phải tâm lý bị vặn vẹo, tin tưởng vững chắc ‘cường giả vi tôn’ (người mạnh làm chủ), mười hai tuổi luyện thành Xích Dương thần công tầng thứ năm, từ đó về sau trừ lão nhị Đông Phương Quân Thành có Minh Nguyệt thần công có thể so cùng, còn lại những huynh đệ đều đứng sang một bên.

Hơn nữa tiểu đệ nhỏ tuổi này nói chuyện toàn một miệng giang hồ, hoàn toàn nhìn ko ra xuất thân từ Tĩnh Vương phủ, đối với người đại ca bại hoại võ học này càng không để vào mắt.

Lòng ta lớn, không cùng hắn so đo. (chứ ko phải ko so dc hả anh =)) )

Đông Phương Quân Khiêm cứ như thế tự an ủi chính mình.

Y cười meo meo nói: “Hạnh Nhân a (biệt danh của anh Quân Nhân đấy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Văn Tuyết Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook