Chương 2
Khuyết Danh
25/10/2023
Ta bắt đầu hỏi thăm danh y, hỏi chân của ta và chứng tắc tiếng có thể chữa không.
Phụ hoàng thấy ta tích cực như vậy, bèn lập tức hạ ý chỉ nói người có thể chữa lành cho công chúa sẽ được thưởng vạn lượng.
Ông phô trương như vậy cuối cùng cũng chọc cho quần thần không vui. Mọi người liên hợp lại khuyên can, nói công chúa đã sắp qua tuổi xuất giá, ở lại hoàng thất sẽ khiến tổ tiên hổ thẹn.
Nói trắng ra chính là muốn tìm cho ta một phò mã, vậy thì hoàng thượng sẽ không tiện đập nhiều tiền như vậy cho một công chúa đã xuất giá.
Phụ hoàng cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể tránh được, vì muốn mọi người đều biết, muốn chữa lành cho ta tất nhiên phải hưng sư động chúng, mà tài lực và vật lực, nếu dùng vào việc khác chẳng phải sẽ tốt hơn.
Ta chỉ cười cười, truyền cho phụ hoàng truyền tờ giấy, thôi vậy, không cần trị.
Ánh mắt đầy sự chán nản, làm gì có ai nguyện ý lấy một người què chân lại tắt tiếng chứ?
Dường như bọn họ đã quên mất công chúa Niệm Huy từng tài sắc có một không hai, là sự kiêu ngạo của cả hoàng thất.
Nhưng bây giờ, với một người như ta, một vạn hoàng kim lại không đáng giá.
Phụ hoàng lặng lẽ một lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp với quần thần bách tính.
Cuối cùng ông vẫn chọn Giang sơn xã tắc.
Không ai hỏi ta một câu, công chúa đồng ý hay không?
Bên ngoài trời âm u mưa liên tục, hai đầu gối ta đau dữ dội, nỗi lòng khó nhằn, một mình đi đến mộ Vãn Văn.
Cây dù nghiêng nghiêng che đi bệnh từ thân đến lòng của ta.
Ta đối mặt với mộ bia lạnh như băng, khóc không thành tiếng: "Vãn... Vân."
Vãn Vân, ta muốn cạo tóc làm ni cô, đến cổ tự canh đèn.
Vãn Vân, bọn họ đều cảm thấy đời ta đã phế. Chữa trị cho một phế nhân là điều cực kỳ ngu xuẩn.
Vãn Vân, phụ hoàng cũng muốn từ bỏ ta.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu ta.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Sao lại gặp công chúa ở đây?"
Ta tách tay Tô Hoán ra, dùng hết sức nói: "Công tử... theo ta cả đoạn đường, bây giờ... nói sao lại đến đây?"
Hắn cũng không phủ nhận, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng ta: "Vãn Vân là ai?"
Ta chậm rãi nói: "Tỷ... muội."
Hắn cười cười: "Là người rất quan trọng của nàng sao? Nếu không... sao nàng có tâm sự thì sẽ chạy đến đây nói?"
Ta gật đầu, thành thật: "Nàng... nàng đã chết cháy."
Một đời kỹ nữ bị hủy bởi hỏa kiếp, thật đáng tiếc mà.
Tô Hoán cười: "Vậy nàng, có nguyện theo ta?"
Ta mở to hai mắt: "Cái... cái gì?"
Mắt đen của Tô Hoán cứ như có nước xuân chảy ra, rõ ràng hiện lên một gương mặt xinh đẹp kinh ngạc: "Thời niên thiếu tại hạ đã thấy phong thái của công chúa, nhất thời kinh vi thiên nhân*, đáng tiếc là duyên phận kém, không thể kết làm liền cành. Bây giờ đã qua vài năm, thấy người xưa, càng thêm ái mộ."
(*) Kinh ngạc trước vẻ đẹp của ai đó
Hắn mặc kệ sự kinh ngạc của ta, một tay thay ta cầm ô, một tay nắm tay ta, cầm rất chặt.
"Không biết Vãn Vãn có thể hiểu tiếng lòng của ta hay không?"
Lời bày tỏ này của Tô Hoán quá đột ngột, tuy cảm nhận được nhưng ta lại đỏ ứng mặt rút tay ra, liều mạng lắc đầu.
Không nói đến chuyện bọn ta chỉ mới quen chưa bao lâu, ta sánh đôi hay không sánh đôi với hắn đều là vấn đề.
Mưa bụi không ngừng, không khí cuối xuân sót lại như lưu luyến, vẻ mặt hắn ảm đạm như núi xa phủ mây mù, hào quang tắt ngấm.
Ta thở sâu, chỉ chỉ chính mình, khoát tay áo, sau đó ngưng mắt nhìn hắn.
Tô Trường Sinh, ngươi biết ta sao? Ngươi hiểu được ta sao? Ngươi hiểu ta sao?
Đã từng là công chúa quan diễm kinh thành, hôm nay là công chúa nghèo khổ sa sút tinh thần, ta có nhiều dáng vẻ như vậy, ngươi chấp nhận được hết sao?
Có vẻ Tô Hoán hiểu ý ta, mi mắt hắn run rẩy, đứng lên, một lần nữa lại nở nụ cười: "Ta tiễn Vãn Vãn hồi cung.". ngôn tình hoàn
Mà không phải là "Tại hạ tiễn công chúa hồi cung.”
Hắn đẩy ta lặng lẽ rời đi, thong dong đạm nhiên, cứ như là người vừa bày tỏ tình ý kia không phải hắn vậy.
Trở lại cung Vô ưu, ta gật đầu cảm ơn, hắn lại không vội đi, trái lại khom người xuống, xoa xoa cổ họng ta.
Bất ngờ không kịp phòng bị.
Trên mặt ta hơi nóng lên, vội vàng muốn tránh động tác mờ ám của Tô Hoán, hắn lại lấy tay ra, nửa ngồi xuống, lòng bàn tay che ở đầu gối của ta, mềm mại xoa tay ta.
"Vãn Vãn nhất định là không nghe lời ta."
Trong lòng ta ẩn ẩn đau nhức.
Ngươi nên rõ ràng, cơ thể ta đã không cứu được.
Hắn lập tức hiểu tâm tư của ta, nhẹ giọng nói: "Bỏ qua giọng nói và hai chân, rõ ràng chính là nàng."
Ta ngẩn ra trừng mắt nhìn.
Sống mũi Tô Hoán cứ như đã được tỉ mỉ điêu khắc vậy, rũ mí mắt nói: "Sau này mỗi ngày phải nói chuyện nửa canh giờ, để hạ nhân đỡ bước đi một canh giờ."
Ta cắn cắn môi, trong đầu nghĩ rằng…
Có thể được một người như Trường Sinh đối xử hết lòng như vậy, dù tấm lòng của hắn dành cho ta thật sự xen lẫn thứ khác, ta cũng không thiệt thòi.
Ta không khỏi bắt đầu tìm hiểu quá khứ của Tô Hoán.
Sự xuất hiện của người này rốt cuộc đã khiến cuộc sống bình yên của ta rung động.
Không thể không nói hắn có vẻ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được ta là người thế nào.
Hắn biết ta đã từng hào quang vạn trượng, rơi vào tình cảnh như vậy nhất định không cam lòng, nên muốn cho ta một cơ hội tự cứu rỗi bản thân.
Ta muốn nghe những chuyện có liên quan đến quá khứ của Tô Hoán.
Nhưng mà chưa cần ta động tay, phụ hoàng đã chú ý đến hắn.
Vài ngày sau, phụ hoàng bèn viết chuyện cũ năm xưa liên quan đến Tô Hoán thành tập sách đưa cho ta, ông nói trẫm thấy con và trạng nguyên này qua lại khá thân thiết nên trẫm đã điều tra, hắn là đứa trẻ tốt.
Ông đi rồi, để cho ta một ánh mắt sâu xa.
Ta cầm lấy tập sách liếc sơ qua.
Trên đó không ghi rõ chi tiết.
Khi còn nhỏ hắn sống ở Úy Châu, trước đó nhà họ Tô là đại gia tộc Úy Châu, sau đó nhà họ Tô xuống dốc, bây giờ chỉ còn lại mỗi một con trai trưởng là hắn.
May mà Tô Hoán không chịu thua kém thi đậu trạng nguyên.
…
Ta không vui lắm vứt bỏ quyển tập.
Bây giờ hắn đang giúp đỡ ta là thật, nhưng việc ta điều tra sau lưng hắn cũng không ổn.
Sau khi dứt bỏ tạp niệm, lần này khi Tô Hoán quay lại, ta ở chung với hắn càng tự nhiên hơn.
Hắn thường xuyên điều chế thảo dược mang đến đây, căn dặn ta cách dùng. Có lúc hắn còn xoa bóp hai đầu gối ta với độ mạnh yếu vừa phải, nhỏ nhẹ chậm rãi dụ dỗ ta từ từ nói vài lời.
Bọn hạ nhân nhìn chúng ta ở chung đều che miệng cười trộm: Quan trạng nguyên thật tốt với công chúa, xem ra sau này công chúa thật có phúc mà.
Có một lần những lời này bị Tô Hoán nghe thấy được.
Hắn nhíu mày với ta, lại không để ý lễ nghi, trực tiếp khom người ôm ta.
Tuy ta biết hắn có lòng với ta, nhưng hắn chưa bao giờ làm ra những chuyện khác người, lúc này khiến ta bỗng ngẩn người, quên mất đẩy hắn ra.
Hắn nhanh chóng buông ta ra, đôi mắt ôn hòa ẩn chứa chút tức giận và nghiêm túc hiếm có.
Ta lúng túng hỏi: "Chàng... chàng... tức giận?"
Hắn nghiêm túc gật đầu: "Vãn Vãn, nếu như sau này có nam nhân khác ôm nàng, nàng phải đẩy hắn ra."
Ta à một tiếng.
"Vãn Vãn, bây giờ nàng quá yếu mềm." Hắn khẽ than, ánh mắt hiện lên oán trách và đau đớn.
Lòng ta chấn động, chỉ nghe hắn gằn từng chữ:
"Nàng phải giống như mặt trời chói mắt, tính cách nàng phải mạnh mẽ một chút, nàng phải học cách phản kháng vận mệnh.”
Phụ hoàng thấy ta tích cực như vậy, bèn lập tức hạ ý chỉ nói người có thể chữa lành cho công chúa sẽ được thưởng vạn lượng.
Ông phô trương như vậy cuối cùng cũng chọc cho quần thần không vui. Mọi người liên hợp lại khuyên can, nói công chúa đã sắp qua tuổi xuất giá, ở lại hoàng thất sẽ khiến tổ tiên hổ thẹn.
Nói trắng ra chính là muốn tìm cho ta một phò mã, vậy thì hoàng thượng sẽ không tiện đập nhiều tiền như vậy cho một công chúa đã xuất giá.
Phụ hoàng cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể tránh được, vì muốn mọi người đều biết, muốn chữa lành cho ta tất nhiên phải hưng sư động chúng, mà tài lực và vật lực, nếu dùng vào việc khác chẳng phải sẽ tốt hơn.
Ta chỉ cười cười, truyền cho phụ hoàng truyền tờ giấy, thôi vậy, không cần trị.
Ánh mắt đầy sự chán nản, làm gì có ai nguyện ý lấy một người què chân lại tắt tiếng chứ?
Dường như bọn họ đã quên mất công chúa Niệm Huy từng tài sắc có một không hai, là sự kiêu ngạo của cả hoàng thất.
Nhưng bây giờ, với một người như ta, một vạn hoàng kim lại không đáng giá.
Phụ hoàng lặng lẽ một lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp với quần thần bách tính.
Cuối cùng ông vẫn chọn Giang sơn xã tắc.
Không ai hỏi ta một câu, công chúa đồng ý hay không?
Bên ngoài trời âm u mưa liên tục, hai đầu gối ta đau dữ dội, nỗi lòng khó nhằn, một mình đi đến mộ Vãn Văn.
Cây dù nghiêng nghiêng che đi bệnh từ thân đến lòng của ta.
Ta đối mặt với mộ bia lạnh như băng, khóc không thành tiếng: "Vãn... Vân."
Vãn Vân, ta muốn cạo tóc làm ni cô, đến cổ tự canh đèn.
Vãn Vân, bọn họ đều cảm thấy đời ta đã phế. Chữa trị cho một phế nhân là điều cực kỳ ngu xuẩn.
Vãn Vân, phụ hoàng cũng muốn từ bỏ ta.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu ta.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Sao lại gặp công chúa ở đây?"
Ta tách tay Tô Hoán ra, dùng hết sức nói: "Công tử... theo ta cả đoạn đường, bây giờ... nói sao lại đến đây?"
Hắn cũng không phủ nhận, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng ta: "Vãn Vân là ai?"
Ta chậm rãi nói: "Tỷ... muội."
Hắn cười cười: "Là người rất quan trọng của nàng sao? Nếu không... sao nàng có tâm sự thì sẽ chạy đến đây nói?"
Ta gật đầu, thành thật: "Nàng... nàng đã chết cháy."
Một đời kỹ nữ bị hủy bởi hỏa kiếp, thật đáng tiếc mà.
Tô Hoán cười: "Vậy nàng, có nguyện theo ta?"
Ta mở to hai mắt: "Cái... cái gì?"
Mắt đen của Tô Hoán cứ như có nước xuân chảy ra, rõ ràng hiện lên một gương mặt xinh đẹp kinh ngạc: "Thời niên thiếu tại hạ đã thấy phong thái của công chúa, nhất thời kinh vi thiên nhân*, đáng tiếc là duyên phận kém, không thể kết làm liền cành. Bây giờ đã qua vài năm, thấy người xưa, càng thêm ái mộ."
(*) Kinh ngạc trước vẻ đẹp của ai đó
Hắn mặc kệ sự kinh ngạc của ta, một tay thay ta cầm ô, một tay nắm tay ta, cầm rất chặt.
"Không biết Vãn Vãn có thể hiểu tiếng lòng của ta hay không?"
Lời bày tỏ này của Tô Hoán quá đột ngột, tuy cảm nhận được nhưng ta lại đỏ ứng mặt rút tay ra, liều mạng lắc đầu.
Không nói đến chuyện bọn ta chỉ mới quen chưa bao lâu, ta sánh đôi hay không sánh đôi với hắn đều là vấn đề.
Mưa bụi không ngừng, không khí cuối xuân sót lại như lưu luyến, vẻ mặt hắn ảm đạm như núi xa phủ mây mù, hào quang tắt ngấm.
Ta thở sâu, chỉ chỉ chính mình, khoát tay áo, sau đó ngưng mắt nhìn hắn.
Tô Trường Sinh, ngươi biết ta sao? Ngươi hiểu được ta sao? Ngươi hiểu ta sao?
Đã từng là công chúa quan diễm kinh thành, hôm nay là công chúa nghèo khổ sa sút tinh thần, ta có nhiều dáng vẻ như vậy, ngươi chấp nhận được hết sao?
Có vẻ Tô Hoán hiểu ý ta, mi mắt hắn run rẩy, đứng lên, một lần nữa lại nở nụ cười: "Ta tiễn Vãn Vãn hồi cung.". ngôn tình hoàn
Mà không phải là "Tại hạ tiễn công chúa hồi cung.”
Hắn đẩy ta lặng lẽ rời đi, thong dong đạm nhiên, cứ như là người vừa bày tỏ tình ý kia không phải hắn vậy.
Trở lại cung Vô ưu, ta gật đầu cảm ơn, hắn lại không vội đi, trái lại khom người xuống, xoa xoa cổ họng ta.
Bất ngờ không kịp phòng bị.
Trên mặt ta hơi nóng lên, vội vàng muốn tránh động tác mờ ám của Tô Hoán, hắn lại lấy tay ra, nửa ngồi xuống, lòng bàn tay che ở đầu gối của ta, mềm mại xoa tay ta.
"Vãn Vãn nhất định là không nghe lời ta."
Trong lòng ta ẩn ẩn đau nhức.
Ngươi nên rõ ràng, cơ thể ta đã không cứu được.
Hắn lập tức hiểu tâm tư của ta, nhẹ giọng nói: "Bỏ qua giọng nói và hai chân, rõ ràng chính là nàng."
Ta ngẩn ra trừng mắt nhìn.
Sống mũi Tô Hoán cứ như đã được tỉ mỉ điêu khắc vậy, rũ mí mắt nói: "Sau này mỗi ngày phải nói chuyện nửa canh giờ, để hạ nhân đỡ bước đi một canh giờ."
Ta cắn cắn môi, trong đầu nghĩ rằng…
Có thể được một người như Trường Sinh đối xử hết lòng như vậy, dù tấm lòng của hắn dành cho ta thật sự xen lẫn thứ khác, ta cũng không thiệt thòi.
Ta không khỏi bắt đầu tìm hiểu quá khứ của Tô Hoán.
Sự xuất hiện của người này rốt cuộc đã khiến cuộc sống bình yên của ta rung động.
Không thể không nói hắn có vẻ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được ta là người thế nào.
Hắn biết ta đã từng hào quang vạn trượng, rơi vào tình cảnh như vậy nhất định không cam lòng, nên muốn cho ta một cơ hội tự cứu rỗi bản thân.
Ta muốn nghe những chuyện có liên quan đến quá khứ của Tô Hoán.
Nhưng mà chưa cần ta động tay, phụ hoàng đã chú ý đến hắn.
Vài ngày sau, phụ hoàng bèn viết chuyện cũ năm xưa liên quan đến Tô Hoán thành tập sách đưa cho ta, ông nói trẫm thấy con và trạng nguyên này qua lại khá thân thiết nên trẫm đã điều tra, hắn là đứa trẻ tốt.
Ông đi rồi, để cho ta một ánh mắt sâu xa.
Ta cầm lấy tập sách liếc sơ qua.
Trên đó không ghi rõ chi tiết.
Khi còn nhỏ hắn sống ở Úy Châu, trước đó nhà họ Tô là đại gia tộc Úy Châu, sau đó nhà họ Tô xuống dốc, bây giờ chỉ còn lại mỗi một con trai trưởng là hắn.
May mà Tô Hoán không chịu thua kém thi đậu trạng nguyên.
…
Ta không vui lắm vứt bỏ quyển tập.
Bây giờ hắn đang giúp đỡ ta là thật, nhưng việc ta điều tra sau lưng hắn cũng không ổn.
Sau khi dứt bỏ tạp niệm, lần này khi Tô Hoán quay lại, ta ở chung với hắn càng tự nhiên hơn.
Hắn thường xuyên điều chế thảo dược mang đến đây, căn dặn ta cách dùng. Có lúc hắn còn xoa bóp hai đầu gối ta với độ mạnh yếu vừa phải, nhỏ nhẹ chậm rãi dụ dỗ ta từ từ nói vài lời.
Bọn hạ nhân nhìn chúng ta ở chung đều che miệng cười trộm: Quan trạng nguyên thật tốt với công chúa, xem ra sau này công chúa thật có phúc mà.
Có một lần những lời này bị Tô Hoán nghe thấy được.
Hắn nhíu mày với ta, lại không để ý lễ nghi, trực tiếp khom người ôm ta.
Tuy ta biết hắn có lòng với ta, nhưng hắn chưa bao giờ làm ra những chuyện khác người, lúc này khiến ta bỗng ngẩn người, quên mất đẩy hắn ra.
Hắn nhanh chóng buông ta ra, đôi mắt ôn hòa ẩn chứa chút tức giận và nghiêm túc hiếm có.
Ta lúng túng hỏi: "Chàng... chàng... tức giận?"
Hắn nghiêm túc gật đầu: "Vãn Vãn, nếu như sau này có nam nhân khác ôm nàng, nàng phải đẩy hắn ra."
Ta à một tiếng.
"Vãn Vãn, bây giờ nàng quá yếu mềm." Hắn khẽ than, ánh mắt hiện lên oán trách và đau đớn.
Lòng ta chấn động, chỉ nghe hắn gằn từng chữ:
"Nàng phải giống như mặt trời chói mắt, tính cách nàng phải mạnh mẽ một chút, nàng phải học cách phản kháng vận mệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.