Chương 23: Gà quay
Đào Đào Nhất Luân
21/03/2018
Mặc dù không biết dụng ý thật sự của Ninh Hành lúc sắp xếp chuyện làm
báo cáo kia, Khương Bách Vạn vẫn nén giận mà phối hợp với Lâm Lệ để hoàn thành. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết âm lịch, lịch nghỉ đã được thông báo, ngoại trừ bộ phận marketing phải có người trực hằng ngày, những
người khác đều được nghỉ đến sau Tết Nguyên Tiêu. Nghe nói hoa quả làm
quà Tết đã được xe tải chở đến ga-ra, có cam navel, có táo ngọt Tân
Cương và tuyết lê.
Khương Bách Vạn lo lắng không yên, một hồi lâu sau cũng không nhận được điện thoại kêu cô xuống làm nhân viên khuân vác.
Lâm Lệ sửa chữa lần cuối, đưa bản thảo cho Ninh Hành. Từ khi lên làm thư ký của phó quản lý, cô ta cũng tự tin hơn hẳn, nghe nói cô ta đã từ chối công việc làm thêm ở tiệm bánh kia, chỉ chuyên tâm làm việc ở Đạt Thông, cho rằng việc mình sẽ được giữ lại là chuyện đương nhiên. Cho nên... không ngại gây bất hòa với mọi người.
Thậm chí chị Uông còn hỏi cô ta trước mặt mọi người rằng, tại sao bây giờ cô ta không lau sàn và rửa chén nữa, khiến cho Lâm Lệ vô cùng xấu hổ. Tất cả mọi người đều cho rằng chẳng bao lâu nữa Khương Bách Vạn sẽ phải rời khỏi công ty, cho nên lại quay sang thương cảm cho cô, không chỉ đối xử ôn hòa với cô mà thỉnh thoảng lúc nói chuyện phiếm cũng có nói rằng thật ra cô không tệ lắm, không giống như Lâm Lệ qua cầu rút ván, đầu voi đuôi chuột kia.
Con người đúng là loài động vật kỳ quái, họ đồng tình với kẻ yếu chẳng qua là vì kẻ yếu không chặn con đường họ đi. Đồng tình và thương hại chẳng qua là cách để họ đứng ở trên cao mà vênh váo khoe khoang cái "phẩm chất cao thượng" dối trá, đến khi người yếu trở nên mạnh hơn họ thì cái mặt nạ đồng tình và thương hại cũng bị chính họ xé nát.
Thấy đã sắp đến giờ tan làm buổi sáng, Khương Bách Vạn vẫn lười biếng trốn vào nhà vệ sinh như thường lệ, lúc lướt Microblogging thì phát hiện ra cô nàng Kỳ Kỳ sáng nào cũng đăng status các kiểu kia hôm nay lại hết sức yên tĩnh, vì vậy cô gửi cho Kỳ Kỳ một tin nhắn trêu chọc: "Cậu còn đang ngủ đấy à? Sáng sớm tớ đã vui vẻ vào nhà vệ sinh rồi ~ Nói thật, mỗi lần giải quyết xong, tớ đều có cảm giác cả người nhẹ như lông hồng!"
Trong lúc đang vui vẻ kéo quần lên, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện ra bên ngoài đang bốc khói đen ngùn ngụt.
Khương Bách Vạn nháy mắt mấy cái, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đúng là khói đen! Hơn nữa còn luồn qua khe cửa sổ, tiến vào hun đen một mặt tường.
Lúc hai chữ "hỏa hoạn" lướt qua đầu, cả người cô trở nên mông lung. Loại chuyện này cả đời may chăng chỉ gặp một hai lần, phần lớn mọi người đều trở tay không kịp. Khương Bách Vạn theo bản năng chạy tới đóng cửa sổ, không hiểu lửa bắt đầu từ đâu ra.
Tiếng loa của tòa nhà vang lên cùng với tiếng còi báo động: "Mọi người chú ý, tầng chín bị cháy, đã báo cho cảnh sát chữa cháy. Thang máy đã bị cắt điện, yêu cầu mọi người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, sử dụng khăn lông ướt bịt mũi, đề phòng..." &&
Khương Bách Vạn vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, mọi người trong công ty đã sớm chạy hết, chắc hẳn họ đã nhìn thấy khói đen trước cả cô nên đã rút đi. Thế nhưng trước khi đi họ không đóng cửa sổ lại, bây giờ khói đã xông vào khắp hành lang khiến người ta thở không nổi. Khương Bách Vạn tìm không ra chiếc khăn lông nào, chỉ có thể vội vàng chạy về phía cầu thang, đến khi chạy đến cuối hành lang mới phát hiện ra cửa chống trộm không biết đã bị ai đóng lại, cô dùng sức cạy ra, phát hiện phía bên kia cửa thế mà lại khóa cả xích sắt.
Ở cuối hành lang mỗi tầng đều có một cửa chống trộm như vậy, mỗi cửa có hai ổ khóa, một ổ gắn với cánh cửa, một ổ là khóa bằng xích sắt. Chìa khóa của cửa chống trộm do nhân viên chuyên trách giữ, còn chìa khóa của xích sắt do người quản lý tòa nhà giữ, mỗi ngày người đó sẽ đi kiểm tra các tầng một lượt rồi khóa lại, bình thường đều chẳng có ai chạm đến.
Khương Bách Vạn không tin trong lúc vội vàng rời khỏi đám cháy mà lại còn có người quan tâm đến tài sản công ty, không chỉ khóa cửa chống trộm lại mà còn cài cả xích sắt lên.
Lối thoát hiểm gần ngay trước mắt, chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này là đến!
"Có ai không? Cửa bị khóa rồi!" Khương Bách Vạn nắm chặt lấy thanh thép trên cửa chống trộm, ra sức lắc mạnh cánh cửa, chỉ hy vọng có người đang rút lui có thể nghe thấy tiếng động.
Không có động tĩnh gì.
Khương Bách Vạn quay đầu nhìn khói đen nghi ngút, lại tiếp tục lay cánh cửa chống trộm, tiếng cửa kim loại va chạm phát ra tiếng "cheng cheng" chói tai. Cô dùng hết sức lực mà cạy cửa chống trộm, muốn tạo ra chút khe hở để chui ra, tiếc là khe hở quá nhỏ, ngay cả đầu thôi cũng đã không chui lọt nói gì đến người!
Bạn nhìn xem một đống chuyện hỗn độn này là cái quái gì!
Cửa thoát hiểm bằng gỗ bị người ta dùng sức đẩy ra, vang lên một tiếng "ầm", Ninh Hành nhanh chóng chạy đến, thấy cô đang chật vật nạy cửa thì nhét khăn lông ướt vào trong tay cô, cầm ổ khóa bằng xích sắt lên, cố tháo ra nhưng mãi vẫn không được, khóe mày bỗng nhiên nhíu chặt. Khương Bách Vạn nhìn anh, anh thở rất sâu, hơi thở cũng gấp gáp hơn ngày thường, trên trán đã đổ mồ hôi, chắc chắn là vừa rồi rút lui xuống dưới kia, anh không nhìn thấy Khương Bách Vạn nên lại vội vàng chạy lên tầng mười tìm người. d.đ.l.q.đ
Khương Bách Vạn hơi hoảng sợ, tay bấu lấy cánh cửa, cả tầng chỉ có hai người họ, không còn bóng người nào khác, có thể nghe rõ âm thanh ầm ĩ giữa hành lang cùng với tiếng cái gì đó bị lửa đốt cháy.
"Che lên!" Anh nghiêm khắc ra lệnh cho cô.
Khương Bách Vạn vội vàng che mắt lại.
Trên trán Ninh Hành nổi đầy gân xanh: "Khương Bách Vạn, cô đang khiêu chiến cực hạn của tôi đấy!"
Lúc này Khương Bách Vạn mới dùng khăn lông ướt để bịt mũi lại, lo lắng nhìn anh.
Lúc này cứ truy cứu xem ai khóa cửa chống trộm lại đã không còn là chuyện quan trọng, việc cấp bách nhất lúc này chính là phải chui ra khỏi cánh cửa này, mặc dù xe cứu hỏa đã tới dập lửa, nhưng ngọn lửa vẫn chưa tắt hết, khí độc đang tỏa đi khắp nơi, chỗ này không nên ở lâu.
Ninh Hành quay lưng lại gọi điện thoại, Khương Bách Vạn nghe thấy anh nghiêm giọng ra lệnh cho quản lý tòa nhà lập tức đưa chìa khóa lên tầng mười. Cô tính toán thử, đi lên mỗi tầng đều mất chút thời gian, mà chưa chắc ông chú quản lý kia đã sẵn lòng leo thang bộ lên tầng mười, nói không chừng đến khi chìa khóa được đưa lên đến nơi thì cô đã bay đến Tây Thiên... Nghĩ đến đây, cô thấy mình không còn hy vọng gì nữa, cả hai chân đều mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Hành xoay người lại thì nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu buồn bã của cô, anh im lặng một lúc lâu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tim Khương Bách Vạn đập loạn lên, trong lòng thầm kêu không ổn - lỡ như bây giờ anh bỗng nhiên thổ lộ cái gì mà "Sống chết gì anh cũng sẽ ở cùng em" hay là "Đừng sợ, đã có anh, anh nhất định sẽ ở cùng em, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện..." gì gì đó, vậy thì cô phải làm sao? Cô không muốn chết cùng Ninh Hành kia đâu!
Lúc này, Ninh Hành lại mở miệng nói: "Bình thường ăn cho lắm thịt vào, đến lúc nguy cấp thì bao giờ cũng chạy trốn chậm hơn người khác."
Báo động thổ lộ đã được giải trừ, Khương Bách Vạn bực lên, muốn thò tay ra khỏi cánh cửa chống trộm để cào anh vài cái, y hệt như bệnh nhân tâm thần bị nhốt trong trại đang nổi cơn điên. Cô hét: "Thả tôi ra ngoài! Ra ngoài rồi tôi chạy cho anh xem! Hu hu hu..."
"Hy vọng là như vậy." Ninh Hành xỏ hai tay vào túi quần, đứng bên ngoài cửa chống trộm thong thả đi vài bước, xoay người nhìn cô một cái: "Bởi vì mặc dù tôi đã nếm qua thịt heo, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy heo chạy."
"Đồ khốn!" Khương Bách Vạn rống to.
Ninh Hành thờ ơ nhìn cô: "Cô còn lời nào muốn nói thì cứ nói, đừng ngại, cứ để lại di ngôn cho tôi!"
"Ai muốn để lại di ngôn chứ! Anh cút đi!" Cô không khống chế nổi cảm xúc muốn nổi điên, ngồi dưới đất vẫn không quên giương nanh múa vuốt.
"Tôi đưa khăn mặt cho cô không phải để cô lau nước mắt." Trong hành lang đã tràn ngập luồng khí độc khiến người ta ngột ngạt, Ninh Hành cảm giác cổ họng đã bắt đầu đau đớn, giọng nói cũng không ôn hòa như vừa rồi nữa: "Đứng lên."
Khương Bách Vạn lau nước mắt, nức nở một tiếng, phẫn nộ đứng lên, mạnh miệng nói: "Không phải chạy trốn chậm, lúc ấy tôi đang ở trong nhà vệ sinh, đi ra thì thấy mọi người đều đã chạy hết, không có người nào phát hiện ra là không thấy tôi đâu cả."
"Tôi không phải người sao?" Đây không phải lần đầu tiên Ninh Hành hỏi cô câu này.
Không biết tại sao mà người nào đó cứ không coi Ninh Hành là người.
Trong lòng Khương Bách Vạn giống như bị lửa thiêu, quả thực muốn quỳ gối xuống luôn.
"Anh là thần, là đại thần." Nịnh hót xong, cô lại thăm dò: "Chắc chắn là có rất nhiều người chạy xuống dưới đó, tại sao anh lại phát hiện ra là không có tôi?" diễn^đàn@lê#quý$đôn
Lời vừa ra khỏi miệng, cô lại thấy hối hận, giống như là đã biết rõ còn cố hỏi, buộc anh phải mở miệng thổ lộ, lại giống như cô đang tự mình đa tình.
Ninh Hành lấy di động ra, mở giao diện weibo, trong lịch sử trò chuyện còn lưu lại một dòng chữ khó coi: "Cậu còn đang ngủ đấy à? Sáng sớm tớ đã vui vẻ vào nhà vệ sinh rồi ~ Nói thật, mỗi lần giải quyết xong, tớ đều có cảm giác cả người nhẹ như lông hồng!"
Người gửi tin lúc này đang trợn trừng mắt, tay chỉ chỉ màn hình điện thoại, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Lúc trước cô đã cảm thấy hình đại diện weibo của Ninh Hành và Kỳ Kỳ vô cùng giống nhau, hôm nay thì nhìn nhầm luôn rồi, cũng không nhìn xem có phải Kỳ Kỳ không mà đã gửi tin cho người ta.
"Người nhẹ như lông hồng?" Ninh Hành rõ ràng là lại đang khinh thường cô, liếc mái tóc cô một cái rồi nói: "Bây giờ cô trông rất giống gà quay!"
Khương Bách Vạn đưa tay lên sờ, đúng là bây giờ tóc cô đang rối lên như thể Mai Siêu Phong*, trong lòng lại nghĩ thầm, tôi phải lấy khăn lông ướt bịt miệng anh để anh sặc chết luôn!
* Mai Siêu Phong (hay Mai Nhược Hoa) là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.
"Vốn dĩ tôi định tới nhà vệ sinh tìm cô, thật đáng tiếc, cô đã nhẹ như lông hồng bay ra tới tận đây." Vì ảnh hưởng của khói độc, giọng của Ninh Hành càng lúc càng khàn, thế nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến chuyện anh tiếp tục châm chọc đả kích cô: "Nếu thật sự là nhẹ như lông hồng thì đã sớm ung dung luồn qua khe hở này để ra ngoài mới phải chứ?"
Khương Bách Vạn lại thật sự trả lời anh: "Không phải, hồng* là chim, sẽ bay ra ngoài theo đường cửa sổ."
* chim hồng là một cách gọi khác của chim nhạn
Nói chuyện hài hước như vậy khiến Ninh Hành chỉ biết xoay đầu đi.
Trên lối thoát hiểm truyền đến tiếng bước chân.
"Tổng giám đốc Ninh! Chìa khóa... khụ khụ!" Ông chú quản lý thở hồng hộc, từ lối thoát hiểm đi đến, khăn mặt che trước miệng, bàn tay đang cầm chía khóa run lẩy bẩy, không biết là do sợ hãi hay là do mệt: "Nhanh lên! Hai người... nhanh lên! Lối đi ở tầng chín... đã... khụ khụ... đều là khói rồi!"
Ông ta vừa dứt lời, nhét chìa khóa vào trong tay Ninh Hành rồi vội vàng chạy xuống.
Khương Bách Vạn cảm thấy có hy vọng, đứng lên làm tư thế sẵn sàng để nhanh chóng đi ra.
Ninh Hành mở khóa, lắc lắc vài cái rồi đẩy cửa chống trộm ra, kéo Khương Bách Vạn đi xuống cầu thang thoát hiểm. Chỉ là vừa rồi Khương Bách Vạn đã bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, làm sao có thể chạy nhanh được như Ninh Hành. Lúc đi ngang qua tầng chín, khói đặc đã len ra khỏi khe cửa, cả lối đi đều mù mịt, tầm nhìn cũng bị giảm đi nhiều. Khương Bách Vạn bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, dừng lại ho khan không ngừng. Bỗng nhiên, Ninh Hành đang nắm lấy cổ tay cô cũng ngừng lại, khụ khụ mấy tiếng. Khương Bách Vạn sợ hãi nhìn anh, nói thật, cô rất sợ anh sẽ vì cô chạy trốn chậm mà bỏ cô lại đây một mình, còn anh chạy xuống trước.
Dù sao bọn họ cũng đã ra ngoài rồi, có vì chạy chậm mà không thoát được thì cũng là tự cô tìm đường chết.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay nóng lên, tay cô bị năm ngón tay của Ninh Hành xiết chặt.
"Đi!" Anh thấp giọng nói, giọng điệu rất kiên định, anh nắm lấy tay cô, hai lòng bàn tay dính sát vào nhau, phá tan sương khói, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Chân Khương Bách Vạn vẫn còn mềm nhũn, mỗi bước đi đều giống như đang đạp trên bông, đầu gối có cảm giác như thể đã sắp hóa thành nước, hệt như một cầu thủ nghiệp dư chuẩn bị sút quả penalty trước mặt người thủ môn xuất sắc nhất thế giới, chân không cách nào dùng sức được, chỉ biết tiếp tục đi xuống, hết tầng này đến tầng khác, đi mãi vẫn chưa thấy điểm dừng. Trong lòng cô vẫn vô cùng hoảng loạn, một phần là bởi vì áp suất không khí trên lối thoát hiểm, một phần là vì mười ngón tay của cô và Ninh Hành đang đan xen vào nhau. Lúc còn học tiểu học, cô có nắm tay bạn học nam lúc đi chơi xuân, nhưng về sau cô chưa từng nắm tay bất kỳ người con trai nào khác. Lúc trước Nguyễn Hào kéo cô xuống xe, tay cô bị kéo cho đau, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng mà lúc này tay cô đang đặt trong lòng bàn tay ấm áp của Ninh Hành, trong lòng lại thấy rất căng thẳng, cũng không hề có ý muốn giãy ra.
Vì sao cả hai người đều nắm tay cô mà phản ứng của cô lại khác nhau như vậy? Là vì... diện mạo? Cô nghĩ vậy. Cô nghe thấy tim mình đang đập loạn lên, nghe thấy tiếng bước chân đều đều của họ đang vang vọng trên hành lang, nghe thấy tiếng ho khan của Ninh Hành - anh đưa khăn lông ướt cho cô, cho nên phải hít vào không ít khí độc.
Khương Bách Vạn lo lắng không yên, một hồi lâu sau cũng không nhận được điện thoại kêu cô xuống làm nhân viên khuân vác.
Lâm Lệ sửa chữa lần cuối, đưa bản thảo cho Ninh Hành. Từ khi lên làm thư ký của phó quản lý, cô ta cũng tự tin hơn hẳn, nghe nói cô ta đã từ chối công việc làm thêm ở tiệm bánh kia, chỉ chuyên tâm làm việc ở Đạt Thông, cho rằng việc mình sẽ được giữ lại là chuyện đương nhiên. Cho nên... không ngại gây bất hòa với mọi người.
Thậm chí chị Uông còn hỏi cô ta trước mặt mọi người rằng, tại sao bây giờ cô ta không lau sàn và rửa chén nữa, khiến cho Lâm Lệ vô cùng xấu hổ. Tất cả mọi người đều cho rằng chẳng bao lâu nữa Khương Bách Vạn sẽ phải rời khỏi công ty, cho nên lại quay sang thương cảm cho cô, không chỉ đối xử ôn hòa với cô mà thỉnh thoảng lúc nói chuyện phiếm cũng có nói rằng thật ra cô không tệ lắm, không giống như Lâm Lệ qua cầu rút ván, đầu voi đuôi chuột kia.
Con người đúng là loài động vật kỳ quái, họ đồng tình với kẻ yếu chẳng qua là vì kẻ yếu không chặn con đường họ đi. Đồng tình và thương hại chẳng qua là cách để họ đứng ở trên cao mà vênh váo khoe khoang cái "phẩm chất cao thượng" dối trá, đến khi người yếu trở nên mạnh hơn họ thì cái mặt nạ đồng tình và thương hại cũng bị chính họ xé nát.
Thấy đã sắp đến giờ tan làm buổi sáng, Khương Bách Vạn vẫn lười biếng trốn vào nhà vệ sinh như thường lệ, lúc lướt Microblogging thì phát hiện ra cô nàng Kỳ Kỳ sáng nào cũng đăng status các kiểu kia hôm nay lại hết sức yên tĩnh, vì vậy cô gửi cho Kỳ Kỳ một tin nhắn trêu chọc: "Cậu còn đang ngủ đấy à? Sáng sớm tớ đã vui vẻ vào nhà vệ sinh rồi ~ Nói thật, mỗi lần giải quyết xong, tớ đều có cảm giác cả người nhẹ như lông hồng!"
Trong lúc đang vui vẻ kéo quần lên, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện ra bên ngoài đang bốc khói đen ngùn ngụt.
Khương Bách Vạn nháy mắt mấy cái, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đúng là khói đen! Hơn nữa còn luồn qua khe cửa sổ, tiến vào hun đen một mặt tường.
Lúc hai chữ "hỏa hoạn" lướt qua đầu, cả người cô trở nên mông lung. Loại chuyện này cả đời may chăng chỉ gặp một hai lần, phần lớn mọi người đều trở tay không kịp. Khương Bách Vạn theo bản năng chạy tới đóng cửa sổ, không hiểu lửa bắt đầu từ đâu ra.
Tiếng loa của tòa nhà vang lên cùng với tiếng còi báo động: "Mọi người chú ý, tầng chín bị cháy, đã báo cho cảnh sát chữa cháy. Thang máy đã bị cắt điện, yêu cầu mọi người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, sử dụng khăn lông ướt bịt mũi, đề phòng..." &&
Khương Bách Vạn vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, mọi người trong công ty đã sớm chạy hết, chắc hẳn họ đã nhìn thấy khói đen trước cả cô nên đã rút đi. Thế nhưng trước khi đi họ không đóng cửa sổ lại, bây giờ khói đã xông vào khắp hành lang khiến người ta thở không nổi. Khương Bách Vạn tìm không ra chiếc khăn lông nào, chỉ có thể vội vàng chạy về phía cầu thang, đến khi chạy đến cuối hành lang mới phát hiện ra cửa chống trộm không biết đã bị ai đóng lại, cô dùng sức cạy ra, phát hiện phía bên kia cửa thế mà lại khóa cả xích sắt.
Ở cuối hành lang mỗi tầng đều có một cửa chống trộm như vậy, mỗi cửa có hai ổ khóa, một ổ gắn với cánh cửa, một ổ là khóa bằng xích sắt. Chìa khóa của cửa chống trộm do nhân viên chuyên trách giữ, còn chìa khóa của xích sắt do người quản lý tòa nhà giữ, mỗi ngày người đó sẽ đi kiểm tra các tầng một lượt rồi khóa lại, bình thường đều chẳng có ai chạm đến.
Khương Bách Vạn không tin trong lúc vội vàng rời khỏi đám cháy mà lại còn có người quan tâm đến tài sản công ty, không chỉ khóa cửa chống trộm lại mà còn cài cả xích sắt lên.
Lối thoát hiểm gần ngay trước mắt, chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này là đến!
"Có ai không? Cửa bị khóa rồi!" Khương Bách Vạn nắm chặt lấy thanh thép trên cửa chống trộm, ra sức lắc mạnh cánh cửa, chỉ hy vọng có người đang rút lui có thể nghe thấy tiếng động.
Không có động tĩnh gì.
Khương Bách Vạn quay đầu nhìn khói đen nghi ngút, lại tiếp tục lay cánh cửa chống trộm, tiếng cửa kim loại va chạm phát ra tiếng "cheng cheng" chói tai. Cô dùng hết sức lực mà cạy cửa chống trộm, muốn tạo ra chút khe hở để chui ra, tiếc là khe hở quá nhỏ, ngay cả đầu thôi cũng đã không chui lọt nói gì đến người!
Bạn nhìn xem một đống chuyện hỗn độn này là cái quái gì!
Cửa thoát hiểm bằng gỗ bị người ta dùng sức đẩy ra, vang lên một tiếng "ầm", Ninh Hành nhanh chóng chạy đến, thấy cô đang chật vật nạy cửa thì nhét khăn lông ướt vào trong tay cô, cầm ổ khóa bằng xích sắt lên, cố tháo ra nhưng mãi vẫn không được, khóe mày bỗng nhiên nhíu chặt. Khương Bách Vạn nhìn anh, anh thở rất sâu, hơi thở cũng gấp gáp hơn ngày thường, trên trán đã đổ mồ hôi, chắc chắn là vừa rồi rút lui xuống dưới kia, anh không nhìn thấy Khương Bách Vạn nên lại vội vàng chạy lên tầng mười tìm người. d.đ.l.q.đ
Khương Bách Vạn hơi hoảng sợ, tay bấu lấy cánh cửa, cả tầng chỉ có hai người họ, không còn bóng người nào khác, có thể nghe rõ âm thanh ầm ĩ giữa hành lang cùng với tiếng cái gì đó bị lửa đốt cháy.
"Che lên!" Anh nghiêm khắc ra lệnh cho cô.
Khương Bách Vạn vội vàng che mắt lại.
Trên trán Ninh Hành nổi đầy gân xanh: "Khương Bách Vạn, cô đang khiêu chiến cực hạn của tôi đấy!"
Lúc này Khương Bách Vạn mới dùng khăn lông ướt để bịt mũi lại, lo lắng nhìn anh.
Lúc này cứ truy cứu xem ai khóa cửa chống trộm lại đã không còn là chuyện quan trọng, việc cấp bách nhất lúc này chính là phải chui ra khỏi cánh cửa này, mặc dù xe cứu hỏa đã tới dập lửa, nhưng ngọn lửa vẫn chưa tắt hết, khí độc đang tỏa đi khắp nơi, chỗ này không nên ở lâu.
Ninh Hành quay lưng lại gọi điện thoại, Khương Bách Vạn nghe thấy anh nghiêm giọng ra lệnh cho quản lý tòa nhà lập tức đưa chìa khóa lên tầng mười. Cô tính toán thử, đi lên mỗi tầng đều mất chút thời gian, mà chưa chắc ông chú quản lý kia đã sẵn lòng leo thang bộ lên tầng mười, nói không chừng đến khi chìa khóa được đưa lên đến nơi thì cô đã bay đến Tây Thiên... Nghĩ đến đây, cô thấy mình không còn hy vọng gì nữa, cả hai chân đều mềm nhũn, ngồi phịch xuống sàn.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Hành xoay người lại thì nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu buồn bã của cô, anh im lặng một lúc lâu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tim Khương Bách Vạn đập loạn lên, trong lòng thầm kêu không ổn - lỡ như bây giờ anh bỗng nhiên thổ lộ cái gì mà "Sống chết gì anh cũng sẽ ở cùng em" hay là "Đừng sợ, đã có anh, anh nhất định sẽ ở cùng em, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện..." gì gì đó, vậy thì cô phải làm sao? Cô không muốn chết cùng Ninh Hành kia đâu!
Lúc này, Ninh Hành lại mở miệng nói: "Bình thường ăn cho lắm thịt vào, đến lúc nguy cấp thì bao giờ cũng chạy trốn chậm hơn người khác."
Báo động thổ lộ đã được giải trừ, Khương Bách Vạn bực lên, muốn thò tay ra khỏi cánh cửa chống trộm để cào anh vài cái, y hệt như bệnh nhân tâm thần bị nhốt trong trại đang nổi cơn điên. Cô hét: "Thả tôi ra ngoài! Ra ngoài rồi tôi chạy cho anh xem! Hu hu hu..."
"Hy vọng là như vậy." Ninh Hành xỏ hai tay vào túi quần, đứng bên ngoài cửa chống trộm thong thả đi vài bước, xoay người nhìn cô một cái: "Bởi vì mặc dù tôi đã nếm qua thịt heo, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy heo chạy."
"Đồ khốn!" Khương Bách Vạn rống to.
Ninh Hành thờ ơ nhìn cô: "Cô còn lời nào muốn nói thì cứ nói, đừng ngại, cứ để lại di ngôn cho tôi!"
"Ai muốn để lại di ngôn chứ! Anh cút đi!" Cô không khống chế nổi cảm xúc muốn nổi điên, ngồi dưới đất vẫn không quên giương nanh múa vuốt.
"Tôi đưa khăn mặt cho cô không phải để cô lau nước mắt." Trong hành lang đã tràn ngập luồng khí độc khiến người ta ngột ngạt, Ninh Hành cảm giác cổ họng đã bắt đầu đau đớn, giọng nói cũng không ôn hòa như vừa rồi nữa: "Đứng lên."
Khương Bách Vạn lau nước mắt, nức nở một tiếng, phẫn nộ đứng lên, mạnh miệng nói: "Không phải chạy trốn chậm, lúc ấy tôi đang ở trong nhà vệ sinh, đi ra thì thấy mọi người đều đã chạy hết, không có người nào phát hiện ra là không thấy tôi đâu cả."
"Tôi không phải người sao?" Đây không phải lần đầu tiên Ninh Hành hỏi cô câu này.
Không biết tại sao mà người nào đó cứ không coi Ninh Hành là người.
Trong lòng Khương Bách Vạn giống như bị lửa thiêu, quả thực muốn quỳ gối xuống luôn.
"Anh là thần, là đại thần." Nịnh hót xong, cô lại thăm dò: "Chắc chắn là có rất nhiều người chạy xuống dưới đó, tại sao anh lại phát hiện ra là không có tôi?" diễn^đàn@lê#quý$đôn
Lời vừa ra khỏi miệng, cô lại thấy hối hận, giống như là đã biết rõ còn cố hỏi, buộc anh phải mở miệng thổ lộ, lại giống như cô đang tự mình đa tình.
Ninh Hành lấy di động ra, mở giao diện weibo, trong lịch sử trò chuyện còn lưu lại một dòng chữ khó coi: "Cậu còn đang ngủ đấy à? Sáng sớm tớ đã vui vẻ vào nhà vệ sinh rồi ~ Nói thật, mỗi lần giải quyết xong, tớ đều có cảm giác cả người nhẹ như lông hồng!"
Người gửi tin lúc này đang trợn trừng mắt, tay chỉ chỉ màn hình điện thoại, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời.
Lúc trước cô đã cảm thấy hình đại diện weibo của Ninh Hành và Kỳ Kỳ vô cùng giống nhau, hôm nay thì nhìn nhầm luôn rồi, cũng không nhìn xem có phải Kỳ Kỳ không mà đã gửi tin cho người ta.
"Người nhẹ như lông hồng?" Ninh Hành rõ ràng là lại đang khinh thường cô, liếc mái tóc cô một cái rồi nói: "Bây giờ cô trông rất giống gà quay!"
Khương Bách Vạn đưa tay lên sờ, đúng là bây giờ tóc cô đang rối lên như thể Mai Siêu Phong*, trong lòng lại nghĩ thầm, tôi phải lấy khăn lông ướt bịt miệng anh để anh sặc chết luôn!
* Mai Siêu Phong (hay Mai Nhược Hoa) là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.
"Vốn dĩ tôi định tới nhà vệ sinh tìm cô, thật đáng tiếc, cô đã nhẹ như lông hồng bay ra tới tận đây." Vì ảnh hưởng của khói độc, giọng của Ninh Hành càng lúc càng khàn, thế nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến chuyện anh tiếp tục châm chọc đả kích cô: "Nếu thật sự là nhẹ như lông hồng thì đã sớm ung dung luồn qua khe hở này để ra ngoài mới phải chứ?"
Khương Bách Vạn lại thật sự trả lời anh: "Không phải, hồng* là chim, sẽ bay ra ngoài theo đường cửa sổ."
* chim hồng là một cách gọi khác của chim nhạn
Nói chuyện hài hước như vậy khiến Ninh Hành chỉ biết xoay đầu đi.
Trên lối thoát hiểm truyền đến tiếng bước chân.
"Tổng giám đốc Ninh! Chìa khóa... khụ khụ!" Ông chú quản lý thở hồng hộc, từ lối thoát hiểm đi đến, khăn mặt che trước miệng, bàn tay đang cầm chía khóa run lẩy bẩy, không biết là do sợ hãi hay là do mệt: "Nhanh lên! Hai người... nhanh lên! Lối đi ở tầng chín... đã... khụ khụ... đều là khói rồi!"
Ông ta vừa dứt lời, nhét chìa khóa vào trong tay Ninh Hành rồi vội vàng chạy xuống.
Khương Bách Vạn cảm thấy có hy vọng, đứng lên làm tư thế sẵn sàng để nhanh chóng đi ra.
Ninh Hành mở khóa, lắc lắc vài cái rồi đẩy cửa chống trộm ra, kéo Khương Bách Vạn đi xuống cầu thang thoát hiểm. Chỉ là vừa rồi Khương Bách Vạn đã bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, làm sao có thể chạy nhanh được như Ninh Hành. Lúc đi ngang qua tầng chín, khói đặc đã len ra khỏi khe cửa, cả lối đi đều mù mịt, tầm nhìn cũng bị giảm đi nhiều. Khương Bách Vạn bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, dừng lại ho khan không ngừng. Bỗng nhiên, Ninh Hành đang nắm lấy cổ tay cô cũng ngừng lại, khụ khụ mấy tiếng. Khương Bách Vạn sợ hãi nhìn anh, nói thật, cô rất sợ anh sẽ vì cô chạy trốn chậm mà bỏ cô lại đây một mình, còn anh chạy xuống trước.
Dù sao bọn họ cũng đã ra ngoài rồi, có vì chạy chậm mà không thoát được thì cũng là tự cô tìm đường chết.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay nóng lên, tay cô bị năm ngón tay của Ninh Hành xiết chặt.
"Đi!" Anh thấp giọng nói, giọng điệu rất kiên định, anh nắm lấy tay cô, hai lòng bàn tay dính sát vào nhau, phá tan sương khói, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Chân Khương Bách Vạn vẫn còn mềm nhũn, mỗi bước đi đều giống như đang đạp trên bông, đầu gối có cảm giác như thể đã sắp hóa thành nước, hệt như một cầu thủ nghiệp dư chuẩn bị sút quả penalty trước mặt người thủ môn xuất sắc nhất thế giới, chân không cách nào dùng sức được, chỉ biết tiếp tục đi xuống, hết tầng này đến tầng khác, đi mãi vẫn chưa thấy điểm dừng. Trong lòng cô vẫn vô cùng hoảng loạn, một phần là bởi vì áp suất không khí trên lối thoát hiểm, một phần là vì mười ngón tay của cô và Ninh Hành đang đan xen vào nhau. Lúc còn học tiểu học, cô có nắm tay bạn học nam lúc đi chơi xuân, nhưng về sau cô chưa từng nắm tay bất kỳ người con trai nào khác. Lúc trước Nguyễn Hào kéo cô xuống xe, tay cô bị kéo cho đau, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng mà lúc này tay cô đang đặt trong lòng bàn tay ấm áp của Ninh Hành, trong lòng lại thấy rất căng thẳng, cũng không hề có ý muốn giãy ra.
Vì sao cả hai người đều nắm tay cô mà phản ứng của cô lại khác nhau như vậy? Là vì... diện mạo? Cô nghĩ vậy. Cô nghe thấy tim mình đang đập loạn lên, nghe thấy tiếng bước chân đều đều của họ đang vang vọng trên hành lang, nghe thấy tiếng ho khan của Ninh Hành - anh đưa khăn lông ướt cho cô, cho nên phải hít vào không ít khí độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.