Chương 189: Biến chứng tận thế (Hai)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Chấn động nho nhỏ của tàu điện khiến xúc cảm bàn tay Nam Chu đặt trên cổ anh ta càng ngày càng sâu thêm, anh ta có cảm giác như mình sẽ bị Nam Chu bóp chết bất cứ lúc nào.
Nguyên Minh Thanh biết, bản thân cần phải giành được sự tin tưởng với tốc độ nhanh nhất.
Lý Ngân Hàng rúc ở một góc không xa đã làm phép thử trước cho anh ta.
Trả lời “không biết”, khả năng cao sẽ không phải chết dưới tay Nam Chu.
Căn cứ vào số liệu, tuy rằng Nam Chu không phải là người nhưng tổng thể cũng không có sở thích giết người vô cớ.
Nguyên Minh Thanh giơ cao hai tay, trong lòng và ngoài miệng đều xếp mình và Nam Chu vào chung một chiến tuyến:
– Tôi tên Nguyên Minh Thanh, cũng giống như cậu, tôi không biết gì hết.
Nam Chu bóp cổ nâng anh ta lên, đập cả người anh ta vào tường.
Trạng thái cơ thể của Nguyên Minh Thanh vượt xa người thường, nhưng bị Nam Chu bất ngờ đập mạnh như vậy, anh ta không kịp đề phòng, đầu choáng váng đầy sao, tai ù ù hồi lâu, ánh mắt rời rạc miễn cưỡng tập trung nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Nam Chu.
– Lừa tôi…
Nguyên Minh Thanh nhịn cảm giác bất an, suy nghĩ nhanh như chớp.
Anh ta tự tin mình không nói lỡ lời nào.
Chẳng qua ngay từ đầu anh ta đã ẩn nấp, không xuất hiện bằng cách thiếu cảnh giác như Lý Ngân Hàng mà thôi.
Bởi vậy sau khi bị Nam Chu bắt gặp, Nam Chu mới không chịu tin lời anh ta nói ngay như tin Lý Ngân Hàng.
Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ của anh ta mà thôi.
Nam Chu chẳng có lý do gì để giết anh ta cả.
Vì thế, Nguyên Minh Thanh nuốt một ngụm nước bọt kèm cả máu, nhìn thẳng vào mắt Nam Chu:
– Cậu không cảm thấy chiếc tàu điện này đi quá lâu à?
Anh ta vươn tay, vừa thở hổn hển vừa nắm chặt lấy cổ tay cứng rắn chẳng khác gì sắt của Nam Chu.
– Thay vì rối rắm tại sao tôi không xuất hiện ngay từ đầu, thì sao không nghĩ xem chiếc xe này đang định đi đâu.
Nguyên Minh Thanh đang cược.
Anh ta cược mình may mắn, cược Nam Chu vẫn cần đồng đội bên cạnh, cược bản thân thể hiện ra sự bình tĩnh và nhạy bén vào giờ phút này đáng giá để Nam Chu coi anh ta thành đồng đội tạm thời.
… Không thể không nói, anh ta cược đúng rồi.
Bàn tay Nam Chu rời khỏi cổ họng anh ta.
Cảm giác áp bách nho nhỏ biến mất, oxy cũng thuận lợi ùa vào trong lồng ngực.
Nguyên Minh Thanh tham lam hít một hơi lớn, tựa vào thành tàu, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Lý Ngân Hàng nhìn hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, cũng không biết nên chạy hay nên ở lại. Cô lén lút sờ soạng búa an toàn đỏ thẫm, cầm ngược trong tay để ra sau lưng, tiếp tục co đầu rụt cổ ở góc tàu quan sát tình hình.
Cảnh tượng nhất thời rơi vào trạng thái giằng co.
Nam Chu không biết gì về phương tiện giao thông hết bèn nghiên cứu cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Cậu muốn thông qua cảnh sắc bên ngoài phán đoán xem bọn họ đang ở vị trí nào.
Nhân lúc Nam Chu quay lưng về phía bọn họ, Nguyên Minh Thanh tranh thủ ra tay trước.
Anh ta vươn tay khẽ ngoắc Lý Ngân Hàng.
Qua đây, đến chỗ tôi này.
Lý Ngân Hàng chú ý đến động tác của anh ta, cô thoáng do dự, nhìn Nam Chu một cái, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên Minh Thanh không vội vàng.
Anh ta có tự tin.
Anh ta tin rằng so với Nam Chu tràn đầy cảnh giác và hành động kì dị thì anh ta giống với người bình thường hơn.
Lý Ngân Hàng đã hoàn toàn mất trí nhớ, phải nắm bắt lấy sơ hở này kéo một người hoàn toàn không biết gì như cô ta về trận doanh của mình, dụ dỗ cô tàn sát đồng đội ban đầu, chẳng phải sẽ thú vị lắm hay sao?
Nam Chu đứng bên cửa sổ không nhìn thấy bóng người, cũng không nhìn thấy kiến trúc nào.
Từ xa trông lại chỉ thấy đường ray dài dằng dặc, quanh co khúc khuỷu vươn mình theo núi non trập trùng, cùng với một đường hầm cách đó mấy cây số, im lặng chờ đợi nuốt trọn con tàu chuyển động trên đường ray theo quỹ đạo vốn có này.
Ánh sáng bên ngoài chói lọi, nhưng bóng cây xanh um lại che lấp con đường phía trước, chẳng xem được rõ.
Không ai biết được bọn họ đang đi đến đâu.
Ở bên kia, Nguyên Minh Thanh dựa vào tường ngay ngắn, cả trăm ý tưởng và kế sách xoay chuyển trong đầu anh ta.
Trận PVP lần này không giới hạn thời gian, vậy chỉ đại diện cho một hướng duy nhất.
Trước khi tinh thần mình bị thế giới tận thế tiêm nhiễm hoàn toàn, giết tất cả thành viên của đối phương để giành thắng lợi.
Vậy thì, Adam đang nắm giữ hoàn toàn quyền chủ động, có thể chiếm lấy sự tin tưởng của đối phương, từng bước xâm nhập và kéo dài thời gian.
Cho dù để bọn họ bị lây nhiễm thứ mang tên “Biến chứng tận thế” không thuốc chữa, để bọn họ biến thành một phần của thế giới tận thế này hay giết chết bọn họ đều có thể thành công vượt màn, hoàn thành nhiệm vụ.
Đã xác định được mục tiêu, Nguyên Minh Thanh nhanh chóng vạch ra kế hoạch tương ứng.
Anh ta là người có suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, nhanh chóng phát hiện ra một rắc rối nhỏ.
Theo thiết lập, bọn họ đều đã mất trí nhớ.
Vậy thì hành động mở ô đạo cụ lấy đạo cụ ra sẽ dễ dàng để lộ chuyện bản thân mình thực sự không mất trí nhớ.
Đối với anh ta mà nói, chuyện này tương đương với việc cấm sử dụng đạo cụ.
Quả thực là rắc rối đáng để suy nghĩ.
May sao cả hai bên đều bị hạn chế như nhau.
Trong lúc Nguyên Minh Thanh suy nghĩ đâu ra đấy, Nam Chu chợt rảo bước đi về phía đầu tàu.
Lý Ngân Hàng thấy cậu cử động, vô thức rụt về sau, nhận thấy mục tiêu của cậu không phải mình mới không nhịn được hỏi:
– Đi đâu đấy?
Nam Chu không có hứng thú trả lời câu hỏi của cô.
Trước mắt là cảnh sắc cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bên cạnh là những người xa lạ cậu chưa từng gặp.
Cậu đã ra khỏi được trấn Vĩnh Vô và bất ngờ rơi xuống một nơi hoàn toàn xa lạ.
Dĩ nhiên cậu rất tò mò, nhưng trực giác của dã thú khiến cậu đặt vấn đề sinh tồn lên vị trí đầu tiên.
Cậu phải làm rõ đây là đâu, bọn họ phải đi đến nơi nào.
Nguyên Minh Thanh thấy Lý Ngân Hàng bị Nam Chu vứt bỏ thì vui lắm.
Mặc kệ đầu vẫn hơi choáng, anh ta vẫn chủ động nắm bắt cơ hội, dựa gần Lý Ngân Hàng, tỏ ra thân thiện:
– Chào cô Lý, tôi…
Anh ta còn chưa nói xong…
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, theo sau đó là tiếng cửa kính vỡ rơi xuống ào ào.
Tiếng vọng văng vẳng đánh úp tới xông thẳng vào màng nhĩ còn mang theo sát khí khiến người ta chùn chân.
Âm thanh phát ra phía đầu tàu.
Nam Chu dừng bước, liếc nhìn tấm bảng bên cạnh.
Bây giờ bọn họ đang ở toa tàu thứ 13.
Lý Ngân Hàng và Nguyên Minh Thanh đều đến từ phía sau.
Mười ba khoang phía trước là khu vực chưa ai trong số họ đặt chân đến hết.
Tiếng súng vang lên ở đầu kia khiến Lý Ngân Hàng run lên như sốt rét, gần như chẳng thể nắm chặt cây búa an toàn trong tay.
Nam Chu nhìn cô.
Tinh thần cô căng thẳng quá độ, ngơ ngác nhìn lại Nam Chu một lúc lâu.
Cho tới khi Nam Chu nhìn sang Nguyên Minh Thanh, dùng ánh mắt mình vẽ ra một đường ngắn nhất từ bản thân đến anh ta, Lý Ngân Hàng mới dần hiểu được ý của cậu.
Đến bên cạnh Nguyên Minh Thanh đi, đợi gì nữa?
Cô cầm búa an toàn, rón rén nấp sau lưng Nguyên Minh Thanh, đồng thời cũng cảnh giác người xa lạ này. Nếu anh ta có hành động nào bất thường sẽ lập tức dùng búa gõ lủng đầu anh ta.
Nguyên Minh Thanh lười để ý đến chút tâm tư nhỏ của cô.
Bởi vì anh ta nhanh chóng nhìn thấy một bóng người tóc bạc, trên má dính máu tươi, tay cầm súng lục xuất hiện ở đầu xe trống rỗng đối diện.
Tim anh ta thắt lại.
Chỉ có mình anh ta thôi ư? Đường Tống đâu?
Lẽ nào phát súng ban nãy…?
Giang Phảng cũng nhìn thấy ba người.
Nhất là Nam Chu đứng ngay giữa toa tàu không thèm né tránh.
Anh chẳng hề chần chừ, đi thẳng đến đây.
Do không có vũ khí tầm xa nào để khống chế, không ai trong ba người chủ động bước lên trên, chỉ đành đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Trong kho đạo cụ của Nguyên Minh Thanh có tận mười mấy vũ khí súng tầm xa cả nặng lẫn nhẹ, đủ để nổ tung chiếc xe này thành hai nửa.
Khẩu súng lục ổ xoay Chiappa Rhino nho nhỏ chỉ có thể bắn từng viên một trên tay Giang Phảng chẳng đủ lọt vào mắt anh ta.
Song, như Nguyên Minh Thanh đã nghĩ ban đầu, chỉ cần anh ta mở kho đạo cụ lấy vũ khí ra nhất định sẽ để lộ dấu vết.
Bỏ qua cơ hội tận diệt này thì hơi tiếc, dẫu vậy Nguyên Minh Thanh cũng không hối hận.
Anh ta biết rõ người xem không ngu.
Chưa tới thời khắc sinh tử, anh ta không cần thiết phải lấy vũ khí ra làm bại lộ thân phận của mình.
Giang Phảng ung dung bước qua bảy tám toa tàu, đứng tại chỗ chỉ cách Nam Chu một toa.
Nam Chu nhìn chăm chú vào người thanh niên với tướng mạo khác biệt nhưng vô cùng xinh đẹp này.
Giang Phảng cũng hứng thú nhìn khuôn mặt cậu, câu đầu tiên nói ra là nghi vấn:
– Mấy người là ai?
Không đợi Nam Chu đưa ra câu trả lời, anh đã thờ ơ nói ra câu tiếp theo:
– … Thôi bỏ đi, phiền chết đi được.
Nói đoạn anh kéo chốt:
– Giết hết cả đi thôi.
Dứt lời, anh thật sự không hề do dự giương súng lên, ngắm cũng chẳng thèm ngắm đã nã thẳng về phía Nam Chu!
Lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm nay, anh cũng được coi là tay chơi súng điêu luyện.
Anh nhìn ra Nam Chu đặc biệt nhất trong số ba người.
Đặc biệt đến mức khi ánh mắt anh chạm vào cậu, anh chợt phát hiện mình ngây ra trong giây lát.
Người đặc biệt đến vậy, đương nhiên phải được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Hỗn hợp thuốc súng và lửa tức thì lan tràn trong không khí, cơ thể Nam Chu cũng biến mất khỏi phạm vi đạn bắn.
Viên đạn nóng sượt qua mái tóc đen tung bay của Nam Chu, còn Nam Chu đã cúi người vọt lên trước mặt Giang Phảng. Một tay vươn tới tay cầm súng của Giang Phảng, tay kia vững vàng bóp chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt không chịu nổi một cái vặn được bảo vệ bằng choker đen.
Phản ứng của Giang Phảng cũng không hề kém cạnh.
Bóp cò xong, Giang Phảng lập tức lên đạn, chuẩn bị sẵn sàng cho viên đạn thứ hai.
Khi cổ tay bị nhấc lên cao không thể khống chế, Giang Phảng lập tức buông lỏng tay, để súng rơi xuống. Vươn tay còn lại bắt lấy, nhắm bắn vào hông Nam Chu.
Giang Phảng nghiêng đầu, né tránh hành vi tấn công vào cổ họng như dã thú của Nam Chu.
Viên đạn nóng rực sượt qua eo Nam Chu, vút ngang khoảng không.
Một khi dán sát, chỉ còn con đường vật lộn mà thôi.
Một chân Nam Chu quặc khuỵu gối Giang Phảng, chân kia lên gối vào bụng dưới anh.
Nếu trúng chiêu, e rằng nội tạng của anh sẽ nát tan ngay lập tức.
Nhưng chân mới đi được nửa đường đã bị cẳng chân khác chặn cứng.
Hai chân thon thả khớp xương rắn chắc va vào nhau, Giang Phảng thuận thế vươn tay túm tóc cậu, cúi đầu nhìn xuống gương mặt kia.
Nam Chu sững người.
Cậu không ngờ vẫn còn chiêu túm tóc này.
Chỉ một động tác vô tình lại mang tới hình ảnh mờ ám trong bầu không khí đằng đằng sát khí này.
Cản được đòn tấn công này, Giang Phảng đã có đánh giá sơ lược về chiêu thức của Nam Chu. Anh không ham chiến nữa, buông tay lùi về sau, lên thêm đạn.
Nam Chu né tránh được hai lần liên tiếp, nhưng cũng nhận ra được sự lợi hại của thứ trong tay anh. Cậu đứng yên tại chỗ, không nóng vội bước lên mà chỉ im lặng tính toán tuyến đường né tránh và tấn công tiếp theo.
Giang Phảng nhìn chằm chằm Nam Chu, nói thẳng:
– Cậu có bệnh gì thế?
Nam Chu cũng trả lời thẳng thừng:
– Anh mới có bệnh.
Trong mắt Giang Phảng chỉ có mình Nam Chu:
– Cậu cũng tự dưng bị đưa đến đây à?
Nam Chu nhìn chằm chằm vào họng súng của anh:
– Ờ.
Giang Phảng bật cười, một tay buông súng xuống, một tay ôm ngực, bày ra tư thế thành khẩn:
– Xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi. Cũng mong mọi người hãy cẩn thận tôi một chút. Tôi vừa mở mắt ra đã xuất hiện ở một nơi xa lạ, vừa bị trói vừa bị một người thần kinh không ổn định ý đồ giết hại. Thần kinh tôi rất mẫn cảm, mong mọi người thông cảm.
Lý Ngân Hàng biết mình yếu ớt, cho nên thà chết không tin. Cô ngồi yên tại chỗ, cúi gằm mặt, tim vững như đá.
Dù sao cô cảm thấy Giang Phảng càng giống “người thần kinh không ổn định hơn”.
Nguyên Minh Thanh đang có ý định kéo Lý Ngân Hàng về phe mình bèn vỗ vai cô ra vẻ an ủi, đồng thời ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp nhỏ hẹp giữa hai toa tàu.
Anh ta muốn biết, người Giang Phảng nói “muốn giết mình” có phải Đường Tống không.
Nào ngờ, Nguyên Minh Thanh vừa mới cử động, Giang Phảng đã bất ngờ vươn tay lên nổ súng về phía anh ta, cùng lúc đó cũng ra vẻ yếu ớt đáng thương với Nam Chu:
– Cậu xem, tôi nhạy cảm như vậy đấy.
Đường đạn đi lệch hướng, bắn vỡ cả cửa kính phía sau Nguyên Minh Thanh.
Vỏ đạn nóng rực bắn lên mặt anh, cảm giác bỏng rát chân thật khiến anh ta cau mày lùi về sau, suýt nữa thì đã ngã ra khỏi cửa kính vỡ nát.
Để bản thân giống như một người chơi bình thường, Nguyên Minh Thanh cố ý nổi giận, ba phần thật bảy phần giả:
– Mẹ kiếp, anh quá đáng vừa thôi!
– Ồ. Xin lỗi. – Nụ cười lễ phép lịch sự vẫn nở bên môi Giang Phảng – Nhưng tôi đã nói “hãy cẩn thận tôi” rồi mà.
Nguyên Minh Thanh vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta nảy sinh nghi ngờ.
Thông qua tài liệu bọn họ quan sát và thu thập được, người chơi Giang Phảng tính cách không rõ, ngoài mặt lúc nào cũng tươi cười hòa nhã, luôn đi theo Nam Chu, tinh thông bài bạc, thân thủ đẳng cấp cao, là một người thông minh và tương đối phức tạp.
Bọn họ chỉ hiểu biết có hạn về Giang Phảng.
Nếu từ đầu tới cuối Giang Phảng đều không bước vào “Vạn Vật Hấp Dẫn”, vậy thì một khi anh ta gặp nguy hiểm bên ngoài sẽ trở thành… người thế này ư?
Một kẻ thần kinh nguy hiểm sao?
Hết chương 188
------oOo------
Chấn động nho nhỏ của tàu điện khiến xúc cảm bàn tay Nam Chu đặt trên cổ anh ta càng ngày càng sâu thêm, anh ta có cảm giác như mình sẽ bị Nam Chu bóp chết bất cứ lúc nào.
Nguyên Minh Thanh biết, bản thân cần phải giành được sự tin tưởng với tốc độ nhanh nhất.
Lý Ngân Hàng rúc ở một góc không xa đã làm phép thử trước cho anh ta.
Trả lời “không biết”, khả năng cao sẽ không phải chết dưới tay Nam Chu.
Căn cứ vào số liệu, tuy rằng Nam Chu không phải là người nhưng tổng thể cũng không có sở thích giết người vô cớ.
Nguyên Minh Thanh giơ cao hai tay, trong lòng và ngoài miệng đều xếp mình và Nam Chu vào chung một chiến tuyến:
– Tôi tên Nguyên Minh Thanh, cũng giống như cậu, tôi không biết gì hết.
Nam Chu bóp cổ nâng anh ta lên, đập cả người anh ta vào tường.
Trạng thái cơ thể của Nguyên Minh Thanh vượt xa người thường, nhưng bị Nam Chu bất ngờ đập mạnh như vậy, anh ta không kịp đề phòng, đầu choáng váng đầy sao, tai ù ù hồi lâu, ánh mắt rời rạc miễn cưỡng tập trung nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Nam Chu.
– Lừa tôi…
Nguyên Minh Thanh nhịn cảm giác bất an, suy nghĩ nhanh như chớp.
Anh ta tự tin mình không nói lỡ lời nào.
Chẳng qua ngay từ đầu anh ta đã ẩn nấp, không xuất hiện bằng cách thiếu cảnh giác như Lý Ngân Hàng mà thôi.
Bởi vậy sau khi bị Nam Chu bắt gặp, Nam Chu mới không chịu tin lời anh ta nói ngay như tin Lý Ngân Hàng.
Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ của anh ta mà thôi.
Nam Chu chẳng có lý do gì để giết anh ta cả.
Vì thế, Nguyên Minh Thanh nuốt một ngụm nước bọt kèm cả máu, nhìn thẳng vào mắt Nam Chu:
– Cậu không cảm thấy chiếc tàu điện này đi quá lâu à?
Anh ta vươn tay, vừa thở hổn hển vừa nắm chặt lấy cổ tay cứng rắn chẳng khác gì sắt của Nam Chu.
– Thay vì rối rắm tại sao tôi không xuất hiện ngay từ đầu, thì sao không nghĩ xem chiếc xe này đang định đi đâu.
Nguyên Minh Thanh đang cược.
Anh ta cược mình may mắn, cược Nam Chu vẫn cần đồng đội bên cạnh, cược bản thân thể hiện ra sự bình tĩnh và nhạy bén vào giờ phút này đáng giá để Nam Chu coi anh ta thành đồng đội tạm thời.
… Không thể không nói, anh ta cược đúng rồi.
Bàn tay Nam Chu rời khỏi cổ họng anh ta.
Cảm giác áp bách nho nhỏ biến mất, oxy cũng thuận lợi ùa vào trong lồng ngực.
Nguyên Minh Thanh tham lam hít một hơi lớn, tựa vào thành tàu, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Lý Ngân Hàng nhìn hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, cũng không biết nên chạy hay nên ở lại. Cô lén lút sờ soạng búa an toàn đỏ thẫm, cầm ngược trong tay để ra sau lưng, tiếp tục co đầu rụt cổ ở góc tàu quan sát tình hình.
Cảnh tượng nhất thời rơi vào trạng thái giằng co.
Nam Chu không biết gì về phương tiện giao thông hết bèn nghiên cứu cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Cậu muốn thông qua cảnh sắc bên ngoài phán đoán xem bọn họ đang ở vị trí nào.
Nhân lúc Nam Chu quay lưng về phía bọn họ, Nguyên Minh Thanh tranh thủ ra tay trước.
Anh ta vươn tay khẽ ngoắc Lý Ngân Hàng.
Qua đây, đến chỗ tôi này.
Lý Ngân Hàng chú ý đến động tác của anh ta, cô thoáng do dự, nhìn Nam Chu một cái, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyên Minh Thanh không vội vàng.
Anh ta có tự tin.
Anh ta tin rằng so với Nam Chu tràn đầy cảnh giác và hành động kì dị thì anh ta giống với người bình thường hơn.
Lý Ngân Hàng đã hoàn toàn mất trí nhớ, phải nắm bắt lấy sơ hở này kéo một người hoàn toàn không biết gì như cô ta về trận doanh của mình, dụ dỗ cô tàn sát đồng đội ban đầu, chẳng phải sẽ thú vị lắm hay sao?
Nam Chu đứng bên cửa sổ không nhìn thấy bóng người, cũng không nhìn thấy kiến trúc nào.
Từ xa trông lại chỉ thấy đường ray dài dằng dặc, quanh co khúc khuỷu vươn mình theo núi non trập trùng, cùng với một đường hầm cách đó mấy cây số, im lặng chờ đợi nuốt trọn con tàu chuyển động trên đường ray theo quỹ đạo vốn có này.
Ánh sáng bên ngoài chói lọi, nhưng bóng cây xanh um lại che lấp con đường phía trước, chẳng xem được rõ.
Không ai biết được bọn họ đang đi đến đâu.
Ở bên kia, Nguyên Minh Thanh dựa vào tường ngay ngắn, cả trăm ý tưởng và kế sách xoay chuyển trong đầu anh ta.
Trận PVP lần này không giới hạn thời gian, vậy chỉ đại diện cho một hướng duy nhất.
Trước khi tinh thần mình bị thế giới tận thế tiêm nhiễm hoàn toàn, giết tất cả thành viên của đối phương để giành thắng lợi.
Vậy thì, Adam đang nắm giữ hoàn toàn quyền chủ động, có thể chiếm lấy sự tin tưởng của đối phương, từng bước xâm nhập và kéo dài thời gian.
Cho dù để bọn họ bị lây nhiễm thứ mang tên “Biến chứng tận thế” không thuốc chữa, để bọn họ biến thành một phần của thế giới tận thế này hay giết chết bọn họ đều có thể thành công vượt màn, hoàn thành nhiệm vụ.
Đã xác định được mục tiêu, Nguyên Minh Thanh nhanh chóng vạch ra kế hoạch tương ứng.
Anh ta là người có suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, nhanh chóng phát hiện ra một rắc rối nhỏ.
Theo thiết lập, bọn họ đều đã mất trí nhớ.
Vậy thì hành động mở ô đạo cụ lấy đạo cụ ra sẽ dễ dàng để lộ chuyện bản thân mình thực sự không mất trí nhớ.
Đối với anh ta mà nói, chuyện này tương đương với việc cấm sử dụng đạo cụ.
Quả thực là rắc rối đáng để suy nghĩ.
May sao cả hai bên đều bị hạn chế như nhau.
Trong lúc Nguyên Minh Thanh suy nghĩ đâu ra đấy, Nam Chu chợt rảo bước đi về phía đầu tàu.
Lý Ngân Hàng thấy cậu cử động, vô thức rụt về sau, nhận thấy mục tiêu của cậu không phải mình mới không nhịn được hỏi:
– Đi đâu đấy?
Nam Chu không có hứng thú trả lời câu hỏi của cô.
Trước mắt là cảnh sắc cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bên cạnh là những người xa lạ cậu chưa từng gặp.
Cậu đã ra khỏi được trấn Vĩnh Vô và bất ngờ rơi xuống một nơi hoàn toàn xa lạ.
Dĩ nhiên cậu rất tò mò, nhưng trực giác của dã thú khiến cậu đặt vấn đề sinh tồn lên vị trí đầu tiên.
Cậu phải làm rõ đây là đâu, bọn họ phải đi đến nơi nào.
Nguyên Minh Thanh thấy Lý Ngân Hàng bị Nam Chu vứt bỏ thì vui lắm.
Mặc kệ đầu vẫn hơi choáng, anh ta vẫn chủ động nắm bắt cơ hội, dựa gần Lý Ngân Hàng, tỏ ra thân thiện:
– Chào cô Lý, tôi…
Anh ta còn chưa nói xong…
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, theo sau đó là tiếng cửa kính vỡ rơi xuống ào ào.
Tiếng vọng văng vẳng đánh úp tới xông thẳng vào màng nhĩ còn mang theo sát khí khiến người ta chùn chân.
Âm thanh phát ra phía đầu tàu.
Nam Chu dừng bước, liếc nhìn tấm bảng bên cạnh.
Bây giờ bọn họ đang ở toa tàu thứ 13.
Lý Ngân Hàng và Nguyên Minh Thanh đều đến từ phía sau.
Mười ba khoang phía trước là khu vực chưa ai trong số họ đặt chân đến hết.
Tiếng súng vang lên ở đầu kia khiến Lý Ngân Hàng run lên như sốt rét, gần như chẳng thể nắm chặt cây búa an toàn trong tay.
Nam Chu nhìn cô.
Tinh thần cô căng thẳng quá độ, ngơ ngác nhìn lại Nam Chu một lúc lâu.
Cho tới khi Nam Chu nhìn sang Nguyên Minh Thanh, dùng ánh mắt mình vẽ ra một đường ngắn nhất từ bản thân đến anh ta, Lý Ngân Hàng mới dần hiểu được ý của cậu.
Đến bên cạnh Nguyên Minh Thanh đi, đợi gì nữa?
Cô cầm búa an toàn, rón rén nấp sau lưng Nguyên Minh Thanh, đồng thời cũng cảnh giác người xa lạ này. Nếu anh ta có hành động nào bất thường sẽ lập tức dùng búa gõ lủng đầu anh ta.
Nguyên Minh Thanh lười để ý đến chút tâm tư nhỏ của cô.
Bởi vì anh ta nhanh chóng nhìn thấy một bóng người tóc bạc, trên má dính máu tươi, tay cầm súng lục xuất hiện ở đầu xe trống rỗng đối diện.
Tim anh ta thắt lại.
Chỉ có mình anh ta thôi ư? Đường Tống đâu?
Lẽ nào phát súng ban nãy…?
Giang Phảng cũng nhìn thấy ba người.
Nhất là Nam Chu đứng ngay giữa toa tàu không thèm né tránh.
Anh chẳng hề chần chừ, đi thẳng đến đây.
Do không có vũ khí tầm xa nào để khống chế, không ai trong ba người chủ động bước lên trên, chỉ đành đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Trong kho đạo cụ của Nguyên Minh Thanh có tận mười mấy vũ khí súng tầm xa cả nặng lẫn nhẹ, đủ để nổ tung chiếc xe này thành hai nửa.
Khẩu súng lục ổ xoay Chiappa Rhino nho nhỏ chỉ có thể bắn từng viên một trên tay Giang Phảng chẳng đủ lọt vào mắt anh ta.
Song, như Nguyên Minh Thanh đã nghĩ ban đầu, chỉ cần anh ta mở kho đạo cụ lấy vũ khí ra nhất định sẽ để lộ dấu vết.
Bỏ qua cơ hội tận diệt này thì hơi tiếc, dẫu vậy Nguyên Minh Thanh cũng không hối hận.
Anh ta biết rõ người xem không ngu.
Chưa tới thời khắc sinh tử, anh ta không cần thiết phải lấy vũ khí ra làm bại lộ thân phận của mình.
Giang Phảng ung dung bước qua bảy tám toa tàu, đứng tại chỗ chỉ cách Nam Chu một toa.
Nam Chu nhìn chăm chú vào người thanh niên với tướng mạo khác biệt nhưng vô cùng xinh đẹp này.
Giang Phảng cũng hứng thú nhìn khuôn mặt cậu, câu đầu tiên nói ra là nghi vấn:
– Mấy người là ai?
Không đợi Nam Chu đưa ra câu trả lời, anh đã thờ ơ nói ra câu tiếp theo:
– … Thôi bỏ đi, phiền chết đi được.
Nói đoạn anh kéo chốt:
– Giết hết cả đi thôi.
Dứt lời, anh thật sự không hề do dự giương súng lên, ngắm cũng chẳng thèm ngắm đã nã thẳng về phía Nam Chu!
Lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm nay, anh cũng được coi là tay chơi súng điêu luyện.
Anh nhìn ra Nam Chu đặc biệt nhất trong số ba người.
Đặc biệt đến mức khi ánh mắt anh chạm vào cậu, anh chợt phát hiện mình ngây ra trong giây lát.
Người đặc biệt đến vậy, đương nhiên phải được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Hỗn hợp thuốc súng và lửa tức thì lan tràn trong không khí, cơ thể Nam Chu cũng biến mất khỏi phạm vi đạn bắn.
Viên đạn nóng sượt qua mái tóc đen tung bay của Nam Chu, còn Nam Chu đã cúi người vọt lên trước mặt Giang Phảng. Một tay vươn tới tay cầm súng của Giang Phảng, tay kia vững vàng bóp chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt không chịu nổi một cái vặn được bảo vệ bằng choker đen.
Phản ứng của Giang Phảng cũng không hề kém cạnh.
Bóp cò xong, Giang Phảng lập tức lên đạn, chuẩn bị sẵn sàng cho viên đạn thứ hai.
Khi cổ tay bị nhấc lên cao không thể khống chế, Giang Phảng lập tức buông lỏng tay, để súng rơi xuống. Vươn tay còn lại bắt lấy, nhắm bắn vào hông Nam Chu.
Giang Phảng nghiêng đầu, né tránh hành vi tấn công vào cổ họng như dã thú của Nam Chu.
Viên đạn nóng rực sượt qua eo Nam Chu, vút ngang khoảng không.
Một khi dán sát, chỉ còn con đường vật lộn mà thôi.
Một chân Nam Chu quặc khuỵu gối Giang Phảng, chân kia lên gối vào bụng dưới anh.
Nếu trúng chiêu, e rằng nội tạng của anh sẽ nát tan ngay lập tức.
Nhưng chân mới đi được nửa đường đã bị cẳng chân khác chặn cứng.
Hai chân thon thả khớp xương rắn chắc va vào nhau, Giang Phảng thuận thế vươn tay túm tóc cậu, cúi đầu nhìn xuống gương mặt kia.
Nam Chu sững người.
Cậu không ngờ vẫn còn chiêu túm tóc này.
Chỉ một động tác vô tình lại mang tới hình ảnh mờ ám trong bầu không khí đằng đằng sát khí này.
Cản được đòn tấn công này, Giang Phảng đã có đánh giá sơ lược về chiêu thức của Nam Chu. Anh không ham chiến nữa, buông tay lùi về sau, lên thêm đạn.
Nam Chu né tránh được hai lần liên tiếp, nhưng cũng nhận ra được sự lợi hại của thứ trong tay anh. Cậu đứng yên tại chỗ, không nóng vội bước lên mà chỉ im lặng tính toán tuyến đường né tránh và tấn công tiếp theo.
Giang Phảng nhìn chằm chằm Nam Chu, nói thẳng:
– Cậu có bệnh gì thế?
Nam Chu cũng trả lời thẳng thừng:
– Anh mới có bệnh.
Trong mắt Giang Phảng chỉ có mình Nam Chu:
– Cậu cũng tự dưng bị đưa đến đây à?
Nam Chu nhìn chằm chằm vào họng súng của anh:
– Ờ.
Giang Phảng bật cười, một tay buông súng xuống, một tay ôm ngực, bày ra tư thế thành khẩn:
– Xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi. Cũng mong mọi người hãy cẩn thận tôi một chút. Tôi vừa mở mắt ra đã xuất hiện ở một nơi xa lạ, vừa bị trói vừa bị một người thần kinh không ổn định ý đồ giết hại. Thần kinh tôi rất mẫn cảm, mong mọi người thông cảm.
Lý Ngân Hàng biết mình yếu ớt, cho nên thà chết không tin. Cô ngồi yên tại chỗ, cúi gằm mặt, tim vững như đá.
Dù sao cô cảm thấy Giang Phảng càng giống “người thần kinh không ổn định hơn”.
Nguyên Minh Thanh đang có ý định kéo Lý Ngân Hàng về phe mình bèn vỗ vai cô ra vẻ an ủi, đồng thời ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp nhỏ hẹp giữa hai toa tàu.
Anh ta muốn biết, người Giang Phảng nói “muốn giết mình” có phải Đường Tống không.
Nào ngờ, Nguyên Minh Thanh vừa mới cử động, Giang Phảng đã bất ngờ vươn tay lên nổ súng về phía anh ta, cùng lúc đó cũng ra vẻ yếu ớt đáng thương với Nam Chu:
– Cậu xem, tôi nhạy cảm như vậy đấy.
Đường đạn đi lệch hướng, bắn vỡ cả cửa kính phía sau Nguyên Minh Thanh.
Vỏ đạn nóng rực bắn lên mặt anh, cảm giác bỏng rát chân thật khiến anh ta cau mày lùi về sau, suýt nữa thì đã ngã ra khỏi cửa kính vỡ nát.
Để bản thân giống như một người chơi bình thường, Nguyên Minh Thanh cố ý nổi giận, ba phần thật bảy phần giả:
– Mẹ kiếp, anh quá đáng vừa thôi!
– Ồ. Xin lỗi. – Nụ cười lễ phép lịch sự vẫn nở bên môi Giang Phảng – Nhưng tôi đã nói “hãy cẩn thận tôi” rồi mà.
Nguyên Minh Thanh vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta nảy sinh nghi ngờ.
Thông qua tài liệu bọn họ quan sát và thu thập được, người chơi Giang Phảng tính cách không rõ, ngoài mặt lúc nào cũng tươi cười hòa nhã, luôn đi theo Nam Chu, tinh thông bài bạc, thân thủ đẳng cấp cao, là một người thông minh và tương đối phức tạp.
Bọn họ chỉ hiểu biết có hạn về Giang Phảng.
Nếu từ đầu tới cuối Giang Phảng đều không bước vào “Vạn Vật Hấp Dẫn”, vậy thì một khi anh ta gặp nguy hiểm bên ngoài sẽ trở thành… người thế này ư?
Một kẻ thần kinh nguy hiểm sao?
Hết chương 188
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.