Chương 20: Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh (Bảy)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Nhiệm vụ làm thủ công hoàn thành một cách khó khăn.
Đúng theo như lời Thẩm Khiết đánh giá, năng lực làm việc của Lý Ngân Hàng quả thực không ổn.
Não của cô: Mày học được rồi.
Tay của cô: Mày nói xạo.
Nhưng cũng may là có thể tạm coi như vượt qua giống tất cả mọi người phía trước, làm một cái “nhà” sơ sài cũng không có sự cố gì phiền phức xảy ra hết.
Tiếp theo chính là nhiệm vụ chơi game, huấn luyện viên thể hình nhanh chóng bắt đầu.
Trò chơi của “Tiểu Minh” có cơ chế tương tự như PUBG.
Trình độ của huấn luyện thể hình có hạn vì thế có thể thực hiện các thao tác trình độ học sinh tiểu học một cách hoàn mỹ.
Miệng Khỉ Còm cay nghiệt là vậy, nhưng ở phương diện đồng đội cũng phát huy khá ổn.
Nhân lúc trò chơi đang load, hắn chỉ huấn luyện thể hình tiếp tục lục lọi mọi ngóc ngách để hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm trong máy tính mà ban nãy hắn chưa làm xong, tìm ra những thông tin có ích.
Đáng tiếc là máy tính đã được dọn dẹp quá sạch sẽ.
Mạng xã hội, không có.
Thùng rác, trống rỗng.
Ảnh chụp gia đình, không có.
Mục xem gần đây, không có.
Thư mục ẩn, không có.
Khỉ Còm oán hận bản lĩnh của mình không có chỗ sử dụng, tức giận muốn đập máy tính.
Nhìn thấy sắp tới thời gian chuyển tiếp nhiệm vụ, hắn chỉ đành rời khỏi phòng ngủ phụ đi vào phòng trẻ con, cầm nhật ký lên bắt đầu ghi lại nhật ký một ngày nay y như thật.
Khỉ Còm thường xuyên dùng bàn phím và chuột, lâu ngày không dùng tới bút, năng lực viết chữ không khác gì học sinh tiểu học.
Hắn cắn bút, vắt óc suy nghĩ, mẹ kiếp, “Hôm nay đã ăn bánh kem” thì chữ “kem” viết như thế nào nhỉ.
Viết được một nửa, tên luật sư Ngu mà hắn ghét nhất đẩy xe lăn đi vào, nhìn tác phẩm mới hoàn thành một nửa của hắn từ phía sau, còn cúi đầu khẽ cười.
Khỉ Còm: Cười cái lông.
Ngu Thoái Tư giễu cợt:
– Cậu bắt chước học sinh tiểu học giống thật đấy.
Khỉ Còm: …
Trong tình huống này, lời của anh ta cũng coi như một lời khen.
Khỉ Còm bị nghẹn họng, liếc mắt khinh bỉ, làu bàu:
– Anh chạy tới đây làm gì?
Ngu Thoái Tư đẩy bánh xe lăn bằng một tay, xe lọc cọc đi tới bên cánh cửa phòng. Anh ta đưa tay bám vào khung cửa, tư thế như muốn đóng cửa vào.
Khỉ Còm:
– Này!?
Ngu Thoái Tư cười nói:
– Có chuyện rồi.
Trên ván cửa phòng trẻ con có ba bốn dấu vết được vạch bằng thước, bắt đầu từ khoảng cách 90cm từ dưới đất lên, vạch cao nhất là 128cm, bên cạnh còn đánh dấu ngày đo.
Lúc Ngu Thoái Tư ngủ trưa đã phát hiện ra chi tiết này.
Bởi vì nguyên nhân cơ thể, cho nên tầm nhìn của Ngu Thoái Tư và người khác không giống nhau, tần suất tiếp xúc với môi trường và sự vật xung quanh nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Cho nên anh có thể phát hiện một số thứ mà theo góc độ thị giác của người bình thường khó có thể nhìn thấy được.
Ngu Thoái Tư chuẩn bị kéo xe lăn lùi về sau thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn.
Ngu Thoái Tư nói:
– Vào đi.
Nam Chu ló đầu vào:
– Đang làm gì thế?
Ngu Thoái Tư mỉm cười.
Ở cùng nhau chưa tới một ngày, Ngu Thoái Tư phát hiện rằng tuy Nam Chu có khuôn mặt vô cùng cao ngạo lạnh nhạt, nhưng thói quen thì giống như mèo, cho dù người khác làm gì cậu cũng đều muốn tới nhìn ngắm rồi sờ mó.
– Cậu ấy đang làm đứa trẻ ngoan, chăm chỉ viết nhật ký, – Ngu Thoái Tư cười – Còn tôi ấy à, đang cần một trợ thủ.
Đứa trẻ ngoan Khỉ Còm: …
Nam Chu lách người qua khe cửa, trong phòng trẻ con bỗng trở nên chật chội.
Khỉ Còm không dám nói nhiều, chỉ đành nín nhịn coi như hai người này không tồn tại.
Ngu Thoái Tư chạm vào vạch khắc sau ván cửa:
– Cậu nhìn nơi này xem.
Nam Chu:
– Đây là gì?
Ngu Thoái Tư hơi sững lại:
– Những gia đình bình thường đều sẽ có để đo chiều cao cho trẻ con.
Nam Chu ừ một tiếng:
– Nhà tôi không đo bằng cái này.
Ngu Thoái Tư không hỏi nhiều, nhẹ nhàng vuốt ván cửa:
– Cậu ngửi thử xem.
Nam Chu lại gần ngửi ngửi.
Mùi hương gỗ thoang thoảng bay vào mũi cậu, không gay mũi, cũng không nồng nặc, nhưng cái mùi không dễ ngửi này vẫn quanh quẩn nơi đây.
– Tất cả các ván cửa trong nhà đều dùng loại sơn gỗ này. Một loại nước sơn gỗ thật sự tồn tại trong thực tế, – Ngu Thoái Tư nói – Mấy năm trước, khi tôi và người yêu lắp đặt thiết bị cho nhà mới cũng lựa chọn loại sơn này, chúng tôi tự chọn và tự tay sơn lên. Nhưng khi ấy sơn đẹp rồi, lắp đặt xong rồi mới phát hiện mùi formaldehyde này vô cùng khó trừ. Qua hai năm mới đỡ hơn một chút.
Nam Chu hiểu được ý của anh ta:
– Căn phong này đã được sửa sang lại trong vòng hai năm gần đây?
– Hẳn là như vậy.
Thoạt nhìn Ngu Thoái Tư là một đàn anh tính tình tốt, vô cùng kiên nhẫn liệt kê phát hiện của mình:
– Giấy dán tường không phải là mới, nhưng nó không có dấu vết ẩm ướt. Dựa vào mức độ mòn của sô pha ngoài phòng khách, cùng với độ xù lông của đệm sô pha thì có lẽ nó cũng mới được mua không lâu, chắc là một năm, hoặc hai năm.
Nam Chu nhìn ngày đo chiều cao xuất hiện sớm nhất ở vị trí cách đất tầm một mét.
Nó cách ngày đo chiều cao gần đây nhất một năm tám tháng.
Cậu suy luận:
– Có lẽ căn hộ này mới được mua vào hai năm trước?
Ngu Thoái Tư lắc đầu, đẩy xe lăn lùi về phía sau, chỉ khe hở giữa vách tường và sàn nhà:
– Cậu dấu vết trám khe hở kia xem.
Nam Chu lại đưa ra câu hỏi:
– Trám khe hở là gì?
Ngu Thoái Tư: …
Anh ta phát hiện, chỉ số thông minh của Nam Chu dường như không theo lẽ thường.
Anh giải thích cặn khẽ:
– Gạch lát sàn nhà dùng lâu, các khe hở sẽ trở nên lớn hơn, sẽ xuất hiện vấn đề như thay đổi màu sắc, sụt lún, cho nên phải tiến hành trám lại… cũng coi như là sửa sang nhà cửa quy mô nhỏ.
Nói xong, Ngu Thoái Tư cúi người, dùng móng tay cọ vào khe hở giữa vách tường và sàn nhà.
– Kết quả của việc trám các khe hở, phải dựa vào tay nghề của người thợ, khó tránh khỏi việc xuất hiện một số vấn đề nhỏ. Ví dụ như không lấp kín hoàn toàn, hoặc là lấp tràn ra… Bộ phận sát tường là nơi dễ xuất hiện những vấn đề như vậy.
Anh ta dùng chút sức, bẻ một đoạn vật thể tràn ra ngưng kết lại bên tường, nghịch trong lòng bàn tay:
– Cậu xem này, bên ngoài được phủ bằng keo nhựa tổng hợp, nhưng bên dưới lại dính một chút keo trám hở màu đục. Đây là hai loại vật liệu trám hở khác nhau.
Nam Chu theo đó đưa ra kết luận:
– Căn nhà này đã dán khe hở ít nhất hai lần phải không?
– Đúng vậy, – Ngu Thoái Tư nói – Theo lý mà nói, mỗi lần trám khe hở đều phải cách nhau một khoảng thời gian, đợi tới khi nào khe hở sàn nhà lại bị tổn hại tới một mức độ nhất định mới phải bít lần nữa.
Ngu Thoái Tư:
– Vì thế, hoặc là gia đình Tiểu Minh mua lại nhà sang tay, hoặc là gia đình cậu bé đã ở đây từ rất lâu rồi.
Nam Chu:
– Ừ….
– Vậy thì sao?
Ngu Thoái Tư nói:
– Làm phiền cậu xé giấy dán tường xuống.
Khỉ Còm ngồi nghe ở một bên cũng giật mình:
– Này!
Ngu Thoái Tư úp úp bàn tay tỏ ý hắn đừng lên tiếng, đồng thời ra hiệu với Nam Chu:
– Không cần phải xé nhiều, xé phần ở sau cánh cửa là được.
Nam Chu không nhúc nhích.
Ngu Thoái Tư:
– Có vấn đề gì sao?
Nam Chu không kiêng dè gì, nói ngay:
– Tôi đang suy nghĩ tại sao anh lại bảo tôi xé.
Ngu Thoái Tư im lặng.
Nam Chu nói:
– Đồng đội của anh – Trần Túc Phong ở ngay bên ngoài, tại sao anh lại không gọi cậu ta vào.
Nam Chu lại nói:
– Tuy rằng anh đang ngồi, cũng không phải không thể làm được chuyện xé giấy dán.
Sau một lúc không nhận được câu trả lời của Ngu Thoái Tư, Nam Chu gật đầu sáng tỏ:
– Anh sợ xé xuống sẽ xảy ra chuyện. Anh muốn bẫy tôi.
Ngu Thoái Tư đỡ trán cười khổ.
Anh ta đã nói thằng nhóc này thông minh, thật sự là tư duy không bình thường.
– Đúng, tôi thực sự có hơi lo lắng.
Ngu Thoái Tư bị vạch trần mưu tính nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nói:
– Con người tôi có tật xấu này, rất dễ do dự, suy nghĩ quá nhiều. Nếu không nắm chắc tám phần trong tay tôi rất khó đưa ra quyết định để mình và đồng đội gặp nguy hiểm.
Nam Chu lặng im.
Ngu Thoái Tư nói tiếp:
– Nhưng nếu như phía sau cánh cửa thực sự có manh mối mà tôi suy đoán, cậu xé giấy ra, manh mối sẽ thuộc về cậu phát hiện, tích điểm cũng là của cậu.
Nam Chu phản ứng cực nhanh:
– Là anh nói đấy nhé.
Ngu Thoái Tư nghi ngờ Nam Chu đang đợi câu nói này của mình.
Anh ta đẩy xe lăn về phía sau, nhường không gian cho Nam Chu làm việc.
Nam Chu rất nhanh nhẹn kéo mạnh giấy dán tường sau cánh cửa xuống.
Vách tường màu trắng được bọc bởi giấy dán đẹp đẽ tinh xảo, để lại bảy tám giấu vết nhiều năm trước.
Cũng là những vết khắc chiều cao.
Nhưng thời gian chú thích bên cạnh, sớm nhất cũng là mười hai năm trước.
Khoảng cách về thời gian và chiều cao, cũng lệch khá nhiều so với vết khắc sau ván cửa.
[Ting…]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu thu thập được manh mối “Thành viên khác trong gia đình”.]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu của đội “Lập Phương Chu” nhận được Phần thưởng manh mối tuyến nội dung chính của phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh” x1, nhận được 200 điểm kinh nghiệm.]
Nam Chu lặng lẽ nghe xong giải thưởng, mới đưa ngón tay lên lướt nhẹ qua những dấu vết ăn sâu vào vách tường.
Theo như phần thưởng đã nói, căn nhà này đã từng có thành viên khác.
Một đứa trẻ lớn hơn Tiểu Minh rất nhiều.
Đứa trẻ đó cũng từng ở trong căn phòng này, bị bố mẹ kéo tới sau cửa đo chiều cao nhiều lần.
Ánh mắt đen láy của đứa trẻ đó nhìn xung quanh, muốn nhìn xem bản thân mình cao bao nhiêu nhưng lại bị bố mẹ ấn bả vai xuống, bảo đứa trẻ đó đừng cựa quậy.
Lần cuối cùng đứa trẻ đó đo chiều cao là một mét sáu lăm.
Dựa theo tiêu chuẩn cơ bản và khoảng cách thời gian phát triển chiều cao của trẻ em, cùng với thời gian mà Tiểu Minh đánh dấu đo chiều cao, có lẽ đứa trẻ này năm nay khoảng hai mươi tuổi.
Đúng vào tuổi học đại học.
Với chuyện mất đi 200 tích điểm này, Ngu Thoái Tư cũng chỉ nhún vai cho qua.
So với việc tăng giảm tích điểm thì anh ta quan trọng bảo vệ an toàn hơn.
Anh ta giải thích tại sao mình lại suy đoán rằng phía sau cửa có manh mối:
– Dựa vào mớ tóc có thể đoán được người biến mất trong nhà chính là nữ giới. Vậy thì có khả năng người đó là chị của Tiểu Minh, cũng có khả năng là mẹ cậu bé.
– Tôi nghĩ, giả dụ như người trong căn nhà này đã ở đây đủ lâu, thậm chí căn nhà còn từng sửa chữa nhà rất nhiều lần, vậy thì người chị cũng có khả năng từng ở trong căn phòng trẻ con này.
Nói tới đây, anh ta khẽ thở dài:
– Nước hoa Chanel trong tủ quần áo quả nhiên đúng là loại nước hoa mà nữ giới trẻ tuổi ưa thích.
– Người từng sống ở đây khả năng cao là chị chứ không phải mẹ.
Ngày hôm nay bọn họ phát hiện được không ít manh mối.
Những chuyện kinh dị mà bọn họ gặp cũng không có gì đáng kể, quả thực giống như đang trải qua cuộc sống thường ngày của học sinh tiểu học Tiểu Minh. Thời gian nhanh chóng trôi qua như nước chảy.
Càng tới gần thời gian làm nhiệm vụ của mình, Thẩm Khiết càng bộc lộ sự nôn nóng của mình ra ngoài nhiều hơn.
Chị ta cắn móng tay, khuỷu tay chống lên đầu gối vẫn luôn run rẩy.
Căn nhà này đã từng có người chết.
Hơn nữa nếu muốn tìm một nơi thích hợp để chặt xác thì không gì phù hợp hơn nhà tắm.
Chín giờ khuya khoắt, chị ta lại phải tới nơi như vậy để gội đầu….
Huấn luyện thể hình nhìn sắc mặt trắng bệch của chị ta, không đành lòng:
– Chị Thẩm, hay là để em đi.
Thẩm Khiết định thần lại, xua tay nói:
– Không sao.
Chị ta là người dẫn đầu của “Thuận Gió”, cần gánh trách nhiệm gì thì phải đứng lên gánh lấy.
Nhìn thấy sắp tới thời gian, chị ta đứng dậy:
– Tôi đi chuẩn bị trước.
Nam Chu được 200 tích điểm đang nghiên cứu vật phẩm trong cửa hàng, nghe thấy ngữ điệu gượng gạo của Thẩm Khiết, cậu ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng chị ta.
Cậu hỏi Giang Phảng:
– Tại sao chị ta lại căng thẳng như vậy?
– Người bình thường đi tắm đều sẽ có đủ các loại lo lắng, – Giang Phảng Giải thích – Lo lắng sẽ có ma vươn tay ra từ trong gương, lo lắng khi bọt xà phòng che kín mắt sẽ có một bàn tay sờ lên cổ cậu…
Nam Chu:
– Tôi á? Tại sao ma lại muốn sờ cổ tôi?
– Tôi không mặc quần áo mà nó nhìn thấy tôi, là nam thì còn may, nếu như là ma nữ thì sao, – Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này – Vậy thì là ai quấy rối ai?
Giang Phảng: …
Thẩm Khiết mới đi chưa được bao xa: …
Nam Chu hỏi tiếp:
– Nếu như ma xuất hiện ở trong nhà vệ sinh thì bình thường nó vẫn luôn ở đó hả?
Giang Phảng:
– Nếu như là linh hồn bị trói buộc thì có khả năng đấy.
Nam Chu:
– Vậy nó có trò gì giải trí không?
Giang Phảng nhướng mày:
– Chắc là không.
Nam Chu:
– Nó sẽ trốn ở đâu? Trong gương? Hay trong bồn cầu? Nếu như không ai soi gương thì nó có cảm thấy chán không? Nếu như có người đi vệ sinh, nó nên làm thế nào đây?
– Còn nữa, gặp lúc gia đình đang sửa nhà thì sao?
– Nếu như người ta sơn cửa hay dán khe hở thì nó có còn ở đó không?”
Giang Phảng đã không nhịn cười nổi:
– Có lẽ.
Nam Chu gật đầu:
– Vậy cho dù nó có ghét mùi formaldehyde cũng không thể tránh rồi.
Tinh thần căng thẳng của Thẩm Khiết chậm rãi thả lỏng khi Nam Chu hỏi một loạt vấn đề.
Cho dù Nam Chu có đang cố ý giúp đỡ chị giảm bớt sợ hãi hay không, chị ta vẫn thầm nói câu “cảm ơn” trong lòng.
Bởi vì phát hiện da đầu nữ giới ở phòng tắm trong phòng ngủ chính, cho nên Thẩm Khiết lựa chọn phòng tắm trong phòng trẻ con làm nhiệm vụ.
Nhưng nhiệm vụ của chị ta xuất hiện vấn đề.
Vòi hoa sen của phòng tắm này hỏng rồi, chỉ có thể chảy ra lác đác vài giọt nước vàng.
Lúc này chị ta không thể tới phòng ngủ chính, càng không thể dùng bồn tắm.
Nằm vào trong bồn tắm sẽ hạn chế hành động của chị ta, lỡ như gặp được nguy hiểm thì thực sự không thể kịp phản ứng.
Cho nên chị ta lựa chọn cách thức mà Trần Túc Phong đã tắm lúc trưa đó là… dùng bồn rửa mặt để gội đầu.
Chị ta mở vòi nước, chuyển sang nước nóng.
Hơi nước mờ mịt dâng lên.
Bóng dáng Thẩm Khiết trong gương dần mơ hồ, không còn nhìn rõ.
Thẩm Khiết dùng sức lau đi hơi nước trên gương, nhìn chằm chằm bản thân trong đó, cắn chặt răng.
Chị ta nhất định phải trở về.
Con gái chị ta vẫn đang đợi.
Thẩm Khiết cắn răng, cúi đầu xuống, thấm ướt mái tóc trong bồn rửa tay chứa một nửa lượng nước, cũng khiến cho da đầu đang ngứa ngáy của chị ta yên lặng trở lại dưới sự vỗ về của làn nước ấm.
Không sao.
Nhất định sẽ không sao.
Cả ngày nay, không ai gặp ma cả, không có lý nào để chị ta gặp phải.
Ép buộc tinh thần ổn định lại, Thẩm Khiết đưa tay với dầu gội ở bên cạnh.
Sau khi được thấm nước ấm, tóc trở nên trơn hơn.
Đèn trần phòng tắm như mặt trời khiến cho mặt nước khẽ gợn sóng phản xạ lại có chút chói mắt
Để tránh nhìn thẳng mặt nước như mặt kính, cũng để tránh dầu gội vào mắt, Thẩm Khiết không nhịn được dời tầm mắt ra chỗ khác.
Chị ta giữ nguyên tư thế khom người cúi đầu, đặt hai tay lên tóc, chuẩn bị xoa.
Ngay khi chị ta cúi xuống.
Qua khe hở ở nách, Thẩm Khiết nhìn thấy một đôi chân trắng bệch không nhúc nhích ở ngay phía sau mình.
Hết chương 20
Lời tác giả:
Nam Chu: Cách tốt nhất để chiến thắng sợ hãi là hỏi nó rất nhiều câu hỏi.
------oOo------
Nhiệm vụ làm thủ công hoàn thành một cách khó khăn.
Đúng theo như lời Thẩm Khiết đánh giá, năng lực làm việc của Lý Ngân Hàng quả thực không ổn.
Não của cô: Mày học được rồi.
Tay của cô: Mày nói xạo.
Nhưng cũng may là có thể tạm coi như vượt qua giống tất cả mọi người phía trước, làm một cái “nhà” sơ sài cũng không có sự cố gì phiền phức xảy ra hết.
Tiếp theo chính là nhiệm vụ chơi game, huấn luyện viên thể hình nhanh chóng bắt đầu.
Trò chơi của “Tiểu Minh” có cơ chế tương tự như PUBG.
Trình độ của huấn luyện thể hình có hạn vì thế có thể thực hiện các thao tác trình độ học sinh tiểu học một cách hoàn mỹ.
Miệng Khỉ Còm cay nghiệt là vậy, nhưng ở phương diện đồng đội cũng phát huy khá ổn.
Nhân lúc trò chơi đang load, hắn chỉ huấn luyện thể hình tiếp tục lục lọi mọi ngóc ngách để hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm trong máy tính mà ban nãy hắn chưa làm xong, tìm ra những thông tin có ích.
Đáng tiếc là máy tính đã được dọn dẹp quá sạch sẽ.
Mạng xã hội, không có.
Thùng rác, trống rỗng.
Ảnh chụp gia đình, không có.
Mục xem gần đây, không có.
Thư mục ẩn, không có.
Khỉ Còm oán hận bản lĩnh của mình không có chỗ sử dụng, tức giận muốn đập máy tính.
Nhìn thấy sắp tới thời gian chuyển tiếp nhiệm vụ, hắn chỉ đành rời khỏi phòng ngủ phụ đi vào phòng trẻ con, cầm nhật ký lên bắt đầu ghi lại nhật ký một ngày nay y như thật.
Khỉ Còm thường xuyên dùng bàn phím và chuột, lâu ngày không dùng tới bút, năng lực viết chữ không khác gì học sinh tiểu học.
Hắn cắn bút, vắt óc suy nghĩ, mẹ kiếp, “Hôm nay đã ăn bánh kem” thì chữ “kem” viết như thế nào nhỉ.
Viết được một nửa, tên luật sư Ngu mà hắn ghét nhất đẩy xe lăn đi vào, nhìn tác phẩm mới hoàn thành một nửa của hắn từ phía sau, còn cúi đầu khẽ cười.
Khỉ Còm: Cười cái lông.
Ngu Thoái Tư giễu cợt:
– Cậu bắt chước học sinh tiểu học giống thật đấy.
Khỉ Còm: …
Trong tình huống này, lời của anh ta cũng coi như một lời khen.
Khỉ Còm bị nghẹn họng, liếc mắt khinh bỉ, làu bàu:
– Anh chạy tới đây làm gì?
Ngu Thoái Tư đẩy bánh xe lăn bằng một tay, xe lọc cọc đi tới bên cánh cửa phòng. Anh ta đưa tay bám vào khung cửa, tư thế như muốn đóng cửa vào.
Khỉ Còm:
– Này!?
Ngu Thoái Tư cười nói:
– Có chuyện rồi.
Trên ván cửa phòng trẻ con có ba bốn dấu vết được vạch bằng thước, bắt đầu từ khoảng cách 90cm từ dưới đất lên, vạch cao nhất là 128cm, bên cạnh còn đánh dấu ngày đo.
Lúc Ngu Thoái Tư ngủ trưa đã phát hiện ra chi tiết này.
Bởi vì nguyên nhân cơ thể, cho nên tầm nhìn của Ngu Thoái Tư và người khác không giống nhau, tần suất tiếp xúc với môi trường và sự vật xung quanh nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Cho nên anh có thể phát hiện một số thứ mà theo góc độ thị giác của người bình thường khó có thể nhìn thấy được.
Ngu Thoái Tư chuẩn bị kéo xe lăn lùi về sau thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn.
Ngu Thoái Tư nói:
– Vào đi.
Nam Chu ló đầu vào:
– Đang làm gì thế?
Ngu Thoái Tư mỉm cười.
Ở cùng nhau chưa tới một ngày, Ngu Thoái Tư phát hiện rằng tuy Nam Chu có khuôn mặt vô cùng cao ngạo lạnh nhạt, nhưng thói quen thì giống như mèo, cho dù người khác làm gì cậu cũng đều muốn tới nhìn ngắm rồi sờ mó.
– Cậu ấy đang làm đứa trẻ ngoan, chăm chỉ viết nhật ký, – Ngu Thoái Tư cười – Còn tôi ấy à, đang cần một trợ thủ.
Đứa trẻ ngoan Khỉ Còm: …
Nam Chu lách người qua khe cửa, trong phòng trẻ con bỗng trở nên chật chội.
Khỉ Còm không dám nói nhiều, chỉ đành nín nhịn coi như hai người này không tồn tại.
Ngu Thoái Tư chạm vào vạch khắc sau ván cửa:
– Cậu nhìn nơi này xem.
Nam Chu:
– Đây là gì?
Ngu Thoái Tư hơi sững lại:
– Những gia đình bình thường đều sẽ có để đo chiều cao cho trẻ con.
Nam Chu ừ một tiếng:
– Nhà tôi không đo bằng cái này.
Ngu Thoái Tư không hỏi nhiều, nhẹ nhàng vuốt ván cửa:
– Cậu ngửi thử xem.
Nam Chu lại gần ngửi ngửi.
Mùi hương gỗ thoang thoảng bay vào mũi cậu, không gay mũi, cũng không nồng nặc, nhưng cái mùi không dễ ngửi này vẫn quanh quẩn nơi đây.
– Tất cả các ván cửa trong nhà đều dùng loại sơn gỗ này. Một loại nước sơn gỗ thật sự tồn tại trong thực tế, – Ngu Thoái Tư nói – Mấy năm trước, khi tôi và người yêu lắp đặt thiết bị cho nhà mới cũng lựa chọn loại sơn này, chúng tôi tự chọn và tự tay sơn lên. Nhưng khi ấy sơn đẹp rồi, lắp đặt xong rồi mới phát hiện mùi formaldehyde này vô cùng khó trừ. Qua hai năm mới đỡ hơn một chút.
Nam Chu hiểu được ý của anh ta:
– Căn phong này đã được sửa sang lại trong vòng hai năm gần đây?
– Hẳn là như vậy.
Thoạt nhìn Ngu Thoái Tư là một đàn anh tính tình tốt, vô cùng kiên nhẫn liệt kê phát hiện của mình:
– Giấy dán tường không phải là mới, nhưng nó không có dấu vết ẩm ướt. Dựa vào mức độ mòn của sô pha ngoài phòng khách, cùng với độ xù lông của đệm sô pha thì có lẽ nó cũng mới được mua không lâu, chắc là một năm, hoặc hai năm.
Nam Chu nhìn ngày đo chiều cao xuất hiện sớm nhất ở vị trí cách đất tầm một mét.
Nó cách ngày đo chiều cao gần đây nhất một năm tám tháng.
Cậu suy luận:
– Có lẽ căn hộ này mới được mua vào hai năm trước?
Ngu Thoái Tư lắc đầu, đẩy xe lăn lùi về phía sau, chỉ khe hở giữa vách tường và sàn nhà:
– Cậu dấu vết trám khe hở kia xem.
Nam Chu lại đưa ra câu hỏi:
– Trám khe hở là gì?
Ngu Thoái Tư: …
Anh ta phát hiện, chỉ số thông minh của Nam Chu dường như không theo lẽ thường.
Anh giải thích cặn khẽ:
– Gạch lát sàn nhà dùng lâu, các khe hở sẽ trở nên lớn hơn, sẽ xuất hiện vấn đề như thay đổi màu sắc, sụt lún, cho nên phải tiến hành trám lại… cũng coi như là sửa sang nhà cửa quy mô nhỏ.
Nói xong, Ngu Thoái Tư cúi người, dùng móng tay cọ vào khe hở giữa vách tường và sàn nhà.
– Kết quả của việc trám các khe hở, phải dựa vào tay nghề của người thợ, khó tránh khỏi việc xuất hiện một số vấn đề nhỏ. Ví dụ như không lấp kín hoàn toàn, hoặc là lấp tràn ra… Bộ phận sát tường là nơi dễ xuất hiện những vấn đề như vậy.
Anh ta dùng chút sức, bẻ một đoạn vật thể tràn ra ngưng kết lại bên tường, nghịch trong lòng bàn tay:
– Cậu xem này, bên ngoài được phủ bằng keo nhựa tổng hợp, nhưng bên dưới lại dính một chút keo trám hở màu đục. Đây là hai loại vật liệu trám hở khác nhau.
Nam Chu theo đó đưa ra kết luận:
– Căn nhà này đã dán khe hở ít nhất hai lần phải không?
– Đúng vậy, – Ngu Thoái Tư nói – Theo lý mà nói, mỗi lần trám khe hở đều phải cách nhau một khoảng thời gian, đợi tới khi nào khe hở sàn nhà lại bị tổn hại tới một mức độ nhất định mới phải bít lần nữa.
Ngu Thoái Tư:
– Vì thế, hoặc là gia đình Tiểu Minh mua lại nhà sang tay, hoặc là gia đình cậu bé đã ở đây từ rất lâu rồi.
Nam Chu:
– Ừ….
– Vậy thì sao?
Ngu Thoái Tư nói:
– Làm phiền cậu xé giấy dán tường xuống.
Khỉ Còm ngồi nghe ở một bên cũng giật mình:
– Này!
Ngu Thoái Tư úp úp bàn tay tỏ ý hắn đừng lên tiếng, đồng thời ra hiệu với Nam Chu:
– Không cần phải xé nhiều, xé phần ở sau cánh cửa là được.
Nam Chu không nhúc nhích.
Ngu Thoái Tư:
– Có vấn đề gì sao?
Nam Chu không kiêng dè gì, nói ngay:
– Tôi đang suy nghĩ tại sao anh lại bảo tôi xé.
Ngu Thoái Tư im lặng.
Nam Chu nói:
– Đồng đội của anh – Trần Túc Phong ở ngay bên ngoài, tại sao anh lại không gọi cậu ta vào.
Nam Chu lại nói:
– Tuy rằng anh đang ngồi, cũng không phải không thể làm được chuyện xé giấy dán.
Sau một lúc không nhận được câu trả lời của Ngu Thoái Tư, Nam Chu gật đầu sáng tỏ:
– Anh sợ xé xuống sẽ xảy ra chuyện. Anh muốn bẫy tôi.
Ngu Thoái Tư đỡ trán cười khổ.
Anh ta đã nói thằng nhóc này thông minh, thật sự là tư duy không bình thường.
– Đúng, tôi thực sự có hơi lo lắng.
Ngu Thoái Tư bị vạch trần mưu tính nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nói:
– Con người tôi có tật xấu này, rất dễ do dự, suy nghĩ quá nhiều. Nếu không nắm chắc tám phần trong tay tôi rất khó đưa ra quyết định để mình và đồng đội gặp nguy hiểm.
Nam Chu lặng im.
Ngu Thoái Tư nói tiếp:
– Nhưng nếu như phía sau cánh cửa thực sự có manh mối mà tôi suy đoán, cậu xé giấy ra, manh mối sẽ thuộc về cậu phát hiện, tích điểm cũng là của cậu.
Nam Chu phản ứng cực nhanh:
– Là anh nói đấy nhé.
Ngu Thoái Tư nghi ngờ Nam Chu đang đợi câu nói này của mình.
Anh ta đẩy xe lăn về phía sau, nhường không gian cho Nam Chu làm việc.
Nam Chu rất nhanh nhẹn kéo mạnh giấy dán tường sau cánh cửa xuống.
Vách tường màu trắng được bọc bởi giấy dán đẹp đẽ tinh xảo, để lại bảy tám giấu vết nhiều năm trước.
Cũng là những vết khắc chiều cao.
Nhưng thời gian chú thích bên cạnh, sớm nhất cũng là mười hai năm trước.
Khoảng cách về thời gian và chiều cao, cũng lệch khá nhiều so với vết khắc sau ván cửa.
[Ting…]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu thu thập được manh mối “Thành viên khác trong gia đình”.]
[Chúc mừng người chơi Nam Chu của đội “Lập Phương Chu” nhận được Phần thưởng manh mối tuyến nội dung chính của phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh” x1, nhận được 200 điểm kinh nghiệm.]
Nam Chu lặng lẽ nghe xong giải thưởng, mới đưa ngón tay lên lướt nhẹ qua những dấu vết ăn sâu vào vách tường.
Theo như phần thưởng đã nói, căn nhà này đã từng có thành viên khác.
Một đứa trẻ lớn hơn Tiểu Minh rất nhiều.
Đứa trẻ đó cũng từng ở trong căn phòng này, bị bố mẹ kéo tới sau cửa đo chiều cao nhiều lần.
Ánh mắt đen láy của đứa trẻ đó nhìn xung quanh, muốn nhìn xem bản thân mình cao bao nhiêu nhưng lại bị bố mẹ ấn bả vai xuống, bảo đứa trẻ đó đừng cựa quậy.
Lần cuối cùng đứa trẻ đó đo chiều cao là một mét sáu lăm.
Dựa theo tiêu chuẩn cơ bản và khoảng cách thời gian phát triển chiều cao của trẻ em, cùng với thời gian mà Tiểu Minh đánh dấu đo chiều cao, có lẽ đứa trẻ này năm nay khoảng hai mươi tuổi.
Đúng vào tuổi học đại học.
Với chuyện mất đi 200 tích điểm này, Ngu Thoái Tư cũng chỉ nhún vai cho qua.
So với việc tăng giảm tích điểm thì anh ta quan trọng bảo vệ an toàn hơn.
Anh ta giải thích tại sao mình lại suy đoán rằng phía sau cửa có manh mối:
– Dựa vào mớ tóc có thể đoán được người biến mất trong nhà chính là nữ giới. Vậy thì có khả năng người đó là chị của Tiểu Minh, cũng có khả năng là mẹ cậu bé.
– Tôi nghĩ, giả dụ như người trong căn nhà này đã ở đây đủ lâu, thậm chí căn nhà còn từng sửa chữa nhà rất nhiều lần, vậy thì người chị cũng có khả năng từng ở trong căn phòng trẻ con này.
Nói tới đây, anh ta khẽ thở dài:
– Nước hoa Chanel trong tủ quần áo quả nhiên đúng là loại nước hoa mà nữ giới trẻ tuổi ưa thích.
– Người từng sống ở đây khả năng cao là chị chứ không phải mẹ.
Ngày hôm nay bọn họ phát hiện được không ít manh mối.
Những chuyện kinh dị mà bọn họ gặp cũng không có gì đáng kể, quả thực giống như đang trải qua cuộc sống thường ngày của học sinh tiểu học Tiểu Minh. Thời gian nhanh chóng trôi qua như nước chảy.
Càng tới gần thời gian làm nhiệm vụ của mình, Thẩm Khiết càng bộc lộ sự nôn nóng của mình ra ngoài nhiều hơn.
Chị ta cắn móng tay, khuỷu tay chống lên đầu gối vẫn luôn run rẩy.
Căn nhà này đã từng có người chết.
Hơn nữa nếu muốn tìm một nơi thích hợp để chặt xác thì không gì phù hợp hơn nhà tắm.
Chín giờ khuya khoắt, chị ta lại phải tới nơi như vậy để gội đầu….
Huấn luyện thể hình nhìn sắc mặt trắng bệch của chị ta, không đành lòng:
– Chị Thẩm, hay là để em đi.
Thẩm Khiết định thần lại, xua tay nói:
– Không sao.
Chị ta là người dẫn đầu của “Thuận Gió”, cần gánh trách nhiệm gì thì phải đứng lên gánh lấy.
Nhìn thấy sắp tới thời gian, chị ta đứng dậy:
– Tôi đi chuẩn bị trước.
Nam Chu được 200 tích điểm đang nghiên cứu vật phẩm trong cửa hàng, nghe thấy ngữ điệu gượng gạo của Thẩm Khiết, cậu ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng chị ta.
Cậu hỏi Giang Phảng:
– Tại sao chị ta lại căng thẳng như vậy?
– Người bình thường đi tắm đều sẽ có đủ các loại lo lắng, – Giang Phảng Giải thích – Lo lắng sẽ có ma vươn tay ra từ trong gương, lo lắng khi bọt xà phòng che kín mắt sẽ có một bàn tay sờ lên cổ cậu…
Nam Chu:
– Tôi á? Tại sao ma lại muốn sờ cổ tôi?
– Tôi không mặc quần áo mà nó nhìn thấy tôi, là nam thì còn may, nếu như là ma nữ thì sao, – Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này – Vậy thì là ai quấy rối ai?
Giang Phảng: …
Thẩm Khiết mới đi chưa được bao xa: …
Nam Chu hỏi tiếp:
– Nếu như ma xuất hiện ở trong nhà vệ sinh thì bình thường nó vẫn luôn ở đó hả?
Giang Phảng:
– Nếu như là linh hồn bị trói buộc thì có khả năng đấy.
Nam Chu:
– Vậy nó có trò gì giải trí không?
Giang Phảng nhướng mày:
– Chắc là không.
Nam Chu:
– Nó sẽ trốn ở đâu? Trong gương? Hay trong bồn cầu? Nếu như không ai soi gương thì nó có cảm thấy chán không? Nếu như có người đi vệ sinh, nó nên làm thế nào đây?
– Còn nữa, gặp lúc gia đình đang sửa nhà thì sao?
– Nếu như người ta sơn cửa hay dán khe hở thì nó có còn ở đó không?”
Giang Phảng đã không nhịn cười nổi:
– Có lẽ.
Nam Chu gật đầu:
– Vậy cho dù nó có ghét mùi formaldehyde cũng không thể tránh rồi.
Tinh thần căng thẳng của Thẩm Khiết chậm rãi thả lỏng khi Nam Chu hỏi một loạt vấn đề.
Cho dù Nam Chu có đang cố ý giúp đỡ chị giảm bớt sợ hãi hay không, chị ta vẫn thầm nói câu “cảm ơn” trong lòng.
Bởi vì phát hiện da đầu nữ giới ở phòng tắm trong phòng ngủ chính, cho nên Thẩm Khiết lựa chọn phòng tắm trong phòng trẻ con làm nhiệm vụ.
Nhưng nhiệm vụ của chị ta xuất hiện vấn đề.
Vòi hoa sen của phòng tắm này hỏng rồi, chỉ có thể chảy ra lác đác vài giọt nước vàng.
Lúc này chị ta không thể tới phòng ngủ chính, càng không thể dùng bồn tắm.
Nằm vào trong bồn tắm sẽ hạn chế hành động của chị ta, lỡ như gặp được nguy hiểm thì thực sự không thể kịp phản ứng.
Cho nên chị ta lựa chọn cách thức mà Trần Túc Phong đã tắm lúc trưa đó là… dùng bồn rửa mặt để gội đầu.
Chị ta mở vòi nước, chuyển sang nước nóng.
Hơi nước mờ mịt dâng lên.
Bóng dáng Thẩm Khiết trong gương dần mơ hồ, không còn nhìn rõ.
Thẩm Khiết dùng sức lau đi hơi nước trên gương, nhìn chằm chằm bản thân trong đó, cắn chặt răng.
Chị ta nhất định phải trở về.
Con gái chị ta vẫn đang đợi.
Thẩm Khiết cắn răng, cúi đầu xuống, thấm ướt mái tóc trong bồn rửa tay chứa một nửa lượng nước, cũng khiến cho da đầu đang ngứa ngáy của chị ta yên lặng trở lại dưới sự vỗ về của làn nước ấm.
Không sao.
Nhất định sẽ không sao.
Cả ngày nay, không ai gặp ma cả, không có lý nào để chị ta gặp phải.
Ép buộc tinh thần ổn định lại, Thẩm Khiết đưa tay với dầu gội ở bên cạnh.
Sau khi được thấm nước ấm, tóc trở nên trơn hơn.
Đèn trần phòng tắm như mặt trời khiến cho mặt nước khẽ gợn sóng phản xạ lại có chút chói mắt
Để tránh nhìn thẳng mặt nước như mặt kính, cũng để tránh dầu gội vào mắt, Thẩm Khiết không nhịn được dời tầm mắt ra chỗ khác.
Chị ta giữ nguyên tư thế khom người cúi đầu, đặt hai tay lên tóc, chuẩn bị xoa.
Ngay khi chị ta cúi xuống.
Qua khe hở ở nách, Thẩm Khiết nhìn thấy một đôi chân trắng bệch không nhúc nhích ở ngay phía sau mình.
Hết chương 20
Lời tác giả:
Nam Chu: Cách tốt nhất để chiến thắng sợ hãi là hỏi nó rất nhiều câu hỏi.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.