Chương 322: Ngoại truyện 2 – Hiện thực đáng giá
Kỵ Kình Nam Khứ
30/10/2023
***
Khi hai người quay trở về thành phố C, trời đã vào cuối đông.
Lần đầu tiên Nam Chu được ăn cháo Lạp Bát, ngạc nhiên vì quá ngon. Sau đó cậu đón sinh nhật của mình trong căn nhà mới.
Bây giờ Nam Chu vẫn là thầy Nam.
Chức vụ của cậu là huấn luyện viên võ thuật đặc biệt của quốc gia, được phân cho một căn hộ lớn.
Nơi đây từng là chỗ ở của một huấn luyện viên đã về hưu, trang hoàng đầy đủ, thiên về phong cách Trung Quốc. Tường treo tivi khá sáng tạo, phân những ô nhỏ tạo thành một mặt giá sách, khá phong nhã.
Trong tin tức được phát trên ti vi, vạn vật đổi mới, không khí hân hoan.
Người thân trở về, cảm giác nghi thức của tất cả mọi người đã vượt quá nội dung của ngày lễ tết, hiếm khi mọi người mới thật lòng đón lễ như vậy.
Người người nhà nhà treo câu đối xuân, quét tước dọn dẹp nhà cửa, tràn ngập chờ mong vào một năm mới tốt lành.
Lý Ngân Hàng ló đầu ra khỏi phòng bếp:
– Thầy Nam, cậu muốn ăn nhân sủi cảo gì?
Nam Chu nghiêm túc đưa ra đáp án:
– Táo.
Lý Ngân Hàng: …
Cô chuyển lời đến Nam Cực Tinh đang trộn nhân:
– Thịt heo hành.
Nam Cực Tinh đeo tạp dề đứng trước kệ bếp, thái thịt lợn thoăn thoắt:
– Ừ.
Nhân thịt xào qua chảo dầu nóng, thả vào chút hành vang lên xì xèo.
Lý Ngân Hàng bê một chậu đổ sẵn nước, bột mì, trứng đến trước mặt Nam Chu, chỉ cậu cách làm thế nào để biến hỗn hợp này thành vỏ bánh.
Vì thế người giấy Nam Chu ngoan ngoãn nghe lời ôm cái chậu sắt, chăm chỉ nhào bột.
Nhào qua nhào lại, nhào ra được một cục bột to.
Lý Ngân Hàng cầm quả quýt, vừa bóc vỏ vừa nói cho cậu nghe:
– Thầy Nam, ngày mai là sinh nhật cậu, hôm nay gói sủi cảo, chuyện này gọi là “bao người nhỏ”, ngày mai có thể được ăn mỳ trường thọ rồi.
Cô lảm nhảm:
– Vốn dĩ tôi định ở lại đón sinh nhật với cậu cơ. Nhưng vé xe dịp lễ tết khó giật lắm, tranh tới tranh lui cũng chỉ còn hai vé ngày mai thôi.
Nam Chu dừng tay:
– Hai vé?
– Ừ. – Lý Ngân Hàng nhìn vào phòng bếp – Tôi và anh ấy. Hai chúng tôi.
Tiếng va chạm của bát đũa nồi trong bếp dịu xuống, rõ ràng có một đôi tai sóc đang lặng lẽ dựng thẳng lên.
Nam Cực Tinh có ổ ở cả hai nhà.
Nếu hắn muốn đi từ nhà này qua nhà kia, chỉ cần nhảy lên lưới chống trộm giữa hai nhà, gõ cửa nhà kia là được.
Nhưng gần đây hắn hay đến nhà Lý Ngân Hàng nhiều hơn.
Lúc hai chủ sóc ngồi sóng vai gặm táo trên sofa, Nam Chu tò mò hỏi hắn:
– Trong nhà Ngân Hàng có gì mà anh thích đi như vậy?
Nam Cực Tinh cắn táo, gò má hơi sáng lên ánh vàng:
– Nhà cô ấy có… có…
Rốt cuộc có cái gì, hắn ấp a ấp úng một hồi vẫn không nói được ra.
Bởi vậy, Nam Chu còn cố ý điều tra nghiên cứu nhà Lý Ngân Hàng một phen.
Cậu phát hiện ra chiều cao bố cục hai nhà tương tự nhau, trừ một vài chi tiết trang trí ra thì chẳng khác là bao.
Nam Chu hoang mang một hồi, cuối cùng đấm vào lòng bàn tay, chợt sáng tỏ.
Xét thấy trước đây khi Nam Cực Tinh vẫn là một chú sóc bay, hắn thường thích cắn sách mài răng, có một lần còn ăn luôn cả một góc sách vẽ của cậu.
Có lẽ nó nhìn thấy sách là ngứa răng, cũng biết không thể phá hoại, sợ Giang Phảng giận nên mới chạy đến nhà Lý Ngân Hàng trốn.
Lý Ngân Hàng mỉm cười:
– Anh ấy nói… muốn thăm nhà tôi.
Nam Chu gật đầu:
– Ừ, tôi có một chiếc xe nhưng tôi vẫn chưa biết lái, hai người có cần không.
Lý Ngân Hàng thật thà xua tay:
– Không cần đâu, không cần đâu. Nhà xa. Đổ xăng đắt lắm.
Nam Chu cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn nặn bột mì tiếp.
Lý Ngân Hàng quay vào trong bếp.
Mặc dù Nam Cực Tinh hơi ngây nhưng khác với Nam Chu.
… Hắn tiến bộ rất nhanh trong phương diện tình cảm.
Hắn rầu rĩ:
– Hay… hay là tôi ở lại. Tôi không đi nữa.
Lý Ngân Hàng nhìn hắn một cái, đoán trúng tâm tư nho nhỏ của hắn nhưng không vạch trần, chỉ cố ý thở dài:
– Mua vé rồi. Chín giờ sáng ngày mai khởi hành… bây giờ trả vé trong hai tư tiếng trước giờ khởi hành sẽ phải mất 20% tiền phí.
Nam Cực Tinh nhỏ giọng:
– Vậy phải làm sao?
Lý Ngân Hàng không trả lời câu hỏi của hắn, nghiêng đầu hỏi ngược lại:
– Làm sao? Đã nói là muốn đi rồi cơ mà.
Nam Cực Tinh ủ rũ cắt khoai tây:
– Tôi, không đẹp.
Lý Ngân Hàng bật cười:
– Chúng ta rất đẹp.
Thấy cô không hiểu, Nam Cực Tinh chỉ đành nói thực lo lắng của mình:
– Tôi… rất kỳ lạ.
Hắn chỉ vào đường văn mảnh màu vàng chưa từng biến mất trên gương mặt mình.
Lý Ngân Hàng đã chuẩn bị sẵn lý do:
– Cứ nói anh thích Cosplay.
Nam Cực Tinh đã biết xem những bộ phim gia đình đầy drama:
– Người nhà của cô sẽ hỏi tôi là ai.
Lý Ngân Hàng khoát tay:
– Không sao, họ hàng nhà tôi còn không nói giỏi bằng tôi đâu.
Nam Cực Tinh:
– … Nhưng cô sẽ nói với bọn họ tôi là ai?
– Ờ… – Lý Ngân Hàng nhai quýt – Là Nam Cực Tinh, bạn tốt của tôi, là đầu bếp mà quốc gia phân phối tới, còn là…
Nam Cực Tinh dỏng tai, đợi câu tiếp theo của cô.
Vậy mà Lý Ngân Hàng chỉ a một tiếng bất ngờ:
– Một bên chua loét, một bên lại ngọt.
Cô không thanh minh gì hết, nhét thẳng múi quýt ngọt vào miệng Nam Cực Tinh.
Nam Cực Tinh ngậm múi quýt ngọt, mím môi, có chút vui vẻ cũng có chút không hài lòng.
Nhưng hắn không biết không hài lòng ở đâu.
Giống như hắn không biết khi Lý Ngân Hàng quay người lại, bỗng dưng đỏ ửng mặt.
Máy sưởi trong phòng thực sự vừa đủ.
Nam Chu đang nhào bột mì, nghe thấy có người gõ cửa, cậu đeo đôi dép bông bước loẹt quẹt ra mở cửa.
Giang Phảng bước vào, mặt đỏ hồng, thở ra hơi nóng, những giọt nước li ti ngưng tụ trên mi anh.
Anh lắc chiếc túi nhựa trong tay:
– Mua giấm về rồi đây.
Lý Ngân Hàng bước khỏi bếp, cầm chai giấm từ tay anh, ngẩng đầu nhìn búi tóc nửa đầu của anh, mím môi cười thầm.
– Em ấy búi đấy.
Giang Phảng giải thích qua về nguồn gốc kiểu đầu mới của mình, sau đó mỉm cười chỉ vào chiếc áo jacket phong cách Anh cùng chiếc khăn quàng cổ chất liệu len lông cừu màu xám.
– Em ấy phối đấy. Em ấy quàng luôn.
Lý Ngân Hàng: …
Nghĩ theo chiều hướng tốt thì đây chính là miếng cơm chó cuối cùng trong năm nay của cô.
Nhân trộn giấm nháy mắt chuẩn bị xong.
Lý Ngân Hàng cất tiếng gọi:
– Rửa tay gói sủi cảo thôi nào…
Giang Phảng đã thay quần áo mặc ở nhà, vừa xắn tay áo vừa nói:
– Không vội, đợi em ấy một chút đã.
Lý Ngân Hàng:
– … Hả?
Chừng một phút sau.
Nữ MC trên tivi dịu dàng gần gũi nói: “Bản tin trực tiếp kỳ này kết thúc tại đây, cảm ơn quý vị khán giả đã chú ý lắng nghe, hẹn gặp lại.”
Nam Chu ngồi trước tivi, gật đầu lịch sự:
– Hẹn gặp lại.
Chào hỏi người dẫn chương trình thông báo tin tức cho cậu nhân dịp sinh nhật xong, Nam Chu học theo Giang Phảng, xắn tay áo lên đi về phía một chậu bột, một chậu nhân, hướng về phía khói lửa nhân gian của cậu.
***
Giờ này cũng chính là giờ nấu cơm của mọi nhà.
Thành phố S.
Nhà Hạ Ngân Xuyên.
Hạ Ngân Xuyên là kẻ chuyên bán mạng, cho dù đã được điều xuống vị trí văn thư nhưng vẫn có thể làm ra tư thế không chết không dừng ở cương vị của mình.
Anh ta tăng ca hai ngày liên tiếp, bị cấp trên ép đuổi về nhà nghỉ ngơi.
Anh ta vừa đặt mình xuống gối là ngủ say sưa tới tận lúc mặt trời lặn.
Hạ Ngân Xuyên mơ màng mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã lên đèn.
Trong phòng vẫn tối đen.
Loáng thoáng có âm thanh xào nấu vọng ra khỏi bếp.
Hạ Ngân Xuyên mặc áo ba lỗ màu đen cùng quần đùi, lảo đảo vào trong bếp, nhìn thấy bóng lưng Châu Áo.
Anh ta không bất ngờ. Châu Áo có chìa khóa nhà anh ta.
Anh ta rón rén đến gần.
Châu Áo biết Hạ Ngân Xuyên đang rón rén đến gần mình.
Anh ta cố ý đặt dao thái sang một bên, quay đầu lấy rau trộn.
Quả nhiên, ngay sau đó có người nhào tới ngay sau lưng Châu Áo.
Châu Áo thẳng lưng, vươn tay đỡ bờ mông săn chắc và hơi vểnh của Hạ Ngân Xuyên, đỡ anh ta ngồi cẩn thận trên lưng.
Vết sẹo cũ trên đầu gối Hạ Ngân Xuyên cọ vào li quần Châu Áo.
Có người hoàn toàn không hay biết.
Có người giả vờ như không biết.
Hạ Ngân Xuyên bị người ta cõng trên lưng, nhất thời có cảm giác nhếch nhác không thể nói thành lời.
Nhưng anh ta mặc kệ, vùi mặt vào cổ Châu Áo:
– Ồ, bắt được Tiểu Châu ốc đồng nhà chúng ta rồi.
Châu Áo nói thẳng:
– Chưa ăn sáng, ăn trưa đúng không?
Hạ Ngân Xuyên nghĩ ngợi một lát:
– Bữa tối và bữa trưa hôm qua cũng không ăn.
Châu Áo nghẹn họng.
Gân xanh trên cổ anh ta nổi lên.
Hạ Ngân Xuyên thấy tình hình không ổn, tập tức sợ co vòi:
– Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Sau này nghe Đội trưởng Châu hết.
Thấy Châu Áo không trách mắng, anh ta thở phào một hơi, lén lút trượt xuống khỏi người Châu Áo, vươn tay nhón lấy miếng dưa chuột Châu Áo đã cắt sẵn.
Vừa mới cắn một miếng, Châu Áo cũng cầm dao lên, bình tĩnh nói:
– … Sau này, tôi sẽ tới đây thường xuyên.
Hạ Ngân Xuyên không nghĩ nhiều, cười híp mắt mò dưa chuột nhưng bị Châu Áo đập một cái cảnh cáo.
Hạ Ngân Xuyên chẳng giận chút nào.
Anh ta nhìn bàn tay đã khôi phục của Châu Áo, nhếch môi cười đắc ý, bất ngờ vươn tay vỗ mông Châu Áo một cái, chờ anh ta trả thù.
Anh ta vẫn muốn thấy Châu Áo dùng tay nhiều hơn.
Anh ta nhìn cũng thấy vui.
Không ngờ Châu Áo quay đầu bình tĩnh nhìn anh ta một lát, vươn tay xoa đầu anh ta.
Hạ Ngân Xuyên: ???
Hạ Ngân Xuyên ngơ ngác gãi gãi tóc mai của mình.
Hình như mục đích của mình, cũng coi như hoàn thành rồi.
***
Một đôi gấu hôn gió chào tạm biệt lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi.
Một con thân thể cường tráng, một con nhỏ xinh đáng yêu.
Ánh mắt lũ trẻ đầy vẻ không nỡ, không ngừng vẫy tay với bọn họ.
Cho tới khi rời khỏi đám trẻ, đi tới trước chiếc xe van hơi cũ dừng trong bãi đỗ, hai người mới tháo đầu gấu xuống.
Trời lạnh thế này, bọn họ chui trong con gấu đồ chơi cũng vã hết mồ hôi.
Lọn tóc hồng mướt mồ hôi dính bên má thiếu nữ nhỏ xinh, nhưng cô không để ý, chỉ dùng bả vai khẽ cọ đi.
Người đàn ông cao lớn im lặng đưa cho cô một sợi chun, bấy giờ cô mới mỉm cười, buộc lại tóc cho mình.
Trò chơi Vạn Vật Hấp Dẫn muôn màu muôn vẻ, “Ánh Bình Minh” muôn màu muôn vẻ. Ngày hôm qua chết rồi, ngày hôm nay hồi sinh.
Nhưng Tô Mỹ Huỳnh không phải là chú đom đóm chỉ sống có bảy ngày.
Cô không thể quên được những lầm lỗi tày trời mà mình đã phạm phải sau khi bị [Hồi Đáp] khống chế.
Cho nên, cô khiến bản thân mình trở nên bận rộn, trở nên mệt mỏi để xoa dịu bản thân.
Cũng may có người bằng lòng đi cùng cô.
Cô buộc tóc xong, hỏi Ngụy Thành Hóa:
– Chúng ta đi đâu tiếp theo đây?
Ngụy Thành Hóa còn chưa trả lời, phía sau lưng bọn họ truyền tới tiếng chào hỏi:
– Chuyện này mà cũng phải hỏi à? Đi uống bia, ăn lẩu chứ còn đi đâu?
Cô giật mình quay đầu, nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc.
Hình xăm con nhện, bốn mắt, cùng với người đàn ông im lặng không có cảm giác tồn tại kia.
Tô Mỹ Huỳnh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn “ánh bình minh” chiếu về phía cô trong bóng đêm. Cô há miệng, muốn chào bọn họ, nhưng nước mắt tự dưng rơi xuống.
***
Cùng lúc ấy, Tôn Quốc Cảnh đang bận tối mắt.
Quán nướng của gã mở cửa lại, việc làm ăn còn tốt hơn trước đây.
La Các bê từng thùng bia, Tề Thiên Duẫn đang ngồi trước bếp than quạt lửa, khuôn mặt ẩn sau làn hương thịt bò và ớt cay.
Tôn Quốc Cảnh đeo tạp dề, ghi đồ ăn mọi người gọi.
Thật trùng hợp, vị khách mà gã đang đón tiếp chính là Thẩm Khiết.
Lần này chị mang theo con gái cùng đến đây.
Đáng tiếc, mặc dù bọn họ từng hợp tác chung với Lập Phương Chu, nhưng hai bên chỉ mới biết tên chứ chưa được gặp bao giờ.
Thẩm Khiết gọi đồ như mỗi vị khách bình thường đến đây:
– Mười xiên thịt bò, năm xiên đậu hũ khô, năm xiên cá mực, năm xiên van tim nướng. Tất cả đều ít cay.
Tôn Quốc Cảnh cũng điêu luyện như tất cả những ông chủ khác, cao giọng nói:
– Được ạ!
Tiếng gọi sang sảng, kéo theo cả chút tự đắc, chút vui vẻ bên con đường đêm khuya.
***
Cơm nước xong, Lý Ngân Hàng và Nam Cực Tinh chào tạm biệt.
Gần nửa đêm, nhân lúc Nam Chu đang tắm rửa, Giang Phảng xuống dưới lầu một chuyến.
Đợi Nam Chu ra ngoài, Giang Phảng bắt cóc chú mèo nhỏ ướt rượt, dẫn cậu đến phòng khách, nói mười hai giờ mới cho phép cậu về phòng.
Nam Chu nằm trong lòng Giang Phảng xem phim.
Trong lúc ấy, vô số lần cậu muốn tới phòng ngủ nhìn trộm, nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Phảng bắt được.
Đến tận mười hai giờ đêm, Giang Phảng mới đứng sau lưng Nam Chu, một tay dắt tay, một tay che mắt cậu, dẫn cậu từng bước đến trước cánh cửa phòng ngủ khép kín.
Két…
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bàn tay che mắt Nam Chu cũng buông lỏng.
Nam Chu khẽ mở mắt ra.
Một đống hộp đóng gói tinh xảo xếp chỉnh tề trong phòng ngủ của bọn họ.
PS 7.
Một tấm đĩa than.
Một quyển sách lập thể mở ra có thể nhìn thấy núi sông.
Một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay để ghi chép lại hình ảnh sinh hoạt của bọn họ.
Một bộ họa cụ và màu vẽ cao cấp.
Một chiếc bảng vẽ điện tử Wacom.
***
Nam Chu đếm qua, tổng cộng có hai mươi tư món quà sinh nhật.
– Những năm qua là anh không tốt mới bỏ lỡ nhiều sinh nhật của em như thế. Hiện tại anh bổ sung toàn bộ quà cho em.
Giang Phảng ôm Nam Chu, khẽ đặt cằm lên hõm vai cậu, nhẹ nhàng xoa xoa:
– Sau này mỗi một năm đều là của em.
Nam Chu không nói được tâm trạng của mình lúc này.
Cậu chỉ biết, bây giờ tim mình đang đập rất nhanh.
Vì thế, cậu xoay người, kéo cổ áo Giang Phảng, hơi nhón chân lên, dịu dàng hôn anh.
Cùng anh tận hưởng mới là điều tốt nhất.
Hết chương 322
------oOo------
Khi hai người quay trở về thành phố C, trời đã vào cuối đông.
Lần đầu tiên Nam Chu được ăn cháo Lạp Bát, ngạc nhiên vì quá ngon. Sau đó cậu đón sinh nhật của mình trong căn nhà mới.
Bây giờ Nam Chu vẫn là thầy Nam.
Chức vụ của cậu là huấn luyện viên võ thuật đặc biệt của quốc gia, được phân cho một căn hộ lớn.
Nơi đây từng là chỗ ở của một huấn luyện viên đã về hưu, trang hoàng đầy đủ, thiên về phong cách Trung Quốc. Tường treo tivi khá sáng tạo, phân những ô nhỏ tạo thành một mặt giá sách, khá phong nhã.
Trong tin tức được phát trên ti vi, vạn vật đổi mới, không khí hân hoan.
Người thân trở về, cảm giác nghi thức của tất cả mọi người đã vượt quá nội dung của ngày lễ tết, hiếm khi mọi người mới thật lòng đón lễ như vậy.
Người người nhà nhà treo câu đối xuân, quét tước dọn dẹp nhà cửa, tràn ngập chờ mong vào một năm mới tốt lành.
Lý Ngân Hàng ló đầu ra khỏi phòng bếp:
– Thầy Nam, cậu muốn ăn nhân sủi cảo gì?
Nam Chu nghiêm túc đưa ra đáp án:
– Táo.
Lý Ngân Hàng: …
Cô chuyển lời đến Nam Cực Tinh đang trộn nhân:
– Thịt heo hành.
Nam Cực Tinh đeo tạp dề đứng trước kệ bếp, thái thịt lợn thoăn thoắt:
– Ừ.
Nhân thịt xào qua chảo dầu nóng, thả vào chút hành vang lên xì xèo.
Lý Ngân Hàng bê một chậu đổ sẵn nước, bột mì, trứng đến trước mặt Nam Chu, chỉ cậu cách làm thế nào để biến hỗn hợp này thành vỏ bánh.
Vì thế người giấy Nam Chu ngoan ngoãn nghe lời ôm cái chậu sắt, chăm chỉ nhào bột.
Nhào qua nhào lại, nhào ra được một cục bột to.
Lý Ngân Hàng cầm quả quýt, vừa bóc vỏ vừa nói cho cậu nghe:
– Thầy Nam, ngày mai là sinh nhật cậu, hôm nay gói sủi cảo, chuyện này gọi là “bao người nhỏ”, ngày mai có thể được ăn mỳ trường thọ rồi.
Cô lảm nhảm:
– Vốn dĩ tôi định ở lại đón sinh nhật với cậu cơ. Nhưng vé xe dịp lễ tết khó giật lắm, tranh tới tranh lui cũng chỉ còn hai vé ngày mai thôi.
Nam Chu dừng tay:
– Hai vé?
– Ừ. – Lý Ngân Hàng nhìn vào phòng bếp – Tôi và anh ấy. Hai chúng tôi.
Tiếng va chạm của bát đũa nồi trong bếp dịu xuống, rõ ràng có một đôi tai sóc đang lặng lẽ dựng thẳng lên.
Nam Cực Tinh có ổ ở cả hai nhà.
Nếu hắn muốn đi từ nhà này qua nhà kia, chỉ cần nhảy lên lưới chống trộm giữa hai nhà, gõ cửa nhà kia là được.
Nhưng gần đây hắn hay đến nhà Lý Ngân Hàng nhiều hơn.
Lúc hai chủ sóc ngồi sóng vai gặm táo trên sofa, Nam Chu tò mò hỏi hắn:
– Trong nhà Ngân Hàng có gì mà anh thích đi như vậy?
Nam Cực Tinh cắn táo, gò má hơi sáng lên ánh vàng:
– Nhà cô ấy có… có…
Rốt cuộc có cái gì, hắn ấp a ấp úng một hồi vẫn không nói được ra.
Bởi vậy, Nam Chu còn cố ý điều tra nghiên cứu nhà Lý Ngân Hàng một phen.
Cậu phát hiện ra chiều cao bố cục hai nhà tương tự nhau, trừ một vài chi tiết trang trí ra thì chẳng khác là bao.
Nam Chu hoang mang một hồi, cuối cùng đấm vào lòng bàn tay, chợt sáng tỏ.
Xét thấy trước đây khi Nam Cực Tinh vẫn là một chú sóc bay, hắn thường thích cắn sách mài răng, có một lần còn ăn luôn cả một góc sách vẽ của cậu.
Có lẽ nó nhìn thấy sách là ngứa răng, cũng biết không thể phá hoại, sợ Giang Phảng giận nên mới chạy đến nhà Lý Ngân Hàng trốn.
Lý Ngân Hàng mỉm cười:
– Anh ấy nói… muốn thăm nhà tôi.
Nam Chu gật đầu:
– Ừ, tôi có một chiếc xe nhưng tôi vẫn chưa biết lái, hai người có cần không.
Lý Ngân Hàng thật thà xua tay:
– Không cần đâu, không cần đâu. Nhà xa. Đổ xăng đắt lắm.
Nam Chu cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn nặn bột mì tiếp.
Lý Ngân Hàng quay vào trong bếp.
Mặc dù Nam Cực Tinh hơi ngây nhưng khác với Nam Chu.
… Hắn tiến bộ rất nhanh trong phương diện tình cảm.
Hắn rầu rĩ:
– Hay… hay là tôi ở lại. Tôi không đi nữa.
Lý Ngân Hàng nhìn hắn một cái, đoán trúng tâm tư nho nhỏ của hắn nhưng không vạch trần, chỉ cố ý thở dài:
– Mua vé rồi. Chín giờ sáng ngày mai khởi hành… bây giờ trả vé trong hai tư tiếng trước giờ khởi hành sẽ phải mất 20% tiền phí.
Nam Cực Tinh nhỏ giọng:
– Vậy phải làm sao?
Lý Ngân Hàng không trả lời câu hỏi của hắn, nghiêng đầu hỏi ngược lại:
– Làm sao? Đã nói là muốn đi rồi cơ mà.
Nam Cực Tinh ủ rũ cắt khoai tây:
– Tôi, không đẹp.
Lý Ngân Hàng bật cười:
– Chúng ta rất đẹp.
Thấy cô không hiểu, Nam Cực Tinh chỉ đành nói thực lo lắng của mình:
– Tôi… rất kỳ lạ.
Hắn chỉ vào đường văn mảnh màu vàng chưa từng biến mất trên gương mặt mình.
Lý Ngân Hàng đã chuẩn bị sẵn lý do:
– Cứ nói anh thích Cosplay.
Nam Cực Tinh đã biết xem những bộ phim gia đình đầy drama:
– Người nhà của cô sẽ hỏi tôi là ai.
Lý Ngân Hàng khoát tay:
– Không sao, họ hàng nhà tôi còn không nói giỏi bằng tôi đâu.
Nam Cực Tinh:
– … Nhưng cô sẽ nói với bọn họ tôi là ai?
– Ờ… – Lý Ngân Hàng nhai quýt – Là Nam Cực Tinh, bạn tốt của tôi, là đầu bếp mà quốc gia phân phối tới, còn là…
Nam Cực Tinh dỏng tai, đợi câu tiếp theo của cô.
Vậy mà Lý Ngân Hàng chỉ a một tiếng bất ngờ:
– Một bên chua loét, một bên lại ngọt.
Cô không thanh minh gì hết, nhét thẳng múi quýt ngọt vào miệng Nam Cực Tinh.
Nam Cực Tinh ngậm múi quýt ngọt, mím môi, có chút vui vẻ cũng có chút không hài lòng.
Nhưng hắn không biết không hài lòng ở đâu.
Giống như hắn không biết khi Lý Ngân Hàng quay người lại, bỗng dưng đỏ ửng mặt.
Máy sưởi trong phòng thực sự vừa đủ.
Nam Chu đang nhào bột mì, nghe thấy có người gõ cửa, cậu đeo đôi dép bông bước loẹt quẹt ra mở cửa.
Giang Phảng bước vào, mặt đỏ hồng, thở ra hơi nóng, những giọt nước li ti ngưng tụ trên mi anh.
Anh lắc chiếc túi nhựa trong tay:
– Mua giấm về rồi đây.
Lý Ngân Hàng bước khỏi bếp, cầm chai giấm từ tay anh, ngẩng đầu nhìn búi tóc nửa đầu của anh, mím môi cười thầm.
– Em ấy búi đấy.
Giang Phảng giải thích qua về nguồn gốc kiểu đầu mới của mình, sau đó mỉm cười chỉ vào chiếc áo jacket phong cách Anh cùng chiếc khăn quàng cổ chất liệu len lông cừu màu xám.
– Em ấy phối đấy. Em ấy quàng luôn.
Lý Ngân Hàng: …
Nghĩ theo chiều hướng tốt thì đây chính là miếng cơm chó cuối cùng trong năm nay của cô.
Nhân trộn giấm nháy mắt chuẩn bị xong.
Lý Ngân Hàng cất tiếng gọi:
– Rửa tay gói sủi cảo thôi nào…
Giang Phảng đã thay quần áo mặc ở nhà, vừa xắn tay áo vừa nói:
– Không vội, đợi em ấy một chút đã.
Lý Ngân Hàng:
– … Hả?
Chừng một phút sau.
Nữ MC trên tivi dịu dàng gần gũi nói: “Bản tin trực tiếp kỳ này kết thúc tại đây, cảm ơn quý vị khán giả đã chú ý lắng nghe, hẹn gặp lại.”
Nam Chu ngồi trước tivi, gật đầu lịch sự:
– Hẹn gặp lại.
Chào hỏi người dẫn chương trình thông báo tin tức cho cậu nhân dịp sinh nhật xong, Nam Chu học theo Giang Phảng, xắn tay áo lên đi về phía một chậu bột, một chậu nhân, hướng về phía khói lửa nhân gian của cậu.
***
Giờ này cũng chính là giờ nấu cơm của mọi nhà.
Thành phố S.
Nhà Hạ Ngân Xuyên.
Hạ Ngân Xuyên là kẻ chuyên bán mạng, cho dù đã được điều xuống vị trí văn thư nhưng vẫn có thể làm ra tư thế không chết không dừng ở cương vị của mình.
Anh ta tăng ca hai ngày liên tiếp, bị cấp trên ép đuổi về nhà nghỉ ngơi.
Anh ta vừa đặt mình xuống gối là ngủ say sưa tới tận lúc mặt trời lặn.
Hạ Ngân Xuyên mơ màng mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã lên đèn.
Trong phòng vẫn tối đen.
Loáng thoáng có âm thanh xào nấu vọng ra khỏi bếp.
Hạ Ngân Xuyên mặc áo ba lỗ màu đen cùng quần đùi, lảo đảo vào trong bếp, nhìn thấy bóng lưng Châu Áo.
Anh ta không bất ngờ. Châu Áo có chìa khóa nhà anh ta.
Anh ta rón rén đến gần.
Châu Áo biết Hạ Ngân Xuyên đang rón rén đến gần mình.
Anh ta cố ý đặt dao thái sang một bên, quay đầu lấy rau trộn.
Quả nhiên, ngay sau đó có người nhào tới ngay sau lưng Châu Áo.
Châu Áo thẳng lưng, vươn tay đỡ bờ mông săn chắc và hơi vểnh của Hạ Ngân Xuyên, đỡ anh ta ngồi cẩn thận trên lưng.
Vết sẹo cũ trên đầu gối Hạ Ngân Xuyên cọ vào li quần Châu Áo.
Có người hoàn toàn không hay biết.
Có người giả vờ như không biết.
Hạ Ngân Xuyên bị người ta cõng trên lưng, nhất thời có cảm giác nhếch nhác không thể nói thành lời.
Nhưng anh ta mặc kệ, vùi mặt vào cổ Châu Áo:
– Ồ, bắt được Tiểu Châu ốc đồng nhà chúng ta rồi.
Châu Áo nói thẳng:
– Chưa ăn sáng, ăn trưa đúng không?
Hạ Ngân Xuyên nghĩ ngợi một lát:
– Bữa tối và bữa trưa hôm qua cũng không ăn.
Châu Áo nghẹn họng.
Gân xanh trên cổ anh ta nổi lên.
Hạ Ngân Xuyên thấy tình hình không ổn, tập tức sợ co vòi:
– Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Sau này nghe Đội trưởng Châu hết.
Thấy Châu Áo không trách mắng, anh ta thở phào một hơi, lén lút trượt xuống khỏi người Châu Áo, vươn tay nhón lấy miếng dưa chuột Châu Áo đã cắt sẵn.
Vừa mới cắn một miếng, Châu Áo cũng cầm dao lên, bình tĩnh nói:
– … Sau này, tôi sẽ tới đây thường xuyên.
Hạ Ngân Xuyên không nghĩ nhiều, cười híp mắt mò dưa chuột nhưng bị Châu Áo đập một cái cảnh cáo.
Hạ Ngân Xuyên chẳng giận chút nào.
Anh ta nhìn bàn tay đã khôi phục của Châu Áo, nhếch môi cười đắc ý, bất ngờ vươn tay vỗ mông Châu Áo một cái, chờ anh ta trả thù.
Anh ta vẫn muốn thấy Châu Áo dùng tay nhiều hơn.
Anh ta nhìn cũng thấy vui.
Không ngờ Châu Áo quay đầu bình tĩnh nhìn anh ta một lát, vươn tay xoa đầu anh ta.
Hạ Ngân Xuyên: ???
Hạ Ngân Xuyên ngơ ngác gãi gãi tóc mai của mình.
Hình như mục đích của mình, cũng coi như hoàn thành rồi.
***
Một đôi gấu hôn gió chào tạm biệt lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi.
Một con thân thể cường tráng, một con nhỏ xinh đáng yêu.
Ánh mắt lũ trẻ đầy vẻ không nỡ, không ngừng vẫy tay với bọn họ.
Cho tới khi rời khỏi đám trẻ, đi tới trước chiếc xe van hơi cũ dừng trong bãi đỗ, hai người mới tháo đầu gấu xuống.
Trời lạnh thế này, bọn họ chui trong con gấu đồ chơi cũng vã hết mồ hôi.
Lọn tóc hồng mướt mồ hôi dính bên má thiếu nữ nhỏ xinh, nhưng cô không để ý, chỉ dùng bả vai khẽ cọ đi.
Người đàn ông cao lớn im lặng đưa cho cô một sợi chun, bấy giờ cô mới mỉm cười, buộc lại tóc cho mình.
Trò chơi Vạn Vật Hấp Dẫn muôn màu muôn vẻ, “Ánh Bình Minh” muôn màu muôn vẻ. Ngày hôm qua chết rồi, ngày hôm nay hồi sinh.
Nhưng Tô Mỹ Huỳnh không phải là chú đom đóm chỉ sống có bảy ngày.
Cô không thể quên được những lầm lỗi tày trời mà mình đã phạm phải sau khi bị [Hồi Đáp] khống chế.
Cho nên, cô khiến bản thân mình trở nên bận rộn, trở nên mệt mỏi để xoa dịu bản thân.
Cũng may có người bằng lòng đi cùng cô.
Cô buộc tóc xong, hỏi Ngụy Thành Hóa:
– Chúng ta đi đâu tiếp theo đây?
Ngụy Thành Hóa còn chưa trả lời, phía sau lưng bọn họ truyền tới tiếng chào hỏi:
– Chuyện này mà cũng phải hỏi à? Đi uống bia, ăn lẩu chứ còn đi đâu?
Cô giật mình quay đầu, nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc.
Hình xăm con nhện, bốn mắt, cùng với người đàn ông im lặng không có cảm giác tồn tại kia.
Tô Mỹ Huỳnh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn “ánh bình minh” chiếu về phía cô trong bóng đêm. Cô há miệng, muốn chào bọn họ, nhưng nước mắt tự dưng rơi xuống.
***
Cùng lúc ấy, Tôn Quốc Cảnh đang bận tối mắt.
Quán nướng của gã mở cửa lại, việc làm ăn còn tốt hơn trước đây.
La Các bê từng thùng bia, Tề Thiên Duẫn đang ngồi trước bếp than quạt lửa, khuôn mặt ẩn sau làn hương thịt bò và ớt cay.
Tôn Quốc Cảnh đeo tạp dề, ghi đồ ăn mọi người gọi.
Thật trùng hợp, vị khách mà gã đang đón tiếp chính là Thẩm Khiết.
Lần này chị mang theo con gái cùng đến đây.
Đáng tiếc, mặc dù bọn họ từng hợp tác chung với Lập Phương Chu, nhưng hai bên chỉ mới biết tên chứ chưa được gặp bao giờ.
Thẩm Khiết gọi đồ như mỗi vị khách bình thường đến đây:
– Mười xiên thịt bò, năm xiên đậu hũ khô, năm xiên cá mực, năm xiên van tim nướng. Tất cả đều ít cay.
Tôn Quốc Cảnh cũng điêu luyện như tất cả những ông chủ khác, cao giọng nói:
– Được ạ!
Tiếng gọi sang sảng, kéo theo cả chút tự đắc, chút vui vẻ bên con đường đêm khuya.
***
Cơm nước xong, Lý Ngân Hàng và Nam Cực Tinh chào tạm biệt.
Gần nửa đêm, nhân lúc Nam Chu đang tắm rửa, Giang Phảng xuống dưới lầu một chuyến.
Đợi Nam Chu ra ngoài, Giang Phảng bắt cóc chú mèo nhỏ ướt rượt, dẫn cậu đến phòng khách, nói mười hai giờ mới cho phép cậu về phòng.
Nam Chu nằm trong lòng Giang Phảng xem phim.
Trong lúc ấy, vô số lần cậu muốn tới phòng ngủ nhìn trộm, nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Phảng bắt được.
Đến tận mười hai giờ đêm, Giang Phảng mới đứng sau lưng Nam Chu, một tay dắt tay, một tay che mắt cậu, dẫn cậu từng bước đến trước cánh cửa phòng ngủ khép kín.
Két…
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bàn tay che mắt Nam Chu cũng buông lỏng.
Nam Chu khẽ mở mắt ra.
Một đống hộp đóng gói tinh xảo xếp chỉnh tề trong phòng ngủ của bọn họ.
PS 7.
Một tấm đĩa than.
Một quyển sách lập thể mở ra có thể nhìn thấy núi sông.
Một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay để ghi chép lại hình ảnh sinh hoạt của bọn họ.
Một bộ họa cụ và màu vẽ cao cấp.
Một chiếc bảng vẽ điện tử Wacom.
***
Nam Chu đếm qua, tổng cộng có hai mươi tư món quà sinh nhật.
– Những năm qua là anh không tốt mới bỏ lỡ nhiều sinh nhật của em như thế. Hiện tại anh bổ sung toàn bộ quà cho em.
Giang Phảng ôm Nam Chu, khẽ đặt cằm lên hõm vai cậu, nhẹ nhàng xoa xoa:
– Sau này mỗi một năm đều là của em.
Nam Chu không nói được tâm trạng của mình lúc này.
Cậu chỉ biết, bây giờ tim mình đang đập rất nhanh.
Vì thế, cậu xoay người, kéo cổ áo Giang Phảng, hơi nhón chân lên, dịu dàng hôn anh.
Cùng anh tận hưởng mới là điều tốt nhất.
Hết chương 322
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.