Chương 72: Nỗi sợ trăng tròn (Sáu)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Đã chứng kiến cơ thể bất tử của người phụ nữ chỉ có nửa người, không ai tin tưởng trận lở tuyết nhỏ kia có thể gây ra thương tổn thật sự gì với bốn con quái vật hết.
Cho nên bọn họ phải tận dụng cơ hội không dễ gì có được này, thể hiện hết sức những ưu thế thuộc về bọn họ.
Bọn họ đi vòng vèo trên nền tuyết.
Núi tuyết vốn đã khó đi, tuyết có lúc nặng hạt có lúc nhẹ, có chỗ bước lên bình thường nhưng có chỗ vừa giẫm lên đã thụt xuống nửa bắp chân.
Cũng may mọi người giúp đỡ lẫn nhau, tốc độ đi cũng khá ổn.
Không gian tĩnh lặng, từng bước đi chỉ nghe thấy tiếng tuyết vang.
Tuyết vốn có đặc tính hấp thụ âm thanh và phản xạ lại ánh sáng.
Ánh sáng bạc chói mắt, khiến những người đeo kính chắn gió đều khó tránh hoa mắt. Cộng thêm việc không biết bản thân đang ở đâu trên con đường leo núi, thực sự khiến cho người ta cảm thấy hoang mang và cô độc.
Bởi vậy, mọi người gắng sức dựa vào nhau, dùng thân nhiệt tiếp xúc qua da để cổ vũ nhau.
Nam Chu không để Giang Phảng khiêng mà im lặng đi cuối đội ngũ.
Lý Ngân Hàng được Lương Sấu dắt đi, không nhịn được ngoảnh lại ngó, cô rất lo lắng trạng thái cơ thể của Nam Chu.
Giang Phảng ủ ấm bàn tay Nam Chu trong tay mình, khẽ ngâm nga ca khúc.
Một khúc dân ca Ukraine.
Giọng của anh rất hay, khàn khàn như mang theo dòng điện, gió tuyết trong lành thổi qua dễ dàng đánh tan âm thanh ấy, nhưng khi thổi vào tai Nam Chu thì giọng hát vừa đúng mực, vừa khẽ vừa ấm áp.
Hạ Ngân Xuyên bọc hậu lên tiếng nhắc nhở:
– Tiết kiệm oxy.
Giang Phảng nhìn anh ta, gật đầu cảm ơn sự quan tâm rồi tiếp tục khe khẽ ngâm nga bài hát.
Hạ Ngân Xuyên thấy Nam Chu lảo đảo, nghĩ rằng thể lực của cậu sắp cạn kiệt, anh ta xoa xoa gò má, ấn đồng hồ, lập tức ra lệnh:
– Nghỉ ngơi! Ba phút!
Nam Chu rất nghe lời, lập tức ngồi xuống đất, vùi mặt vào trong đầu gối, nắm bắt thời gian điều chỉnh nhịp thở, hồi phục thể lực.
Hạ Ngân Xuyên đã quen đùa cợt với đồng đội, thuận tay xoa tung tóc cậu, cười nói:
– Thằng nhóc này sao lại yếu thế cơ chứ.
Nam Chu ló mặt ra từ khuỷu tay nhìn anh ta.
Cậu thở ra từng luồng khói trắng lớn, khói trắng kết thành sương trên tóc mai cậu, tôn lên gương mặt càng thêm xinh đẹp và tái nhợt.
Hạ Ngân Xuyên nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ.
Anh ta đi cuối cùng, một là vì bọc hậu.
Hai là vì, anh ta muốn nhìn xem người có thể khiến Lâm Chi Tùng quan tâm rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào.
Ban đầu anh ta còn tưởng Nam Chu giả vờ yếu ớt.
Kết quả, đi suốt quãng đường, anh ta nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thế nào cũng cảm thấy Nam Chu là một mỹ nhân yếu ớt nhưng thông minh, động tác còn vụng về.
Chẳng qua đầu óc thông minh chút, đâu đến mức khiến Lâm Chi Tùng phải nhìn chằm chằm không rời mắt thế chứ?
Hạ Ngân Xuyên lắc đầu, không nghĩ được rốt cuộc Lâm Chi Tùng đang nhằm vào điều gì của Nam Chu.
Người nghĩ nhiều như Lâm Chi Tùng kiên quyết không chịu nói rõ suy đoán cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngân Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, bước lên phía trước, kiểm tra lần lượt tình huống của những đồng đội khác.
Lục Bỉ Phương được sắp xếp đi thăm dò đường, sau đó lại phải cấp tốc hành quân cùng đồng đội, tiêu hao không ít thể lực.
Dẫu vậy, trong lòng cậu ta vẫn để tâm tới trách nhiệm của mình, vừa nghỉ ngơi đã thở hồng hộc đi kiểm tra đội ba người Lập Phương Chu.
Bản thân Lục Bỉ Phương đã thở như cái ống bễ, dù thế so với hơi thở mang theo đau đớn của Nam Chu thì tốt hơn nhiều.
Cậu ta không nhịn được muốn vuốt lưng, thuận nhịp thở cho Nam Chu, nhưng bó tay vì nửa người trên của Nam Chu được Giang Phảng ôm trong lòng, dịu dàng vỗ về. Cậu ta thực sự không có chỗ chen tay. Cậu ta chỉ đành đứng bên cạnh nhắc nhở:
– Muốn vượt phó bản thì anh phải rèn luyện… cơ thể nhiều hơn…
Nam Chu hơi ngẩng lên, nhìn như thể bị chiếc kính chắn gió nặng nề đè cho không thể ngẩng đầu lên được:
– Cảm ơn.
Lục Bỉ Phương cười hiền hậu đáng yêu:
– Không phải khách sáo thế đâu.
Nam Chu chống hai tay lên đầu gối, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên tuyết.
Trăng trên trời như một chiếc đèn chiếu khổng lồ, cái bóng hèn nhát rúc dưới chân cậu, chỉ còn lại một khoảng ngắn, gần như không có.
Cậu lặng lẽ nhìn một hồi, bỗng dưng ngồi dậy.
Bởi vì hai chân mềm nhũn nên ngã thẳng ra phía sau.
Cũng may Giang Phảng nhanh tay đỡ được cậu, dùng mũi chân đỡ khuỷu chân cậu, ôm cậu vào lòng.
Hai người lăn mấy vòng trên nền tuyết mềm xốp mới từ từ dừng lại không lăn thêm xuống dưới
Hạ Ngân Xuyên tuần tra một vòng, sau đó nói mấy câu với Châu Áo, rồi mới vòng về, nhìn thấy hai người tự dưng lăn với nhau. Anh ta hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Nam Chu ngẩng đầu lên từ lồng ngực Giang Phảng:
– Không thể đi tiếp như thế này được.
Hạ Ngân Xuyên:
– Cậu có cách gì à?
Nam Chu:
– Chúng ta chia nhau ra đi.
Hạ Ngân Xuyên là người đầu tiên phản đối:
– Không được. Chúng ta không thể để một người phía sau.
Nam Chu còn thở dốc chưa ngừng được, nhưng ánh mắt vô cùng đáng tin:
– Tôi không thương lượng.
Hạ Ngân Xuyên nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi yếu ớt nhưng thông minh và nhạy bén này. Vừa sợ cậu nghĩ thể lực của mình sẽ kéo chân đội ngũ, mặt khác có một âm thanh thầm nói với anh ta, cậu không phải người ngốc nghếch bằng lòng chịu chết.
Hạ Ngân Xuyên:
– Cậu nói sắp xếp của cậu xem nào.
Nam Chu:
– Tôi, cả anh Phảng nữa sẽ tách mọi người ra. Hai đội chia nhau ra đi.
Vốn dĩ đội “Thanh Đồng” đã có nghi ngờ về thân phận của hai người nhưng không nói ra, cộng với chiếc máy ghi âm bị phát hiện nên ngay lúc ấy bọn họ đã cho rằng do cảm thấy sắp bại lộ thân phận nên hai người mới tìm cái cớ rời khỏi đội ngũ.
Lâm Chi Tùng đi tới gần, thở ra sương trắng, che giấu vẻ nghi ngờ trong đôi mắt mình:
– Hai người định đi đâu?
Tuy hỏi “hai người”, vậy mà ánh mắt cậu ta chỉ nhìn mỗi mình Nam Chu.
Nam Chu mở miệng:
– Tìm một nơi có thể dựng trại trên núi này.
Giống như tìm đại một lý do qua loa để thoát đội.
Lương Sấu hỏi:
– Hai người không định leo tiếp sao?
Nam Chu:
– Cứ trèo lên cũng không có ý nghĩa gì.
– Đỉnh núi chưa chắc đã có thứ mà bọn chúng quan tâm.
Một câu nói không đầu không đuôi.
Hạ Ngân Xuyên cau mày:
– Bọn chúng đã nói Thần Mặt Trăng ăn thịt người ở trên đỉnh núi cơ mà?
Nam Chu:
– Bọn chúng còn nói không thể mạo phạm Thần Mặt Trăng, cho nên bọn chúng sẽ giết những người lên núi.
Gió tuyết thổi qua, không gian tĩnh mịch.
Hạ Ngân Xuyên cau mày:
– Ý cậu là bọn chúng đang nói dối à.
Nam Chu nói:
– Tôi không biết.
– Nhưng tôi biết bọn chúng không muốn để chúng ta lên núi.
Không phải chuyện này đã quá rõ ràng rồi hay sao.
Nam Chu lại nói:
– Bọn chúng cũng thường xuyên lên núi.
Trong cuộc đối thoại với bọn họ, đám quái vật kia có nhắc tới sẽ tuần tra núi định kỳ.
Bởi vì biết được đám quái vật kia sẽ đi tuần núi, bọn họ không thể không từ bỏ ảo tưởng đóng quân tại chỗ, lựa chọn dương đông kích tây để tách đám quái vật kia ra.
Nam Chu luôn quan sát sắc mặt của ba “người” kia, kể từ lúc ấy, cậu cảm thấy rất lạ.
Khi nói tới tuần núi, ánh mắt của bọn chúng thống nhất nhìn trên núi.
Dường như chức trách của bọn chúng là tuần tra trong phạm vi từ chỗ lều trại của bọn chúng tới đỉnh núi.
Còn về chân núi, nếu như không có dấu vết và chứng cứ có người xâm lấn, vậy thì không đáng để bọn chúng phân tâm chú ý tới.
Chứng cứ thể hiện ở chỗ, ngay cả khi nghe thấy tin tình báo và xuống núi kiểm tra thì bọn chúng vẫn để hai người trông chừng căn nhà nhỏ, sợ bọn họ sẽ lên núi.
– Bọn chúng đang sợ hãi điều gì. Cho nên mới vừa đe dọa những người muốn lên núi rằng trên núi có Thần Mặt Trăng, không được phép lên núi. Mặt khác lại muốn giết những người thực sự muốn lên núi.
– Cho nên, có lẽ trên núi có thứ rất quan trọng, và không thể mạo phạm đối với chúng.
– Thứ kia chưa chắc đã ở trên đỉnh núi, bởi vì nếu ở trên đỉnh núi thật thì bọn chúng đã ngồi đợi sẵn trên đó rồi.
– Cho nên tôi muốn tìm kiếm ở những nơi tiện cắm trại hay nghỉ chân trong khoảng cách từ 4513 mét lên tới đỉnh núi, xem có manh mối nào không.
Không thể không nói, cho dù Nam Chu có thực sự kiếm cớ rời khỏi đội thì đây cũng là một lý do khá ổn.
Hơn nữa, suy đoán của Nam Chu chẳng qua cũng chỉ là suy đoán.
Điều này không đáng để mọi người dốc toàn lực ra tay kiểm chứng.
Cách xử lý tốt nhất là chia hai ba người đi kiểm chứng suy đoán này, còn phần lớn đội ngũ có thể lên núi, chiếm được vị trí cao hơn.
Hạ Ngân Xuyên không đáp lại được, quay sang hỏi Giang Phảng:
– Cậu muốn đi chung với cậu ấy à?
Ban nãy Nam Chu không hỏi ý kiến Giang Phảng, bấy giờ cũng quay đầu sang nhìn anh.
Giang Phảng nhún vai cười:
– Là vinh hạnh của tôi.
Hạ Ngân Xuyên thở ra một hơi, biết điều này cũng đồng nghĩa với việc không thể thuyết phục.
Anh ta có thể nhìn ra, mặc dù Giang Phảng thông minh, nhưng Nam Chu mới thực sự là người quyết định cao nhất.
Anh ta ngoái về sau dặn:
– Tiểu Lục…
Giang Phảng xua tay:
– Không cần. Hai chúng tôi đi được rồi.
Anh đã quyết tâm chia nhau ra mỗi người một ngả rồi.
Lý Ngân Hàng cũng biết rõ mình nên đứng bên nào.
Cô vừa định đi qua thì Nam Chu đưa tay ra hiệu cô dừng lại. Cậu thản nhiên nói thẳng:
– Bây giờ tôi không thể bảo vệ được cô. Hơn nữa Giang Phảng chỉ chăm sóc mình tôi cũng đã đủ mệt rồi.
Nam Chu nói với Hạ Ngân Xuyên:
– Giúp tôi chăm sóc Ngân Hàng của chúng tôi. Đợi khi nào nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi sẽ đi đón người.
Giang Phảng cười híp mắt:
– Ngân Hàng, nhớ nghe lời bọn họ.
Giọng điệu như thể tan học bố mẹ sẽ đến đón con.
Lý Ngân Hàng dừng bước chân, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ngoan ngoãn đáp lời:
– Ừm.
Hạ Ngân Xuyên nhìn chằm chằm Nam Chu.
Bên dưới kính mắt màu trà, đôi mắt của cậu rất lạnh, không có tình cảm, nhưng rất trong trẻo.
Trực giác của Hạ Ngân Xuyên cho rằng bọn họ không muốn trốn.
Bọn họ thực sự muốn tìm một con đường khác để vượt phó bản.
***
Nhìn theo bóng dáng Nam Chu nằm trên lưng Giang Phảng rời khỏi đây, Lương Sấu tò mò hỏi Lý Ngân Hàng:
– Trước đây mọi người là bạn hả?
Lý Ngân Hàng trả lời sự thật:
– Không phải, sau khi vào trò chơi này chúng tôi mới quen nhau.
Lâm Chi Tùng nhìn thẳng vào mắt cô:
– Vậy cô hiểu bao nhiêu về bọn họ?
Câu hỏi không thèm che giấu ý khác khiến cho Lý Ngân Hàng bỗng cảm thấy khó chịu.
Cô không làm mặt hằm hằm nhưng vẫn thể hiện lập trường của mình thật rõ ràng:
– Bọn họ là người tốt.
Lương Sấu nghe ra sự phản cảm và chống đối trong lời cô nói, bèn dùng cùi chỏ huých Lâm Chi Tùng, nhắc nhở cậu ta bớt bớt lại.
Lâm Chi Tùng im miệng, nhớ tới động tác Giang Phảng đâm rìu băng vào sống lưng người phụ nữ kia. Hành động dứt khoát, không hề do dự.
Mặc dù người phụ nữ kia không phải người, nhưng nhìn Giang Phảng cũng chẳng giống người.
Còn về Nam Chu….
Lần đầu tiên Lâm Chi Tùng cảm thấy ảo não về năng lực ghi nhớ mà mình luôn tự tin.
Chắc chắn, chắc chắn cậu ta đã từng gặp Nam Chu.
Dẫu vậy, ấn tượng ấy nhạt nhòa giống như lúc này đây khi cậu ta nhìn theo bóng lưng Nam Chu qua màn tuyết lớn dày đặc như lông ngỗng.
Mờ mờ ảo ảo, chỉ cách một lớp màng nhưng từ đầu tới cuối lại không thể phá vỡ để tìm kiếm sự thật.
Sau khi gắt với Lâm Chi Tùng xong, Lý Ngân Hàng mới dần dần cảm thấy hối hận.
Bản thân cô còn đang được bọn họ bảo vệ, đâu cần thiết phải cứng như vậy chứ.
Là một người ôm đùi lớn cấp 10, Lý Ngân Hàng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cô vội vàng bỏ qua màn này, chủ động nói:
– Chúng ta xuất phát đi.
***
Trên nền tuyết rộng lớn, tám con kiến cực kỳ nhỏ bé chia nhau ra thành hai đội, một lên trên một sang phải.
Chẳng bao lâu, giữa đất trời rộng lớn, chỉ có chút ấm áp tiếp xúc cơ thể còn sót lại mới chứng minh Nam Chu và Giang Phảng vẫn còn tồn tại.
Nam Chu nằm trên lưng Giang Phảng, hai chân quấn lấy hông anh. Cậu khẽ hỏi:
– Tôi có nặng không?
Giang Phảng đưa một miếng lương khô qua, khẽ cười nói:
– Có thể cố gắng từ bây giờ.
Nam Chu tránh ở sau lưng anh, khẽ gặm lương khô đông cứng, đồng thời cũng phủi đi vụn lương khô rơi trên vai áo anh.
Cũng giống như Hạ Ngân Xuyên, mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng.
Nơi rộng rãi, bằng phẳng, cản gió, rời xa vùng đá vụn và tuyết đọng, có khe suối chảy vào…
Ở vùng đất cao hơn 4000 mét so với mực nước biển, đa số đội leo núi sẽ cổ vũ tinh thần phát động xung phong lên đỉnh núi.
Cho nên không có nhiều nơi thỏa mãn điều kiện như vậy.
Nam Chu đã khôi phục khá nhiều so với cơn đau nhức cơ thể cực độ và cảm giác khó thở ban nãy.
Cậu có thể xuống đất đi cùng với Giang Phảng.
Nhưng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Giang Phảng ở khoảng cách gần, cậu xoa xoa vị trí tim mình.
Cậu cảm thấy không thoải mái.
Vì càng lên cao càng gần với mặt trăng hơn ư?
Cậu túm lấy vạt áo Giang Phảng:
– Muốn nghỉ ngơi.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Mệt rồi à?
Nam Chu:
– Ừ.
Anh mệt rồi.
Vì thế, Giang Phảng tìm một tảng đá chắn gió, vừa vặn đủ cho hai người ẩn nấp, mới đặt Nam Chu xuống cẩn thận.
Bởi vì góc độ đặt xuống không tiêu chuẩn, đai an toàn trên áo gió Giang Phảng móc vào mũ Nam Chu, kéo mũ của cậu xuống.
Giang Phảng bật cười:
– Xin lỗi.
Anh nhặt mũ lên, tháo kính chắn gió Nam Chu ra, mở rộng vành mũ, bụng ngón tay nhè nhẹ trượt qua tai Nam Chu, đội lại mũ chống lạnh cho cậu.
Không biết xung động từ đâu ra, Giang Phảng không dừng tay.
Anh kéo thẳng mũ xuống che đi đôi mắt Nam Chu.
Chỉ để lộ đôi môi nhạt màu.
Nam Chu không phản kháng, chỉ nhướng mày nghi ngờ vì tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Giang Phảng tháo găng tay ra rồi.
Cậu không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đưa ra được phán đoán như vậy vì bụng ngón tay Giang Phảng mang nhiệt độ cao đang nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cậu.
Tự dưng Nam Chu cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
Dường như vào một thời khắc nào trước đây, khi đôi mắt cậu bị băng kín bởi một vật gì đó, cũng là bàn tay này, làm động tác hệt như lúc này với cậu.
Khẽ vuốt ve, xoa nắn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khóe môi, sau đó lại dùng ngón trỏ cọ môi châu của cậu.
Dường như đôi môi cậu là báu vật đáng giá lắm vậy.
Hơi thở khoan khoái mang theo nhiệt độ ấm nóng từ đôi môi anh phả vào mặt Nam Chu, cũng quen thuộc như lúc ấy.
Nhưng… cậu nhớ mang máng, người từng làm động tác này với cậu rõ ràng không mệt mỏi như Giang Phảng, vậy mà người đó vẫn thở dốc trước mặt cậu, dường như không thể thở nổi vậy.
Nam Chu cảm thấy thực sự có chút bất thường.
Thậm chí cậu còn nghi ngờ lẽ nào do ban nãy mình ăn lương khô, vụn lương khô dính vào môi mà không hay biết?
Cuối cùng Giang Phảng cũng dừng động tác.
Giang Phảng cũng không làm thêm động tác nào.
Chỉ trong giây lát, anh đã kéo viền mũ che mắt Nam Chu về vị trí cũ.
Đôi mắt đen láy của Nam Chu lại được nhìn thấy ánh sáng.
Hai người nhìn nhau một lúc, Giang Phảng đang quỳ một gối trước mặt cậu bật cười, che mắt cậu bằng bàn tay bị gió thổi rét lạnh:
– Có nghỉ không vậy?
Dưới ánh trăng sáng, nụ cười của Giang Phảng có cảm giác khí khái rực rỡ có thể nói đẹp tuyệt trần.
Ánh mắt Nam Chu vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước.
Cậu không nói gì, chỉ nhặt chiếc găng tay anh quăng dưới đầu gối, đeo vào cho anh.
Đương nhiên Giang Phảng không phản đối, anh còn chủ động đưa tay vào trong lòng cậu.
Ngay khi Giang Phảng đang nhìn ngắm lông mi dài đọng tuyết của Nam Chu, trái tim có ngàn lời muốn nói, ánh mắt vô ý lướt qua, bắt gặp một bóng dáng vụt qua trong màn tuyết dày đặc.
Giang Phảng lập tức ấn đầu Nam Chu xuống với tốc độ cực nhanh, che giấu hoàn toàn cơ thể hai người phía sau hòn đá.
Nam Chu không cẩn thận bị đè xuống với tư thế mười tay đan nhau, còn bị anh ôm vào lòng.
Cậu im lặng, ngạc nhiên nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng “suỵt” một tiếng với Nam Chu, lại sợ mắt cậu bị thương nên sờ lần kính chắn gió đeo vào cho cậu rồi mới chịu buông Nam Chu đã tò mò gần chết ra, để cậu xem xét tình huống với mình.
Đầu tiên, nhìn thấy quái vật hoạt động trong tuyết, Nam Chu còn tưởng rằng bọn họ không may đụng độ đám quái vật kia.
Cho tới khi tuyết nhỏ hơn, cậu mới nhìn rõ hình dạng kỳ lạ của vật kia.
Chỉ có một đôi chân mặc quần leo núi đang chạy trong đồng tuyết mênh mông.
Chỉ có mỗi hai chân.
Nhìn hình dạng của xương chậu, hẳn là đôi chân của một phụ nữ.
Cảnh tượng khá buồn cười, nhưng tận mắt nhìn thấy thì cơn buồn cười đã bị thay thế bằng cảm giác sợ hãi quái dị.
Đôi chân kia dường như có linh tính, nó chạy rồi lại dừng, dường như đang xác định mục tiêu.
Nam Chu vừa nhìn, vừa im lặng suy nghĩ, có lẽ đây mới đúng là chia ra hành động.
Cậu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn cậu với ánh mắt giảo hoạt, khẽ nháy mắt.
Hai người trao đổi ý kiến trong thời gian cực ngắn, đồng thời cũng nhất trí.
Giang Phảng lấy đạo cụ cấp C tên [Ai Cũng Có Tâm Hồn Yêu Cái Đẹp] từ trong ô đạo cụ ra.
Một chiếc gương trang điểm nho nhỏ.
Thứ này vô cùng phù hợp với tác dụng của một đạo cụ cấp C. Đó chính là chẳng có tác dụng gì nhiều.
Giang Phảng dựa vào tảng đá, áng chừng nó trong tay rồi thuận tay ném về phía sau.
Mặt gương hướng lên trên, lặng lẽ rơi xuống nền tuyết bên cạnh.
Như cảm nhận được điều gì, đôi chân vội dừng bước, rồi hướng về một tảng đá đen cách nó tầm bốn mươi mét.
Nơi đó có một chiếc gương chìm đắm trong ánh trăng, phản xạ lại ánh sáng vụn vỡ chói mắt về phía nó.
Giống như một mồi câu vô cùng động lòng người.
Hết chương 72
Chú thích đạo cụ: Ai Cũng Có Tâm Hồn Yêu Cái Đẹp là đạo cụ hệ thống tặng kèm khi đấu giá con boss “Cửa”
[Tên đạo cụ: Ai Cũng Có Tâm Hồn Yêu Cái Đẹp]
[Thuyết minh sử dụng: “Tôi” trong gương nói rằng, tôi cũng yêu bạn.]
[Lý thuyết thì sử dụng không giới hạn.]
[Bởi vì tâm hồn yêu cái đẹp sẽ chẳng bao giờ dừng lại.]
------oOo------
Đã chứng kiến cơ thể bất tử của người phụ nữ chỉ có nửa người, không ai tin tưởng trận lở tuyết nhỏ kia có thể gây ra thương tổn thật sự gì với bốn con quái vật hết.
Cho nên bọn họ phải tận dụng cơ hội không dễ gì có được này, thể hiện hết sức những ưu thế thuộc về bọn họ.
Bọn họ đi vòng vèo trên nền tuyết.
Núi tuyết vốn đã khó đi, tuyết có lúc nặng hạt có lúc nhẹ, có chỗ bước lên bình thường nhưng có chỗ vừa giẫm lên đã thụt xuống nửa bắp chân.
Cũng may mọi người giúp đỡ lẫn nhau, tốc độ đi cũng khá ổn.
Không gian tĩnh lặng, từng bước đi chỉ nghe thấy tiếng tuyết vang.
Tuyết vốn có đặc tính hấp thụ âm thanh và phản xạ lại ánh sáng.
Ánh sáng bạc chói mắt, khiến những người đeo kính chắn gió đều khó tránh hoa mắt. Cộng thêm việc không biết bản thân đang ở đâu trên con đường leo núi, thực sự khiến cho người ta cảm thấy hoang mang và cô độc.
Bởi vậy, mọi người gắng sức dựa vào nhau, dùng thân nhiệt tiếp xúc qua da để cổ vũ nhau.
Nam Chu không để Giang Phảng khiêng mà im lặng đi cuối đội ngũ.
Lý Ngân Hàng được Lương Sấu dắt đi, không nhịn được ngoảnh lại ngó, cô rất lo lắng trạng thái cơ thể của Nam Chu.
Giang Phảng ủ ấm bàn tay Nam Chu trong tay mình, khẽ ngâm nga ca khúc.
Một khúc dân ca Ukraine.
Giọng của anh rất hay, khàn khàn như mang theo dòng điện, gió tuyết trong lành thổi qua dễ dàng đánh tan âm thanh ấy, nhưng khi thổi vào tai Nam Chu thì giọng hát vừa đúng mực, vừa khẽ vừa ấm áp.
Hạ Ngân Xuyên bọc hậu lên tiếng nhắc nhở:
– Tiết kiệm oxy.
Giang Phảng nhìn anh ta, gật đầu cảm ơn sự quan tâm rồi tiếp tục khe khẽ ngâm nga bài hát.
Hạ Ngân Xuyên thấy Nam Chu lảo đảo, nghĩ rằng thể lực của cậu sắp cạn kiệt, anh ta xoa xoa gò má, ấn đồng hồ, lập tức ra lệnh:
– Nghỉ ngơi! Ba phút!
Nam Chu rất nghe lời, lập tức ngồi xuống đất, vùi mặt vào trong đầu gối, nắm bắt thời gian điều chỉnh nhịp thở, hồi phục thể lực.
Hạ Ngân Xuyên đã quen đùa cợt với đồng đội, thuận tay xoa tung tóc cậu, cười nói:
– Thằng nhóc này sao lại yếu thế cơ chứ.
Nam Chu ló mặt ra từ khuỷu tay nhìn anh ta.
Cậu thở ra từng luồng khói trắng lớn, khói trắng kết thành sương trên tóc mai cậu, tôn lên gương mặt càng thêm xinh đẹp và tái nhợt.
Hạ Ngân Xuyên nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ.
Anh ta đi cuối cùng, một là vì bọc hậu.
Hai là vì, anh ta muốn nhìn xem người có thể khiến Lâm Chi Tùng quan tâm rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào.
Ban đầu anh ta còn tưởng Nam Chu giả vờ yếu ớt.
Kết quả, đi suốt quãng đường, anh ta nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thế nào cũng cảm thấy Nam Chu là một mỹ nhân yếu ớt nhưng thông minh, động tác còn vụng về.
Chẳng qua đầu óc thông minh chút, đâu đến mức khiến Lâm Chi Tùng phải nhìn chằm chằm không rời mắt thế chứ?
Hạ Ngân Xuyên lắc đầu, không nghĩ được rốt cuộc Lâm Chi Tùng đang nhằm vào điều gì của Nam Chu.
Người nghĩ nhiều như Lâm Chi Tùng kiên quyết không chịu nói rõ suy đoán cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngân Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, bước lên phía trước, kiểm tra lần lượt tình huống của những đồng đội khác.
Lục Bỉ Phương được sắp xếp đi thăm dò đường, sau đó lại phải cấp tốc hành quân cùng đồng đội, tiêu hao không ít thể lực.
Dẫu vậy, trong lòng cậu ta vẫn để tâm tới trách nhiệm của mình, vừa nghỉ ngơi đã thở hồng hộc đi kiểm tra đội ba người Lập Phương Chu.
Bản thân Lục Bỉ Phương đã thở như cái ống bễ, dù thế so với hơi thở mang theo đau đớn của Nam Chu thì tốt hơn nhiều.
Cậu ta không nhịn được muốn vuốt lưng, thuận nhịp thở cho Nam Chu, nhưng bó tay vì nửa người trên của Nam Chu được Giang Phảng ôm trong lòng, dịu dàng vỗ về. Cậu ta thực sự không có chỗ chen tay. Cậu ta chỉ đành đứng bên cạnh nhắc nhở:
– Muốn vượt phó bản thì anh phải rèn luyện… cơ thể nhiều hơn…
Nam Chu hơi ngẩng lên, nhìn như thể bị chiếc kính chắn gió nặng nề đè cho không thể ngẩng đầu lên được:
– Cảm ơn.
Lục Bỉ Phương cười hiền hậu đáng yêu:
– Không phải khách sáo thế đâu.
Nam Chu chống hai tay lên đầu gối, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên tuyết.
Trăng trên trời như một chiếc đèn chiếu khổng lồ, cái bóng hèn nhát rúc dưới chân cậu, chỉ còn lại một khoảng ngắn, gần như không có.
Cậu lặng lẽ nhìn một hồi, bỗng dưng ngồi dậy.
Bởi vì hai chân mềm nhũn nên ngã thẳng ra phía sau.
Cũng may Giang Phảng nhanh tay đỡ được cậu, dùng mũi chân đỡ khuỷu chân cậu, ôm cậu vào lòng.
Hai người lăn mấy vòng trên nền tuyết mềm xốp mới từ từ dừng lại không lăn thêm xuống dưới
Hạ Ngân Xuyên tuần tra một vòng, sau đó nói mấy câu với Châu Áo, rồi mới vòng về, nhìn thấy hai người tự dưng lăn với nhau. Anh ta hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Nam Chu ngẩng đầu lên từ lồng ngực Giang Phảng:
– Không thể đi tiếp như thế này được.
Hạ Ngân Xuyên:
– Cậu có cách gì à?
Nam Chu:
– Chúng ta chia nhau ra đi.
Hạ Ngân Xuyên là người đầu tiên phản đối:
– Không được. Chúng ta không thể để một người phía sau.
Nam Chu còn thở dốc chưa ngừng được, nhưng ánh mắt vô cùng đáng tin:
– Tôi không thương lượng.
Hạ Ngân Xuyên nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi yếu ớt nhưng thông minh và nhạy bén này. Vừa sợ cậu nghĩ thể lực của mình sẽ kéo chân đội ngũ, mặt khác có một âm thanh thầm nói với anh ta, cậu không phải người ngốc nghếch bằng lòng chịu chết.
Hạ Ngân Xuyên:
– Cậu nói sắp xếp của cậu xem nào.
Nam Chu:
– Tôi, cả anh Phảng nữa sẽ tách mọi người ra. Hai đội chia nhau ra đi.
Vốn dĩ đội “Thanh Đồng” đã có nghi ngờ về thân phận của hai người nhưng không nói ra, cộng với chiếc máy ghi âm bị phát hiện nên ngay lúc ấy bọn họ đã cho rằng do cảm thấy sắp bại lộ thân phận nên hai người mới tìm cái cớ rời khỏi đội ngũ.
Lâm Chi Tùng đi tới gần, thở ra sương trắng, che giấu vẻ nghi ngờ trong đôi mắt mình:
– Hai người định đi đâu?
Tuy hỏi “hai người”, vậy mà ánh mắt cậu ta chỉ nhìn mỗi mình Nam Chu.
Nam Chu mở miệng:
– Tìm một nơi có thể dựng trại trên núi này.
Giống như tìm đại một lý do qua loa để thoát đội.
Lương Sấu hỏi:
– Hai người không định leo tiếp sao?
Nam Chu:
– Cứ trèo lên cũng không có ý nghĩa gì.
– Đỉnh núi chưa chắc đã có thứ mà bọn chúng quan tâm.
Một câu nói không đầu không đuôi.
Hạ Ngân Xuyên cau mày:
– Bọn chúng đã nói Thần Mặt Trăng ăn thịt người ở trên đỉnh núi cơ mà?
Nam Chu:
– Bọn chúng còn nói không thể mạo phạm Thần Mặt Trăng, cho nên bọn chúng sẽ giết những người lên núi.
Gió tuyết thổi qua, không gian tĩnh mịch.
Hạ Ngân Xuyên cau mày:
– Ý cậu là bọn chúng đang nói dối à.
Nam Chu nói:
– Tôi không biết.
– Nhưng tôi biết bọn chúng không muốn để chúng ta lên núi.
Không phải chuyện này đã quá rõ ràng rồi hay sao.
Nam Chu lại nói:
– Bọn chúng cũng thường xuyên lên núi.
Trong cuộc đối thoại với bọn họ, đám quái vật kia có nhắc tới sẽ tuần tra núi định kỳ.
Bởi vì biết được đám quái vật kia sẽ đi tuần núi, bọn họ không thể không từ bỏ ảo tưởng đóng quân tại chỗ, lựa chọn dương đông kích tây để tách đám quái vật kia ra.
Nam Chu luôn quan sát sắc mặt của ba “người” kia, kể từ lúc ấy, cậu cảm thấy rất lạ.
Khi nói tới tuần núi, ánh mắt của bọn chúng thống nhất nhìn trên núi.
Dường như chức trách của bọn chúng là tuần tra trong phạm vi từ chỗ lều trại của bọn chúng tới đỉnh núi.
Còn về chân núi, nếu như không có dấu vết và chứng cứ có người xâm lấn, vậy thì không đáng để bọn chúng phân tâm chú ý tới.
Chứng cứ thể hiện ở chỗ, ngay cả khi nghe thấy tin tình báo và xuống núi kiểm tra thì bọn chúng vẫn để hai người trông chừng căn nhà nhỏ, sợ bọn họ sẽ lên núi.
– Bọn chúng đang sợ hãi điều gì. Cho nên mới vừa đe dọa những người muốn lên núi rằng trên núi có Thần Mặt Trăng, không được phép lên núi. Mặt khác lại muốn giết những người thực sự muốn lên núi.
– Cho nên, có lẽ trên núi có thứ rất quan trọng, và không thể mạo phạm đối với chúng.
– Thứ kia chưa chắc đã ở trên đỉnh núi, bởi vì nếu ở trên đỉnh núi thật thì bọn chúng đã ngồi đợi sẵn trên đó rồi.
– Cho nên tôi muốn tìm kiếm ở những nơi tiện cắm trại hay nghỉ chân trong khoảng cách từ 4513 mét lên tới đỉnh núi, xem có manh mối nào không.
Không thể không nói, cho dù Nam Chu có thực sự kiếm cớ rời khỏi đội thì đây cũng là một lý do khá ổn.
Hơn nữa, suy đoán của Nam Chu chẳng qua cũng chỉ là suy đoán.
Điều này không đáng để mọi người dốc toàn lực ra tay kiểm chứng.
Cách xử lý tốt nhất là chia hai ba người đi kiểm chứng suy đoán này, còn phần lớn đội ngũ có thể lên núi, chiếm được vị trí cao hơn.
Hạ Ngân Xuyên không đáp lại được, quay sang hỏi Giang Phảng:
– Cậu muốn đi chung với cậu ấy à?
Ban nãy Nam Chu không hỏi ý kiến Giang Phảng, bấy giờ cũng quay đầu sang nhìn anh.
Giang Phảng nhún vai cười:
– Là vinh hạnh của tôi.
Hạ Ngân Xuyên thở ra một hơi, biết điều này cũng đồng nghĩa với việc không thể thuyết phục.
Anh ta có thể nhìn ra, mặc dù Giang Phảng thông minh, nhưng Nam Chu mới thực sự là người quyết định cao nhất.
Anh ta ngoái về sau dặn:
– Tiểu Lục…
Giang Phảng xua tay:
– Không cần. Hai chúng tôi đi được rồi.
Anh đã quyết tâm chia nhau ra mỗi người một ngả rồi.
Lý Ngân Hàng cũng biết rõ mình nên đứng bên nào.
Cô vừa định đi qua thì Nam Chu đưa tay ra hiệu cô dừng lại. Cậu thản nhiên nói thẳng:
– Bây giờ tôi không thể bảo vệ được cô. Hơn nữa Giang Phảng chỉ chăm sóc mình tôi cũng đã đủ mệt rồi.
Nam Chu nói với Hạ Ngân Xuyên:
– Giúp tôi chăm sóc Ngân Hàng của chúng tôi. Đợi khi nào nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi sẽ đi đón người.
Giang Phảng cười híp mắt:
– Ngân Hàng, nhớ nghe lời bọn họ.
Giọng điệu như thể tan học bố mẹ sẽ đến đón con.
Lý Ngân Hàng dừng bước chân, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ngoan ngoãn đáp lời:
– Ừm.
Hạ Ngân Xuyên nhìn chằm chằm Nam Chu.
Bên dưới kính mắt màu trà, đôi mắt của cậu rất lạnh, không có tình cảm, nhưng rất trong trẻo.
Trực giác của Hạ Ngân Xuyên cho rằng bọn họ không muốn trốn.
Bọn họ thực sự muốn tìm một con đường khác để vượt phó bản.
***
Nhìn theo bóng dáng Nam Chu nằm trên lưng Giang Phảng rời khỏi đây, Lương Sấu tò mò hỏi Lý Ngân Hàng:
– Trước đây mọi người là bạn hả?
Lý Ngân Hàng trả lời sự thật:
– Không phải, sau khi vào trò chơi này chúng tôi mới quen nhau.
Lâm Chi Tùng nhìn thẳng vào mắt cô:
– Vậy cô hiểu bao nhiêu về bọn họ?
Câu hỏi không thèm che giấu ý khác khiến cho Lý Ngân Hàng bỗng cảm thấy khó chịu.
Cô không làm mặt hằm hằm nhưng vẫn thể hiện lập trường của mình thật rõ ràng:
– Bọn họ là người tốt.
Lương Sấu nghe ra sự phản cảm và chống đối trong lời cô nói, bèn dùng cùi chỏ huých Lâm Chi Tùng, nhắc nhở cậu ta bớt bớt lại.
Lâm Chi Tùng im miệng, nhớ tới động tác Giang Phảng đâm rìu băng vào sống lưng người phụ nữ kia. Hành động dứt khoát, không hề do dự.
Mặc dù người phụ nữ kia không phải người, nhưng nhìn Giang Phảng cũng chẳng giống người.
Còn về Nam Chu….
Lần đầu tiên Lâm Chi Tùng cảm thấy ảo não về năng lực ghi nhớ mà mình luôn tự tin.
Chắc chắn, chắc chắn cậu ta đã từng gặp Nam Chu.
Dẫu vậy, ấn tượng ấy nhạt nhòa giống như lúc này đây khi cậu ta nhìn theo bóng lưng Nam Chu qua màn tuyết lớn dày đặc như lông ngỗng.
Mờ mờ ảo ảo, chỉ cách một lớp màng nhưng từ đầu tới cuối lại không thể phá vỡ để tìm kiếm sự thật.
Sau khi gắt với Lâm Chi Tùng xong, Lý Ngân Hàng mới dần dần cảm thấy hối hận.
Bản thân cô còn đang được bọn họ bảo vệ, đâu cần thiết phải cứng như vậy chứ.
Là một người ôm đùi lớn cấp 10, Lý Ngân Hàng có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cô vội vàng bỏ qua màn này, chủ động nói:
– Chúng ta xuất phát đi.
***
Trên nền tuyết rộng lớn, tám con kiến cực kỳ nhỏ bé chia nhau ra thành hai đội, một lên trên một sang phải.
Chẳng bao lâu, giữa đất trời rộng lớn, chỉ có chút ấm áp tiếp xúc cơ thể còn sót lại mới chứng minh Nam Chu và Giang Phảng vẫn còn tồn tại.
Nam Chu nằm trên lưng Giang Phảng, hai chân quấn lấy hông anh. Cậu khẽ hỏi:
– Tôi có nặng không?
Giang Phảng đưa một miếng lương khô qua, khẽ cười nói:
– Có thể cố gắng từ bây giờ.
Nam Chu tránh ở sau lưng anh, khẽ gặm lương khô đông cứng, đồng thời cũng phủi đi vụn lương khô rơi trên vai áo anh.
Cũng giống như Hạ Ngân Xuyên, mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng.
Nơi rộng rãi, bằng phẳng, cản gió, rời xa vùng đá vụn và tuyết đọng, có khe suối chảy vào…
Ở vùng đất cao hơn 4000 mét so với mực nước biển, đa số đội leo núi sẽ cổ vũ tinh thần phát động xung phong lên đỉnh núi.
Cho nên không có nhiều nơi thỏa mãn điều kiện như vậy.
Nam Chu đã khôi phục khá nhiều so với cơn đau nhức cơ thể cực độ và cảm giác khó thở ban nãy.
Cậu có thể xuống đất đi cùng với Giang Phảng.
Nhưng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Giang Phảng ở khoảng cách gần, cậu xoa xoa vị trí tim mình.
Cậu cảm thấy không thoải mái.
Vì càng lên cao càng gần với mặt trăng hơn ư?
Cậu túm lấy vạt áo Giang Phảng:
– Muốn nghỉ ngơi.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Mệt rồi à?
Nam Chu:
– Ừ.
Anh mệt rồi.
Vì thế, Giang Phảng tìm một tảng đá chắn gió, vừa vặn đủ cho hai người ẩn nấp, mới đặt Nam Chu xuống cẩn thận.
Bởi vì góc độ đặt xuống không tiêu chuẩn, đai an toàn trên áo gió Giang Phảng móc vào mũ Nam Chu, kéo mũ của cậu xuống.
Giang Phảng bật cười:
– Xin lỗi.
Anh nhặt mũ lên, tháo kính chắn gió Nam Chu ra, mở rộng vành mũ, bụng ngón tay nhè nhẹ trượt qua tai Nam Chu, đội lại mũ chống lạnh cho cậu.
Không biết xung động từ đâu ra, Giang Phảng không dừng tay.
Anh kéo thẳng mũ xuống che đi đôi mắt Nam Chu.
Chỉ để lộ đôi môi nhạt màu.
Nam Chu không phản kháng, chỉ nhướng mày nghi ngờ vì tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Giang Phảng tháo găng tay ra rồi.
Cậu không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đưa ra được phán đoán như vậy vì bụng ngón tay Giang Phảng mang nhiệt độ cao đang nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cậu.
Tự dưng Nam Chu cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
Dường như vào một thời khắc nào trước đây, khi đôi mắt cậu bị băng kín bởi một vật gì đó, cũng là bàn tay này, làm động tác hệt như lúc này với cậu.
Khẽ vuốt ve, xoa nắn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khóe môi, sau đó lại dùng ngón trỏ cọ môi châu của cậu.
Dường như đôi môi cậu là báu vật đáng giá lắm vậy.
Hơi thở khoan khoái mang theo nhiệt độ ấm nóng từ đôi môi anh phả vào mặt Nam Chu, cũng quen thuộc như lúc ấy.
Nhưng… cậu nhớ mang máng, người từng làm động tác này với cậu rõ ràng không mệt mỏi như Giang Phảng, vậy mà người đó vẫn thở dốc trước mặt cậu, dường như không thể thở nổi vậy.
Nam Chu cảm thấy thực sự có chút bất thường.
Thậm chí cậu còn nghi ngờ lẽ nào do ban nãy mình ăn lương khô, vụn lương khô dính vào môi mà không hay biết?
Cuối cùng Giang Phảng cũng dừng động tác.
Giang Phảng cũng không làm thêm động tác nào.
Chỉ trong giây lát, anh đã kéo viền mũ che mắt Nam Chu về vị trí cũ.
Đôi mắt đen láy của Nam Chu lại được nhìn thấy ánh sáng.
Hai người nhìn nhau một lúc, Giang Phảng đang quỳ một gối trước mặt cậu bật cười, che mắt cậu bằng bàn tay bị gió thổi rét lạnh:
– Có nghỉ không vậy?
Dưới ánh trăng sáng, nụ cười của Giang Phảng có cảm giác khí khái rực rỡ có thể nói đẹp tuyệt trần.
Ánh mắt Nam Chu vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước.
Cậu không nói gì, chỉ nhặt chiếc găng tay anh quăng dưới đầu gối, đeo vào cho anh.
Đương nhiên Giang Phảng không phản đối, anh còn chủ động đưa tay vào trong lòng cậu.
Ngay khi Giang Phảng đang nhìn ngắm lông mi dài đọng tuyết của Nam Chu, trái tim có ngàn lời muốn nói, ánh mắt vô ý lướt qua, bắt gặp một bóng dáng vụt qua trong màn tuyết dày đặc.
Giang Phảng lập tức ấn đầu Nam Chu xuống với tốc độ cực nhanh, che giấu hoàn toàn cơ thể hai người phía sau hòn đá.
Nam Chu không cẩn thận bị đè xuống với tư thế mười tay đan nhau, còn bị anh ôm vào lòng.
Cậu im lặng, ngạc nhiên nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng “suỵt” một tiếng với Nam Chu, lại sợ mắt cậu bị thương nên sờ lần kính chắn gió đeo vào cho cậu rồi mới chịu buông Nam Chu đã tò mò gần chết ra, để cậu xem xét tình huống với mình.
Đầu tiên, nhìn thấy quái vật hoạt động trong tuyết, Nam Chu còn tưởng rằng bọn họ không may đụng độ đám quái vật kia.
Cho tới khi tuyết nhỏ hơn, cậu mới nhìn rõ hình dạng kỳ lạ của vật kia.
Chỉ có một đôi chân mặc quần leo núi đang chạy trong đồng tuyết mênh mông.
Chỉ có mỗi hai chân.
Nhìn hình dạng của xương chậu, hẳn là đôi chân của một phụ nữ.
Cảnh tượng khá buồn cười, nhưng tận mắt nhìn thấy thì cơn buồn cười đã bị thay thế bằng cảm giác sợ hãi quái dị.
Đôi chân kia dường như có linh tính, nó chạy rồi lại dừng, dường như đang xác định mục tiêu.
Nam Chu vừa nhìn, vừa im lặng suy nghĩ, có lẽ đây mới đúng là chia ra hành động.
Cậu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn cậu với ánh mắt giảo hoạt, khẽ nháy mắt.
Hai người trao đổi ý kiến trong thời gian cực ngắn, đồng thời cũng nhất trí.
Giang Phảng lấy đạo cụ cấp C tên [Ai Cũng Có Tâm Hồn Yêu Cái Đẹp] từ trong ô đạo cụ ra.
Một chiếc gương trang điểm nho nhỏ.
Thứ này vô cùng phù hợp với tác dụng của một đạo cụ cấp C. Đó chính là chẳng có tác dụng gì nhiều.
Giang Phảng dựa vào tảng đá, áng chừng nó trong tay rồi thuận tay ném về phía sau.
Mặt gương hướng lên trên, lặng lẽ rơi xuống nền tuyết bên cạnh.
Như cảm nhận được điều gì, đôi chân vội dừng bước, rồi hướng về một tảng đá đen cách nó tầm bốn mươi mét.
Nơi đó có một chiếc gương chìm đắm trong ánh trăng, phản xạ lại ánh sáng vụn vỡ chói mắt về phía nó.
Giống như một mồi câu vô cùng động lòng người.
Hết chương 72
Chú thích đạo cụ: Ai Cũng Có Tâm Hồn Yêu Cái Đẹp là đạo cụ hệ thống tặng kèm khi đấu giá con boss “Cửa”
[Tên đạo cụ: Ai Cũng Có Tâm Hồn Yêu Cái Đẹp]
[Thuyết minh sử dụng: “Tôi” trong gương nói rằng, tôi cũng yêu bạn.]
[Lý thuyết thì sử dụng không giới hạn.]
[Bởi vì tâm hồn yêu cái đẹp sẽ chẳng bao giờ dừng lại.]
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.