Chương 39: Soạt, soạt, soạt (Bốn)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Cả đội quyết định tới tòa nhà số 18 xem thử.
Cho dù Nam Chu biết, một khi người kia thấy được hướng đi của bọn họ, rất có khả năng cậu ta sẽ đi mất.
Quả nhiên, khi bọn họ đi tới CLB Cắm trại, chỉ nhìn thấy Phó chủ nhiệm vừa phát tài liệu xong đang âm thầm dọn dẹp vệ sinh.
Nhìn thấy ba khuôn mặt xa lạ xuất hiện bên ngoài cửa, Phó chủ nhiệm đứng thẳng lưng:
– Mấy bạn tìm ai vậy?
Nam Chu và Phó chủ nhiệm nhìn nhau sau đó lại nhìn chiếc ống nhóm đơn đặt bừa bên cửa sổ.
Sau khi quan sát, cậu nói với hai người phía sau:
– Không phải anh ta.
Không phải cảm giác khi ấy.
Giang Phảng tin tưởng vào phán đoán của cậu.
Anh đi lướt qua vai Nam Chu, định thay cậu giải thích rõ lý do bọn họ tới đây cho Phó chủ nhiệm.
Anh điều chỉnh khẩu âm mình thành kiểu tiếng Trung lơ lớ không thuần thục, còn mang theo giọng Nga:
– Xin chào, tôi là Lodoka Montoroka, là du học sinh. Bạn của tôi muốn dẫn tôi đi dạo quanh trường… nghe nói đây là CLB cắm trại có đúng không?
Phó Chủ nhiệm câu lạc bộ bị diện mạo cấp bậc như Nam Chu và Giang Phảng giáng cho hai đòn nặng nề liên tiếp nhau, anh ta thẫn thờ hồi lâu mới nói:
– À ờ, bây giờ vẫn chưa phải lúc chúng tôi tuyển người mới…
Nhưng anh ta lập tức hối hận muốn cắn lưỡi mình.
Anh ta nhanh chóng rút một quyển tập san tuyên truyền đã tích cả lớp bụi trên giá.
CLB Cắm trại luôn ít được quan tâm, kinh phí không đủ, nếu như có thể lôi kéo được hai chiêu bài này vào CLB, cộng thêm cả Tiểu Tạ nữa, bọn họ còn lo sang năm không tuyển được mấy em gái xinh đẹp sao?
Giang Phảng cười rạng rỡ, liếc qua ảnh hoạt động của các thành viên CLB treo trên tường.
– Ban nãy suýt chút nữa chúng tôi đã lạc đường đấy. – Giang Phảng nói – Đúng lúc gặp được một người đi ra từ đây, tôi hỏi cậu ấy là CLB Cắm trại ở đâu, cậu ấy chỉ theo hướng khác. Chúng tôi phải đi một vòng mới tìm được tới đây.
Ánh mắt Giang Phảng dẫn đường cho Phó Chủ nhiệm khiến anh ta đưa ra đáp án mà anh muốn một cách tự nhiên:
– Chắc là Tiểu Tạ? Cái người đẹp trai kia kìa đúng không? Tính tình cậu ta hơi cổ quái, cũng thích đùa dai. Ngại quá, mọi người đừng để trong lòng.
Nhờ Phó Chủ nhiệm nhắc nhở, Giang Phảng dễ dàng tìm được thanh niên đẹp trai nhất trong tấm ảnh treo tường.
Anh nói nhẹ nhàng:
– Đúng vậy, chính là cậu ta.
Anh quay đầu qua, nháy mắt ra hiệu với Nam Chu.
Có lẽ bọn họ đã tìm được đồng đội thứ bảy mà bọn họ chưa từng gặp mặt rồi.
Nam Chu hiểu ý gật đầu, khoanh tay lại, nhưng tầm mắt cũng không dừng trên bức ảnh quá lâu mà lại hướng về phía cầu thang với không gian mở chừng hai mươi mét về phía trước.
Lý Ngân Hàng theo sau cũng nhìn theo tầm mắt chăm chú của cậu:
– Chỗ đó có gì à?
Nam Chu im lặng hồi lâu.
Giọng của Lý Ngân Hàng đi theo không khí, truyền về phía cầu thang.
Tạ Tương Ngọc đang đứng ngay chỗ rẽ, tư thế thoải mái, thậm chí còn không quên nghịch một đồng xu Koruna có hoa văn kỳ lạ trên đầu ngón tay.
Mu bàn tay cậu ta hướng lên trên, tiền xu trên đầu ngón tay cậu ta xoay tròn, phản xạ lại ánh sáng bạc loang lổ trên tay vịn cầu thang vừa mới sơn xong.
Một khi sẩy tay khiến đồng xu rơi xuống, cậu ta sẽ lập tức bại lộ vị trí của mình.
May mắn là chuyện đó không xảy ra.
Đồng Koruna trên tay cậu ta vẫn không ngừng xoay tròn khéo léo từ ngón tay út tới ngón cái.
Cậu ta tự lẩm bẩm với mình: “Tôi đoán cậu biết tôi ở đây.”
“Nhưng mà… cậu có tới đây không?”
Chỉ trong giây lát, cậu ta nghe được câu trả lời của Nam Chu: “Không, không có gì cả.”
Đồng tiền xu chuyển động giữa các ngón tay dừng lại, Tạ Tương Ngọc thu nó vào lòng bàn tay.
Thật khéo, cậu ta cũng cảm thấy như vậy.
Bây giờ không phải thời cơ chạm mặt tốt nhất của bọn họ.
Khóe miệng Tạ Tương Ngọc vểnh lên, xoay người chậm rãi bước xuống tầng, sau đó biến mất ở lối rẽ.
Bên kia, Giang Phảng cũng kết thúc cuộc nói chuyện của anh với Phó Chủ nhiệm và đi tới bên cạnh Nam Chu.
Lý Ngân Hàng hỏi:
– Bây giờ chúng ta phải đi tìm Tạ Tương Ngọc hả?
Nam Chu nói:
– Không cần.
Giang Phảng cũng nói:
– Chúng ta về ký túc xá trước.
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Cô còn tưởng rằng việc tìm đồng đội rất quan trọng…
Nhưng nghĩ tới đây, cô cũng dần dần thông suốt.
Đúng vậy, phó bản đâu có bắt cô giao lưu kết bạn đâu chứ.
Nhiệm vụ của bọn họ là sống sót, phải đối đầu với cả phó bản này.
Ở trong tình huống thế này, đối với bọn họ mà nói thì việc mượn sức của một người bạn chiến đấu một mình cũng không có ý nghĩa gì to tát cả.
Bọn họ đi ra khỏi tòa nhà số 18, hướng thẳng về phía ký túc xá của Giang Phảng.
Giang Phảng đưa ra một suy đoán khác:
– Liệu rằng người tên Tạ Tương Ngọc này cũng bị bài phát thanh của cậu hấp dẫn, sau đó tới phòng phát thanh không?
Sau đó tận mắt chứng kiến một màn cướp bóc.
Lý Ngân Hàng bừng tỉnh.
Như vậy sẽ hợp lý hơn nhiều.
Người kia phát hiện hai đội đều không dễ đối phó, mà cậu ta lại chỉ có một mình, lo lắng sẽ bị cướp bóc đạo cụ cho nên mới trốn đi, âm thầm quan sát.
Vừa nói chuyện bọn họ vừa quay lại phòng ký túc của sinh viên nước ngoài. Sau khi quẹt thẻ vào trong, bọn họ đi thang máy thẳng lên tầng sáu.
Phòng của Giang Phảng ở tận cuối hành lang, ngay gần một cửa sổ kính màu sát đất.
Nam Chu nói:
– Chúng ta không cần phải đi tìm anh ta. Nếu như anh ta cần sẽ tự…
Bọn họ dừng lại trước một cánh cửa phòng đơn đóng chặt, Giang Phảng cầm chiếc chìa khóa có đánh số phòng ra, đang bàn luận về Tạ Tương Ngọc, vẻ mặt Nam Chu chợt nghiêm lại.
– Đợi đã.
Lý Ngân Hàng nghe vậy thoáng cái nghiêm túc hơn, cánh tay đang chuẩn bị chạm vào cửa cũng vội rút về.
Cô vô cùng cảnh giác nhìn tình huống xung quanh.
– Tôi có một điểm trộm cắp rồi. – Nam Chu trịnh trọng tuyên bố – Để tôi mở khóa cho.
Lý Ngân Hàng nghẹn lời.
Sau đó cậu lấy trong túi mình ra một đoạn sắt nhỏ, khẽ chạm vào khóa, áp tai sát vào, đầu ngón tay khẽ chọc vài cái. Chợt nghe thấy tiếng lưỡi khóa vang lên âm thanh rất nhỏ.
Cửa mở rồi.
Giang Phảng đứng một bên, cười cười cổ vũ cho cậu.
Lý Ngân Hàng: Cmn như này mà cũng được á?
Dưới sự dẫn dắt này, Lý Ngân Hàng cũng mượn khóa nhỏ của Nam Chu, vùi đầu hì hục luyện tay nghề mở khóa.
Chiến thắng đầu tiên của Nam Chu đã được cổ vũ rất lớn, bây giờ cậu đang dốc lòng nghiên cứu khóa cửa phòng ký túc của Giang Phảng.
Nếu như con ma trong phó bản đi vào trong phòng ký túc, nhìn thấy hành động lúc này của bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó hiểu và phiền muộn.
Nhưng đi cùng với động tác lặp lại một cách máy móc là cảm giác lo âu càng nặng nề.
Bọn họ không có bất cứ manh mối nào cả.
Manh mối duy nhất là “Hồ Lực” cũng rối như tơ vò.
Trước mắt xem ra bọn họ cũng chưa thể đưa ra phân tích có hiệu quả nào về sự nguy hiểm của phó bản, cũng không có kế sách nào để đối phó cả.
Nơi đây hoàn toàn khác kiểu phó bản với không gian giới hạn, tìm kiếm sự thật thông qua những manh mối rất nhỏ trong “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”.
Đây là một trường đại học với diện tích 3.5 km2.
Diện tích rộng lớn và đông người hoạt động.
Cho dù bảy người bọn họ đồng lòng, cũng không thể tìm kiếm mọi ngóc ngách của trường học chỉ trong năm ngày được.
Nếu như không tìm thấy điểm mấu chốt, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi nguy hiểm có thể gây chết người và điên dại kia tìm tới họ.
Lẽ nào nhiệm vụ này chỉ có thể dựa vào người chết sao?
Cảm xúc của Lý Ngân Hàng cứ thế tích tụ lại, khiến cho cô không thể tập trung tinh thần.
Không lâu sau, cô đặt khóa xuống, không kìm được tiếng thở dài.
Cô còn chưa thở xong, đã nghe thấy Nam Chu nói:
– Tạ Tương Ngọc ở khoa nào?
Giang Phảng dời mắt khỏi màn hình điện thoại:
– Tài chính.
Nói xong, anh lại nhìn Nam Chu, hỏi ngược lại:
– Có cần số điện thoại của cậu ta không?
Nam Chu:
– Không cần.
Sau khi nhận được tin tức mình cần, cậu lại có động lực tiếp tục suy nghĩ.
Cậu là khoa Kiến trúc.
Giang Phảng là du học sinh khoa Quản lý kinh doanh.
Lý Ngân Hàng là khoa Kế toán.
Tạ Tương Ngọc là khoa Tài chính.
Ba người xui xẻo Tôn Quốc Cảnh, La Các, Tề Thiên Doãn có tỉ lệ cao là cùng một khoa, bởi vì bọn họ tập trung rất nhanh trong ngôi trường có hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này.
Trừ những người đó, Hồ Lực đã chết không có thân phận rõ ràng, cùng với người để lại di ngôn không rõ tên đều là câu đố khó giải.
Cậu lại nhìn sang Lý Ngân Hàng, hỏi cô một câu kỳ quái hơn:
– Chúng ta có quen biết nhau đúng không?
Lý Ngân Hàng:
– Đương nhiên mà.
– Ý của tôi là. – Nam Chu nói – Vai diễn “Lý Ngân Hàng” của cô và vai diễn “Nam Chu” của tôi có quan hệ gì?
Lý Ngân Hàng sững người, lập tức tỉnh táo.
Sau khi phát hiện Lý Ngân Hàng cũng nhận ra được điểm này, Nam Chu nghiêm túc nói:
– Ban nãy chúng ta đã rơi vào điểm mù tư duy.
Bọn họ vốn là đồng đội, sau khi bị kéo tới phó bản xa lạ đầy rẫy nguy hiểm, mối qua hệ này chưa từng thay đổi, ngược lại còn mạnh mẽ hơn.
Bởi vì mọi người là đồng đội cho nên họ mặc nhận bọn họ chính là người quen.
Phó bản này cũng rất phối hợp, không ngừng truyền tải và bổ sung chi tiết nhỏ về nhận thức của bọn họ một cách vô hình.
Ví dụ như, đội ba người đi cướp cùng một khoa.
Ví dụ như, Nam Chu và Giang Phảng là một đôi.
Khác biệt rất nhỏ giữa phó bản và hiện thực giảm bớt sự nghi ngờ trong lòng người chơi, từng bước dẫn dắt người chơi dùng thân phận người ngoài cuộc để quan sát những nhân vật khác trong phó bản.
Bọn họ suy nghĩ Hồ Lực chết thế nào? Người để lại di ngôn là ai?
Nhưng lại quên mất bản thân mình cũng là một trong manh mối.
Giang Phảng cầm điện thoại, nói tiếp lời Nam Chu:
– Thầy Nam nói đúng, tôi vẫn luôn tìm kiếm điểm chung giữa chúng ta, cũng vừa mới tìm được chút chút manh mối.
– Kiểm tra nhật ký trò chuyện trong vòng bảy ngày của mọi người đi. – Giang Phảng đưa ra một thời gian cụ thể – Khoảng ngày 21 tháng 10 đổ lại.
Ngày 21 tháng 10…
Lý Ngân Hàng lập tức tìm kiếm nhật ký trò chuyện theo ngày ấy.
Rõ ràng Nam Chu có trong danh sách bạn bè của cô.
Nhưng lúc ấy cô cho rằng “đồng đội” đương nhiên là phải có ở đó, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Lý Ngân Hàng vừa đổ mồ hôi lạnh vừa mở nhật ký trò chuyện ra, sau khi xem qua, biểu cảm của cô rõ ràng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Tìm thấy điểm mấu chốt rồi!
Ở trong thiết lập của phó bản, cô và Nam Chu là bạn cùng lớp cấp hai, mối quan hệ cũng không tệ.
– Buổi tối trước ngày 21… – Lý Ngân Hàng nói, – Vừa mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, tôi hẹn anh tối nay ra ngoài chơi Board Game.
Nam Chu gật đầu:
– Sau đó tôi hỏi cô ấy, có thể mang theo người nhà không?
Giang Phảng lắc điện thoại của mình:
– Sau đó người nhà tới rồi.
Manh mối giữa ba người dần liên kết lại với nhau.
Giang Phảng là du học sinh, những mối liên hệ qua điện thoại không nhiều. Tuy rằng hình tượng nhân vật của anh là có một bạn trai người Hoa, nhưng cũng không thâm nhập sâu vào trong vòng xã giao của Nam Chu, chỉ lẻ loi vài người bạn.
Nam Chu được Lý Ngân Hàng mời, vì dẫn theo bạn trai nên cũng không mang theo người nào nữa.
Vậy thì, lần theo hướng ngược lại, ai là người mời Lý Ngân Hàng đây?
Sau khi mạch suy nghĩ được thông suốt, tất cả trở nên thuận lợi.
Lý Ngân Hàng mở phần mềm mạng xã hội ra, lần lượt sử dụng những từ khóa “Board Game”, “tụ tập”, “trò chơi” để tìm kiếm. Nhưng đều không tìm được lịch sử có liên quan trong ngày 21.
Khi cô mời Nam Chu, cũng chỉ nói qua loa, “Bạn tôi có tổ chức chơi Board Game, cậu có tới không.”
Lý Ngân hàng càng thêm nghi ngờ…
– Lẽ nào người đưa ra lời mời là Hồ Lực? – Nam Chu đưa ra câu hỏi.
Tim Lý Ngân Hàng run lên, vô thức phủ nhận:
– Trong danh bạ của tôi không có anh ta.
– Vậy người để lại di ngôn trước khi chết thì sao?
– Tôi cũng không biết anh ta tên gì… – Lý Ngân Hàng nổi hết cả da gà – Tôi cũng không tìm được chứng cứ có người mời tôi….
Nhưng cuộc rõ ràng Lý Ngân Hàng không phải là người tổ chức cuộc chơi này.
Vậy thì rốt cuộc….
Khi Nam Chu trầm tư nhìn cánh cửa đang khóa kín còn Lý Ngân Hàng thì đầy vẻ rối rắm với chiếc điện thoại trong tay, Giang Phảng giơ điện thoại lên.
– Thật ra, tôi còn một thử nghiệm khác.
…
Bảy tiếng sau khi bọn họ bước vào phó bản, trời đã đen kịt.
Đội ba tên cướp ôm bụng đói mốc meo, thất vọng quay lại kí túc.
Bọn họ cũng nghĩ tới cái tên “Hồ Lực” mà đoạn ghi âm nhắc tới là điểm mấu chốt.
Quả nhiên, bọn họ ỉ ôi, nói hết nước hết cái mà ông già ở phòng hồ sơ nhất định không để bọn họ vào bên trong.
Tục ngữ nói đúng, cây không tỉa không thẳng, người không được dạy dỗ không hiểu lẽ phải. Nhưng hôm nay ba người đã bị thiệt hại lớn bởi Nam Chu, lại không muốn làm lớn chuyện để nhà trường biết được, cho nên chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ cho ông già kia một đấm.
Bọn họ đi mua một phích nước nóng, đợi khi ông già kia tan làm sẽ nương náu vào bóng đêm cùng với tiếng vang của phích nước vỡ để che giấu tiếng động bọn họ phá cửa phòng hồ sơ.
Ba người đứng trong phòng hồ sơ, vừa âm thầm chửi bậy vừa tra cứu rất lâu trước cái máy tính cồng kềnh kiểu cũ.
Kết quả thật đậu má.
Trong số sinh viên trong trường, không có ai tên là Hồ Lực cả.
Bận cả một ngày, cuối cùng lại toi cong.
Ba người vừa mệt vừa đau quay về ký túc, sau khi tắm rửa xong, mỗi người leo lên giường mình nằm.
Đêm đầu tiên rất quan trọng.
Phó bản này nguy hiểm chết người, nhưng thức đêm cũng không phải là cách.
Vì thế bọn họ định thay nhau gác đêm.
Huống hồ, bọn họ đều cảm thấy được, cho dù mỗi đêm phải giết một người để lấy KPI thì xác suất bọn họ dính phải đều là 1/7.
Ma cũng có thể sẽ đi tìm người chơi đi một mình, hoặc là cô gái kia, tốt nhất là nên đi đập chết Nam Chu để xả giận cho bọn họ.
Khả năng tìm tới ba người đàn ông khỏe mạnh như bọn họ là rất thấp.
La Các canh từ 10 rưỡi tối tới 1 giờ đêm, Tôn Quốc Cảnh canh từ 1 giờ tới 3 rưỡi, Tề Thiên Duẫn 3 rưỡi tới sáu giờ sáng.
La Các có hơi sợ, bởi vậy nói nhiều hơn bình thường.
Gã ngồi ở trên gường, vừa run chân vừa nhìn về phía Tôn Quốc Cảnh nằm ở giường dưới:
– Lão Tôn, đừng ngoáy tai nữa, đào vàng ấy hả?
Tôn Quốc Cảnh làm động tác móc ra gì đó bắn về phía La Các:
– Tai ông đây cứ ong ong.
Gã cắn răng nói:
– Đừng để cho tao gặp cái tên họ Nam kia!
Đèn phòng ngủ chợt tắt trong tiếng mắng tức giận.
Trường học sợ đám sinh viên khoa Thể dục này dư thừa sức lực còn nhảy lên nhảy xuống, cho nên quy định 10 rưỡi, tất cả ký túc của khoa Thể dục đều đóng cửa kéo rèm.
Nằm trong bóng tối, Tôn Quốc Cảnh cảm thấy rất lạnh, hai tay gã nắm chặt mép chăn, cố gắng giảm bớt mỗi một khe hở, quấn chặt mình lại.
Nhưng làm vậy cũng không có tác dụng giữ ấm nào.
Dường như gã đang nằm trong một cái quan tài.
Chăn cứng, rất cứng.
Tay chân cũng cứng đờ, tê tê.
Ngay cả dòng khí thở ra cũng mang theo hơi lạnh như băng.
Tôn Quốc Cảnh lạnh không chịu nổi, run lên cầm cập, gã mắng một tiếng, thò chân ra khỏi chăn đạp vào ống của thiết bị sưởi ngay gần chân gã, lạnh tới mức gã run lên.
Trường học còn chưa bắt đầu sử dụng hệ thống cấp nhiệt.
Mẹ kiếp, thời tiết quỷ quái gì thế này!
Tôn Quốc Cảnh quấn thành một cái kén không còn kẽ hở.
Nhưng mà vẫn thất bại.
Gã lăn qua lăn lại, không thể chịu được nữa, gã hét lên:
– La Các? La ngố? Mày có lạnh không?
Không ai trả lời gã.
Ngủ rồi sao?!
Tôn Quốc Cảnh không chịu nổi lạnh, gã đứng dậy, giẫm lên mép giường nhìn lên giường trên, nhỏ giọng “đậu” một tiếng.
Đúng là đang ngủ thật à?!
Tôn Quốc Cảnh cảm thấy lạnh như vậy có lẽ là gã không ngủ được nữa, cho nên quyết định gác thay La Các, tới giờ thì gọi La Các dậy thay ca, rồi sau đó gã có thể ngủ nguyên giấc.
Nhưng mà, khi gã ngồi xuống giường dưới…
Ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ trải trên góc chăn của Tôn Quốc Cảnh.
Gã nhìn thấy rõ ràng ở phần cuối chăn xuất hiện hai dấu chân mảnh mai.
Tôn Quốc Cảnh nghẹn họng, tim đập thình thịch.
Gã bạo gan kéo chăn lên, vươn tay vỗ vỗ.
Nhưng cái chăn mềm mại, đàn hồi khi cậu ta vỗ lên.
Dấu chân kia biến mất không còn bóng dáng.
Chuyện này không thể ngăn da đầu Tôn Quốc Cảnh run lên.
Gã vội vàng kéo chăn che kín đầu mình, mắng vài câu thô tục trong bóng đêm cuồn cuộn.
Chăn mang lại cho người ta cảm giác khép kín, khô ráo và an toàn.
Nhưng mà…
“Soạt…”
Âm thanh vang lên ở trong không gian khép kín, khô ráo và an toàn này càng trở nên cực rõ ràng.
“Soạt…”
Dường như có người đang kéo lê thân thể chậm rãi bò về phía giường gã.
“Soạt..”
Máu cả cơ thể Tôn Quốc Cảnh đều như đóng băng trong mạch.
Không phải ù tai.
Không phải huyễn giác.
Mà là thật.
Bởi vì trừ nghe thấy âm thanh kia ra, gã còn ngửi thấy một mùi kỳ quái.
Là mùi mốc meo của căn phòng đóng kín lâu ngày mới được mở ra.
“Soạt…”
Âm thanh soạt soạt kia giống như tới từ sâu trong chăn gã.
Tới từ chân của gã.
Tới từ… nơi mà gã chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy.
Hết chương 39
------oOo------
Cả đội quyết định tới tòa nhà số 18 xem thử.
Cho dù Nam Chu biết, một khi người kia thấy được hướng đi của bọn họ, rất có khả năng cậu ta sẽ đi mất.
Quả nhiên, khi bọn họ đi tới CLB Cắm trại, chỉ nhìn thấy Phó chủ nhiệm vừa phát tài liệu xong đang âm thầm dọn dẹp vệ sinh.
Nhìn thấy ba khuôn mặt xa lạ xuất hiện bên ngoài cửa, Phó chủ nhiệm đứng thẳng lưng:
– Mấy bạn tìm ai vậy?
Nam Chu và Phó chủ nhiệm nhìn nhau sau đó lại nhìn chiếc ống nhóm đơn đặt bừa bên cửa sổ.
Sau khi quan sát, cậu nói với hai người phía sau:
– Không phải anh ta.
Không phải cảm giác khi ấy.
Giang Phảng tin tưởng vào phán đoán của cậu.
Anh đi lướt qua vai Nam Chu, định thay cậu giải thích rõ lý do bọn họ tới đây cho Phó chủ nhiệm.
Anh điều chỉnh khẩu âm mình thành kiểu tiếng Trung lơ lớ không thuần thục, còn mang theo giọng Nga:
– Xin chào, tôi là Lodoka Montoroka, là du học sinh. Bạn của tôi muốn dẫn tôi đi dạo quanh trường… nghe nói đây là CLB cắm trại có đúng không?
Phó Chủ nhiệm câu lạc bộ bị diện mạo cấp bậc như Nam Chu và Giang Phảng giáng cho hai đòn nặng nề liên tiếp nhau, anh ta thẫn thờ hồi lâu mới nói:
– À ờ, bây giờ vẫn chưa phải lúc chúng tôi tuyển người mới…
Nhưng anh ta lập tức hối hận muốn cắn lưỡi mình.
Anh ta nhanh chóng rút một quyển tập san tuyên truyền đã tích cả lớp bụi trên giá.
CLB Cắm trại luôn ít được quan tâm, kinh phí không đủ, nếu như có thể lôi kéo được hai chiêu bài này vào CLB, cộng thêm cả Tiểu Tạ nữa, bọn họ còn lo sang năm không tuyển được mấy em gái xinh đẹp sao?
Giang Phảng cười rạng rỡ, liếc qua ảnh hoạt động của các thành viên CLB treo trên tường.
– Ban nãy suýt chút nữa chúng tôi đã lạc đường đấy. – Giang Phảng nói – Đúng lúc gặp được một người đi ra từ đây, tôi hỏi cậu ấy là CLB Cắm trại ở đâu, cậu ấy chỉ theo hướng khác. Chúng tôi phải đi một vòng mới tìm được tới đây.
Ánh mắt Giang Phảng dẫn đường cho Phó Chủ nhiệm khiến anh ta đưa ra đáp án mà anh muốn một cách tự nhiên:
– Chắc là Tiểu Tạ? Cái người đẹp trai kia kìa đúng không? Tính tình cậu ta hơi cổ quái, cũng thích đùa dai. Ngại quá, mọi người đừng để trong lòng.
Nhờ Phó Chủ nhiệm nhắc nhở, Giang Phảng dễ dàng tìm được thanh niên đẹp trai nhất trong tấm ảnh treo tường.
Anh nói nhẹ nhàng:
– Đúng vậy, chính là cậu ta.
Anh quay đầu qua, nháy mắt ra hiệu với Nam Chu.
Có lẽ bọn họ đã tìm được đồng đội thứ bảy mà bọn họ chưa từng gặp mặt rồi.
Nam Chu hiểu ý gật đầu, khoanh tay lại, nhưng tầm mắt cũng không dừng trên bức ảnh quá lâu mà lại hướng về phía cầu thang với không gian mở chừng hai mươi mét về phía trước.
Lý Ngân Hàng theo sau cũng nhìn theo tầm mắt chăm chú của cậu:
– Chỗ đó có gì à?
Nam Chu im lặng hồi lâu.
Giọng của Lý Ngân Hàng đi theo không khí, truyền về phía cầu thang.
Tạ Tương Ngọc đang đứng ngay chỗ rẽ, tư thế thoải mái, thậm chí còn không quên nghịch một đồng xu Koruna có hoa văn kỳ lạ trên đầu ngón tay.
Mu bàn tay cậu ta hướng lên trên, tiền xu trên đầu ngón tay cậu ta xoay tròn, phản xạ lại ánh sáng bạc loang lổ trên tay vịn cầu thang vừa mới sơn xong.
Một khi sẩy tay khiến đồng xu rơi xuống, cậu ta sẽ lập tức bại lộ vị trí của mình.
May mắn là chuyện đó không xảy ra.
Đồng Koruna trên tay cậu ta vẫn không ngừng xoay tròn khéo léo từ ngón tay út tới ngón cái.
Cậu ta tự lẩm bẩm với mình: “Tôi đoán cậu biết tôi ở đây.”
“Nhưng mà… cậu có tới đây không?”
Chỉ trong giây lát, cậu ta nghe được câu trả lời của Nam Chu: “Không, không có gì cả.”
Đồng tiền xu chuyển động giữa các ngón tay dừng lại, Tạ Tương Ngọc thu nó vào lòng bàn tay.
Thật khéo, cậu ta cũng cảm thấy như vậy.
Bây giờ không phải thời cơ chạm mặt tốt nhất của bọn họ.
Khóe miệng Tạ Tương Ngọc vểnh lên, xoay người chậm rãi bước xuống tầng, sau đó biến mất ở lối rẽ.
Bên kia, Giang Phảng cũng kết thúc cuộc nói chuyện của anh với Phó Chủ nhiệm và đi tới bên cạnh Nam Chu.
Lý Ngân Hàng hỏi:
– Bây giờ chúng ta phải đi tìm Tạ Tương Ngọc hả?
Nam Chu nói:
– Không cần.
Giang Phảng cũng nói:
– Chúng ta về ký túc xá trước.
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Cô còn tưởng rằng việc tìm đồng đội rất quan trọng…
Nhưng nghĩ tới đây, cô cũng dần dần thông suốt.
Đúng vậy, phó bản đâu có bắt cô giao lưu kết bạn đâu chứ.
Nhiệm vụ của bọn họ là sống sót, phải đối đầu với cả phó bản này.
Ở trong tình huống thế này, đối với bọn họ mà nói thì việc mượn sức của một người bạn chiến đấu một mình cũng không có ý nghĩa gì to tát cả.
Bọn họ đi ra khỏi tòa nhà số 18, hướng thẳng về phía ký túc xá của Giang Phảng.
Giang Phảng đưa ra một suy đoán khác:
– Liệu rằng người tên Tạ Tương Ngọc này cũng bị bài phát thanh của cậu hấp dẫn, sau đó tới phòng phát thanh không?
Sau đó tận mắt chứng kiến một màn cướp bóc.
Lý Ngân Hàng bừng tỉnh.
Như vậy sẽ hợp lý hơn nhiều.
Người kia phát hiện hai đội đều không dễ đối phó, mà cậu ta lại chỉ có một mình, lo lắng sẽ bị cướp bóc đạo cụ cho nên mới trốn đi, âm thầm quan sát.
Vừa nói chuyện bọn họ vừa quay lại phòng ký túc của sinh viên nước ngoài. Sau khi quẹt thẻ vào trong, bọn họ đi thang máy thẳng lên tầng sáu.
Phòng của Giang Phảng ở tận cuối hành lang, ngay gần một cửa sổ kính màu sát đất.
Nam Chu nói:
– Chúng ta không cần phải đi tìm anh ta. Nếu như anh ta cần sẽ tự…
Bọn họ dừng lại trước một cánh cửa phòng đơn đóng chặt, Giang Phảng cầm chiếc chìa khóa có đánh số phòng ra, đang bàn luận về Tạ Tương Ngọc, vẻ mặt Nam Chu chợt nghiêm lại.
– Đợi đã.
Lý Ngân Hàng nghe vậy thoáng cái nghiêm túc hơn, cánh tay đang chuẩn bị chạm vào cửa cũng vội rút về.
Cô vô cùng cảnh giác nhìn tình huống xung quanh.
– Tôi có một điểm trộm cắp rồi. – Nam Chu trịnh trọng tuyên bố – Để tôi mở khóa cho.
Lý Ngân Hàng nghẹn lời.
Sau đó cậu lấy trong túi mình ra một đoạn sắt nhỏ, khẽ chạm vào khóa, áp tai sát vào, đầu ngón tay khẽ chọc vài cái. Chợt nghe thấy tiếng lưỡi khóa vang lên âm thanh rất nhỏ.
Cửa mở rồi.
Giang Phảng đứng một bên, cười cười cổ vũ cho cậu.
Lý Ngân Hàng: Cmn như này mà cũng được á?
Dưới sự dẫn dắt này, Lý Ngân Hàng cũng mượn khóa nhỏ của Nam Chu, vùi đầu hì hục luyện tay nghề mở khóa.
Chiến thắng đầu tiên của Nam Chu đã được cổ vũ rất lớn, bây giờ cậu đang dốc lòng nghiên cứu khóa cửa phòng ký túc của Giang Phảng.
Nếu như con ma trong phó bản đi vào trong phòng ký túc, nhìn thấy hành động lúc này của bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó hiểu và phiền muộn.
Nhưng đi cùng với động tác lặp lại một cách máy móc là cảm giác lo âu càng nặng nề.
Bọn họ không có bất cứ manh mối nào cả.
Manh mối duy nhất là “Hồ Lực” cũng rối như tơ vò.
Trước mắt xem ra bọn họ cũng chưa thể đưa ra phân tích có hiệu quả nào về sự nguy hiểm của phó bản, cũng không có kế sách nào để đối phó cả.
Nơi đây hoàn toàn khác kiểu phó bản với không gian giới hạn, tìm kiếm sự thật thông qua những manh mối rất nhỏ trong “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”.
Đây là một trường đại học với diện tích 3.5 km2.
Diện tích rộng lớn và đông người hoạt động.
Cho dù bảy người bọn họ đồng lòng, cũng không thể tìm kiếm mọi ngóc ngách của trường học chỉ trong năm ngày được.
Nếu như không tìm thấy điểm mấu chốt, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi nguy hiểm có thể gây chết người và điên dại kia tìm tới họ.
Lẽ nào nhiệm vụ này chỉ có thể dựa vào người chết sao?
Cảm xúc của Lý Ngân Hàng cứ thế tích tụ lại, khiến cho cô không thể tập trung tinh thần.
Không lâu sau, cô đặt khóa xuống, không kìm được tiếng thở dài.
Cô còn chưa thở xong, đã nghe thấy Nam Chu nói:
– Tạ Tương Ngọc ở khoa nào?
Giang Phảng dời mắt khỏi màn hình điện thoại:
– Tài chính.
Nói xong, anh lại nhìn Nam Chu, hỏi ngược lại:
– Có cần số điện thoại của cậu ta không?
Nam Chu:
– Không cần.
Sau khi nhận được tin tức mình cần, cậu lại có động lực tiếp tục suy nghĩ.
Cậu là khoa Kiến trúc.
Giang Phảng là du học sinh khoa Quản lý kinh doanh.
Lý Ngân Hàng là khoa Kế toán.
Tạ Tương Ngọc là khoa Tài chính.
Ba người xui xẻo Tôn Quốc Cảnh, La Các, Tề Thiên Doãn có tỉ lệ cao là cùng một khoa, bởi vì bọn họ tập trung rất nhanh trong ngôi trường có hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này.
Trừ những người đó, Hồ Lực đã chết không có thân phận rõ ràng, cùng với người để lại di ngôn không rõ tên đều là câu đố khó giải.
Cậu lại nhìn sang Lý Ngân Hàng, hỏi cô một câu kỳ quái hơn:
– Chúng ta có quen biết nhau đúng không?
Lý Ngân Hàng:
– Đương nhiên mà.
– Ý của tôi là. – Nam Chu nói – Vai diễn “Lý Ngân Hàng” của cô và vai diễn “Nam Chu” của tôi có quan hệ gì?
Lý Ngân Hàng sững người, lập tức tỉnh táo.
Sau khi phát hiện Lý Ngân Hàng cũng nhận ra được điểm này, Nam Chu nghiêm túc nói:
– Ban nãy chúng ta đã rơi vào điểm mù tư duy.
Bọn họ vốn là đồng đội, sau khi bị kéo tới phó bản xa lạ đầy rẫy nguy hiểm, mối qua hệ này chưa từng thay đổi, ngược lại còn mạnh mẽ hơn.
Bởi vì mọi người là đồng đội cho nên họ mặc nhận bọn họ chính là người quen.
Phó bản này cũng rất phối hợp, không ngừng truyền tải và bổ sung chi tiết nhỏ về nhận thức của bọn họ một cách vô hình.
Ví dụ như, đội ba người đi cướp cùng một khoa.
Ví dụ như, Nam Chu và Giang Phảng là một đôi.
Khác biệt rất nhỏ giữa phó bản và hiện thực giảm bớt sự nghi ngờ trong lòng người chơi, từng bước dẫn dắt người chơi dùng thân phận người ngoài cuộc để quan sát những nhân vật khác trong phó bản.
Bọn họ suy nghĩ Hồ Lực chết thế nào? Người để lại di ngôn là ai?
Nhưng lại quên mất bản thân mình cũng là một trong manh mối.
Giang Phảng cầm điện thoại, nói tiếp lời Nam Chu:
– Thầy Nam nói đúng, tôi vẫn luôn tìm kiếm điểm chung giữa chúng ta, cũng vừa mới tìm được chút chút manh mối.
– Kiểm tra nhật ký trò chuyện trong vòng bảy ngày của mọi người đi. – Giang Phảng đưa ra một thời gian cụ thể – Khoảng ngày 21 tháng 10 đổ lại.
Ngày 21 tháng 10…
Lý Ngân Hàng lập tức tìm kiếm nhật ký trò chuyện theo ngày ấy.
Rõ ràng Nam Chu có trong danh sách bạn bè của cô.
Nhưng lúc ấy cô cho rằng “đồng đội” đương nhiên là phải có ở đó, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Lý Ngân Hàng vừa đổ mồ hôi lạnh vừa mở nhật ký trò chuyện ra, sau khi xem qua, biểu cảm của cô rõ ràng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Tìm thấy điểm mấu chốt rồi!
Ở trong thiết lập của phó bản, cô và Nam Chu là bạn cùng lớp cấp hai, mối quan hệ cũng không tệ.
– Buổi tối trước ngày 21… – Lý Ngân Hàng nói, – Vừa mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, tôi hẹn anh tối nay ra ngoài chơi Board Game.
Nam Chu gật đầu:
– Sau đó tôi hỏi cô ấy, có thể mang theo người nhà không?
Giang Phảng lắc điện thoại của mình:
– Sau đó người nhà tới rồi.
Manh mối giữa ba người dần liên kết lại với nhau.
Giang Phảng là du học sinh, những mối liên hệ qua điện thoại không nhiều. Tuy rằng hình tượng nhân vật của anh là có một bạn trai người Hoa, nhưng cũng không thâm nhập sâu vào trong vòng xã giao của Nam Chu, chỉ lẻ loi vài người bạn.
Nam Chu được Lý Ngân Hàng mời, vì dẫn theo bạn trai nên cũng không mang theo người nào nữa.
Vậy thì, lần theo hướng ngược lại, ai là người mời Lý Ngân Hàng đây?
Sau khi mạch suy nghĩ được thông suốt, tất cả trở nên thuận lợi.
Lý Ngân Hàng mở phần mềm mạng xã hội ra, lần lượt sử dụng những từ khóa “Board Game”, “tụ tập”, “trò chơi” để tìm kiếm. Nhưng đều không tìm được lịch sử có liên quan trong ngày 21.
Khi cô mời Nam Chu, cũng chỉ nói qua loa, “Bạn tôi có tổ chức chơi Board Game, cậu có tới không.”
Lý Ngân hàng càng thêm nghi ngờ…
– Lẽ nào người đưa ra lời mời là Hồ Lực? – Nam Chu đưa ra câu hỏi.
Tim Lý Ngân Hàng run lên, vô thức phủ nhận:
– Trong danh bạ của tôi không có anh ta.
– Vậy người để lại di ngôn trước khi chết thì sao?
– Tôi cũng không biết anh ta tên gì… – Lý Ngân Hàng nổi hết cả da gà – Tôi cũng không tìm được chứng cứ có người mời tôi….
Nhưng cuộc rõ ràng Lý Ngân Hàng không phải là người tổ chức cuộc chơi này.
Vậy thì rốt cuộc….
Khi Nam Chu trầm tư nhìn cánh cửa đang khóa kín còn Lý Ngân Hàng thì đầy vẻ rối rắm với chiếc điện thoại trong tay, Giang Phảng giơ điện thoại lên.
– Thật ra, tôi còn một thử nghiệm khác.
…
Bảy tiếng sau khi bọn họ bước vào phó bản, trời đã đen kịt.
Đội ba tên cướp ôm bụng đói mốc meo, thất vọng quay lại kí túc.
Bọn họ cũng nghĩ tới cái tên “Hồ Lực” mà đoạn ghi âm nhắc tới là điểm mấu chốt.
Quả nhiên, bọn họ ỉ ôi, nói hết nước hết cái mà ông già ở phòng hồ sơ nhất định không để bọn họ vào bên trong.
Tục ngữ nói đúng, cây không tỉa không thẳng, người không được dạy dỗ không hiểu lẽ phải. Nhưng hôm nay ba người đã bị thiệt hại lớn bởi Nam Chu, lại không muốn làm lớn chuyện để nhà trường biết được, cho nên chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ cho ông già kia một đấm.
Bọn họ đi mua một phích nước nóng, đợi khi ông già kia tan làm sẽ nương náu vào bóng đêm cùng với tiếng vang của phích nước vỡ để che giấu tiếng động bọn họ phá cửa phòng hồ sơ.
Ba người đứng trong phòng hồ sơ, vừa âm thầm chửi bậy vừa tra cứu rất lâu trước cái máy tính cồng kềnh kiểu cũ.
Kết quả thật đậu má.
Trong số sinh viên trong trường, không có ai tên là Hồ Lực cả.
Bận cả một ngày, cuối cùng lại toi cong.
Ba người vừa mệt vừa đau quay về ký túc, sau khi tắm rửa xong, mỗi người leo lên giường mình nằm.
Đêm đầu tiên rất quan trọng.
Phó bản này nguy hiểm chết người, nhưng thức đêm cũng không phải là cách.
Vì thế bọn họ định thay nhau gác đêm.
Huống hồ, bọn họ đều cảm thấy được, cho dù mỗi đêm phải giết một người để lấy KPI thì xác suất bọn họ dính phải đều là 1/7.
Ma cũng có thể sẽ đi tìm người chơi đi một mình, hoặc là cô gái kia, tốt nhất là nên đi đập chết Nam Chu để xả giận cho bọn họ.
Khả năng tìm tới ba người đàn ông khỏe mạnh như bọn họ là rất thấp.
La Các canh từ 10 rưỡi tối tới 1 giờ đêm, Tôn Quốc Cảnh canh từ 1 giờ tới 3 rưỡi, Tề Thiên Duẫn 3 rưỡi tới sáu giờ sáng.
La Các có hơi sợ, bởi vậy nói nhiều hơn bình thường.
Gã ngồi ở trên gường, vừa run chân vừa nhìn về phía Tôn Quốc Cảnh nằm ở giường dưới:
– Lão Tôn, đừng ngoáy tai nữa, đào vàng ấy hả?
Tôn Quốc Cảnh làm động tác móc ra gì đó bắn về phía La Các:
– Tai ông đây cứ ong ong.
Gã cắn răng nói:
– Đừng để cho tao gặp cái tên họ Nam kia!
Đèn phòng ngủ chợt tắt trong tiếng mắng tức giận.
Trường học sợ đám sinh viên khoa Thể dục này dư thừa sức lực còn nhảy lên nhảy xuống, cho nên quy định 10 rưỡi, tất cả ký túc của khoa Thể dục đều đóng cửa kéo rèm.
Nằm trong bóng tối, Tôn Quốc Cảnh cảm thấy rất lạnh, hai tay gã nắm chặt mép chăn, cố gắng giảm bớt mỗi một khe hở, quấn chặt mình lại.
Nhưng làm vậy cũng không có tác dụng giữ ấm nào.
Dường như gã đang nằm trong một cái quan tài.
Chăn cứng, rất cứng.
Tay chân cũng cứng đờ, tê tê.
Ngay cả dòng khí thở ra cũng mang theo hơi lạnh như băng.
Tôn Quốc Cảnh lạnh không chịu nổi, run lên cầm cập, gã mắng một tiếng, thò chân ra khỏi chăn đạp vào ống của thiết bị sưởi ngay gần chân gã, lạnh tới mức gã run lên.
Trường học còn chưa bắt đầu sử dụng hệ thống cấp nhiệt.
Mẹ kiếp, thời tiết quỷ quái gì thế này!
Tôn Quốc Cảnh quấn thành một cái kén không còn kẽ hở.
Nhưng mà vẫn thất bại.
Gã lăn qua lăn lại, không thể chịu được nữa, gã hét lên:
– La Các? La ngố? Mày có lạnh không?
Không ai trả lời gã.
Ngủ rồi sao?!
Tôn Quốc Cảnh không chịu nổi lạnh, gã đứng dậy, giẫm lên mép giường nhìn lên giường trên, nhỏ giọng “đậu” một tiếng.
Đúng là đang ngủ thật à?!
Tôn Quốc Cảnh cảm thấy lạnh như vậy có lẽ là gã không ngủ được nữa, cho nên quyết định gác thay La Các, tới giờ thì gọi La Các dậy thay ca, rồi sau đó gã có thể ngủ nguyên giấc.
Nhưng mà, khi gã ngồi xuống giường dưới…
Ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ trải trên góc chăn của Tôn Quốc Cảnh.
Gã nhìn thấy rõ ràng ở phần cuối chăn xuất hiện hai dấu chân mảnh mai.
Tôn Quốc Cảnh nghẹn họng, tim đập thình thịch.
Gã bạo gan kéo chăn lên, vươn tay vỗ vỗ.
Nhưng cái chăn mềm mại, đàn hồi khi cậu ta vỗ lên.
Dấu chân kia biến mất không còn bóng dáng.
Chuyện này không thể ngăn da đầu Tôn Quốc Cảnh run lên.
Gã vội vàng kéo chăn che kín đầu mình, mắng vài câu thô tục trong bóng đêm cuồn cuộn.
Chăn mang lại cho người ta cảm giác khép kín, khô ráo và an toàn.
Nhưng mà…
“Soạt…”
Âm thanh vang lên ở trong không gian khép kín, khô ráo và an toàn này càng trở nên cực rõ ràng.
“Soạt…”
Dường như có người đang kéo lê thân thể chậm rãi bò về phía giường gã.
“Soạt..”
Máu cả cơ thể Tôn Quốc Cảnh đều như đóng băng trong mạch.
Không phải ù tai.
Không phải huyễn giác.
Mà là thật.
Bởi vì trừ nghe thấy âm thanh kia ra, gã còn ngửi thấy một mùi kỳ quái.
Là mùi mốc meo của căn phòng đóng kín lâu ngày mới được mở ra.
“Soạt…”
Âm thanh soạt soạt kia giống như tới từ sâu trong chăn gã.
Tới từ chân của gã.
Tới từ… nơi mà gã chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy.
Hết chương 39
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.