Chương 49: Soạt, soạt, soạt (Mười bốn)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Đúng vào bảy rưỡi ngày này của tuần trước, nhóm bạn của Nam Chu bước vào trong phòng 403.
Còn lại mấy tiếng đồng hồ, ba người căn cứ vào thông tin trong điện thoại, tổng hợp lại những thứ mà bọn họ từng mang tới cái hố chết chóc ấy.
Bọn họ phải lặp lại những chuyện mà thứ sáu tuần trước bọn họ đã làm.
Lần điều tra này bọn họ gọi thêm cả ba người đội Tôn Quốc Cảnh.
Tôn Quốc Cảnh không hề do dự mà quyết định đi cùng luôn.
Không có nguyên nhân nào khác ngoài việc bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Khi Hồ Lực nghe thấy âm thanh “soạt soạt” lần thứ sáu, mọi người đều khó nhận ra sự tồn tại của anh ta.
Chỉ còn một bước nữa thôi, Tôn Quốc Cảnh sẽ dần mờ nhạt khỏi thế giới.
Sáu người bọn họ lại gặp mặt nhau, ngồi chung một chỗ, tranh thủ thời gian xác nhận lại nhật ký trò chuyện để mang tất cả những thứ đồ mà ngày hôm ấy mọi người mang tới.
Cố gắng hết sức để lặp lại giống hệt.
Những trò game board như bài bridge, bài poker, cờ phi hành gia, bi đá trên bàn đều được xếp sẵn.
Mấy thứ này đều do bên Tôn Quốc Cảnh chuẩn bị trước, sau khi chơi về còn không kịp bỏ ra, đóng trong một chiếc túi to vứt ngoài ban công.
Trong túi còn đặt hai tấm hóa đơn, là hóa đơn siêu thị và gọi trà sữa bên ngoài.
Thời gian trên hóa đơn đều vào buổi tối ngày hôm ấy.
Để cố gắng lặp lại chuyện xảy ra vào ngày 21, bọn họ gọi đồ y hệt.
Giang Phảng còn cố ý ghi chú thêm vào phần trà sữa của Nam Chu là thêm đường.
Ghi thêm xiên nướng phố Nam và bia, Nam Chu nhìn xung quanh:
– Còn thiếu gì nữa không?
Không ai trả lời. Cậu “ừ” một tiếng:
– Vậy thì…
Ai ngờ, ngay sau đó cổ tay cậu bị nắm chặt.
Tôn Quốc Cảnh dùng hết sức nắm chặt lấy cổ tay cậu, trán gã nổi cả gân xanh. Gã giống như người sắp chết đuối liều mạng nắm lấy sợi dây cứu sinh. Khuôn mặt Nam Chu không có vẻ gì là đau đớn, chỉ lẳng lặng nhìn những ngón tay đã trắng nhợt của mình.
Tôn Quốc Cảnh giơ điện thoại đang cầm trong tay thẳng về phía trước, gần như muốn chọc vào mặt Nam Chu. Đôi môi gã tái nhợt, hàm răng va vào nhau canh cách, nhưng lại không thể nói ra được một từ.
Đối diện với Tôn Quốc Cảnh hoảng loạn, Nam Chu bình tĩnh cất lời:
– Ừ, anh nói đi, tôi ghi lại.
Tựa như ban nãy cậu không hề quên đi sự tồn tại của Tôn Quốc Cảnh.
Cậu nói chuyện với Tôn Quốc Cảnh bằng thái độ bình thường, để giúp gã bớt sợ hãi hơn.
Nhưng dường như không có tác dụng gì.
Người đàn ông cao lớn trưng ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn cả khóc:
– Nãy giờ tôi… vẫn cầm điện thoại… đọc cho các cậu… đồ cần mang…
Gã nhìn xung quanh:
– Thực ra… ban nãy mọi người không ai chú ý tới tôi có đúng không?
La Các và Tề Thiên Duẫn cũng đỏ cả vành mắt, nhưng bọn họ vẫn không ngừng nói hùa theo Nam Chu:
– Đâu có, đâu có, làm sao quên mày được chứ.
Tôn Quốc Cảnh mệt mỏi ngồi co người một bên, sắc mặt trắng bệch, gã cắn răng cầm cự nhưng rồi lại nản lòng thả lỏng ra.
Chậm rãi ổn định lại nỗi sợ hãi tấn công lúc nãy, gã cầm điện thoại lên, bổ sung bằng giọng khàn khàn:
– Còn phải mua thêm một cái bánh ngọt. Tôi dùng phần mềm đặt đồ ăn, còn ghi chú là phải nhiều bơ, để mọi người bôi vào nhau chơi… Còn bảy tám lọ phun màu cầm tay.
Nói xong, gã co ro ở đầu giường không nhúc nhích, hai mắt dại ra nhưng vẫn nhìn chằm chằm mọi người.
Nam Chu quay đầu lại nhìn gã một lát, không nói gì.
Hai anh em của gã mỗi người chen một bên, lôi kéo gã nói chuyện.
Tôn Quốc Cảnh cũng không nói gì, chỉ gục đầu xuống im lặng rất lâu.
Hai anh em tốt kiên trì nói chuyện với gã. La Các còn nhớ lại chuyện quán nướng mà ba người hùn vốn mở, nói rằng không biết khi quay lại quán nướng có còn mở cửa, bàn ghế có đầy đủ không, không đủ thì lại không khai trương được.
Bấy giờ Tôn Quốc Cảnh nói một câu không đầu không đuôi:
– Hai người… đừng đi.
Gã nói:
– Quán nướng thiếu một người vẫn có thể khai trương. Không thể để ba người đều biến mất cả.
“Nơi không tồn tại” mà Tả Gia Minh nhắc tới trong lời nhắn chính là nguồn gốc của tai họa.
Lựa chọn bước vào đây sau một tuần, không ai biết rằng là tìm đường sống trong chỗ chết hay là dê bước vào miệng hổ.
La Các và Tề Thiên Duẫn đều im lặng.
Không nói “được”, cũng không nói “không được”.
Bầu không khí trong phòng ngủ chợt trở nên áp lực lạ lùng.
Nhiệm vụ chuẩn bị đã hoàn thành tương đối, Giang Phảng đứng dậy trước, hẹn bọn họ bảy giờ gặp nhau ở dưới khu ký túc khoa Thể dục.
Ngày thu trời thường tối sớm hơn.
Ban ngày ánh nắng nhảy nhót trên con đường lá phong, ánh đỏ đan xen, đẹp tới mức khiến người ta phải nín thở.
Nhưng vừa vào đêm, gió lạnh thổi lá phong bay khắp nơi, thoáng liếc mắt qua nhìn, tựa như những bàn tay nho nhỏ rơi đầy đất.
Một mình đi trên đường, giẫm lên những chiếc lá phong khô héo phát ra âm thanh “soạt soạt” sẽ làm người ta rùng mình mấy cái, nghi ngờ rằng sức mạnh kia đang tới gần.
Cuối cùng, cũng chỉ có một mình Tôn Quốc Cảnh đi ra khỏi ký túc xá khoa Thể dục.
Gã quấn chặt lấy quần áo, gằn nhỏ giọng nói: “Đi.”
Bốn người đi qua con đường lá phong lớn, sau lưng là vườn trường ồn ào, càng đi càng xa.
Cảm nhận của ban ngày còn chưa đủ mãnh liệt, ban đêm tới thăm mới biết được dãy nhà Đông 5 hoang vắng tới mức nào.
Cách dãy nhà Đông 5 khoảng 200 mét, bóng đèn đường cũng đã hỏng gần hết.
Tách…
Tách…
Trong những chiếc bóng đèn lập lòe phát ra âm thanh kỳ quái và vang vọng.
Nam Chu bật đèn pin lên trước.
Đèn pin cầm tay mở ra một vòng sáng, chiếu sáng một phần con đường phía trước.
Nhưng không thể xoa dịu sự sợ hãi bên trong lòng con người.
Bên ngoài những nơi được chiếu sáng càng trở nên tối đen hơn, giống như một con thú lớn đang ngủ đông, chỉ chực thời cơ nuốt luôn bọn họ.
Vất vả lắm mới tới dãy nhà Đông 5.
Trong giây phút bước vào hành lang, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, Nam Chu và Giang Phảng cảm thấy hai người phía sau đều thở ra một hơi.
Khoảng bảy giờ hai mươi phút.
Bọn họ tới trước cửa phòng 403.
Tôn Quốc Cảnh xoa xoa đôi bàn tay bị đông lạnh, gã đưa tay lên bên môi, hà hơi sưởi ấm sau đó bước về phía trước.
Gã đặt tay lên trên cửa, dừng lại một lúc.
Dường như bên trong chính là ghế xét xử, cũng là đường luân hồi của gã.
Gã đứng yên lặng, mọi người cũng đứng yên cùng gã.
Đợi tới bảy rưỡi, Tôn Quốc Cảnh giơ tay xem đồng hồ, sau khi chắc chắn thời gian, gã cắn răng định đẩy cửa ra …
Nhưng cánh cửa đã chậm rãi mở vào phía trong trước Tôn Quốc Cảnh, khiến nửa người của gã chìm vào trong bóng tối.
Tôn Quốc Cảnh còn chưa kịp sợ hãi, đèn đã được bật sáng.
Gã bước vào trong không gian sáng trưng.
La Các và Tề Thiên Duẫn rời khỏi phòng ngủ từ sớm đã đến phòng 403 từ bao giờ.
Rõ ràng bọn họ đã đợi ở đây rất lâu rồi.
“Đã nói là tổ chức party cơ mà” La Các nở nụ cười gượng có phần quá đà, rõ ràng là gã sợ thả lỏng cơ thể, biểu cảm trên khuôn mặt sẽ sụp đổ.
Sẽ không may.
La Các quay đầu lại, cho Tôn Quốc Cảnh nhìn thấy căn phòng đầy bóng bay và ruy băng màu:
– Xem anh em tổ chức lớn cho mày này.
Tề Thiên Duẫn lại nói:
– Ở đâu cũng nguy hiểm, vậy thà ở cùng anh em.
Căn phòng 403 đơn giản ban đầu được trang trí rực rỡ, có cảm giác lòe loẹt quê mùa.
Nếu như căn phòng 403 là nơi tập trung của một sức mạnh nào đó, nhìn thấy nhà của mình bị dày vò thế này, nó nhất định sẽ lập tức buông tha mục tiêu Tôn Quốc Cảnh và lấy mạng hai người La Các và Tề Thiên Duẫn để trút giận trước.
Tôn Quốc Cảnh không nói gì, dang hai tay ôm lấy hai người anh em, vùi mặt vào vai bọn họ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Qua tay của hai người La Các và Tề Thiên Duẫn, căn phòng này trở nên giống như một buổi liên hoan bạn bè.
Sáu người ngồi xuống khoảng trống giữa bậc thang và bục giảng.
Tôn Quốc Cảnh mở cho Nam Chu một lon bia.
Nam Chu xua tay, lấy ra cốc trà sữa thêm đường và hơn phân nửa topping của mình, chậm rãi uống.
Không ai nhìn ra rằng, chỉ mới hai mươi mấy tiếng trước thôi, ba trong số sáu người này còn có ý định đánh cướp ba người còn lại, kết quả là bị trở tay cướp lại.
Đội “Đầm Rồng” bắt đầu chạm cốc, nhanh chóng chếnh choáng say.
Tôn Quốc Cảnh mắng một tiếng:
– Tên khốn kiếp Tạ Tương Ngọc kia muốn chúng ta dò đường giúp!
Nam Chu thử thăm dò con ma men này:
– Anh ta còn liên lạc với các anh không?
Có lẽ là không.
Chuyện nghe trộm bị lộ, Tạ Tương Ngọc tới gặp bọn họ lần nữa mới lạ đấy.
Dẫu cho bọn Tôn Quốc Cảnh còn chưa biết chuyện nghe lén, nhưng bọn họ đã nghĩ thông chuyện bị lợi dụng làm hòn đá dò đường rồi.
Tôn Quốc Cảnh nói:
– Cậu ta không liên lạc, nhưng tôi có liên lạc với cậu ta.
Gã vung tay trong không trung:
– Tôi gọi điện thoại mắng cậu ta một trận!
Nam Chu ôm cốc trà sữa, ngồi đợi câu tiếp theo.
Tôn Quốc Cảnh vuốt mái đầu đinh, cắn răng, vẻ mặt tức giận nói:
– Mẹ kiếp, ông đây phí cả nước miếng mới phát hiện ra thằng ranh kia mở loa rồi để điện thoại một bên, phí mất mười lăm phút của ông.
Nam Chu nhai viên thạch trà xanh, không nói gì.
Rốt cuộc là Tạ Tương Ngọc muốn làm gì?
Cậu ta hành động một mình.
Rõ ràng cậu ta đã phát hiện bảng tên trước tất cả mọi người, nhưng cậu ta không giữ luôn bảng tên để độc chiếm manh mối, song cũng không chia sẻ manh mối với bọn họ.
Hắn trốn trong một góc của trường, nhìn trộm từng hành động của bọn họ.
Trong phó bản kinh dị có một sức mạnh áp đảo thế này mà cậu ta từ chối hợp tác, từ chối tiếp xúc, dường như không hề sợ hãi nó.
Hành vi hoàn toàn trái với lẽ thường.
Hắn đang nghĩ gì nhỉ?
Hay là cậu ta muốn thông qua ẩn nấp và chờ đợi để nhận được điều gì?
Giang Phảng cầm một lon nước sơn tra, khẽ hỏi cậu:
– Đang nghĩ gì thế?
Nam Chu nói thật:
– Tạ Tương Ngọc.
Giang Phảng:
– Ồ, cậu ta à. Cậu ta là một người rất thú vị.
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của Nam Chu:
– Tại sao lại nói vậy?
Giang Phảng uống một ngụm nước sơn tra:
– Tôi có thể hiểu cậu ta muốn làm gì.
Nam Chu dựng thẳng hai tai.
Giang Phảng để lon nước sơn tra bên môi, khẽ nói:
– Nếu như tôi là người chơi cá nhân, có lẽ tôi cũng chơi như vậy.
Đáng tiếc bây giờ mang theo gia đình, có một số chuyện không làm được.
Nam Chu nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, suy nghĩ đăm chiêu.
Ban nãy chỉ trong giây lát thôi, biểu cảm của Giang Phảng giống hệt như lúc anh ở trong sòng bạc tính kế Khúc Kim Sa.
Khóe miệng anh vẫn cong cong, nhưng trong mắt là sự sắc bén của sói.
Nam Chu chớp mắt, thầm nghĩ, đáng yêu thật.
Nam Chu còn muốn hỏi, nhưng nghĩ tới việc trong lòng Giang Phảng có tính toán, có lẽ cũng có đề phòng rồi.
Tạ Tương Ngọc cũng không đáng lo cho lắm.
Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là bọn họ phải bước vào “nơi không tồn tại” như thế nào, cùng với làm thế nào để thoát khỏi sự ảnh hưởng của sức mạnh kia.
Phòng 403 của ban ngày với phòng 403 của hiện tại không giống nhau.
Hình vẽ bậy trên bàn, bức chân dung vĩ nhân nhìn chăm chăm bọn họ, cánh cửa sổ dán một lớp phản quang nên có vẻ hơi tối…
Dường như không hề có gì bất thường.
Đó cũng là điều đương nhiên, một tuần trước những nhân vật mà bọn họ sắm vai đã liên hoan hết mình trong căn phòng 403 này, nếu như có thật sự xảy ra chuyện gì bất thường, có lẽ bọn họ sẽ phải chú ý tới.
Nghĩ thế này không ổn.
Vậy thì thử nghĩ khác xem sao?
Trải qua một ngày một đêm hít thở khó khăn, sợ hãi và áp lực cao khiến cho ba anh em biến buổi thăm dò này thành một đêm ăn chơi thỏa thuê nhằm giải tỏa áp lực.
Uống hết lon bia này tới lon khác, Tôn Quốc Cảnh càng lớn gan hơn.
Chẳng mấy chốc, khí thế của gã dâng cao như muốn tự do đọ sức với người đứng sau sức mạnh thần bí kia.
Tiếng ồn bọn họ tạo ra thực sự không nhỏ.
Nam Chu ôm cốc trà sữa của mình ngồi gần lại bên Giang Phảng, ghé lại gần anh và nói:
– Anh có cảm thấy gì không?
Cậu đang chỉ cảm giác bị sức mạnh kia ảnh hưởng.
Giang Phảng lắc đầu:
– Bây giờ chưa có.
Không có bất cứ dấu hiệu nào báo ma quỷ sắp tới ví dụ như nhiệt độ hạ thấp hay bóng đèn chớp nháy.
Để xác nhận, Giang Phảng lấy ra “Giá Chữ Thập Giác Quan Thứ Sáu” đeo trên cổ ra.
Giá chữ thập vẫn còn nguyên.
Hơn nữa cộng cả lần nghe thấy tiếng “soạt soạt” vào chiều nay khi đi tới quầy hoa quả trong siêu thị mua táo, Giang Phảng mới chỉ nghe thấy hai lần.
Anh không gặp ma, giá chữ thập cũng không thể sử dụng.
Nam Chu:
– Không thể làm trái sức mạnh này. Chuyện chúng ta có thể làm quá ít.
Giang Phảng cười nói:
– Đây không phải là lời mà thầy Nam nên nói.
Nam Chu nhìn Giang Phảng, gật đầu:
– Ừ, tôi còn chưa nói xong mà.
Điều Nam Chu nói là sức mạnh này quá mạnh.
Có sức mạnh – Nó có thể xóa bỏ đi sự tồn tại của một người mà không ai hay.
Khó định vị – Khi Tả Gia Minh chạy trốn đã lợi dụng thang máy và phòng chứa đồ, nhưng vẫn không thể tránh được.
Không có thực thể – Khi nguy hiểm tới gần, chỉ có tiếng soạt soạt lấp đầy màng nhĩ, ma quỷ xuất hiện cũng không có thực thể, và cơ bản thì không thể làm nó bị thương.
Không thể lý giải tại sao nguy hiểm tới gần.
Nhưng mà…
– Nó rất nguy hiểm, thoạt nhìn gần như không có nhược điểm nào. – Nam Chu nói. – Nếu như những bộ phận khác của nó cũng phức tạp hệt như vậy, trò chơi này không thể chơi.
– Vậy nên chắc chắn nó sẽ có điểm yếu.
– Chỉ nhằm vào sức mạnh này thôi chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hai điểm: Thứ nhất, nó làm thế nào để xuất hiện bên cạnh chúng ta mà không gây ra tiếng động nào. Thứ hai, thứ tự nó lựa chọn để xóa bỏ là gì.
– Thứ nhất, nó đã “lặng lẽ” đến vậy, đó chính là một trong đặc điểm đặc trưng của kinh dị mà không thể lý giải. Không thích hợp dùng để suy đoán.
– Vậy nên, suy nghĩ đơn giản hơn thì rất có khả năng là dựa vào thứ tự xóa bỏ.
Giang Phảng: Đúng là suy nghĩ đơn giản theo hướng ngược lại.
Nam Chu cũng chưa nghĩ thông suốt hoàn toàn.
Vì thế, cậu lẩm nhẩm lại những manh mối trước mắt:
– Kết quả một ngày điều tra của chúng ta là sắp xếp được mối quan hệ giữa các nhân vật.
– Người đầu tiên chết đi là sinh viên khoa Thể dục Hồ Lực. Người thứ hai chết là Tả Gia Minh. Tiếp theo rất có thể là Tôn Quốc Cảnh, sau đó thêm tôi và Lý Ngân Hàng…
– Theo thiết lập, Hồ Lực và Tả Gia Minh chơi bóng cùng nhau, quan hệ rất tốt.
– Quan hệ của tôi và Lý Ngân Hàng cũng rất tốt.
– Cô ấy lo lắng chơi cùng một đám nam sinh sẽ không tiện, cho nên gọi tôi tới để bảo vệ an toàn…
Liệt kê dần ra , mắt Nam Chu chợt sáng lên. Cậu nói với Giang Phảng:
– Điện thoại.
Trong nháy mắt, sáu chiếc điện thoại đều được đặt trước mắt cậu.
Theo như thông tin mà Tả Gia Minh để lại, sau khi nghe thấy tiếng “soạt soạt” kia sáu lần, những thông tin mà bọn họ dùng vật chất truyền đạt với thế giới bên ngoài đều biến mất.
Giống như bản thân đang ở trên hòn đảo cô độc.
Đây cũng chính là nguyên nhân những thông tin mà Tả Gia Minh để lại không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bởi thế, Nam Chu cần phải tranh thủ từng giây, trước khi Tôn Quốc Cảnh nghe thấy tiếng soạt, soạt lần thứ sáu, cậu phải kiểm chứng được suy nghĩ của mình.
Cũng may sức mạnh kia không quấy nhiễu bọn họ vào thời khắc quan trọng.
Cậu nhanh chóng tổng hợp thông tin và đưa ra manh mối mình cần.
Dưới ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn chăm chăm của Tôn Quốc Cảnh, Nam Chu đưa ra kết luận.
– Thứ tự bị loại bỏ chính là thứ tự chúng ta bước vào.
– Buổi liên hoan hôm ấy chính thức bắt đầu vào lúc bảy rưỡi. Nhưng thứ tự bước vào phòng của chúng ta khác nhau.
Cậu chỉ vào điện thoại của Tôn Quốc Cảnh.
Lúc 7 giờ 10 phút, trong đó có một tin nhắn gửi cho La Các: “Tao tới rồi, nhưng crush của Lão Hồ còn chưa tới, ha ha, nó nóng ruột như pháo bị đốt đít ấy.”
La Các trả lời: “Hóng chuyện văn minh, để dành cho tao với Lão Tề một vị trí quan sát nhé.”
Từ đó có thể biết vào 7 giờ 10 phút, Tôn Quốc Cảnh đã tới địa điểm tập trung, La Các và Tề Thiên Duẫn còn chưa tới. “Crush của Lão Hồ” tức Lý Ngân Hàng cũng chưa tới.
Đã biết Hồ Lực và Tả Gia Minh là người bị hại số một và số hai.
Nếu như thứ tự vào phòng chính là thứ tự người bị hại thì tất cả đều có thể hiểu.
Tôn Quốc Cảnh luôn giữ chìa khóa phòng 403, nhưng gã có thể giao chìa khóa cho Hồ Lực, để anh ta tới mở khóa trước.
Hồ Lực là người đầu tiên mở cửa và bước vào phòng.
Bạn chơi bóng Tả Gia Minh đi theo sau anh ta.
Tôn Quốc Cảnh tới vào lúc 7 giờ mười.
Còn Nam Chu và Lý Ngân Hàng đến ngay sau Tôn Quốc Cảnh.
Trước đây, trong tin nhắn chat của Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng có nhắc tới quan hệ đặc biệt của Giang Phảng và Nam Chu và hẹn nhau bảy rưỡi ở phòng 403, cho nên bọn họ luôn nghĩ rằng có lẽ Nam Chu và Giang Phảng tới cùng nhau.
Dẫu Giang Phảng là người yêu của Nam Chu, nhưng hai người chưa công khai mối quan hệ yêu đương, cho nên đến cùng nhau có vẻ không mấy tự nhiên.
Hơn nữa, sở dĩ Lý Ngân Hàng muốn Nam Chu đi cùng với mình là lo lắng cho vấn đề an toàn của mình.
Cho nên cô và Nam Chu tới cùng lúc lại hợp tình hợp lý.
Có lẽ Tạ Tương Ngọc tới vào lúc 7 giờ 20 phút, bởi vì lúc 7 giờ 21 phút, Tôn Quốc Cảnh lại gửi cho La Các một tin nhắn.
“Nếu còn không tới nữa thì phô mai sẽ lạnh mất.”
Nam Chu cũng không thể xác nhận được thời gian Tạ Tương Ngọc tới trước hay sau mình và Lý Ngân Hàng.
Nhưng nhất định cậu ta đã tới trước La Các và Tề Thiên Duẫn.
Còn Giang Phảng lại là người tới cuối cùng.
Bởi vì suy luận ngược lại theo chứng cứ thì Giang Phảng nghe thấy âm thanh “soạt soạt” muộn nhất trong số bọn họ.
Là vậy thì tất cả đều khớp.
Nếu như bản thân căn phòng 403 là một cái miệng khổng lồ đầy máu tự nhiên vốn có, chỉ mở ra với những người tới với nó vào ban đêm…
Vậy thì thứ tự nó giết người chính là thứ tự bước vào cửa.
Và nếu như manh mối mà bọn họ nghĩ ra thực sự đáng tin, vậy thì…
Lúc này Tề Thiên Duẫn phản ứng rất nhanh, phấn khích tới mức nhảy lên:
– Chúng ta có thể phá vỡ thứ tự bằng cách bước vào cánh cửa này vào khoảng thời gian y hệt, chẳng phải sẽ giải quyết được rồi sao!
Tề Thiên Duẫn cũng cảm thấy mình đoán đúng rồi, càng nói càng nhanh hơn:
– Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện này chắc chắn đúng!
– Nếu như chúng ta bước vào cánh cửa một lần nữa, thứ tự cánh cửa giết chúng ta sẽ bị rối loạn.
– Mấy người nghe thấy tiếng “soạt soạt” ít hơn sẽ bước vào trước. Chúng ta thay phiên nhau vào, cho dù sau mỗi lần làm loạn thứ tự mà số lần nghe âm thanh kia không trừ về không, cũng vẫn có thể trụ được tới năm ngày sau!
– Tốt quá, may thật đấy! Tao với Lão La sợ mày không để bọn tao tới, cho nên mới tới đây trước!
Tề Thiên Duẫn nhào tới, ôm lấy bờ vai Tôn Quốc Cảnh đang ngây ra:
– Lão Tôn! Chúng ta uống rượu cả tiếng rồi, mày có nghe thấy tiếng soạt soạt nào không? Hả? Cách lần trước mày nghe thấy bao lâu rồi?
Tôn Quốc Cảnh ngây ra:
– A… cộng thêm buổi chiều đã là bảy tám tiếng rồi…
Tề Thiên Duẫn ôm chặt lấy cổ Tôn Quốc Cảnh, nói năng lộn xộn:
– Được cứu rồi! Lão Tôn! Mày được cứu rồi! Mày không sao hết! Người tiếp theo nghe tới tiếng soạt, soạt sẽ là tao! Tao vẫn còn nhiều lần, chúng ta đều được cứu rồi!
Nam Chu:
– Là vậy ư?
Nhưng giọng của cậu bị bao trùm bởi âm thanh chúc mừng.
Cậu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng ghé vào bên tai Nam Chu, hơi thở ấm nóng như quét qua vành tai cậu, cảm giác ngưa ngứa:
– Suy luận của bọn họ cũng có lý, hay là… cứ thử trước xem thế nào.
…
Tôn Quốc Cảnh đờ đẫn mãi mới phát hiện ra mình thực sự có khả năng tránh được một kiếp, gã chấn động, rồi lại vui vẻ, càng uống càng không biết kiềm chế.
Mỗi lần uống xuống một ngụm, cảm giác thoát khỏi ranh giới tử vong lại càng rõ ràng.
Thậm chí gã còn chạy tới chúc rượu Nam Chu.
Lúc Nam Chu đứng thẳng dậy, Tôn Quốc Cảnh không nói nhiều mà cúi gập người xuống.
– Tôi, Tôn Quốc Cảnh cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu. – Tôn Quốc Cảnh nói – Đều trong lon bia này.
Gã nâng lon bia lên uống ừng ực hơn phân nửa.
Nam Chu ngậm ống út, khẽ thổi không khí vào trong.
Tôn Quốc Cảnh buông lon bia xuống, quẹt miệng, nói:
– Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi hai lần. Lần đầu là ban nãy, lần thứ hai là ở ký túc. Nếu như không có cậu giải thích giúp tôi, giá trị tỉnh táo của tôi đã không còn nữa rồi.
Nam Chu không sửa lại lời gã:
– Ừ.
– Giá trị tỉnh táo của cậu cao lắm nhỉ? – Tôn Quốc Cảnh uống tới nỗi đầu lưỡi cũng to ra, giọng nói lè nhè – Tôi thấy cậu không sợ. Cậu chính là boss lớn, chuyện trước kia là do Tôn Quốc Cảnh tôi làm sai, tôi muốn kết bạn với cậu…
Nam Chu vội né về sau một bước.
Cậu cau mày, con người bây giờ thật là tùy tiện.
Có thể tùy tiện kết làm “bạn bè” được sao?
Tôn Quốc Cảnh đã uống say rồi, đương nhiên không phát hiện ra Nam Chu có ý né tránh.
Gã híp hai mắt lại, phát hiện trong mắt đã không còn bóng dáng Nam Chu.
Gã lảo đảo mấy bước, cười ha ha, sau đó tiếp tục đi tìm hai anh em tốt của gã.
Hương rượu quả thực say lòng người.
Nam Chu còn muốn xác nhận lại xem suy luận của Tề Thiên Duẫn có đúng hay không, cho nên không ý kiến gì.
Chẳng bao lâu, Nam Chu dần buồn ngủ.
Ngọn đèn sáng trưng trước mắt cũng biến thành một vầng sáng mờ ảo, nhạt nhòa.
Cậu gắng cầm cự chút ý thức cuối cùng, định tìm hai chiếc ghế ghép vào nhau nằm nghỉ.
Nhưng cậu vừa mới đứng dậy, một bàn tay ấm áp đã kéo đầu cậu nghiêng dựa vào làn da ấm áp.
Giang Phảng cúi đầu nhìn cậu, cười nói:
– Sao cậu lại nằm lên chân tôi vậy?
Nam Chu im lặng.
Không phải tôi chủ động nằm mà.
Hình như có gì đó sai sai.
Thôi bỏ đi.
Nửa đêm, ba anh em tốt đều say mèm.
Lý Ngân Hàng đặt mông ngồi xuống đất, ngã người vào ghế dựa, ngủ say giấc.
Nam Chu gối đầu lên đùi Giang Phảng, Giang Phảng thì lẳng lặng ngồi đó, đầu ngón tay khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ của Nam Chu. Anh vô cùng tỉnh táo quan sát tất cả những thứ xung quanh mình.
Tôn Quốc Cảnh say nằm ở bậc thang.
Xung quanh nền đất chỗ gã nằm là bảy tám lon bia rỗng.
Mùi rượu ùa ra theo hơi thở của gã.
Gã ngủ có vẻ không thoải mái, vặn vẹo hông, gãi gãi cái bụng, rồi lại nghiêng người sang một bên.
Đúng vào lúc này.
Soạt…
Soạt…
Soạt…
Tiếng vang rất khẽ, dần trở thành âm thanh kéo dài.
Tựa như dùng móng tay chậm rãi cào qua bảng đen, phát ra âm thanh chói tai sắc bén.
Nhưng Tôn Quốc Cảnh vẫn ngủ rất say.
Gã không nghe thấy.
Giang Phảng đương nhiên cũng không nghe thấy âm thanh vang lên bên tai Tôn Quốc Cảnh.
Khi mặt trời dâng lên phía xa, anh chống đầu, cho phép bản thân nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ.
Đêm nay cứ trôi qua như vậy.
La Các bị Tề Thiên Duẫn lay tỉnh.
Gã nhìn căn phòng hỗn loạn sau khi chơi bời với vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là còn chưa kịp hiểu được khung cảnh trước mắt.
La Các lau lau nước miếng ở khóe miệng:
– Tại sao lại ngủ ở đây nhỉ…
Lúc này, Nam Chu vừa mới thức giấc.
Cậu vừa mơ màng vừa xoa bóp bắp chân đã tê rần của Giang Phảng.
Tề Thiên Duẫn và Lý Ngân Hàng vội vàng dùng túi bóng xử lý sạch dấu vết sót lại.
– A! – Trải qua thời gian dài hồi tưởng, cuối cùng La Các cũng nhớ lại đoạn ký ức lúc trước, gã vội hưng phấn vung nắm đấm – Có phải chúng ta đã tìm ra cách giải quyết vấn đề rồi không?
Tề Thiên Duẫn cũng vui mừng hớn hở:
– Vậy là tốt rồi. Tối nay chúng ta lại tới thêm một lần nữa…
Nói xong, gã nhìn về phía Giang Phảng:
– Giang Phảng, đúng không? Anh là người nghe thấy ít nhất, tối nay anh có thể tới đây một chuyến chia sẻ gánh nặng với hai đồng đội của anh!
Giang Phảng xoa bóp chân, “ờ” một tiếng coi như trả lời.
Tề Thiên Duẫn cầm chiếc chìa khóa trên bàn lên, xách theo túi rác đầy ắp, hồn nhiên nói với La Các:
– Chúng ta đi thôi!
Nhìn thấy hai người họ ra khỏi phòng 403, Lý Ngân Hàng cũng như nhìn thấy hi vọng, cô quay đầu cười nói:
– Chúng ta cũng đi thôi!
Nam Chu đỡ Giang Phảng đứng thẳng dậy.
Giang Phảng nhảy lên hai cái, bên cổ anh ánh lên một tia sáng rất nhỏ.
Nam Chu nhìn “Thánh Giá Giác Quan Thứ Sáu”, khẽ cau mày.
Đạo cụ này Giang Phảng lấy đâu ra nhỉ?
Cậu vừa suy nghĩ câu hỏi này vừa đỡ Giang Phảng ra khỏi phòng 403.
Tề Thiên Duẫn khóa trái cửa, lắc lư chìa khóa. Gã khoác vai La Các cười nói đi về phía ánh sáng rực rỡ.
Tôn Quốc Cảnh nằm trên cầu thang trong căn phòng 403 kéo chặt rèm cửa tối tăm, vẫn say sưa giấc nồng mà không hay biết gì.
Hết chương 49
Cát: Chương này hơi dài, vừa đọc lại vừa buồn ngủ nên vẫn chưa được ưng theo ý mình. Mình sẽ soát lại sau, mọi người đọc vui
------oOo------
Đúng vào bảy rưỡi ngày này của tuần trước, nhóm bạn của Nam Chu bước vào trong phòng 403.
Còn lại mấy tiếng đồng hồ, ba người căn cứ vào thông tin trong điện thoại, tổng hợp lại những thứ mà bọn họ từng mang tới cái hố chết chóc ấy.
Bọn họ phải lặp lại những chuyện mà thứ sáu tuần trước bọn họ đã làm.
Lần điều tra này bọn họ gọi thêm cả ba người đội Tôn Quốc Cảnh.
Tôn Quốc Cảnh không hề do dự mà quyết định đi cùng luôn.
Không có nguyên nhân nào khác ngoài việc bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Khi Hồ Lực nghe thấy âm thanh “soạt soạt” lần thứ sáu, mọi người đều khó nhận ra sự tồn tại của anh ta.
Chỉ còn một bước nữa thôi, Tôn Quốc Cảnh sẽ dần mờ nhạt khỏi thế giới.
Sáu người bọn họ lại gặp mặt nhau, ngồi chung một chỗ, tranh thủ thời gian xác nhận lại nhật ký trò chuyện để mang tất cả những thứ đồ mà ngày hôm ấy mọi người mang tới.
Cố gắng hết sức để lặp lại giống hệt.
Những trò game board như bài bridge, bài poker, cờ phi hành gia, bi đá trên bàn đều được xếp sẵn.
Mấy thứ này đều do bên Tôn Quốc Cảnh chuẩn bị trước, sau khi chơi về còn không kịp bỏ ra, đóng trong một chiếc túi to vứt ngoài ban công.
Trong túi còn đặt hai tấm hóa đơn, là hóa đơn siêu thị và gọi trà sữa bên ngoài.
Thời gian trên hóa đơn đều vào buổi tối ngày hôm ấy.
Để cố gắng lặp lại chuyện xảy ra vào ngày 21, bọn họ gọi đồ y hệt.
Giang Phảng còn cố ý ghi chú thêm vào phần trà sữa của Nam Chu là thêm đường.
Ghi thêm xiên nướng phố Nam và bia, Nam Chu nhìn xung quanh:
– Còn thiếu gì nữa không?
Không ai trả lời. Cậu “ừ” một tiếng:
– Vậy thì…
Ai ngờ, ngay sau đó cổ tay cậu bị nắm chặt.
Tôn Quốc Cảnh dùng hết sức nắm chặt lấy cổ tay cậu, trán gã nổi cả gân xanh. Gã giống như người sắp chết đuối liều mạng nắm lấy sợi dây cứu sinh. Khuôn mặt Nam Chu không có vẻ gì là đau đớn, chỉ lẳng lặng nhìn những ngón tay đã trắng nhợt của mình.
Tôn Quốc Cảnh giơ điện thoại đang cầm trong tay thẳng về phía trước, gần như muốn chọc vào mặt Nam Chu. Đôi môi gã tái nhợt, hàm răng va vào nhau canh cách, nhưng lại không thể nói ra được một từ.
Đối diện với Tôn Quốc Cảnh hoảng loạn, Nam Chu bình tĩnh cất lời:
– Ừ, anh nói đi, tôi ghi lại.
Tựa như ban nãy cậu không hề quên đi sự tồn tại của Tôn Quốc Cảnh.
Cậu nói chuyện với Tôn Quốc Cảnh bằng thái độ bình thường, để giúp gã bớt sợ hãi hơn.
Nhưng dường như không có tác dụng gì.
Người đàn ông cao lớn trưng ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn cả khóc:
– Nãy giờ tôi… vẫn cầm điện thoại… đọc cho các cậu… đồ cần mang…
Gã nhìn xung quanh:
– Thực ra… ban nãy mọi người không ai chú ý tới tôi có đúng không?
La Các và Tề Thiên Duẫn cũng đỏ cả vành mắt, nhưng bọn họ vẫn không ngừng nói hùa theo Nam Chu:
– Đâu có, đâu có, làm sao quên mày được chứ.
Tôn Quốc Cảnh mệt mỏi ngồi co người một bên, sắc mặt trắng bệch, gã cắn răng cầm cự nhưng rồi lại nản lòng thả lỏng ra.
Chậm rãi ổn định lại nỗi sợ hãi tấn công lúc nãy, gã cầm điện thoại lên, bổ sung bằng giọng khàn khàn:
– Còn phải mua thêm một cái bánh ngọt. Tôi dùng phần mềm đặt đồ ăn, còn ghi chú là phải nhiều bơ, để mọi người bôi vào nhau chơi… Còn bảy tám lọ phun màu cầm tay.
Nói xong, gã co ro ở đầu giường không nhúc nhích, hai mắt dại ra nhưng vẫn nhìn chằm chằm mọi người.
Nam Chu quay đầu lại nhìn gã một lát, không nói gì.
Hai anh em của gã mỗi người chen một bên, lôi kéo gã nói chuyện.
Tôn Quốc Cảnh cũng không nói gì, chỉ gục đầu xuống im lặng rất lâu.
Hai anh em tốt kiên trì nói chuyện với gã. La Các còn nhớ lại chuyện quán nướng mà ba người hùn vốn mở, nói rằng không biết khi quay lại quán nướng có còn mở cửa, bàn ghế có đầy đủ không, không đủ thì lại không khai trương được.
Bấy giờ Tôn Quốc Cảnh nói một câu không đầu không đuôi:
– Hai người… đừng đi.
Gã nói:
– Quán nướng thiếu một người vẫn có thể khai trương. Không thể để ba người đều biến mất cả.
“Nơi không tồn tại” mà Tả Gia Minh nhắc tới trong lời nhắn chính là nguồn gốc của tai họa.
Lựa chọn bước vào đây sau một tuần, không ai biết rằng là tìm đường sống trong chỗ chết hay là dê bước vào miệng hổ.
La Các và Tề Thiên Duẫn đều im lặng.
Không nói “được”, cũng không nói “không được”.
Bầu không khí trong phòng ngủ chợt trở nên áp lực lạ lùng.
Nhiệm vụ chuẩn bị đã hoàn thành tương đối, Giang Phảng đứng dậy trước, hẹn bọn họ bảy giờ gặp nhau ở dưới khu ký túc khoa Thể dục.
Ngày thu trời thường tối sớm hơn.
Ban ngày ánh nắng nhảy nhót trên con đường lá phong, ánh đỏ đan xen, đẹp tới mức khiến người ta phải nín thở.
Nhưng vừa vào đêm, gió lạnh thổi lá phong bay khắp nơi, thoáng liếc mắt qua nhìn, tựa như những bàn tay nho nhỏ rơi đầy đất.
Một mình đi trên đường, giẫm lên những chiếc lá phong khô héo phát ra âm thanh “soạt soạt” sẽ làm người ta rùng mình mấy cái, nghi ngờ rằng sức mạnh kia đang tới gần.
Cuối cùng, cũng chỉ có một mình Tôn Quốc Cảnh đi ra khỏi ký túc xá khoa Thể dục.
Gã quấn chặt lấy quần áo, gằn nhỏ giọng nói: “Đi.”
Bốn người đi qua con đường lá phong lớn, sau lưng là vườn trường ồn ào, càng đi càng xa.
Cảm nhận của ban ngày còn chưa đủ mãnh liệt, ban đêm tới thăm mới biết được dãy nhà Đông 5 hoang vắng tới mức nào.
Cách dãy nhà Đông 5 khoảng 200 mét, bóng đèn đường cũng đã hỏng gần hết.
Tách…
Tách…
Trong những chiếc bóng đèn lập lòe phát ra âm thanh kỳ quái và vang vọng.
Nam Chu bật đèn pin lên trước.
Đèn pin cầm tay mở ra một vòng sáng, chiếu sáng một phần con đường phía trước.
Nhưng không thể xoa dịu sự sợ hãi bên trong lòng con người.
Bên ngoài những nơi được chiếu sáng càng trở nên tối đen hơn, giống như một con thú lớn đang ngủ đông, chỉ chực thời cơ nuốt luôn bọn họ.
Vất vả lắm mới tới dãy nhà Đông 5.
Trong giây phút bước vào hành lang, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, Nam Chu và Giang Phảng cảm thấy hai người phía sau đều thở ra một hơi.
Khoảng bảy giờ hai mươi phút.
Bọn họ tới trước cửa phòng 403.
Tôn Quốc Cảnh xoa xoa đôi bàn tay bị đông lạnh, gã đưa tay lên bên môi, hà hơi sưởi ấm sau đó bước về phía trước.
Gã đặt tay lên trên cửa, dừng lại một lúc.
Dường như bên trong chính là ghế xét xử, cũng là đường luân hồi của gã.
Gã đứng yên lặng, mọi người cũng đứng yên cùng gã.
Đợi tới bảy rưỡi, Tôn Quốc Cảnh giơ tay xem đồng hồ, sau khi chắc chắn thời gian, gã cắn răng định đẩy cửa ra …
Nhưng cánh cửa đã chậm rãi mở vào phía trong trước Tôn Quốc Cảnh, khiến nửa người của gã chìm vào trong bóng tối.
Tôn Quốc Cảnh còn chưa kịp sợ hãi, đèn đã được bật sáng.
Gã bước vào trong không gian sáng trưng.
La Các và Tề Thiên Duẫn rời khỏi phòng ngủ từ sớm đã đến phòng 403 từ bao giờ.
Rõ ràng bọn họ đã đợi ở đây rất lâu rồi.
“Đã nói là tổ chức party cơ mà” La Các nở nụ cười gượng có phần quá đà, rõ ràng là gã sợ thả lỏng cơ thể, biểu cảm trên khuôn mặt sẽ sụp đổ.
Sẽ không may.
La Các quay đầu lại, cho Tôn Quốc Cảnh nhìn thấy căn phòng đầy bóng bay và ruy băng màu:
– Xem anh em tổ chức lớn cho mày này.
Tề Thiên Duẫn lại nói:
– Ở đâu cũng nguy hiểm, vậy thà ở cùng anh em.
Căn phòng 403 đơn giản ban đầu được trang trí rực rỡ, có cảm giác lòe loẹt quê mùa.
Nếu như căn phòng 403 là nơi tập trung của một sức mạnh nào đó, nhìn thấy nhà của mình bị dày vò thế này, nó nhất định sẽ lập tức buông tha mục tiêu Tôn Quốc Cảnh và lấy mạng hai người La Các và Tề Thiên Duẫn để trút giận trước.
Tôn Quốc Cảnh không nói gì, dang hai tay ôm lấy hai người anh em, vùi mặt vào vai bọn họ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Qua tay của hai người La Các và Tề Thiên Duẫn, căn phòng này trở nên giống như một buổi liên hoan bạn bè.
Sáu người ngồi xuống khoảng trống giữa bậc thang và bục giảng.
Tôn Quốc Cảnh mở cho Nam Chu một lon bia.
Nam Chu xua tay, lấy ra cốc trà sữa thêm đường và hơn phân nửa topping của mình, chậm rãi uống.
Không ai nhìn ra rằng, chỉ mới hai mươi mấy tiếng trước thôi, ba trong số sáu người này còn có ý định đánh cướp ba người còn lại, kết quả là bị trở tay cướp lại.
Đội “Đầm Rồng” bắt đầu chạm cốc, nhanh chóng chếnh choáng say.
Tôn Quốc Cảnh mắng một tiếng:
– Tên khốn kiếp Tạ Tương Ngọc kia muốn chúng ta dò đường giúp!
Nam Chu thử thăm dò con ma men này:
– Anh ta còn liên lạc với các anh không?
Có lẽ là không.
Chuyện nghe trộm bị lộ, Tạ Tương Ngọc tới gặp bọn họ lần nữa mới lạ đấy.
Dẫu cho bọn Tôn Quốc Cảnh còn chưa biết chuyện nghe lén, nhưng bọn họ đã nghĩ thông chuyện bị lợi dụng làm hòn đá dò đường rồi.
Tôn Quốc Cảnh nói:
– Cậu ta không liên lạc, nhưng tôi có liên lạc với cậu ta.
Gã vung tay trong không trung:
– Tôi gọi điện thoại mắng cậu ta một trận!
Nam Chu ôm cốc trà sữa, ngồi đợi câu tiếp theo.
Tôn Quốc Cảnh vuốt mái đầu đinh, cắn răng, vẻ mặt tức giận nói:
– Mẹ kiếp, ông đây phí cả nước miếng mới phát hiện ra thằng ranh kia mở loa rồi để điện thoại một bên, phí mất mười lăm phút của ông.
Nam Chu nhai viên thạch trà xanh, không nói gì.
Rốt cuộc là Tạ Tương Ngọc muốn làm gì?
Cậu ta hành động một mình.
Rõ ràng cậu ta đã phát hiện bảng tên trước tất cả mọi người, nhưng cậu ta không giữ luôn bảng tên để độc chiếm manh mối, song cũng không chia sẻ manh mối với bọn họ.
Hắn trốn trong một góc của trường, nhìn trộm từng hành động của bọn họ.
Trong phó bản kinh dị có một sức mạnh áp đảo thế này mà cậu ta từ chối hợp tác, từ chối tiếp xúc, dường như không hề sợ hãi nó.
Hành vi hoàn toàn trái với lẽ thường.
Hắn đang nghĩ gì nhỉ?
Hay là cậu ta muốn thông qua ẩn nấp và chờ đợi để nhận được điều gì?
Giang Phảng cầm một lon nước sơn tra, khẽ hỏi cậu:
– Đang nghĩ gì thế?
Nam Chu nói thật:
– Tạ Tương Ngọc.
Giang Phảng:
– Ồ, cậu ta à. Cậu ta là một người rất thú vị.
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của Nam Chu:
– Tại sao lại nói vậy?
Giang Phảng uống một ngụm nước sơn tra:
– Tôi có thể hiểu cậu ta muốn làm gì.
Nam Chu dựng thẳng hai tai.
Giang Phảng để lon nước sơn tra bên môi, khẽ nói:
– Nếu như tôi là người chơi cá nhân, có lẽ tôi cũng chơi như vậy.
Đáng tiếc bây giờ mang theo gia đình, có một số chuyện không làm được.
Nam Chu nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, suy nghĩ đăm chiêu.
Ban nãy chỉ trong giây lát thôi, biểu cảm của Giang Phảng giống hệt như lúc anh ở trong sòng bạc tính kế Khúc Kim Sa.
Khóe miệng anh vẫn cong cong, nhưng trong mắt là sự sắc bén của sói.
Nam Chu chớp mắt, thầm nghĩ, đáng yêu thật.
Nam Chu còn muốn hỏi, nhưng nghĩ tới việc trong lòng Giang Phảng có tính toán, có lẽ cũng có đề phòng rồi.
Tạ Tương Ngọc cũng không đáng lo cho lắm.
Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là bọn họ phải bước vào “nơi không tồn tại” như thế nào, cùng với làm thế nào để thoát khỏi sự ảnh hưởng của sức mạnh kia.
Phòng 403 của ban ngày với phòng 403 của hiện tại không giống nhau.
Hình vẽ bậy trên bàn, bức chân dung vĩ nhân nhìn chăm chăm bọn họ, cánh cửa sổ dán một lớp phản quang nên có vẻ hơi tối…
Dường như không hề có gì bất thường.
Đó cũng là điều đương nhiên, một tuần trước những nhân vật mà bọn họ sắm vai đã liên hoan hết mình trong căn phòng 403 này, nếu như có thật sự xảy ra chuyện gì bất thường, có lẽ bọn họ sẽ phải chú ý tới.
Nghĩ thế này không ổn.
Vậy thì thử nghĩ khác xem sao?
Trải qua một ngày một đêm hít thở khó khăn, sợ hãi và áp lực cao khiến cho ba anh em biến buổi thăm dò này thành một đêm ăn chơi thỏa thuê nhằm giải tỏa áp lực.
Uống hết lon bia này tới lon khác, Tôn Quốc Cảnh càng lớn gan hơn.
Chẳng mấy chốc, khí thế của gã dâng cao như muốn tự do đọ sức với người đứng sau sức mạnh thần bí kia.
Tiếng ồn bọn họ tạo ra thực sự không nhỏ.
Nam Chu ôm cốc trà sữa của mình ngồi gần lại bên Giang Phảng, ghé lại gần anh và nói:
– Anh có cảm thấy gì không?
Cậu đang chỉ cảm giác bị sức mạnh kia ảnh hưởng.
Giang Phảng lắc đầu:
– Bây giờ chưa có.
Không có bất cứ dấu hiệu nào báo ma quỷ sắp tới ví dụ như nhiệt độ hạ thấp hay bóng đèn chớp nháy.
Để xác nhận, Giang Phảng lấy ra “Giá Chữ Thập Giác Quan Thứ Sáu” đeo trên cổ ra.
Giá chữ thập vẫn còn nguyên.
Hơn nữa cộng cả lần nghe thấy tiếng “soạt soạt” vào chiều nay khi đi tới quầy hoa quả trong siêu thị mua táo, Giang Phảng mới chỉ nghe thấy hai lần.
Anh không gặp ma, giá chữ thập cũng không thể sử dụng.
Nam Chu:
– Không thể làm trái sức mạnh này. Chuyện chúng ta có thể làm quá ít.
Giang Phảng cười nói:
– Đây không phải là lời mà thầy Nam nên nói.
Nam Chu nhìn Giang Phảng, gật đầu:
– Ừ, tôi còn chưa nói xong mà.
Điều Nam Chu nói là sức mạnh này quá mạnh.
Có sức mạnh – Nó có thể xóa bỏ đi sự tồn tại của một người mà không ai hay.
Khó định vị – Khi Tả Gia Minh chạy trốn đã lợi dụng thang máy và phòng chứa đồ, nhưng vẫn không thể tránh được.
Không có thực thể – Khi nguy hiểm tới gần, chỉ có tiếng soạt soạt lấp đầy màng nhĩ, ma quỷ xuất hiện cũng không có thực thể, và cơ bản thì không thể làm nó bị thương.
Không thể lý giải tại sao nguy hiểm tới gần.
Nhưng mà…
– Nó rất nguy hiểm, thoạt nhìn gần như không có nhược điểm nào. – Nam Chu nói. – Nếu như những bộ phận khác của nó cũng phức tạp hệt như vậy, trò chơi này không thể chơi.
– Vậy nên chắc chắn nó sẽ có điểm yếu.
– Chỉ nhằm vào sức mạnh này thôi chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hai điểm: Thứ nhất, nó làm thế nào để xuất hiện bên cạnh chúng ta mà không gây ra tiếng động nào. Thứ hai, thứ tự nó lựa chọn để xóa bỏ là gì.
– Thứ nhất, nó đã “lặng lẽ” đến vậy, đó chính là một trong đặc điểm đặc trưng của kinh dị mà không thể lý giải. Không thích hợp dùng để suy đoán.
– Vậy nên, suy nghĩ đơn giản hơn thì rất có khả năng là dựa vào thứ tự xóa bỏ.
Giang Phảng: Đúng là suy nghĩ đơn giản theo hướng ngược lại.
Nam Chu cũng chưa nghĩ thông suốt hoàn toàn.
Vì thế, cậu lẩm nhẩm lại những manh mối trước mắt:
– Kết quả một ngày điều tra của chúng ta là sắp xếp được mối quan hệ giữa các nhân vật.
– Người đầu tiên chết đi là sinh viên khoa Thể dục Hồ Lực. Người thứ hai chết là Tả Gia Minh. Tiếp theo rất có thể là Tôn Quốc Cảnh, sau đó thêm tôi và Lý Ngân Hàng…
– Theo thiết lập, Hồ Lực và Tả Gia Minh chơi bóng cùng nhau, quan hệ rất tốt.
– Quan hệ của tôi và Lý Ngân Hàng cũng rất tốt.
– Cô ấy lo lắng chơi cùng một đám nam sinh sẽ không tiện, cho nên gọi tôi tới để bảo vệ an toàn…
Liệt kê dần ra , mắt Nam Chu chợt sáng lên. Cậu nói với Giang Phảng:
– Điện thoại.
Trong nháy mắt, sáu chiếc điện thoại đều được đặt trước mắt cậu.
Theo như thông tin mà Tả Gia Minh để lại, sau khi nghe thấy tiếng “soạt soạt” kia sáu lần, những thông tin mà bọn họ dùng vật chất truyền đạt với thế giới bên ngoài đều biến mất.
Giống như bản thân đang ở trên hòn đảo cô độc.
Đây cũng chính là nguyên nhân những thông tin mà Tả Gia Minh để lại không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bởi thế, Nam Chu cần phải tranh thủ từng giây, trước khi Tôn Quốc Cảnh nghe thấy tiếng soạt, soạt lần thứ sáu, cậu phải kiểm chứng được suy nghĩ của mình.
Cũng may sức mạnh kia không quấy nhiễu bọn họ vào thời khắc quan trọng.
Cậu nhanh chóng tổng hợp thông tin và đưa ra manh mối mình cần.
Dưới ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn chăm chăm của Tôn Quốc Cảnh, Nam Chu đưa ra kết luận.
– Thứ tự bị loại bỏ chính là thứ tự chúng ta bước vào.
– Buổi liên hoan hôm ấy chính thức bắt đầu vào lúc bảy rưỡi. Nhưng thứ tự bước vào phòng của chúng ta khác nhau.
Cậu chỉ vào điện thoại của Tôn Quốc Cảnh.
Lúc 7 giờ 10 phút, trong đó có một tin nhắn gửi cho La Các: “Tao tới rồi, nhưng crush của Lão Hồ còn chưa tới, ha ha, nó nóng ruột như pháo bị đốt đít ấy.”
La Các trả lời: “Hóng chuyện văn minh, để dành cho tao với Lão Tề một vị trí quan sát nhé.”
Từ đó có thể biết vào 7 giờ 10 phút, Tôn Quốc Cảnh đã tới địa điểm tập trung, La Các và Tề Thiên Duẫn còn chưa tới. “Crush của Lão Hồ” tức Lý Ngân Hàng cũng chưa tới.
Đã biết Hồ Lực và Tả Gia Minh là người bị hại số một và số hai.
Nếu như thứ tự vào phòng chính là thứ tự người bị hại thì tất cả đều có thể hiểu.
Tôn Quốc Cảnh luôn giữ chìa khóa phòng 403, nhưng gã có thể giao chìa khóa cho Hồ Lực, để anh ta tới mở khóa trước.
Hồ Lực là người đầu tiên mở cửa và bước vào phòng.
Bạn chơi bóng Tả Gia Minh đi theo sau anh ta.
Tôn Quốc Cảnh tới vào lúc 7 giờ mười.
Còn Nam Chu và Lý Ngân Hàng đến ngay sau Tôn Quốc Cảnh.
Trước đây, trong tin nhắn chat của Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng có nhắc tới quan hệ đặc biệt của Giang Phảng và Nam Chu và hẹn nhau bảy rưỡi ở phòng 403, cho nên bọn họ luôn nghĩ rằng có lẽ Nam Chu và Giang Phảng tới cùng nhau.
Dẫu Giang Phảng là người yêu của Nam Chu, nhưng hai người chưa công khai mối quan hệ yêu đương, cho nên đến cùng nhau có vẻ không mấy tự nhiên.
Hơn nữa, sở dĩ Lý Ngân Hàng muốn Nam Chu đi cùng với mình là lo lắng cho vấn đề an toàn của mình.
Cho nên cô và Nam Chu tới cùng lúc lại hợp tình hợp lý.
Có lẽ Tạ Tương Ngọc tới vào lúc 7 giờ 20 phút, bởi vì lúc 7 giờ 21 phút, Tôn Quốc Cảnh lại gửi cho La Các một tin nhắn.
“Nếu còn không tới nữa thì phô mai sẽ lạnh mất.”
Nam Chu cũng không thể xác nhận được thời gian Tạ Tương Ngọc tới trước hay sau mình và Lý Ngân Hàng.
Nhưng nhất định cậu ta đã tới trước La Các và Tề Thiên Duẫn.
Còn Giang Phảng lại là người tới cuối cùng.
Bởi vì suy luận ngược lại theo chứng cứ thì Giang Phảng nghe thấy âm thanh “soạt soạt” muộn nhất trong số bọn họ.
Là vậy thì tất cả đều khớp.
Nếu như bản thân căn phòng 403 là một cái miệng khổng lồ đầy máu tự nhiên vốn có, chỉ mở ra với những người tới với nó vào ban đêm…
Vậy thì thứ tự nó giết người chính là thứ tự bước vào cửa.
Và nếu như manh mối mà bọn họ nghĩ ra thực sự đáng tin, vậy thì…
Lúc này Tề Thiên Duẫn phản ứng rất nhanh, phấn khích tới mức nhảy lên:
– Chúng ta có thể phá vỡ thứ tự bằng cách bước vào cánh cửa này vào khoảng thời gian y hệt, chẳng phải sẽ giải quyết được rồi sao!
Tề Thiên Duẫn cũng cảm thấy mình đoán đúng rồi, càng nói càng nhanh hơn:
– Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện này chắc chắn đúng!
– Nếu như chúng ta bước vào cánh cửa một lần nữa, thứ tự cánh cửa giết chúng ta sẽ bị rối loạn.
– Mấy người nghe thấy tiếng “soạt soạt” ít hơn sẽ bước vào trước. Chúng ta thay phiên nhau vào, cho dù sau mỗi lần làm loạn thứ tự mà số lần nghe âm thanh kia không trừ về không, cũng vẫn có thể trụ được tới năm ngày sau!
– Tốt quá, may thật đấy! Tao với Lão La sợ mày không để bọn tao tới, cho nên mới tới đây trước!
Tề Thiên Duẫn nhào tới, ôm lấy bờ vai Tôn Quốc Cảnh đang ngây ra:
– Lão Tôn! Chúng ta uống rượu cả tiếng rồi, mày có nghe thấy tiếng soạt soạt nào không? Hả? Cách lần trước mày nghe thấy bao lâu rồi?
Tôn Quốc Cảnh ngây ra:
– A… cộng thêm buổi chiều đã là bảy tám tiếng rồi…
Tề Thiên Duẫn ôm chặt lấy cổ Tôn Quốc Cảnh, nói năng lộn xộn:
– Được cứu rồi! Lão Tôn! Mày được cứu rồi! Mày không sao hết! Người tiếp theo nghe tới tiếng soạt, soạt sẽ là tao! Tao vẫn còn nhiều lần, chúng ta đều được cứu rồi!
Nam Chu:
– Là vậy ư?
Nhưng giọng của cậu bị bao trùm bởi âm thanh chúc mừng.
Cậu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng ghé vào bên tai Nam Chu, hơi thở ấm nóng như quét qua vành tai cậu, cảm giác ngưa ngứa:
– Suy luận của bọn họ cũng có lý, hay là… cứ thử trước xem thế nào.
…
Tôn Quốc Cảnh đờ đẫn mãi mới phát hiện ra mình thực sự có khả năng tránh được một kiếp, gã chấn động, rồi lại vui vẻ, càng uống càng không biết kiềm chế.
Mỗi lần uống xuống một ngụm, cảm giác thoát khỏi ranh giới tử vong lại càng rõ ràng.
Thậm chí gã còn chạy tới chúc rượu Nam Chu.
Lúc Nam Chu đứng thẳng dậy, Tôn Quốc Cảnh không nói nhiều mà cúi gập người xuống.
– Tôi, Tôn Quốc Cảnh cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu. – Tôn Quốc Cảnh nói – Đều trong lon bia này.
Gã nâng lon bia lên uống ừng ực hơn phân nửa.
Nam Chu ngậm ống út, khẽ thổi không khí vào trong.
Tôn Quốc Cảnh buông lon bia xuống, quẹt miệng, nói:
– Cảm ơn cậu, cậu đã cứu tôi hai lần. Lần đầu là ban nãy, lần thứ hai là ở ký túc. Nếu như không có cậu giải thích giúp tôi, giá trị tỉnh táo của tôi đã không còn nữa rồi.
Nam Chu không sửa lại lời gã:
– Ừ.
– Giá trị tỉnh táo của cậu cao lắm nhỉ? – Tôn Quốc Cảnh uống tới nỗi đầu lưỡi cũng to ra, giọng nói lè nhè – Tôi thấy cậu không sợ. Cậu chính là boss lớn, chuyện trước kia là do Tôn Quốc Cảnh tôi làm sai, tôi muốn kết bạn với cậu…
Nam Chu vội né về sau một bước.
Cậu cau mày, con người bây giờ thật là tùy tiện.
Có thể tùy tiện kết làm “bạn bè” được sao?
Tôn Quốc Cảnh đã uống say rồi, đương nhiên không phát hiện ra Nam Chu có ý né tránh.
Gã híp hai mắt lại, phát hiện trong mắt đã không còn bóng dáng Nam Chu.
Gã lảo đảo mấy bước, cười ha ha, sau đó tiếp tục đi tìm hai anh em tốt của gã.
Hương rượu quả thực say lòng người.
Nam Chu còn muốn xác nhận lại xem suy luận của Tề Thiên Duẫn có đúng hay không, cho nên không ý kiến gì.
Chẳng bao lâu, Nam Chu dần buồn ngủ.
Ngọn đèn sáng trưng trước mắt cũng biến thành một vầng sáng mờ ảo, nhạt nhòa.
Cậu gắng cầm cự chút ý thức cuối cùng, định tìm hai chiếc ghế ghép vào nhau nằm nghỉ.
Nhưng cậu vừa mới đứng dậy, một bàn tay ấm áp đã kéo đầu cậu nghiêng dựa vào làn da ấm áp.
Giang Phảng cúi đầu nhìn cậu, cười nói:
– Sao cậu lại nằm lên chân tôi vậy?
Nam Chu im lặng.
Không phải tôi chủ động nằm mà.
Hình như có gì đó sai sai.
Thôi bỏ đi.
Nửa đêm, ba anh em tốt đều say mèm.
Lý Ngân Hàng đặt mông ngồi xuống đất, ngã người vào ghế dựa, ngủ say giấc.
Nam Chu gối đầu lên đùi Giang Phảng, Giang Phảng thì lẳng lặng ngồi đó, đầu ngón tay khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ của Nam Chu. Anh vô cùng tỉnh táo quan sát tất cả những thứ xung quanh mình.
Tôn Quốc Cảnh say nằm ở bậc thang.
Xung quanh nền đất chỗ gã nằm là bảy tám lon bia rỗng.
Mùi rượu ùa ra theo hơi thở của gã.
Gã ngủ có vẻ không thoải mái, vặn vẹo hông, gãi gãi cái bụng, rồi lại nghiêng người sang một bên.
Đúng vào lúc này.
Soạt…
Soạt…
Soạt…
Tiếng vang rất khẽ, dần trở thành âm thanh kéo dài.
Tựa như dùng móng tay chậm rãi cào qua bảng đen, phát ra âm thanh chói tai sắc bén.
Nhưng Tôn Quốc Cảnh vẫn ngủ rất say.
Gã không nghe thấy.
Giang Phảng đương nhiên cũng không nghe thấy âm thanh vang lên bên tai Tôn Quốc Cảnh.
Khi mặt trời dâng lên phía xa, anh chống đầu, cho phép bản thân nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ.
Đêm nay cứ trôi qua như vậy.
La Các bị Tề Thiên Duẫn lay tỉnh.
Gã nhìn căn phòng hỗn loạn sau khi chơi bời với vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là còn chưa kịp hiểu được khung cảnh trước mắt.
La Các lau lau nước miếng ở khóe miệng:
– Tại sao lại ngủ ở đây nhỉ…
Lúc này, Nam Chu vừa mới thức giấc.
Cậu vừa mơ màng vừa xoa bóp bắp chân đã tê rần của Giang Phảng.
Tề Thiên Duẫn và Lý Ngân Hàng vội vàng dùng túi bóng xử lý sạch dấu vết sót lại.
– A! – Trải qua thời gian dài hồi tưởng, cuối cùng La Các cũng nhớ lại đoạn ký ức lúc trước, gã vội hưng phấn vung nắm đấm – Có phải chúng ta đã tìm ra cách giải quyết vấn đề rồi không?
Tề Thiên Duẫn cũng vui mừng hớn hở:
– Vậy là tốt rồi. Tối nay chúng ta lại tới thêm một lần nữa…
Nói xong, gã nhìn về phía Giang Phảng:
– Giang Phảng, đúng không? Anh là người nghe thấy ít nhất, tối nay anh có thể tới đây một chuyến chia sẻ gánh nặng với hai đồng đội của anh!
Giang Phảng xoa bóp chân, “ờ” một tiếng coi như trả lời.
Tề Thiên Duẫn cầm chiếc chìa khóa trên bàn lên, xách theo túi rác đầy ắp, hồn nhiên nói với La Các:
– Chúng ta đi thôi!
Nhìn thấy hai người họ ra khỏi phòng 403, Lý Ngân Hàng cũng như nhìn thấy hi vọng, cô quay đầu cười nói:
– Chúng ta cũng đi thôi!
Nam Chu đỡ Giang Phảng đứng thẳng dậy.
Giang Phảng nhảy lên hai cái, bên cổ anh ánh lên một tia sáng rất nhỏ.
Nam Chu nhìn “Thánh Giá Giác Quan Thứ Sáu”, khẽ cau mày.
Đạo cụ này Giang Phảng lấy đâu ra nhỉ?
Cậu vừa suy nghĩ câu hỏi này vừa đỡ Giang Phảng ra khỏi phòng 403.
Tề Thiên Duẫn khóa trái cửa, lắc lư chìa khóa. Gã khoác vai La Các cười nói đi về phía ánh sáng rực rỡ.
Tôn Quốc Cảnh nằm trên cầu thang trong căn phòng 403 kéo chặt rèm cửa tối tăm, vẫn say sưa giấc nồng mà không hay biết gì.
Hết chương 49
Cát: Chương này hơi dài, vừa đọc lại vừa buồn ngủ nên vẫn chưa được ưng theo ý mình. Mình sẽ soát lại sau, mọi người đọc vui
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.