Chương 41: Soạt, soạt, soạt (Sáu)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Trước khi cởi áo đồng phục ra, Nam Chu biết rằng hành động này sẽ làm lộ vết sẹo trên người mình.
Nhưng cậu biết, tính cách của Giang Phảng rất tốt, rất lịch lãm.
Khi cậu không muốn nhắc tới bí mật của mình, anh sẽ không hỏi những vấn đề quá giới hạn.
Nếu như Giang Phảng nhìn thấy thì không sao.
Quả nhiên như cậu dự đoán, Giang Phảng nhìn thấy những vết sẹo quái dị trên khắp thân thể cậu cũng không hỏi câu nào.
Anh bước vào phòng tắm, dùng vóc dáng cao gầy chắn ngang giữa Nam Chu và Lý Ngân Hàng, còn không quên dặn dò:
– Ngân Hàng, đợi ở một chỗ chỉ nhìn thấy tôi, đừng đi lung tung.
Lý Ngân Hàng hiểu chuyện tất nhiên không dám nói một lời và chấp hành theo chỉ thị của Giang Phảng, nấp ở một góc chỉ có thể nhìn thấy anh.
Giang Phảng quỳ một gối trước mặt Nam Chu, ngẩng đầu lên nhìn cậu:
– Không cởi quần à?
Nam Chu “ờ” một tiếng, kéo thẳng cái quần mềm mại xuống chân.
Nhìn thấy chiếc quần trong in hoa văn hình con sóc màu nâu nhạt, Giang Phảng không thể nhịn nổi nữa.
Anh vẫn giữ nguyên động tác đặt hai tay trên đầu gối, bật cười ha ha.
Nam Chu cảm thấy anh cười rất đẹp.
Sự thưởng thức và hướng tới những sự vật đẹp đẽ khiến cậu bất giác vươn tay chạm vào mặt anh:
– Kiểm tra trước đã.
Giang Phảng đặt tay bên hông cậu:
– Vâng thưa thầy Nam.
Sau đó…
Cách Giang Phảng thực hiện kiểm tra dường như khác biệt khá xa với “kiểm tra” trong tưởng tượng của Nam Chu.
Cậu đã quen nhận được sự đối xử thô bạo.
Sự đụng chạm ấm áp, tử tế và không mang theo ý trêu chọc nào khiến cậu khó có thể thừa nhận.
Khi đầu ngón tay của Giang Phảng lướt qua vết sẹo ở bên sườn Nam Chu, cậu cắn răng vẻ khó chịu “a”.
Đầu ngón tay Giang Phảng có một vết chai mỏng đều.
Càng gay go hơn chính là chiếc áo len chất liệu lông cừu ban nãy cậu mặc để lại một lớp tĩnh điện trên người cậu.
Giang Phảng chạm vào người cậu lại xẹt qua dòng điện.
Không hỏi nguyên nhân vết thương nhưng đầu ngón tay Giang Phảng lại liên tục vuốt xung quanh vết thương, dường như mang theo sự nghi vấn im lặng.
Như thể nếu Nam Chu không lên tiếng, Giang Phảng sẽ chạm mãi vào vết thương ấy.
Động tác dịu dàng không mang theo bất cứ gì mờ ám, tựa như chỉ là gợn sóng lăn tăn trên mặt nước yên ả.
Động tác này giống như khiến cho cơ thể Nam Chu nảy sinh phản ứng cộng hưởng nào đó, cùng với sự tấn công không ngừng của dòng điện tê tê, một dòng khí nóng cũng cuồn cuộn bên trong bụng dưới của cậu.
Nam Chu thực sự không chịu nổi nữa, cậu khẽ giải thích:
– Không phải.
Nhận thấy điều gì đó, Giang Phảng học theo giọng điệu của cậu:
– A… hiểu rồi.
Sau đó, anh khẽ ra lệnh:
– Xoay người lại.
Nam Chu xoay người lại, cái đuôi tròn ủng của Hamster in trên quần đùi đập ngay vào mắt Giang Phảng.
Giang Phảng bật cười, giả vờ như không nhìn thấy những vết sẹo đan xen sau lưng cậu.
Anh không muốn khiến Nam Chu cảm thấy không thoải mái.
Anh chỉ kiểm tra qua loa rồi nắm lấy cổ tay đang buông bên hông của Nam Chu, nhìn ngón áp út bị gương thủy tinh rạch một đường nhỏ.
– Mặc quần áo vào đi. – Giang Phảng đưa bộ quần áo vắt trên khuỷu tay còn hơi ấm cho cậu. – Lát nữa đi ra tôi sẽ xử lý qua cho cậu.
Sau khi xác định Nam Chu đã mặc quần áo xong, Lý Ngân Hàng quan tâm ló đầu vào:
– Không sao chứ?
Giang Phảng vươn một tay xách hộp thuốc trên giá xuống, khép các ngón tay trên bàn tay vẫn còn vương hơi ấm trên người Nam Chu lại, vô thức vân vê, níu lại chút ấm áp ấy:
– Trên người cậu ấy không có vết thương. Có lẽ chỉ bị dọa thôi.
Lúc này, Nam Chu đã mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng tắm.
Trên mặt không hề có biểu cảm như vừa bị dọa.
Không hề tôn trọng ma quỷ.
Nam Chu vẫn còn đợi Giang Phảng xác nhận:
– Anh xác định trên người tôi không có gì chứ?
Trong giọng nói ấy mang theo vẻ tiếc nuối.
Giang Phảng lắc đầu.
Trừ những vết sẹo chướng mắt kia ra, không còn gì cả.
Lý Ngân Hàng thoáng kinh ngạc, cảm thấy suy nghĩ của Nam Chu có vấn đề:
– Nếu như không có thì sẽ tốt hơn mà?
– Chắc chắn người để loại đoạn ghi âm tử vong đã bị con ma phát ra âm thanh “soạt soạt” đuổi giết.
Nam Chu nói chậm rãi:
– Rõ ràng biểu hiện của anh ta trong đoạn ghi âm rất sợ hãi. Nhưng nếu như ma thật sự không có sát thương giống như ban nãy thì tại sao anh ta lại sợ hãi đến vậy?
Lý Ngân Hàng im lặng.
Cô quyết định bàn lại định nghĩa về “lực sát thương” của người bình thường với boss.
Cô hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam, ban nãy anh đã nhìn thấy gì?
Đưa tay cho Giang Phảng xử lý vết thương, Nam Chu nghĩ lại cẩn thận:
– Tự dưng cái đầu của tôi ở trong gương lại bị méo đi.
Cậu khoa tay mô tả:
– Như thế này, đẩy lên khung của gương, lệch về một bên… nhìn như sắp gãy tới nơi ấy.
Nghe thấy lời miêu tả, Lý Ngân Hàng cảm thấy răng cũng phát lạnh.
Lý Ngân Hàng:
– Nếu như bình thường, bản thân câu chuyện này cũng rất có “lực sát thương”.
Nam Chu có vẻ hoang mang rõ rệt:
– Nhưng con ma kia cũng không tạo thành tổn thương thực chất, có cần thiết phải sợ hãi không?
Lý Ngân Hàng trình bày nguyên nhân một cách ngắn gọn:
– Tổn thương tinh thần là trí mạng nhất.
Nam Chu:
– Vậy tại sao trò chơi phải nói như thế?
Nam Chu nhắc lại yêu cầu của trò chơi:
– Trước khi trò chơi kết thúc không được điên, phải tiếp tục sống sót.
– Nếu như ma chỉ tạo thành tổn thương tinh thần, phó bản chỉ cần quy định “không được điên” hay là “giá trị tỉnh táo không về 0” là được mà. Vậy thì việc cường điệu “ phải tiếp tục sống sót” chứng minh rằng ma còn có thể gây tổn thương thể chất cho người chơi.
Lý Ngân Hàng đột nhiên im bặt.
Cô hiểu được, Nam Chu có thể nghĩ tới điều này chứng minh rằng cậu – người vừa mới tiếp xúc chính diện với sinh vật không rõ tên này lại là người có ưu thế về sinh mạng nhất trong ba người.
Sau khi phát hiện ra điều này, lòng Lý Ngân Hàng như nghẹn lại, cô nhỏ giọng:
– Vậy anh có nghĩ ra cách nào giải quyết rắc rối này không.
– Tạm thời vẫn chưa.
Khi trả lời câu hỏi này, ngón tay thon dài của Nam Chu được dán lên miếng urgo màu hồng hình con thỏ.
Cậu nhận thấy sự lo lắng trong giọng Lý Ngân Hàng.
Vì thế, cậu vừa vuốt miếng urgo, vừa thử an ủi Lý Ngân Hàng nhìn còn căng thẳng hơn cậu:
– Thực ra tôi cũng hơi hơi sợ.
Lý Ngân Hàng nhìn thoáng qua giá trị tỉnh táo đang hiển thị loạn số của cậu. Cô hỏi:
– Anh có muốn uống trà sữa không?
Nam Chu ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:
– Có thể ship vào trường được hả?
Lý Ngân Hàng: Anh giỏi thật.
Cuối cùng, bọn họ quyết định ngày mai mới đặt trà sữa.
Trong ký túc du học sinh chỉ có một chiếc giường đơn.
Giang Phảng nhường giường cho Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng còn định từ chối, nhưng Giang Phảng lại cười cong mắt ngắt lời cô:
– Để con gái ngủ dưới đất tôi lại sợ mình không ngủ được.
Lý Ngân Hàng cười gượng ha ha. Thực ra là giường không chứa nổi hai người đúng không.
Cô bọc kín người không một khe hở, đảm bảo kín tới mức khiến cho ma không thể xuống tay cô mới yên tâm nhắm mắt lại, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Mẹ kiếp!
120 tiếng, qua một tiếng lại giảm một tiếng.
Bọn họ nhất định phải vượt qua.
Lý Ngân Hàng ép bản thân mình phải ngủ đi.
Hai người Giang Phảng và Nam Chu nằm trên chiếc giường làm tạm bằng mấy tầng chăn mềm mại, ở giữa gối đầu còn có Nam Cực Tinh đang phơi bụng ngủ.
Im lặng…
Nam Chu nhìn khuôn mặt nghiêng của Giang Phảng:
– Anh đang giận hả?
Giang Phảng nhắm mắt:
– Đâu có.
Nam Chu:
– Anh giận mà. Thực ra anh cố ý ấn miệng vết thương của tôi.
Giang Phảng mở mắt, nhưng không trả lời.
Nam Chu khẽ thở dài.
Cậu nói:
– Sau này tôi sẽ không giấu hai người nữa.
– Tôi vẫn luôn quen làm việc một mình, cho nên có thông tin gì tôi sẽ tự quan sát trước mà không chia sẻ với mọi người.
– Sau này tôi sẽ học chia sẻ như Lý Ngân Hàng.
Giang Phảng vẫn không nói gì.
Nam Chu nói xong những lời mình muốn nói, cũng không biết nên làm gì, chỉ đành im lặng.
Trực giác nói với cậu Giang Phảng hoàn toàn hiểu được nguyên nhân cậu che giấu việc từng nghe thấy âm thanh “soạt soạt”.
Cho nên cậu giải thích một hồi cũng chỉ lãng phí thời gian mà chẳng ích gì.
Nam Chu cũng không biết tại sao tại sao mình phải lãng phí thời gian không cần thiết để xác nhận lại suy nghĩ của mình.
Vì thế, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng suy nghĩ lí do.
Một lát sau, bàn tay ấm áp chợt vươn qua bên cạnh rồi đặt lên cổ tay cậu, nhẹ nhàng nắm lấy.
Giang Phảng kề sát tai cậu khẽ nói:
– Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.
Trái tim không thoải mái của Nam Chu chợt bình tĩnh lại.
Chịu để ý mình rồi.
Cũng vui vui.
Cậu nói:
– Vậy ngủ ngon nhé.
Nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt cổ tay cậu không buông.
Nam Chu cũng không vùng ra.
Cậu quyết định giấu giếm, khiến cho cả Lý Ngân Hàng và Giang Phảng đều không vui.
Cậu cảm thấy mình phải có nghĩa vụ an ủi bọn họ.
Trừ chuyện này ra, cậu còn có lời khác muốn nói với Giang Phảng.
Nam Chu vẫn còn nhớ lời lẩm bẩm ngắt quãng của người trong đoạn nhắn tử vong kia:
“Nơi ấy không tồn tại, cho nên chúng ta đều không thể tồn tại…”
Chuyện này gợi lên bí mật giấu kín trong lòng Nam Chu.
Nam Chu quay mặt về phía Giang Phảng, trịnh trọng cất lời:
– Anh Phảng.
Giang Phảng:
– Hả?
Nam Chu nói:
– Nếu như tôi thực sự bị sao thì hai người hãy cố gắng đừng quên đi sự tồn tại của tôi.
Trong bóng tối âm trầm, Giang Phảng chỉ im lặng.
Sau đó, anh nở nụ cười mơ hồ và ngoảnh qua nhìn chăm chăm vào Nam Chu.
Nhờ tia sáng mỏng manh của ánh trăng mà bên trong đôi mắt nhạt màu của anh như chứa đựng cả bầu trời sao.
– Tôi chưa từng quên đi cậu.
– Cho dù ngay cả khi cậu không còn nhớ ra tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu nhớ lại.
Nhận được lời hứa như vậy, Nam Chu càng yên tâm hơn:
– Cảm ơn.
Lòng tĩnh rồi, người cũng buồn ngủ.
Giang Phảng nhạy cảm nhận ra được cậu đã dần dần mệt mỏi, anh khẽ nói:
– Ngủ đi.
Nam Chu nói với giọng lạnh lùng nhất, nhưng lại khiến tim người nghe mềm ra:
– Tôi đã nói chúc ngủ ngon rồi.
Giang Phảng hiểu ý cậu, nín cười nói:
– Vậy thì tôi cũng nói, ngủ ngon nhé thầy Nam.
Cảm nhận được hơi thở bên gối dần trở nên ổn định, Giang Phảng mới nghiêng người qua.
Đối diện với bóng người nằm nghiêng của Nam Chu dưới ánh trăng, anh khẽ nói: “Em không biết.”
Khi còn nhỏ, em cũng từng ở bên cạnh anh như vậy.
Bên ngoài là tiếng ồn ào của đứa trẻ con nhà hàng xóm mới sinh, tiếng khóc của người mẹ mang hơi rượu, tiếng violin kéo ra khúc nhạc chán nản vang trên lầu.
Thế giới thật ồn ào, mà bên tay anh lại cất giấu em.
Khi ấy em cũng im lặng giống như bây giờ.
Có điều, bây giờ em không biết.
Một tay Giang Phảng dịu dàng nắm lấy cổ tay Nam Chu, cảm nhận được mạch đập nảy lên của cậu, tay còn lại chậm rãi vuốt ve trên túi quần ngủ.
Nơi đó có một tờ giấy ghi chép gấp lại, ghi lại chi tiết manh mối mà hôm nay Nam Chu đã giấu để một mình trải qua nguy hiểm.
Giang Phảng tốn 300 tích điểm, mở một ô vật phẩm mới.
Anh đặt tời giấy ghi chép vào bên trong.
Giang Phảng sẽ nhớ rõ sự tồn tại của Nam Chu, nhớ rõ tất cả.
Bao gồm cả chuyện mà anh đã phạm sai lầm, anh cũng sẽ nhớ kỹ giúp cậu.
Sẽ không quên bất cứ chuyện nào.
Hết chương 41
------oOo------
Trước khi cởi áo đồng phục ra, Nam Chu biết rằng hành động này sẽ làm lộ vết sẹo trên người mình.
Nhưng cậu biết, tính cách của Giang Phảng rất tốt, rất lịch lãm.
Khi cậu không muốn nhắc tới bí mật của mình, anh sẽ không hỏi những vấn đề quá giới hạn.
Nếu như Giang Phảng nhìn thấy thì không sao.
Quả nhiên như cậu dự đoán, Giang Phảng nhìn thấy những vết sẹo quái dị trên khắp thân thể cậu cũng không hỏi câu nào.
Anh bước vào phòng tắm, dùng vóc dáng cao gầy chắn ngang giữa Nam Chu và Lý Ngân Hàng, còn không quên dặn dò:
– Ngân Hàng, đợi ở một chỗ chỉ nhìn thấy tôi, đừng đi lung tung.
Lý Ngân Hàng hiểu chuyện tất nhiên không dám nói một lời và chấp hành theo chỉ thị của Giang Phảng, nấp ở một góc chỉ có thể nhìn thấy anh.
Giang Phảng quỳ một gối trước mặt Nam Chu, ngẩng đầu lên nhìn cậu:
– Không cởi quần à?
Nam Chu “ờ” một tiếng, kéo thẳng cái quần mềm mại xuống chân.
Nhìn thấy chiếc quần trong in hoa văn hình con sóc màu nâu nhạt, Giang Phảng không thể nhịn nổi nữa.
Anh vẫn giữ nguyên động tác đặt hai tay trên đầu gối, bật cười ha ha.
Nam Chu cảm thấy anh cười rất đẹp.
Sự thưởng thức và hướng tới những sự vật đẹp đẽ khiến cậu bất giác vươn tay chạm vào mặt anh:
– Kiểm tra trước đã.
Giang Phảng đặt tay bên hông cậu:
– Vâng thưa thầy Nam.
Sau đó…
Cách Giang Phảng thực hiện kiểm tra dường như khác biệt khá xa với “kiểm tra” trong tưởng tượng của Nam Chu.
Cậu đã quen nhận được sự đối xử thô bạo.
Sự đụng chạm ấm áp, tử tế và không mang theo ý trêu chọc nào khiến cậu khó có thể thừa nhận.
Khi đầu ngón tay của Giang Phảng lướt qua vết sẹo ở bên sườn Nam Chu, cậu cắn răng vẻ khó chịu “a”.
Đầu ngón tay Giang Phảng có một vết chai mỏng đều.
Càng gay go hơn chính là chiếc áo len chất liệu lông cừu ban nãy cậu mặc để lại một lớp tĩnh điện trên người cậu.
Giang Phảng chạm vào người cậu lại xẹt qua dòng điện.
Không hỏi nguyên nhân vết thương nhưng đầu ngón tay Giang Phảng lại liên tục vuốt xung quanh vết thương, dường như mang theo sự nghi vấn im lặng.
Như thể nếu Nam Chu không lên tiếng, Giang Phảng sẽ chạm mãi vào vết thương ấy.
Động tác dịu dàng không mang theo bất cứ gì mờ ám, tựa như chỉ là gợn sóng lăn tăn trên mặt nước yên ả.
Động tác này giống như khiến cho cơ thể Nam Chu nảy sinh phản ứng cộng hưởng nào đó, cùng với sự tấn công không ngừng của dòng điện tê tê, một dòng khí nóng cũng cuồn cuộn bên trong bụng dưới của cậu.
Nam Chu thực sự không chịu nổi nữa, cậu khẽ giải thích:
– Không phải.
Nhận thấy điều gì đó, Giang Phảng học theo giọng điệu của cậu:
– A… hiểu rồi.
Sau đó, anh khẽ ra lệnh:
– Xoay người lại.
Nam Chu xoay người lại, cái đuôi tròn ủng của Hamster in trên quần đùi đập ngay vào mắt Giang Phảng.
Giang Phảng bật cười, giả vờ như không nhìn thấy những vết sẹo đan xen sau lưng cậu.
Anh không muốn khiến Nam Chu cảm thấy không thoải mái.
Anh chỉ kiểm tra qua loa rồi nắm lấy cổ tay đang buông bên hông của Nam Chu, nhìn ngón áp út bị gương thủy tinh rạch một đường nhỏ.
– Mặc quần áo vào đi. – Giang Phảng đưa bộ quần áo vắt trên khuỷu tay còn hơi ấm cho cậu. – Lát nữa đi ra tôi sẽ xử lý qua cho cậu.
Sau khi xác định Nam Chu đã mặc quần áo xong, Lý Ngân Hàng quan tâm ló đầu vào:
– Không sao chứ?
Giang Phảng vươn một tay xách hộp thuốc trên giá xuống, khép các ngón tay trên bàn tay vẫn còn vương hơi ấm trên người Nam Chu lại, vô thức vân vê, níu lại chút ấm áp ấy:
– Trên người cậu ấy không có vết thương. Có lẽ chỉ bị dọa thôi.
Lúc này, Nam Chu đã mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng tắm.
Trên mặt không hề có biểu cảm như vừa bị dọa.
Không hề tôn trọng ma quỷ.
Nam Chu vẫn còn đợi Giang Phảng xác nhận:
– Anh xác định trên người tôi không có gì chứ?
Trong giọng nói ấy mang theo vẻ tiếc nuối.
Giang Phảng lắc đầu.
Trừ những vết sẹo chướng mắt kia ra, không còn gì cả.
Lý Ngân Hàng thoáng kinh ngạc, cảm thấy suy nghĩ của Nam Chu có vấn đề:
– Nếu như không có thì sẽ tốt hơn mà?
– Chắc chắn người để loại đoạn ghi âm tử vong đã bị con ma phát ra âm thanh “soạt soạt” đuổi giết.
Nam Chu nói chậm rãi:
– Rõ ràng biểu hiện của anh ta trong đoạn ghi âm rất sợ hãi. Nhưng nếu như ma thật sự không có sát thương giống như ban nãy thì tại sao anh ta lại sợ hãi đến vậy?
Lý Ngân Hàng im lặng.
Cô quyết định bàn lại định nghĩa về “lực sát thương” của người bình thường với boss.
Cô hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam, ban nãy anh đã nhìn thấy gì?
Đưa tay cho Giang Phảng xử lý vết thương, Nam Chu nghĩ lại cẩn thận:
– Tự dưng cái đầu của tôi ở trong gương lại bị méo đi.
Cậu khoa tay mô tả:
– Như thế này, đẩy lên khung của gương, lệch về một bên… nhìn như sắp gãy tới nơi ấy.
Nghe thấy lời miêu tả, Lý Ngân Hàng cảm thấy răng cũng phát lạnh.
Lý Ngân Hàng:
– Nếu như bình thường, bản thân câu chuyện này cũng rất có “lực sát thương”.
Nam Chu có vẻ hoang mang rõ rệt:
– Nhưng con ma kia cũng không tạo thành tổn thương thực chất, có cần thiết phải sợ hãi không?
Lý Ngân Hàng trình bày nguyên nhân một cách ngắn gọn:
– Tổn thương tinh thần là trí mạng nhất.
Nam Chu:
– Vậy tại sao trò chơi phải nói như thế?
Nam Chu nhắc lại yêu cầu của trò chơi:
– Trước khi trò chơi kết thúc không được điên, phải tiếp tục sống sót.
– Nếu như ma chỉ tạo thành tổn thương tinh thần, phó bản chỉ cần quy định “không được điên” hay là “giá trị tỉnh táo không về 0” là được mà. Vậy thì việc cường điệu “ phải tiếp tục sống sót” chứng minh rằng ma còn có thể gây tổn thương thể chất cho người chơi.
Lý Ngân Hàng đột nhiên im bặt.
Cô hiểu được, Nam Chu có thể nghĩ tới điều này chứng minh rằng cậu – người vừa mới tiếp xúc chính diện với sinh vật không rõ tên này lại là người có ưu thế về sinh mạng nhất trong ba người.
Sau khi phát hiện ra điều này, lòng Lý Ngân Hàng như nghẹn lại, cô nhỏ giọng:
– Vậy anh có nghĩ ra cách nào giải quyết rắc rối này không.
– Tạm thời vẫn chưa.
Khi trả lời câu hỏi này, ngón tay thon dài của Nam Chu được dán lên miếng urgo màu hồng hình con thỏ.
Cậu nhận thấy sự lo lắng trong giọng Lý Ngân Hàng.
Vì thế, cậu vừa vuốt miếng urgo, vừa thử an ủi Lý Ngân Hàng nhìn còn căng thẳng hơn cậu:
– Thực ra tôi cũng hơi hơi sợ.
Lý Ngân Hàng nhìn thoáng qua giá trị tỉnh táo đang hiển thị loạn số của cậu. Cô hỏi:
– Anh có muốn uống trà sữa không?
Nam Chu ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:
– Có thể ship vào trường được hả?
Lý Ngân Hàng: Anh giỏi thật.
Cuối cùng, bọn họ quyết định ngày mai mới đặt trà sữa.
Trong ký túc du học sinh chỉ có một chiếc giường đơn.
Giang Phảng nhường giường cho Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng còn định từ chối, nhưng Giang Phảng lại cười cong mắt ngắt lời cô:
– Để con gái ngủ dưới đất tôi lại sợ mình không ngủ được.
Lý Ngân Hàng cười gượng ha ha. Thực ra là giường không chứa nổi hai người đúng không.
Cô bọc kín người không một khe hở, đảm bảo kín tới mức khiến cho ma không thể xuống tay cô mới yên tâm nhắm mắt lại, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Mẹ kiếp!
120 tiếng, qua một tiếng lại giảm một tiếng.
Bọn họ nhất định phải vượt qua.
Lý Ngân Hàng ép bản thân mình phải ngủ đi.
Hai người Giang Phảng và Nam Chu nằm trên chiếc giường làm tạm bằng mấy tầng chăn mềm mại, ở giữa gối đầu còn có Nam Cực Tinh đang phơi bụng ngủ.
Im lặng…
Nam Chu nhìn khuôn mặt nghiêng của Giang Phảng:
– Anh đang giận hả?
Giang Phảng nhắm mắt:
– Đâu có.
Nam Chu:
– Anh giận mà. Thực ra anh cố ý ấn miệng vết thương của tôi.
Giang Phảng mở mắt, nhưng không trả lời.
Nam Chu khẽ thở dài.
Cậu nói:
– Sau này tôi sẽ không giấu hai người nữa.
– Tôi vẫn luôn quen làm việc một mình, cho nên có thông tin gì tôi sẽ tự quan sát trước mà không chia sẻ với mọi người.
– Sau này tôi sẽ học chia sẻ như Lý Ngân Hàng.
Giang Phảng vẫn không nói gì.
Nam Chu nói xong những lời mình muốn nói, cũng không biết nên làm gì, chỉ đành im lặng.
Trực giác nói với cậu Giang Phảng hoàn toàn hiểu được nguyên nhân cậu che giấu việc từng nghe thấy âm thanh “soạt soạt”.
Cho nên cậu giải thích một hồi cũng chỉ lãng phí thời gian mà chẳng ích gì.
Nam Chu cũng không biết tại sao tại sao mình phải lãng phí thời gian không cần thiết để xác nhận lại suy nghĩ của mình.
Vì thế, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng suy nghĩ lí do.
Một lát sau, bàn tay ấm áp chợt vươn qua bên cạnh rồi đặt lên cổ tay cậu, nhẹ nhàng nắm lấy.
Giang Phảng kề sát tai cậu khẽ nói:
– Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.
Trái tim không thoải mái của Nam Chu chợt bình tĩnh lại.
Chịu để ý mình rồi.
Cũng vui vui.
Cậu nói:
– Vậy ngủ ngon nhé.
Nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt cổ tay cậu không buông.
Nam Chu cũng không vùng ra.
Cậu quyết định giấu giếm, khiến cho cả Lý Ngân Hàng và Giang Phảng đều không vui.
Cậu cảm thấy mình phải có nghĩa vụ an ủi bọn họ.
Trừ chuyện này ra, cậu còn có lời khác muốn nói với Giang Phảng.
Nam Chu vẫn còn nhớ lời lẩm bẩm ngắt quãng của người trong đoạn nhắn tử vong kia:
“Nơi ấy không tồn tại, cho nên chúng ta đều không thể tồn tại…”
Chuyện này gợi lên bí mật giấu kín trong lòng Nam Chu.
Nam Chu quay mặt về phía Giang Phảng, trịnh trọng cất lời:
– Anh Phảng.
Giang Phảng:
– Hả?
Nam Chu nói:
– Nếu như tôi thực sự bị sao thì hai người hãy cố gắng đừng quên đi sự tồn tại của tôi.
Trong bóng tối âm trầm, Giang Phảng chỉ im lặng.
Sau đó, anh nở nụ cười mơ hồ và ngoảnh qua nhìn chăm chăm vào Nam Chu.
Nhờ tia sáng mỏng manh của ánh trăng mà bên trong đôi mắt nhạt màu của anh như chứa đựng cả bầu trời sao.
– Tôi chưa từng quên đi cậu.
– Cho dù ngay cả khi cậu không còn nhớ ra tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu nhớ lại.
Nhận được lời hứa như vậy, Nam Chu càng yên tâm hơn:
– Cảm ơn.
Lòng tĩnh rồi, người cũng buồn ngủ.
Giang Phảng nhạy cảm nhận ra được cậu đã dần dần mệt mỏi, anh khẽ nói:
– Ngủ đi.
Nam Chu nói với giọng lạnh lùng nhất, nhưng lại khiến tim người nghe mềm ra:
– Tôi đã nói chúc ngủ ngon rồi.
Giang Phảng hiểu ý cậu, nín cười nói:
– Vậy thì tôi cũng nói, ngủ ngon nhé thầy Nam.
Cảm nhận được hơi thở bên gối dần trở nên ổn định, Giang Phảng mới nghiêng người qua.
Đối diện với bóng người nằm nghiêng của Nam Chu dưới ánh trăng, anh khẽ nói: “Em không biết.”
Khi còn nhỏ, em cũng từng ở bên cạnh anh như vậy.
Bên ngoài là tiếng ồn ào của đứa trẻ con nhà hàng xóm mới sinh, tiếng khóc của người mẹ mang hơi rượu, tiếng violin kéo ra khúc nhạc chán nản vang trên lầu.
Thế giới thật ồn ào, mà bên tay anh lại cất giấu em.
Khi ấy em cũng im lặng giống như bây giờ.
Có điều, bây giờ em không biết.
Một tay Giang Phảng dịu dàng nắm lấy cổ tay Nam Chu, cảm nhận được mạch đập nảy lên của cậu, tay còn lại chậm rãi vuốt ve trên túi quần ngủ.
Nơi đó có một tờ giấy ghi chép gấp lại, ghi lại chi tiết manh mối mà hôm nay Nam Chu đã giấu để một mình trải qua nguy hiểm.
Giang Phảng tốn 300 tích điểm, mở một ô vật phẩm mới.
Anh đặt tời giấy ghi chép vào bên trong.
Giang Phảng sẽ nhớ rõ sự tồn tại của Nam Chu, nhớ rõ tất cả.
Bao gồm cả chuyện mà anh đã phạm sai lầm, anh cũng sẽ nhớ kỹ giúp cậu.
Sẽ không quên bất cứ chuyện nào.
Hết chương 41
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.