Chương 62: Dưới Việt Tiềm mới có căn cơ
Vu Vu
23/06/2024
Nước mưa nhỏ xuống trên mặt, hạt mưa không lớn nhưng lại nhuốm đầy ý lạnh. Việt Tiềm leo lên thuyền, nhìn thoáng qua bến tàu bên bờ sông, thấy cây cối đón lấy mưa rào càng có vẻ xanh tươi, bừng bừng sức sống.
Đầu hắn chẳng cài phát quan, chỉ dùng vải thô buộc chặt búi tóc, cẩm bào hoa lệ trên người cũng đổi thành một thân áo vải, đây là trang phục của thứ dân.
Khi bước trên đường, thi thoảng tiếng xiềng chân trầm đục lại vang lên. Đây là lần thứ hai Việt Tiềm đeo gông chân lên, đến thứ dân hắn cũng chẳng phải, mà là nô lệ.
Thi thoảng sau lưng lại vang lên tiếng giục giã thô lỗ của binh lính. Đây là đoàn người Vân Việt cuối cùng bị áp giải lên thuyền lớn sắp khởi hành, chuẩn bị cho hành trình lưu vong.
Việt Tiềm đi giữa đám người, khi leo lên thuyền, hắn thấy có rất nhiều người Vân Việt đã đứng trên thuyền. Bọn họ bị ra lệnh đứng túm tụm lại một chỗ, quan lại trên thuyền cũng đang kiểm kê lại nhân số rồi để từng người đăng ký tên họ.
Đây là nhóm người Vân Việt cuối cùng sẽ rời khỏi Dần thành, số lượng cũng chẳng ít. Việt Tiềm ước chừng qua loa, hẳn trên thuyền phải có những hơn sáu mươi người, còn có khoảng hai mươi người nữa sắp lên thuyền.
Trong hơn hai mươi người Vân Việt kia, Việt Tiềm nhìn thấy bóng dáng Thường phụ, còn có đứa bé người Vân Việt hắn từng bắt gặp tại ven chợ dưới chân thành.
Khi đó đứa bé trai này gào khóc trong chợ, cuối cùng vẫn bị hai tên lính áp giải đi, khiến bách tính trong chợ lòng đầy căm phẫn.
“Trật tự! Tất cả đứng ngay ngắn!”
Một tên lính ra lệnh cho Việt Tiềm bước về phía trước, chê hắn bước đi quá chậm.
Việt Tiềm lê xiềng chân chậm chạp bước về phía trước, động tác vẫn chẳng nhanh hơn chút nào, tuỳ ý để binh sĩ xua đuổi. Hắn đi vào đầu đội ngũ những người Vân Việt, chỗ đứng này gần như là trung tâm, bởi vóc dáng cao to, trên mặt cũng chẳng có chút sợ hãi nào, khiến lúc này hắn hệt như người lãnh đạo của những người Vân Việt vô cùng chật vật này.
Advertisement
Mà cũng bởi vóc dáng cao to, tứ chi thon dài, Việt Tiềm cũng khiến những người xung quanh chú ý tới mình nhiều hơn, mà một khi chú ý tới hắn, ai cũng nhận ra hắn đang bị thương nặng.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là thần sắc bệnh tật, khi bước đi còn đặt một tay trước bụng bảo vệ, bước chân chậm rì rì, rõ ràng là người bị thương nặng chưa lành.
Việt Tiềm nhìn những người Vân Việt còn lại đang chuẩn bị lên thuyền. Đã nhiều ngày không gặp, trừ việc y phục trên người bẩn hơn chút, tóc tai cũng rối bù, Thường phụ cũng không thay đổi gì nhiều.
Thường phụ vừa mới leo lên thuyền, ngẩng đầu lên đã nhận ra Việt Tiềm, vừa sợ vừa vội, lại thấy gương mặt bình tĩnh thong dong của đối phương, tựa như nhận ra được điều gì, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Đứa bé trai kia theo sát Thường phụ lên thuyền, nó lén lút kéo nhẹ ống tay áo Thường phụ, ông bèn dắt theo đứa bé này, im lặng đi tới bên cạnh Việt Tiềm.
Ông đã già cả rồi, thật sự không nghĩ rằng đã qua bao nhiêu ngày vẫn còn có thể gặp lại Việt Tiềm. Tiểu tử thối này không biết đã làm cái gì, còn quậy thành đến thế này, một hai phải đi cùng bọn họ lên con đường lưu vong.
Thường phụ thở dài một tiếng rất nhẹ, Việt Tiềm cũng đã nhìn thấy sầu lo trong đáy mắt ông.
Đứa bé kia không quen Việt Tiềm, tò mò ngẩng đầu đánh giá đối phương, chỉ thấy kẻ này vô cùng cao lớn, nhưng hình như cũng vô cùng suy yếu.
Việt Tiềm và Thường phụ không trò chuyện cùng nhau, không muốn bị binh sĩ phát hiện hai người họ biết nhau, là người quen cũ.
Trên thuyền đông đảo binh lính, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào những người Vân Việt, người Vân Việt cũng trầm mặc không nói, im lặng cúi đầu, vô cùng thuận theo.
“Chín mươi ba, chín mươi tư, chín mươi lăm… Chín mươi lăm người.”
Chờ sau khi tất cả những người Vân Việt cùng lên thuyền, một tên quan lại ghi chép tất cả những người Vân Việt này thành tổng số người lưu vong, lại quay đầu nói chuyện phiếm với một tên võ tướng trên thuyền: “Đây là nhóm người cuối cùng rồi, sau khi hết chuyến này chúng ta sẽ quay trở về thành! Haiz, đúng là số khổ, không phải phơi nắng thì lại gặp cơn mưa rào.”
Trên trời có mưa nhỏ, áo bào của quan chép sổ bị xối cho ướt đẫm. Gã vỗ vỗ hạt mưa trên vai, đến ống tay áo cũng run lên.
Võ tướng không để ý tới lời oán giận của gã, chỉ ra lệnh cho binh sĩ: “Áp giải những nô lệ Vân Việt kia xuống khoang dưới!”
Binh sĩ đuổi những người Vân Việt xuống khoang chuyên dụng dùng để cầm tù nô lệ. Cửa khoang rất nhỏ, người lại đông đúc, mà mỗi người Vân Việt đều phải đeo xiềng chân, tốc độ đi vào khoang rất chậm.
Việt Tiềm đứng ở bên cạnh, nhìn về bên bờ, cuối cùng liếc qua cảnh sắc vùng đồng nội – ngoại ô của Dần thành, bất chợt phát hiện ra một chiếc xe bốn ngựa không biết đã dừng lại sau một cây đại thụ từ lúc nào.
Chiếc xe bốn ngựa ấy không thể quen thuộc hơn, là xe ngựa của Linh công tử.
Dù cách khá xe, chỉ có thể thấy màn xe bị cuốn lên phân nửa, trong xe có một bóng người mơ hồ, nhưng Việt Tiềm vẫn nhận ra, đó chính là Linh công tử.
Dù đã gần bước tới khoảng cuối cuộc đời, e là hắn cũng không thể nào quên được dáng vẻ đã khắc sâu trong lòng ấy.
Chịu roi quất cũng được, sa chân làm đầy tớ lần thứ hai cũng được, những điều này với Việt Tiềm mà nói đều không tính là gì cả, tâm hắn cứng rắn hệt như cục đá.
Duy chỉ có Linh công tử là uy hiếp được hắn.
Ý thức được Linh công tử tới đây đưa tiễn, trong lòng Việt Tiềm lại có cảm giác vô cùng khó chịu.
Hắn cưỡng ép chính mình thu ánh mắt từ chiếc xe bốn ngựa kia về, chen vào trong đám người, cúi đầu xuống rồi chui vào trong khoang tàu tối tăm.
Thân thể hắn nhanh chóng biến mất trên miệng tàu, ẩn vào trong bóng tối.
Dù vẫn nhớ nhung, dù tiếc đến đâu.
Việt Tiềm không biết rằng khi thuyền nhổ neo giương buồm, bên ngoài đã tạnh mưa rồi, ánh nắng tươi sáng, trên mặt sông xa xa cũng xuất hiện một dải cầu vồng.
Chiêu Linh đang định buông rèm xuống, vô tình ngẩng đầu lên, thấy cầu vồng trên mặt sông cũng sững người hồi lâu. Y nhìn dải cầu vồng, cũng không chú ý tới thuyền lớn đang rời xa nữa, chỉ suy nghĩ đến người chân mang gông xiềng, bị binh lính áp giải lên thuyền kia, đời này không còn cơ hội gặp lại.
Y kéo mành xuống, ánh mặt trời bị che chắn không chiếu được vào bên trong, thân mình Chiêu Linh cũng chìm vào âm u đen tối.
Có thể tưởng tượng được, giờ khắc này Việt Tiềm cũng đang chen chúc trong khoang thuyền tăm tối chật chội, ngồi cùng những người cùng tộc của hắn.
E là Thường phụ cũng ở trên con thuyền ấy, phải không?
Chiêu Linh biết rõ thuyền lớn đi về con đường cửu tử nhất sinh, nhưng chính Việt Tiềm đã từ bỏ sinh hoạt thư thái về sau, lựa chọn con đường như vậy.
“Công tử, có về thành không?”
Bên ngoài toa xe truyền tới giọng của Ngự phu Vệ Hoè.
Chiêu Linh đáp: “Trở về đi.”
Y dựa người vào toa xe, nghe tiếng bánh xe lăn tròn, thầm lẩm bẩm một mình: “Ta bện một cái lồng chim, chẳng phải lúc ấy đã cho phép ngươi cất cánh sao?”
Ân tình, ban thưởng, cưng sủng chiều chuộng khác biệt cuối cùng lại như một cái lồng giam chặt người ấy bên trong, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể buông tay.
Đôi ta, đến đây là kết thúc sao?
Đại thuyền đưa Việt Tiềm đi xuôi nam dọc theo con sống, xe ngựa của Chiêu Linh hướng về phía ngược lại mà rong ruổi, hai hướng thẳng tắp ngược nhau, vĩnh viễn cũng không tụ hợp lại.
Sự thật này như khiến người ta đứt từng khúc ruột.
***
Nước sông tuôn trào về phía trước, thuyền lớn trên mặt sông giống hệt một chiếc lá, thân thuyền bị thúc nhẹ về phía trước, theo đó mà lay động. Trong khoang thuyền đầy người chen chúc, không khí vẩn đục, đến lúc này những người Vân Việt mới dám phát ra âm thanh, bọn họ oán giận, gào khóc, chửi bới.
Việt Tiềm ôm ngực ngồi xuống, dựa lưng vào vách khoang, nhắm mắt lại chịu đựng khó chịu trong thân thể giữa hoàn cảnh tối tăm này. Trong bóng tối, hắn phảng phất như thấy một chiếc xe bốn ngựa rong ruổi, ngày càng xa xôi, cuối cùng biến mất ở lối vào Đô thành.
Mấy ngày nay đã đau xót thành quen, lúc này hắn cũng cảm nhận được đau đớn, nhưng không phải đau đớn trên da thịt do vết roi sắc nhọn quất vào mà là đau đớn đến từ trái tim. Ngón tay Việt Tiềm vuốt nhẹ trên thắt lưng, mò tới miếng ngọc khéo léo êm dịu được giấu sâu dưới lớp vải bố thô ráp.
Thường phụ thấy dáng vẻ thống khổ của hắn, đáy lòng vô cùng lo lắng, ông hỏi: “Làm sao lại để bị thương như vậy? Hay là tới nơi có nguồn sáng, ta xem vết thương cho ngươi.”
Nơi có nguồn sáng chính là vị trí cửa khoang, bên ấy có những lỗ khí thủng để lưu thông không khí cho khoang thuyền, mang tới nguồn sáng vô cùng có hạn.
Thường phụ túm lấy cánh tay Việt Tiềm, thấy hắn không chịu nhúc nhích, cũng không có phản ứng nào khác, vô cùng khác thường.
Dù sao cũng là người nuôi nấng Việt Tiềm lớn lên, ông nhìn được ra đầu mối từ trên người hắn: Không phải là đau xót do vết thương, mà ngược lại giống như khổ sở nhiều hơn.
Thường phụ bất đắc dĩ than thở: “Linh công tử cũng không hề tệ bạc với ngươi, hà cớ gì lại phải như vậy chứ?”
Tuy rằng tiểu tử thối này không nói tiếng nào, nhưng Thường phụ cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Rất có thể chính Việt Tiềm khiến bản thân hắn bị lưu vong, bằng không đường đường là công tử một quốc gia, sao lại không gánh nổi được người hầu thiếp thân của chính mình.
Không yên lành làm người hầu của Linh công tử, lại tình nguyện bị mang gông chân, biếm xuống thành đầy tớ.
Không biết là nên cảm thấy tuyệt vọng, hay là mong đợi.
Giờ khắc này, Thường phụ nhận ra rằng chỉ có trở lại chốn cũ Vân Việt, dưới Việt Tiềm mới có căn cơ, chuyến đi này… quá nửa là con đường chết, nhưng cũng có thể làm đường sống.
Con đường phía trước phải từ từ bước, không ai biết được.
Chiêu Linh quay về phủ đệ trong thành, thấy quản gia đã quay về từ Biệt đệ, còn mang theo một thanh bảo kiếm.
Đó là bội kiếm của Việt Tiềm.
Bốn ngày trước, Việt Tiềm bị Thái tử quấn vào cây quất roi, áo quần và những vật phẩm khác trên người đều bị cởi sạch, bao gồm cả thanh bội kiếm này.
Thái tử phái người trả lại, bởi y biết đây là bảo kiếm Chiêu Linh ban tặng cho Việt Tiềm, bởi vậy trả lại cho Chiêu Linh.
Chiêu Linh xoa xoa thân kiếm, nó sáng loè chói mắt, tựa như chuôi kiếm mới tinh, có thể tưởng tượng ra được ngày thường Việt Tiềm yêu quý nó đến nhường nào.
Cảnh tượng ban kiếm ngày trước cho Việt Tiềm lại hiện lên rõ ràng trước mắt, khi đó y còn nói: Từ nay về sau, ngươi phải dùng nó, bảo vệ ta chu toàn.
Ngày ấy, Việt Tiềm đáp: Vâng, công tử.
Y nâng bảo kiếm nặng nề trên tay, thầm nghĩ: Việt Tiềm, ngươi đúng là kẻ nói mà không giữ lời.
“Còn có một vật khác, Việt hầu nhờ lão nô giao lại cho công tử.” Quản gia lấy một thứ khác từ trong túi áo ra, thoạt nhìn chỉ giống một bọc nhỏ được bao từ vải bố.
Thứ bên trong vải bố hẳn cũng không lớn, nhất thời Chiêu Linh cũng không nghĩ ra được xem đây là cái gì, mãi cho tới khi y mở bao ra — ấy là mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ kia.
“Dây thừng đã đứt mất rồi, là do chính tay Việt hầu kéo đứt. Ngày hôm nay, lúc tiễn đưa Việt hầu và binh sĩ đi, đột nhiên Việt hầu quay đầu lại, kéo mặt gỗ Hạng Truỵ đeo trên cổ xuống quăng cho lão nô, còn nói lão nô phải giao lại cho công tử.”
Mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ trong tay quản gia liền với một đoạn dây dài, mặt vỡ không bằng phẳng, dây thừng đúng là đã đứt đoạn.
Nhận ra thứ trong tay quản gia, trong lúc nhất thời, Chiêu Linh vô cùng bối rối. Quản gia vẫn luôn giơ tay lên, thấy chủ nhân mãi không nhận lấy, lúc này mới phát hiện biểu cảm của y không đúng lắm, như cười như khóc, khó có thể phân biệt được.
Quản gia đưa tay về phía trước, cuối cùng Chiêu Linh cũng nhận lấy mặt gỗ hình rắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm cực kỳ chặt, đến nỗi quản gia lo lắng mặt gỗ ấy sẽ bị nắm hỏng. Dù sao cũng chỉ là đồ vật từ gỗ, chất liệu thấp kém, không giống như vàng ngọc.
Linh công tử một tay cần bội kiếm của Việt Tiềm, một tay nắm mặt gỗ Hạng Truỵ của hắn, lẻ loi bước về phía chủ viện, bóng dáng vô cùng cô độc.
Đừng nhìn Linh công tử vẫn còn trẻ tuổi, y làm việc vô cùng quả quyết, đôi khi quản gia còn cảm thấy tính cách của hai huynh đệ Linh công tử và Thái tử còn có phần tương tự nhau.
Hôm nay Việt hầu lên thuyền rời khỏi Dần thành, bước lên con đường lưu vong xa xôi, chưa nói Linh công tử khổ sở đến thế nào, dù là quản gia cũng cảm thấy tiếc hận.
Nỗi khổ sở của Linh công tử âu cũng là nhân chi thường tình, dù sao y và Việt hầu cũng là kiểu quan hệ ấy, quản gia đã thầm nghĩ như vậy.
Thiếu niên như y, chuyện từng trải quá ít, vẫn còn cần rèn luyện thêm.
Con người mà, có thể nhớ nhung một chuyện bao nhiêu lâu; có thể chấp nhất với một người bao nhiêu lâu?
E là sau nửa năm, cũng chẳng còn nhung nhớ gì nữa.
Sau giờ Ngọ vài khắc, bầu trời lại tối sầm, mưa nhỏ buông xuống. Quản gia tiến vào chủ viện, xin chỉ thị của chủ nhân xem bữa tối muốn dùng gì, lại kinh ngạc nhìn Linh công tử đang đứng dưới mái hiên.
Mái hiên y đứng phía xa xôi chẳng đủ để ngăn dòng nước mưa, nước lạnh như xối thẳng vào người, phát quan và áo quần đã ướt đẫm.
Dường như Linh công tử đang nhìn mưa, nhưng đáy mắt vô cùng hờ hững, bị mưa xối ướt cũng chẳng tự nhận ra được.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đau lòng quá.
Đầu hắn chẳng cài phát quan, chỉ dùng vải thô buộc chặt búi tóc, cẩm bào hoa lệ trên người cũng đổi thành một thân áo vải, đây là trang phục của thứ dân.
Khi bước trên đường, thi thoảng tiếng xiềng chân trầm đục lại vang lên. Đây là lần thứ hai Việt Tiềm đeo gông chân lên, đến thứ dân hắn cũng chẳng phải, mà là nô lệ.
Thi thoảng sau lưng lại vang lên tiếng giục giã thô lỗ của binh lính. Đây là đoàn người Vân Việt cuối cùng bị áp giải lên thuyền lớn sắp khởi hành, chuẩn bị cho hành trình lưu vong.
Việt Tiềm đi giữa đám người, khi leo lên thuyền, hắn thấy có rất nhiều người Vân Việt đã đứng trên thuyền. Bọn họ bị ra lệnh đứng túm tụm lại một chỗ, quan lại trên thuyền cũng đang kiểm kê lại nhân số rồi để từng người đăng ký tên họ.
Đây là nhóm người Vân Việt cuối cùng sẽ rời khỏi Dần thành, số lượng cũng chẳng ít. Việt Tiềm ước chừng qua loa, hẳn trên thuyền phải có những hơn sáu mươi người, còn có khoảng hai mươi người nữa sắp lên thuyền.
Trong hơn hai mươi người Vân Việt kia, Việt Tiềm nhìn thấy bóng dáng Thường phụ, còn có đứa bé người Vân Việt hắn từng bắt gặp tại ven chợ dưới chân thành.
Khi đó đứa bé trai này gào khóc trong chợ, cuối cùng vẫn bị hai tên lính áp giải đi, khiến bách tính trong chợ lòng đầy căm phẫn.
“Trật tự! Tất cả đứng ngay ngắn!”
Một tên lính ra lệnh cho Việt Tiềm bước về phía trước, chê hắn bước đi quá chậm.
Việt Tiềm lê xiềng chân chậm chạp bước về phía trước, động tác vẫn chẳng nhanh hơn chút nào, tuỳ ý để binh sĩ xua đuổi. Hắn đi vào đầu đội ngũ những người Vân Việt, chỗ đứng này gần như là trung tâm, bởi vóc dáng cao to, trên mặt cũng chẳng có chút sợ hãi nào, khiến lúc này hắn hệt như người lãnh đạo của những người Vân Việt vô cùng chật vật này.
Advertisement
Mà cũng bởi vóc dáng cao to, tứ chi thon dài, Việt Tiềm cũng khiến những người xung quanh chú ý tới mình nhiều hơn, mà một khi chú ý tới hắn, ai cũng nhận ra hắn đang bị thương nặng.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là thần sắc bệnh tật, khi bước đi còn đặt một tay trước bụng bảo vệ, bước chân chậm rì rì, rõ ràng là người bị thương nặng chưa lành.
Việt Tiềm nhìn những người Vân Việt còn lại đang chuẩn bị lên thuyền. Đã nhiều ngày không gặp, trừ việc y phục trên người bẩn hơn chút, tóc tai cũng rối bù, Thường phụ cũng không thay đổi gì nhiều.
Thường phụ vừa mới leo lên thuyền, ngẩng đầu lên đã nhận ra Việt Tiềm, vừa sợ vừa vội, lại thấy gương mặt bình tĩnh thong dong của đối phương, tựa như nhận ra được điều gì, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Đứa bé trai kia theo sát Thường phụ lên thuyền, nó lén lút kéo nhẹ ống tay áo Thường phụ, ông bèn dắt theo đứa bé này, im lặng đi tới bên cạnh Việt Tiềm.
Ông đã già cả rồi, thật sự không nghĩ rằng đã qua bao nhiêu ngày vẫn còn có thể gặp lại Việt Tiềm. Tiểu tử thối này không biết đã làm cái gì, còn quậy thành đến thế này, một hai phải đi cùng bọn họ lên con đường lưu vong.
Thường phụ thở dài một tiếng rất nhẹ, Việt Tiềm cũng đã nhìn thấy sầu lo trong đáy mắt ông.
Đứa bé kia không quen Việt Tiềm, tò mò ngẩng đầu đánh giá đối phương, chỉ thấy kẻ này vô cùng cao lớn, nhưng hình như cũng vô cùng suy yếu.
Việt Tiềm và Thường phụ không trò chuyện cùng nhau, không muốn bị binh sĩ phát hiện hai người họ biết nhau, là người quen cũ.
Trên thuyền đông đảo binh lính, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào những người Vân Việt, người Vân Việt cũng trầm mặc không nói, im lặng cúi đầu, vô cùng thuận theo.
“Chín mươi ba, chín mươi tư, chín mươi lăm… Chín mươi lăm người.”
Chờ sau khi tất cả những người Vân Việt cùng lên thuyền, một tên quan lại ghi chép tất cả những người Vân Việt này thành tổng số người lưu vong, lại quay đầu nói chuyện phiếm với một tên võ tướng trên thuyền: “Đây là nhóm người cuối cùng rồi, sau khi hết chuyến này chúng ta sẽ quay trở về thành! Haiz, đúng là số khổ, không phải phơi nắng thì lại gặp cơn mưa rào.”
Trên trời có mưa nhỏ, áo bào của quan chép sổ bị xối cho ướt đẫm. Gã vỗ vỗ hạt mưa trên vai, đến ống tay áo cũng run lên.
Võ tướng không để ý tới lời oán giận của gã, chỉ ra lệnh cho binh sĩ: “Áp giải những nô lệ Vân Việt kia xuống khoang dưới!”
Binh sĩ đuổi những người Vân Việt xuống khoang chuyên dụng dùng để cầm tù nô lệ. Cửa khoang rất nhỏ, người lại đông đúc, mà mỗi người Vân Việt đều phải đeo xiềng chân, tốc độ đi vào khoang rất chậm.
Việt Tiềm đứng ở bên cạnh, nhìn về bên bờ, cuối cùng liếc qua cảnh sắc vùng đồng nội – ngoại ô của Dần thành, bất chợt phát hiện ra một chiếc xe bốn ngựa không biết đã dừng lại sau một cây đại thụ từ lúc nào.
Chiếc xe bốn ngựa ấy không thể quen thuộc hơn, là xe ngựa của Linh công tử.
Dù cách khá xe, chỉ có thể thấy màn xe bị cuốn lên phân nửa, trong xe có một bóng người mơ hồ, nhưng Việt Tiềm vẫn nhận ra, đó chính là Linh công tử.
Dù đã gần bước tới khoảng cuối cuộc đời, e là hắn cũng không thể nào quên được dáng vẻ đã khắc sâu trong lòng ấy.
Chịu roi quất cũng được, sa chân làm đầy tớ lần thứ hai cũng được, những điều này với Việt Tiềm mà nói đều không tính là gì cả, tâm hắn cứng rắn hệt như cục đá.
Duy chỉ có Linh công tử là uy hiếp được hắn.
Ý thức được Linh công tử tới đây đưa tiễn, trong lòng Việt Tiềm lại có cảm giác vô cùng khó chịu.
Hắn cưỡng ép chính mình thu ánh mắt từ chiếc xe bốn ngựa kia về, chen vào trong đám người, cúi đầu xuống rồi chui vào trong khoang tàu tối tăm.
Thân thể hắn nhanh chóng biến mất trên miệng tàu, ẩn vào trong bóng tối.
Dù vẫn nhớ nhung, dù tiếc đến đâu.
Việt Tiềm không biết rằng khi thuyền nhổ neo giương buồm, bên ngoài đã tạnh mưa rồi, ánh nắng tươi sáng, trên mặt sông xa xa cũng xuất hiện một dải cầu vồng.
Chiêu Linh đang định buông rèm xuống, vô tình ngẩng đầu lên, thấy cầu vồng trên mặt sông cũng sững người hồi lâu. Y nhìn dải cầu vồng, cũng không chú ý tới thuyền lớn đang rời xa nữa, chỉ suy nghĩ đến người chân mang gông xiềng, bị binh lính áp giải lên thuyền kia, đời này không còn cơ hội gặp lại.
Y kéo mành xuống, ánh mặt trời bị che chắn không chiếu được vào bên trong, thân mình Chiêu Linh cũng chìm vào âm u đen tối.
Có thể tưởng tượng được, giờ khắc này Việt Tiềm cũng đang chen chúc trong khoang thuyền tăm tối chật chội, ngồi cùng những người cùng tộc của hắn.
E là Thường phụ cũng ở trên con thuyền ấy, phải không?
Chiêu Linh biết rõ thuyền lớn đi về con đường cửu tử nhất sinh, nhưng chính Việt Tiềm đã từ bỏ sinh hoạt thư thái về sau, lựa chọn con đường như vậy.
“Công tử, có về thành không?”
Bên ngoài toa xe truyền tới giọng của Ngự phu Vệ Hoè.
Chiêu Linh đáp: “Trở về đi.”
Y dựa người vào toa xe, nghe tiếng bánh xe lăn tròn, thầm lẩm bẩm một mình: “Ta bện một cái lồng chim, chẳng phải lúc ấy đã cho phép ngươi cất cánh sao?”
Ân tình, ban thưởng, cưng sủng chiều chuộng khác biệt cuối cùng lại như một cái lồng giam chặt người ấy bên trong, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể buông tay.
Đôi ta, đến đây là kết thúc sao?
Đại thuyền đưa Việt Tiềm đi xuôi nam dọc theo con sống, xe ngựa của Chiêu Linh hướng về phía ngược lại mà rong ruổi, hai hướng thẳng tắp ngược nhau, vĩnh viễn cũng không tụ hợp lại.
Sự thật này như khiến người ta đứt từng khúc ruột.
***
Nước sông tuôn trào về phía trước, thuyền lớn trên mặt sông giống hệt một chiếc lá, thân thuyền bị thúc nhẹ về phía trước, theo đó mà lay động. Trong khoang thuyền đầy người chen chúc, không khí vẩn đục, đến lúc này những người Vân Việt mới dám phát ra âm thanh, bọn họ oán giận, gào khóc, chửi bới.
Việt Tiềm ôm ngực ngồi xuống, dựa lưng vào vách khoang, nhắm mắt lại chịu đựng khó chịu trong thân thể giữa hoàn cảnh tối tăm này. Trong bóng tối, hắn phảng phất như thấy một chiếc xe bốn ngựa rong ruổi, ngày càng xa xôi, cuối cùng biến mất ở lối vào Đô thành.
Mấy ngày nay đã đau xót thành quen, lúc này hắn cũng cảm nhận được đau đớn, nhưng không phải đau đớn trên da thịt do vết roi sắc nhọn quất vào mà là đau đớn đến từ trái tim. Ngón tay Việt Tiềm vuốt nhẹ trên thắt lưng, mò tới miếng ngọc khéo léo êm dịu được giấu sâu dưới lớp vải bố thô ráp.
Thường phụ thấy dáng vẻ thống khổ của hắn, đáy lòng vô cùng lo lắng, ông hỏi: “Làm sao lại để bị thương như vậy? Hay là tới nơi có nguồn sáng, ta xem vết thương cho ngươi.”
Nơi có nguồn sáng chính là vị trí cửa khoang, bên ấy có những lỗ khí thủng để lưu thông không khí cho khoang thuyền, mang tới nguồn sáng vô cùng có hạn.
Thường phụ túm lấy cánh tay Việt Tiềm, thấy hắn không chịu nhúc nhích, cũng không có phản ứng nào khác, vô cùng khác thường.
Dù sao cũng là người nuôi nấng Việt Tiềm lớn lên, ông nhìn được ra đầu mối từ trên người hắn: Không phải là đau xót do vết thương, mà ngược lại giống như khổ sở nhiều hơn.
Thường phụ bất đắc dĩ than thở: “Linh công tử cũng không hề tệ bạc với ngươi, hà cớ gì lại phải như vậy chứ?”
Tuy rằng tiểu tử thối này không nói tiếng nào, nhưng Thường phụ cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Rất có thể chính Việt Tiềm khiến bản thân hắn bị lưu vong, bằng không đường đường là công tử một quốc gia, sao lại không gánh nổi được người hầu thiếp thân của chính mình.
Không yên lành làm người hầu của Linh công tử, lại tình nguyện bị mang gông chân, biếm xuống thành đầy tớ.
Không biết là nên cảm thấy tuyệt vọng, hay là mong đợi.
Giờ khắc này, Thường phụ nhận ra rằng chỉ có trở lại chốn cũ Vân Việt, dưới Việt Tiềm mới có căn cơ, chuyến đi này… quá nửa là con đường chết, nhưng cũng có thể làm đường sống.
Con đường phía trước phải từ từ bước, không ai biết được.
Chiêu Linh quay về phủ đệ trong thành, thấy quản gia đã quay về từ Biệt đệ, còn mang theo một thanh bảo kiếm.
Đó là bội kiếm của Việt Tiềm.
Bốn ngày trước, Việt Tiềm bị Thái tử quấn vào cây quất roi, áo quần và những vật phẩm khác trên người đều bị cởi sạch, bao gồm cả thanh bội kiếm này.
Thái tử phái người trả lại, bởi y biết đây là bảo kiếm Chiêu Linh ban tặng cho Việt Tiềm, bởi vậy trả lại cho Chiêu Linh.
Chiêu Linh xoa xoa thân kiếm, nó sáng loè chói mắt, tựa như chuôi kiếm mới tinh, có thể tưởng tượng ra được ngày thường Việt Tiềm yêu quý nó đến nhường nào.
Cảnh tượng ban kiếm ngày trước cho Việt Tiềm lại hiện lên rõ ràng trước mắt, khi đó y còn nói: Từ nay về sau, ngươi phải dùng nó, bảo vệ ta chu toàn.
Ngày ấy, Việt Tiềm đáp: Vâng, công tử.
Y nâng bảo kiếm nặng nề trên tay, thầm nghĩ: Việt Tiềm, ngươi đúng là kẻ nói mà không giữ lời.
“Còn có một vật khác, Việt hầu nhờ lão nô giao lại cho công tử.” Quản gia lấy một thứ khác từ trong túi áo ra, thoạt nhìn chỉ giống một bọc nhỏ được bao từ vải bố.
Thứ bên trong vải bố hẳn cũng không lớn, nhất thời Chiêu Linh cũng không nghĩ ra được xem đây là cái gì, mãi cho tới khi y mở bao ra — ấy là mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ kia.
“Dây thừng đã đứt mất rồi, là do chính tay Việt hầu kéo đứt. Ngày hôm nay, lúc tiễn đưa Việt hầu và binh sĩ đi, đột nhiên Việt hầu quay đầu lại, kéo mặt gỗ Hạng Truỵ đeo trên cổ xuống quăng cho lão nô, còn nói lão nô phải giao lại cho công tử.”
Mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ trong tay quản gia liền với một đoạn dây dài, mặt vỡ không bằng phẳng, dây thừng đúng là đã đứt đoạn.
Nhận ra thứ trong tay quản gia, trong lúc nhất thời, Chiêu Linh vô cùng bối rối. Quản gia vẫn luôn giơ tay lên, thấy chủ nhân mãi không nhận lấy, lúc này mới phát hiện biểu cảm của y không đúng lắm, như cười như khóc, khó có thể phân biệt được.
Quản gia đưa tay về phía trước, cuối cùng Chiêu Linh cũng nhận lấy mặt gỗ hình rắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm cực kỳ chặt, đến nỗi quản gia lo lắng mặt gỗ ấy sẽ bị nắm hỏng. Dù sao cũng chỉ là đồ vật từ gỗ, chất liệu thấp kém, không giống như vàng ngọc.
Linh công tử một tay cần bội kiếm của Việt Tiềm, một tay nắm mặt gỗ Hạng Truỵ của hắn, lẻ loi bước về phía chủ viện, bóng dáng vô cùng cô độc.
Đừng nhìn Linh công tử vẫn còn trẻ tuổi, y làm việc vô cùng quả quyết, đôi khi quản gia còn cảm thấy tính cách của hai huynh đệ Linh công tử và Thái tử còn có phần tương tự nhau.
Hôm nay Việt hầu lên thuyền rời khỏi Dần thành, bước lên con đường lưu vong xa xôi, chưa nói Linh công tử khổ sở đến thế nào, dù là quản gia cũng cảm thấy tiếc hận.
Nỗi khổ sở của Linh công tử âu cũng là nhân chi thường tình, dù sao y và Việt hầu cũng là kiểu quan hệ ấy, quản gia đã thầm nghĩ như vậy.
Thiếu niên như y, chuyện từng trải quá ít, vẫn còn cần rèn luyện thêm.
Con người mà, có thể nhớ nhung một chuyện bao nhiêu lâu; có thể chấp nhất với một người bao nhiêu lâu?
E là sau nửa năm, cũng chẳng còn nhung nhớ gì nữa.
Sau giờ Ngọ vài khắc, bầu trời lại tối sầm, mưa nhỏ buông xuống. Quản gia tiến vào chủ viện, xin chỉ thị của chủ nhân xem bữa tối muốn dùng gì, lại kinh ngạc nhìn Linh công tử đang đứng dưới mái hiên.
Mái hiên y đứng phía xa xôi chẳng đủ để ngăn dòng nước mưa, nước lạnh như xối thẳng vào người, phát quan và áo quần đã ướt đẫm.
Dường như Linh công tử đang nhìn mưa, nhưng đáy mắt vô cùng hờ hững, bị mưa xối ướt cũng chẳng tự nhận ra được.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đau lòng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.