Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 34
Bạch Sắc Đích Mộc
14/10/2024
Nhưng nữ tử yếu đuối trước mặt chỉ hơi nhíu mày, dường như cơn đau này đối với nàng ấy chẳng đáng là gì.
Nàng ấy nhanh chóng kể lại những gì mình đã trải qua.
Nàng ấy vốn là nữ nhi nhà nông, gần đây theo phụ mẫu vào thành bán cá, lúc đó thế tử Hội Kê hầu dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng ấy vào phủ, nhưng sau này nghe nói hoàng đế muốn tuyển phò mã cho Tương Dương công chúa lần hai, cả nhà Hội Kê hầu liền giam cầm nàng ấy lại, tránh cho nàng ấy ra ngoài nói lung tung. Đồng thời, tên thế tử kia lại giả vờ thanh cao vì công chúa mà nhiều năm không cưới, trong nhà ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.
Còn chuyện mang thai, là do tên thế tử kia say rượu sau đó cưỡng bức nàng ấy, lúc này mới có thai.
Lão hoàng đế nhìn về phía Hội Kê hầu đang có mặt: “Ngươi có lời nào muốn nói không?”
Tạ Lạc Thủy cũng nhìn về phía Hội Kê hầu, nàng ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc đối phương sẽ phản bác, thậm chí có thể sẽ đổ hết lên đầu nàng ấy.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, Hội Kê hầu lại trực tiếp nhận tội, nói mình lúc đó là bị ma quỷ ám ảnh, quá mong muốn trong nhà có thể được gả công chúa cho, lúc này mới làm ra loại chuyện lừa gạt thánh nghe này.
Sau khi nhận tội, lập tức xin lỗi Tạ Lạc Thủy, tốc độ nhanh chóng khiến cho từ hoàng đế trở xuống bá quan đều vô cùng kinh ngạc. Lão hoàng đế còn đang mơ hồ, liền dựa theo luật pháp xử phạt tội gây thương tích của Hội Kê hầu, và tội cưỡng gian của thế tử Hội Kê hầu.
Sau khi xử phạt xong, lão hoàng đế nhịn không được hỏi một câu: “Hội Kê hầu, người gây thương tích sẽ bị đánh, xử ngươi tội gây thương tích, đánh bốn mươi trượng, ngươi có nhận tội không?”
Hội Kê hầu dập đầu tạ ơn: “Thần nhận tội.”
Lão hoàng đế lại hỏi: “Con trai ngươi [cưỡng][gian] nữ tử chưa chồng, theo luật phải phạt đi lao dịch hai năm, ngươi có nhận không?”
—— Tức là đi lao dịch hai năm.
Hội Kê hầu lại dập đầu tạ ơn: “Thần thay nghịch tử nhận tội.”
Lão hoàng đế nhìn về phía Tạ Lạc Thủy: “Xử như vậy, ngươi có phục hay không?”
Tạ Lạc Thủy cũng quỳ xuống dập đầu: “Thảo dân phục.”
Đã người bị hại phục rồi, vậy thì buổi chầu này cũng nên giải tán thôi.
Hứa Yên Miểu mơ mơ màng màng đến, bây giờ cũng mơ mơ màng màng rời đi. Cả người đều ở trong trạng thái mơ hồ, bắt đầu nghi ngờ mình đến tham gia buổi chầu này làm gì.
Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hội Kê hầu đang vội vã đi ra ngoài, bóng dáng vội vàng rời đi.
Hứa Yên Miểu theo bản năng mở hệ thống ra.
[Luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ…]
Tiếng lòng vừa vang lên, Hội Kê hầu dừng một chút, sau đó, đi càng nhanh hơn.
Nhìn thấy sắp bước ra khỏi cửa chính thiên điện, phía sau, trong tiếng lòng của Hứa Yên Miểu liên tục hiện lên mấy từ ngữ cảm thán chấn động.
[Má ơi má ơi má ơi! Trộm long tráo phụng!!! Vậy mà lại là trộm long tráo phụng!]
Lão hoàng đế đang được dìu lên kiệu loạng choạng một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống khỏi kiệu.
Đại thái giám: “Bệ hạ!!!” Vội vàng tiến lên đỡ.
“Không cần đỡ nữa!” Lão hoàng đế xoay người nhảy xuống kiệu, sải bước đi về phía thiên điện: “Trẫm còn có việc!”
Vội vàng quay lại hóng chuyện!
Hoàng đế đã quay lại, bá quan đương nhiên cũng phải quay lại.
Chân Hội Kê hầu run rẩy, Cẩm y vệ đỡ ông ta dậy, cũng kéo vào trong.
Tạ Lạc Thủy khó hiểu nhìn những vị quan này —— có mấy người vậy mà lại đột nhiên giật đứt râu của mình, bọn họ đang làm gì vậy?
Nàng nghĩ không thông, nhưng cũng theo bản năng đi theo vào trong.
Hứa Yên Miểu hồn vía lên mây đi theo sau đội ngũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống.
[Ta đã nói là có chỗ nào đó không đúng mà! Nếu thật sự có lương tâm như vậy, vừa hỏi liền nhận tội, lúc trước cũng sẽ không làm ra loại chuyện giam cầm người ta như vậy.]
[Không ngờ tới, vậy mà lại là trộm long tráo phụng.]
[Thế tử Hội Kê hầu hiện tại, không phải con ruột của Hội Kê hầu!]
Cái này cái này cái này ——
Các vị bá quan vốn đang mệt mỏi rã rời vì buổi chầu sáng nay bỗng chốc tỉnh táo hẳn ra, ánh mắt sáng quắc, tràn đầy khát khao muốn biết.
Nói rõ ra xem nào, rốt cuộc là thế nào mà lại không phải con ruột của Hội Kê hầu, mau nói đi! Mau nói đi!
Chẳng lẽ là phu nhân của hắn ta ngoại tình, sau đó mang con trai của tình nhân về đổi đứa con gái ruột của mình sao!!!
Nàng ấy nhanh chóng kể lại những gì mình đã trải qua.
Nàng ấy vốn là nữ nhi nhà nông, gần đây theo phụ mẫu vào thành bán cá, lúc đó thế tử Hội Kê hầu dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng ấy vào phủ, nhưng sau này nghe nói hoàng đế muốn tuyển phò mã cho Tương Dương công chúa lần hai, cả nhà Hội Kê hầu liền giam cầm nàng ấy lại, tránh cho nàng ấy ra ngoài nói lung tung. Đồng thời, tên thế tử kia lại giả vờ thanh cao vì công chúa mà nhiều năm không cưới, trong nhà ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.
Còn chuyện mang thai, là do tên thế tử kia say rượu sau đó cưỡng bức nàng ấy, lúc này mới có thai.
Lão hoàng đế nhìn về phía Hội Kê hầu đang có mặt: “Ngươi có lời nào muốn nói không?”
Tạ Lạc Thủy cũng nhìn về phía Hội Kê hầu, nàng ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc đối phương sẽ phản bác, thậm chí có thể sẽ đổ hết lên đầu nàng ấy.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, Hội Kê hầu lại trực tiếp nhận tội, nói mình lúc đó là bị ma quỷ ám ảnh, quá mong muốn trong nhà có thể được gả công chúa cho, lúc này mới làm ra loại chuyện lừa gạt thánh nghe này.
Sau khi nhận tội, lập tức xin lỗi Tạ Lạc Thủy, tốc độ nhanh chóng khiến cho từ hoàng đế trở xuống bá quan đều vô cùng kinh ngạc. Lão hoàng đế còn đang mơ hồ, liền dựa theo luật pháp xử phạt tội gây thương tích của Hội Kê hầu, và tội cưỡng gian của thế tử Hội Kê hầu.
Sau khi xử phạt xong, lão hoàng đế nhịn không được hỏi một câu: “Hội Kê hầu, người gây thương tích sẽ bị đánh, xử ngươi tội gây thương tích, đánh bốn mươi trượng, ngươi có nhận tội không?”
Hội Kê hầu dập đầu tạ ơn: “Thần nhận tội.”
Lão hoàng đế lại hỏi: “Con trai ngươi [cưỡng][gian] nữ tử chưa chồng, theo luật phải phạt đi lao dịch hai năm, ngươi có nhận không?”
—— Tức là đi lao dịch hai năm.
Hội Kê hầu lại dập đầu tạ ơn: “Thần thay nghịch tử nhận tội.”
Lão hoàng đế nhìn về phía Tạ Lạc Thủy: “Xử như vậy, ngươi có phục hay không?”
Tạ Lạc Thủy cũng quỳ xuống dập đầu: “Thảo dân phục.”
Đã người bị hại phục rồi, vậy thì buổi chầu này cũng nên giải tán thôi.
Hứa Yên Miểu mơ mơ màng màng đến, bây giờ cũng mơ mơ màng màng rời đi. Cả người đều ở trong trạng thái mơ hồ, bắt đầu nghi ngờ mình đến tham gia buổi chầu này làm gì.
Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hội Kê hầu đang vội vã đi ra ngoài, bóng dáng vội vàng rời đi.
Hứa Yên Miểu theo bản năng mở hệ thống ra.
[Luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ…]
Tiếng lòng vừa vang lên, Hội Kê hầu dừng một chút, sau đó, đi càng nhanh hơn.
Nhìn thấy sắp bước ra khỏi cửa chính thiên điện, phía sau, trong tiếng lòng của Hứa Yên Miểu liên tục hiện lên mấy từ ngữ cảm thán chấn động.
[Má ơi má ơi má ơi! Trộm long tráo phụng!!! Vậy mà lại là trộm long tráo phụng!]
Lão hoàng đế đang được dìu lên kiệu loạng choạng một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống khỏi kiệu.
Đại thái giám: “Bệ hạ!!!” Vội vàng tiến lên đỡ.
“Không cần đỡ nữa!” Lão hoàng đế xoay người nhảy xuống kiệu, sải bước đi về phía thiên điện: “Trẫm còn có việc!”
Vội vàng quay lại hóng chuyện!
Hoàng đế đã quay lại, bá quan đương nhiên cũng phải quay lại.
Chân Hội Kê hầu run rẩy, Cẩm y vệ đỡ ông ta dậy, cũng kéo vào trong.
Tạ Lạc Thủy khó hiểu nhìn những vị quan này —— có mấy người vậy mà lại đột nhiên giật đứt râu của mình, bọn họ đang làm gì vậy?
Nàng nghĩ không thông, nhưng cũng theo bản năng đi theo vào trong.
Hứa Yên Miểu hồn vía lên mây đi theo sau đội ngũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống.
[Ta đã nói là có chỗ nào đó không đúng mà! Nếu thật sự có lương tâm như vậy, vừa hỏi liền nhận tội, lúc trước cũng sẽ không làm ra loại chuyện giam cầm người ta như vậy.]
[Không ngờ tới, vậy mà lại là trộm long tráo phụng.]
[Thế tử Hội Kê hầu hiện tại, không phải con ruột của Hội Kê hầu!]
Cái này cái này cái này ——
Các vị bá quan vốn đang mệt mỏi rã rời vì buổi chầu sáng nay bỗng chốc tỉnh táo hẳn ra, ánh mắt sáng quắc, tràn đầy khát khao muốn biết.
Nói rõ ra xem nào, rốt cuộc là thế nào mà lại không phải con ruột của Hội Kê hầu, mau nói đi! Mau nói đi!
Chẳng lẽ là phu nhân của hắn ta ngoại tình, sau đó mang con trai của tình nhân về đổi đứa con gái ruột của mình sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.