Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 39

Bạch Sắc Đích Mộc

14/10/2024

 

Nhưng mà, khí thế mà ông ta cố gắng gom góp lại bị hai câu nói của Hứa Yên Miểu phá hủy hoàn toàn.

[Hả? Có chuyện này sao?]

Vị nam sinh đại học hoàn toàn không hiểu nổi những chuyện rắc rối phức tạp này, khó hiểu gãi gãi má.

[Năm đó trộm long tráo phụng, chẳng phải là vì hắn ta cho rằng lão Hội Kê hầu cứ chần chừ mãi không chịu xin phong tước thế tử cho hắn ta, là bởi vì hắn ta đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con, lão Hội Kê hầu lại muốn lập người đệ đệ thứ hai đã có bảy người con trai của hắn ta làm thế tử, cho nên đứa con trong bụng Đỗ phu nhân lúc đó nhất định phải là con trai sao?]

Ánh mắt lão hoàng đế lóe lên một tia kỳ lạ.

Trong lòng Hội Kê hầu đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi.

Sau đó, liền nhìn thấy lão hoàng đế nở nụ cười sảng khoái: “Ha ha ha, Hội Kê hầu, ngươi…”

Gương mặt Hội Kê hầu tái nhợt.

“Trẫm vô cùng đồng cảm với những gì ngươi đã trải qua.” Nếu như lão không cười thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn, “Nếu đã như vậy, trẫm sẽ tặng cho ngươi một đứa con trai, để nó phụng dưỡng ngươi lúc tuổi già. Ngươi xem, tiểu nhi tử của đệ đệ thứ hai ngươi thế nào, còn là một đứa trẻ con, dễ nuôi dạy, trẫm sẽ phong cho nó làm thế tử…”

“Không!!!” Hội Kê hầu không để ý đến việc hiện tại đang ở trong triều, bản thân còn đang là tội thần, gần như dùng giọng điệu hét lên để phản kháng.



Công bộ thượng thư yên lặng hóng chuyện bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy người này bị điên rồi sao, đến nước này rồi vậy mà vẫn không chịu cúi đầu khuất phục, còn dám lớn tiếng phản bác quân vương?

Thái thường tự khanh nhỏ giọng lên tiếng: “Nhìn bộ dạng của hắn ta kìa, chẳng lẽ là bị kích thích gì rồi?”

Đột nhiên có một giọng nói chen vào, tuy rằng đang cố gắng đè thấp giọng nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích bên trong: “Không biết là bị kích thích gì nhỉ! Nếu như tên họ Hứa… kia có thể nói thì tốt rồi!”

Công bộ thượng thư: Chờ đã, sao giọng nói này nghe quen tai thế nhỉ?

Quay đầu nhìn sang, suýt chút nữa thì tim ngừng đập: “Thái tử điện hạ, sao người lại đến đây?”

Vừa nói xong liền biết mình lỡ lời, hối hận cúi đầu im lặng.

Cho dù mười ngày thì có đến bảy tám ngày thái tử không lên triều, thì ông ta là thần tử cũng không nên nói chuyện như vậy.

Thái tử khoanh tay, cười tủm tỉm: “Gần đây triều đình thú vị lắm…” Phía sau, mấy vị bè phái thái tử muốn kéo hắn ta đi nhưng lại không dám mạnh tay, lo lắng đến mức sắp khóc rồi.

Thái tử dường như hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ ghé sát đầu vào giữa Công bộ thượng thư và Thái thường tự khanh.

“Ở đây không có thái tử gì hết, ta chỉ là đến tìm người nói chuyện phiếm thôi.”

Hắn ta hào hứng nói: “Hai vị đại nhân nói xem, có phải hắn ta ghen ghét đệ đệ ruột của mình, ghen ghét việc đối phương năm đó suýt chút nữa đã cướp mất vị trí thế tử của mình, trong lòng vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho nên sau khi lão Hội Kê hầu qua đời, bản thân kế thừa tước vị, hắn ta mới không g.i.ế.c đứa con trai giả kia, nhận đứa con trai kia làm con nuôi?”

Công bộ thượng thư muốn nói lại thôi.



Ngược lại Thái thường tự khanh lại rất quan tâm đến những chuyện bát quái này, chủ động nhích người lại gần thái tử, nhỏ giọng nói: “Thần cũng cảm thấy là như vậy, nếu không thì sao hắn ta lại để cho một đứa con hoang chiếm giữ vị trí thế tử chứ.”

“Đúng đúng đúng, tên Hội Kê hầu này nhìn không giống loại người không dám g.i.ế.c người!”

“Bây giờ thần rất hối hận, vô cùng hối hận, lúc trẻ sao mình không chịu để ý tìm hiểu chuyện của Hội Kê hầu phủ nhỉ! Lúc đó lão Hội Kê hầu còn chưa lập thế tử đâu!”

Thái thường tự khanh vô cùng tiếc nuối.

Đã bỏ lỡ một quả dưa to rồi!

Thái tử tiếc nuối thở dài: “Lúc trước khi ta còn ở trong quân doanh, không quen biết lão Hội Kê hầu…” Sau đó lại như thể sợ thiên hạ không loạn, hưng phấn nói: “Nhưng mà! Hứa Yên Miểu nhất định biết!”

Hứa Yên Miểu quả nhiên biết.

Bản thân hắn không có hứng thú với việc lão hoàng đế định xử lý Hội Kê hầu như thế nào, hắn chỉ muốn hóng chuyện thôi.

[Oa ha! Sụp đổ rồi sụp đổ rồi!]

[Ồ ồ! Không trách được lại sụp đổ, thì ra là từ nhỏ đã không bằng đứa đệ đệ song sinh của mình.]

—— Người xưa coi trọng việc con đàn cháu đống, sinh đôi, sinh nhiều con chưa bao giờ là điềm báo xui xẻo, ngược lại, sinh đôi, sinh nhiều con sẽ được người ta nói phụ mẫu bọn họ là người có phúc khí, được tổ tiên phù hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook