Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 57

Bạch Sắc Đích Mộc

14/10/2024

 

Lần này đến lượt Kim văn học phái nghẹn lời.

Còn người của Cổ văn học phái thì hò reo cho đại lão: “Không sai không sai! Chính là như vậy! Quyền công tài cao bát đấu! Quyền công học thức uyên bác! Quyền công là ánh sáng của Cổ văn!”

Kim văn học phái: “Ta còn một câu hỏi, «Cổ văn Thượng Thư» miêu tả Hoàng Hà bắt nguồn từ núi Tích Thạch, người khai quật ra «Cổ văn Thượng Thư» đã viết chú thích, nói núi Tích Thạch ở phía tây nam Kim Thành, là nơi Hoàng Hà chảy qua. Thế nhưng, quận Kim Thành được thành lập sau khi người này qua đời, vì sao ông ta có thể biết được tên quận được thành lập sau khi mình qua đời.”

Trên trán người Cổ văn học phái toát ra mồ hôi lạnh.

Quyền Ứng Chương: “Người khai quật «Cổ văn Thượng Thư» là hậu duệ của Khổng Tử, trong «Khổng Tòng Tử» có nói ‘Tiên thánh di huấn, bích xuất cổ văn... Ngô gia thế thế độc tu chi dã’, cũng có người xưng «Thượng Thư» là Khổng thị truyền. Đã là đời đời kiếp kiếp tu sửa, quận Kim Thành tự nhiên là do hậu nhân bổ sung!”

Kim văn học phái: “Ta còn một câu hỏi...”

Quyền Ứng Chương: “Câu hỏi này rất hoang đường, ta dùng một câu nói để chứng minh...”

Kim văn học phái: “Ta còn một câu hỏi...”

Quyền Ứng Chương: “Ta cũng có một câu trả lời...”

Kim văn học phái: “Ta còn...”

Quyền Ứng Chương: “Ta cũng có...”

Người của Cổ văn học phái hoàn toàn không chen miệng vào được.

Ngoại trừ Quyền Ứng Chương là đại lão chân chính, tư duy nhanh nhạy ra, thì còn bởi vì, tuy rằng thân ở Kim văn, tâm ở Cổ văn, nhưng bình thường bọn họ biện luận đều dùng học thuyết và quan điểm của Kim văn, muốn dùng Cổ văn để lật đổ, nhất thời không nghĩ ra được chứng cứ thích hợp.



Nhưng mà không sao, bọn họ đã học được một việc rất thích hợp với bọn họ từ Hứa Yên Miểu.

Quyền đại lão: “Vậy mà lại nói Văn Vương không có chuyện đổi niên hiệu xưng vương, dùng chuyện này để chứng minh «Cổ văn Thượng Thư» ghi chép chuyện này là giả, thật sự là bịa đặt vu oan. Nghe ta nói về ghi chép trong lịch sử...”

Hứa Yên Miểu: 【Đúng vậy đúng vậy!】

Người Cổ văn học phái: “Đúng vậy đúng vậy!”

Quyền đại lão: “Nói cái gì mà «Cổ văn Thượng Thư» thất truyền vào loạn Vĩnh Gia, «Đế Vương Thế Kỷ» có nói Thái Bảo Công dùng Cổ văn dạy cho Tô Dụ ở Phù Phong... Lại có «Nho Lâm Truyện» nói rằng truyền cho... Đến «Thượng Thư Chính Nghĩa» có nói... Còn có sử sách... Trải qua bốn trăm năm cuối cùng do... Các ngươi đổi trắng thay đen, chẳng lẽ cho rằng trí nhớ của lão phu không tốt sao?”

Hứa Yên Miểu: 【Đại lão lợi hại a! Oa oa! Một mình đấu với quần nho!】

Người Cổ văn học phái: “Đúng vậy đúng vậy!”

Quyền đại lão: “Các ngươi quả thực là đang bắt bẻ...”

Hứa Yên Miểu: 【Đại lão trâu bò!】

Người Cổ văn học phái: “Đúng vậy đúng vậy!”

【Nhưng mà ý nghĩa của việc người Cổ văn học phái phản chiến là gì, nhìn lão Quyền xử lý đám người Kim văn nhẹ nhàng quá, muốn quay lại kéo chân sau à?】

Người Cổ văn học phái: “Đúng vậy...”

... Hả? Hình như bọn họ bị mắng rồi?

Quyền đại lão: “Kim văn các ngươi đừng có mà được nước lấn tới...”



Hứa Yên Miểu: 【Chậc chậc, Kim văn học phái không biết xấu hổ sao, một đám người vậy mà lại không đấu lại một lão nhân gia tám mươi sáu tuổi!】

“...” Không sao! Mắng thì mắng đi! Ít nhất Hứa Yên Miểu cũng đứng về phía bọn họ!

Người Cổ văn học phái tiếp tục hoan hô: “Đúng vậy đúng vậy!”

Người Kim văn học phái bị biện đến mức vứt bỏ hết mũ giáp, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Nhìn thấy người Cổ văn học phái chỉ cần gật đầu phụ họa theo đại lão là được, trong lòng vừa tức vừa tủi thân.

—— Bọn họ cũng có đại lão đấy! Nhưng mà đại lão phỏng chừng còn đang trên đường về kinh! Hơn nữa, cho dù đã đến kinh thành, phỏng chừng cũng phải đi thăm người cháu ngoại Thái Tử xui xẻo kia trước. Hoàn toàn không kịp.

Tức c.h.ế.t mất!

“Các ngươi chính là chỉ biết nói đúng vậy đúng vậy!” Người Kim văn học phái tức giận, không mắng chửi Hứa Yên Miểu được, chẳng lẽ còn không mắng các ngươi được sao!

“Một đám sâu bọ hùa theo, thật là xấu hổ khi đứng chung với các ngươi!”

Người Cổ văn học phái nhất thời cứng họng, hoàn toàn không còn mặt mũi nào nói lời phụ họa nữa.

Còn Hứa Yên Miểu...

Giọng nói của kẻ hóng hớt vui vẻ vô cùng lớn: 【Đúng vậy đúng vậy!】

Người Cổ văn phái: “Đúng vậy...”

Này, đúng cái gì mà đúng! Rốt cuộc Hứa Yên Miểu ngươi đứng về phía nào vậy!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook