Chương 10
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
Trong quảng trường, khách khanh Ngô Đào và những thiếu nam thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi Nhiếp gia, ngoài tu luyện ra thì ánh mắt thỉnh thoảng đều nhìn về phía nơi này, trên mặt đều lộ vẻ hứng thú.
"Nhiếp Viễn, vừa rồi là ngươi nói ta không dám tới sao?"
Nhưng vào lúc này, một đồng âm trung khí mười phần từ con đường đá hẹp dài phía đông truyền đến, thân ảnh của Nhiếp Thiên so với hài tử cùng lứa tuổi còn cao lớn hơn rất nhiều đang từ từ hiện ra.
"Đến rồi!"
"Biết rõ Nhiếp Hoằng vừa bước vào Luyện Khí tầng sáu, hắn vậy mà còn dám tới, lá gan cũng không nhỏ a!"
"Thú vị!"
Đông đảo thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia lớn tuổi hơn một chút, nghe thanh âm quen thuộc kia vang lên, thần sắc đều phấn chấn.
Mấy gia hỏa đang tu luyện, đều chậm rì rì đứng lên, người luyện quyền long hành hổ bộ cũng bỗng dừng lại, từng ánh mắt đều tụ trên người Nhiếp Thiên.
Trong mắt bọn hắn, Nhiếp Thiên là ngoại tộc.
Chín năm rồi, từ lúc đại hội bốc thăm kết thúc, đến hôm nay Nhiếp Thiên vẫn không biểu hiện ra thuộc tính tu luyện đặc thù, khối xương thú hắn lấy được từ đầu đến cuối không thể cùng hắn sinh ra linh lực cộng minh.
Cho nên, khi bọn Nhiếp Hoằng, Nhiếp Viễn xác định được thuộc tính linh lực bản thân, sau đó mới chuyển sang tu luyện Linh quyết đặc biệt. Dựa vào linh khí bọn họ nhặt được trên đại hội bốc thăm lần này, lúc tốc độ tu luyện tiến triển nhanh chóng, Nhiếp Thiên... vẫn tu luyện Luyện Khí Quyết cơ bản nhất.
Nhiếp Thiên tiến cảnh chậm chạp khiến mọi người âm thầm cười nhạo, cũng khiến cả gia chủ Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến vô kế khả thi.
Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc là, thân thể Nhiếp Thiên lại càng ngày càng cường tráng. Điều này khiến cho lúc hắn chiến đấu cùng hài tử cùng tuổi, cũng không bởi vì cảnh giới Luyện Khí thấp kém mà rơi xuống hạ phong.
Trái lại, trong vòng chín năm, tất cả bạn cùng lứa tuổi và Nhiếp Thiên đều rơi vào kết cục thảm bại.
Đến giờ Nhiếp Thiên vẫn duy trì chiến tích bất bại.
Sở dĩ bọn họ chú ý đến Nhiếp Thiên chiến đấu chính là vì muốn biết ưu thế thân thể cường đại sẽ biến mất vào lúc nào.
Nhiếp Hoằng hôm qua vừa bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, linh lực trong cơ thể ẩn chứa uy lực lôi điện. Bọn họ đều cho rằng Nhiếp Thiên bất bại sẽ kết thúc trận chiến ngày hôm nay.
Cho nên bọn họ cũng âm thầm chờ mong trận chiến này.
"Nhiếp Viễn, lúc trước là ngươi đang trào phúng ta đúng không? Nếu không, hai người chúng ta luyện tay trước?" Nhiếp Thiên đi lên trước, nghiêng mắt nhìn Nhiếp Viễn một cái, mở miệng khiêu khích trước.
Nhiếp Viễn tu luyện đến Dưỡng Tức tầng năm, dưới ánh mắt y nhìn chăm chú, rõ ràng có chút khiếp đảm.
Nhiếp Viễn vô thức lui về sau nửa bước, ngoài mạnh trong yếu nói: "Nhiếp Thiên, đối thủ của ngươi hôm nay là Hoằng ca, nếu như ngươi đánh với Hoằng ca còn có thể đứng, ta bồi ngươi chơi đùa vậy."
"Không biết xấu hổ." Nhiếp U tết tóc nhỏ giọng thì thầm.
"Cũng được." Nhiếp Thiên Mãn coi thường, khinh thường nói: "Đánh với ngươi, ta không cần dùng hết toàn lực."
"Ngươi!" Nhiếp Viễn tức giận.
"Các ngươi tránh ra!" Nhiếp Hoằng hét lớn một tiếng, ra hiệu cho những đứa trẻ khác tránh xa một chút. Trong lúc nói chuyện, nắm tay phải của y đã nắm chặt lại, từng tia điện quang màu xanh hiện ra.
Những hài tử Nhiếp gia bên cạnh Nhiếp Hoằng nghe vậy đều đang lui về sau, nhường khu vực này lại cho lão và Nhiếp Thiên.
Trong quảng trường, Ngô Đào và những thiếu niên Nhiếp gia tuổi tác lớn, vừa nhìn thấy chiến đấu đã lập tức cười hì hì, vừa nói chuyện với nhau vừa xúm lại.
Trên một tòa thạch điện đồ cao lớn, Nhiếp Đông Hải đứng ở bệ cửa sổ, hai tay vịn vách đá, từ trên cao nhìn xuống quan sát quảng trường.
Chín năm qua, Nhiếp Đông Hải lợi dụng quyền hạn của chủ nhân Nhiếp gia, nghĩ tất cả mọi cách đi hỏi thăm người đàn ông hại Nhiếp Cẩn.
Đáng tiếc, đến nay hắn vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì về nam nhân kia.
Nam nhân kia, cứ như đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất.
Chỗ dấu vết để lại duy nhất của hắn chính là Nhiếp Thiên đang chuẩn bị chiến đấu với Nhiếp Hoằng trên quảng trường.
Thân thể của Nhiếp Đông Hải lại là một ngày không bằng một ngày, hắn đã từng cao lớn uy mãnh, đã khô gầy như củi. Người không có ánh mắt, chỉ cần nhìn hắn, liền biết thời gian của hắn chỉ sợ đã không còn nhiều.
Ở trên đài cao, nhìn Nhiếp Thiên cùng những hài tử cùng tuổi kia chiến đấu, nhìn Nhiếp Thiên lần lượt chiến thắng, đã là niềm vui thú cho hắn không nhiều lắm.
"Nhiếp Viễn, vừa rồi là ngươi nói ta không dám tới sao?"
Nhưng vào lúc này, một đồng âm trung khí mười phần từ con đường đá hẹp dài phía đông truyền đến, thân ảnh của Nhiếp Thiên so với hài tử cùng lứa tuổi còn cao lớn hơn rất nhiều đang từ từ hiện ra.
"Đến rồi!"
"Biết rõ Nhiếp Hoằng vừa bước vào Luyện Khí tầng sáu, hắn vậy mà còn dám tới, lá gan cũng không nhỏ a!"
"Thú vị!"
Đông đảo thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia lớn tuổi hơn một chút, nghe thanh âm quen thuộc kia vang lên, thần sắc đều phấn chấn.
Mấy gia hỏa đang tu luyện, đều chậm rì rì đứng lên, người luyện quyền long hành hổ bộ cũng bỗng dừng lại, từng ánh mắt đều tụ trên người Nhiếp Thiên.
Trong mắt bọn hắn, Nhiếp Thiên là ngoại tộc.
Chín năm rồi, từ lúc đại hội bốc thăm kết thúc, đến hôm nay Nhiếp Thiên vẫn không biểu hiện ra thuộc tính tu luyện đặc thù, khối xương thú hắn lấy được từ đầu đến cuối không thể cùng hắn sinh ra linh lực cộng minh.
Cho nên, khi bọn Nhiếp Hoằng, Nhiếp Viễn xác định được thuộc tính linh lực bản thân, sau đó mới chuyển sang tu luyện Linh quyết đặc biệt. Dựa vào linh khí bọn họ nhặt được trên đại hội bốc thăm lần này, lúc tốc độ tu luyện tiến triển nhanh chóng, Nhiếp Thiên... vẫn tu luyện Luyện Khí Quyết cơ bản nhất.
Nhiếp Thiên tiến cảnh chậm chạp khiến mọi người âm thầm cười nhạo, cũng khiến cả gia chủ Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến vô kế khả thi.
Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc là, thân thể Nhiếp Thiên lại càng ngày càng cường tráng. Điều này khiến cho lúc hắn chiến đấu cùng hài tử cùng tuổi, cũng không bởi vì cảnh giới Luyện Khí thấp kém mà rơi xuống hạ phong.
Trái lại, trong vòng chín năm, tất cả bạn cùng lứa tuổi và Nhiếp Thiên đều rơi vào kết cục thảm bại.
Đến giờ Nhiếp Thiên vẫn duy trì chiến tích bất bại.
Sở dĩ bọn họ chú ý đến Nhiếp Thiên chiến đấu chính là vì muốn biết ưu thế thân thể cường đại sẽ biến mất vào lúc nào.
Nhiếp Hoằng hôm qua vừa bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, linh lực trong cơ thể ẩn chứa uy lực lôi điện. Bọn họ đều cho rằng Nhiếp Thiên bất bại sẽ kết thúc trận chiến ngày hôm nay.
Cho nên bọn họ cũng âm thầm chờ mong trận chiến này.
"Nhiếp Viễn, lúc trước là ngươi đang trào phúng ta đúng không? Nếu không, hai người chúng ta luyện tay trước?" Nhiếp Thiên đi lên trước, nghiêng mắt nhìn Nhiếp Viễn một cái, mở miệng khiêu khích trước.
Nhiếp Viễn tu luyện đến Dưỡng Tức tầng năm, dưới ánh mắt y nhìn chăm chú, rõ ràng có chút khiếp đảm.
Nhiếp Viễn vô thức lui về sau nửa bước, ngoài mạnh trong yếu nói: "Nhiếp Thiên, đối thủ của ngươi hôm nay là Hoằng ca, nếu như ngươi đánh với Hoằng ca còn có thể đứng, ta bồi ngươi chơi đùa vậy."
"Không biết xấu hổ." Nhiếp U tết tóc nhỏ giọng thì thầm.
"Cũng được." Nhiếp Thiên Mãn coi thường, khinh thường nói: "Đánh với ngươi, ta không cần dùng hết toàn lực."
"Ngươi!" Nhiếp Viễn tức giận.
"Các ngươi tránh ra!" Nhiếp Hoằng hét lớn một tiếng, ra hiệu cho những đứa trẻ khác tránh xa một chút. Trong lúc nói chuyện, nắm tay phải của y đã nắm chặt lại, từng tia điện quang màu xanh hiện ra.
Những hài tử Nhiếp gia bên cạnh Nhiếp Hoằng nghe vậy đều đang lui về sau, nhường khu vực này lại cho lão và Nhiếp Thiên.
Trong quảng trường, Ngô Đào và những thiếu niên Nhiếp gia tuổi tác lớn, vừa nhìn thấy chiến đấu đã lập tức cười hì hì, vừa nói chuyện với nhau vừa xúm lại.
Trên một tòa thạch điện đồ cao lớn, Nhiếp Đông Hải đứng ở bệ cửa sổ, hai tay vịn vách đá, từ trên cao nhìn xuống quan sát quảng trường.
Chín năm qua, Nhiếp Đông Hải lợi dụng quyền hạn của chủ nhân Nhiếp gia, nghĩ tất cả mọi cách đi hỏi thăm người đàn ông hại Nhiếp Cẩn.
Đáng tiếc, đến nay hắn vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì về nam nhân kia.
Nam nhân kia, cứ như đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất.
Chỗ dấu vết để lại duy nhất của hắn chính là Nhiếp Thiên đang chuẩn bị chiến đấu với Nhiếp Hoằng trên quảng trường.
Thân thể của Nhiếp Đông Hải lại là một ngày không bằng một ngày, hắn đã từng cao lớn uy mãnh, đã khô gầy như củi. Người không có ánh mắt, chỉ cần nhìn hắn, liền biết thời gian của hắn chỉ sợ đã không còn nhiều.
Ở trên đài cao, nhìn Nhiếp Thiên cùng những hài tử cùng tuổi kia chiến đấu, nhìn Nhiếp Thiên lần lượt chiến thắng, đã là niềm vui thú cho hắn không nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.