Vạn Vực Chi Vương

Chương 15

Nghịch Thương Thiên

06/12/2023

"Nhị đệ, Nhiếp Thiên còn nhỏ, không cần như vậy chứ?" Nhưng lúc này, Nhiếp Đông Hải từ trên đài cao thạch điện vội vã chạy xuống, rốt cuộc đã tới.

Nếu là trước kia, khi nghe thấy Nhiếp Bắc Xuyên xử phạt như vậy, hắn có thể nhảy xuống, lập tức nhảy lên quảng trường.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể từng bước một đi xuống, cần hao phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực, mới có thể không có tình huống chuyển biến xấu đến mức không thể vãn hồi được.

"Gia chủ." Ngô Đào cung kính nói.

"Đại gia gia."

"Đại gia gia, ông đến là tốt rồi, ông muốn chủ trì công đạo đó."

"Đại gia gia, bọn ta cũng thấy rồi, sự thật không phải như vậy."

Rất nhiều đứa nhỏ khi nhìn thấy hắn thì đều thở ra một hơi, sau đó đều dồn dập kêu la.

Nhiếp Bắc Xuyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đại ca, gia có gia quy, quốc có quốc pháp, dù cho Nhiếp Thiên tuổi nhỏ, dù cho huynh là gia chủ, gia quy... Vẫn không thể phá."

"Hiện tại ta không còn là gia chủ nữa." Nhiếp Đông Hải nhẹ giọng nói.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong sân đều sững sờ.



Nhiếp Bắc Xuyên cũng lộ vẻ khó hiểu, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nói: "Đại ca! Ngươi đây là ý gì?"

"Ta mệt rồi, không còn sức lực quản lý Nhiếp gia nữa. Tình hình của ta ngươi cũng biết. Lúc trước, ta định mượn lực của gia tộc, giúp Thiến Nhi và Cẩn Nhi đòi lại công đạo, cho nên rất thức thời không chịu nhường chỗ." Nhiếp Đông Hải thần sắc cô đơn. "Nhưng hôm nay ta nghĩ thông, định từ bỏ, sau này... Nhiếp gia phải nhờ nhị đệ ngươi rồi."

"Đại ca, như vậy sao được? Ngươi ở trong tộc, vẫn là đức cao vọng trọng, ta..." Nhiếp Bắc Xuyên tâm phi đạo.

Nhiếp Đông Hải khoát khoát tay, cắt đứt lời của hắn, ngữ khí kiên định nói: "Tâm ý của ta đã quyết, ngày mai ta sẽ nói rõ ràng với các vị thúc thúc a công, ta nghĩ bọn họ sẽ thông cảm."

"Vậy à." Nhiếp Bắc Xuyên kéo dài giọng, giả vờ giả vịt nói: "Nếu đại ca cố ý làm vậy, ta sẽ không khuyên nữa, đại ca yên tâm, chuyện Thiến nhi và Cẩn Nhi, ta sẽ để bụng. Ta sẽ coi họ là con của mình, sẽ cố gắng nghĩ cách đòi lại công đạo cho họ."

Nhiếp Đông Hải nhìn hắn thật sâu, gật đầu một cái, nói: "Nhiếp Thiên còn nhỏ, ta hi vọng..."

"Được rồi, mặt mũi của đại ca ta nhất định sẽ cấp, việc này, ta sẽ không tiếp tục truy cứu nữa." Nhiếp Bắc Xuyên mỉm cười nói.

"Cứ như vậy đi." Nhiếp Đông Hải mệt mỏi trong lòng, quay đầu nói với Nhiếp Thiên: "Đi theo ta."

Nói xong, hắn đi ra ngoài quảng trường, bóng lưng hắn ẩn hiện trong anh hùng tuổi xế chiều, mang đầy vẻ hiu quạnh.

Ngô Đào cùng những thiếu niên khác của Nhiếp gia, nhìn thân ảnh hắn thả bộ rời đi, trong lòng đều rõ ràng. Vào thời đại Nhiếp Đông Hải nắm giữ Nhiếp gia, đúng vào hôm nay đã xong.

Nhiếp Thiên không nói một lời, yên lặng đi theo sau lưng Nhiếp Đông Hải, trên mặt cực kém.



Lúc hắn muốn từ quảng trường biến mất, hắn dừng một chút, quay người nhìn về phía Nhiếp Bắc Xuyên hăng hái tinh thần, âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Mười tuổi, đã đến tuổi hiểu chuyện, tự nhiên hắn biết hôm nay Nhiếp Đông Hải chủ động thoái vị, tất cả đều là vì hắn.

...

"Ông ngoại, rất xin lỗi."

Rời khỏi quảng trường, đi tới một tòa đình nghỉ chân giả sơn, Nhiếp Đông Hải vừa dừng chân thì Nhiếp Thiên đã nhẹ giọng xin lỗi.

Nhiếp Đông Hải xoay người lại, sau khi Nhiếp Thiên Lâm tới gần, mỉm cười sờ lên đầu y, yêu thương nói: "Không sao, ông ngoại mệt rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi."

"Ông ngoại, nếu như không phải ta làm xằng bậy, ngài còn có thể... " Nhiếp Thiên khinh nói.

"Không." Nhiếp Đông Hải biết hắn muốn nói gì, lắc đầu, ấm giọng giải thích, "Không có chuyện này, ta cũng định lui ra. Mấy năm nay, ta bị cừu hận che mắt, dùng hết tinh lực đi tìm thù. Đáng tiếc, Nhiếp gia cũng không phải là một gia tộc thực lực hùng hậu, cho dù ta mượn lực lượng gia tộc, cũng vẫn không tìm thấy tên khốn kiếp kia."

Dừng lại một chút, Nhiếp Đông Hải bỗng nhiên thở dài, lại bổ sung: "Có lẽ, cho dù tìm được tên kia, ta cũng không làm được gì. Ta biết rõ ràng Vân gia đối xử với di di ngươi như thế nào, mà Vân gia ở tại Hắc Vân thành, nhưng ta có thể làm gì được chứ?"

"Ta già rồi, thân thể... Lại càng là mỗi khi sa sút, cùng lãng phí tinh lực vô vị, còn không bằng bồi ngươi nhiều một chút."

"Ông ngoại, sau này con hiểu chuyện, nhất định sẽ không tiếp tục tranh đấu với Nhiếp Hoằng nữa. Chờ con trở nên mạnh mẽ rồi, con muốn giúp dì đòi công đạo cho Vân gia!" Nhiếp Thiên ánh mắt kiên định nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Vực Chi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook