Chương 18
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
"Gia chủ..." Trong lúc Nhiếp Đông Hải nhíu mày suy tư, Hàn Nguyệt khiếp sợ nói: "Tên y sư mới tới, là một khuôn mặt lạ lẫm. Hắn nói, nếu như hắn thất bại, cứ để gia chủ tùy ý xử trí."
"Tùy ý xử trí?" Nhiếp Đông Hải sắc mặt khẽ động: "Biết rõ trước hắn tất cả y sư đều thất bại, lại vẫn còn dám khoác lác. Có lẽ, người này thật có một chút biện pháp đặc biệt?"
"Truyền lời của ta, bảo hắn mau tới đây!"
"Được." Hàn Nguyệt vội vã đi.
Không bao lâu, một lão giả thân hình thấp bé, sắc mặt ngăm đen, mang theo một cái hòm thuốc nhỏ, chậm rãi đi đến.
Lão tẩu lại quai hàm đến cổ, có một vết thương dài nhỏ dễ làm người khác chú ý, vết thương kia dường như kéo dài đến tận ngực của ông ta, khiến cho nó lộ ra có chút dữ tợn đáng sợ.
Trong đôi mắt của ông lão có lấm tấm những chấm trắng lốm đốm, con mắt màu đen cực nhỏ lót những vết thương kinh khủng kia, khiến cho cặp mắt âm u của lão có chút đáng sợ.
Nhiếp Đông Hải nhìn gã một cái, tâm sinh cảnh giác, âm thầm dùng linh lực cảm giác, lại phát hiện lão giả tựa hồ không phải là Luyện Khí Sĩ, trong cơ thể không có một tia ba động linh lực.
"Lão hủ hoa tàn mộ, quanh năm ở thâm sơn tìm kiếm dược liệu, hôm nay đi ngang qua Hắc Vân thành, trùng hợp nghe nói trên phủ có hài tử thiêu cao." Lão giả tự báo tên tuổi, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn, chậm rãi nói: "Từ y nhiều năm, lão hủ tại trên rất nhiều chứng bệnh nghi nan tạp chứng rất có tâm đắc, tự giác có thể giúp tiểu oa nhi kia lui đốt, mong rằng Nhiếp gia chủ dung ta thử một lần."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Hoa Mộ lướt qua Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến, nhìn thẳng vào Nhiếp Thiên trên giường.
Lúc hắn nhìn về phía Nhiếp Thiên, trong con mắt đen nhiều con mắt âm trầm của hắn, đột nhiên hiện ra một tia sáng dị dạng kích động.
"Ngươi thật sự tin tưởng?" Nhiếp Đông Hải sắc mặt trầm xuống, nói: "Trước ngươi, tất cả y sư nổi danh ở xung quanh đều đã thử qua, toàn bộ đều thất bại. Cháu ngoại tôn ta vẫn chưa bị đốt hết, nếu như vẫn chưa kịp chữa trị, ta lo lắng hắn không chịu nổi. Ban nãy ta chuẩn bị lên đường đi đến Lăng Vân Tông, ta không muốn vì ngươi vô năng mà lãng phí thời gian quý giá của chúng ta."
Hoa Mộ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, sau khi nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt quả quyết nói: "Không cứu được, lão hủ để đầu người lại!"
"Tốt!" Thần sắc Nhiếp Đông Hải chấn động.
"Bớt nói nhảm, lập tức lấy cho ta một thùng gỗ lớn, bên trong đổ đầy nước nóng!" Hoa Mộ phân phó.
"Đều nghe lời ngươi!" Nhiếp Đông Hải gật đầu thật mạnh, lập tức theo yêu cầu của Hoa Mộ phân phó xuống.
Ngoài cửa, rất nhiều người hầu Nhiếp gia lo lắng chờ đợi, vội vàng hoang mang rối loạn bận rộn.
Không bao lâu, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn Hàn Nguyệt, người hầu liền mang đến một thùng gỗ lớn đựng đầy nước nóng, đặt nó ở chính giữa phòng.
"Nhiếp gia chủ, mời ngài và những người khác ra ngoài. Trong phòng, ngoại trừ ta và đứa bé kia, không thể ở lại thêm một ai." Hoa Mộ khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngạo mạn, "Lão hủ là thủ pháp độc môn, không thể bị ai nhìn thấy. Đó là thủ đoạn sống sót của lão hủ, kính xin Nhiếp gia chủ thông cảm."
"Phụ thân, cái này, làm sao được? Ta cứ nhìn mãi Tiểu Thiên à!" Nhiếp Thiến bất mãn nói.
"Ta nói rồi, không chữa được, ta sẽ lưu lại đầu người!" Hoa Mộ liếc mắt, lạnh lùng nói: "Nơi đây là Nhiếp gia, ta không phải Luyện Khí Sĩ, mà là người từ bên ngoài đến, nếu ta lòng mang ý xấu, làm sao có thể sống sót rời khỏi Nhiếp gia?"
"Nghe hắn." Nhiếp Đông Hải trầm ngâm một chút, cúi người về phía Hoa Mộ, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, thành khẩn nói: "Nhiếp Đông Hải ta, xin cảm ơn Hoa tiên sinh trước. Chỉ cần Tiểu Thiên không sao, tất ta sẽ thâm tạ!"
Thần sắc Hoa Mộ bất động, khẽ gật đầu.
"Tất cả cùng ta ra ngoài!" Nhiếp Đông Hải quát lên.
Dưới mệnh lệnh của hắn, Nhiếp Thiến và mọi người trong phòng tạm thời rời đi.
"Cọt kẹt..t..tttt!"
Nhiếp Đông Hải tự mình đóng cửa phòng lại, đặt mông ngồi ở trước cửa, không ngừng hít sâu điều chỉnh tâm tình, lo lắng chờ đợi.
"Phụ thân, lại có một y sư tới cứu Nhiếp Thiên." Nhiếp gia ở trong mật thất, Nhiếp Hồng rón rén đi vào, bẩm báo cho Nhiếp Bắc Xuyên trong lúc tu luyện.
Nhiếp Bắc Xuyên dựa vào một cây cột ngọc băng hàn, toàn thân hàn khí lượn lờ, sắc mặt âm hàn như băng, lạnh lùng nói: "Lại có người tham đồ tài vật này."
"Tùy ý xử trí?" Nhiếp Đông Hải sắc mặt khẽ động: "Biết rõ trước hắn tất cả y sư đều thất bại, lại vẫn còn dám khoác lác. Có lẽ, người này thật có một chút biện pháp đặc biệt?"
"Truyền lời của ta, bảo hắn mau tới đây!"
"Được." Hàn Nguyệt vội vã đi.
Không bao lâu, một lão giả thân hình thấp bé, sắc mặt ngăm đen, mang theo một cái hòm thuốc nhỏ, chậm rãi đi đến.
Lão tẩu lại quai hàm đến cổ, có một vết thương dài nhỏ dễ làm người khác chú ý, vết thương kia dường như kéo dài đến tận ngực của ông ta, khiến cho nó lộ ra có chút dữ tợn đáng sợ.
Trong đôi mắt của ông lão có lấm tấm những chấm trắng lốm đốm, con mắt màu đen cực nhỏ lót những vết thương kinh khủng kia, khiến cho cặp mắt âm u của lão có chút đáng sợ.
Nhiếp Đông Hải nhìn gã một cái, tâm sinh cảnh giác, âm thầm dùng linh lực cảm giác, lại phát hiện lão giả tựa hồ không phải là Luyện Khí Sĩ, trong cơ thể không có một tia ba động linh lực.
"Lão hủ hoa tàn mộ, quanh năm ở thâm sơn tìm kiếm dược liệu, hôm nay đi ngang qua Hắc Vân thành, trùng hợp nghe nói trên phủ có hài tử thiêu cao." Lão giả tự báo tên tuổi, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn, chậm rãi nói: "Từ y nhiều năm, lão hủ tại trên rất nhiều chứng bệnh nghi nan tạp chứng rất có tâm đắc, tự giác có thể giúp tiểu oa nhi kia lui đốt, mong rằng Nhiếp gia chủ dung ta thử một lần."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Hoa Mộ lướt qua Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến, nhìn thẳng vào Nhiếp Thiên trên giường.
Lúc hắn nhìn về phía Nhiếp Thiên, trong con mắt đen nhiều con mắt âm trầm của hắn, đột nhiên hiện ra một tia sáng dị dạng kích động.
"Ngươi thật sự tin tưởng?" Nhiếp Đông Hải sắc mặt trầm xuống, nói: "Trước ngươi, tất cả y sư nổi danh ở xung quanh đều đã thử qua, toàn bộ đều thất bại. Cháu ngoại tôn ta vẫn chưa bị đốt hết, nếu như vẫn chưa kịp chữa trị, ta lo lắng hắn không chịu nổi. Ban nãy ta chuẩn bị lên đường đi đến Lăng Vân Tông, ta không muốn vì ngươi vô năng mà lãng phí thời gian quý giá của chúng ta."
Hoa Mộ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, sau khi nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt quả quyết nói: "Không cứu được, lão hủ để đầu người lại!"
"Tốt!" Thần sắc Nhiếp Đông Hải chấn động.
"Bớt nói nhảm, lập tức lấy cho ta một thùng gỗ lớn, bên trong đổ đầy nước nóng!" Hoa Mộ phân phó.
"Đều nghe lời ngươi!" Nhiếp Đông Hải gật đầu thật mạnh, lập tức theo yêu cầu của Hoa Mộ phân phó xuống.
Ngoài cửa, rất nhiều người hầu Nhiếp gia lo lắng chờ đợi, vội vàng hoang mang rối loạn bận rộn.
Không bao lâu, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn Hàn Nguyệt, người hầu liền mang đến một thùng gỗ lớn đựng đầy nước nóng, đặt nó ở chính giữa phòng.
"Nhiếp gia chủ, mời ngài và những người khác ra ngoài. Trong phòng, ngoại trừ ta và đứa bé kia, không thể ở lại thêm một ai." Hoa Mộ khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngạo mạn, "Lão hủ là thủ pháp độc môn, không thể bị ai nhìn thấy. Đó là thủ đoạn sống sót của lão hủ, kính xin Nhiếp gia chủ thông cảm."
"Phụ thân, cái này, làm sao được? Ta cứ nhìn mãi Tiểu Thiên à!" Nhiếp Thiến bất mãn nói.
"Ta nói rồi, không chữa được, ta sẽ lưu lại đầu người!" Hoa Mộ liếc mắt, lạnh lùng nói: "Nơi đây là Nhiếp gia, ta không phải Luyện Khí Sĩ, mà là người từ bên ngoài đến, nếu ta lòng mang ý xấu, làm sao có thể sống sót rời khỏi Nhiếp gia?"
"Nghe hắn." Nhiếp Đông Hải trầm ngâm một chút, cúi người về phía Hoa Mộ, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, thành khẩn nói: "Nhiếp Đông Hải ta, xin cảm ơn Hoa tiên sinh trước. Chỉ cần Tiểu Thiên không sao, tất ta sẽ thâm tạ!"
Thần sắc Hoa Mộ bất động, khẽ gật đầu.
"Tất cả cùng ta ra ngoài!" Nhiếp Đông Hải quát lên.
Dưới mệnh lệnh của hắn, Nhiếp Thiến và mọi người trong phòng tạm thời rời đi.
"Cọt kẹt..t..tttt!"
Nhiếp Đông Hải tự mình đóng cửa phòng lại, đặt mông ngồi ở trước cửa, không ngừng hít sâu điều chỉnh tâm tình, lo lắng chờ đợi.
"Phụ thân, lại có một y sư tới cứu Nhiếp Thiên." Nhiếp gia ở trong mật thất, Nhiếp Hồng rón rén đi vào, bẩm báo cho Nhiếp Bắc Xuyên trong lúc tu luyện.
Nhiếp Bắc Xuyên dựa vào một cây cột ngọc băng hàn, toàn thân hàn khí lượn lờ, sắc mặt âm hàn như băng, lạnh lùng nói: "Lại có người tham đồ tài vật này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.