Chương 42: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
"Một điểm hỏa mang từ trên thú cốt lóe ra.
Nhiếp Thiên Ngưng chăm chú nhìn, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nói: ""Thú cốt bắt đầu hấp thu lực lượng hỏa diễm rồi!""
""Thật tốt quá!"" Nhiếp Thiến cũng hưng phấn.
Hai người đều chú ý tới khi thú cốt rơi vào khối hỏa vân thạch chưa khai thác được thì hào quang bên trong khối hỏa vân thạch nhanh chóng ảm đạm xuống.
Chuyện này ý nghĩa là, xương thú như bọn họ đoán được đã hấp thu sức mạnh ngọn lửa.
Trong thời gian ngắn, khối Hỏa Vân thạch lớn hơn phân nửa được khảm vào vách đá đều bị lực lượng hỏa diễm hút sạch sẽ mà vỡ vụn thành khối đá màu xám trắng bình thường.
""Bên kia kìa!"" Nhiếp Thiến giơ tay điểm một cái, chỉ vào một viên hỏa vân thạch to hơn, thúc giục: ""Nhanh!""
Nhiếp Thiên không chút chần chờ, lập tức theo chỉ dẫn của nàng lấy thú cốt xuống, áp vào một khối hỏa vân thạch khác.
""Bên kia! Bên kia! Bên kia còn có một khối lớn hơn nữa!""
Nhiếp Thiến kích động vô cùng, vừa nhìn thấy thú cốt hút hết lực hỏa diễm trong Hỏa Vân Thạch thì nàng đã lựa chọn cho mình một mục tiêu mới.
""Răng rắc!""
Trong quặng mỏ, từng khối Hỏa Vân thạch lần lượt vỡ vụn ra.
Xương thú đang không ngừng hấp thu lực lượng hỏa diễm, rất nhanh trở nên đỏ bừng trong suốt, phóng thích ra ánh lửa sáng bóng khác thường.
Từng đốm lửa hiện ra từ xương thú, bên trong quặng mỏ lờ mờ, những điểm lửa này như những ngôi sao, tỏa sáng rực rỡ trên xương thú.
""Xuy xuy xuy!""
Lúc phần đông đốm lửa, lúc hiện lên, Nhiếp Thiên dần dần phát hiện, những đốm lửa kia lại bắt đầu hội tụ lại với nhau.
""Nơi này!"" Nhiếp Thiến lại chỉ vào một khối đá hỏa vân khác.
""Bắt đầu ngưng kết rồi!""
Nhiếp Thiên cũng dần dần hưng phấn, cầm thú cốt đặt ở trên khối hỏa vân thạch.
""Bồng!""
Một ngọn lửa đỏ au từ trong xương thú như đột nhiên bùng cháy.
Nhiếp Thiên dùng linh thức cảm giác, cảm thấy ngọn lửa đang đốt kia chính là một giọt máu huyết đang ngưng kết kia.
Khi hắn nhìn rõ điểm này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng hấp lực quỷ dị, như sinh ra từ trong một giọt máu tươi kia.
""Răng rắc! răng rắc!""
Trong quặng mỏ số bảy mươi ba, từng khối Hỏa Vân thạch đều truyền đến tiếng vỡ vụn đáng sợ.
Cùng lúc đó, một đốm lửa đột nhiên từ bên trong Hỏa Vân Thạch bắn ra, giống như ngàn vạn con đom đóm đánh về phía bộ xương thú.
""UỲNH UỲNH RẦM RẦM!""
Càng đáng sợ hơn chính là, những quặng khác trong lòng núi cũng dần dần truyền đến tiếng nổ vang.
Cùng với một tiếng nổ vang, từng đốm lửa bùng lên, như thể bị thứ gì đó hấp dẫn, lao thẳng về phía mỏ khoáng của Nhiếp Thiên.
""Chuyện gì xảy ra vậy?""
""Xảy ra chuyện gì?""
"" quáng động muốn sụp đổ, nhanh chóng rút lui!""
""Tất cả mọi người, lập tức rời khỏi mỏ quặng!""
""Đại nạn lâm nguy rồi!""
""...""
Trong quặng mỏ, những tộc nhân bên cạnh cùng những người làm công còn đang khai thác Hỏa Vân thạch đều hoảng sợ hét lên.
Từng bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi quặng mỏ, sợ hãi chạy vội ra ngoài động.
""Tiểu Thiên! Nguy rồi, khối thú cốt này rất bá đạo, tốc độ hấp thu lực lượng hỏa diễm của nó quá nhanh! Mỏ quặng này sắp sụp đổ!"" Nhiếp Thiến cũng hoảng hốt.
Nhưng lúc này Nhiếp Thiên chỉ nắm chặt khối xương thú kia, dường như hoàn toàn không nghe được tiếng kêu của nàng.
Toàn bộ linh thức tinh thần của Nhiếp Thiên, giống như bị kéo vào trong thú cốt, trong tròng mắt hình như có từng đốm lửa lóe lên, tràn ngập cảm giác thâm sâu thần bí.
""Ầm ầm ầm!""
Ở cửa động quặng mỏ số bảy mươi ba, từng khối đá vụn rơi xuống, trong chớp mắt, toàn bộ cửa động đều bị lấp kín.
Vốn định ngăn cản Nhiếp Thiên dùng xương thú hấp thu hỏa diễm chi lực, muốn mang Nhiếp Thiến ra khỏi quặng mỏ, nhưng đột nhiên phát hiện, bọn họ muốn rời đi đã không thể.
Trong khe hở bao phủ quặng mỏ, vẫn có rất nhiều điểm sáng hoả tinh xâm nhập vào, tiếp tục hội tụ về phía xương thú trong tay Nhiếp Thiên.
Xương thú vẫn đang tham lam, tiếp tục hấp thu hỏa diễm chi lực trong lòng núi, không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại!
Còn ý thức và tinh thần của Nhiếp Thiên thì đã sớm chui vào trong giọt máu đang bốc cháy kia, một lần nữa tiến nhập vào vùng đất thần bí với ngọn lửa ngập trời kia.
Trong không gian vô danh kia, hắn nhìn thấy hỏa diễm đầy trời vặn vẹo ánh sáng, sinh ra vô tận biến hóa, nhìn thấy từng đoàn từng đoàn hỏa diễm nóng bỏng, tụ lại, giống như biến thành một đầu Hỏa Diễm Cự Long.
""Hô hô!""
Bên ngoài, thiên địa linh khí nồng đậm không biết vì đâu mà xoay chuyển, lặng lẽ tụ về phía ngọn núi không đáng chú ý kia.
Lượng thiên địa linh khí trắng xóa từ cửa mỏ quặng hướng về mỏ số bảy mươi ba."
Nhiếp Thiên Ngưng chăm chú nhìn, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nói: ""Thú cốt bắt đầu hấp thu lực lượng hỏa diễm rồi!""
""Thật tốt quá!"" Nhiếp Thiến cũng hưng phấn.
Hai người đều chú ý tới khi thú cốt rơi vào khối hỏa vân thạch chưa khai thác được thì hào quang bên trong khối hỏa vân thạch nhanh chóng ảm đạm xuống.
Chuyện này ý nghĩa là, xương thú như bọn họ đoán được đã hấp thu sức mạnh ngọn lửa.
Trong thời gian ngắn, khối Hỏa Vân thạch lớn hơn phân nửa được khảm vào vách đá đều bị lực lượng hỏa diễm hút sạch sẽ mà vỡ vụn thành khối đá màu xám trắng bình thường.
""Bên kia kìa!"" Nhiếp Thiến giơ tay điểm một cái, chỉ vào một viên hỏa vân thạch to hơn, thúc giục: ""Nhanh!""
Nhiếp Thiên không chút chần chờ, lập tức theo chỉ dẫn của nàng lấy thú cốt xuống, áp vào một khối hỏa vân thạch khác.
""Bên kia! Bên kia! Bên kia còn có một khối lớn hơn nữa!""
Nhiếp Thiến kích động vô cùng, vừa nhìn thấy thú cốt hút hết lực hỏa diễm trong Hỏa Vân Thạch thì nàng đã lựa chọn cho mình một mục tiêu mới.
""Răng rắc!""
Trong quặng mỏ, từng khối Hỏa Vân thạch lần lượt vỡ vụn ra.
Xương thú đang không ngừng hấp thu lực lượng hỏa diễm, rất nhanh trở nên đỏ bừng trong suốt, phóng thích ra ánh lửa sáng bóng khác thường.
Từng đốm lửa hiện ra từ xương thú, bên trong quặng mỏ lờ mờ, những điểm lửa này như những ngôi sao, tỏa sáng rực rỡ trên xương thú.
""Xuy xuy xuy!""
Lúc phần đông đốm lửa, lúc hiện lên, Nhiếp Thiên dần dần phát hiện, những đốm lửa kia lại bắt đầu hội tụ lại với nhau.
""Nơi này!"" Nhiếp Thiến lại chỉ vào một khối đá hỏa vân khác.
""Bắt đầu ngưng kết rồi!""
Nhiếp Thiên cũng dần dần hưng phấn, cầm thú cốt đặt ở trên khối hỏa vân thạch.
""Bồng!""
Một ngọn lửa đỏ au từ trong xương thú như đột nhiên bùng cháy.
Nhiếp Thiên dùng linh thức cảm giác, cảm thấy ngọn lửa đang đốt kia chính là một giọt máu huyết đang ngưng kết kia.
Khi hắn nhìn rõ điểm này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng hấp lực quỷ dị, như sinh ra từ trong một giọt máu tươi kia.
""Răng rắc! răng rắc!""
Trong quặng mỏ số bảy mươi ba, từng khối Hỏa Vân thạch đều truyền đến tiếng vỡ vụn đáng sợ.
Cùng lúc đó, một đốm lửa đột nhiên từ bên trong Hỏa Vân Thạch bắn ra, giống như ngàn vạn con đom đóm đánh về phía bộ xương thú.
""UỲNH UỲNH RẦM RẦM!""
Càng đáng sợ hơn chính là, những quặng khác trong lòng núi cũng dần dần truyền đến tiếng nổ vang.
Cùng với một tiếng nổ vang, từng đốm lửa bùng lên, như thể bị thứ gì đó hấp dẫn, lao thẳng về phía mỏ khoáng của Nhiếp Thiên.
""Chuyện gì xảy ra vậy?""
""Xảy ra chuyện gì?""
"" quáng động muốn sụp đổ, nhanh chóng rút lui!""
""Tất cả mọi người, lập tức rời khỏi mỏ quặng!""
""Đại nạn lâm nguy rồi!""
""...""
Trong quặng mỏ, những tộc nhân bên cạnh cùng những người làm công còn đang khai thác Hỏa Vân thạch đều hoảng sợ hét lên.
Từng bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi quặng mỏ, sợ hãi chạy vội ra ngoài động.
""Tiểu Thiên! Nguy rồi, khối thú cốt này rất bá đạo, tốc độ hấp thu lực lượng hỏa diễm của nó quá nhanh! Mỏ quặng này sắp sụp đổ!"" Nhiếp Thiến cũng hoảng hốt.
Nhưng lúc này Nhiếp Thiên chỉ nắm chặt khối xương thú kia, dường như hoàn toàn không nghe được tiếng kêu của nàng.
Toàn bộ linh thức tinh thần của Nhiếp Thiên, giống như bị kéo vào trong thú cốt, trong tròng mắt hình như có từng đốm lửa lóe lên, tràn ngập cảm giác thâm sâu thần bí.
""Ầm ầm ầm!""
Ở cửa động quặng mỏ số bảy mươi ba, từng khối đá vụn rơi xuống, trong chớp mắt, toàn bộ cửa động đều bị lấp kín.
Vốn định ngăn cản Nhiếp Thiên dùng xương thú hấp thu hỏa diễm chi lực, muốn mang Nhiếp Thiến ra khỏi quặng mỏ, nhưng đột nhiên phát hiện, bọn họ muốn rời đi đã không thể.
Trong khe hở bao phủ quặng mỏ, vẫn có rất nhiều điểm sáng hoả tinh xâm nhập vào, tiếp tục hội tụ về phía xương thú trong tay Nhiếp Thiên.
Xương thú vẫn đang tham lam, tiếp tục hấp thu hỏa diễm chi lực trong lòng núi, không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại!
Còn ý thức và tinh thần của Nhiếp Thiên thì đã sớm chui vào trong giọt máu đang bốc cháy kia, một lần nữa tiến nhập vào vùng đất thần bí với ngọn lửa ngập trời kia.
Trong không gian vô danh kia, hắn nhìn thấy hỏa diễm đầy trời vặn vẹo ánh sáng, sinh ra vô tận biến hóa, nhìn thấy từng đoàn từng đoàn hỏa diễm nóng bỏng, tụ lại, giống như biến thành một đầu Hỏa Diễm Cự Long.
""Hô hô!""
Bên ngoài, thiên địa linh khí nồng đậm không biết vì đâu mà xoay chuyển, lặng lẽ tụ về phía ngọn núi không đáng chú ý kia.
Lượng thiên địa linh khí trắng xóa từ cửa mỏ quặng hướng về mỏ số bảy mươi ba."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.