Chương 45: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
"Nhiếp Thiến đi ra, cuối cùng thở dài một hơi, mang Nhiếp Thiên rời xa ngọn núi thấp chấn động, nói: ""Là tổ tông mở mắt.""
""Ta thấy cũng như vậy."" Nhiếp Tường vẻ mặt quái dị, trong lòng cũng hiểu Nhiếp Thiến và Nhiếp Thiên có thể sống sót trở ra, quả thực chính là một kỳ tích. Y phụ họa vài câu, sau đó vẻ mặt đắng chát, nói: ""Mười tộc nhân chết rồi, còn được gia tộc thuê làm lao công, vĩnh viễn lưu lại mỏ quặng. Đây là một tai nạn lớn.""
Nghe vậy, Nhiếp Thiến cũng nghiêm mặt, nói: ""Việc này... sẽ ảnh hưởng rất lớn tới gia tộc.""
Nhiếp Tường cười khổ gật đầu, ""Nhiệm vụ chính của Nhiếp gia chúng ta, chính là Hỏa Vân thạch giúp Lăng Vân tông khai thác ngọn núi này. Trong thời gian ngắn, chúng ta rất khó tiếp tục khai khẩn Hỏa Vân thạch. Năm nay, chỉ sợ chúng ta không đủ số lượng nộp lên được mấy khối Hỏa Vân thạch, chỉ sợ bên Lăng Vân tông sẽ trách tội xuống.""
""Phải làm sao mới ổn đây?""
""Mất đi sự tín nhiệm của Lăng Vân Tông, gia tộc chúng ta, nên đặt chân ở Hắc Vân Thành như thế nào đây?""
""Chúng ta thật xui xẻo. Gia chủ, gia chủ vừa nhậm chức. Xảy ra chuyện lớn như vậy, gia chủ chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta!""
""Nguy rồi!""
Rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia còn sống sót đều hoảng hốt, một đám hoang mang lo sợ, không biết như thế nào cho phải.
""Đại tiểu thư, người xem?"" Nhiếp Tường ra vẻ ngốc nghếch nhìn Nhiếp Thiến.
Hắn chỉ là chi phụ của Nhiếp gia, trước kia khi Nhiếp Đông Hải còn tại vị, hắn mới trở thành quản sự quặng mỏ. Sau này Nhiếp Bắc Xuyên trở thành gia chủ, một lòng muốn sắp xếp thân tín của mình để thay thế địa vị của hắn.
Thời gian này Nhiếp Bắc Xuyên đang tìm hắn gây phiền phức, đang lo tìm không được cớ để bãi miễn hắn, bây giờ quặng mỏ phát sinh tai họa như thế, vị trí của hắn không giữ được vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ Nhiếp Bắc Xuyên mượn cơ hội gây khó dễ, truy cứu nhiều tội hơn.
""Đây là thiên tai, có lẽ không liên quan tới ngươi, sau khi ta về gia tộc, sẽ nói rõ tình huống, ngươi không nên quá lo lắng."" Nhiếp Thiến an ủi.
""Khó..."" Nhiếp Tường thở dài.
Hắn biết rõ sau khi Nhiếp Bắc Xuyên thượng vị, tình huống cha con Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến tại gia tộc rất không ổn. Nhiếp Bắc Xuyên một lòng muốn đại triển quyền cước, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Hắn chắc chắn sẽ là đối tượng bị giết gà dọa khỉ.
""Ta và Nhiếp Thiên về trước, sự tình bên này, ta sẽ hết sức giúp các ngươi."" Nhiếp Thiến hứa hẹn.
""Được rồi."" Nhiếp Tường bất đắc dĩ gật đầu.
""Trong khoảng thời gian này, các ngươi trước không nên làm bậy, chờ sau khi chấn động hoàn toàn biến mất, lại tiến vào trong đó, lôi thi thể người hy sinh ra, đả thông đường đá, tiếp tục khai thác Hỏa Vân thạch."" Nhiếp Thiến dặn dò.
Cho dù là nàng thì cũng không biết rằng tất cả biến cố lớn nhất đều vì đoạn xương thú trong tay Nhiếp Thiên.
Nàng cũng không biết, toàn bộ Hỏa Vân Thạch trong ngọn núi này đều đã bị xương thú hút khô lực lượng hỏa diễm, do đó mới ngưng tụ ra giọt máu tươi kia.
Nhiếp Thiên dùng một tay để ở túi bên hông, vuốt ve xương thú, kinh ngạc nhìn về phía ngọn núi vẫn còn chấn động, sắc mặt cũng rất trầm trọng.
Chỉ có hắn mơ hồ cảm giác được cả ngọn núi Hỏa Vân thạch, trải qua việc này đều biến thành phàm thạch. Sợ rằng cũng không cách nào khai thác được nữa.
""Chúng ta trở về thành."" Nhiếp Thiến lại phân phó Nhiếp Tường vài câu, sau đó liền dẫn Nhiếp Thiên, đi về hướng Hắc Vân thành.
Sau khi nàng và Nhiếp Thiên rời đi không lâu, một cái hư ảnh vô hình như sóng nước, lặng lẽ từ cửa quặng mỏ bay ra, nhìn về phía nàng và Nhiếp Thiên rời đi một hồi, mới vô thanh vô tức một lần nữa bay trở về Lăng Vân Sơn.
""Đại di, ta cảm giác... từ nay về sau, chỉ sợ gia tộc đã không thể khai thác được Hỏa Vân thạch từ trong quặng mỏ nữa."" Trên đường trở về Hắc Vân thành, Nhiếp Thiên trầm mặc hồi lâu vẫn không nhịn được mà suy đoán.
Trời chạng vạng tối, ráng chiều xuyên qua khe hở của cây cối, ngã xuống con đường đá giữa rừng.
Nhiếp Thiến sốt ruột chạy đi, nghe vậy đột nhiên dừng lại.
Nàng mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc, ""Ngươi nói cái gì? Hỏa vân thạch trong quặng mỏ kia, gia tộc đã khai thác nhiều năm, trước đây không lâu Lăng Vân tông Luyện Khí sĩ còn dò xét lần nữa, nói với tốc độ của chúng ta, ít nhất còn có thể khai thác thêm mấy chục năm nữa, làm sao có thể đột nhiên mất đi?"""
""Ta thấy cũng như vậy."" Nhiếp Tường vẻ mặt quái dị, trong lòng cũng hiểu Nhiếp Thiến và Nhiếp Thiên có thể sống sót trở ra, quả thực chính là một kỳ tích. Y phụ họa vài câu, sau đó vẻ mặt đắng chát, nói: ""Mười tộc nhân chết rồi, còn được gia tộc thuê làm lao công, vĩnh viễn lưu lại mỏ quặng. Đây là một tai nạn lớn.""
Nghe vậy, Nhiếp Thiến cũng nghiêm mặt, nói: ""Việc này... sẽ ảnh hưởng rất lớn tới gia tộc.""
Nhiếp Tường cười khổ gật đầu, ""Nhiệm vụ chính của Nhiếp gia chúng ta, chính là Hỏa Vân thạch giúp Lăng Vân tông khai thác ngọn núi này. Trong thời gian ngắn, chúng ta rất khó tiếp tục khai khẩn Hỏa Vân thạch. Năm nay, chỉ sợ chúng ta không đủ số lượng nộp lên được mấy khối Hỏa Vân thạch, chỉ sợ bên Lăng Vân tông sẽ trách tội xuống.""
""Phải làm sao mới ổn đây?""
""Mất đi sự tín nhiệm của Lăng Vân Tông, gia tộc chúng ta, nên đặt chân ở Hắc Vân Thành như thế nào đây?""
""Chúng ta thật xui xẻo. Gia chủ, gia chủ vừa nhậm chức. Xảy ra chuyện lớn như vậy, gia chủ chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta!""
""Nguy rồi!""
Rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia còn sống sót đều hoảng hốt, một đám hoang mang lo sợ, không biết như thế nào cho phải.
""Đại tiểu thư, người xem?"" Nhiếp Tường ra vẻ ngốc nghếch nhìn Nhiếp Thiến.
Hắn chỉ là chi phụ của Nhiếp gia, trước kia khi Nhiếp Đông Hải còn tại vị, hắn mới trở thành quản sự quặng mỏ. Sau này Nhiếp Bắc Xuyên trở thành gia chủ, một lòng muốn sắp xếp thân tín của mình để thay thế địa vị của hắn.
Thời gian này Nhiếp Bắc Xuyên đang tìm hắn gây phiền phức, đang lo tìm không được cớ để bãi miễn hắn, bây giờ quặng mỏ phát sinh tai họa như thế, vị trí của hắn không giữ được vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ Nhiếp Bắc Xuyên mượn cơ hội gây khó dễ, truy cứu nhiều tội hơn.
""Đây là thiên tai, có lẽ không liên quan tới ngươi, sau khi ta về gia tộc, sẽ nói rõ tình huống, ngươi không nên quá lo lắng."" Nhiếp Thiến an ủi.
""Khó..."" Nhiếp Tường thở dài.
Hắn biết rõ sau khi Nhiếp Bắc Xuyên thượng vị, tình huống cha con Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến tại gia tộc rất không ổn. Nhiếp Bắc Xuyên một lòng muốn đại triển quyền cước, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Hắn chắc chắn sẽ là đối tượng bị giết gà dọa khỉ.
""Ta và Nhiếp Thiên về trước, sự tình bên này, ta sẽ hết sức giúp các ngươi."" Nhiếp Thiến hứa hẹn.
""Được rồi."" Nhiếp Tường bất đắc dĩ gật đầu.
""Trong khoảng thời gian này, các ngươi trước không nên làm bậy, chờ sau khi chấn động hoàn toàn biến mất, lại tiến vào trong đó, lôi thi thể người hy sinh ra, đả thông đường đá, tiếp tục khai thác Hỏa Vân thạch."" Nhiếp Thiến dặn dò.
Cho dù là nàng thì cũng không biết rằng tất cả biến cố lớn nhất đều vì đoạn xương thú trong tay Nhiếp Thiên.
Nàng cũng không biết, toàn bộ Hỏa Vân Thạch trong ngọn núi này đều đã bị xương thú hút khô lực lượng hỏa diễm, do đó mới ngưng tụ ra giọt máu tươi kia.
Nhiếp Thiên dùng một tay để ở túi bên hông, vuốt ve xương thú, kinh ngạc nhìn về phía ngọn núi vẫn còn chấn động, sắc mặt cũng rất trầm trọng.
Chỉ có hắn mơ hồ cảm giác được cả ngọn núi Hỏa Vân thạch, trải qua việc này đều biến thành phàm thạch. Sợ rằng cũng không cách nào khai thác được nữa.
""Chúng ta trở về thành."" Nhiếp Thiến lại phân phó Nhiếp Tường vài câu, sau đó liền dẫn Nhiếp Thiên, đi về hướng Hắc Vân thành.
Sau khi nàng và Nhiếp Thiên rời đi không lâu, một cái hư ảnh vô hình như sóng nước, lặng lẽ từ cửa quặng mỏ bay ra, nhìn về phía nàng và Nhiếp Thiên rời đi một hồi, mới vô thanh vô tức một lần nữa bay trở về Lăng Vân Sơn.
""Đại di, ta cảm giác... từ nay về sau, chỉ sợ gia tộc đã không thể khai thác được Hỏa Vân thạch từ trong quặng mỏ nữa."" Trên đường trở về Hắc Vân thành, Nhiếp Thiên trầm mặc hồi lâu vẫn không nhịn được mà suy đoán.
Trời chạng vạng tối, ráng chiều xuyên qua khe hở của cây cối, ngã xuống con đường đá giữa rừng.
Nhiếp Thiến sốt ruột chạy đi, nghe vậy đột nhiên dừng lại.
Nàng mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc, ""Ngươi nói cái gì? Hỏa vân thạch trong quặng mỏ kia, gia tộc đã khai thác nhiều năm, trước đây không lâu Lăng Vân tông Luyện Khí sĩ còn dò xét lần nữa, nói với tốc độ của chúng ta, ít nhất còn có thể khai thác thêm mấy chục năm nữa, làm sao có thể đột nhiên mất đi?"""
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.