Chương 89: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
Một người thiếu niên tên là Tổ Phương, đang đằng đằng sát khí chiến đấu với một con nhện lớn, khi con thằn lằn địa hành kia xuất hiện lần nữa, đột nhiên hạ sát thủ thì hắn không thể phản ứng lại.
"Răng rắc!"
Địa Hành Tích cắn đứt chân của nó, trong cơn đau nhức rốt cuộc nó cũng không thể nào ứng phó nỗi con nhện to lớn kia nữa mà bị đoạn vuốt sắc bén của con nhện kia đâm thẳng vào tâm phúc.
"Tổ Phương!"
Phan Đào và Trịnh Thụy vẫn đang tìm kiếm con thằn lằn đất, gào thét lao tới, đáng tiếc đã muộn.
Khi bọn họ chạy tới nơi thì tổ tiên đã tắt thở, con nhện kia cũng tự biết không phải địch thủ của bọn nó thì sớm đã trốn đi mất rồi.
"Đáng chết! Địa Hành Tích tiềm ẩn dưới đất, lại có thể cảm giác được chiến đấu dưới mặt đất, nó sẽ nhân lúc đồng bạn của chúng ta chiến đấu mà đột nhiên ra tay!" Phan Đào đỏ mắt, "Nó chỉ cần giấu dưới lòng đất không ra, chúng ta không tìm thấy nó, cũng không có biện pháp giết nó!"
"Nhất định phải nghĩ cách nhanh lên mới được! An Dĩnh nàng... chống đỡ không được lâu nữa!" Trịnh Thụy nóng nảy.
Chú ý tới bên này lại có một người chết, Nhiếp Thiên không có vì bên tổ tiên tử vong mà bối rối, mà thông qua hai người Phan Đào đối thoại, vô thức nhìn về phía An Dĩnh bên kia.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Không ổn lắm."
Giờ phút này hỏa diễm cự đồ trên đỉnh đầu An Dĩnh đã bị cột sáng hàn băng kia phá thành vô số mảnh nhỏ!
Nhiếp Thiên chú ý tới, hàn vụ trắng xóa nồng đậm xung quanh, đang không ngừng hội tụ về phía cột sáng hàn băng kia.
Nơi này là khu sông băng, là nơi ở lâu của Huyền Băng Cự Mãng, chỉ có Huyền Băng Cự Mãng Nhị giai linh thú mới có khả năng thu nạp thiên địa linh khí cực hàn, tăng cường uy lực của cột băng.
Hàn Băng quang trụ, được linh khí cực hàn bổ sung, trở nên càng ngày càng thô dài!
Trái lại An Dĩnh thì tinh thần uể oải, rõ ràng đã tiêu hao quá nhiều lực lượng.
"Tê tê!"
Huyền băng cự mãng kia, sau khi dùng hàn băng quang trụ cầm chân hỏa diễm cự đồ của An Dĩnh, liền chậm rãi bơi về phía nàng.
Cách xa nhau cả trăm mét, Nhiếp Thiên đều thấy rõ ràng được trong mắt An Dĩnh hiện ra sự nản lòng và bất an.
Tựa hồ, chính nàng cũng biết, chỉ sợ nàng chống đỡ không được quá lâu.
Đặt hy vọng ký thác ở Phan Đào, Trịnh Thụy nên không chú ý tới, hiện giờ Phan Đào và Trịnh Thụy, ngay cả bóng dáng Địa Hành Tích cũng không tìm thấy.
Trong lòng Nhiếp Thiên sáng tỏ, hắn đã hiểu An Dĩnh có thể ngăn chặn con Huyền băng cự mãng kia hay không mới là mấu chốt để đoàn người bọn họ còn sống sót.
Một khi An Dĩnh gặp nạn, khiến huyền băng cự mãng nhảy vào chính giữa bọn họ, thì những thí luyện giả đang chiến đấu với linh thú cấp một kia sẽ lập tức sụp đổ.
Đến lúc đó, Nhiếp Thiên cũng đừng hòng trốn thoát, nó sẽ trở thành thức ăn cho linh thú ở nơi này.
"Cứ tiếp tục như vậy không được." Ánh mắt của hắn nặng nề, cố gắng tìm cách giải quyết, xoay chuyển cục diện hung hiểm đến cực điểm này.
Từ lúc Địa Hành Tích và Huyền Băng Cự Mãng xuất hiện, hắn biết được, nếu muốn sống sót, hắn nhất định phải đồng tâm hiệp lực với đám người An Dĩnh.
Cũng vì thế, khi Khương Miêu gặp nạn, hắn mới không chút do dự ra tay.
Mặc dù hắn khó chịu với Trịnh Thụy, Phan Đào cũng biết trận chiến này, hắn cần hai người này phải sống thật tốt.
Bởi vì trừ An Dĩnh ra, Trịnh Thụy cùng Phan Đào mới là chiến lực mạnh nhất, bọn họ có thể chia sẻ áp lực cho mọi người, có thể khiến thằn lằn địa hành không dám không kiêng nể gì giết người khắp nơi.
"An Dĩnh bên kia áp lực quá lớn, hai người các ngươi, phải chia ra một người giúp nàng!" Nhiếp Thiên đột nhiên nói.
"Ngươi đang nói chuyện với chúng ta?" Phan Đào sửng sốt.
"Ngươi là cái thá gì? Nhiệm vụ của chúng ta là giết Địa Hành Tích, nên làm thế nào đây, trong lòng chúng ta đều biết rõ, không nhọc ngươi hao tâm tổn trí!" Trịnh Thụy trong lòng buồn bực cả giận nói.
"Đánh chết Địa Hành Tích? Ngươi không biết nó ở nơi nào mà lại đi giết nó?" Nhiếp Thiên cười lạnh. "Các ngươi ở đây chỉ tổ lãng phí thời gian vô ích! Nếu nó không xuất hiện, chẳng lẽ các ngươi cứ đợi cho đến khi An Dĩnh bị Huyền Băng Cự Mãng cắn chết?"
Trịnh Thụy còn muốn phản bác, Phan Đào lại khoát khoát tay, ý bảo hắn đừng cãi nhau với Nhiếp Thiên: "Ngươi có đề nghị gì tốt?"
"Răng rắc!"
Địa Hành Tích cắn đứt chân của nó, trong cơn đau nhức rốt cuộc nó cũng không thể nào ứng phó nỗi con nhện to lớn kia nữa mà bị đoạn vuốt sắc bén của con nhện kia đâm thẳng vào tâm phúc.
"Tổ Phương!"
Phan Đào và Trịnh Thụy vẫn đang tìm kiếm con thằn lằn đất, gào thét lao tới, đáng tiếc đã muộn.
Khi bọn họ chạy tới nơi thì tổ tiên đã tắt thở, con nhện kia cũng tự biết không phải địch thủ của bọn nó thì sớm đã trốn đi mất rồi.
"Đáng chết! Địa Hành Tích tiềm ẩn dưới đất, lại có thể cảm giác được chiến đấu dưới mặt đất, nó sẽ nhân lúc đồng bạn của chúng ta chiến đấu mà đột nhiên ra tay!" Phan Đào đỏ mắt, "Nó chỉ cần giấu dưới lòng đất không ra, chúng ta không tìm thấy nó, cũng không có biện pháp giết nó!"
"Nhất định phải nghĩ cách nhanh lên mới được! An Dĩnh nàng... chống đỡ không được lâu nữa!" Trịnh Thụy nóng nảy.
Chú ý tới bên này lại có một người chết, Nhiếp Thiên không có vì bên tổ tiên tử vong mà bối rối, mà thông qua hai người Phan Đào đối thoại, vô thức nhìn về phía An Dĩnh bên kia.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Không ổn lắm."
Giờ phút này hỏa diễm cự đồ trên đỉnh đầu An Dĩnh đã bị cột sáng hàn băng kia phá thành vô số mảnh nhỏ!
Nhiếp Thiên chú ý tới, hàn vụ trắng xóa nồng đậm xung quanh, đang không ngừng hội tụ về phía cột sáng hàn băng kia.
Nơi này là khu sông băng, là nơi ở lâu của Huyền Băng Cự Mãng, chỉ có Huyền Băng Cự Mãng Nhị giai linh thú mới có khả năng thu nạp thiên địa linh khí cực hàn, tăng cường uy lực của cột băng.
Hàn Băng quang trụ, được linh khí cực hàn bổ sung, trở nên càng ngày càng thô dài!
Trái lại An Dĩnh thì tinh thần uể oải, rõ ràng đã tiêu hao quá nhiều lực lượng.
"Tê tê!"
Huyền băng cự mãng kia, sau khi dùng hàn băng quang trụ cầm chân hỏa diễm cự đồ của An Dĩnh, liền chậm rãi bơi về phía nàng.
Cách xa nhau cả trăm mét, Nhiếp Thiên đều thấy rõ ràng được trong mắt An Dĩnh hiện ra sự nản lòng và bất an.
Tựa hồ, chính nàng cũng biết, chỉ sợ nàng chống đỡ không được quá lâu.
Đặt hy vọng ký thác ở Phan Đào, Trịnh Thụy nên không chú ý tới, hiện giờ Phan Đào và Trịnh Thụy, ngay cả bóng dáng Địa Hành Tích cũng không tìm thấy.
Trong lòng Nhiếp Thiên sáng tỏ, hắn đã hiểu An Dĩnh có thể ngăn chặn con Huyền băng cự mãng kia hay không mới là mấu chốt để đoàn người bọn họ còn sống sót.
Một khi An Dĩnh gặp nạn, khiến huyền băng cự mãng nhảy vào chính giữa bọn họ, thì những thí luyện giả đang chiến đấu với linh thú cấp một kia sẽ lập tức sụp đổ.
Đến lúc đó, Nhiếp Thiên cũng đừng hòng trốn thoát, nó sẽ trở thành thức ăn cho linh thú ở nơi này.
"Cứ tiếp tục như vậy không được." Ánh mắt của hắn nặng nề, cố gắng tìm cách giải quyết, xoay chuyển cục diện hung hiểm đến cực điểm này.
Từ lúc Địa Hành Tích và Huyền Băng Cự Mãng xuất hiện, hắn biết được, nếu muốn sống sót, hắn nhất định phải đồng tâm hiệp lực với đám người An Dĩnh.
Cũng vì thế, khi Khương Miêu gặp nạn, hắn mới không chút do dự ra tay.
Mặc dù hắn khó chịu với Trịnh Thụy, Phan Đào cũng biết trận chiến này, hắn cần hai người này phải sống thật tốt.
Bởi vì trừ An Dĩnh ra, Trịnh Thụy cùng Phan Đào mới là chiến lực mạnh nhất, bọn họ có thể chia sẻ áp lực cho mọi người, có thể khiến thằn lằn địa hành không dám không kiêng nể gì giết người khắp nơi.
"An Dĩnh bên kia áp lực quá lớn, hai người các ngươi, phải chia ra một người giúp nàng!" Nhiếp Thiên đột nhiên nói.
"Ngươi đang nói chuyện với chúng ta?" Phan Đào sửng sốt.
"Ngươi là cái thá gì? Nhiệm vụ của chúng ta là giết Địa Hành Tích, nên làm thế nào đây, trong lòng chúng ta đều biết rõ, không nhọc ngươi hao tâm tổn trí!" Trịnh Thụy trong lòng buồn bực cả giận nói.
"Đánh chết Địa Hành Tích? Ngươi không biết nó ở nơi nào mà lại đi giết nó?" Nhiếp Thiên cười lạnh. "Các ngươi ở đây chỉ tổ lãng phí thời gian vô ích! Nếu nó không xuất hiện, chẳng lẽ các ngươi cứ đợi cho đến khi An Dĩnh bị Huyền Băng Cự Mãng cắn chết?"
Trịnh Thụy còn muốn phản bác, Phan Đào lại khoát khoát tay, ý bảo hắn đừng cãi nhau với Nhiếp Thiên: "Ngươi có đề nghị gì tốt?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.