Chương 146: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
Hắn biết rõ, trạng thái này gần như không có sức chiến đấu đáng kể, có lẽ một phàm nhân không hiểu được tu luyện cũng có thể đả thương hắn.
Hiện tại việc hắn phải làm nhất, kỳ thật chính là lập tức ngồi xếp bằng xuống, xuất ra linh thạch bên trong túi vải, nhanh chóng khôi phục sức mạnh.
Nhưng hắn cũng không có làm như vậy.
Bởi vì, Ngu Đồng đang bị nó điên cuồng đánh một kích thì đang ở ngay phía trước nó.
Hắn biết rõ Ngu Đồng tất nhiên cũng bị thương, nhưng hắn không rõ ràng tình trạng chân thực thân thể Ngu Hoàng, một khi hắn hiển lộ ra không thể chịu nổi, chỉ cần Ngu Đồng còn dư lực, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội giết hắn.
Tuyệt đối không thể để cho Ngu Đồng phát hiện ra hắn đã suy yếu đến cực hạn vào giờ phút này!
"Tiện nhân! Tư vị thế nào?"
Lão lớn tiếng cười điên cuồng, kéo thân thể mỏi mệt đến cực điểm, từng bước một đi về phía Ngu Đồng.
Hắn biết rõ, bản thân càng tỏ ra cường thế thì Ngu Đồng càng không dám manh động!
Khoảng cách mười mét chỉ khiến hắn cảm thấy xa xôi vô cùng, khi hắn đi tới bên cạnh Ngu Đồng, hắn chỉ muốn đặt mông ngồi xuống, không hề động đậy.
Nhưng hắn cũng không có đi làm như vậy, mà cố nén cảm giác không khỏe mà từ trên cao quan sát Ngu Đồng ngã xuống đất.
Trong mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo.
Ngu Đồng vốn nằm xụi lơ trên mặt cát, màu máu trong tròng mắt đã biến mất, sắc mặt hơi tái nhợt, khóe miệng đỏ tươi của nàng có chút vết máu.
Điểm máu bằng hạt gạo, như nhiều đóa hoa tươi đẹp ướt át, nở rộ ở trên bờ môi cùng với trên cổ trắng noãn của nàng, giờ phút này nàng có chút thê mỹ bất lực.
Ngu Đồng ngậm chặt môi, ánh mắt bình tĩnh đối mặt cùng Nhiếp Thiên, không nói một lời.
Huyết quang nhàn nhạt, phóng thích khỏi cơ thể đang nằm của nàng, những huyết quang kia giống như đang bảo vệ nàng, để nàng tránh bị thương tổn.
Trạng thái của nàng kỳ thật cũng không tốt hơn Nhiếp Thiên bao nhiêu.
Lúc một kích của Nhiếp Thiên đánh tới, nàng bị cự ảnh hư không khó hiểu hiện lên dọa sợ, tâm hồn rung động.
Huyết thuẫn mà nàng vội vàng ngưng kết, cũng không thể hoàn toàn ngăn trở công kích của Nhiếp Thiên. nắm đấm của Nhiếp Thiên, sau khi xuyên thủng huyết thuẫn, ngoan cường đánh lên ngực nàng.
Uy lực một kích kia, làm nàng trong nháy mắt bị thương nặng, nàng cảm giác ý thức tinh thần của hư không cự ảnh, cũng bị oanh tán loạn ra.
Huyết thuẫn hình thành, ngưng tụ linh lực và khí huyết, tấm thuẫn máu, khiến nàng bị cắn trả đầy bất đắc dĩ, thi triển ra một loại bí thuật Huyết Tông - Huyết Kén thuật.
Thuật huyết kén có thể ổn định khí huyết bạo loạn trong cơ thể nàng, có thể để nàng từ từ khôi phục, cũng có thể bảo hộ ở mức độ nhất định.
Nhưng dùng Huyết Khược thuật khôi phục lại, thì nàng không thể cử động được, cũng không thể nói chuyện.
Điều duy nhất nàng có thể làm là dưới trạng thái của Huyết Kén thuật có thể đối mặt với Nhiếp Thiên.
Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh, không hề lộ ra chút sợ hãi nào, không để Nhiếp Thiên Động hiểu rõ lòng nàng và sự lo lắng.
"Sao không nói chuyện?"
Nhiếp Thiên với ánh mắt lạnh lùng, quan sát nàng, cười hắc hắc nói: "Ta nghe nói ngươi muốn luyện hóa một thân máu tươi của ta? Bây giờ ta tới đây ngươi có thể thử xem."
Trong mắt Ngu Đồng hiện ra vẻ tàn khốc, nhưng vẫn không mở miệng.
Nhiếp Thiên khẽ nhíu mày, lặng lẽ đánh giá Ngu Đồng, ánh mắt từ trên mặt của nàng dần dần tới lui toàn thân nàng.
Cái huyết quang mờ mịt bao trùm toàn thân Ngu Đồng kia, như là một tầng mây máu thật mỏng, khóa lại thân thể Linh Lung hoàn toàn, tựa hồ đang cam đoan nàng không bị xâm hại.
Nhưng mà, với tình trạng Nhiếp Thiên hiện giờ, cho dù không có tầng huyết quang kia, y cũng khó mà giết chết Ngu Đồng.
Tầng huyết quang kia tồn tại khiến hắn rõ ràng, dù cho hắn đã khôi phục được một chút linh lực thì e rằng cũng khó có thể phá vỡ lớp phòng ngự của hào quang kia, khiến Ngu Hoàng chết trong Thanh Huyễn Giới.
"Ngươi không muốn nói chuyện, hay là không thể nói chuyện?" Nhiếp Thiên sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích, có phải là... ngươi bị thương một chút cũng không được hay không? Hắc, nói vậy ta há có thể muốn làm gì thì làm?"
Lời vừa nói ra, y nhìn thấy trong mắt Ngu Đồng rốt cuộc thoáng hiện ra vẻ sợ hãi.
"Ha ha!" Hắn nhếch miệng cười một tiếng, tâm thần đại định, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Ngu Đồng Cung.
Gã đưa tay ra, vừa nhìn vào mắt Ngu Đồng, vừa dùng ngón trỏ tay phải điểm về phía cằm Ngu Đồng Mỹ.
Hiện tại việc hắn phải làm nhất, kỳ thật chính là lập tức ngồi xếp bằng xuống, xuất ra linh thạch bên trong túi vải, nhanh chóng khôi phục sức mạnh.
Nhưng hắn cũng không có làm như vậy.
Bởi vì, Ngu Đồng đang bị nó điên cuồng đánh một kích thì đang ở ngay phía trước nó.
Hắn biết rõ Ngu Đồng tất nhiên cũng bị thương, nhưng hắn không rõ ràng tình trạng chân thực thân thể Ngu Hoàng, một khi hắn hiển lộ ra không thể chịu nổi, chỉ cần Ngu Đồng còn dư lực, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội giết hắn.
Tuyệt đối không thể để cho Ngu Đồng phát hiện ra hắn đã suy yếu đến cực hạn vào giờ phút này!
"Tiện nhân! Tư vị thế nào?"
Lão lớn tiếng cười điên cuồng, kéo thân thể mỏi mệt đến cực điểm, từng bước một đi về phía Ngu Đồng.
Hắn biết rõ, bản thân càng tỏ ra cường thế thì Ngu Đồng càng không dám manh động!
Khoảng cách mười mét chỉ khiến hắn cảm thấy xa xôi vô cùng, khi hắn đi tới bên cạnh Ngu Đồng, hắn chỉ muốn đặt mông ngồi xuống, không hề động đậy.
Nhưng hắn cũng không có đi làm như vậy, mà cố nén cảm giác không khỏe mà từ trên cao quan sát Ngu Đồng ngã xuống đất.
Trong mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo.
Ngu Đồng vốn nằm xụi lơ trên mặt cát, màu máu trong tròng mắt đã biến mất, sắc mặt hơi tái nhợt, khóe miệng đỏ tươi của nàng có chút vết máu.
Điểm máu bằng hạt gạo, như nhiều đóa hoa tươi đẹp ướt át, nở rộ ở trên bờ môi cùng với trên cổ trắng noãn của nàng, giờ phút này nàng có chút thê mỹ bất lực.
Ngu Đồng ngậm chặt môi, ánh mắt bình tĩnh đối mặt cùng Nhiếp Thiên, không nói một lời.
Huyết quang nhàn nhạt, phóng thích khỏi cơ thể đang nằm của nàng, những huyết quang kia giống như đang bảo vệ nàng, để nàng tránh bị thương tổn.
Trạng thái của nàng kỳ thật cũng không tốt hơn Nhiếp Thiên bao nhiêu.
Lúc một kích của Nhiếp Thiên đánh tới, nàng bị cự ảnh hư không khó hiểu hiện lên dọa sợ, tâm hồn rung động.
Huyết thuẫn mà nàng vội vàng ngưng kết, cũng không thể hoàn toàn ngăn trở công kích của Nhiếp Thiên. nắm đấm của Nhiếp Thiên, sau khi xuyên thủng huyết thuẫn, ngoan cường đánh lên ngực nàng.
Uy lực một kích kia, làm nàng trong nháy mắt bị thương nặng, nàng cảm giác ý thức tinh thần của hư không cự ảnh, cũng bị oanh tán loạn ra.
Huyết thuẫn hình thành, ngưng tụ linh lực và khí huyết, tấm thuẫn máu, khiến nàng bị cắn trả đầy bất đắc dĩ, thi triển ra một loại bí thuật Huyết Tông - Huyết Kén thuật.
Thuật huyết kén có thể ổn định khí huyết bạo loạn trong cơ thể nàng, có thể để nàng từ từ khôi phục, cũng có thể bảo hộ ở mức độ nhất định.
Nhưng dùng Huyết Khược thuật khôi phục lại, thì nàng không thể cử động được, cũng không thể nói chuyện.
Điều duy nhất nàng có thể làm là dưới trạng thái của Huyết Kén thuật có thể đối mặt với Nhiếp Thiên.
Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh, không hề lộ ra chút sợ hãi nào, không để Nhiếp Thiên Động hiểu rõ lòng nàng và sự lo lắng.
"Sao không nói chuyện?"
Nhiếp Thiên với ánh mắt lạnh lùng, quan sát nàng, cười hắc hắc nói: "Ta nghe nói ngươi muốn luyện hóa một thân máu tươi của ta? Bây giờ ta tới đây ngươi có thể thử xem."
Trong mắt Ngu Đồng hiện ra vẻ tàn khốc, nhưng vẫn không mở miệng.
Nhiếp Thiên khẽ nhíu mày, lặng lẽ đánh giá Ngu Đồng, ánh mắt từ trên mặt của nàng dần dần tới lui toàn thân nàng.
Cái huyết quang mờ mịt bao trùm toàn thân Ngu Đồng kia, như là một tầng mây máu thật mỏng, khóa lại thân thể Linh Lung hoàn toàn, tựa hồ đang cam đoan nàng không bị xâm hại.
Nhưng mà, với tình trạng Nhiếp Thiên hiện giờ, cho dù không có tầng huyết quang kia, y cũng khó mà giết chết Ngu Đồng.
Tầng huyết quang kia tồn tại khiến hắn rõ ràng, dù cho hắn đã khôi phục được một chút linh lực thì e rằng cũng khó có thể phá vỡ lớp phòng ngự của hào quang kia, khiến Ngu Hoàng chết trong Thanh Huyễn Giới.
"Ngươi không muốn nói chuyện, hay là không thể nói chuyện?" Nhiếp Thiên sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích, có phải là... ngươi bị thương một chút cũng không được hay không? Hắc, nói vậy ta há có thể muốn làm gì thì làm?"
Lời vừa nói ra, y nhìn thấy trong mắt Ngu Đồng rốt cuộc thoáng hiện ra vẻ sợ hãi.
"Ha ha!" Hắn nhếch miệng cười một tiếng, tâm thần đại định, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Ngu Đồng Cung.
Gã đưa tay ra, vừa nhìn vào mắt Ngu Đồng, vừa dùng ngón trỏ tay phải điểm về phía cằm Ngu Đồng Mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.