Chương 172: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
Cho dù Ngu Đồng tử vong, nàng thi triển Luyện Huyết Thuật cũng đủ để Nhiếp Thiên Nhân đổ máu quá nhiều chết thảm.
Lui vạn bước mà nói, những tia máu tươi hút ra từ trong cơ thể Nhiếp Thiên kia, cũng không có khả năng chủ động chảy về bên trong cơ thể Nhiếp Thiên.
Nói chung, hắn tuyệt đối không thể bình yên vô sự, cho dù hắn có thể miễn cưỡng sống sót, cũng không nên là bộ dáng hiện tại.
Thấy mọi người không nói chuyện, mọi người nghi hoặc nhìn mình, Nhiếp Thiên vội đổi chủ đề, "Các ngươi thì sao? Có đuổi kịp bọn họ, chém chết chúng ở Thanh Huyễn giới không?"
"Không." Phan Đào cười khổ: "Mạc Hi cùng yêu nữ kia, còn có hai đệ tử Quỷ Tông cùng Huyết Tông đã thành công thoát đi. Chúng ta đuổi giết một lát, chỉ giết chết ba kẻ đứng sau, không thể toàn bộ giết chết bọn chúng."
"Kỳ quái chính là, đám người Mạc Hi, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên thần bí biến mất."
"Ai, nếu có thể giết được Mạc Hi cùng yêu nữ kia, sau khi chúng ta rời khỏi Thanh Huyễn Giới, cũng có thể cho những trưởng bối kia một câu trả lời."
Hắn tràn đầy tiếc nuối nói.
Ngu Đồng trọng thương, chỉ còn lại một mình Mạc Hi, bọn họ cũng không giết sạch đối phương, điều này làm cho hắn trong lòng rất không thoải mái.
Những người khác cũng cảm thấy mình vô dụng, không một ai mở miệng giải thích.
"Thời gian đã đến, mọi người vẫn nên đi chỗ cửa bí mật thôi. Tính toán ngày nữa, thí luyện ở Thanh huyễn giới sẽ kết thúc, mọi người cố gắng kiên trì một chút, đói thêm vài ngày, đợi ra khỏi Thanh huyễn giới ăn một bữa no nữa đi." An Dĩnh đề nghị.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Lúc này, Trịnh Bân của Huyền Vụ cung nhìn Nhiếp Thiên, đột nhiên nói: "Lúc đó chúng ta... cảm thấy ngươi chắc chắn phải chết, cho nên mới rời khỏi ngươi. Chúng ta cũng không biết, ngươi thật sự có thể sống sót, bằng không chúng ta sẽ lưu lại giúp ngươi."
An Dĩnh và Khương Linh Châu, cả Nhiếp Nhàn đều mang vẻ mặt hối lỗi nhìn hắn.
Ngược lại Nhiếp Thiên cũng không để ý lắm, kỳ thật gã biết rõ quyết định của đám người Trịnh Bân là lý trí. Nếu không phải bản thân gã đặc thù thì tuyệt đối không có khả năng sống sót được.
Thân thể của gã dị thường, không người nào có thể biết, những người kia bỏ qua một người phải chết, muốn thông qua đánh giết Ngu Đồng Đồng nghịch chuyển thế cục, về tình về lý đều không có sai.
"Không sao, ta không trách các ngươi, các ngươi không làm sai gì cả." Nhiếp Thiên cười nói.
"Còn sống là tốt rồi." Phan Đào vui vẻ vỗ vai hắn: "Tiểu tử ngươi... Còn chưa trở thành đệ tử Lăng Vân Tông?"
"Cảnh giới chưa đủ, tạm thời chưa được Lăng Vân Tông tiếp nhận." Nhiếp Thiên ăn ngay nói thật.
Phan Đào khẽ gật đầu, cười hắc hắc, ánh mắt đầy thâm ý.
Sau khi ngắm nhìn Khương Linh Châu, nghe hắn nói chuyện với Nhiếp Thiên xong, tâm thần mới khẽ động, như có ý gì đó, đột nhiên quát: "Ngươi đừng hòng có ý đồ với Nhiếp Thiên! Phan Đào, ta nói cho ngươi biết, Nhiếp Thiên sớm muộn gì cũng là người Lăng Vân tông chúng ta, ngươi sớm hết hy vọng đi!"
Phan Đào sờ sờ mũi: "Lăng Vân Tông các ngươi không nên nói quy củ, nhất định phải là đệ tử của gia tộc cấp dưới, sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng chín mới chịu nhận việc lên núi. Linh Bảo Các của chúng ta không cứng nhắc như vậy đâu. Nhiếp Thiên là huynh đệ của ta, ta và hắn đã cùng nhau trải qua mấy lần tuyệt cảnh, lần này ra khỏi Thanh Huyễn giới ta cần phải dẫn tiến hắn vào Linh Bảo Các."
"Không có cửa đâu!" Khương Linh Châu cứng rắn nói.
"Hắc, cứ chờ xem." Phan Đào cười to.
Cách cánh cửa bí giới mở ra chỉ còn mấy ngày. Hôm nay Ngu Đồng bị trọng thương, đệ tử Huyết Tông và Quỷ Tông có thể chiến đấu cùng chỉ còn lại ba người.
Với thế cục trước mắt, Quỷ Tông và Huyết Tông cũng không thể tạo thành uy hiếp với bọn họ nữa.
Phan Đào biết mình nhất định có thể rời khỏi Thanh Huyễn giới, tự nhiên cũng thả lỏng, đang nghĩ tới chuyện sau này của Thanh Huyễn giới.
"Cứ chờ xem!" Khương Linh Châu không tỏ ra yếu thế chút nào.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiếp Thiên cùng tam tông thí luyện giả thủy chung tụ tập ở cửa bí giới, lẳng lặng chờ đợi cửa bí giới mở ra.
Bởi vì thời gian sắp đến, gần đó cũng không có linh thú qua lại, tất cả mọi người chỉ có thể chịu đựng đói khát.
Năm ngày sau.
Hắn bắn hết lương thực, một đám người da vàng gầy gò, đói đến mức váng đầu hoa mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được từ trên vách đá chỗ cánh cửa bí giới truyền đến dao động linh lực mãnh liệt.
"Mở cửa!" Vẻ mặt của mọi người phấn chấn.
Lui vạn bước mà nói, những tia máu tươi hút ra từ trong cơ thể Nhiếp Thiên kia, cũng không có khả năng chủ động chảy về bên trong cơ thể Nhiếp Thiên.
Nói chung, hắn tuyệt đối không thể bình yên vô sự, cho dù hắn có thể miễn cưỡng sống sót, cũng không nên là bộ dáng hiện tại.
Thấy mọi người không nói chuyện, mọi người nghi hoặc nhìn mình, Nhiếp Thiên vội đổi chủ đề, "Các ngươi thì sao? Có đuổi kịp bọn họ, chém chết chúng ở Thanh Huyễn giới không?"
"Không." Phan Đào cười khổ: "Mạc Hi cùng yêu nữ kia, còn có hai đệ tử Quỷ Tông cùng Huyết Tông đã thành công thoát đi. Chúng ta đuổi giết một lát, chỉ giết chết ba kẻ đứng sau, không thể toàn bộ giết chết bọn chúng."
"Kỳ quái chính là, đám người Mạc Hi, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên thần bí biến mất."
"Ai, nếu có thể giết được Mạc Hi cùng yêu nữ kia, sau khi chúng ta rời khỏi Thanh Huyễn Giới, cũng có thể cho những trưởng bối kia một câu trả lời."
Hắn tràn đầy tiếc nuối nói.
Ngu Đồng trọng thương, chỉ còn lại một mình Mạc Hi, bọn họ cũng không giết sạch đối phương, điều này làm cho hắn trong lòng rất không thoải mái.
Những người khác cũng cảm thấy mình vô dụng, không một ai mở miệng giải thích.
"Thời gian đã đến, mọi người vẫn nên đi chỗ cửa bí mật thôi. Tính toán ngày nữa, thí luyện ở Thanh huyễn giới sẽ kết thúc, mọi người cố gắng kiên trì một chút, đói thêm vài ngày, đợi ra khỏi Thanh huyễn giới ăn một bữa no nữa đi." An Dĩnh đề nghị.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Lúc này, Trịnh Bân của Huyền Vụ cung nhìn Nhiếp Thiên, đột nhiên nói: "Lúc đó chúng ta... cảm thấy ngươi chắc chắn phải chết, cho nên mới rời khỏi ngươi. Chúng ta cũng không biết, ngươi thật sự có thể sống sót, bằng không chúng ta sẽ lưu lại giúp ngươi."
An Dĩnh và Khương Linh Châu, cả Nhiếp Nhàn đều mang vẻ mặt hối lỗi nhìn hắn.
Ngược lại Nhiếp Thiên cũng không để ý lắm, kỳ thật gã biết rõ quyết định của đám người Trịnh Bân là lý trí. Nếu không phải bản thân gã đặc thù thì tuyệt đối không có khả năng sống sót được.
Thân thể của gã dị thường, không người nào có thể biết, những người kia bỏ qua một người phải chết, muốn thông qua đánh giết Ngu Đồng Đồng nghịch chuyển thế cục, về tình về lý đều không có sai.
"Không sao, ta không trách các ngươi, các ngươi không làm sai gì cả." Nhiếp Thiên cười nói.
"Còn sống là tốt rồi." Phan Đào vui vẻ vỗ vai hắn: "Tiểu tử ngươi... Còn chưa trở thành đệ tử Lăng Vân Tông?"
"Cảnh giới chưa đủ, tạm thời chưa được Lăng Vân Tông tiếp nhận." Nhiếp Thiên ăn ngay nói thật.
Phan Đào khẽ gật đầu, cười hắc hắc, ánh mắt đầy thâm ý.
Sau khi ngắm nhìn Khương Linh Châu, nghe hắn nói chuyện với Nhiếp Thiên xong, tâm thần mới khẽ động, như có ý gì đó, đột nhiên quát: "Ngươi đừng hòng có ý đồ với Nhiếp Thiên! Phan Đào, ta nói cho ngươi biết, Nhiếp Thiên sớm muộn gì cũng là người Lăng Vân tông chúng ta, ngươi sớm hết hy vọng đi!"
Phan Đào sờ sờ mũi: "Lăng Vân Tông các ngươi không nên nói quy củ, nhất định phải là đệ tử của gia tộc cấp dưới, sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng chín mới chịu nhận việc lên núi. Linh Bảo Các của chúng ta không cứng nhắc như vậy đâu. Nhiếp Thiên là huynh đệ của ta, ta và hắn đã cùng nhau trải qua mấy lần tuyệt cảnh, lần này ra khỏi Thanh Huyễn giới ta cần phải dẫn tiến hắn vào Linh Bảo Các."
"Không có cửa đâu!" Khương Linh Châu cứng rắn nói.
"Hắc, cứ chờ xem." Phan Đào cười to.
Cách cánh cửa bí giới mở ra chỉ còn mấy ngày. Hôm nay Ngu Đồng bị trọng thương, đệ tử Huyết Tông và Quỷ Tông có thể chiến đấu cùng chỉ còn lại ba người.
Với thế cục trước mắt, Quỷ Tông và Huyết Tông cũng không thể tạo thành uy hiếp với bọn họ nữa.
Phan Đào biết mình nhất định có thể rời khỏi Thanh Huyễn giới, tự nhiên cũng thả lỏng, đang nghĩ tới chuyện sau này của Thanh Huyễn giới.
"Cứ chờ xem!" Khương Linh Châu không tỏ ra yếu thế chút nào.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiếp Thiên cùng tam tông thí luyện giả thủy chung tụ tập ở cửa bí giới, lẳng lặng chờ đợi cửa bí giới mở ra.
Bởi vì thời gian sắp đến, gần đó cũng không có linh thú qua lại, tất cả mọi người chỉ có thể chịu đựng đói khát.
Năm ngày sau.
Hắn bắn hết lương thực, một đám người da vàng gầy gò, đói đến mức váng đầu hoa mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được từ trên vách đá chỗ cánh cửa bí giới truyền đến dao động linh lực mãnh liệt.
"Mở cửa!" Vẻ mặt của mọi người phấn chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.