Chương 191: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
Trong nhà cỏ, thanh âm kia dừng lại một hồi, lại đột nhiên vang lên.
Lần này Nhiếp Thiên nghe ra được sự kích động và hưng phấn trong giọng nói kia.
...
Lăng Vân Sơn.
Đỉnh núi sương trắng mờ mịt, tông chủ Khương Chi Tô của Lăng Vân Tông, áo xanh đón gió tung bay, mắt nhìn hậu sơn.
Đứng ở bên cạnh hắn là Khương Linh Châu và Lệ Phàn, hai người cũng giống như Khương Chi Tô, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau núi.
"Linh khí thiên địa bị thay đổi..."
Lệ Phàn nhìn chăm chú trong chốc lát, đột nhiên nói: "Tính toán thời gian, Nhiếp Thiên kia hẳn là đã đến đỉnh núi phía sau núi."
Khương Chi Tô nhẹ giọng nói: "Đã bắt đầu"
"Cha, vì sao sư thúc tổ lại lựa chọn Nhiếp Thiên?" Khương Linh Châu nghi hoặc không thôi.
Lệ Phàn thầm cau mày, cũng nói ra: "Thật là kỳ quái, ta ở trên người Nhiếp Thiên, cũng không nhìn ra đặc biệt thiên phú tu luyện. Linh Bảo các Phan Bách Bách, lấy hiểu biết người mà nổi tiếng, nếu như hắn có thể nhìn trúng Nhiếp Thiên, Nhiếp Thiên tất có chỗ kỳ dị. Nhưng dù vậy, sư thúc tổ cũng không có khả năng chọn được Nhiếp Thiên?"
Khương Chi Tô thân là tông chủ Lăng Vân Tông, lão lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm. Cả đời này của sư thúc tổng cộng chỉ nhận ba người đệ tử, Nhiếp Thiên là người thứ ba. Bây giờ hai người kia là cảnh giới gì, thân phận như thế nào các ngươi hẳn là có biết."
Lệ Phàn cảm thấy kính nể.
"Sư thúc nhiều năm chưa từng đột phá, tuổi thọ... sắp hao hết. Không ngoài ý muốn, Nhiếp Thiên hẳn là đồ đệ cuối cùng của hắn. Ta vốn nghĩ rằng hắn sẽ không tiếp tục thu đồ đệ, không nghĩ tới hắn nhìn trúng Nhiếp Thiên." Khương Chi Tô trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: "Hắn có thể lại thu đồ đệ, chính là vận may của Lăng Vân tông chúng ta."
"Nhiếp Thiên, sau này không biết có thể đi bao xa, không biết hắn có thể đi tới đâu?" Lệ Phàn lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Hai đồ đệ của sư thúc đều đã trò giỏi hơn thầy, hy vọng Nhiếp Thiên cũng có thể như thế." Khương Chi Tô híp mắt lại, chăm chú cảm nhận hướng đi thiên địa linh khí nồng đậm xung quanh Lăng Vân Sơn: "Tiềm lực của Nhiếp Thiên lớn bao nhiêu, qua hôm nay có lẽ sẽ sáng tỏ hơn một chút."
Lệ Phàn và Khương Linh Châu nghe hắn nói như vậy, trong mắt đều toát ra ánh mắt hâm mộ.
Bọn hắn dường như biết Nhiếp Thiên, lúc này đang trải qua những chuyện gì.
...
Phía sau núi.
Nhiếp Thiên đi được bước thứ bảy, nửa bước khó đi, không thể không dừng lại.
"Thùng thùng thùng!"
Tiếng tim đập dồn dập từ lồng ngực của hắn truyền tới.
Nhiếp Thiên đã sắp hôn mê, đứng tại chỗ, chuyên tâm cảm thụ biến hóa rất nhỏ của thân thể này.
Giờ phút này, trong cơ thể hắn, có vô số tơ nhện không biết hoạt động.
Những sợi tơ kia đều ẩn chứa lực lượng tinh thuần. Chúng không ngừng chạy trốn trong huyết nhục, xương cốt, phủ tạng của hắn.
"Luyện Khí Quyết!"
Hắn không vội vã đi lại nữa, mà thử dùng Luyện Khí Quyết dẫn dắt những lực lượng bạo loạn kia.
Tâm thần vừa động, hắn liền nhạy cảm cảm cảm giác được, lực lượng đông đảo lưu luyến, điên cuồng dũng mãnh tràn vào Linh Hải của hắn.
Chỉ một thoáng, linh hải của hắn liền tràn đầy linh lực, những linh lực bàng bạc kia, lực lượng so với hắn ở trong Thanh Huyễn Giới thông qua từng khối thịt thú thu được, lại cường hãn hơn nhiều!
Khi hắn dùng Luyện Khí quyết mở rộng Linh Hải, phát hiện trong một khoảng thời gian ngắn, Linh Hải của hắn giống như bị xé rách, nhanh chóng biến lớn!
Không chỉ như thế, theo tần suất nhịp tim đập tăng nhanh, hắn cảm thấy những lực lượng không trật tự kia, dường như cũng có thể bị khống chế.
Từng sợi tơ duỗi ra, vốn đang điên cuồng tán loạn, song khi hắn dừng lại lại, dùng Luyện Khí quyết để tu luyện, khuếch trương Linh Hải, hắn cảm thấy càng có nhiều tơ nhện sức mạnh bên trong huyết nhục, xương cốt, nội tạng đang biến mất với tốc độ kinh người!
Những lực lượng này phiêu phù giống như nước bị thân thể của hắn thu nạp.
Một lát sau, hắn từ trạng thái đờ đẫn đần độn kia tỉnh táo lại.
Thân thể hắn vẫn cảm thấy đau nhức vô cùng, nhưng hắn lại có quyền khống chế khối thân thể này một lần nữa.
"Tiếp tục!" Trong căn nhà cỏ, tiếng thúc giục vang lên.
Nhiếp Thiên âm thầm cắn răng, vì vậy lại cất bước tiến lên, lại bước ra một bước.
Hắn khẽ động, liền cảm thấy từng giọt mồ hôi đục ngầu theo bước đi của hắn, chảy từ trên người hắn xuống.
"Oắt!"
Một cước rơi xuống đất, lại là một cỗ lực lượng mãnh liệt, từ lòng bàn chân hắn rót vào.
Luồng lực lượng kia vừa vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt lại hóa thành ngàn vạn lực lượng nhỏ bé, tràn ra tứ chi bách hài.
Lần này Nhiếp Thiên nghe ra được sự kích động và hưng phấn trong giọng nói kia.
...
Lăng Vân Sơn.
Đỉnh núi sương trắng mờ mịt, tông chủ Khương Chi Tô của Lăng Vân Tông, áo xanh đón gió tung bay, mắt nhìn hậu sơn.
Đứng ở bên cạnh hắn là Khương Linh Châu và Lệ Phàn, hai người cũng giống như Khương Chi Tô, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau núi.
"Linh khí thiên địa bị thay đổi..."
Lệ Phàn nhìn chăm chú trong chốc lát, đột nhiên nói: "Tính toán thời gian, Nhiếp Thiên kia hẳn là đã đến đỉnh núi phía sau núi."
Khương Chi Tô nhẹ giọng nói: "Đã bắt đầu"
"Cha, vì sao sư thúc tổ lại lựa chọn Nhiếp Thiên?" Khương Linh Châu nghi hoặc không thôi.
Lệ Phàn thầm cau mày, cũng nói ra: "Thật là kỳ quái, ta ở trên người Nhiếp Thiên, cũng không nhìn ra đặc biệt thiên phú tu luyện. Linh Bảo các Phan Bách Bách, lấy hiểu biết người mà nổi tiếng, nếu như hắn có thể nhìn trúng Nhiếp Thiên, Nhiếp Thiên tất có chỗ kỳ dị. Nhưng dù vậy, sư thúc tổ cũng không có khả năng chọn được Nhiếp Thiên?"
Khương Chi Tô thân là tông chủ Lăng Vân Tông, lão lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm. Cả đời này của sư thúc tổng cộng chỉ nhận ba người đệ tử, Nhiếp Thiên là người thứ ba. Bây giờ hai người kia là cảnh giới gì, thân phận như thế nào các ngươi hẳn là có biết."
Lệ Phàn cảm thấy kính nể.
"Sư thúc nhiều năm chưa từng đột phá, tuổi thọ... sắp hao hết. Không ngoài ý muốn, Nhiếp Thiên hẳn là đồ đệ cuối cùng của hắn. Ta vốn nghĩ rằng hắn sẽ không tiếp tục thu đồ đệ, không nghĩ tới hắn nhìn trúng Nhiếp Thiên." Khương Chi Tô trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: "Hắn có thể lại thu đồ đệ, chính là vận may của Lăng Vân tông chúng ta."
"Nhiếp Thiên, sau này không biết có thể đi bao xa, không biết hắn có thể đi tới đâu?" Lệ Phàn lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Hai đồ đệ của sư thúc đều đã trò giỏi hơn thầy, hy vọng Nhiếp Thiên cũng có thể như thế." Khương Chi Tô híp mắt lại, chăm chú cảm nhận hướng đi thiên địa linh khí nồng đậm xung quanh Lăng Vân Sơn: "Tiềm lực của Nhiếp Thiên lớn bao nhiêu, qua hôm nay có lẽ sẽ sáng tỏ hơn một chút."
Lệ Phàn và Khương Linh Châu nghe hắn nói như vậy, trong mắt đều toát ra ánh mắt hâm mộ.
Bọn hắn dường như biết Nhiếp Thiên, lúc này đang trải qua những chuyện gì.
...
Phía sau núi.
Nhiếp Thiên đi được bước thứ bảy, nửa bước khó đi, không thể không dừng lại.
"Thùng thùng thùng!"
Tiếng tim đập dồn dập từ lồng ngực của hắn truyền tới.
Nhiếp Thiên đã sắp hôn mê, đứng tại chỗ, chuyên tâm cảm thụ biến hóa rất nhỏ của thân thể này.
Giờ phút này, trong cơ thể hắn, có vô số tơ nhện không biết hoạt động.
Những sợi tơ kia đều ẩn chứa lực lượng tinh thuần. Chúng không ngừng chạy trốn trong huyết nhục, xương cốt, phủ tạng của hắn.
"Luyện Khí Quyết!"
Hắn không vội vã đi lại nữa, mà thử dùng Luyện Khí Quyết dẫn dắt những lực lượng bạo loạn kia.
Tâm thần vừa động, hắn liền nhạy cảm cảm cảm giác được, lực lượng đông đảo lưu luyến, điên cuồng dũng mãnh tràn vào Linh Hải của hắn.
Chỉ một thoáng, linh hải của hắn liền tràn đầy linh lực, những linh lực bàng bạc kia, lực lượng so với hắn ở trong Thanh Huyễn Giới thông qua từng khối thịt thú thu được, lại cường hãn hơn nhiều!
Khi hắn dùng Luyện Khí quyết mở rộng Linh Hải, phát hiện trong một khoảng thời gian ngắn, Linh Hải của hắn giống như bị xé rách, nhanh chóng biến lớn!
Không chỉ như thế, theo tần suất nhịp tim đập tăng nhanh, hắn cảm thấy những lực lượng không trật tự kia, dường như cũng có thể bị khống chế.
Từng sợi tơ duỗi ra, vốn đang điên cuồng tán loạn, song khi hắn dừng lại lại, dùng Luyện Khí quyết để tu luyện, khuếch trương Linh Hải, hắn cảm thấy càng có nhiều tơ nhện sức mạnh bên trong huyết nhục, xương cốt, nội tạng đang biến mất với tốc độ kinh người!
Những lực lượng này phiêu phù giống như nước bị thân thể của hắn thu nạp.
Một lát sau, hắn từ trạng thái đờ đẫn đần độn kia tỉnh táo lại.
Thân thể hắn vẫn cảm thấy đau nhức vô cùng, nhưng hắn lại có quyền khống chế khối thân thể này một lần nữa.
"Tiếp tục!" Trong căn nhà cỏ, tiếng thúc giục vang lên.
Nhiếp Thiên âm thầm cắn răng, vì vậy lại cất bước tiến lên, lại bước ra một bước.
Hắn khẽ động, liền cảm thấy từng giọt mồ hôi đục ngầu theo bước đi của hắn, chảy từ trên người hắn xuống.
"Oắt!"
Một cước rơi xuống đất, lại là một cỗ lực lượng mãnh liệt, từ lòng bàn chân hắn rót vào.
Luồng lực lượng kia vừa vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt lại hóa thành ngàn vạn lực lượng nhỏ bé, tràn ra tứ chi bách hài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.