Chương 1
Tam Mục
03/11/2024
Hồ Châu đại hạn.
Cha đặt ta vào giỏ tre, cõng một mạch đến tận kinh thành. Nha tử đưa mười lượng bạc, tiễn cha ta đi.
Trước khi rời khỏi, cha lay ta tỉnh giấc, rồi để lại một câu: “Thước nha đầu, phải ngoan ngoãn nghe lời, ở đây có cơm ăn.”
Tay cha âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, thô ráp nứt nẻ, nhưng lại ướt đẫm. Ta đoán cha đã khóc, ta gọi “Cha ơi” mấy tiếng về phía bóng lưng cha, nhưng cha vẫn không quay đầu lại.
1.
Ta rất nghe lời, nhưng nha tử vẫn chỉ cho một bữa cơm mỗi ngày.
Cơm độn cát, nắm bằng nắm tay trẻ con, thêm hai đũa dưa muối.
Họ nói, gầy thì khách quý mới thích.
Có cô nương ồn ào kêu đói, nha tử tát ngay một cái.
Tiếng xúc cơm càng to hơn, dù sao cái tát cũng chẳng no bụng.
Ta oán thầm trong lòng, cha lừa ta.
2.
Nha tử dẫn ta và mấy cô nương khác đến Vãn Xuân lâu.
Ở hậu đường, một di nương mặc váy sa mỏng, phe phẩy quạt, mắt lim dim nhìn chúng ta.
Mỗi lần nàng ta phe quạt, châu ngọc trên đầu cũng đung đưa theo.
Nha tử kéo chúng ta đến trước mặt di nương, véo má chúng ta, để nàng ta xem xét, rồi giới thiệu tỉ mỉ từng người.
Người ta bán trâu bán bò ở đầu làng còn cân đo đong đếm, chúng ta thì không.
Di nương ngáp ngắn ngáp dài, tỏ vẻ không hứng thú.
Nha tử sốt ruột, kéo ta ra phía trước, chỉ vào nốt ruồi đỏ trên trán ta, cạy tới cạy lui.
“Cô bé này, xinh xắn lắm. Bà xem, nốt ruồi của nó còn mọc đúng chỗ nữa, giống hệt Quan Âm. Nhìn là biết có tướng hoa khôi, Lạc nương, bà xem có muốn nhận không?”
Nữ nhân tên Lạc nương bật cười.
“Quan Âm hạ phàm vào chốn lầu xanh? Thế mà ngươi cũng dám nói.”
Lạc nương dùng quạt nâng cằm ta lên.
Mùi phấn sáp xộc vào mũi, ta nhe răng cười toe toét với nàng bằng một nụ cười ngượng nghịu.
Cuối cùng Lạc nương mua ta, giá bảy mươi lượng. Nha tử lúc đi, lưng còng xuống, thậm chí còn khom rất thấp, hèn mọn như một con chó.
Một sợi dây thừng lại xâu một chuỗi cô nương, thoắt cái đã biến mất trong cái nắng hè oi ả.
Lạc nương thấy ta cứ nhìn theo hướng nha tử rời đi, bèn hỏi ta đang nghĩ gì.
Ta thở dài: “Cha à, vẫn là bán lỗ rồi.”
3.
Lạc nương hỏi ta có oán cha đã bán ta không.
Ta lắc đầu.
Đất sét Quan Âm ăn nhiều cũng c h ê t, huống chi là người.
Cha đặt ta vào giỏ tre, cõng một mạch đến tận kinh thành. Nha tử đưa mười lượng bạc, tiễn cha ta đi.
Trước khi rời khỏi, cha lay ta tỉnh giấc, rồi để lại một câu: “Thước nha đầu, phải ngoan ngoãn nghe lời, ở đây có cơm ăn.”
Tay cha âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, thô ráp nứt nẻ, nhưng lại ướt đẫm. Ta đoán cha đã khóc, ta gọi “Cha ơi” mấy tiếng về phía bóng lưng cha, nhưng cha vẫn không quay đầu lại.
1.
Ta rất nghe lời, nhưng nha tử vẫn chỉ cho một bữa cơm mỗi ngày.
Cơm độn cát, nắm bằng nắm tay trẻ con, thêm hai đũa dưa muối.
Họ nói, gầy thì khách quý mới thích.
Có cô nương ồn ào kêu đói, nha tử tát ngay một cái.
Tiếng xúc cơm càng to hơn, dù sao cái tát cũng chẳng no bụng.
Ta oán thầm trong lòng, cha lừa ta.
2.
Nha tử dẫn ta và mấy cô nương khác đến Vãn Xuân lâu.
Ở hậu đường, một di nương mặc váy sa mỏng, phe phẩy quạt, mắt lim dim nhìn chúng ta.
Mỗi lần nàng ta phe quạt, châu ngọc trên đầu cũng đung đưa theo.
Nha tử kéo chúng ta đến trước mặt di nương, véo má chúng ta, để nàng ta xem xét, rồi giới thiệu tỉ mỉ từng người.
Người ta bán trâu bán bò ở đầu làng còn cân đo đong đếm, chúng ta thì không.
Di nương ngáp ngắn ngáp dài, tỏ vẻ không hứng thú.
Nha tử sốt ruột, kéo ta ra phía trước, chỉ vào nốt ruồi đỏ trên trán ta, cạy tới cạy lui.
“Cô bé này, xinh xắn lắm. Bà xem, nốt ruồi của nó còn mọc đúng chỗ nữa, giống hệt Quan Âm. Nhìn là biết có tướng hoa khôi, Lạc nương, bà xem có muốn nhận không?”
Nữ nhân tên Lạc nương bật cười.
“Quan Âm hạ phàm vào chốn lầu xanh? Thế mà ngươi cũng dám nói.”
Lạc nương dùng quạt nâng cằm ta lên.
Mùi phấn sáp xộc vào mũi, ta nhe răng cười toe toét với nàng bằng một nụ cười ngượng nghịu.
Cuối cùng Lạc nương mua ta, giá bảy mươi lượng. Nha tử lúc đi, lưng còng xuống, thậm chí còn khom rất thấp, hèn mọn như một con chó.
Một sợi dây thừng lại xâu một chuỗi cô nương, thoắt cái đã biến mất trong cái nắng hè oi ả.
Lạc nương thấy ta cứ nhìn theo hướng nha tử rời đi, bèn hỏi ta đang nghĩ gì.
Ta thở dài: “Cha à, vẫn là bán lỗ rồi.”
3.
Lạc nương hỏi ta có oán cha đã bán ta không.
Ta lắc đầu.
Đất sét Quan Âm ăn nhiều cũng c h ê t, huống chi là người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.