Chương 58: Bên trong là cả đất trời.
Cô độc phiêu lưu
16/04/2013
“Có thông đạo?”
Đế Thích Thiên nghe được trong lòng nhất thời vui vẻ, vội vàng nhìn về phía Bạch Tố Tố hỏi: “Tố Tố, thông đạo đó ở nơi nào? Có thể đi xuyên qua vào trong sơn cốc hay không?” Sở dĩ Đế Thích Thiên khẩn trương như vậy, bởi vì thông đạo kia chẳng khác gì chìa khóa tiến vào trong sơn cốc. Nếu có thể đi qua, thì sơn cốc đó hẳn là một nơi ẩn nấp vô cùng tốt.
Ở bên ngoài tiến vào nên hắn không mong muốn kinh động đến sinh linh bản địa tại Nam Man sơn mạch này. Nếu có thể yên ổn tích tụ lực lượng, đợi đến khi có đủ thực lực thì nơi này mới chân chính trở thành kho báu.
“Đại vương, người của thuộc hạ phát hiện ra nơi đó, cũng chưa biết đi tới đâu, đợi hắn đi xem xét rồi sẽ quay lại bẩm báo. Thuộc hạ đoán rằng chỗ đó nhất định thông tới sơn cốc bên trong.” Bạch Tố Tố mở to mắt nói vô cùng khẳng định, đương nhiên trong lời nói cũng có chút tự ti vì bản thân nàng ta hoàn toàn không chắc chắn như lời đã nói. Cũng có thể đó chỉ là một cái động mà thôi, có thể đi vào sơn cốc hay không cũng vô cùng khó nói.
“Ừ!!” Đế Thích Thiên khẽ trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Chúng ta không thể chờ ở ngoài này được, chỉ sợ sẽ phát sinh nguy hiểm ngoài ý muốn. Tố Tố, ngươi và ta tới thông đạo đó xem xét một chút xem có thể đi vào sơn cốc hay không. Xích Hỏa, bốn người các ngươi ở lại đây chờ bọn ta quay lại.”
“Vâng, đại vương!”
Đế Thích Thiên cũng không chần chừ liền lệnh cho Tố Tố dẫn đường, cùng đi tới thông đạo kia.
Lúc này, ở trong lòng đất…
Con chuột to lớn kia đang ở cạnh bên thử vương “xèo xèo” “chít chít” bẩm báo một hồi tình cảnh đã xảy ra.
“Tốt, ngươi nói bọn chúng đã dừng lại dưới ngọn núi đá lớn phải không? Xem ra đó chính là mục tiêu của chúng. Lập tức thông tri cho các con dân, tập hợp đại quân, tùy thời xuất phát. Lần này ta phải bắt hắc hổ kia ăn thịt, chắc chắn sẽ cường đại hơn rất nhiều. Lúc đó Thử quốc của chúng ta cũng sẽ càng lớn mạnh. Sớm muộn cũng có ngày Thử Vương ta thu toàn bộ sơn mạch này làm thiên hạ.” Thử vương Thử Tu vừa nói vừa run run vì sung sướng, trong mắt tràn ngập thần sắc tự tin.
Con chuột kia nghe được, có chút chần chừ rồi nói tiếp: “Đại vương, thuộc hạ thấy trong đội ngũ đó có rất nhiều rắn, hơn nữa trên không trung cũng có rất nhiều ưng.” Đó là lý do tại sao khi theo dõi hắn không dám thò đầu ra ngoài, hai loài kia đều là khắc tinh của thử tộc bọn hắn.
“Sợ cái gì, ưng và rắn là cái gì nào? Đợi bổn vương mở tế đàn khiến cho con dân được thần quang chiếu tới, đến lúc đó bọn rắn, ưng kia còn dám làm gì ta? Trước nay bọn chúng cứ coi chúng ta là thức ăn, nay ta muốn bọn chúng phải là thức ăn cho ta.”
Thử vương vô cùng tự tin với trí tuệ của bản thân, so với linh thú tinh quái khác ở Nam Man sơn mạch này thì hắn thấy mình thông minh hơn hẳn. Hắn nghĩ ra cách đào vô số thông đạo dưới lòng đất, khiến cho thử tộc ngày một sinh sôi nảy nở, hình thành nên hẳn một vương quốc trong lòng đất. Những thử vương khác tuyệt đối sẽ không thể làm được như hắn.
Nên hiện tại, dù kẻ thù có là khắc tinh thì hắn vẫn không cảm thấy e ngại chút nào, ngược lại còn vô cùng tự tin.
Con chuột kia nghe thấy có thể tắm rửa qua thần quang thì hai mắt hiện rõ vẻ vui sướng, nói: “Đại vương, thử quân có thể tắm qua thần quang thì bọn chim, rắn nhãi nhép kia sẽ chẳng làm gì nổi chúng ta. Khi đó, nhất định đại vương sẽ giết được hắc hổ, sức mạnh của đại vương sẽ càng thêm cường đại.
Lúc này nó đã chẳng còn khiếp đảm nào nữa, ngược lại còn vui sướng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
“Được rồi, mau đi chuẩn bị đi.”
“Vâng!!”
Dưới lòng đất, thử tộc gấp rút hành động trong yên lặng.
…….
“Tố Tố, đây là thông đạo mà ngươi nói, quả nhiên có thể đi vào.”
Lúc này, Đế Thích Thiên đang đứng ở mộc góc dưới chân núi. Nơi này quả thực là một địa phương hẻo lánh vì xung quanh và trên vách núi toàn là cỏ dại rậm rạp, quả thật không dễ tìm ra nếu không chú ý.
Nhất là cái thông đạo mà Tố Tố nói cũng không tính hẳn là một thông đạo. Nó bị một tảng đá lớn che lại, chỉ để hở ra một lỗ bằng lỗ chó nên càng khó phát hiện ra sự tồn tại của nó. Mà cho dù có nhìn thấy cũng sẽ chỉ nghĩ là một xà động mà thôi, tuyệt đối không cho rằng đó là thông đạo.
“Đại vương, tộc nhân của thuộc hạ vừa mới tiến vào trong, phát hiện ở bên trong có một thông đạo lớn có thể đi qua được.” Bạch Tố Tố nhìn lỗ nhỏ trước mắt cũng không có chút bối rối, điềm tĩnh giải thích.
“Ồ!” Đế Thích Thiên dùng yêu thức xuyên qua thạch bích, phát hiện quả nhiên bên trong vô cùng rộng rãi, nói tiếp: “Ta đánh vỡ thạch bích này, sau đó chúng ta vào xem xét một chút.”
Nói xong, hắn vươn hổ trảo đánh vào thạch bích trước mặt.
“Phanh!!”
Thạch bích cũng không quá dầy, vừa bị một trảo của hắn oanh kích đã vỡ ra, để lộ hẳn ra một thông đạo lớn có thể dùng mắt quan sát được. Chỉ thấy bên trong tối như mực, không có chút ánh sáng nào, nhưng lại thấy có gió lưu thông. Linh khí trong không khí ở trong đó so với bên ngoài thậm chí còn tốt hơn.
Trong động tuy rằng không có ánh sáng nhưng Đế Thích Thiên cũng không bị cản tầm mắt nhiều. Hắn nhìn thoáng qua, thấy sơn động này khá rộng, có gió từ bên trong thổi ra, khẳng định là nó thông ra phía sau núi.
“Đi, chúng ta vào xem.”
Đế Thích Thiên nói rồi đi trước làm gương, kìm chế tâm trạng hồi hộp tiến vào trong sơn động, Bạch Tố Tố cũng nhanh chóng tiến vào, đi sau hắn.
Vào trong sơn động, Đế Thích Thiên cũng không lơi là cảnh giác, hai mắt không ngừng hướng bốn phía xem xét.
“Lạch cạch!”
Đột nhiên, có lẽ là do bị âm thanh của Đế Thích Thiên gây ra lúc phá động, một ngách phía trước xuất hiện một thân ảnh trắng như tuyết.
“Tố Tố, mau nhìn, một con thỏ đang chạy phía trước, mau đi theo nó.” Nhìn thấy con thỏ, Đế Thích Thiên không hề kinh sợ , ngược lại vô cùng vui mừng, có sinh mệnh ở trong này nghĩa là động này hoàn toàn không phải tử động (động chỉ có một lối ra vào) mà chắc chắn còn lối ra ở mặt khác. Con thỏ bị bọn hắn đánh động, chấn kinh liều mạng chạy về nơi an toàn của nó, cứ đi theo tự nhiên sẽ thấy đường ra.
Lấy tốc độ của bọn Đế Thích Thiên thì bắt con thỏ này không có gì khó, nhưng vì muốn tìm lối ra nên hắn cố tình chỉ chạy phía sau nó. Trên đường đi hắn phát hiện ra nơi này cũng không chỉ có một đường mà còn rất nhiều ngõ ngách khác, nếu không cẩn thận thì sẽ bị lạc trong này, lúc đó thì vô cùng phiền toái rồi. Hiện tại có con thỏ dẫn đường nên hắn cũng không sợ đi sai lối nữa.
Bạch Tố Tố cũng hiểu được điều này nên cũng không ngừng bám gót hắn.
Hai đuổi, một chạy một hồi, sau khi xuyên qua khá nhiều ngõ ngách, đột nhiên tiểu thân ảnh của bạch thỏ biến mất, phía trước cũng xuất hiện ánh sáng.
“Thấy lối ra rồi.”
Đế Thích Thiên trong lòng mừng rỡ vội vàng vọt tới, quả nhiên trước mặt xuất hiện một lối ra. Hắn đứng ở lối ra, nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi há hốc mồm.
“Đến được rồi, nơi này chắc chắn là sơn cốc mà Ưng Không nói, quả nhiên đúng là một chỗ tốt a.”
Phía trước mắt hắn là một bãi cỏ lớn, cỏ mọc bên trên xanh mượt chứng tỏ đất ở đây màu mỡ dị thường. Bên trên đó còn có một đám động vật ăn cây cỏ đang túm năm tụm ba thành từng đám. Cạnh bãi cỏ là một mảnh rừng, bên trong có không ít cây ăn quả. Những cây ăn quả này đang mùa ra trái nên nhìn vô cùng mê người.
Xa xa, ở phía đông có một cái thác nước. Nước trong suốt xối xả đổ xuống, mặt đá bị nước dội lên tạo ra tiếng vang ầm ầm, không khí xung quanh cũng đầy hơi nước.
Hắn quét mắt qua đánh giá, sơn cốc này có thể cho mấy chục vạn người sinh sống được. Có núi, có nước, có thể coi nó là một mảnh thiên địa riêng rồi.
“Hảo, hảo, hảo, sơn cốc rộng rãi, bốn có núi bao bọc, có đất có nước, có thể vào, có thể ra, trừ phi là bay hoặc đi qua thông đạo kia, nếu không vô pháp xâm nhập nơi đây. Nơi này đúng là nơi ẩn nấp tuyệt hảo a. Hơn nữa linh khí trong này còn nồng đậm hơn cả bên ngoài, thật sự là quá tốt mà.”
Đế Thích Thiên vừa quan thán vừa hài lòng nghĩ. Nơi này hoàn toàn nằm ngoài cả dự đoán của hắn, khiến cho hắn vô cùng sung sướng.
Hơn nữa nơi này bốn phía được núi bao bọc, đều là vách núi dựng đứng tạo thành, ngoài động khẩu kia thì không có khả năng tiến vào trong này được. Sau khi tất cả tiến vào trong này, hắn sẽ dùng đá che động khẩu lại, như vậy tạm thời sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.
“Chúc mừng đại vương tìm được bảo địa. Sơn cốc này từ nay trở thành căn cứ của chúng ta, hay là Đại vương đặt cho nó một cái tên đi.” Bách Tố Tố ngoáy tít cả thân mình để nhìn xung quanh, cũng cảm thấy vô cùng cao hứng về nơi mà bọn họ sẽ sống sau này.
“Đúng, ngươi nói đúng! Từ nay sơn cốc này là của chúng ta, nên đặt cho nó một cái tên. Chúng ta sẽ ở đây lập căn cơ, gây dựng thực lực, sớm muộn cũng sẽ có ngày ta đủ khả năng để chống lại các môn phái tu tiên.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.